Chương 26
Thuy Linh 306
27/02/2024
Tiếp đó ta liền ở lại cung của thượng thần làm khách. Chỉ có điều hai người chúng ta đều im lặng làm việc của mình. Ta ngồi thu lu một góc ôm mớ suy tư của mình. Thượng thần ung dung nhàn nhã ngồi một nơi thưởng trà ngắm cảnh. Chẳng biết là bao lâu thì thượng thần cất lời:
- Cả ngày than ngắn thở dài. Qua đây, lão phu đưa ngươi đi giải khuây.
- Đi đâu ạ?
Ta ngẩng đầu lên hỏi lại. Hình ảnh Nhân Duyên Các bỗng hiện lên trong đầu thế là ta từ chối luôn:
- Con không đến Nhân Duyên Các nữa đâu.
Hiện tại với ta, Nhân Duyên Các chẳng có gì thú vị hết.
Thượng thần gập quạt cái xoạy, gõ gõ vào tay đính chính:
- Ai bảo là ta đưa ngươi đến gặp Nguyệt Lão. Chúng ta đi Nhân giới.
Hóa ra là đi Nhân giới. Nghĩ kỹ lại thì ta chưa từng đến nhân giới lần nào thế nên liền đồng ý.
- Được ạ.
Sau một hồi đằng vân hai người chúng ta đã đến Nhân giới. Ta và thượng thần đều thay sang y phục của nhân gian cho đỡ nổi bật cũng như dễ bề đi thăm thú.
Cuộc sống của nhân gian vô cùng náo nhiệt.
Có đôi vợ chồng nọ to tiếng với nhau vì người chồng liếc nhìn cô nương nào đó đi ngang qua. Chị vợ thấy chồng mình như thế liền nhảy lên xếch tai ông chồng: “Á à, lão già đáng chết. Thấy gái là sáng mắt lên. Chê bà đây xấu phải không?”.
Lại có một người bán táo và một người mua táo. Hai người có kè mặc cả, anh một giá, tôi một giá. Cuối cùng người bán nổi cáu: “Cô mua được thì mua không mua được thì đi chỗ khác”. Người kia cũng không vừa đáp trả: “Bà đây không thèm”. Tuy hằn học là thế xong cuối cùng người đó vẫn mua!
Tiếp đó khi đi qua một gánh hát, ta và thượng thần liền dừng chân vào xem hát xoan. Sau khi thưởng ngoạn chán chê cộng với ăn uống no say chúng ta mới quay về Tiên giới.
Lúc ở Nhân giới thì không sao nhưng về đến Tiên giới ta lại canh cánh trong lòng về vấn đề tại sao Phượng Hoàng vẫn chưa về. Có lẽ vì thấy ta cứ mặt mày ủ dũ trông rất khó coi nên thượng thần bảo ta:
- Con nhóc nhà ngươi đừng có mà suố ngày trưng ra bộ dạng mặt ủ mày ê. Người khác nhìn vào lại tưởng ta làm gì ngươi.
- Nhưng đến giờ Phượng Hoàng vẫn chưa về, nhỡ bị thương thì sao?
- Khỏi lo, nó không bị thương nổi đâu. Khó quá thì ngươi đừng nghĩ đến nó là được.
Ta dậm chân bất mãn nói với ngài ấy:
- Sao người có thể nói như thế? Con không nói với người nữa!
- Giận rồi hả?
Thượng thần còn cười ta nữa chứ. Sau khi trêu trọc ta đủ kiểu ngài ấy mới chịu nói cho ta chút thông tin hữu ích.
- Ta vừa dùng thuật truyền tin lúc nãy. La La ấy à, nó đang bận tìm thứ gì đó cho cái người nào đó.
- Thứ gì đó cho ngườ nào đó là cái gì mới được chứ?
Ta truy hỏi. Ngài ấy nói lấp lửng nửa có nửa không như kia là ý gì? Kiểu không muốn cho ta biết hay chê ta phiền phức?
- Muốn biết thì tự đi hỏi nó đi.
