Chương 36
Thuy Linh 306
17/03/2024
Vừa đặt chân vào Vãn Lưu Các, ta đã thấy cha Thủy Thần ngồi đợi ta. Sắc
mặt người xanh xao, môi tái đi. Cha Thủy Thần bị ốm rồi sao? Ta vội chạy lại bên phụ thân.
- Ngoài này trời lạnh lắm, người mau vào nhà đi! Người phải biết chăm sóc bản thân mình chứ!
Phụ thân nắm lấy tay ta giọng dịu dàng.
- Phụ thân không sao. Mọi chuyện ổn cả rồi chứ?
Ta đỡ phụ thân dậy, khoan trả lời câu hỏi của người mở giọng trách cứ.
- Không sao gì chứ. Người xem sắc mặt người kém đi rồi đây này. Người đừng có lao lực quá nữa. Người phải biết quý trọng bản thân một chút chứ.
Ta còn càu nhàu thêm mấy câu nữa trách người bỏ bê bản thân.
Nhưng trái với sự lo lắng của ta, phụ thân lại mỉm cười. Trên mặt không giấu nổi sự vui vẻ. Phụ thân vỗ vỗ vào tay ta đầy yêu chiều bảo ta lo lắng thái quá! Ta thấy ta nào có lo lắng thái quá. Sức khỏe của phụ thân đi xuống rõ rành rành ra đấy.
Từ nay trở đi ta sẽ tìm cách bắt phụ thân làm việc điều độ mới được.
Vào trong nhà, phụ thân mới rút từ tay áo ra một con dao găm đưa cho ta. Con dao được làm từ bang, chuôi dao khắc hình lá liễu, toàn thân toát ra hàn khí.
Đoạn phụ thân bảo ta.
- Thu Nguyệt, con dao này có một nửa tu vi của phụ thân. Con cầm lấy đề phòng bất chắc.
Tay ta run run. Nỗi xúc động trong lòng trào dâng, không biết phải diễn tả như nào. Mãi mới lấy lại dược phản ứng.
- Sao người có thể…
Ta thốt không nên lời. Tự nhiên nhận được vật quý giá như này ta không biết phải làm sao. Phụ thân đưa cho ta thứ quý như này vậy còn ông ấy thì làm sao? Ngộ nhỡ có kẻ gian nhân cơ hội này ra tay với phụ thân của ta thì biết làm sao?
Ta vẫn biết bản thân tài cán chẳng bằng ai nhưng chưa bao giờ thấy ghét sự vô dụng của bản thân như lúc này. Nếu ta tài giỏi hơn một chút thì phụ thân đã không phải rút đi một nửa tu vi như này.
- Phụ thân không sao. Con yên tâm. Kẻ khác muốn đánh bại ta, không có cửa đâu!
Phụ thân dùng giọng điệu chắc nịch trấn an ta.
Ta thừa biết ông ấy chỉ đang thể hiện để làm ta vui thôi. Thần sắc phụ thân kém như vậy làm gì có chuyện không sao? Rút đi một nửa tu vi chứ có ít ỏi gì đâu!
- Phụ thân, là do con không tốt. Tại con kém cỏi, vô dụng nên người mới phải…
Sống mũi ta cay cay.
- Con gái ngoan của ta. Con hiểu chuyện như vậy. Sao có thể là lỗi của con được?
Phụ thân vỗ về ta. Đoạn nói tiếp.
- Có trách thì trách lòng người hiểm ác.
Ta không hiểu phụ thân có ý gì? Thấy ta ngước mắt nhìn với cái nhìn mơ hồ, phụ thân nói tiếp.
- Ta nghe nhị điện hạ nói dạo trước con bị kẻ gian hãm hại, tổn thương nghiêm trọng. Trách ta mấy nghìn năm nay đã bỏ rơi, không bảo vệ con chu toàn. Thật đáng hổ thẹn!
Nghe phụ thân nhắc, ta mới nhớ lại chuyện bị hãm hại ở Thi Tiên Đài. Dạo gần đây sống thoải mái quá ta cũng quên khuấy mất chuyện này. Thật không ngờ Phượng Hoàng lại rất để tâm tới chuyện này lại còn kể cho phụ thân ta hay.
Thấy phụ thân tự trách bản thân như vậy ta bèn tiếp lời.
- Không phải lỗi của người. Phụ thân lúc trước người không biết chuyện này. Sao có thể trách người được.
Lại nhìn xuống con dao găm trong tay. Phượng Hoàng đã tặng ta Phượng Linh Vũ, kẻ khác muốn hại ta cũng không dễ dàng gì. Vậy là ta đặt con dao găm vào lòng bạn tay phụ thân đề nghị.
