Chương 27
Thuy Linh 306
27/02/2024
Ta đoán đâu có sa. Hôm nay thượng thần quả thật có khách nên mới chú trọng hình thức như vậy. Mà đâu chỉ có một, hai người mà là cực kỳ, cực kỳ nhiều người. Họ chính là những vị tiên nhân mà hôm trước ta còn suy tính xem nên gặp ai trước.
Thượng thần quả thật không có lừa ta. Đúng là ta muốn gặp ai thì đều gặp được mà còn không cần làm gì. Các vị tiên gia cứ lũ lượt thay phiên nhau kéo tới. Hết vị tinh quân này lại đến vị lão quân kia thậm chí cả Thiên đế cũng ghé thăm. Tính ra có khi cả cái Cửu Trùng Thiên đều lũ lượt kéo tới đây cũng nên. Thế mới thấy mặt mũi của Thanh Duy thượng thần không đùa được đâu!
Song phải mất nửa ngày ta mới biết, hôm nay chính là sinh thần của thượng thần cho nên họ mới thi nhau đến mừng thọ. Trên tay người nào người đấy đều mang theo quà mừng. Và ta nghiễm nhiên trở thành tiên sứ duy nhất trong phủ đảm đương việc tiếp đón khách khứa.
Chỉ là ta cảm thấy bản thân thật chẳng ra làm sa. Tính ra ta với thượng thần cũng được coi là thân quen ấy vậy mà sinh thần ngài ấy ta lại chẳng hề hay biế. Ngay cả hôm trước ta nói chuyện với thượng thần có nhiều điểm đáng ngờ như vậy mà ta cũng chẳng nhận ra cái gì, đúng là chẳng được tích sự gì!
Dù ta gặp rất nhiều các vị tiên nhân đến chúc mừng nhưng ta thấy vẫn thiếu một người. Đó chính là Phượng Hoàng. Theo những gì ta biết về hắn thì dù có bận rộn đến mấy thì hôm nay hắn nhất định sẽ đến. Nhưng từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy hắn đâu.
Phượng Hoàng hắn bận lắm à? Vật đó quan trọng với hắn đến thế sao? Thứ Phượng Hoàng tím kiếm là gì thế? Và cho ai nhỉ? Hôm nay hắn có xuất hiện không? Chắc là Phượng Hoàng sẽ đến chẳng qua chỉ là hơi muộn chút thôi. Chắc chắn là như vậy.
Nhác thấy bóng dáng của Thủy Thần, ta liền đứng ngay ngắn lại.
- Làm phiền tiên sứ…
Ta đang chờ ngài ấy nói nốt, nhưng mãi vẫn chẳng thấy ngài ấy lên tiếng nên ngước mắt nhìn. Ngài ấy đang nhìn chằm chằm vào người ta nói đúng hơn là nhìn vào cổ của ta với cái nhìn mê man. Tiếp đó ngài ấy nhanh như cắt tiến lại phía ta khiến ta hoảng loạn lùi lại. Có lẽ vì thấy hành động của mình hơi đường đột nên ngài ấy dừng lại.
- Không biết tiên sứ có thể cho ta xem qua chiếc vòng cổ đang đeo được không?
Thì ra ngài ấy quan tâm đến vòng cổ của ta. Ta cúi xuống nhìn cái vòng cổ không biết lộ ra từ lúc nào, dè dặt đáp lại:
- Xin tiên thượng thứ lỗi, thứ này tiểu tiên không thể tháo.
- Ta biết yêu cầu này có hơi đường đột, cũng biết tiên sứ không nguyện ý. Nhưng chiếc vòng cổ này rất giống chiếc của một người cực kỳ quan trọng với ta. Ta chỉ muốn xác nhận xem có phải là nó hay không? Xin tiên sứ cho phép.
Ta thấy ánh mắt khẩn thiết của Thủy thần mà mềm lòng. Vật này quan trọng với Thủy Thần như vậy sao? Đắn đo một lúc ta nhìn Thủy thần trả lời:
- Thôi được rồi. Nhưng lát nữa tiên thượng nhớ trả cho tiểu tiên đấy, vật này đối với tiểu tiên cũng rất quan trọng.