Nếu hỏi được thì ta đã hỏi rồi!
- Người không muốn cho con biết chứ gì?
Ta phồng mang trợn má với thượng thần nhưng ngài ấy chỉ coi sự tức giận của ta như trò đùa của trẻ con lại còn cười hà hà nữa chứ. Ta không thèm nói chuyện với ngài ấy cũng đứng cách xa ngài ấy luôn. Nhưng đổi lại trước một loạt hành động của ta thượng thần lại ném cho ta một biểu thị bằng cử chỉ nhỏ mang hàm ý “ngươi cứ tự nhiên” khiến ta càng thêm bực bội.
Xong một lát sau, ta lại mở miệng.
- Thượng thần, sao phủ đệ của người quanh năm suốt tháng không có vị khách nào ghé chơi thế?
Đúng là thế thật, lần nào ghé chỗ Thanh Duy thượng thần cũng chỉ có ta và ngài ấy hoặc thêm Phượng Hoàng. Ta cũng rất tò mò tại sao ngài ấy lại có thể vui vẻ một thân một mình suốt như thế?
- Hử? Đang chê ta không giới thiệu người khác cho nhóc làm quen đấy hả?
- Không phải. không phải.
Ta vội xua tay lia lịa.
Song nghĩ lại quả thật số thần tiên ta quen biết quá ít ỏi. Sống ở Cửu Trùng Thiên cũng được một thời gian kha khá mà số người ta quen chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thế nên ta liền nói ra suy nghĩ của mình:
- Con sống ở Cửu Trùng Thiên lâu như vậy. Mà người xem, số tiên nhân con ít lại vô cùng ít ỏi ngoài Người, Phượng Hoàng, Nguyệt Lão, Thanh Loan công chúa, Thủy thần tiên thượng con còn biết ai nữa đâu. Đến cả từ để hình dung họ cũng không biết nốt.
Càng nói ta càng cảm thấy quan hệ xã giao của bản thân vô cùng tệ. Sao số người ta lại biết đến lại chỉ bằng một bàn tay thế này?
- Ha. Rồi sao? Muốn gặp ai hử?
Thượng thần hỏi lại, trên mặt hiện ra tia hứng thú.
- Người có thể cho con gặp ai?
Ta hào hứng hỏi lại.
- Muốn gặp ai thì gặp người đó.
Ồ, cái này được nha. Ta đang thầm suy tính xem nên bảo ngài ấy đưa ta đi gặp ai trước nhỉ? Ti Mệnh tinh quân, Mão Nhật tinh quân, Thái thượng lão quân,… Ta muốn gặp nhiều người lắm!
- Con muốn gặp ai người cũng có thể đưa con đi à?
Ta dán chặt cặp mắt mong chờ thượng thần đồng ý. Nhưng ngài ấy lại cho ta một đáp án ngoài dự liệu.
- Không cần phiền phức như vậy. Bọn hon sẽ tự khắc không mời mà đến.
- Hả?
Ta tròn mắt. Đây là câu trả lời kiểu gì vật? Ngài ấy đang nói cái gì thế? Có phải ngài ấy đang mắc bệnh lãng tai của người già không thế? Ta thấy khả năng này rất cao đấy bởi câu trả lời của ngài ấy rất không đâu vào đâu. Nhưng ngặt nỗi vẻ mặt của ngài ấy lại nói với ta rằng ngài ấy đang nghiêm túc, làm ta chẳng biết đằng nào mà lần. Là thượng thần lãng tai hay do ta không hiểu?
Có lẽ vì thấy ta cứ đứng ngu nga ngu ngơ nên Thanh Duy thượng thần liền vỗ vỗ đầu ta sau đó ôn tồn bảo:
- Mai qua chỗ ta sớm sớm vào tự khắc sẽ có đáp án.
- Tại sao con phải qua chỗ người từ sớm?
Ta tiện miệng hỏi lại.
- Hừm.
Thượng thần nhìn ta bằng ánh mắt tinh quái.
