Chương 39
Nhan Nguyệt Khê
07/05/2015
Đinh Kiêu biết tính tình của Vân Cẩn, biết mình không khuyên được cô, ngượng ngùng nói: “Vậy bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ cắt đứt quan hệ với bọn họ được không? Anh sẽ không ra ngoài chơi bời nữa, không nói chuyện với những người phụ nữ khác, ngày ngày về sớm giúp em chăm sóc con, như vậy còn không được hay sao?”
“Những lời này anh đã nói bao nhiêu lần rồi, chính anh còn thấy tin tưởng nữa không? Tung Tung đã lớn như vậy, nhưng anh đã đổi được cho nó mấy cái tã, khi nó bị bệnh sốt cao, anh ôm nó đi khám bệnh hay sao, anh còn chưa đủ tư cách làm cha, em có thể tin được lời hứa của anh không?” Vân Cẩn đã không thể nhịn Đinh Kiêu được nữa, chỉ muốn ôm con đi.
“Nói như vậy, em nhất quyết muốn ly hôn với anh? Bố mẹ hai nhà em cũng không thèm để ý nữa hả?” Đinh Kiêu không ngờ Vân Cẩn sẽ cố chấp như vậy, nghĩ rằng cô chỉ định dùng ly hôn để uy hiếp mình thôi.
“Cha mẹ em em sẽ tự nói với họ, bố mẹ chồng anh cũng tự nói đi, em đã tìm được chỗ ở, ngày mai em sẽ mang con đi, Tung Tung em muốn mang đi, anh không ngăn được em.” Vân Cẩn xuống tối hậu thư.
Đinh Kiêu nóng nảy: “Anh nói này, làm sao em có thể như vậy chứ, ly hôn cũng không bàn bạc gì với anh, nói ly là ly luôn, em còn có vương pháp gì không, em không cho anh là gì hay sao, con mẹ nó anh không muốn cãi nhau với em nên mới không nói gì, nhịn em đến bây giờ, từ khi kết hôn đến giờ đã ngày nào em cho anh sống yên chưa, lúc nào cũng nghĩ cách trị anh….anh…con mẹ nó phiền muốn chết.”
Vân Cẩn bị anh nói một trận, càng tức giận hơn, bật dậy nói: “Anh thấy phiền như vậy thì chúng ta chia tay đi.”
Đinh Kiêu tức điên người, sập cửa ra ngoài.
Nào biết vừa mở cửa thì thấy Lý Phượng Hà đứng ở cửa, đang ghé tai vào cửa nghe lỏm, nhất thời nói to: “Mẹ, mẹ đứng ngoài này làm gì?”
Lý Phượng Hà thấy con trai hung hăng, ngạo mạn, thì mắng anh: “Đinh Kiêu, con còn có bản lĩnh mắng mẹ sao không có bản lĩnh trị vợ con đi, nó muốn ly hôn với con còn muốn mang cả con trai đi, mà con còn mặt mũi hét với mẹ con hay sao.”
Đinh Kiêu không để ý đến lời bà nói đi thẳng vào căn phòng bên cạnh.
Liếc nhìn Tung Tung đang nằm trên giường trẻ, cánh tay bàn chân hua hau, Đinh Kiêu chảy nước mắt, con trai mình làm sao anh lại không đau, mỗi ngày khi trở về việc đầu tiên anh làm chính là đến phòng trẻ nhìn con trai, ẵm con nói chuyện với nó, nhưng ở trước mặt Vân Cẩn anh không muốn phải cãi nhau, tính tình anh nóng nảy nhưng yêu thương con trai cũng không để ở ngoài.
Tung Tung thấy ba đi vào, khuôn mặt nhỏ nhắn cười lên, i i a a không biết là nói cái gì. Đinh Kiêu ôm con, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắm đáng yêu như quả trứng nhỏ, thầm nói trong lòng, ai cũng đừng nghĩ đem con của anh đi.
Trở về phòng ngủ, Đinh Kiêu nhắm mắt đi đến trước mặt Vân Cẩn, mặc kệ vẻ mặt lạnh băng của cô, vịn vào vai cô, khuyên nhủ: “Em có thể cho anh thêm một cơ hội không? Anh bảo đảm sẽ không ra ngoài chơi bời nữa, em nể mặt con trai tha thứ cho anh đi.”
Đinh Kiêu rốt cuộc vẫn là không hiểu, tại sao Vân Cẩn lại quyết tâm như vậy.
Vân Cẩn nghiêng đầu nhìn ra chỗ khác, hai mắt đầy nước: “Quá đau khổ, Đinh Kiêu, sau khi kết hôn với anh em vẫn nơm nớp lo sợ, chỉ sợ anh sẽ bỏ em, mặc dù anh vẫn đang ở đây nhưng em lại không có cảm giác gần nhau, không biết là đến tột cùng lòng của anh đang ở đâu. Cái em muốn chính là tình cảm thực sự, không phải cả ngày lo lắng đề phòng, không phải chỉ là nói miệng, nhưng một lần nữa anh lại làm cho em thất vọng, em đã không lòng tin ở anh nữa rồi.”
