Chương 90: Cưỡng chế
Ngũ Chí
20/09/2013
- Đợi đã!
Thấy cấp dưới của Hàn Phức chuẩn bị niêm phong phòng khám của mình, Chu Hiểu Xuyên cảm thấy nóng này ngay lập tức, vọt đến trước mặt Hàn Phức. Hàn Phức bị dọa nhảy ngược về phía sau, giọng run rẩy, ngoài mạnh trong yếu nói:
- Anh... Anh muốn làm gì? Muốn chống người thi hành công vụ sao? Có tin là tôi báo cảnh sát bắt anh không?
“Chống người thi hành công vụ? Tưởng thích nói gì cũng được à? Muốn gán cho người khác tội gì cũng được ư? Nhìn thế éo nào mà dám bảo tao chống người thi hành công vụ? Tao chống cự khi nào? Báo cảnh sát bắt tao? Sở cảnh sát mở ra để phục vụ tụi bây à? Thích bắt ai cũng được sao? DCM… Tính giống như Cẩm Y Vệ thời Minh, ngang ngược, hung hăng càn quấy cơ đấy?” Tuy rằng trong lòng oán hận không dứt, nhưng Chu Hiểu Xuyên cũng không đem những lời này nói ra, anh mắt nhìn Hàn Phức chỉ toát lên vẻ khinh thường một kẻ tiểu nhân rẻ mạt. Sau khi đánh giá Hàn Phức một lúc, Chu Hiểu Xuyên cười lạnh nói:
- Không cần khẩn trương, tôi không có ý định dùng bạo lực đâu. Anh không phải muốn xem giấy phép hành nghề của tôi sao? Đi, đi qua đây tôi lấy cho anh xem!
- Anh có giấy chứng nhận hành nghề?
Hàn Phúc nghe thấy vậy vô cùng sửng sốt.
- Chu Hiểu Xuyên có giấy hành nghề bác sĩ thú y?
Ở đối diện Phòng khá thú cưng, mấy người trong phòng khám Khang TRữ Sủng Vật khi nghê những lời nói này của Chu Hiểu Xuyên nhât thời đều ngẩn người ra. Người phụ nữ trung niên hỏi Liêu Phàm về vấn đề này lúc trước nghe thấy vậy lại hỏi lại Liêu Phàm:
- Liêu Phảm, không phải ông mới đảm bảo chắc chắn, cam đoan với chúng tôi rằng Chu Hiểu Xuyên không có giấy phép sao? Hiện tại... chuyện gì đang xảy ra vậy?
- Không đúng, theo tình hình mà tôi biết, tên Chu Hiểu Xuyên này không thể có giấy phép hành nghề, chắc chắn là như vậy mà.
Lúc này Liêu Phàm cũng ngây ngẩn cả người. Sau vài giây đồng hồ mới đưa ra được dự đoán:
- Hoặc là hắn đã làm giấy chứng nhận giả, muốn lừa gạt mọi người.
Lúc Liêu Phàm đưa ra dự đoán, mọi người cũng sôi nổi bàn tán không dứt. Chu Hiểu Xuyên còn thì xoay người lại đi ra phía sau quầy, lấy ra một cái giấy chứng nhận, đưa cho Hàn Phức.
- Giấy chứng nhận này là thật hay giả đây? Tôi nói cho anh biết, đôi mắt của tôi với kinh nghiệm phong phú, chỉ cần liếc một cái là biết thật hay giả, anh không thể che giấu được đâu. Nếu là giấy chứng nhận giả, vậy anh sẽ có thêm một tội danh nữa đấy....
Hàn Phức đứng một bên cười lạnh, nói với vẻ uy hiếp, đồng thời mở tờ giấy chứng nhận mà Chu Hiểu Xuyên đưa cho hắn. Hắn nhìn tờ giấy chứng nhận, ảnh chứng nhận trên tờ giấy, hắn ngây người một lúc. Sau vài giây đứng hình, hắn mới tức giận ngẩng đầu nhìn Chu Hiểu Xuyên nói:
- Này anh kia, anh đang giỡn mặt với tôi à? Giấy chứng nhận này là của người khác, trong ảnh là một cô gái, tại sao anh lại đưa nó cho tôi? Anh bị bệnh sao? Chẳng lẽ anh nói với tôi rằng anh đã qua Thái Lan chuyển giới từ nữ thành nam ư?
