Hoa Đào Rực Rỡ

Chương 40

Nhan Nguyệt Khê

07/05/2015

Tỉ Mỉ không ngờ mình lại gây ra họa tày trời như thế, cũng không dám nhìn mặt anh rể nữa, chỉ dám len lén đến nhà chị họ giúp chị chăm sóc cháu, thuận tiện khuyên nhủ chị ấy.

“Chị, ở ngày vài rồi trở về thôi, anh rể em ở một mình thật đáng thương, em nghe Tiểu Bạch nói gần đây anh ấy cũng không ra ngoài chơi nữa, vừa tan việc là về nhà, hoặc là làm thêm ở đơn vị bận rộn mấy ngày đêm không về nhà.” Thỉnh thoảng Tỉ Mỉ cũng tìm cơ hội nói với Vân Cẩn chuyện của Đinh Kiêu.

Vân Cẩn khinh thường nói: “Anh ấy chẳng làm được mấy ngày đâu, em cứ chờ xem, chờ đến khi hết mấy ngày này, anh ta lại mò ra ngoài cho mà xem, giang sơn khó đổi bản tính khó dời.”

“Vậy chị cũng không thể không cho anh ấy cơ hội để sửa đổi chứ.”

Tỉ Mỉ vẫn cảm thấy chị họ ra quyết định ly hôn này rất gấp gáp, vội vội vàng vàng khiến mọi người cả hai nhà đều không ứng phó kịp, còn chưa nghĩ ra cách hòa giải, chị ấy đã mang theo con trai bỏ chạy rồi.”

“Hôn nhân thích hợp hay không thích hợp cũng chỉ có người trong cuộc mới biết được, chị và anh ấy không phải là mâu thuẫn bên ngoài, mà cơ bản hôn nhân đó đã không bền vững rồi, em đừng khuyên chị nữa, trong lòng chị có suy nghĩ.” Vân Cẩn không muốn nói thêm nữa, những ngày qua cả nhà trên dưới đều thay nhau tìm cô nói chuyện khiến cô mệt mỏi.

“Được rồi.” Tỉ Mỉ cúi đầu, chợt nghe thấy điện thoại trong túi xách rung, vội đi qua lấy điện thoại.

Lục Thành Khang trong điện thoại đang tìm cô: “Em ở đâu vậy?” “Ở nhà chị tôi, anh xuất viện rồi còn tìm tôi làm gì nữa?” Tỉ Mỉ biết người này tìm cô chắc chắn là không có chuyện gì tốt đẹp mà.

Cô ở trong bệnh viện chăm sóc Lục Thành Khang hơn hai tháng, ngày ngày Lục Thành Khang truyền thụ những tư tưởng tiêu cực tây não cho cô, ý đồ cho cô quên thù hận đã từng bị anh ăn, mặc dù cô đã không còn hận anh nghiến răng nghiến lợi giống như trước nữa nhưng trong lòng vẫn còn cảm giác sợ anh.

“Anh đang ở dưới lầu nhà em, em mau trở về đi, không gặp không về.” Lục Thành Khang đơn giản ra lệnh rồi nhanh chóng cúp điện thoại, không cho đối phương có cơ hội từ chối.

Tỉ Mỉ há miệng kinh ngạc, biết mình không chọc nổi anh ta, vội vàng đứng dậy tạm biệt đi về nhà.

Vừa về đến lầu dưới, cô đã nhìn thấy một chiếc Mini Cooper màu lam đang đậu ở ven đường, hai đèn trước sáng chưng, làm tim cô nhất thời đập rộn lên.

Lục Thành Khang giống như người ngoài hành tinh chợt xuất hiện ra trước mắt cô, cầm chiếc chìa khóa trong tay quơ quơ: “Thích chiếc xe này sao, cho em.”

“Tôi không cần.” Tỉ Mỉ một mực từ chối, nhưng trong ánh mắt cô lại lóe lên tia ham muốn. Cô rất thích chiếc xe này, mỗi lần ở lối đi bộ nhìn thấy người ta lái xe đi qua cũng không nhịn được mà nhìn lại mấy lần.

“Làm sao lại không muốn, cho không em mà, coi như bồi thường lại chiếc Polo xanh biếc kia của em.” Lục Thành Khang tinh mắt vừa nhìn một cái là biết Tỉ Mỉ khẩu thị tâm phi (miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo) đem chìa khóa dúi vào tay cô, mở cửa xe đẩy cô lên.