- Con cảm thấy hiện tại người cần thứ này hơn con. Phụ thân, người yên tâm. Con đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra với con đâu.
Không để ta kịp giải thích thêm. Phụ thân đặt lại vào tay ta nhân tiện ấn nhẹ khiến năm đầu ngón tay của ta nắm lại.
- Kẻ đó đã ra tay với con, chứng tỏ mục tiêu của hắn chính là con. Hắn ở trong tối chúng ta ngoài sáng. Không biết lúc nào sẽ lại ra tay với con. Thu Nguyệt, con vẫn nên cầm lấy thì hơn.
Phụ thân thuyết phục ta.
Ta nhìn con dao găm nằm gọn trong tay chần chừ.
- Con gái ngoan, nghe lời phụ thân nào.
Cuối cùng ta thuận theo ý của phụ thân.
Lại nói, kể từ ngày đưa Bích Tâm Thạch vào cơ thể, ta tu luyện tiên pháp dễ hơn hẳn. Đoán chừng nó bổ trợ cho ta không ít.
Phượng Hoàng tặng ta hai món bảo vật là Bích Tâm Thạch và Phượng Linh Vũ, ngẫm đi ngẫm lại ta thấy bản thân cũng nên tặng lại hắn thứ gì đó. Hơn nữa còn phải là thứ không tầm thường. Suy nghĩ hơn nửa buổi cuối cùng ta cũng tìm được thứ mà bản thân chắc mẳn là được xếp vào dạng đặc biệt không dễ gì có được.
Ta ôm hộp quà chạy tới Trạc Thanh cung tìm Phượng Hoàng. Khổ nỗi, Phượng Hoàng lại đi vắng.
Trước đây ta có thể ra vào Trạc Thanh cung với thân phận thư đồng nhưng giờ họ không cho ta vào. Vậy nên ta đành ôm gối ngồi chờ Phượng Hoàng ngoài cổng. Chẳng biết đã qua bao lâu, chân ta đã tê rần hết cả lúc này mới nhác thấy bóng Phượng Hoàng xuất hiện cùng Thanh Duy thượng thần. Thấy ta hắn rảo bước nhanh tới.
Ta phủi phủi y phục đứng dậy nhưng vì tê chân nên đứng không vững, chực đổ sang một bên. Cũng may Phượng Hoàng nhanh nhẹn đỡ được ta. Ta phải vịn vào hắn một lúc mới đứng thẳng được. Thanh Duy thượng thần đứng một bên dùng quạt che hết nửa khuân mặt. Nhưng không giấu nổi vẻ thích thú qua đôi mắt. Ta đoán lúc này đây khóe miệng của thượng thần đang cong lên là cái chắc.
Đợi ta đứng vững Phượng Hoàng mới hỏi.
- Sao lại ngồi ngoài này?
- Bọn họ không cho ta vào.
Ta nói lý do. Đoạn bổ xung thêm.
- Họ nói không có lệnh của ngươi nên không cho người lạ vào.
Ta ra chiều ấm ức.
Phượng Hoàng ra vào Vãn Lưu Các tự nhiên như ở nhà. Còn ta đến Trạc Thanh cung lại như diện kiến thánh thượng.
Ta là người lạ hồi nào? Rõ ràng là người quen!
Ta theo sau Phượng Hoàng bước vào Trạc Thanh cung. Vừa vào, Phượng Hoàng liền quát hai người ban nãy cản ta.
- Ai bảo các ngươi cản nàng ấy hả?
Không những hai người kia sững sờ mà ta cũng có biểu hiện y như vậy.
Hai người họ nhìn nhau lúng túng thưa.
- Bẩm điện hạ, trước đây người bảo không phải người trong cung không có lệnh của người không được tự ý cho vào ạ.
Theo ta thấy cũng không thể trách họ được. Giờ dung mạo của ta thay đổi họ không nhận ra cũng đúng thôi. Nhưng đây là ý kiến của riêng ta còn Phượng Hoàng lại không cho là vậy.
- Thu Nguyệt vốn là người của Trạc Thanh cung. Mắt các ngươi để đâu? Ta phát hiện càng ngày các ngươi các ngày càng chẳng da gì!
Ta nghe Phượng Hoàng mắng hai người họ mà bang hoàng, bối rối ngang. Chẳng qua cũng chỉ là chút chuyện nhỏ có cần tức giận vậy không?
Hai người họ nghe mắng một hồi liền hướng phía ta cúi đầu tạ lỗi.
- Là do bọn thuộc hạ sơ ý mong Thu Nguyệt tiên tử thứ lỗi.