Lần này hai người nói chuyện, giống như đã lần kết thúc, mọi chuyện đã không còn gì, tình yêu của em đã bị sự lạnh lùng của anh mài mòn, hơn nữa trải qua giày vò như vậy tình yêu cũng không thể chịu nổi, bất kể bây giờ anh có hối tiếc như thế nào, thì cũng xin lỗi, em không còn liên quan nữa.
Đinh Kiêu hít sâu một hơi, rốt cuộc trầm mặc đi xuống.
Suốt đêm hai vợ chồng không nói chuyện.
Tin tức Vân Cẩn muốn ly hôn khiến hai nhà nổ tung, không chỉ bố mẹ hai bên không đồng ý, mà ngay cả Đinh Kiêu cũng không đồng ý, Vân Cẩn vẫn một mình đấu tranh lại, ý chí kiên định.
Vốn dĩ cha mẹ nhà họ Đinh còn tưởng Vân Cẩn chuyện bé xé ra to, nhưng Vân Cẩn lại đem hết những chuyện ủy khuất trong một năm kết hôn này nói ra, kể cả chuyện mập mờ với An Tư Khiết và Mạc Sơ Nguyên cũng nói, khiến cho trên dưới nhà họ Đinh không còn nói được câu nào nữa.
Đinh Kiêu không ngờ, Vân Cẩn lại oán hận mình sâu như vậy, cũng không nghĩ đến nhiều hành động vô ý của mình cô đều ghi tạc trong lòng, trước kia thường nghe người ta nói, hai vợ chồng qua một đêm thì không còn thù hận gì nữa, thì ra đều là gạt người, trừ bố mẹ đẻ của mình thì sẽ chẳng có ai bao dung với mình, chỉ nhớ những việc làm tốt của mình mà không nhớ tới những việc làm xấu xa.
Lão Mạnh cũng không ngờ, con gái nhà mình phải chịu nhiều ấm ức như vậy, mà đến bây giờ cũng không oán một câu với ba mẹ, biết rõ tính tình con gái mình sáng như ngọc, nếu không phải là không nhịn được nữa chắc chắn nó sẽ không đòi ly hôn, nó yêu chồng yêu con như vậy, nào ngờ bây giờ lại phát hiện tất cả chỉ là ảo giác, nếu không chắc chắn nó cũng không chùn bước.
Nếu cô dâu mới đã nói đến như vậy, cuối cùng hai nhà cũng chỉ có thể đạt thành hiệp nghị, để cho Vân Cẩn đưa Tung Tung đi ra ngoài ở một thời gia, để cho Đinh Kiêu tự kiểm điểm lại hành động của mình, xem tại sao vợ mình lại nhất quyết đòi ly hôn như vậy.
Lần này Đinh Kiêu không còn dị nghị gì với Vân Cẩn nữa nhưng Đinh Chí Tường lại đưa ra yêu cầu, Vân Cẩn có thể dọn ra ngoài nhưng nhất định phải mang theo bảo mẫu nhà họ Đinh đi cùng, cũng muốn mọi hoạt động của cô phải nằm trong tầm mắt họ, biện pháp tốt nhất chính là điều động công tác của cô, không cho cô làm việc trong đoàn kịch nữa, đây vừa là vì cô mà cũng là vì đứa cháu đích tôn duy nhất nhà bọn họ Tung Tung, tìm cho cô một công việc nhàn hạ hơn, để cho cô có nhiều thời gian hơn chăm sóc đứa bé.
Hai bên đều nhường nhau một bước, Đinh Kiêu đồng ý ra ở riêng, Vân Cẩn thì đồng ý chuyển công tác của mình, tuy rằng trong lòng không muốn nhưng cùng biết, hai người nóng tính gặp nhau thì đây chính là phương thức giải quyết tốt nhất.
Ngày Vân Cẩn từ nhà họ Đinh chuyển ra cũng không kinh động đến ai, chỉ gọi điện thoại bảo em trai Mạnh Tiểu Bạch đến khuân đồ giúp. Mạnh Tiểu Bạch biết chị mình cố chấp, cũng không khuyên chị nữa, chỉ yên lặng giúp chị khuân đồ lên xe.
Đinh Kiêu đứng thư phòng tầng hai, nhìn xe của Mạnh Tiểu Bạch đi xa, mới về phòng ngủ của anh và Vân Cẩn, nhìn chiếc giường to lớn trống không, những chuyện vui vẻ thường ngày chỉ như là một giấc mộng,thờ dài một cái.
Cô đã đi rồi, cũng mang theo con trai đi, cuộc sống của anh lại trở về giống như thời điểm ban đầu, không có vợ, cũng không có con trai, khôi phục lại cuộc sống độc thân, nhưng vì cái gì, chỉ là sau thời gian hai năm mà anh lại không thể tìm lại được những cảm giác như trước khi kết hôn, khi đó có thể đi chơi với bạn bè đến nửa đêm mới về, hiện tại có thể đi ra ngoài, nhưng trong lòng đã không còn cảm giác thoải mái như lúc ban đầu.
