Chương 84: Bão nổi lên rồi
Người Qua Đường A
07/09/2013
Mọi chuyện có vẻ như đang tiến triển thuận lợi đến phát sợ. Tình yêu lẫn sự nghiệp của cả hai đều thuận buồm xuôi gió. Trong game, Hồng Phấn
dùng khối thần tiết mà hắn đoạt được chế tạo bảo giáp mãn cấp, được xếp
hạng đầu trong bài danh giáp trụ. Lam Y Công Tử thành công giữ ngôi
thành chủ mùa thứ ba liên tiếp, vạn dân kính ngưỡng. Ngọc Linh được xếp
vào nhóm nhân viên triển vọng, được đề cử học tiếp lên thạc sĩ, có cơ
hội thăng tiến. Steven vừa cứu sống thị trưởng thành phố, được bằng biểu dương và khen thưởng.
Trước mặt mọi người hai người bọn họ tỏ vẻ mới hẹn hò còn e ấp. Kỳ thật sau khi tan ca, đừng có ai mà thấy được bóng dáng hai người kia. Steven thành công chiêu dụ được bạn gái, cũng không cần học thư pháp nữa. Nhưng thỉnh thoảng Thiên Kim vẫn gọi hắn qua nhà ăn cơm, nói rằng Quang Phi muốn cùng hắn chuyện trò. Cũng vẫn như cũ, anh ta cứ hỏi hắn có nhớ cái này cái nọ không. Nhưng trong thâm tâm Steven, giờ này còn nhớ gì được ngoài căn phòng bừa bộn của Ngọc Linh.
Dựa theo lời khuyên của bác sĩ khoa vật lý trị liệu, Steven tham dự lớp bơi lội dành cho người khuyết tật. Có lẽ do vận động thể thao, máu huyết lưu thông, nên hắn dần dần có thể nhúc nhích mấy ngón chân của mình rồi. Đối với người bình thường, chuyện này rất đơn giản. Nhưng đối với Steven thì đó giống như là kỳ tích, còn trước đây là hy vọng hão huyền. Hắn cùng Ngọc Linh mời hai người bạn Thiên Hùng, Tịch Dạ ra ăn mừng thành công mới. Mọi người chúc tụng hắn sớm có thể chạy đua cùng báo gấm.
Thỉnh thoảng vẫn thấy Dr.Wilson đi suốt đêm không về bệnh viện. Sáng sớm hắn lại cùng y tá Lý đi làm, điềm nhiên không sợ ai bàn tán ra vào. Dạo gần đây Steven bớt đi một phần lãnh khốc, tăng thêm một phần vui tính. Các y tá trẻ than thầm, vì sao trước kia mình không có can đảm đâm đầu vào khối băng như hắn. Nhìn vẻ hạnh phúc của Ngọc Linh ai cũng phải thầm ganh tị. Nhưng vật đã thuộc sở hữu người khác, họ đâu có phải ác bá đến nỗi nhảy vào cướp ngang.
Nhưng có lẽ ông trời là một lão già bẳng tính, cô độc. Phàm là những ai có cái mặt hạnh phúc, vênh vênh thấy ghét là ông ta hãm hại ngay. Trên đời, thất thường nhất là thời tiết. Đột nhiên bão kéo qua bệnh viện Chợ Ruộng, bất ngờ như động đất, sóng thần.
Trên loa thông báo “Mời bác sĩ Wilson đến ngay phòng khách của khoa.” Hắn ngỡ có trường hợp bệnh nhân nào bàn bạc nên ngay lập tức đến.
- Mẹ. - Steven kinh ngạc kêu lên ngay khi vừa mở cửa.
Bên trong phòng, ngoại trừ trưởng khoa còn có hai người phụ nữ. Một quý bà sang trọng như hầu tước, với khuôn mặt nghiêm nghị và mái tóc bạch kim chải bới cẩn thận. Một cô gái trẻ bên cạnh bà, có mái tóc vàng hoe xoắn lọn cũng nổi bật không kém vị phu nhân.
- À ... Dr.Wilson, anh tới rồi! - Trưởng khoa thở phào nhẹ nhõm. Đối mặt với quý bà đây, khiến ông cảm thấy áp lực nhiều. - Có lẽ mọi người còn có việc riêng cần bàn bạc, tôi xin mạn phép ra ngoài.