Ta luôn miệng nói “không sao” với hai người họ. Đoạn đánh mắt sang Phượng Hoàng tỏ ý làm hơi quá rồi đấy. Âu cũng là do ta khác trước nên mới ra cơ sự như vậy.
- Ngoài này trời lạnh lắm, người mau vào nhà đi! Người phải biết chăm sóc bản thân mình chứ!
Phụ thân nắm lấy tay ta giọng dịu dàng.
- Phụ thân không sao. Mọi chuyện ổn cả rồi chứ?
Ta đỡ phụ thân dậy, khoan trả lời câu hỏi của người mở giọng trách cứ.
- Không sao gì chứ. Người xem sắc mặt người kém đi rồi đây này. Người đừng có lao lực quá nữa. Người phải biết quý trọng bản thân một chút chứ.
Ta còn càu nhàu thêm mấy câu nữa trách người bỏ bê bản thân.
Nhưng trái với sự lo lắng của ta, phụ thân lại mỉm cười. Trên mặt không giấu nổi sự vui vẻ. Phụ thân vỗ vỗ vào tay ta đầy yêu chiều bảo ta lo lắng thái quá! Ta thấy ta nào có lo lắng thái quá. Sức khỏe của phụ thân đi xuống rõ rành rành ra đấy.
Từ nay trở đi ta sẽ tìm cách bắt phụ thân làm việc điều độ mới được.
Vào trong nhà, phụ thân mới rút từ tay áo ra một con dao găm đưa cho ta. Con dao được làm từ bang, chuôi dao khắc hình lá liễu, toàn thân toát ra hàn khí.
Đoạn phụ thân bảo ta.
- Thu Nguyệt, con dao này có một nửa tu vi của phụ thân. Con cầm lấy đề phòng bất chắc.
Tay ta run run. Nỗi xúc động trong lòng trào dâng, không biết phải diễn tả như nào. Mãi mới lấy lại dược phản ứng.
- Sao người có thể…
Ta thốt không nên lời. Tự nhiên nhận được vật quý giá như này ta không biết phải làm sao. Phụ thân đưa cho ta thứ quý như này vậy còn ông ấy thì làm sao? Ngộ nhỡ có kẻ gian nhân cơ hội này ra tay với phụ thân của ta thì biết làm sao?
Ta vẫn biết bản thân tài cán chẳng bằng ai nhưng chưa bao giờ thấy ghét sự vô dụng của bản thân như lúc này. Nếu ta tài giỏi hơn một chút thì phụ thân đã không phải rút đi một nửa tu vi như này.
- Phụ thân không sao. Con yên tâm. Kẻ khác muốn đánh bại ta, không có cửa đâu!
Phụ thân dùng giọng điệu chắc nịch trấn an ta.
Ta thừa biết ông ấy chỉ đang thể hiện để làm ta vui thôi. Thần sắc phụ thân kém như vậy làm gì có chuyện không sao? Rút đi một nửa tu vi chứ có ít ỏi gì đâu!
- Phụ thân, là do con không tốt. Tại con kém cỏi, vô dụng nên người mới phải…
Sống mũi ta cay cay.
- Con gái ngoan của ta. Con hiểu chuyện như vậy. Sao có thể là lỗi của con được?
Phụ thân vỗ về ta. Đoạn nói tiếp.
- Có trách thì trách lòng người hiểm ác.
Ta không hiểu phụ thân có ý gì? Thấy ta ngước mắt nhìn với cái nhìn mơ hồ, phụ thân nói tiếp.
- Ta nghe nhị điện hạ nói dạo trước con bị kẻ gian hãm hại, tổn thương nghiêm trọng. Trách ta mấy nghìn năm nay đã bỏ rơi, không bảo vệ con chu toàn. Thật đáng hổ thẹn!
Nghe phụ thân nhắc, ta mới nhớ lại chuyện bị hãm hại ở Thi Tiên Đài. Dạo gần đây sống thoải mái quá ta cũng quên khuấy mất chuyện này. Thật không ngờ Phượng Hoàng lại rất để tâm tới chuyện này lại còn kể cho phụ thân ta hay.
Thấy phụ thân tự trách bản thân như vậy ta bèn tiếp lời.
- Không phải lỗi của người. Phụ thân lúc trước người không biết chuyện này. Sao có thể trách người được.
Lại nhìn xuống con dao găm trong tay. Phượng Hoàng đã tặng ta Phượng Linh Vũ, kẻ khác muốn hại ta cũng không dễ dàng gì. Vậy là ta đặt con dao găm vào lòng bạn tay phụ thân đề nghị.
- Con cảm thấy hiện tại người cần thứ này hơn con. Phụ thân, người yên tâm. Con đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra với con đâu.
