Chương 83: Phim kiếm hiệp thật tuyệt cú mèo
Người Qua Đường A
07/09/2013
Bàn tay hắn không thể tin được thứ diễm lệ trước mắt, chúng nhiệt tình
chạm vào, bóp nắn để cảm nhận sâu sắc hơn. Steven xuýt xoa như muốn nổ
tung vì sảng khoái. Đây chính là vũ khí tối thượng của phụ nữ, khiến gã
đàn ông nào cũng phải thòm thèm.
Ngọc Linh khoát tay lên cổ hắn. Cô ưỡn cong người, mê hoặc Steven. Tay hắn trượt trên lưng cô. Độ cong gợi cảm như một chiếc bình cổ quý giá, lại thêm sự mịn màng mà bất cứ thứ tơ lụa vào cũng phải chào thua. Steven giật mạnh, đưa bầu ngực của cô đến gần miệng. Mắt thấy, tay sờ, bây giờ là đến màn thưởng thức, nhấm nháp để cảm nhận sâu sắc hơn.
Hắn múc kem đổ lên người Ngọc Linh. Cái thú kem tan chảy trên thân đó tuyệt vời đến mức hắn cũng muốn cô có thể cảm nhận. Ngọc Linh rên nhè nhẹ khi hắn bắt đầu ăn kem trên người mình. Hai nụ hoa hồng của cô cứng lên, hô hẳn lên phía trước. Hắn hôn cô, yêu thương cô vô độ. Hắn cắn nhẹ lên hột đậu, âm thanh xấu hổ liền bật ra khỏi miệng Ngọc Linh.
Bàn tay hắn lại trượt xuống, tiếp tục khám phá vùng đệm. Ngọc Linh tự cởi thắt lưng của mình, trong khi hắn bận rộn tập kích phiá đằng sau. Cả cơ thể Ngọc Linh được giải thoát, hiện ra đầy mê hoặc. Bộ phim trên ti vi đã chuyển sang cảnh nói chuyện nghiêm túc rồi, nhưng ai mà thèm quan tâm.
Ngọc Linh ôm lấy Steven, đỡ hắn nằm xuống nệm. Cô kéo áo khoát của Steven ra, phanh phui những thứ hắn đã cố che dấu nãy giờ. Ngọc Linh mỉm cười đắc thắng như người vừa khám phá ra mỏ dầu hoả. Steven lấy tay che mắt mình, giả vờ không hề nhìn thấy việc gì. Cơ thể hắn giờ đây đã ở trong tay cô, thì cứ mặc cho cô định đoạt. Ngọc Linh không hề kiêng dè gì, cởi lớp ngăn cách cuối cùng ra.
Từ thắt lưng Steven trở xuống chỉ mới có thể lờ mờ cảm nhận chứ chưa thể điều khiển. Hắn bây giờ là con cá nằm nằm trên thớt mặc tình cho đầu bếp muốn xào nấu thành món gì thì cứ việc làm.
- Có cảm thấy gì không? - Cô hỏi thầm rồi cắn vào lỗ tai hắn.
- Có. - Steven nhè nhẹ trả lời.
Cô hôn hắn, cứ như không bỏ sót tấc da nào. Steven mở mắt nhìn cô, thấy Ngọc Linh đang chống tay trên cơ thể mình. Phần nữ tính của cô đong đưa trước mắt đầy khiêu khích. Hắn thử nếm lần nữa, vẫn còn nhận ra vị ngọt của kem sô cô la.
- Có cảm thấy gì không?
Ngọc Linh như bác sĩ khám lâm sàng lại tiếp tục hỏi. Hạ thân cô đang trượt trên bụng hắn, để lại một vệt ướt như chú ốc sên mới bò quá.
- Có. - Hắn trả lời.
Chính bản thân Steven cũng kinh ngạc khi nhìn thấy vật nhỏ đã trưởng thành thần tốc. Vậy mà trong mấy tháng trước hắn cứ ngỡ mình sẽ không thể nào sử dụng lại được em trai.
- Có cảm thấy gì không?
Ngọc Linh lại tiếp tục hỏi khi trượt qua điểm trọng yếu. Steven nhíu mày, cứ như thể cơ thể hắn thuộc về hai nửa khác nhau vậy.
- Từ từ, để em thử lại lần nữa. - Ngọc Linh an ủi hắn.
Có lẽ sự tiếp xúc quá nhẹ nên Steven không cảm nhận được hết. Hệ thống thần kinh của hắn quá yếu ớt, chỉ tiếp nhận những cảm giác sâu sắc hơn nhiều.
