Chương 89: Không chứng chỉ hành nghề y? Niêm Phong!
Ngũ Chí
20/09/2013
Trong mấy ngày kế tiếp, Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển bận rộn ở
phòng khám thú cưng như thường ngày, nhưng hai người bọn họ không biết
chủ của phòng khám Khang Trữ Sủng Vật là Liêu Phàm đang bàn tính với
những người khác ở trong chợ Hoa Điểu nhằm vào họ công kích. Buổi sáng
hôm nay, phòng khám Khang Trữ Sủng Vật không hoang vắng tiêu điều như
ngày thường mà có mấy người ngồi trong đó, mấy người đó đều cảm thấy
ghen ghét với công việc làm ăn của Phòng khám thú cưng. Liêu Phàm hội
họp mọi người lại để 'Thương nghị đối sách' đối phó với phòng khám của
Chu Hiểu Xuyên.
- Liêu Phàm! Ông có chắc chắn là thằng Chu Hiểu Xuyên đấy không có giấy chứng nhận tư cách bác sĩ thu y không? Đừng để lúc đấy làm rùm beng lên rồi không ra sao. Mấy người chúng ta lại làm trò cười cho thiên hạ thì khốn.
Một người phụ nữ trung niên với mái tóc uốn quăn như mì tôm nhịn không được hỏi. Cô ta nghi ngờ như vậy cũng là chuyện bình thường. Bởi vì thời gian gần đây Chu Hiểu Xuyên thể hiện trình độ khám và chữa bệnh cho động vật vô cùng chính xác và nhanh gọn, nhìn thế nào cũng không giống như là kẻ không có giấy phép hành nghề. Liêu Phàm thiếu chút nữa là đấm ngực thình thịch để khẳng định, cam đoan nói:
- Yên tâm đi, tin tức của tôi chắc chắn không sai. Chu Hiểu Xuyên tuyệt đối không có giấy phép hành nghề. Trước đó không lâu, hắn mới hắn mới ghi tên đăng ký thi lấy giấy chứng nhận. Nếu hắn có rồi thì việc gì phải làm vậy nữa?
Nghe Liêu Phàm nói vậy, mấy chủ nhân của các phòng khám khác đều nở nụ cười thật tươi. Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ đã tràn đầy lòng tin với sự việc lần này. Sau khi cười xong, đám chủ nhân của mấy phòng khám này hướng mắt sang Phòng khám thú cưng của Chu Hiểu Xuyên ở đối diện. Trong ánh mắt chỉ có sự căm phẫn, có người nghiến răng nghiến lợi nói:
- Trước kia Lý Vũ Hàm làm chủ, tên Chu Hiểu Xuyên này là kẻ làm thuê, tất cả mọi chuyện đều do Lý Vũ Hàm làm chủ, dẫu sao thì cô ta cũng có giấy phép hành nghề. Nhưng hiện tại, Lý Vũ Hàm đã đi rồi, để xem hắn còn làm loạn đến bao giờ. Hừ! Dám cướp khách hàng của ta, xem tao vờn chết mày như mèo vờn chuột nhé.
- Chuyện làm ăn của Phòng khám thú cưng tốt thì cũng đã đành, thế mà bọn chúng lại còn dám lấy tiền công rất thấp. Đây chính là phá giá, phá hoại quy củ mà. Nếu cứ vậy, phòng khám của chúng ta làm sao có thể làm ăn. Đối phó với lũ người này, chúng ta tuyệt đối không được nương tay. Lần này chúng ta phải làm cho bọn chúng phá sản, đóng cửa phòng khám mới được!