- Được.
Ngài ấy nhanh chóng đồng ý.
Ta thở dài một cái rồi tháo vòng cổ đưa cho ngài ấy.
Đầu tiên Thủy thần nhìn ta với ánh mắt kinh ngạc như chết chân tại chỗ nhưng rất nhanh sau đó đã chuyển sang cái nhìn thăm thẳm. Ta có cảm giác ngài ấy đang nhìn ta mà cũng không phải đang nhìn ta. Chính là cái kiểu nhìn một người khác thông qua ta ấy.
Thủy thần cúi xuống tỉ mỉ xem xét vật trong tay. Ta nhìn cách ngài ấy nâng niu chiếc vòng cổ trong tay, cảm thán, vật này quả thật rất quan trọng với ngài ấy, có lẽ nó có một ý nghĩa rất đặc biệt. Song đồng thời nó cũng rất quan trọng với ta.
- Xin hỏi thứ này từ đâu mà tiên sứ có?
- Không biết.
Ta miệng nhanh hơn não. Song nghĩ lại thấy không đúng nên đành bổ xung sửa đổi.
- Từ nhỏ tiểu tiên đã đeo nó rồi. Đây là di vật mẹ tiểu tiên để lại.
Nghe đến câu cuối. Thủy thần chấn động sau đó thần hồn điên đảo tiếp đó nữa là có tia mừng rỡ xen lẫn hy vọng. Tóm lại, nét mặt của Thủy thần biến hóa vô cùng sinh động. Ta tài năng có hạn nên không thể dùng ngôn từ miêu tả hết được. Ta chỉ biết cuối cùng ngài ấy vô cùng, vô cùng kích động nắm lấy hai bả vai ta.
- Là ai? Người đó là ai? Có phải là nàng không? Tiên sứ rốt cuộc là ai?
Ngài hỏi ta một lúc nhiều câu như vậy, ta biết trả lời câu nào trước? Mà quan trọng là trong ba câu đấy chỉ có câu cuối là ta biết.
- Tiểu tiên chỉ là một tiểu huyền quy bình thường.
- Vậy tại sao phải dùng thuật ẩn nhan? Tại sao lại trông giống nàng như vậy? Tại sao phải che giấu?
Thủy thần chất vấn ta một loạt mà toàn những cái ta chẳng trả lời nổi.
- Tiểu tiên không biết.
Ngoài bốn từ này ra ta không biết nên nói gì hơn. Thủy thần, người đừng hỏi nữa được không? Mấy cái đấy tiểu tiên không biết đâu. Người có thể đừng kích động, cũng đừng dùng sức lên hai bả vai tiểu tiên có được không?
- Tiên thượng, đau…
Thấy ta kêu đau Thủy thần mới nới lỏng ra một chút. Ta nhân cơ hội này lùi lại nhưng xui thay bị vấp thế là ngã cái bịch. Ui chao, cái mông của ta!
Trước khi ta ngã Thủy thần có đưa tay ra nhưng đỡ hụt.
- Có chuyện gì vậy?
Đúng lúc này thì Thanh Duy thượng thần xuất hiện. Ta thấy thượng thần chọn lúc xuất hiện vô cùng, vô cùng đúng lúc nha. Thượng thần, người mau lại đây ra tay giúp con giải quyết cái tình cảnh này với.
Ta phủi phủi mông đứng dậy.
- Thượng thần, người mau giúp con với!
Ta cầu cứu.
Thượng thần nhìn ta mất mấy giây.
- Ai da, Thu Nguyệt!
Thế là bây giờ người mới nhận ra con à?!
- Cái con bé này ta đã bảo con như nào hả!
Thanh Duy thượng thần gõ đầu ta còn ta thì nhanh chân nấp sau lưng ngài ấy.
- Không biết con nhóc nhà ta với Thủy thần, đây là đang diễn ra chuyện gì? Chẳng lẽ nó lại không hiểu chuyện đến nỗi đắc tội với Thủy thần?
Thượng thần mở lời.
- Không phải.
Ta phủ định ngay lập tức. Ta đâu có đắc tội gì với Thủy thần.