Chỉ còn một chút xíu kem đã tan chảy ra trong hộp. Cô đổ hết xuống chiếc que. Rồi bắt đầu ăn như lúc thưởng thức kem trên muỗng. Steven rùng mình, tự cắn tay mình để không phát ra tiếng quá to.
Ngọc Linh lấy rờ mốt ti vi chuyển kênh ngay lập tức. Trận bóng đá đang tới hồi quyết liệt, bình luận viên và cả khán giả đang reo hò. Steven bỏ tay khỏi miệng, hét to như đang ở sân vận động. Ngọc Linh mỉm cười đắc thắng, quyết định ghi bàn khi Steven đang kích động.
Kem chảy cùng nước ốc sên bị hoà thành một thể. Steven trượt vào ngọt ngào khi Ngọc Linh dùng sức ở bên trên. Hắn nắm tay lại, đấm mạnh xuống chiếc nệm dày, cảm thấy cơ thể cứ như thể bay bồng bềnh nơi tiên cảnh. Hắn chỉ hận nỗi không thể trở mình đè cô xuống dưới. Cơ thể đành bất lực, nhìn cô độc diễn, phô trương kỹ thuật cá nhân.
Ngọc Linh không phải lần đầu và hắn cũng không phải nai tơ ngơ ngác. Cô quá đỗi tuyệt vời, làm hắn tự ti vì không giúp ích được gì. Ngọc Linh cứ tiến, cứ xoay như vũ công đang khiêu vũ. Steven chỉ biết la hét, cổ vũ cô trong cuồng nhiệt đê mê.
Dây cung đã lắp được căng ra cực đại. Steven cong người gầm một tiếng oai hùng khi phóng xuất hết sức mạnh của nam nhi. Cô rên rỉ khi dòng kem chảy tràn vào cơ thể. Ngọc Linh đổ gục lên người Steven, thở hỗn hễn sau pha cống hiến hết sức mình. Hắn ôm cô thật chặt, như muốn đem Ngọc Linh nhốt vào trong tim. Yêu thương đến mức mong cả hai sẽ thành một thể thống nhất. Hắn xúc động đến nghẹn ngào không nói nổi. Một giọt nước mắt tinh tế ứa ra hoà lẫn với mồ hôi.
Thiên đường là đây, tình yêu cũng là đây. Hạnh phúc khi có được Ngọc Linh chỉ càng làm hắn càng mê đắm cô. Ngọc Linh đã làm Steven cảm thấy mình là gã đàn ông may mắn nhất thế giới. Giờ này không còn thứ gì có thể khiến hắn bỏ cô ra.
Ngọc Linh khẽ chuyển động, chân của cô đang cọ cọ vào đùi hắn. Vì không thể đáp lại, nên Steven đành phải cất tiếng trả lời.
- Anh đã cảm nhận được rồi, cảm nhận được em vô cùng sâu sắc.
Ngọc Linh cười khúc khích, ngẩn mặt nhìn hắn đầy hài lòng.
- Sao em lại may mắn gặp được anh thế này?
- Anh mới chính là người may mắn vì đã được gặp em.
Hắn lại hôn cô, tôn kính và chân thành. Ngọc Linh đã đem đến cho hắn niềm tự hào vì được sống. Steven tin tưởng số phận không bao giờ bỏ rơi bất cứ ai. Dù chỉ còn nửa mạng người, nhưng vẫn tồn tại, đó mới chính là hạnh phúc.
Hết trận bóng đá, họ lại tiếp tục xem bóng chuyền. Nghỉ giải lao một hồi thì lại mở ti vi xem bóng rổ. Steven kinh hoàng nhận ra Ngọc Linh lại tàng chứa nhiều kỹ thuật ghi bàn đến thế. Chỉ với một con cá chết dưới người nhưng cô lại có thể tạo ra rất nhiều trò.
- Em thật là báu vật. - Hắn thét lên. - Rốt cuộc em đã xem bao nhiêu bộ phim võ thuật rồi?
Cô đặt tay lên miệng hắn, cười vô cùng nghịch ngợm.
- Cũng là do đại hiệp quá cường đại mà thôi. Chuẩn bị đối sách với ngài, thiếp hảo dày công nghiên cứu.
- Lý Ngọc Linh, thì ra ngay từ đâu cô đã có âm mưu đối phó tôi. - Hắn trợn mắt nhìn cô chằm chằm.