- Đúng vậy! Mấy hôm trước, có một người đem một con chó đến nhờ ta khám bệnh. Đã lâu lắm không có khách tới khám, tôi tính cắn một phát thật đậm để lấy tiền trang trải. Con chó bị bệnh cảm sốt sơ sơ mà thôi, tôi đang định khám thì con chó đó chạy thẳng sang Phòng khám thú cưng. Kết quả thế nào mọi người biết không? Tên Chu Hiểu Xuyên kia khám xong chỉ lấy mấy đồng tiền công. Các người nghĩ thử xem, chúng ta mở phòng khám ra thì phải tính toán tới kinh tế chứ, dựa vào đó mà kiếm cơm thôi. Không hiểu tên Chu Hiểu Xuyên chết tiệt này nghĩ cái gì, tiền đưa vào túi rồi còn không lấy. Rõ ràng là hắn đang phá giá! Quấy nhiễu thị trường mà.
- Đúng vậy! Cũng không biết tại sao lại thế này. Đám động vật dường như rất thích bên đó, bọn chúng cứ khoái chạy sang bên đó thôi. Tôi cũng gặp mấy lần động vật trực tiếp chạy vào trong Phòng khám thú cưng. Mọi người nói thử xem, liệ có phải tên Chu Hiểu Xuyên đã làm cái gì ở Phòng khám thú cưng của hắn đúng không? Chỉ có như vậy thì mới có thể hấp dẫn được đám động vật mà thôi.
- Hừ... Bất kể là như thế nào thì lần này cũng phải làm cho Phòng khám thú cưng của bọn chúng đóng cửa, không thể tiếp tục kinh doanh được nữa. Nếu không chúng ta chỉ có thể húp cháo mà sống qua ngày thôi.
Lúc đám chủ nhân của mấy phòng khám thú y đang thao thao bất tuyệt, nói phun nước bọt như mưa xuân, thể hiện sự bất mãn và ghen tức với Chu Hiểu Xuyên thì có mấy người mặc đồng phục của bên giám sát thú y xuất hiện trong trợ Hoa Điểu. Bọn họ đi thẳng một mạc đến Phòng khám thú y. Nhìn thấy mấy nhân viên giám sát thú y xuất hiện, Liêu Phàm lập tức cảm thấy hứng phấn. Hắn bật dậy giống như đít có lò xo, bước tới trước cửa phòng khám của hắn, vui mừng khi thấy người khác gặp họa nói:
- Haha! Mọi người lại đây, sắp có kịch hay sắp diễn ra. Tôi không tin rằng, đến lúc này rồi mà không thể đem cái phòng khám chết tiệt kia niêm phong lại được!
Khi nói lời này, hắn không quên đưa tay vẫy vẫy với người cầm đầu của đám nhân viên giám sát. Tên kia gật đầu với hắn, nhếch miệng cười, xem như cho hắn một câu trả lời chắc chắn. Liêu Phàm quay đầu lại, vẻ mặt đắc ý nói với đám chủ nhân mấy phòng khám còn lại, khoe khoang:
- Có thấy không? Người kia chính là anh họ của tôi. Sở phó sở giám sát vệ sinh động vật huyện Hàn Phức. Quan hệ giữa tôi với anh ta rất tốt. Nếu anh ta đã ra tay, chắn chắn một trăm phần trăm là cái Phòng khám thú cưng kia sẽ phải đóng cửa.
“Quan hệ rất tốt? Quả thực là nói phét không tính phí cho nên cứ thoải mái mà. Quan hệ rất tốt, vậy thì cần bọn tao phải bỏ ra nhiều tiền như vậy để mời hắn sao?” Mấy chủ nhân phòng khám còn lại, nhịn không được, chửi thầm trong bụng, nhưng vẻ mặt bên ngoài của bọn họ cũng không có biểu hiện gì, còn hào phóng nói ra mấy lời khen tặng. Dù sao thì Liêu Phàm và Hàn Phức cũng là thân thích, chẳng may đắc tội Liêu Phàm, hắn nói với Hàn Phức, chẳng phải là tự tìm đường chết sao? Phải biết rằng mấy tên ở sở giám sát vệ sinh động vật muốn kiếm chuyện với một phòng khám thú y thì rất dễ dàng.