Trưởng khoa đứng lên khỏi chỗ ngồi. Tuy nhiên, do Steven vẫn còn tần ngần trước cửa, nên ông có lòng tốt đẩy hắn đến bên bàn trà, mới tiếp tục đi ra. Bà Wilson vẫn không nói gì, khuôn mặt cứ như tượng sáp chẳng chút biến đổi. Bà nhìn chân Steven rồi lại nhìn chiếc xe lăn mà hắn đang ngồi. Tiểu thư tóc vàng Claura thì không được cái phong thái đó. Cô trợn tròn mắt, gương mặt thể hiện sự sửng sốt bất ngờ.
- Mẹ đến lúc nào, sao không nghe báo trước. Lần này mẹ ghé Việt Quốc là có lý do gì không?
- Ta đến thăm con trai mình cũng không được sao?
Lúc bà Wilson nói chuyện, cái mũi đặc biệt nghếch cao. Đây là do phong cách quý tộc mà từ nhỏ bà đã được dạy dỗ.
- Giỏi lắm cậu Wilson. Đi ra nước ngoài làm việc, biền biệt đúng một năm không về. Nếu ta không nghe Claura báo lại thì cũng không biết con ở Việt Quốc té gãy chân. Nhưng hình như đã là chuyện của hai tháng trước rồi ấy nhỉ, sao bây giờ con vẫn còn ngồi xe lăn?
Steven liếc nhìn sang Claura, trong ánh mắt hiện lên vẻ trách cứ. Hắn không thích ai phanh phui việc của mình, nhất là với bà Wilson.
- Em ... vì quan tâm anh thôi. - Claura cúi gằm mặt, tránh né khỏi ánh nhìn của Steven.
- Nào, bây giờ ta đang hỏi con đấy Stev?
Nói về trình độ dùng ánh mắt áp đảo người, Steven vẫn còn thua bà Wilson một bậc. Hắn đành phải bỏ qua Claura mà lo lắng cho việc của mình. Steven giống như một học sinh tiểu học, đang bị cô giáo trách mắng. Hai bàn tay hắn đặt trên đầu gối siết mạnh. Ở trước mặt mẹ, hắn mãi mãi chỉ là một đứa bé thôi.
- Bảy tháng trước con gặp tai nạn giao thông, tổn thương vùng cột sống, nửa thân dưới bị liệt.
Claura nghe xong, bàn tay che lên miệng thoảng thốt. Việc Steven nói, chính là bây giờ hắn đã trở thành người tàn tật rồi sao. Kể cả bà Wilson lạnh lùng nghe xong cũng không thể giữ được vẻ bình tĩnh. Bà nhíu mày, giọng không còn được hào sảng rõ ràng.
- Bị liệt sao? - Bà hỏi lại. - Tại sao không báo về nhà một tiếng?
- Ừ ... tại con thấy không có gì. Rồi sau đó lại bận rộn công việc nên cũng quên không nói luôn. - Hắn đưa tay sờ sờ mặt, tìm mãi cũng chẳng có lời biện hộ nào thích đáng.
- Stev, con giỡn với mẹ đó hả? Bây giờ ngồi xe lăn luôn rồi, mà còn bảo không việc gì. - Đôi mắt bà đột nhiên trở nên dữ tợn. - Mau dọn dẹp đồ đi, cùng mẹ về nhà.
- Kìa mẹ! - Steven rên rĩ.
- Không nói nhiều, mau viết đơn xin thôi việc đi. - Bà Wilson hét.
- Mẹ à, mọi việc đang yên đang lành.
- Chẳng có gì yên lành cả. Bây giờ con đã thành như vậy rồi, còn không chịu về nhà.
- Như vậy là thế nào? - Steven đột nhiên cảm thấy bực bội.
- Phế nhân.
Bà Wilson hét lên, ngay sau đó hối hận bịt miệng mình lại không kịp. Đôi mắt Steven sa sầm, ngay cả khi từ ‘phế nhân’ thốt ra từ miệng mẹ hắn cũng đau đớn vô cùng.
- Con đã lớn rồi, không cần mẹ lo nữa. Việc của con con sẽ tự quyết định. Mẹ cứ về nhà trước đi.