- Cuối cùng cũng ám sát đại hiệp thành công rồi, ngài khỏi cần truy cứu chi vô ích. Cả đời này đừng mong huỷ hợp đồng lao động với bổn tiểu thư.
- Haizz ... Hồng Phấn Lý Chiêu Phu quả nhiên danh bất hư truyền. Cả đời này dài như vậy, ta đành phải phụng bội nàng trọn kiếp.
Steven thở dài, rồi đưa tay vuốt ve Ngọc Linh. Hắn âu yếm từng tấc da trên cơ thể cô, một lần rồi lại một lần muốn ghi nhớ thật đậm sâu. Ngọc Linh vùi mặt vào người hắn, không dấu nổi nụ cười sung sướng. Xem phim kiếm hiệp thật là tuyệt cú mèo.
^_^
Họ ngủ say giữa đống lộn xộn trà kem đủ thứ. Sau khi thi đấu ba môn phối hợp, ai còn sức để mà dọn với dẹp bây giờ. Lần đầu tiên Steven chịu khó ngủ ở nơi không đủ chuẩn sạch sẽ, thẳng cho đến sáng khi chuông đồng hồ reo inh ỏi.
Một bàn chân đập xuống, thành công tắt đồng hồ báo thức đặt ở nơi quen thuộc. Ngọc Linh uốn éo người, phát hiện bản thân không có ngủ một mình. Steven chống tay, thích thú nhìn cô vào buổi sáng sớm. Gương mặt say ngủ đáng yêu, đôi môi cứ dẫu ra, lười biếng không chịu dậy. Hắn cúi xuống, phà vào tai cô một hơi thở ấm nóng. Ngọc Linh hoảng hốt giật mình, thiếu điều muốn nhảy dựng lên.
Nhìn thái độ hoảng hốt của cô, hắn chỉ có thể cười nắc nẻ. Ngọc Linh chau mày, nhìn yêu nghiệt đang nằm trong ổ chăn. “A ... tất cả quả nhiên là thật chứ không phải mơ!” Dr.Wilson vào nhà uống miếng nước, vậy mà cô lại bắt hắn coi phim 18+. Dr.Wilson sau đó cảm thấy không khoẻ nên Ngọc Linh đã thăm khám hắn. Vì cảm kích, muốn tạ ơn, Dr.Wilson mời cô ăn kem socola.
- Này em đang nghĩ gì thế? - Steven lấy tay chỉ chỉ vào chỗ nhăn giữa hai chân mày cô. - Đừng nói bây giờ hối hận, không muốn chịu trách nhiệm nhé.
- Cái gì mà không chịu trách nhiệm? - Cô giãy nãy. - Có chịu trách nhiệm cũng là anh chịu chứ không phải em.
- Nghe nói tối qua cái gì anh cũng không có làm. Là em ở bên trên hết cái nọ đến cái kia.
Steven liếc mắt nhìn ngang như thể đang thống kê xem có bao nhiêu cái nọ và cái kia. Ngọc Linh bị hắn vạch trần, gương mặt đỏ au như quả cà chua chín mọng.
- Còn nói đã tự dày công nghiên cứu, rấp tâm hãm hại bổn công tử từ trước. Nữ hiệp xin định đoạt dùm, bây giờ là ai chịu trách nhiệm với ai?
Hắn cứ cười gian như thế, nhưng Ngọc Linh lại không thể phản bác. Nàng xấu hổ gục đầu, ước gì có khe nứt để mình chui vào.
- Không có cái lỗ nào trên sàn đâu. - Hắn như đoán trước được những gì cô đang nghĩ. - Muốn trốn thì chui vào chăn đây nè, anh không ngại chia sẻ cùng em.
Ai lại không biết có cái gì đang chờ đợi nàng dưới chăn. Ngọc Linh đã sai rồi, không nên nuôi dưỡng hắn có thói ngạo mạn như thế. Steven giờ đây rất giống hồ ly tái thế. Hắn cười đến hai mắt cong lên, khi nhìn thấy sự quẫn bách của người ta.
- A aaa ... yêu nghiệt lộng hành. - Cô la lên cảm thán.
- Ta nào có lộng hành. - Hắn nhướng mày. - Có yêu nghiệt, thì cũng chỉ yêu nghiệt với một mình phu nhân thôi.