Trên xe, Mạnh Tiểu Bạch vừa lái xe vừa liếc nhìn chị mình qua gương chiếu hậu, thấy cô ngồi ôm Tung Tung ở một bên như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng Mạnh Tiểu Bạch thầm nghĩ, với tính khí của chị, đây chính là lấy lui để tiến, chiến tranh của chị ấy và anh rể kịch vui còn ở phía sau.
“Chị, chuyện lần trước trong hội sở thật sự là không thể đổ lỗi lên đầu anh rể được, đó là do tên họ Trương đó giở trò quỷ, anh rể chỉ vì giúp em mới trúng kế của hắn, thật ra thì anh rể và cô gái đó không có gì cả.” Mạnh Tiểu Bạch nhịn không được nhiều lần muốn nói cũng không biết có nên hay không.
“Em thôi đi, cả ngày em và anh ấy cùng nhau lêu lỏng, em cũng chẳng phải là đồ tốt gì.” Vân Cẩn hiểu rõ tính tình bướng bỉnh của em trai mình, nó cũng chẳng phải gian ác gì chỉ là đại gian đại ác chỉ là trộm vặt móc túi thôi, nhưng nhiều lần phạm sai lầm làm gì có tiếng nói nữa.
Mạnh Tiểu Bạch thấy chị mình không tin, trong đầu lóe lên, bắt đầu lấy lí lẽ bắt đầu thuyết phục: ‘Chị, chúng ta là chị em ruột mà, kho còn bé còn ngủ chung một chăn nữa, em có thể làm hại chị hay sao, anh ấy đối với em cũng rất trượng nghĩ, đối với nhà họ Mạnh cũng hết mình, những chuyện em nhờ anh ấy giúp đỡ anh ấy cũng giúp một tay, không phải loại người giả dối đâu.”
Vân Cẩn thở dài: “Chị nói nhân phẩm anh ấy không tốt lúc nào, nhân phẩm không tốt mà chị có thể gả cho anh ấy hay sao, chỉ là chị không thể sống chung được với anh ấy, trong lòng anh ấy không có chị, anh ấy yêu người khác.”
“Làm sao chị biết được trong lòng anh ấy không có chị, cả đời chị thông minh nhưng lại hồ đồ nhất thời, nếu anh rể không yêu chị, thời gian trước mỗ mỗ bị bệnh phải nằm viện, anh ấy sẽ phải cần vì nhà họ Mạnh này mà chạy đôn chạy đáo, nếu em không phải là em rể của anh ấy, chị cảm thấy anh ấy sẽ coi em ở trong mắt hay sao? Anh ấy đối với nhà họ Mạnh nhà chúng ta như vậy như vậy là hết rồi, tất cả đều là vì chị và Tung Tung là người anh ấy yêu. Chị nghĩ như vậy, người đàn ông như thế ở cái tuổi này mấy ai không vui chơi một chút, có mấy ai chịu lấy vợ sớm cơ chứ, anh ấy đã chịu lấy chị chứng tỏ là trong lòng anh ấy có chị, nếu không, với điều kiện của anh ấy muốn người vợ như thế nào mà chẳng tìm được.”
Mạnh Tiểu Bạch am hiểu nhất là làm tư tưởng cho người khác, thứ nhất là bởi vì anh thông minh, thứ hai là bởi vì mặc dù học hành không tử tế nhưng đã từng trải ở xã hội thượng lưu từng ấy năm, cũng phải hơn có cái hơn người chứ.
Khi đó cha mẹ đồng ý cho anh tạm nghỉ học đi kinh doanh, chính là dựa vào thông minh và liều lĩnh, hai năm cuộc sống đại học đã cho anh biết, giáo dục đại học đã không thể mang lại ý nghĩa thực tế cho anh, với thông minh và tài trí của mình, anh tình nguyện ra thực tế ngoài xã hội, cho dù vấp ngã hay trắc trở, cũng tốt hơn là làm một con mọt sách.
“Đi học thì có ích gì, học bác sĩ còn không phải là đi làm công cho người khác, em muốn người khác phải làm công cho em.” Mạnh Tiểu Bạch đã hùng hồn tuyên bối như thế.
Vốn là ý tưởng của Mạnh Tiểu Bạch thì thế hệ những người làm cha làm mẹ rất khó có thể hiểu được, cũng may anh còn có chị thương anh, chị anh ủng hộ anh đi xông pha, cùng lắm thì thi lại đại học một lần nữa. từ nhỏ Tiểu Bạch đã thông minh, lúc đi học anh đã sớm bộc lộ rõ.
Vân Cẩn không lên tiếng, trong lòng suy nghĩ những lời em trai đã nói, Mạnh Tiểu Bạch nói những lời này, không phải là không có lý, người trong cuộc thường u mê, cô nói là ly hôn cũng không phải là do không yêu Đinh Kiêu, mà là vì quá yêu anh, nên mới để ý đến quan hệ giữa hai người, Đinh Kiêu là người như thế nào cô so với người khác hiểu rõ nhất, nhất định phải vạch rõ ranh giới với anh, anh mới có thể suy nghĩ lại những chuyện đã qua.