Hắn nói xong tay liền điều khiển xe lăn đi ra ngoài. Đang bực bội nên hắn gần như là tông ra khỏi cửa. Người đi trên hành lang giật mình khi thấy bộ dạng hắc ám của hắn. Steven chạy ngang qua chỗ Ngọc Linh đang trực, nên cô thấy ngay sấm sét đang nổ vang trời.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau tự hỏi điều gì khiến Dr.Wilson bùng nổ như thế. Lúc ấy bà Wilson cùng Claura cũng ra khỏi cửa, chạy đuổi theo Steven. Thế nhưng hắn đã vào thang máy, cấp tốc nhấn nút đóng cửa. Hai người muốn đuổi theo cũng không biết phải đi đâu tìm.
Ngọc Linh vừa liếc qua là nhận ra quý bà bạch kim kia là mẹ hắn. Ngoại trừ mái tóc, thì đôi mắt Steven cũng là di truyền từ mẹ mình mà ra.
- Xin lỗi, thưa hai vị ... - Cô đến gần bắt chuyện.
^_^
Steven trở về phòng làm việc, nổi điên lên cầm hồ sơ trên bàn ném vào góc tường. Mẹ của hắn luôn là người mà Steven sợ nhất. Từ nhỏ bà đã bắt hắn làm cái này, cái kia; việc gì cũng phải đạt thành tích tốt nhất mới hài lòng. Dòng họ bên ngoại Steven đúng là có chút nguồn gốc quý tộc. Nhưng cha hắn chỉ là một thương gia, cũng không có đặt nặng yêu cầu gì.
Hắn gục đầu trên bàn nhớ lại gương mặt băng lãnh của bà ngày trước. Lúc nào cũng khó chịu, dù hắn có cố gắng đến mức nào bà cũng không nguyện cười một cái. Cả cuộc đời hắn hầu như là phải sống theo ý kiến của mẹ. Thi vào trường này, chỉ được chơi với những bạn kia. Ngay cả bạn gái cuả hắn cũng là do bà lựa chọn. “Claura là dòng dõi danh giá, rất hợp với điạ vị của con.”
Việc duy nhất mà hắn dám nghịch ý bà, chính là đồng ý đến Việt Quốc. Cách xa nửa vòng trái đất, hắn mới có cảm giác được sống tự do. Từ nhỏ hắn đã bị những kỳ vọng cuả mẹ mình bọp nghẹt. Những thứ bà mong chờ từ Steven là một con người hoàn hảo mà hắn không thể nào đạt được. Khi bị thương hắn chẳng dám báo về nhà một tiếng. Đúng như dự đoán, bà chỉ coi hắn hiện giờ như một phế nhân.
^_^
Có tín hiệu tin nhắn đến từ chiếc điện thoại trong túi quần. Mặc dù đã chính thức công khai quan hệ, nhưng hắn vẫn giữ lại số điện thoại này chỉ để một mình Ngọc Linh gọi.
“Em đã đưa mẹ anh đến khách sạn Vinh Quang ở tạm.” Dòng tin chỉ vọn vẹn như vậy, nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm. Bà Wilson từ xa xôi tới đây cũng đã được an bài chỗ ở rồi.
Chiều hôm đó, Steven chưa nghĩ ra cách đối mặt với mẹ mình, thì bà lại đi tìm hắn.
- Cái gì đây? - Hắn nhìn thùng hàng mà người ta vừa giao tới.
- Xe lăn mới cho con, một chiếc có động cơ, di chuyển được thoải mái hơn.
Không hiểu sao cơn tức giận tràn tới, khiến hắn chẳng nói được lời nào. Steven nổi điên đem hết đồ đạc trên bàn ném vào những người trong phòng. Nhân viên giao hàng sợ hãi tránh né, còn bà Wilson cũng đã lẳng lặng dời gót. Cho đến khi Ngọc Linh tới khuyên mọi người tạm thời ra ngoài, hắn mới thôi ném đồ.
Đó thật sự là lần yếu đuối đầu tiên của Steven trước mặt cô. Hai mắt hắn đỏ hoe, nước đã đọng lại thành một vòng. Ngọc Linh đóng cửa để không ai vào làm phiền hắn nữa. Steven chớp mắt một cái, giọt nước tinh tế rơi xuống bàn. Cô đến gần Steven, ôm hắn vào lòng.
- Bà ấy cho rằng anh cả đời sẽ ngồi xe lăn. Bà ấy còn mua cả chiếc có động cơ tốt nhất cho anh xài lâu dài nữa. - Hắn úp mặt vào người cô.
- Không sao đâu, vì mẹ anh không biết mà. - Cô vuốt ve tóc hắn. - Rồi anh sẽ bình phục lại thôi.
- Trong mắt mẹ, anh chỉ là tên phế nhân.