Ngọc Linh tự thẹn mình không phải là pháp sư trừ yêu. Đã đắc tội với đại thần thì suốt đời đành chịu cảnh bị hắn bắt nạt. Dù sao thì trước khi bị hãm hại, hắn sẽ cấp cho cô đến tiên cảnh. Sủng ái cùng ngược đãi song hành, quả thật bức người ta sướng phát điên.
Ngọc Linh khoát tay lên cổ hắn. Cô ưỡn cong người, mê hoặc Steven. Tay hắn trượt trên lưng cô. Độ cong gợi cảm như một chiếc bình cổ quý giá, lại thêm sự mịn màng mà bất cứ thứ tơ lụa vào cũng phải chào thua. Steven giật mạnh, đưa bầu ngực của cô đến gần miệng. Mắt thấy, tay sờ, bây giờ là đến màn thưởng thức, nhấm nháp để cảm nhận sâu sắc hơn.
Hắn múc kem đổ lên người Ngọc Linh. Cái thú kem tan chảy trên thân đó tuyệt vời đến mức hắn cũng muốn cô có thể cảm nhận. Ngọc Linh rên nhè nhẹ khi hắn bắt đầu ăn kem trên người mình. Hai nụ hoa hồng của cô cứng lên, hô hẳn lên phía trước. Hắn hôn cô, yêu thương cô vô độ. Hắn cắn nhẹ lên hột đậu, âm thanh xấu hổ liền bật ra khỏi miệng Ngọc Linh.
Bàn tay hắn lại trượt xuống, tiếp tục khám phá vùng đệm. Ngọc Linh tự cởi thắt lưng của mình, trong khi hắn bận rộn tập kích phiá đằng sau. Cả cơ thể Ngọc Linh được giải thoát, hiện ra đầy mê hoặc. Bộ phim trên ti vi đã chuyển sang cảnh nói chuyện nghiêm túc rồi, nhưng ai mà thèm quan tâm.
Ngọc Linh ôm lấy Steven, đỡ hắn nằm xuống nệm. Cô kéo áo khoát của Steven ra, phanh phui những thứ hắn đã cố che dấu nãy giờ. Ngọc Linh mỉm cười đắc thắng như người vừa khám phá ra mỏ dầu hoả. Steven lấy tay che mắt mình, giả vờ không hề nhìn thấy việc gì. Cơ thể hắn giờ đây đã ở trong tay cô, thì cứ mặc cho cô định đoạt. Ngọc Linh không hề kiêng dè gì, cởi lớp ngăn cách cuối cùng ra.
Từ thắt lưng Steven trở xuống chỉ mới có thể lờ mờ cảm nhận chứ chưa thể điều khiển. Hắn bây giờ là con cá nằm nằm trên thớt mặc tình cho đầu bếp muốn xào nấu thành món gì thì cứ việc làm.
- Có cảm thấy gì không? - Cô hỏi thầm rồi cắn vào lỗ tai hắn.
- Có. - Steven nhè nhẹ trả lời.
Cô hôn hắn, cứ như không bỏ sót tấc da nào. Steven mở mắt nhìn cô, thấy Ngọc Linh đang chống tay trên cơ thể mình. Phần nữ tính của cô đong đưa trước mắt đầy khiêu khích. Hắn thử nếm lần nữa, vẫn còn nhận ra vị ngọt của kem sô cô la.
- Có cảm thấy gì không?
Ngọc Linh như bác sĩ khám lâm sàng lại tiếp tục hỏi. Hạ thân cô đang trượt trên bụng hắn, để lại một vệt ướt như chú ốc sên mới bò quá.
- Có. - Hắn trả lời.
Chính bản thân Steven cũng kinh ngạc khi nhìn thấy vật nhỏ đã trưởng thành thần tốc. Vậy mà trong mấy tháng trước hắn cứ ngỡ mình sẽ không thể nào sử dụng lại được em trai.
- Có cảm thấy gì không?
Ngọc Linh lại tiếp tục hỏi khi trượt qua điểm trọng yếu. Steven nhíu mày, cứ như thể cơ thể hắn thuộc về hai nửa khác nhau vậy.
- Từ từ, để em thử lại lần nữa. - Ngọc Linh an ủi hắn.
Có lẽ sự tiếp xúc quá nhẹ nên Steven không cảm nhận được hết. Hệ thống thần kinh của hắn quá yếu ớt, chỉ tiếp nhận những cảm giác sâu sắc hơn nhiều.