Nội thất bên trong xe đều là loại tốt nhất, hơn nữa Lục Thành Khang còn đặc biệt thiết kế ghế ngồi dành cho chó mèo và thú nhồi bông các loại. Tay chân Tỉ Mỉ luống cuống ngồi trong xe, đối mặt với tay lái, nhưng lại không biết phải đặt tay ở đâu.

Lục Thành Khang kiên nhânx thắt dây an toàn cho cô: “ Tra chìa khóa đi, lái thử một chút.” Lúc này Tỉ Mỉ mới hồi phục tinh thần, nhấn cần ga một cái lái xe ra ngoài đường.

Ngồi xe thích thú, Tỉ Mỉ hưng phấn hơn mười phút mới ý thức được bên cạnh mình còn có người ngồi, vội vàng dừng xe lại bên đường.

“Anh đừng vọng tưởng mua chuộc tôi.” Tỉ Mỉ giống như một nữ quân nhân, cương quyết từ chối viên đạn bọc đường của quân địch.



Tuy nhiên Lục Thành Khang vẫn ung dung nhìn cô, gương mặt nhỏ nhắn vì tức giận ngược lại càng trở nên xinh đẹp, không kìm chế được cầm lấy tay cô, hơi dùng sức, nhưng lại không đến nỗi làm cô cảm thấy đau, mập mờ cười nói: “Mini Cooper không mua chuộc được em, vậy em nói xem em thích gì, chỉ cần em nói ra anh sẽ mua cho em.”

Anh ta càng như vậy, Tỉ Mỉ càng muốn tránh xa anh, oán giận trừng mắt nhìn anh một cái, tronng lòng thầm nói, tôi không bán cho anh, bán cho ai cũng được nhưng không bán cho anh.

“Tôi cũng không phải là gà, mà anh muốn mua là ra chợ nông dân sẽ mua được.” Tỉ Mỉ rút tay ra, Lục Thành Khang vẫn cười nói: “Mua gà mà cần tiền vốn lớn như vậy hay sao, một chiếc Mini cooper cũng có thể mở được trang trại nuôi gà rồi.”

Cô nhóc, không sợ em tùy hứng, để xem gia có bỏ được tiền vốn hay không, Lục Thành Khang tin câu nói kia, phụ nữ trung trinh, trung trinh chỉ vì lực hấp dẫn không đủ.

Tỉ Mỉ là cô gái như thế, từ nhỏ đã sống trong cảnh khó khăn, dùng biện pháp mạnh không thể được, càng dùng biện pháp mạnh với cô, ngược lại sẽ khiến cô phản kháng mạnh mẽ, dùng các loại vật chất hưởng thụ dụ dỗ cô mới là cách hay, rất nhiều phụ nữ không kháng cự được với biện pháp này.

Lục Thành Khang rất để ý Tỉ Mỉ, hết sức lấy lòng cô, anh nghĩ muốn cô khuất phục chủ yếu là phải tìm cách làm mền ý chí của cô.

Tỉ Mỉ không nói câu nào, nhưng cũng không xuống xe, ngồi trong xe thoải mái hơn nhiều nha, so với chiếc Polo kia của cô thì thoải mái hơn, làm cô không nỡ đi xuống.

Lục Thành Khang thu hết mâu thuần của cô vào trong mắt, tiếp tục khuyên cô:”Em đi theo anh, ăn uống có thể so với Mạnh Tiểu Bạch hay sao? Anh không thể hiểu tên nhóc kia có chỗ nào tốt chứ, em đi theo anh ta còn phải suốt ngày lo ra ngoài đi xã giao.”

“Anh và anh ấy trên bản chất là khác nhau, ban đầu anh ấy cũng không lợi dụng người khác lúc gặp khó khăn.” Trong lòng Tỉ Mỉ thầm nói, Tiểu Bạch cũng không đi cưỡng gian người nào cả, đây chính là khác biệt lớn nhất.