Quay mặt về phía Hàn Phúc đang tức giận đùng đùng, Chu Hiểu Xuyên không chút vội vàng, cực kỳ bình tĩnh nói:
- Ai nói với anh người trong giấy chứng nhận này là tôi?
- Không phải của anh vậy anh đưa ra đây làm cái gì?
Hàn Phức khó hiểu hỏi. Hắn chưa từng thấy tên nào không có giấy chứng nhận, bị người của cơ quan chức năng đến hỏi thăm mà lại bình thản như tên Chu Hiểu Xuyên này. Chu Hiểu Xuyên giải thích:
- Giấy chứng nhận hành nghề này là của chủ nhân phòng khám này, Lý Vũ Hàm... Hiện tại thì tôi tạm thời chưa có giấy chứng nhận. Vì vậy tất cả mọi chuyện về chuyên môn đều do cô ấy chỉ đạo. Chuyện này phù hợp với quy định của pháp luật mà.
- Chuyện này...
Hàn Phức ngây cả người. Đúng như lời Chu Hiểu Xuyên nói, hắn có thể đưa ra được một người có giấy chứng nhận hành nghề, chịu trách nhiệm cho phòng khám là đủ để hợp theo pháp luật rồi. Cho dù Hàn Phúc có muốn tìm sơ hở để niêm phong, quả thực rất khó để tìm lông bới vết. Sự tình đã có vẻ rắc rối thêm rồi. Bên trong phòng khám An Khang Sủng Vật, khi Liêu Phàm nghe Chu Hiểu Xuyên và Hàn Phức nói chuyện, hắn ngay lập tức cảm thấy sốt ruột, ba chân bốn cẳng chạy lại trước Phòng khám thú cưng, cao giọng hét lên:
- Lý Vũ Hàm đã ra nước ngoài học từ một tháng trước. Hiện tại công việc phòng khám cũng chỉ có một tên bác sĩ như mày làm mà thôi. Làm gì có ai điều hành chỉ đạo… Anh Hàn... À… Hàn phó sở, anh không nên bị hắn lừa gạt đấy...
Nếu không bị Hàn Phức trừng mắt, Liêu Phàm đã lờ mồm gọi hắn là anh họ rồi. Dù sau đó hắn đã sửa lại ngôn từ nhưng cũng coi như phạm phải một sai lầm trí mạng là gọi Hàn Phức là Hàn phó sở. Mặc dù, sự thật Hàn Phức đúng là phó sở, nhưng hắn không bao giờ muốn nghe ba chữ 'Phó sở trưởng" hay 'Phó sở", cho nên, phần lớn mọi người không bao giờ nhắc đến mấy chữ này trước mặt hắn, hoặc trực tiếp bỏ thẳng chữ phó kia đi. Đáng tiếc là Liêu Phàm không hề biết chuyện này, hắn vô tình chạm vào nỗi đau, xưng hô sai lầm, làm cho trong lòng Hàn Phức có một ấn tượng xấu về hắn. Trừng mắt nhìn Liêu Phàm với vẻ bất mãn, trong lòng Hàn Phức nói thầm: "Nếu không phải vì mày và tao có quan hệ máu mủ thì chỉ cần với những lời xưng hô vừa rồi, tao lập tức cho mày ăn quả đắng... Hừ!"
Dường như Liêu Phàm không biết chuyện này, vẫn đang ở đó ồn ào la ó, muốn cho nhân viên của Hàn Phức nhanh chóng niêm phong phòng khám lại. Hiện tại, hắn đã ngửa bài với Chu Hiểu Xuyên, trở mặt thành thù, chính vì vậy nên hắn không còn băn khoăn hay do dự gì. Đương nhiên là muốn đem người ta đạp dưới chân, thậm chí là giết chết, không muốn cho kẻ khác gượng dậy, phá rối chuyện làm ăn của hắn. Nhóm nhân viên giám sát vệ sinh động vật của sở cũng không để ý đến Liêu Phàm, đen ánh mắt nhìn qua Hàn Phức, chờ chỉ thị của hắn. Hàn Phức cũng không lãng phí thời gian, vung tay lên nói:
- Niêm phong!