Quyết làm đến cùng chỉ vì một cơ hội sống.
Cứ như vậy, Vân Cẩn dời khỏi công việc biên kịch yêu thích của mình, điều vào công tác trong một đơn vị cũ của Đinh Chí Tường trong bộ chính trị hải quân, bắt đầu kiếp sống quân lữ.
Trong căn phòng Mạnh Tiểu Bạch tìm cho cô, Vân Cẩn một mình chăm sóc Tung Tung, tuy có bảo mẫu giúp một tay nhưng những ngày sau này vẫn gặp khó khăn, tiền không thiếu, nhưng thiếu chính là cảm giác ấm áp của một gia đình, cũng may Vân Cẩn không sợ gặp khó khăn, lúc này cô cần chính mình phải tỉnh táo một chút, suy nghĩ về cuộc hôn nhân hơn một năm nay, suy nghĩ xem rốt cuộc giữa cô và Đinh Kiêu rốt cuộc có tình cảm chân chính hay không.
Tình cảm không phải là tình yêu, có con cũng không có nghĩa là đã để đối phương ở trong lòng, Vân Cẩn biết rõ điều này, nhưng cô lại không giống với vài người, chỉ cần có tiền là có thể hưởng thụ, không có tình yêu cũng không sao, đối với hôn nhân cô có yêu cần rất cao, nếu như Đinh Kiêu không thể toàn tâm toàn ý với cô, cô tình nguyện cắt đứt đoạn tình cảm này( trong cv ghi là tráng sĩ chặt cổ tay).
Giữa hai người không có tình yêu, chỉ bằng mặt nhưng trong lòng lại miễn cưỡng phải ở chung với nhau, đối với cả hai người đều khổ sở, ly hôn chỉ là đau trong nhất thời, còn chấp nhận sẽ là đau cả đời.
Mặt khác, Mạc Sơ Nguyên nghe nói Đinh Kiêu và Vân Cẩn ở riêng, chủ động tìm đến cửa: “Không phải là do em chứ, hai chúng ta không có gì mà, nếu là bởi vì em….em có thể giải thích với vợ anh.”
“không cần đâu, cô ấy nhỏ nhen, em càng giải thích thì càng không rõ. Không cần phải để ý với cô ấy, chờ đến khi cô ấy hết giận là được rồi.” Đinh Kiêu còn chưa hồ đồ đến mức để cho người thứ ba nhúng tay vào chuyện vợ chồng bọn họ trong khi tình trạng đang như thế này.
Mạc Sơ Nguyên nhìn anh, thấy Đinh Kiêu nhíu mày thì biết là anh đang phiền não, không biến sắc tiếp tục nói: “Phụ nữ đều như vậy, cô ấy lòng dạ hẹp hòi cũng chỉ vì quá quan tâm đến anh, lại nói, hai người cũng đã có con rồi, nên đặt vấn đền con cái lên trên chứ, vì con thì mẹ cũng không nên làm quá, như vậy đứa bé lớn lên cũng không tốt.”
“Đúng vậy, có ai nói là không phải đâu, bây giờ con chưa biết nói chuyện, anh cũng không muốn gây gổ với mẹ nó, đừng nghĩ nó còn nhỏ nhưng trong lòng sẽ biết được, những hành động của cha mẹ nó cũn ghi nhớ trong lòng.” Đinh Kiêu nghĩ đến Tung Tung là đau lòng, con trai còn nhỏ như vậy, mà cha mẹ đã ở riêng không ở bên cạnh chăm sóc, nếu thật sự Vân Cẩn quan tâm đến con như vậy, cũng sẽ không có chấp đối lập với mình như vậy.
Mạc Sơ Nguyên khuyên anh: “Anh nên nghĩ thoáng ra, đừng lúc nào cũng đeo mặt như vậy, chuyện tư không nên làm ảnh hưởng đến công việc, mọi chuyện cũng không phải là không thể cứu vãn, sớm nghĩ cách cũng tốt tránh để cho đêm dài lắm mộng ảnh hưởng đến con cái.”
Những lời này cô nói trong trong lòng Đinh Kiêu chẳng có cảm xúc gì, anh nào có muốn ly hôn với Vân Cẩn, đối với bà xã không phải là anh không có tình cảm, nhưng mỗi ngày cô đều làm mặt lạnh như vậy, cũng làm cho lòng anh càng ngày càng lạnh.
“Đúng rồi, Đinh Kiêu ở Bắc Kinh em không quen nhiều người lắm, anh có thể tìm giúp em một phòng không, em muốn dọn ra khỏi kí túc xá trường học, mua một căn nhà nho nhỏ, cũ một chút cũng được chỉ cần gần trường một chút là được.” Mạc Sơ Nguyên không muốn tiếp tục nói đến đề tài bà xã và con trai Đinh Kiêu.
Đinh Kiêu nào biết được tâm tư của cô, nghĩ là cô muốn tránh vị chủ nhiệm kia gật đầu đồng ý.