Thủy thần cố kìm nén cơn kích động. Nhưng giọng nói lại có phần gấp gáp:
- Không biết, Thanh Duy thượng thần có thể kể cho tác hạ nghe về lai lịch của Thu Nguyệt tiên tử đây không?
Thanh Duy thượng thần nhìn ta. Sau đó, lại nhìn sang Thủy thần trả lời:
- Cái này… ta cũng không rõ.
Hình như câu trả lời này không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Thủy thần cho lắm. Vẻ mặt của Thủy thần đúng kiểu đang chờ mặt trời tỏa sáng thì mây đen lại kéo đến!
Ta không hiểu tại sao Thủy thần lại lưu tâm đến lai lịch của ta đến thế? Chẳng lẽ bát tự của ta đặc biệt lắm sao? Có khi nào là độc nhất vô nhị luôn không?
Ta đánh ánh mắt sang phía bên, bỗng thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của Long Vương thúc thúc. Ông ấy đang hướng phía ta phăm phăm tiến tới. Thấy phong ba bão táp sắp ập xuống đầu tới nơi. Ta liền nhanh chóng viện cớ tháo chạy.
- Xin hai vị thượng thứ lỗi, bụng tiểu tiên đột nhiên quặn lên đau quá. Tiểu tiên xin phép cáo lui trước ạ. Xin hai vị thứ lỗi cho tiểu tiên.
Ta còn đặc biệt ghé sát vào tai thượng thần nhờ cứu giúp: “Thượng thần người làm ơn cản họ lại giúp con đi mà. Con xin người đấy.” Nhờ vả xong ta chạy biến.
- Tiên xứ xin…
Thấy ta chuồn đi. Thủy thần đương nhiên không đồng ý nhưng ngài ấy đã bị Thanh Duy thượng thần cản lại.
- Ấy, Thủy thần. Hai chúng ta lâu rồi không gặp, nào nào chúng ta hãy vào đây hàn huyên…
Giọng của thượng thần ngày càng bé nhưng ta biết chắn ngài đấy đã cản Thủy thần lại giúp ta. Nhưng mà ta vẫn chưa thể thở phào nhẹ nhõm được bởi người ta muốn cản đâu phải Thủy thần mà là Long vương thúc thúc kìa.
Thượng thần quả thật không có lừa ta. Đúng là ta muốn gặp ai thì đều gặp được mà còn không cần làm gì. Các vị tiên gia cứ lũ lượt thay phiên nhau kéo tới. Hết vị tinh quân này lại đến vị lão quân kia thậm chí cả Thiên đế cũng ghé thăm. Tính ra có khi cả cái Cửu Trùng Thiên đều lũ lượt kéo tới đây cũng nên. Thế mới thấy mặt mũi của Thanh Duy thượng thần không đùa được đâu!
Song phải mất nửa ngày ta mới biết, hôm nay chính là sinh thần của thượng thần cho nên họ mới thi nhau đến mừng thọ. Trên tay người nào người đấy đều mang theo quà mừng. Và ta nghiễm nhiên trở thành tiên sứ duy nhất trong phủ đảm đương việc tiếp đón khách khứa.
Chỉ là ta cảm thấy bản thân thật chẳng ra làm sa. Tính ra ta với thượng thần cũng được coi là thân quen ấy vậy mà sinh thần ngài ấy ta lại chẳng hề hay biế. Ngay cả hôm trước ta nói chuyện với thượng thần có nhiều điểm đáng ngờ như vậy mà ta cũng chẳng nhận ra cái gì, đúng là chẳng được tích sự gì!
Dù ta gặp rất nhiều các vị tiên nhân đến chúc mừng nhưng ta thấy vẫn thiếu một người. Đó chính là Phượng Hoàng. Theo những gì ta biết về hắn thì dù có bận rộn đến mấy thì hôm nay hắn nhất định sẽ đến. Nhưng từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy hắn đâu.
Phượng Hoàng hắn bận lắm à? Vật đó quan trọng với hắn đến thế sao? Thứ Phượng Hoàng tím kiếm là gì thế? Và cho ai nhỉ? Hôm nay hắn có xuất hiện không? Chắc là Phượng Hoàng sẽ đến chẳng qua chỉ là hơi muộn chút thôi. Chắc chắn là như vậy.