- Chỉ vì bà không nhận ra anh là người đàn ông tốt nhường nào thôi. Một ngày nào đó, thế nào bà cũng sẽ tự hào về anh.
Steven cảm thấy được an ủi vì có người tin tưởng mình. Giờ đây hắn không đơn độc, mà còn có Ngọc Linh bên cạnh. Dù phong ba bão tố có lớn thế nào, vì cô, hắn cũng sẽ vượt qua.
Trước mặt mọi người hai người bọn họ tỏ vẻ mới hẹn hò còn e ấp. Kỳ thật sau khi tan ca, đừng có ai mà thấy được bóng dáng hai người kia. Steven thành công chiêu dụ được bạn gái, cũng không cần học thư pháp nữa. Nhưng thỉnh thoảng Thiên Kim vẫn gọi hắn qua nhà ăn cơm, nói rằng Quang Phi muốn cùng hắn chuyện trò. Cũng vẫn như cũ, anh ta cứ hỏi hắn có nhớ cái này cái nọ không. Nhưng trong thâm tâm Steven, giờ này còn nhớ gì được ngoài căn phòng bừa bộn của Ngọc Linh.
Dựa theo lời khuyên của bác sĩ khoa vật lý trị liệu, Steven tham dự lớp bơi lội dành cho người khuyết tật. Có lẽ do vận động thể thao, máu huyết lưu thông, nên hắn dần dần có thể nhúc nhích mấy ngón chân của mình rồi. Đối với người bình thường, chuyện này rất đơn giản. Nhưng đối với Steven thì đó giống như là kỳ tích, còn trước đây là hy vọng hão huyền. Hắn cùng Ngọc Linh mời hai người bạn Thiên Hùng, Tịch Dạ ra ăn mừng thành công mới. Mọi người chúc tụng hắn sớm có thể chạy đua cùng báo gấm.
Thỉnh thoảng vẫn thấy Dr.Wilson đi suốt đêm không về bệnh viện. Sáng sớm hắn lại cùng y tá Lý đi làm, điềm nhiên không sợ ai bàn tán ra vào. Dạo gần đây Steven bớt đi một phần lãnh khốc, tăng thêm một phần vui tính. Các y tá trẻ than thầm, vì sao trước kia mình không có can đảm đâm đầu vào khối băng như hắn. Nhìn vẻ hạnh phúc của Ngọc Linh ai cũng phải thầm ganh tị. Nhưng vật đã thuộc sở hữu người khác, họ đâu có phải ác bá đến nỗi nhảy vào cướp ngang.
Nhưng có lẽ ông trời là một lão già bẳng tính, cô độc. Phàm là những ai có cái mặt hạnh phúc, vênh vênh thấy ghét là ông ta hãm hại ngay. Trên đời, thất thường nhất là thời tiết. Đột nhiên bão kéo qua bệnh viện Chợ Ruộng, bất ngờ như động đất, sóng thần.
Trên loa thông báo “Mời bác sĩ Wilson đến ngay phòng khách của khoa.” Hắn ngỡ có trường hợp bệnh nhân nào bàn bạc nên ngay lập tức đến.
- Mẹ. - Steven kinh ngạc kêu lên ngay khi vừa mở cửa.
Bên trong phòng, ngoại trừ trưởng khoa còn có hai người phụ nữ. Một quý bà sang trọng như hầu tước, với khuôn mặt nghiêm nghị và mái tóc bạch kim chải bới cẩn thận. Một cô gái trẻ bên cạnh bà, có mái tóc vàng hoe xoắn lọn cũng nổi bật không kém vị phu nhân.
- À ... Dr.Wilson, anh tới rồi! - Trưởng khoa thở phào nhẹ nhõm. Đối mặt với quý bà đây, khiến ông cảm thấy áp lực nhiều. - Có lẽ mọi người còn có việc riêng cần bàn bạc, tôi xin mạn phép ra ngoài.
Trưởng khoa đứng lên khỏi chỗ ngồi. Tuy nhiên, do Steven vẫn còn tần ngần trước cửa, nên ông có lòng tốt đẩy hắn đến bên bàn trà, mới tiếp tục đi ra. Bà Wilson vẫn không nói gì, khuôn mặt cứ như tượng sáp chẳng chút biến đổi. Bà nhìn chân Steven rồi lại nhìn chiếc xe lăn mà hắn đang ngồi. Tiểu thư tóc vàng Claura thì không được cái phong thái đó. Cô trợn tròn mắt, gương mặt thể hiện sự sửng sốt bất ngờ.