- Cái này ấy hả. Một là giúp con nhóc nhà ngươi toại nguyện. Hai là có một số chuyện ta vẫn nên tìm ai đó đến giúp một tay thì hơn. Cứ coi như cái thân già này nhờ nhóc vài chuyện lặt vặt đi.
Ha, thượng thần mà cũng có lúc cần nhờ đến ta á!? Quả là hiếm có nha! Ta ngó đông ngó tây quanh ngài ấy xem xét.
- Người mà cũng có chuyện cần nhờ con á? Lạ nha!
- Xem cái bộ dạng đắc ý của nhà ngươi kìa.
Thượng thần hừ nhẹ. Tiếp đó ngài ấy cầm quạt gõ nhẹ vào đầu ta:
- Mai nhớ qua sớm vào đấy!
- Được. Được. Con nhớ rồi.
Đúng là chuyện lạ mà. Không ngờ có ngày ta lại được trọng dụng đến vật cơ đấy. Phải nói là ta cười không ngớt miệng. Thượng thần thấy cái dáng vẻ dương dương tự đắc của ta, ngoài cười nhạt ra cũng chẳng có ý kiến gì khác.
Hóa ra cái việc ngài ấy nhờ ta cũng chẳng có gì đặc biệt. Ta tưởng ngài ấy có chuyện gì đặc biệt hay ít nhất là có cái gì đấy cần lưu tâm nhắc nhở. Song thực tế thượng thần bảo ta đến sớm chỉ để làm chân quét dọn! Ta vừa đến ngài ấy đã đưa ta một cái chổi quét sân với một cái chổi lông gà sau đó nhẹ nhàng ra hiệu cho ta “làm đi”. Quét được một lúc ngài ấy mới bảo ta:
- Đừng có làm qua loa quá mức đấy nhé nhóc.
Ta bĩu môi đáp lại:
- Người có thấy ai qua quýt mà nghiêm túc như con chưa?
- Ồ, vậy cứ thế mà phát huy nhé!
Nói rồi, thượng thần cầm hai cái đèn lồng cùng hai câu đối đỏ ra treo ở ngoài cửa. Trong phủ cũng xuất hiện một số đồ trang trí khác. Ngài ấy trang hoàng nhà cửa như vậy, lẽ nào hôm nay có khách quý ghé tệ xá?
- Cả ngày than ngắn thở dài. Qua đây, lão phu đưa ngươi đi giải khuây.
- Đi đâu ạ?
Ta ngẩng đầu lên hỏi lại. Hình ảnh Nhân Duyên Các bỗng hiện lên trong đầu thế là ta từ chối luôn:
- Con không đến Nhân Duyên Các nữa đâu.
Hiện tại với ta, Nhân Duyên Các chẳng có gì thú vị hết.
Thượng thần gập quạt cái xoạy, gõ gõ vào tay đính chính:
- Ai bảo là ta đưa ngươi đến gặp Nguyệt Lão. Chúng ta đi Nhân giới.
Hóa ra là đi Nhân giới. Nghĩ kỹ lại thì ta chưa từng đến nhân giới lần nào thế nên liền đồng ý.
- Được ạ.
Sau một hồi đằng vân hai người chúng ta đã đến Nhân giới. Ta và thượng thần đều thay sang y phục của nhân gian cho đỡ nổi bật cũng như dễ bề đi thăm thú.
Cuộc sống của nhân gian vô cùng náo nhiệt.
Có đôi vợ chồng nọ to tiếng với nhau vì người chồng liếc nhìn cô nương nào đó đi ngang qua. Chị vợ thấy chồng mình như thế liền nhảy lên xếch tai ông chồng: “Á à, lão già đáng chết. Thấy gái là sáng mắt lên. Chê bà đây xấu phải không?”.
Lại có một người bán táo và một người mua táo. Hai người có kè mặc cả, anh một giá, tôi một giá. Cuối cùng người bán nổi cáu: “Cô mua được thì mua không mua được thì đi chỗ khác”. Người kia cũng không vừa đáp trả: “Bà đây không thèm”. Tuy hằn học là thế xong cuối cùng người đó vẫn mua!