Nhác thấy bóng dáng của Thủy Thần, ta liền đứng ngay ngắn lại.
- Làm phiền tiên sứ…
Ta đang chờ ngài ấy nói nốt, nhưng mãi vẫn chẳng thấy ngài ấy lên tiếng nên ngước mắt nhìn. Ngài ấy đang nhìn chằm chằm vào người ta nói đúng hơn là nhìn vào cổ của ta với cái nhìn mê man. Tiếp đó ngài ấy nhanh như cắt tiến lại phía ta khiến ta hoảng loạn lùi lại. Có lẽ vì thấy hành động của mình hơi đường đột nên ngài ấy dừng lại.
- Không biết tiên sứ có thể cho ta xem qua chiếc vòng cổ đang đeo được không?
Thì ra ngài ấy quan tâm đến vòng cổ của ta. Ta cúi xuống nhìn cái vòng cổ không biết lộ ra từ lúc nào, dè dặt đáp lại:
- Xin tiên thượng thứ lỗi, thứ này tiểu tiên không thể tháo.
- Ta biết yêu cầu này có hơi đường đột, cũng biết tiên sứ không nguyện ý. Nhưng chiếc vòng cổ này rất giống chiếc của một người cực kỳ quan trọng với ta. Ta chỉ muốn xác nhận xem có phải là nó hay không? Xin tiên sứ cho phép.
Ta thấy ánh mắt khẩn thiết của Thủy thần mà mềm lòng. Vật này quan trọng với Thủy Thần như vậy sao? Đắn đo một lúc ta nhìn Thủy thần trả lời:
- Thôi được rồi. Nhưng lát nữa tiên thượng nhớ trả cho tiểu tiên đấy, vật này đối với tiểu tiên cũng rất quan trọng.
- Được.
Ngài ấy nhanh chóng đồng ý.
Ta thở dài một cái rồi tháo vòng cổ đưa cho ngài ấy.
Đầu tiên Thủy thần nhìn ta với ánh mắt kinh ngạc như chết chân tại chỗ nhưng rất nhanh sau đó đã chuyển sang cái nhìn thăm thẳm. Ta có cảm giác ngài ấy đang nhìn ta mà cũng không phải đang nhìn ta. Chính là cái kiểu nhìn một người khác thông qua ta ấy.
Thủy thần cúi xuống tỉ mỉ xem xét vật trong tay. Ta nhìn cách ngài ấy nâng niu chiếc vòng cổ trong tay, cảm thán, vật này quả thật rất quan trọng với ngài ấy, có lẽ nó có một ý nghĩa rất đặc biệt. Song đồng thời nó cũng rất quan trọng với ta.
- Xin hỏi thứ này từ đâu mà tiên sứ có?
- Không biết.
Ta miệng nhanh hơn não. Song nghĩ lại thấy không đúng nên đành bổ xung sửa đổi.
- Từ nhỏ tiểu tiên đã đeo nó rồi. Đây là di vật mẹ tiểu tiên để lại.
Nghe đến câu cuối. Thủy thần chấn động sau đó thần hồn điên đảo tiếp đó nữa là có tia mừng rỡ xen lẫn hy vọng. Tóm lại, nét mặt của Thủy thần biến hóa vô cùng sinh động. Ta tài năng có hạn nên không thể dùng ngôn từ miêu tả hết được. Ta chỉ biết cuối cùng ngài ấy vô cùng, vô cùng kích động nắm lấy hai bả vai ta.
- Là ai? Người đó là ai? Có phải là nàng không? Tiên sứ rốt cuộc là ai?
Ngài hỏi ta một lúc nhiều câu như vậy, ta biết trả lời câu nào trước? Mà quan trọng là trong ba câu đấy chỉ có câu cuối là ta biết.
- Tiểu tiên chỉ là một tiểu huyền quy bình thường.
- Vậy tại sao phải dùng thuật ẩn nhan? Tại sao lại trông giống nàng như vậy? Tại sao phải che giấu?