- Mẹ đến lúc nào, sao không nghe báo trước. Lần này mẹ ghé Việt Quốc là có lý do gì không?
- Ta đến thăm con trai mình cũng không được sao?
Lúc bà Wilson nói chuyện, cái mũi đặc biệt nghếch cao. Đây là do phong cách quý tộc mà từ nhỏ bà đã được dạy dỗ.
- Giỏi lắm cậu Wilson. Đi ra nước ngoài làm việc, biền biệt đúng một năm không về. Nếu ta không nghe Claura báo lại thì cũng không biết con ở Việt Quốc té gãy chân. Nhưng hình như đã là chuyện của hai tháng trước rồi ấy nhỉ, sao bây giờ con vẫn còn ngồi xe lăn?
Steven liếc nhìn sang Claura, trong ánh mắt hiện lên vẻ trách cứ. Hắn không thích ai phanh phui việc của mình, nhất là với bà Wilson.
- Em ... vì quan tâm anh thôi. - Claura cúi gằm mặt, tránh né khỏi ánh nhìn của Steven.
- Nào, bây giờ ta đang hỏi con đấy Stev?
Nói về trình độ dùng ánh mắt áp đảo người, Steven vẫn còn thua bà Wilson một bậc. Hắn đành phải bỏ qua Claura mà lo lắng cho việc của mình. Steven giống như một học sinh tiểu học, đang bị cô giáo trách mắng. Hai bàn tay hắn đặt trên đầu gối siết mạnh. Ở trước mặt mẹ, hắn mãi mãi chỉ là một đứa bé thôi.
- Bảy tháng trước con gặp tai nạn giao thông, tổn thương vùng cột sống, nửa thân dưới bị liệt.
Claura nghe xong, bàn tay che lên miệng thoảng thốt. Việc Steven nói, chính là bây giờ hắn đã trở thành người tàn tật rồi sao. Kể cả bà Wilson lạnh lùng nghe xong cũng không thể giữ được vẻ bình tĩnh. Bà nhíu mày, giọng không còn được hào sảng rõ ràng.
- Bị liệt sao? - Bà hỏi lại. - Tại sao không báo về nhà một tiếng?
- Ừ ... tại con thấy không có gì. Rồi sau đó lại bận rộn công việc nên cũng quên không nói luôn. - Hắn đưa tay sờ sờ mặt, tìm mãi cũng chẳng có lời biện hộ nào thích đáng.
- Stev, con giỡn với mẹ đó hả? Bây giờ ngồi xe lăn luôn rồi, mà còn bảo không việc gì. - Đôi mắt bà đột nhiên trở nên dữ tợn. - Mau dọn dẹp đồ đi, cùng mẹ về nhà.
- Kìa mẹ! - Steven rên rĩ.
- Không nói nhiều, mau viết đơn xin thôi việc đi. - Bà Wilson hét.
- Mẹ à, mọi việc đang yên đang lành.
- Chẳng có gì yên lành cả. Bây giờ con đã thành như vậy rồi, còn không chịu về nhà.
- Như vậy là thế nào? - Steven đột nhiên cảm thấy bực bội.
- Phế nhân.
Bà Wilson hét lên, ngay sau đó hối hận bịt miệng mình lại không kịp. Đôi mắt Steven sa sầm, ngay cả khi từ ‘phế nhân’ thốt ra từ miệng mẹ hắn cũng đau đớn vô cùng.
- Con đã lớn rồi, không cần mẹ lo nữa. Việc của con con sẽ tự quyết định. Mẹ cứ về nhà trước đi.
Hắn nói xong tay liền điều khiển xe lăn đi ra ngoài. Đang bực bội nên hắn gần như là tông ra khỏi cửa. Người đi trên hành lang giật mình khi thấy bộ dạng hắc ám của hắn. Steven chạy ngang qua chỗ Ngọc Linh đang trực, nên cô thấy ngay sấm sét đang nổ vang trời.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau tự hỏi điều gì khiến Dr.Wilson bùng nổ như thế. Lúc ấy bà Wilson cùng Claura cũng ra khỏi cửa, chạy đuổi theo Steven. Thế nhưng hắn đã vào thang máy, cấp tốc nhấn nút đóng cửa. Hai người muốn đuổi theo cũng không biết phải đi đâu tìm.