Lời nói của hắn còn chưa dứt, bỗng nhiên có một bóng đen phóng vút từ bên ngoài phòng khám vào, chìa móng vuốt ra, vả thẳng vào mặt của Hàn Phức.
- Ối...
Hàn Phúc ôm má trái bị thương, thống khổ rên rỉ. Mà bóng đen kia nhẹ nhàng nhảy lên trên bàn, ngồi nhìn đám người Hàn Phúc. Bóng đen này chính là Sa Tử. Vốn hôm nay Sa Tử vẫn chơi đùa ở quanh chợ Hoa Điểu như ngày thường. Đột nhiên nó được đám động vật thuộc hạ chạy lại báo cáo, nói rằng có một đám người đến phòng khám quấy rối. Nghe vậy, nó ngay lập tức nổi giận, Phòng khám thú cưng chính là tâm huyết cả đời của chủ nhân nó. Làm sao nó có thể để kẻ khác đến quấy rối? Bởi vậy, nó lập tức chạy về Phòng khám thú cưng. Tuy nó nghe không hiểu Hàn Phức đang nói gì, nhưng từ động tác và vẻ mặt, nó có thể đoán ra được ít nhiều. Cho nên không cần phải xoắn nữa, liền nhảy lên vả cho Hàn Phức một cái thật đau.
Lúc này Hàn Phúc đã khôi phục ý thức, khi hắn nhìn thấy kẻ tát mình chỉ là một con mèo đen, liền ngây cả người ra, biểu tình trên mặt rất đặc sắc, còn có cả vẻ muốn giết người. Quả thực việc bị một con mèo nhỏ bé vả vào mặt trước mặt bàn dân thiên hại là một chuyện quá sức mất mặt. Nhìn đám người xem náo nhiệt xung quanh, bọn họ đang chỉ trỏ hắn, sôi nổi bình luận, thậm chí có người cười khúc khích khiến hắn hẹn quá hóa giận, chỉ tay vào Sa Tử đang ngồi nghênh ngang trên bàn, nghiến răng nghiến lợi, rít lên nói:
- Tóm cổ con mèo này lại, lập tức đập chết nó cho tao!
Thấy cấp dưới của Hàn Phức chuẩn bị niêm phong phòng khám của mình, Chu Hiểu Xuyên cảm thấy nóng này ngay lập tức, vọt đến trước mặt Hàn Phức. Hàn Phức bị dọa nhảy ngược về phía sau, giọng run rẩy, ngoài mạnh trong yếu nói:
- Anh... Anh muốn làm gì? Muốn chống người thi hành công vụ sao? Có tin là tôi báo cảnh sát bắt anh không?
“Chống người thi hành công vụ? Tưởng thích nói gì cũng được à? Muốn gán cho người khác tội gì cũng được ư? Nhìn thế éo nào mà dám bảo tao chống người thi hành công vụ? Tao chống cự khi nào? Báo cảnh sát bắt tao? Sở cảnh sát mở ra để phục vụ tụi bây à? Thích bắt ai cũng được sao? DCM… Tính giống như Cẩm Y Vệ thời Minh, ngang ngược, hung hăng càn quấy cơ đấy?” Tuy rằng trong lòng oán hận không dứt, nhưng Chu Hiểu Xuyên cũng không đem những lời này nói ra, anh mắt nhìn Hàn Phức chỉ toát lên vẻ khinh thường một kẻ tiểu nhân rẻ mạt. Sau khi đánh giá Hàn Phức một lúc, Chu Hiểu Xuyên cười lạnh nói:
- Không cần khẩn trương, tôi không có ý định dùng bạo lực đâu. Anh không phải muốn xem giấy phép hành nghề của tôi sao? Đi, đi qua đây tôi lấy cho anh xem!
- Anh có giấy chứng nhận hành nghề?
Hàn Phúc nghe thấy vậy vô cùng sửng sốt.
- Chu Hiểu Xuyên có giấy hành nghề bác sĩ thú y?