Tiếp đó khi đi qua một gánh hát, ta và thượng thần liền dừng chân vào xem hát xoan. Sau khi thưởng ngoạn chán chê cộng với ăn uống no say chúng ta mới quay về Tiên giới.
Lúc ở Nhân giới thì không sao nhưng về đến Tiên giới ta lại canh cánh trong lòng về vấn đề tại sao Phượng Hoàng vẫn chưa về. Có lẽ vì thấy ta cứ mặt mày ủ dũ trông rất khó coi nên thượng thần bảo ta:
- Con nhóc nhà ngươi đừng có mà suố ngày trưng ra bộ dạng mặt ủ mày ê. Người khác nhìn vào lại tưởng ta làm gì ngươi.
- Nhưng đến giờ Phượng Hoàng vẫn chưa về, nhỡ bị thương thì sao?
- Khỏi lo, nó không bị thương nổi đâu. Khó quá thì ngươi đừng nghĩ đến nó là được.
Ta dậm chân bất mãn nói với ngài ấy:
- Sao người có thể nói như thế? Con không nói với người nữa!
- Giận rồi hả?
Thượng thần còn cười ta nữa chứ. Sau khi trêu trọc ta đủ kiểu ngài ấy mới chịu nói cho ta chút thông tin hữu ích.
- Ta vừa dùng thuật truyền tin lúc nãy. La La ấy à, nó đang bận tìm thứ gì đó cho cái người nào đó.
- Thứ gì đó cho ngườ nào đó là cái gì mới được chứ?
Ta truy hỏi. Ngài ấy nói lấp lửng nửa có nửa không như kia là ý gì? Kiểu không muốn cho ta biết hay chê ta phiền phức?
- Muốn biết thì tự đi hỏi nó đi.
Nếu hỏi được thì ta đã hỏi rồi!
- Người không muốn cho con biết chứ gì?
Ta phồng mang trợn má với thượng thần nhưng ngài ấy chỉ coi sự tức giận của ta như trò đùa của trẻ con lại còn cười hà hà nữa chứ. Ta không thèm nói chuyện với ngài ấy cũng đứng cách xa ngài ấy luôn. Nhưng đổi lại trước một loạt hành động của ta thượng thần lại ném cho ta một biểu thị bằng cử chỉ nhỏ mang hàm ý “ngươi cứ tự nhiên” khiến ta càng thêm bực bội.
Xong một lát sau, ta lại mở miệng.
- Thượng thần, sao phủ đệ của người quanh năm suốt tháng không có vị khách nào ghé chơi thế?
Đúng là thế thật, lần nào ghé chỗ Thanh Duy thượng thần cũng chỉ có ta và ngài ấy hoặc thêm Phượng Hoàng. Ta cũng rất tò mò tại sao ngài ấy lại có thể vui vẻ một thân một mình suốt như thế?
- Hử? Đang chê ta không giới thiệu người khác cho nhóc làm quen đấy hả?
- Không phải. không phải.
Ta vội xua tay lia lịa.
Song nghĩ lại quả thật số thần tiên ta quen biết quá ít ỏi. Sống ở Cửu Trùng Thiên cũng được một thời gian kha khá mà số người ta quen chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thế nên ta liền nói ra suy nghĩ của mình:
- Con sống ở Cửu Trùng Thiên lâu như vậy. Mà người xem, số tiên nhân con ít lại vô cùng ít ỏi ngoài Người, Phượng Hoàng, Nguyệt Lão, Thanh Loan công chúa, Thủy thần tiên thượng con còn biết ai nữa đâu. Đến cả từ để hình dung họ cũng không biết nốt.
Càng nói ta càng cảm thấy quan hệ xã giao của bản thân vô cùng tệ. Sao số người ta lại biết đến lại chỉ bằng một bàn tay thế này?
- Ha. Rồi sao? Muốn gặp ai hử?
Thượng thần hỏi lại, trên mặt hiện ra tia hứng thú.
- Người có thể cho con gặp ai?
Ta hào hứng hỏi lại.