Chỉ còn một chút xíu kem đã tan chảy ra trong hộp. Cô đổ hết xuống chiếc que. Rồi bắt đầu ăn như lúc thưởng thức kem trên muỗng. Steven rùng mình, tự cắn tay mình để không phát ra tiếng quá to.
Ngọc Linh lấy rờ mốt ti vi chuyển kênh ngay lập tức. Trận bóng đá đang tới hồi quyết liệt, bình luận viên và cả khán giả đang reo hò. Steven bỏ tay khỏi miệng, hét to như đang ở sân vận động. Ngọc Linh mỉm cười đắc thắng, quyết định ghi bàn khi Steven đang kích động.
Kem chảy cùng nước ốc sên bị hoà thành một thể. Steven trượt vào ngọt ngào khi Ngọc Linh dùng sức ở bên trên. Hắn nắm tay lại, đấm mạnh xuống chiếc nệm dày, cảm thấy cơ thể cứ như thể bay bồng bềnh nơi tiên cảnh. Hắn chỉ hận nỗi không thể trở mình đè cô xuống dưới. Cơ thể đành bất lực, nhìn cô độc diễn, phô trương kỹ thuật cá nhân.
Ngọc Linh không phải lần đầu và hắn cũng không phải nai tơ ngơ ngác. Cô quá đỗi tuyệt vời, làm hắn tự ti vì không giúp ích được gì. Ngọc Linh cứ tiến, cứ xoay như vũ công đang khiêu vũ. Steven chỉ biết la hét, cổ vũ cô trong cuồng nhiệt đê mê.
Dây cung đã lắp được căng ra cực đại. Steven cong người gầm một tiếng oai hùng khi phóng xuất hết sức mạnh của nam nhi. Cô rên rỉ khi dòng kem chảy tràn vào cơ thể. Ngọc Linh đổ gục lên người Steven, thở hỗn hễn sau pha cống hiến hết sức mình. Hắn ôm cô thật chặt, như muốn đem Ngọc Linh nhốt vào trong tim. Yêu thương đến mức mong cả hai sẽ thành một thể thống nhất. Hắn xúc động đến nghẹn ngào không nói nổi. Một giọt nước mắt tinh tế ứa ra hoà lẫn với mồ hôi.
Thiên đường là đây, tình yêu cũng là đây. Hạnh phúc khi có được Ngọc Linh chỉ càng làm hắn càng mê đắm cô. Ngọc Linh đã làm Steven cảm thấy mình là gã đàn ông may mắn nhất thế giới. Giờ này không còn thứ gì có thể khiến hắn bỏ cô ra.
Ngọc Linh khẽ chuyển động, chân của cô đang cọ cọ vào đùi hắn. Vì không thể đáp lại, nên Steven đành phải cất tiếng trả lời.
- Anh đã cảm nhận được rồi, cảm nhận được em vô cùng sâu sắc.
Ngọc Linh cười khúc khích, ngẩn mặt nhìn hắn đầy hài lòng.
- Sao em lại may mắn gặp được anh thế này?
- Anh mới chính là người may mắn vì đã được gặp em.
Hắn lại hôn cô, tôn kính và chân thành. Ngọc Linh đã đem đến cho hắn niềm tự hào vì được sống. Steven tin tưởng số phận không bao giờ bỏ rơi bất cứ ai. Dù chỉ còn nửa mạng người, nhưng vẫn tồn tại, đó mới chính là hạnh phúc.
Hết trận bóng đá, họ lại tiếp tục xem bóng chuyền. Nghỉ giải lao một hồi thì lại mở ti vi xem bóng rổ. Steven kinh hoàng nhận ra Ngọc Linh lại tàng chứa nhiều kỹ thuật ghi bàn đến thế. Chỉ với một con cá chết dưới người nhưng cô lại có thể tạo ra rất nhiều trò.
- Em thật là báu vật. - Hắn thét lên. - Rốt cuộc em đã xem bao nhiêu bộ phim võ thuật rồi?
Cô đặt tay lên miệng hắn, cười vô cùng nghịch ngợm.
- Cũng là do đại hiệp quá cường đại mà thôi. Chuẩn bị đối sách với ngài, thiếp hảo dày công nghiên cứu.
- Lý Ngọc Linh, thì ra ngay từ đâu cô đã có âm mưu đối phó tôi. - Hắn trợn mắt nhìn cô chằm chằm.
- Cuối cùng cũng ám sát đại hiệp thành công rồi, ngài khỏi cần truy cứu chi vô ích. Cả đời này đừng mong huỷ hợp đồng lao động với bổn tiểu thư.