Tuy Mạc Sơ Nguyên liên tục mời anh đi ăn cơm nhưng Đinh Kiêu vẫn không đồng ý, khiến cho cô tiu nghỉu như mất đồ. Xem ra, bà xã Đinh Kiêu rất khó đối phó, còn ầm ĩ muốn ở riêng nhưng Đinh Kiêu lại không bỏ được cô ta.
“Những lời này anh đã nói bao nhiêu lần rồi, chính anh còn thấy tin tưởng nữa không? Tung Tung đã lớn như vậy, nhưng anh đã đổi được cho nó mấy cái tã, khi nó bị bệnh sốt cao, anh ôm nó đi khám bệnh hay sao, anh còn chưa đủ tư cách làm cha, em có thể tin được lời hứa của anh không?” Vân Cẩn đã không thể nhịn Đinh Kiêu được nữa, chỉ muốn ôm con đi.
“Nói như vậy, em nhất quyết muốn ly hôn với anh? Bố mẹ hai nhà em cũng không thèm để ý nữa hả?” Đinh Kiêu không ngờ Vân Cẩn sẽ cố chấp như vậy, nghĩ rằng cô chỉ định dùng ly hôn để uy hiếp mình thôi.
“Cha mẹ em em sẽ tự nói với họ, bố mẹ chồng anh cũng tự nói đi, em đã tìm được chỗ ở, ngày mai em sẽ mang con đi, Tung Tung em muốn mang đi, anh không ngăn được em.” Vân Cẩn xuống tối hậu thư.
Đinh Kiêu nóng nảy: “Anh nói này, làm sao em có thể như vậy chứ, ly hôn cũng không bàn bạc gì với anh, nói ly là ly luôn, em còn có vương pháp gì không, em không cho anh là gì hay sao, con mẹ nó anh không muốn cãi nhau với em nên mới không nói gì, nhịn em đến bây giờ, từ khi kết hôn đến giờ đã ngày nào em cho anh sống yên chưa, lúc nào cũng nghĩ cách trị anh….anh…con mẹ nó phiền muốn chết.”
Vân Cẩn bị anh nói một trận, càng tức giận hơn, bật dậy nói: “Anh thấy phiền như vậy thì chúng ta chia tay đi.”
Đinh Kiêu tức điên người, sập cửa ra ngoài.
Nào biết vừa mở cửa thì thấy Lý Phượng Hà đứng ở cửa, đang ghé tai vào cửa nghe lỏm, nhất thời nói to: “Mẹ, mẹ đứng ngoài này làm gì?”
Lý Phượng Hà thấy con trai hung hăng, ngạo mạn, thì mắng anh: “Đinh Kiêu, con còn có bản lĩnh mắng mẹ sao không có bản lĩnh trị vợ con đi, nó muốn ly hôn với con còn muốn mang cả con trai đi, mà con còn mặt mũi hét với mẹ con hay sao.”
Đinh Kiêu không để ý đến lời bà nói đi thẳng vào căn phòng bên cạnh.
Liếc nhìn Tung Tung đang nằm trên giường trẻ, cánh tay bàn chân hua hau, Đinh Kiêu chảy nước mắt, con trai mình làm sao anh lại không đau, mỗi ngày khi trở về việc đầu tiên anh làm chính là đến phòng trẻ nhìn con trai, ẵm con nói chuyện với nó, nhưng ở trước mặt Vân Cẩn anh không muốn phải cãi nhau, tính tình anh nóng nảy nhưng yêu thương con trai cũng không để ở ngoài.
Tung Tung thấy ba đi vào, khuôn mặt nhỏ nhắn cười lên, i i a a không biết là nói cái gì. Đinh Kiêu ôm con, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắm đáng yêu như quả trứng nhỏ, thầm nói trong lòng, ai cũng đừng nghĩ đem con của anh đi.
Trở về phòng ngủ, Đinh Kiêu nhắm mắt đi đến trước mặt Vân Cẩn, mặc kệ vẻ mặt lạnh băng của cô, vịn vào vai cô, khuyên nhủ: “Em có thể cho anh thêm một cơ hội không? Anh bảo đảm sẽ không ra ngoài chơi bời nữa, em nể mặt con trai tha thứ cho anh đi.”
Đinh Kiêu rốt cuộc vẫn là không hiểu, tại sao Vân Cẩn lại quyết tâm như vậy.
Vân Cẩn nghiêng đầu nhìn ra chỗ khác, hai mắt đầy nước: “Quá đau khổ, Đinh Kiêu, sau khi kết hôn với anh em vẫn nơm nớp lo sợ, chỉ sợ anh sẽ bỏ em, mặc dù anh vẫn đang ở đây nhưng em lại không có cảm giác gần nhau, không biết là đến tột cùng lòng của anh đang ở đâu. Cái em muốn chính là tình cảm thực sự, không phải cả ngày lo lắng đề phòng, không phải chỉ là nói miệng, nhưng một lần nữa anh lại làm cho em thất vọng, em đã không lòng tin ở anh nữa rồi.”
Lần này hai người nói chuyện, giống như đã lần kết thúc, mọi chuyện đã không còn gì, tình yêu của em đã bị sự lạnh lùng của anh mài mòn, hơn nữa trải qua giày vò như vậy tình yêu cũng không thể chịu nổi, bất kể bây giờ anh có hối tiếc như thế nào, thì cũng xin lỗi, em không còn liên quan nữa.