Liêu Phàm đột nhiên nhớ đến một việc, vội vàng chạy về phòng khám Kãng Trữ Sũng Vật, bước thật nhanh đến máy tính, tay hắn lạch cạch gõ chữ, vừa gõ vừa cười gian nói:
- Không đươc, tôi phải tường thuật trực tuyến chuyện này lên Inte mới đươc. Mấy hôm nay, mọi người trên mạng đều khen tên Chu Hiểu Xuyên này hết lời, hắn nổi tiếng rồi. Lần này tôi sẽ cho bọn chúng há mồm trợn mắt, biết cái người bấy lâu mà bọn chúng ca ngợi là người như thế nào! Hahaha!
Vào lúc Liêu Phàm mở máy 'tường thuật trực tuyến' thì Hàn Phức đã dẫn mấy người nhân viên bước vào trong Phòng khám thú cưng, đi thẳng đến chỗ Chu Hiểu Xuyên nói:
- Chúng tôi là người ở sở giám sát vệ sinh động vật huyện. Chúng tôi nhận được tin báo, nghi ngờ ở đây có người khám bệnh chui, không có giấy chứng nhận hành nghề. Vậy những người chịu trách nhiệm ở đây hãy xuất trình giấy phép khám bệnh ra để chúng tôi kiểm tra.
- Giấy phép hành nghề bác sĩ thú y?
Chu Hiểu Xuyên đang khám bệnh cho một con chó trắng trên bàn, nghe thấy vậy chợt sửng sốt. Quả thật lo lắng cái gì thì cái đó sẽ tới. Mấy hôm trước Trương Ngả Gia còn nhắc nhở mình, cẩn thận có người đố kỵ với công việc làm ăn của Phòng khám thú cưng, ở sau lưng đâm lén. Không ngờ là lời nói của cô ấy đã ứng nghiệm trong ngày hôm nay. Trước khi đến đây, Hàn Phức đã nghe được từ miệng của Liêu Phàm chuyện Chu Hiểu Xuyên không có giấy phép hành nghề. Mặc dù ngày thường, bọn họ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này. Nhưng hôm nay, đã nhận tiền của đám người Liêu Phàm rồi thì cũng phải làm chút gì cho người ta. Hắn phải thể hiện ra thế lực của mình, lập tức vung tay lên, uy phong nói:
- Không có giấy chứng nhận hành nghề thú y? Vậy thì là khám chui, vi phạm pháp luật. Niêm Phong!
- Liêu Phàm! Ông có chắc chắn là thằng Chu Hiểu Xuyên đấy không có giấy chứng nhận tư cách bác sĩ thu y không? Đừng để lúc đấy làm rùm beng lên rồi không ra sao. Mấy người chúng ta lại làm trò cười cho thiên hạ thì khốn.
Một người phụ nữ trung niên với mái tóc uốn quăn như mì tôm nhịn không được hỏi. Cô ta nghi ngờ như vậy cũng là chuyện bình thường. Bởi vì thời gian gần đây Chu Hiểu Xuyên thể hiện trình độ khám và chữa bệnh cho động vật vô cùng chính xác và nhanh gọn, nhìn thế nào cũng không giống như là kẻ không có giấy phép hành nghề. Liêu Phàm thiếu chút nữa là đấm ngực thình thịch để khẳng định, cam đoan nói:
- Yên tâm đi, tin tức của tôi chắc chắn không sai. Chu Hiểu Xuyên tuyệt đối không có giấy phép hành nghề. Trước đó không lâu, hắn mới hắn mới ghi tên đăng ký thi lấy giấy chứng nhận. Nếu hắn có rồi thì việc gì phải làm vậy nữa?