- Haizz ... Hồng Phấn Lý Chiêu Phu quả nhiên danh bất hư truyền. Cả đời này dài như vậy, ta đành phải phụng bội nàng trọn kiếp.
Steven thở dài, rồi đưa tay vuốt ve Ngọc Linh. Hắn âu yếm từng tấc da trên cơ thể cô, một lần rồi lại một lần muốn ghi nhớ thật đậm sâu. Ngọc Linh vùi mặt vào người hắn, không dấu nổi nụ cười sung sướng. Xem phim kiếm hiệp thật là tuyệt cú mèo.
^_^
Họ ngủ say giữa đống lộn xộn trà kem đủ thứ. Sau khi thi đấu ba môn phối hợp, ai còn sức để mà dọn với dẹp bây giờ. Lần đầu tiên Steven chịu khó ngủ ở nơi không đủ chuẩn sạch sẽ, thẳng cho đến sáng khi chuông đồng hồ reo inh ỏi.
Một bàn chân đập xuống, thành công tắt đồng hồ báo thức đặt ở nơi quen thuộc. Ngọc Linh uốn éo người, phát hiện bản thân không có ngủ một mình. Steven chống tay, thích thú nhìn cô vào buổi sáng sớm. Gương mặt say ngủ đáng yêu, đôi môi cứ dẫu ra, lười biếng không chịu dậy. Hắn cúi xuống, phà vào tai cô một hơi thở ấm nóng. Ngọc Linh hoảng hốt giật mình, thiếu điều muốn nhảy dựng lên.
Nhìn thái độ hoảng hốt của cô, hắn chỉ có thể cười nắc nẻ. Ngọc Linh chau mày, nhìn yêu nghiệt đang nằm trong ổ chăn. “A ... tất cả quả nhiên là thật chứ không phải mơ!” Dr.Wilson vào nhà uống miếng nước, vậy mà cô lại bắt hắn coi phim 18+. Dr.Wilson sau đó cảm thấy không khoẻ nên Ngọc Linh đã thăm khám hắn. Vì cảm kích, muốn tạ ơn, Dr.Wilson mời cô ăn kem socola.
- Này em đang nghĩ gì thế? - Steven lấy tay chỉ chỉ vào chỗ nhăn giữa hai chân mày cô. - Đừng nói bây giờ hối hận, không muốn chịu trách nhiệm nhé.
- Cái gì mà không chịu trách nhiệm? - Cô giãy nãy. - Có chịu trách nhiệm cũng là anh chịu chứ không phải em.
- Nghe nói tối qua cái gì anh cũng không có làm. Là em ở bên trên hết cái nọ đến cái kia.
Steven liếc mắt nhìn ngang như thể đang thống kê xem có bao nhiêu cái nọ và cái kia. Ngọc Linh bị hắn vạch trần, gương mặt đỏ au như quả cà chua chín mọng.
- Còn nói đã tự dày công nghiên cứu, rấp tâm hãm hại bổn công tử từ trước. Nữ hiệp xin định đoạt dùm, bây giờ là ai chịu trách nhiệm với ai?
Hắn cứ cười gian như thế, nhưng Ngọc Linh lại không thể phản bác. Nàng xấu hổ gục đầu, ước gì có khe nứt để mình chui vào.
- Không có cái lỗ nào trên sàn đâu. - Hắn như đoán trước được những gì cô đang nghĩ. - Muốn trốn thì chui vào chăn đây nè, anh không ngại chia sẻ cùng em.
Ai lại không biết có cái gì đang chờ đợi nàng dưới chăn. Ngọc Linh đã sai rồi, không nên nuôi dưỡng hắn có thói ngạo mạn như thế. Steven giờ đây rất giống hồ ly tái thế. Hắn cười đến hai mắt cong lên, khi nhìn thấy sự quẫn bách của người ta.
- A aaa ... yêu nghiệt lộng hành. - Cô la lên cảm thán.
- Ta nào có lộng hành. - Hắn nhướng mày. - Có yêu nghiệt, thì cũng chỉ yêu nghiệt với một mình phu nhân thôi.
Ngọc Linh tự thẹn mình không phải là pháp sư trừ yêu. Đã đắc tội với đại thần thì suốt đời đành chịu cảnh bị hắn bắt nạt. Dù sao thì trước khi bị hãm hại, hắn sẽ cấp cho cô đến tiên cảnh. Sủng ái cùng ngược đãi song hành, quả thật bức người ta sướng phát điên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.