Đinh Kiêu hít sâu một hơi, rốt cuộc trầm mặc đi xuống.
Suốt đêm hai vợ chồng không nói chuyện.
Tin tức Vân Cẩn muốn ly hôn khiến hai nhà nổ tung, không chỉ bố mẹ hai bên không đồng ý, mà ngay cả Đinh Kiêu cũng không đồng ý, Vân Cẩn vẫn một mình đấu tranh lại, ý chí kiên định.
Vốn dĩ cha mẹ nhà họ Đinh còn tưởng Vân Cẩn chuyện bé xé ra to, nhưng Vân Cẩn lại đem hết những chuyện ủy khuất trong một năm kết hôn này nói ra, kể cả chuyện mập mờ với An Tư Khiết và Mạc Sơ Nguyên cũng nói, khiến cho trên dưới nhà họ Đinh không còn nói được câu nào nữa.
Đinh Kiêu không ngờ, Vân Cẩn lại oán hận mình sâu như vậy, cũng không nghĩ đến nhiều hành động vô ý của mình cô đều ghi tạc trong lòng, trước kia thường nghe người ta nói, hai vợ chồng qua một đêm thì không còn thù hận gì nữa, thì ra đều là gạt người, trừ bố mẹ đẻ của mình thì sẽ chẳng có ai bao dung với mình, chỉ nhớ những việc làm tốt của mình mà không nhớ tới những việc làm xấu xa.
Lão Mạnh cũng không ngờ, con gái nhà mình phải chịu nhiều ấm ức như vậy, mà đến bây giờ cũng không oán một câu với ba mẹ, biết rõ tính tình con gái mình sáng như ngọc, nếu không phải là không nhịn được nữa chắc chắn nó sẽ không đòi ly hôn, nó yêu chồng yêu con như vậy, nào ngờ bây giờ lại phát hiện tất cả chỉ là ảo giác, nếu không chắc chắn nó cũng không chùn bước.
Nếu cô dâu mới đã nói đến như vậy, cuối cùng hai nhà cũng chỉ có thể đạt thành hiệp nghị, để cho Vân Cẩn đưa Tung Tung đi ra ngoài ở một thời gia, để cho Đinh Kiêu tự kiểm điểm lại hành động của mình, xem tại sao vợ mình lại nhất quyết đòi ly hôn như vậy.
Lần này Đinh Kiêu không còn dị nghị gì với Vân Cẩn nữa nhưng Đinh Chí Tường lại đưa ra yêu cầu, Vân Cẩn có thể dọn ra ngoài nhưng nhất định phải mang theo bảo mẫu nhà họ Đinh đi cùng, cũng muốn mọi hoạt động của cô phải nằm trong tầm mắt họ, biện pháp tốt nhất chính là điều động công tác của cô, không cho cô làm việc trong đoàn kịch nữa, đây vừa là vì cô mà cũng là vì đứa cháu đích tôn duy nhất nhà bọn họ Tung Tung, tìm cho cô một công việc nhàn hạ hơn, để cho cô có nhiều thời gian hơn chăm sóc đứa bé.
Hai bên đều nhường nhau một bước, Đinh Kiêu đồng ý ra ở riêng, Vân Cẩn thì đồng ý chuyển công tác của mình, tuy rằng trong lòng không muốn nhưng cùng biết, hai người nóng tính gặp nhau thì đây chính là phương thức giải quyết tốt nhất.
Ngày Vân Cẩn từ nhà họ Đinh chuyển ra cũng không kinh động đến ai, chỉ gọi điện thoại bảo em trai Mạnh Tiểu Bạch đến khuân đồ giúp. Mạnh Tiểu Bạch biết chị mình cố chấp, cũng không khuyên chị nữa, chỉ yên lặng giúp chị khuân đồ lên xe.
Đinh Kiêu đứng thư phòng tầng hai, nhìn xe của Mạnh Tiểu Bạch đi xa, mới về phòng ngủ của anh và Vân Cẩn, nhìn chiếc giường to lớn trống không, những chuyện vui vẻ thường ngày chỉ như là một giấc mộng,thờ dài một cái.
Cô đã đi rồi, cũng mang theo con trai đi, cuộc sống của anh lại trở về giống như thời điểm ban đầu, không có vợ, cũng không có con trai, khôi phục lại cuộc sống độc thân, nhưng vì cái gì, chỉ là sau thời gian hai năm mà anh lại không thể tìm lại được những cảm giác như trước khi kết hôn, khi đó có thể đi chơi với bạn bè đến nửa đêm mới về, hiện tại có thể đi ra ngoài, nhưng trong lòng đã không còn cảm giác thoải mái như lúc ban đầu.
Trên xe, Mạnh Tiểu Bạch vừa lái xe vừa liếc nhìn chị mình qua gương chiếu hậu, thấy cô ngồi ôm Tung Tung ở một bên như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng Mạnh Tiểu Bạch thầm nghĩ, với tính khí của chị, đây chính là lấy lui để tiến, chiến tranh của chị ấy và anh rể kịch vui còn ở phía sau.