Ở đối diện Phòng khá thú cưng, mấy người trong phòng khám Khang TRữ Sủng Vật khi nghê những lời nói này của Chu Hiểu Xuyên nhât thời đều ngẩn người ra. Người phụ nữ trung niên hỏi Liêu Phàm về vấn đề này lúc trước nghe thấy vậy lại hỏi lại Liêu Phàm:
- Liêu Phảm, không phải ông mới đảm bảo chắc chắn, cam đoan với chúng tôi rằng Chu Hiểu Xuyên không có giấy phép sao? Hiện tại... chuyện gì đang xảy ra vậy?
- Không đúng, theo tình hình mà tôi biết, tên Chu Hiểu Xuyên này không thể có giấy phép hành nghề, chắc chắn là như vậy mà.
Lúc này Liêu Phàm cũng ngây ngẩn cả người. Sau vài giây đồng hồ mới đưa ra được dự đoán:
- Hoặc là hắn đã làm giấy chứng nhận giả, muốn lừa gạt mọi người.
Lúc Liêu Phàm đưa ra dự đoán, mọi người cũng sôi nổi bàn tán không dứt. Chu Hiểu Xuyên còn thì xoay người lại đi ra phía sau quầy, lấy ra một cái giấy chứng nhận, đưa cho Hàn Phức.
- Giấy chứng nhận này là thật hay giả đây? Tôi nói cho anh biết, đôi mắt của tôi với kinh nghiệm phong phú, chỉ cần liếc một cái là biết thật hay giả, anh không thể che giấu được đâu. Nếu là giấy chứng nhận giả, vậy anh sẽ có thêm một tội danh nữa đấy....
Hàn Phức đứng một bên cười lạnh, nói với vẻ uy hiếp, đồng thời mở tờ giấy chứng nhận mà Chu Hiểu Xuyên đưa cho hắn. Hắn nhìn tờ giấy chứng nhận, ảnh chứng nhận trên tờ giấy, hắn ngây người một lúc. Sau vài giây đứng hình, hắn mới tức giận ngẩng đầu nhìn Chu Hiểu Xuyên nói:
- Này anh kia, anh đang giỡn mặt với tôi à? Giấy chứng nhận này là của người khác, trong ảnh là một cô gái, tại sao anh lại đưa nó cho tôi? Anh bị bệnh sao? Chẳng lẽ anh nói với tôi rằng anh đã qua Thái Lan chuyển giới từ nữ thành nam ư?
Quay mặt về phía Hàn Phúc đang tức giận đùng đùng, Chu Hiểu Xuyên không chút vội vàng, cực kỳ bình tĩnh nói:
- Ai nói với anh người trong giấy chứng nhận này là tôi?
- Không phải của anh vậy anh đưa ra đây làm cái gì?
Hàn Phức khó hiểu hỏi. Hắn chưa từng thấy tên nào không có giấy chứng nhận, bị người của cơ quan chức năng đến hỏi thăm mà lại bình thản như tên Chu Hiểu Xuyên này. Chu Hiểu Xuyên giải thích:
- Giấy chứng nhận hành nghề này là của chủ nhân phòng khám này, Lý Vũ Hàm... Hiện tại thì tôi tạm thời chưa có giấy chứng nhận. Vì vậy tất cả mọi chuyện về chuyên môn đều do cô ấy chỉ đạo. Chuyện này phù hợp với quy định của pháp luật mà.
- Chuyện này...
Hàn Phức ngây cả người. Đúng như lời Chu Hiểu Xuyên nói, hắn có thể đưa ra được một người có giấy chứng nhận hành nghề, chịu trách nhiệm cho phòng khám là đủ để hợp theo pháp luật rồi. Cho dù Hàn Phúc có muốn tìm sơ hở để niêm phong, quả thực rất khó để tìm lông bới vết. Sự tình đã có vẻ rắc rối thêm rồi. Bên trong phòng khám An Khang Sủng Vật, khi Liêu Phàm nghe Chu Hiểu Xuyên và Hàn Phức nói chuyện, hắn ngay lập tức cảm thấy sốt ruột, ba chân bốn cẳng chạy lại trước Phòng khám thú cưng, cao giọng hét lên:
- Lý Vũ Hàm đã ra nước ngoài học từ một tháng trước. Hiện tại công việc phòng khám cũng chỉ có một tên bác sĩ như mày làm mà thôi. Làm gì có ai điều hành chỉ đạo… Anh Hàn... À… Hàn phó sở, anh không nên bị hắn lừa gạt đấy...