Nghe Liêu Phàm nói vậy, mấy chủ nhân của các phòng khám khác đều nở nụ cười thật tươi. Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ đã tràn đầy lòng tin với sự việc lần này. Sau khi cười xong, đám chủ nhân của mấy phòng khám này hướng mắt sang Phòng khám thú cưng của Chu Hiểu Xuyên ở đối diện. Trong ánh mắt chỉ có sự căm phẫn, có người nghiến răng nghiến lợi nói:
- Trước kia Lý Vũ Hàm làm chủ, tên Chu Hiểu Xuyên này là kẻ làm thuê, tất cả mọi chuyện đều do Lý Vũ Hàm làm chủ, dẫu sao thì cô ta cũng có giấy phép hành nghề. Nhưng hiện tại, Lý Vũ Hàm đã đi rồi, để xem hắn còn làm loạn đến bao giờ. Hừ! Dám cướp khách hàng của ta, xem tao vờn chết mày như mèo vờn chuột nhé.
- Chuyện làm ăn của Phòng khám thú cưng tốt thì cũng đã đành, thế mà bọn chúng lại còn dám lấy tiền công rất thấp. Đây chính là phá giá, phá hoại quy củ mà. Nếu cứ vậy, phòng khám của chúng ta làm sao có thể làm ăn. Đối phó với lũ người này, chúng ta tuyệt đối không được nương tay. Lần này chúng ta phải làm cho bọn chúng phá sản, đóng cửa phòng khám mới được!
- Đúng vậy! Mấy hôm trước, có một người đem một con chó đến nhờ ta khám bệnh. Đã lâu lắm không có khách tới khám, tôi tính cắn một phát thật đậm để lấy tiền trang trải. Con chó bị bệnh cảm sốt sơ sơ mà thôi, tôi đang định khám thì con chó đó chạy thẳng sang Phòng khám thú cưng. Kết quả thế nào mọi người biết không? Tên Chu Hiểu Xuyên kia khám xong chỉ lấy mấy đồng tiền công. Các người nghĩ thử xem, chúng ta mở phòng khám ra thì phải tính toán tới kinh tế chứ, dựa vào đó mà kiếm cơm thôi. Không hiểu tên Chu Hiểu Xuyên chết tiệt này nghĩ cái gì, tiền đưa vào túi rồi còn không lấy. Rõ ràng là hắn đang phá giá! Quấy nhiễu thị trường mà.
- Đúng vậy! Cũng không biết tại sao lại thế này. Đám động vật dường như rất thích bên đó, bọn chúng cứ khoái chạy sang bên đó thôi. Tôi cũng gặp mấy lần động vật trực tiếp chạy vào trong Phòng khám thú cưng. Mọi người nói thử xem, liệ có phải tên Chu Hiểu Xuyên đã làm cái gì ở Phòng khám thú cưng của hắn đúng không? Chỉ có như vậy thì mới có thể hấp dẫn được đám động vật mà thôi.
- Hừ... Bất kể là như thế nào thì lần này cũng phải làm cho Phòng khám thú cưng của bọn chúng đóng cửa, không thể tiếp tục kinh doanh được nữa. Nếu không chúng ta chỉ có thể húp cháo mà sống qua ngày thôi.
Lúc đám chủ nhân của mấy phòng khám thú y đang thao thao bất tuyệt, nói phun nước bọt như mưa xuân, thể hiện sự bất mãn và ghen tức với Chu Hiểu Xuyên thì có mấy người mặc đồng phục của bên giám sát thú y xuất hiện trong trợ Hoa Điểu. Bọn họ đi thẳng một mạc đến Phòng khám thú y. Nhìn thấy mấy nhân viên giám sát thú y xuất hiện, Liêu Phàm lập tức cảm thấy hứng phấn. Hắn bật dậy giống như đít có lò xo, bước tới trước cửa phòng khám của hắn, vui mừng khi thấy người khác gặp họa nói:
- Haha! Mọi người lại đây, sắp có kịch hay sắp diễn ra. Tôi không tin rằng, đến lúc này rồi mà không thể đem cái phòng khám chết tiệt kia niêm phong lại được!