Không để ta kịp giải thích thêm. Phụ thân đặt lại vào tay ta nhân tiện ấn nhẹ khiến năm đầu ngón tay của ta nắm lại.
- Kẻ đó đã ra tay với con, chứng tỏ mục tiêu của hắn chính là con. Hắn ở trong tối chúng ta ngoài sáng. Không biết lúc nào sẽ lại ra tay với con. Thu Nguyệt, con vẫn nên cầm lấy thì hơn.
Phụ thân thuyết phục ta.
Ta nhìn con dao găm nằm gọn trong tay chần chừ.
- Con gái ngoan, nghe lời phụ thân nào.
Cuối cùng ta thuận theo ý của phụ thân.
Lại nói, kể từ ngày đưa Bích Tâm Thạch vào cơ thể, ta tu luyện tiên pháp dễ hơn hẳn. Đoán chừng nó bổ trợ cho ta không ít.
Phượng Hoàng tặng ta hai món bảo vật là Bích Tâm Thạch và Phượng Linh Vũ, ngẫm đi ngẫm lại ta thấy bản thân cũng nên tặng lại hắn thứ gì đó. Hơn nữa còn phải là thứ không tầm thường. Suy nghĩ hơn nửa buổi cuối cùng ta cũng tìm được thứ mà bản thân chắc mẳn là được xếp vào dạng đặc biệt không dễ gì có được.
Ta ôm hộp quà chạy tới Trạc Thanh cung tìm Phượng Hoàng. Khổ nỗi, Phượng Hoàng lại đi vắng.
Trước đây ta có thể ra vào Trạc Thanh cung với thân phận thư đồng nhưng giờ họ không cho ta vào. Vậy nên ta đành ôm gối ngồi chờ Phượng Hoàng ngoài cổng. Chẳng biết đã qua bao lâu, chân ta đã tê rần hết cả lúc này mới nhác thấy bóng Phượng Hoàng xuất hiện cùng Thanh Duy thượng thần. Thấy ta hắn rảo bước nhanh tới.
Ta phủi phủi y phục đứng dậy nhưng vì tê chân nên đứng không vững, chực đổ sang một bên. Cũng may Phượng Hoàng nhanh nhẹn đỡ được ta. Ta phải vịn vào hắn một lúc mới đứng thẳng được. Thanh Duy thượng thần đứng một bên dùng quạt che hết nửa khuân mặt. Nhưng không giấu nổi vẻ thích thú qua đôi mắt. Ta đoán lúc này đây khóe miệng của thượng thần đang cong lên là cái chắc.
Đợi ta đứng vững Phượng Hoàng mới hỏi.
- Sao lại ngồi ngoài này?
- Bọn họ không cho ta vào.
Ta nói lý do. Đoạn bổ xung thêm.
- Họ nói không có lệnh của ngươi nên không cho người lạ vào.
Ta ra chiều ấm ức.
Phượng Hoàng ra vào Vãn Lưu Các tự nhiên như ở nhà. Còn ta đến Trạc Thanh cung lại như diện kiến thánh thượng.
Ta là người lạ hồi nào? Rõ ràng là người quen!
Ta theo sau Phượng Hoàng bước vào Trạc Thanh cung. Vừa vào, Phượng Hoàng liền quát hai người ban nãy cản ta.
- Ai bảo các ngươi cản nàng ấy hả?
Không những hai người kia sững sờ mà ta cũng có biểu hiện y như vậy.
Hai người họ nhìn nhau lúng túng thưa.
- Bẩm điện hạ, trước đây người bảo không phải người trong cung không có lệnh của người không được tự ý cho vào ạ.
Theo ta thấy cũng không thể trách họ được. Giờ dung mạo của ta thay đổi họ không nhận ra cũng đúng thôi. Nhưng đây là ý kiến của riêng ta còn Phượng Hoàng lại không cho là vậy.
- Thu Nguyệt vốn là người của Trạc Thanh cung. Mắt các ngươi để đâu? Ta phát hiện càng ngày các ngươi các ngày càng chẳng da gì!
Ta nghe Phượng Hoàng mắng hai người họ mà bang hoàng, bối rối ngang. Chẳng qua cũng chỉ là chút chuyện nhỏ có cần tức giận vậy không?
Hai người họ nghe mắng một hồi liền hướng phía ta cúi đầu tạ lỗi.
- Là do bọn thuộc hạ sơ ý mong Thu Nguyệt tiên tử thứ lỗi.
Ta luôn miệng nói “không sao” với hai người họ. Đoạn đánh mắt sang Phượng Hoàng tỏ ý làm hơi quá rồi đấy. Âu cũng là do ta khác trước nên mới ra cơ sự như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.