Nếu không bị Hàn Phức trừng mắt, Liêu Phàm đã lờ mồm gọi hắn là anh họ rồi. Dù sau đó hắn đã sửa lại ngôn từ nhưng cũng coi như phạm phải một sai lầm trí mạng là gọi Hàn Phức là Hàn phó sở. Mặc dù, sự thật Hàn Phức đúng là phó sở, nhưng hắn không bao giờ muốn nghe ba chữ 'Phó sở trưởng" hay 'Phó sở", cho nên, phần lớn mọi người không bao giờ nhắc đến mấy chữ này trước mặt hắn, hoặc trực tiếp bỏ thẳng chữ phó kia đi. Đáng tiếc là Liêu Phàm không hề biết chuyện này, hắn vô tình chạm vào nỗi đau, xưng hô sai lầm, làm cho trong lòng Hàn Phức có một ấn tượng xấu về hắn. Trừng mắt nhìn Liêu Phàm với vẻ bất mãn, trong lòng Hàn Phức nói thầm: "Nếu không phải vì mày và tao có quan hệ máu mủ thì chỉ cần với những lời xưng hô vừa rồi, tao lập tức cho mày ăn quả đắng... Hừ!"
Dường như Liêu Phàm không biết chuyện này, vẫn đang ở đó ồn ào la ó, muốn cho nhân viên của Hàn Phức nhanh chóng niêm phong phòng khám lại. Hiện tại, hắn đã ngửa bài với Chu Hiểu Xuyên, trở mặt thành thù, chính vì vậy nên hắn không còn băn khoăn hay do dự gì. Đương nhiên là muốn đem người ta đạp dưới chân, thậm chí là giết chết, không muốn cho kẻ khác gượng dậy, phá rối chuyện làm ăn của hắn. Nhóm nhân viên giám sát vệ sinh động vật của sở cũng không để ý đến Liêu Phàm, đen ánh mắt nhìn qua Hàn Phức, chờ chỉ thị của hắn. Hàn Phức cũng không lãng phí thời gian, vung tay lên nói:
- Niêm phong!
Lời nói của hắn còn chưa dứt, bỗng nhiên có một bóng đen phóng vút từ bên ngoài phòng khám vào, chìa móng vuốt ra, vả thẳng vào mặt của Hàn Phức.
- Ối...
Hàn Phúc ôm má trái bị thương, thống khổ rên rỉ. Mà bóng đen kia nhẹ nhàng nhảy lên trên bàn, ngồi nhìn đám người Hàn Phúc. Bóng đen này chính là Sa Tử. Vốn hôm nay Sa Tử vẫn chơi đùa ở quanh chợ Hoa Điểu như ngày thường. Đột nhiên nó được đám động vật thuộc hạ chạy lại báo cáo, nói rằng có một đám người đến phòng khám quấy rối. Nghe vậy, nó ngay lập tức nổi giận, Phòng khám thú cưng chính là tâm huyết cả đời của chủ nhân nó. Làm sao nó có thể để kẻ khác đến quấy rối? Bởi vậy, nó lập tức chạy về Phòng khám thú cưng. Tuy nó nghe không hiểu Hàn Phức đang nói gì, nhưng từ động tác và vẻ mặt, nó có thể đoán ra được ít nhiều. Cho nên không cần phải xoắn nữa, liền nhảy lên vả cho Hàn Phức một cái thật đau.
Lúc này Hàn Phúc đã khôi phục ý thức, khi hắn nhìn thấy kẻ tát mình chỉ là một con mèo đen, liền ngây cả người ra, biểu tình trên mặt rất đặc sắc, còn có cả vẻ muốn giết người. Quả thực việc bị một con mèo nhỏ bé vả vào mặt trước mặt bàn dân thiên hại là một chuyện quá sức mất mặt. Nhìn đám người xem náo nhiệt xung quanh, bọn họ đang chỉ trỏ hắn, sôi nổi bình luận, thậm chí có người cười khúc khích khiến hắn hẹn quá hóa giận, chỉ tay vào Sa Tử đang ngồi nghênh ngang trên bàn, nghiến răng nghiến lợi, rít lên nói:
- Tóm cổ con mèo này lại, lập tức đập chết nó cho tao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.