“Chị, chuyện lần trước trong hội sở thật sự là không thể đổ lỗi lên đầu anh rể được, đó là do tên họ Trương đó giở trò quỷ, anh rể chỉ vì giúp em mới trúng kế của hắn, thật ra thì anh rể và cô gái đó không có gì cả.” Mạnh Tiểu Bạch nhịn không được nhiều lần muốn nói cũng không biết có nên hay không.
“Em thôi đi, cả ngày em và anh ấy cùng nhau lêu lỏng, em cũng chẳng phải là đồ tốt gì.” Vân Cẩn hiểu rõ tính tình bướng bỉnh của em trai mình, nó cũng chẳng phải gian ác gì chỉ là đại gian đại ác chỉ là trộm vặt móc túi thôi, nhưng nhiều lần phạm sai lầm làm gì có tiếng nói nữa.
Mạnh Tiểu Bạch thấy chị mình không tin, trong đầu lóe lên, bắt đầu lấy lí lẽ bắt đầu thuyết phục: ‘Chị, chúng ta là chị em ruột mà, kho còn bé còn ngủ chung một chăn nữa, em có thể làm hại chị hay sao, anh ấy đối với em cũng rất trượng nghĩ, đối với nhà họ Mạnh cũng hết mình, những chuyện em nhờ anh ấy giúp đỡ anh ấy cũng giúp một tay, không phải loại người giả dối đâu.”
Vân Cẩn thở dài: “Chị nói nhân phẩm anh ấy không tốt lúc nào, nhân phẩm không tốt mà chị có thể gả cho anh ấy hay sao, chỉ là chị không thể sống chung được với anh ấy, trong lòng anh ấy không có chị, anh ấy yêu người khác.”
“Làm sao chị biết được trong lòng anh ấy không có chị, cả đời chị thông minh nhưng lại hồ đồ nhất thời, nếu anh rể không yêu chị, thời gian trước mỗ mỗ bị bệnh phải nằm viện, anh ấy sẽ phải cần vì nhà họ Mạnh này mà chạy đôn chạy đáo, nếu em không phải là em rể của anh ấy, chị cảm thấy anh ấy sẽ coi em ở trong mắt hay sao? Anh ấy đối với nhà họ Mạnh nhà chúng ta như vậy như vậy là hết rồi, tất cả đều là vì chị và Tung Tung là người anh ấy yêu. Chị nghĩ như vậy, người đàn ông như thế ở cái tuổi này mấy ai không vui chơi một chút, có mấy ai chịu lấy vợ sớm cơ chứ, anh ấy đã chịu lấy chị chứng tỏ là trong lòng anh ấy có chị, nếu không, với điều kiện của anh ấy muốn người vợ như thế nào mà chẳng tìm được.”
Mạnh Tiểu Bạch am hiểu nhất là làm tư tưởng cho người khác, thứ nhất là bởi vì anh thông minh, thứ hai là bởi vì mặc dù học hành không tử tế nhưng đã từng trải ở xã hội thượng lưu từng ấy năm, cũng phải hơn có cái hơn người chứ.
Khi đó cha mẹ đồng ý cho anh tạm nghỉ học đi kinh doanh, chính là dựa vào thông minh và liều lĩnh, hai năm cuộc sống đại học đã cho anh biết, giáo dục đại học đã không thể mang lại ý nghĩa thực tế cho anh, với thông minh và tài trí của mình, anh tình nguyện ra thực tế ngoài xã hội, cho dù vấp ngã hay trắc trở, cũng tốt hơn là làm một con mọt sách.
“Đi học thì có ích gì, học bác sĩ còn không phải là đi làm công cho người khác, em muốn người khác phải làm công cho em.” Mạnh Tiểu Bạch đã hùng hồn tuyên bối như thế.
Vốn là ý tưởng của Mạnh Tiểu Bạch thì thế hệ những người làm cha làm mẹ rất khó có thể hiểu được, cũng may anh còn có chị thương anh, chị anh ủng hộ anh đi xông pha, cùng lắm thì thi lại đại học một lần nữa. từ nhỏ Tiểu Bạch đã thông minh, lúc đi học anh đã sớm bộc lộ rõ.
Vân Cẩn không lên tiếng, trong lòng suy nghĩ những lời em trai đã nói, Mạnh Tiểu Bạch nói những lời này, không phải là không có lý, người trong cuộc thường u mê, cô nói là ly hôn cũng không phải là do không yêu Đinh Kiêu, mà là vì quá yêu anh, nên mới để ý đến quan hệ giữa hai người, Đinh Kiêu là người như thế nào cô so với người khác hiểu rõ nhất, nhất định phải vạch rõ ranh giới với anh, anh mới có thể suy nghĩ lại những chuyện đã qua.
Quyết làm đến cùng chỉ vì một cơ hội sống.
Cứ như vậy, Vân Cẩn dời khỏi công việc biên kịch yêu thích của mình, điều vào công tác trong một đơn vị cũ của Đinh Chí Tường trong bộ chính trị hải quân, bắt đầu kiếp sống quân lữ.