Thủy thần chất vấn ta một loạt mà toàn những cái ta chẳng trả lời nổi.
- Tiểu tiên không biết.
Ngoài bốn từ này ra ta không biết nên nói gì hơn. Thủy thần, người đừng hỏi nữa được không? Mấy cái đấy tiểu tiên không biết đâu. Người có thể đừng kích động, cũng đừng dùng sức lên hai bả vai tiểu tiên có được không?
- Tiên thượng, đau…
Thấy ta kêu đau Thủy thần mới nới lỏng ra một chút. Ta nhân cơ hội này lùi lại nhưng xui thay bị vấp thế là ngã cái bịch. Ui chao, cái mông của ta!
Trước khi ta ngã Thủy thần có đưa tay ra nhưng đỡ hụt.
- Có chuyện gì vậy?
Đúng lúc này thì Thanh Duy thượng thần xuất hiện. Ta thấy thượng thần chọn lúc xuất hiện vô cùng, vô cùng đúng lúc nha. Thượng thần, người mau lại đây ra tay giúp con giải quyết cái tình cảnh này với.
Ta phủi phủi mông đứng dậy.
- Thượng thần, người mau giúp con với!
Ta cầu cứu.
Thượng thần nhìn ta mất mấy giây.
- Ai da, Thu Nguyệt!
Thế là bây giờ người mới nhận ra con à?!
- Cái con bé này ta đã bảo con như nào hả!
Thanh Duy thượng thần gõ đầu ta còn ta thì nhanh chân nấp sau lưng ngài ấy.
- Không biết con nhóc nhà ta với Thủy thần, đây là đang diễn ra chuyện gì? Chẳng lẽ nó lại không hiểu chuyện đến nỗi đắc tội với Thủy thần?
Thượng thần mở lời.
- Không phải.
Ta phủ định ngay lập tức. Ta đâu có đắc tội gì với Thủy thần.
Thủy thần cố kìm nén cơn kích động. Nhưng giọng nói lại có phần gấp gáp:
- Không biết, Thanh Duy thượng thần có thể kể cho tác hạ nghe về lai lịch của Thu Nguyệt tiên tử đây không?
Thanh Duy thượng thần nhìn ta. Sau đó, lại nhìn sang Thủy thần trả lời:
- Cái này… ta cũng không rõ.
Hình như câu trả lời này không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Thủy thần cho lắm. Vẻ mặt của Thủy thần đúng kiểu đang chờ mặt trời tỏa sáng thì mây đen lại kéo đến!
Ta không hiểu tại sao Thủy thần lại lưu tâm đến lai lịch của ta đến thế? Chẳng lẽ bát tự của ta đặc biệt lắm sao? Có khi nào là độc nhất vô nhị luôn không?
Ta đánh ánh mắt sang phía bên, bỗng thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của Long Vương thúc thúc. Ông ấy đang hướng phía ta phăm phăm tiến tới. Thấy phong ba bão táp sắp ập xuống đầu tới nơi. Ta liền nhanh chóng viện cớ tháo chạy.
- Xin hai vị thượng thứ lỗi, bụng tiểu tiên đột nhiên quặn lên đau quá. Tiểu tiên xin phép cáo lui trước ạ. Xin hai vị thứ lỗi cho tiểu tiên.
Ta còn đặc biệt ghé sát vào tai thượng thần nhờ cứu giúp: “Thượng thần người làm ơn cản họ lại giúp con đi mà. Con xin người đấy.” Nhờ vả xong ta chạy biến.
- Tiên xứ xin…
Thấy ta chuồn đi. Thủy thần đương nhiên không đồng ý nhưng ngài ấy đã bị Thanh Duy thượng thần cản lại.
- Ấy, Thủy thần. Hai chúng ta lâu rồi không gặp, nào nào chúng ta hãy vào đây hàn huyên…
Giọng của thượng thần ngày càng bé nhưng ta biết chắn ngài đấy đã cản Thủy thần lại giúp ta. Nhưng mà ta vẫn chưa thể thở phào nhẹ nhõm được bởi người ta muốn cản đâu phải Thủy thần mà là Long vương thúc thúc kìa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.