“Lần trước anh sai rồi, về sau anh sẽ hoàn toàn thay đổi, em cho anh cơ hội sửa sai được không? Anh cũng đã bị em đâm một dao rồi, còn chưa đủ biểu đạt lòng anh hay sao?” Lục Thành Khang rốt cuộc cũng nói ra, lâu này anh đã suy nghĩ rất nhiều nhưng chưa dám nói.

Thật may trong xe chỉ có hai người bọn họ, không có người thứ ba nghe thấy, nếu không, anh không còn mặt mũi nào nữa, Lục Thành Khang lớn như vậy, đối với câu nói ghê tởm như thế anh chưa từng nói bao giờ, nhưng trong lòng anh hiểu rõ, nếu không như vậy chắc chắn Tỉ Mỉ sẽ không tha thứ cho anh.

Tỉ Mỉ thấy anh ăn nói khép nép, giọng điệu năn nỉ, trong lòng thấy rất buồn cười, nhưng vẫn cúi đầu như cũ: “Ai biết được anh, hôm nay anh cảm thấy tôi còn mới mẻ, nhưng biết đâu ngày mai sẽ thấy chán, đến lúc đó lại quăng tôi như rẻ rách, thì tôi biết tìm ai mà khóc đây.”

Lục Thành Khang nghe xong câu này, biết là cô nhóc này đã giao động, chiếc Mini Cooper đã gần thu phục được cô rồi, không ngừng cố gắng:”Vậy em có thể thử thách anh một thời gian, nhìn biểu hiện của anh thể nào rồi mới quyết định có theo anh hay không, từ bây giờ trở đi xe cho em lái, nếu em còn cảm thấy biểu hiện của anh không được thì trả lại anh cũng không muộn.”

Tỉ Mỉ ngẩng đầu lên nhìn anh, không lên tiếng, Lục Thành Khang vừa muốn nói, chuông điện thoại của Tỉ Mỉ vang lên, Lục Thành Khang gật đầu một cái, ý bảo cô cứ nghe điện thoại trước đi.

Nào biết, Tỉ Mỉ vừa nghe điện thoại có mấy giây sắc mặt đã thay đổi, rồi khóc nức nở: “Ba con không sao chứ, mẹ, ba con không sao chứ?” Không biết người trong điện thoại nói gì khiến Tỉ Mỉ khóc nức lên.

Lục Thành Khang thấy cố thút tha thút thít nghe xong điện thoại rồi lại thẩn thờ, hỏi cô: “Làm sao vậy, trong nhà đã xảy ra chuyện gì?”

“Không cần anh lo.” Trong lòng Tỉ Mỉ như có lửa đốt, làm gì có bình tĩnh nói nhiều với anh, nhân lúc anh chưa kịp chuẩn bị, thì xuống xe, đi đến ven đường vẫy một cái taxi.

Lục Thành Khang cũng từ trên xe bước xuống đuổi theo cô.



“Em làm cái gì thế, trong nhà xảy ra chuyện em không nói với anh thì nói với ai chứ, Mạnh Tiểu Bạch ra nước ngoài rồi, chị họ em còn phải chăm sóc một đứa trẻ chưa đầy năm tự lo cho mình còn không xong, nhóc con này đầu óc em sao lại chậm chạm như thế chứ.” Lục Thành Khang không khách khí mắng cô.

Bị anh cáu, trong lòng Tỉ Mỉ ngược lại lại dễ chịu hơn nhiều, giống như có thể dựa vào anh được, vừa khóc vừa nói cho anh biết: “Mẹ tôi nói, cha em lái xe lên thị trấn bán heo, bị tai nạn, bây giờ vẫn còn cấp cứu ở trong viện, mẹ nói muốn em cầm ít tiền về đóng tiền thuốc thang…..mà em lại không có tiền.”

Nước mắt lưng tròng, dáng vẻ cô thoạt nhìn vô cùng đáng thương, trong lòng Lục Thành Khang thương xót, ôm lấy cô:”Em đi theo anh đi, anh đưa em về nhà xem cha em.”

Bất đắc dĩ , Tỉ Mỉ chỉ có thể nghe theo anh ta, chiếc xe này Lục Thành Khang mới mua cho cô còn chưa kịp lấy giấy tờ, để tránh phiền toái, chỉ có thể lái đến nhà họ Lục trước, sau đó hai người ngồi xe Lục Thành Khang về nhà Tỉ Mỉ ở huyện Diên Khánh.