Khi nói lời này, hắn không quên đưa tay vẫy vẫy với người cầm đầu của đám nhân viên giám sát. Tên kia gật đầu với hắn, nhếch miệng cười, xem như cho hắn một câu trả lời chắc chắn. Liêu Phàm quay đầu lại, vẻ mặt đắc ý nói với đám chủ nhân mấy phòng khám còn lại, khoe khoang:
- Có thấy không? Người kia chính là anh họ của tôi. Sở phó sở giám sát vệ sinh động vật huyện Hàn Phức. Quan hệ giữa tôi với anh ta rất tốt. Nếu anh ta đã ra tay, chắn chắn một trăm phần trăm là cái Phòng khám thú cưng kia sẽ phải đóng cửa.
“Quan hệ rất tốt? Quả thực là nói phét không tính phí cho nên cứ thoải mái mà. Quan hệ rất tốt, vậy thì cần bọn tao phải bỏ ra nhiều tiền như vậy để mời hắn sao?” Mấy chủ nhân phòng khám còn lại, nhịn không được, chửi thầm trong bụng, nhưng vẻ mặt bên ngoài của bọn họ cũng không có biểu hiện gì, còn hào phóng nói ra mấy lời khen tặng. Dù sao thì Liêu Phàm và Hàn Phức cũng là thân thích, chẳng may đắc tội Liêu Phàm, hắn nói với Hàn Phức, chẳng phải là tự tìm đường chết sao? Phải biết rằng mấy tên ở sở giám sát vệ sinh động vật muốn kiếm chuyện với một phòng khám thú y thì rất dễ dàng.
Liêu Phàm đột nhiên nhớ đến một việc, vội vàng chạy về phòng khám Kãng Trữ Sũng Vật, bước thật nhanh đến máy tính, tay hắn lạch cạch gõ chữ, vừa gõ vừa cười gian nói:
- Không đươc, tôi phải tường thuật trực tuyến chuyện này lên Inte mới đươc. Mấy hôm nay, mọi người trên mạng đều khen tên Chu Hiểu Xuyên này hết lời, hắn nổi tiếng rồi. Lần này tôi sẽ cho bọn chúng há mồm trợn mắt, biết cái người bấy lâu mà bọn chúng ca ngợi là người như thế nào! Hahaha!
Vào lúc Liêu Phàm mở máy 'tường thuật trực tuyến' thì Hàn Phức đã dẫn mấy người nhân viên bước vào trong Phòng khám thú cưng, đi thẳng đến chỗ Chu Hiểu Xuyên nói:
- Chúng tôi là người ở sở giám sát vệ sinh động vật huyện. Chúng tôi nhận được tin báo, nghi ngờ ở đây có người khám bệnh chui, không có giấy chứng nhận hành nghề. Vậy những người chịu trách nhiệm ở đây hãy xuất trình giấy phép khám bệnh ra để chúng tôi kiểm tra.
- Giấy phép hành nghề bác sĩ thú y?
Chu Hiểu Xuyên đang khám bệnh cho một con chó trắng trên bàn, nghe thấy vậy chợt sửng sốt. Quả thật lo lắng cái gì thì cái đó sẽ tới. Mấy hôm trước Trương Ngả Gia còn nhắc nhở mình, cẩn thận có người đố kỵ với công việc làm ăn của Phòng khám thú cưng, ở sau lưng đâm lén. Không ngờ là lời nói của cô ấy đã ứng nghiệm trong ngày hôm nay. Trước khi đến đây, Hàn Phức đã nghe được từ miệng của Liêu Phàm chuyện Chu Hiểu Xuyên không có giấy phép hành nghề. Mặc dù ngày thường, bọn họ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này. Nhưng hôm nay, đã nhận tiền của đám người Liêu Phàm rồi thì cũng phải làm chút gì cho người ta. Hắn phải thể hiện ra thế lực của mình, lập tức vung tay lên, uy phong nói:
- Không có giấy chứng nhận hành nghề thú y? Vậy thì là khám chui, vi phạm pháp luật. Niêm Phong!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.