Ngọc Linh vừa liếc qua là nhận ra quý bà bạch kim kia là mẹ hắn. Ngoại trừ mái tóc, thì đôi mắt Steven cũng là di truyền từ mẹ mình mà ra.
- Xin lỗi, thưa hai vị ... - Cô đến gần bắt chuyện.
^_^
Steven trở về phòng làm việc, nổi điên lên cầm hồ sơ trên bàn ném vào góc tường. Mẹ của hắn luôn là người mà Steven sợ nhất. Từ nhỏ bà đã bắt hắn làm cái này, cái kia; việc gì cũng phải đạt thành tích tốt nhất mới hài lòng. Dòng họ bên ngoại Steven đúng là có chút nguồn gốc quý tộc. Nhưng cha hắn chỉ là một thương gia, cũng không có đặt nặng yêu cầu gì.
Hắn gục đầu trên bàn nhớ lại gương mặt băng lãnh của bà ngày trước. Lúc nào cũng khó chịu, dù hắn có cố gắng đến mức nào bà cũng không nguyện cười một cái. Cả cuộc đời hắn hầu như là phải sống theo ý kiến của mẹ. Thi vào trường này, chỉ được chơi với những bạn kia. Ngay cả bạn gái cuả hắn cũng là do bà lựa chọn. “Claura là dòng dõi danh giá, rất hợp với điạ vị của con.”
Việc duy nhất mà hắn dám nghịch ý bà, chính là đồng ý đến Việt Quốc. Cách xa nửa vòng trái đất, hắn mới có cảm giác được sống tự do. Từ nhỏ hắn đã bị những kỳ vọng cuả mẹ mình bọp nghẹt. Những thứ bà mong chờ từ Steven là một con người hoàn hảo mà hắn không thể nào đạt được. Khi bị thương hắn chẳng dám báo về nhà một tiếng. Đúng như dự đoán, bà chỉ coi hắn hiện giờ như một phế nhân.
^_^
Có tín hiệu tin nhắn đến từ chiếc điện thoại trong túi quần. Mặc dù đã chính thức công khai quan hệ, nhưng hắn vẫn giữ lại số điện thoại này chỉ để một mình Ngọc Linh gọi.
“Em đã đưa mẹ anh đến khách sạn Vinh Quang ở tạm.” Dòng tin chỉ vọn vẹn như vậy, nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm. Bà Wilson từ xa xôi tới đây cũng đã được an bài chỗ ở rồi.
Chiều hôm đó, Steven chưa nghĩ ra cách đối mặt với mẹ mình, thì bà lại đi tìm hắn.
- Cái gì đây? - Hắn nhìn thùng hàng mà người ta vừa giao tới.
- Xe lăn mới cho con, một chiếc có động cơ, di chuyển được thoải mái hơn.
Không hiểu sao cơn tức giận tràn tới, khiến hắn chẳng nói được lời nào. Steven nổi điên đem hết đồ đạc trên bàn ném vào những người trong phòng. Nhân viên giao hàng sợ hãi tránh né, còn bà Wilson cũng đã lẳng lặng dời gót. Cho đến khi Ngọc Linh tới khuyên mọi người tạm thời ra ngoài, hắn mới thôi ném đồ.
Đó thật sự là lần yếu đuối đầu tiên của Steven trước mặt cô. Hai mắt hắn đỏ hoe, nước đã đọng lại thành một vòng. Ngọc Linh đóng cửa để không ai vào làm phiền hắn nữa. Steven chớp mắt một cái, giọt nước tinh tế rơi xuống bàn. Cô đến gần Steven, ôm hắn vào lòng.
- Bà ấy cho rằng anh cả đời sẽ ngồi xe lăn. Bà ấy còn mua cả chiếc có động cơ tốt nhất cho anh xài lâu dài nữa. - Hắn úp mặt vào người cô.
- Không sao đâu, vì mẹ anh không biết mà. - Cô vuốt ve tóc hắn. - Rồi anh sẽ bình phục lại thôi.
- Trong mắt mẹ, anh chỉ là tên phế nhân.
- Chỉ vì bà không nhận ra anh là người đàn ông tốt nhường nào thôi. Một ngày nào đó, thế nào bà cũng sẽ tự hào về anh.
Steven cảm thấy được an ủi vì có người tin tưởng mình. Giờ đây hắn không đơn độc, mà còn có Ngọc Linh bên cạnh. Dù phong ba bão tố có lớn thế nào, vì cô, hắn cũng sẽ vượt qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.