- Muốn gặp ai thì gặp người đó.
Ồ, cái này được nha. Ta đang thầm suy tính xem nên bảo ngài ấy đưa ta đi gặp ai trước nhỉ? Ti Mệnh tinh quân, Mão Nhật tinh quân, Thái thượng lão quân,… Ta muốn gặp nhiều người lắm!
- Con muốn gặp ai người cũng có thể đưa con đi à?
Ta dán chặt cặp mắt mong chờ thượng thần đồng ý. Nhưng ngài ấy lại cho ta một đáp án ngoài dự liệu.
- Không cần phiền phức như vậy. Bọn hon sẽ tự khắc không mời mà đến.
- Hả?
Ta tròn mắt. Đây là câu trả lời kiểu gì vật? Ngài ấy đang nói cái gì thế? Có phải ngài ấy đang mắc bệnh lãng tai của người già không thế? Ta thấy khả năng này rất cao đấy bởi câu trả lời của ngài ấy rất không đâu vào đâu. Nhưng ngặt nỗi vẻ mặt của ngài ấy lại nói với ta rằng ngài ấy đang nghiêm túc, làm ta chẳng biết đằng nào mà lần. Là thượng thần lãng tai hay do ta không hiểu?
Có lẽ vì thấy ta cứ đứng ngu nga ngu ngơ nên Thanh Duy thượng thần liền vỗ vỗ đầu ta sau đó ôn tồn bảo:
- Mai qua chỗ ta sớm sớm vào tự khắc sẽ có đáp án.
- Tại sao con phải qua chỗ người từ sớm?
Ta tiện miệng hỏi lại.
- Hừm.
Thượng thần nhìn ta bằng ánh mắt tinh quái.
- Cái này ấy hả. Một là giúp con nhóc nhà ngươi toại nguyện. Hai là có một số chuyện ta vẫn nên tìm ai đó đến giúp một tay thì hơn. Cứ coi như cái thân già này nhờ nhóc vài chuyện lặt vặt đi.
Ha, thượng thần mà cũng có lúc cần nhờ đến ta á!? Quả là hiếm có nha! Ta ngó đông ngó tây quanh ngài ấy xem xét.
- Người mà cũng có chuyện cần nhờ con á? Lạ nha!
- Xem cái bộ dạng đắc ý của nhà ngươi kìa.
Thượng thần hừ nhẹ. Tiếp đó ngài ấy cầm quạt gõ nhẹ vào đầu ta:
- Mai nhớ qua sớm vào đấy!
- Được. Được. Con nhớ rồi.
Đúng là chuyện lạ mà. Không ngờ có ngày ta lại được trọng dụng đến vật cơ đấy. Phải nói là ta cười không ngớt miệng. Thượng thần thấy cái dáng vẻ dương dương tự đắc của ta, ngoài cười nhạt ra cũng chẳng có ý kiến gì khác.
Hóa ra cái việc ngài ấy nhờ ta cũng chẳng có gì đặc biệt. Ta tưởng ngài ấy có chuyện gì đặc biệt hay ít nhất là có cái gì đấy cần lưu tâm nhắc nhở. Song thực tế thượng thần bảo ta đến sớm chỉ để làm chân quét dọn! Ta vừa đến ngài ấy đã đưa ta một cái chổi quét sân với một cái chổi lông gà sau đó nhẹ nhàng ra hiệu cho ta “làm đi”. Quét được một lúc ngài ấy mới bảo ta:
- Đừng có làm qua loa quá mức đấy nhé nhóc.
Ta bĩu môi đáp lại:
- Người có thấy ai qua quýt mà nghiêm túc như con chưa?
- Ồ, vậy cứ thế mà phát huy nhé!
Nói rồi, thượng thần cầm hai cái đèn lồng cùng hai câu đối đỏ ra treo ở ngoài cửa. Trong phủ cũng xuất hiện một số đồ trang trí khác. Ngài ấy trang hoàng nhà cửa như vậy, lẽ nào hôm nay có khách quý ghé tệ xá?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.