Trong căn phòng Mạnh Tiểu Bạch tìm cho cô, Vân Cẩn một mình chăm sóc Tung Tung, tuy có bảo mẫu giúp một tay nhưng những ngày sau này vẫn gặp khó khăn, tiền không thiếu, nhưng thiếu chính là cảm giác ấm áp của một gia đình, cũng may Vân Cẩn không sợ gặp khó khăn, lúc này cô cần chính mình phải tỉnh táo một chút, suy nghĩ về cuộc hôn nhân hơn một năm nay, suy nghĩ xem rốt cuộc giữa cô và Đinh Kiêu rốt cuộc có tình cảm chân chính hay không.
Tình cảm không phải là tình yêu, có con cũng không có nghĩa là đã để đối phương ở trong lòng, Vân Cẩn biết rõ điều này, nhưng cô lại không giống với vài người, chỉ cần có tiền là có thể hưởng thụ, không có tình yêu cũng không sao, đối với hôn nhân cô có yêu cần rất cao, nếu như Đinh Kiêu không thể toàn tâm toàn ý với cô, cô tình nguyện cắt đứt đoạn tình cảm này( trong cv ghi là tráng sĩ chặt cổ tay).
Giữa hai người không có tình yêu, chỉ bằng mặt nhưng trong lòng lại miễn cưỡng phải ở chung với nhau, đối với cả hai người đều khổ sở, ly hôn chỉ là đau trong nhất thời, còn chấp nhận sẽ là đau cả đời.
Mặt khác, Mạc Sơ Nguyên nghe nói Đinh Kiêu và Vân Cẩn ở riêng, chủ động tìm đến cửa: “Không phải là do em chứ, hai chúng ta không có gì mà, nếu là bởi vì em….em có thể giải thích với vợ anh.”
“không cần đâu, cô ấy nhỏ nhen, em càng giải thích thì càng không rõ. Không cần phải để ý với cô ấy, chờ đến khi cô ấy hết giận là được rồi.” Đinh Kiêu còn chưa hồ đồ đến mức để cho người thứ ba nhúng tay vào chuyện vợ chồng bọn họ trong khi tình trạng đang như thế này.
Mạc Sơ Nguyên nhìn anh, thấy Đinh Kiêu nhíu mày thì biết là anh đang phiền não, không biến sắc tiếp tục nói: “Phụ nữ đều như vậy, cô ấy lòng dạ hẹp hòi cũng chỉ vì quá quan tâm đến anh, lại nói, hai người cũng đã có con rồi, nên đặt vấn đền con cái lên trên chứ, vì con thì mẹ cũng không nên làm quá, như vậy đứa bé lớn lên cũng không tốt.”
“Đúng vậy, có ai nói là không phải đâu, bây giờ con chưa biết nói chuyện, anh cũng không muốn gây gổ với mẹ nó, đừng nghĩ nó còn nhỏ nhưng trong lòng sẽ biết được, những hành động của cha mẹ nó cũn ghi nhớ trong lòng.” Đinh Kiêu nghĩ đến Tung Tung là đau lòng, con trai còn nhỏ như vậy, mà cha mẹ đã ở riêng không ở bên cạnh chăm sóc, nếu thật sự Vân Cẩn quan tâm đến con như vậy, cũng sẽ không có chấp đối lập với mình như vậy.
Mạc Sơ Nguyên khuyên anh: “Anh nên nghĩ thoáng ra, đừng lúc nào cũng đeo mặt như vậy, chuyện tư không nên làm ảnh hưởng đến công việc, mọi chuyện cũng không phải là không thể cứu vãn, sớm nghĩ cách cũng tốt tránh để cho đêm dài lắm mộng ảnh hưởng đến con cái.”
Những lời này cô nói trong trong lòng Đinh Kiêu chẳng có cảm xúc gì, anh nào có muốn ly hôn với Vân Cẩn, đối với bà xã không phải là anh không có tình cảm, nhưng mỗi ngày cô đều làm mặt lạnh như vậy, cũng làm cho lòng anh càng ngày càng lạnh.
“Đúng rồi, Đinh Kiêu ở Bắc Kinh em không quen nhiều người lắm, anh có thể tìm giúp em một phòng không, em muốn dọn ra khỏi kí túc xá trường học, mua một căn nhà nho nhỏ, cũ một chút cũng được chỉ cần gần trường một chút là được.” Mạc Sơ Nguyên không muốn tiếp tục nói đến đề tài bà xã và con trai Đinh Kiêu.
Đinh Kiêu nào biết được tâm tư của cô, nghĩ là cô muốn tránh vị chủ nhiệm kia gật đầu đồng ý.
Tuy Mạc Sơ Nguyên liên tục mời anh đi ăn cơm nhưng Đinh Kiêu vẫn không đồng ý, khiến cho cô tiu nghỉu như mất đồ. Xem ra, bà xã Đinh Kiêu rất khó đối phó, còn ầm ĩ muốn ở riêng nhưng Đinh Kiêu lại không bỏ được cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.