Vân Cẩn nhận được điện thoại của Tỉ Mỉ, cũng lo lắng, an ủi Tỉ Mỉ bảo cô đừng gấp, chuyện tiền nong cô sẽ giúp cô ấy nghĩ cách giải quyết.

Tỉ Mỉ nói: “Chị, chị không cần lo lắng, tiền viện em sẽ tự nộp.”

“Em lấy đâu ra tiền?” Vân Cẩn biết em trai Mạnh Tiểu Bạch trả lương cho Tỉ Mỉ không cao, trừ mua quần áo cũng chỉ đủ cho cô sinh hoạt, lo lắng không biết cô lấy đâu ra tiền.

“Em…em mượn của bạn.” Tỉ Mỉ ấp úng nói, cũng không muốn nói cho chị biết, người cho cô vay tiền chính là Lục Thành Khang. Chị không thích cho cô và Lục Thành Khang ở chung một chỗ, cảm thấy cô giống như người thứ ba.

“Bạn nào? Là Lục Thành Khang phải không? Em vẫn còn qua lại với hắn? Làm sao em lại như thế, Tỉ Mỉ, hắn không hề đối xử thật lòng với em.” Vân Cẩn vẫn cảm thấy tầm mắt Tỉ Mỉ vẫn còn nông cạn.

Lục Thành Khang là loại đàn ông như thế nào chứ, hôm nay có thể Tỉ Mỉ mà vất bỏ người bạn gái bao nhiêu năm qua, thì ngày mai cũng có thể vì người khác mà vứt bỏ Tỉ Mỉ, căn bản anh là người không đáng tin.

“Chị, chị không cần lo lắng cho em đâu, trong lòng em đều hiểu. Ba em đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm rồi, chờ em trở về sẽ trả lại tiền cho anh ấy, em sẽ không dây dưa với anh ta đâu.” Tỉ Mỉ bảo đảm với chị mình sẽ tránh xa Lục Thành Khang.

Mặc dù cô đối với Lục Thành Khang có rất nhiều ngăn cách nhưng dù sao người ta cũng giúp cô một đại ân tron lúc cô gặp khó khăn, cô cũng không muốn làm một người vong ân phụ nghĩa.

Vân Cẩn biết là làm khó cô, cũng không nói gì nữa, chỉ dặn dò cô phải tự chăm sóc mình cho tốt, cẩn thận sắp xếp mọi chuyện. Tỉ Mỉ cúp điện thoại, thấy Lục Thành Khang tới đây, giật mình không dám nhìn anh, đem hai tay dấu ở đằng sau.

“Đói bụng không, cũng hơn chín giờ rồi, trên đường đi vội cũng chẳng kịp mua cái gì cho em ăn, chịu khó ăn bánh bao vậy.” Lục Thành Khang đi xung quanh một vòng nhưng không phát hiện ra cái gì để mua, biết nhà Tỉ Mỉ nghèo nhưng cũng không nghĩ chỗ này lại nghèo như vậy.

Tỉ Mỉ ngượng ngùng nhận lấy, anh lái xe đưa cô đến đây cũng chưa ăn cái gì, mình lại không nghĩ đến điều này, mới vừa rồi trong điện thoại còn nói sẽ vạch rõ giới hạn với anh, điều này làm cô chột dạ.

Lục Thành Khang giống như nhìn ra ý định của cô, lấy bánh bao ra đưa cho cô: “Ăn đi, đừng ngại, em coi anh là người ngoài anh mới cảm thấy khổ sở.” Vừa nói chuyện anh cũng cầm lấy một chiếc bánh bao.

Tỉ Mỉ thấy anh ăn, mới bắt đầu ăn, lặng lẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía anh, nào biết vừa đúng lúc anh nhìn lại, vội vàng cúi đầu.

Lục Thành Khang lấy tay nâng mặt cô, cho cô nhìn mình: “Đừng giống như ăn trộm như vậy, bất kể em ghét hay thích anh, đều không cần phải trốn tránh. Anh làm tất cả là do anh tình nguyện em cứ vui vẻ mà nhận lấy.”

Tỉ Mỉ tức giận hừ hừ lỗ mũi, nhưng trong lòng lại cảm thấy có một loại ấm áp chưa từng có.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Đào Rực Rỡ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook