Chương 37
Thuy Linh 306
31/03/2024
Sau khi hai người họ lui xuống, ta còn nghe thấy họ xì xào: “Thu Nguyệt tiên tử trở thành người của Trạc Thanh cung chúng ta từ bao giờ vậy?”. Ta toan giải thích với họ thì Thanh Duy thượng thần đã dùng quạt cản ta lại bảo.
- Không cần giải thích nhiều. Cứ để vậy đi.
Thấy thượng thần nói vậy, ta cũng thôi.
Trái với vẻ mặt vừa hỏi tội hai người kia, Phượng Hoàng quay sang ta dịu giọng hỏi.
- Nàng tới tìm ta là có chuyện gì?
- Không có việc thì không được tới sao?
Ta hỏi ngược lại hắn.
Phượng Hoàng nhất thời ngỡ ngàng. Hắn lúng túng giải thích.
- Không phải. Chỉ là tự dưng nàng chủ động tới tìm ta nên ta tưởng…
Đang nói dở Phượng Hoàng đánh mắt nhìn xuống tay đang cầm hộp quà của ta. Thế là hắn bỏ dở đổi ngay sang hỏi ta.
- Nàng đang cầm gì vậy?
Ta thấy hắn thấy thì cũng thấy rồi nên cũng chẳng buồn giấu giếm. Ta nhét hộp quà vào tay hắn bảo.
- Tặng ngươi đấy, Phượng Hoàng.
Bị làm cho bất ngờ. Biểu hiện đầu tiên của Phượng Hoàng là đứng đờ người ra đấy. Nhưng rất nhanh sau đó đã phản ứng lại, đầu mày khóe mắt tràn ngập nét cười.
- Là gì thế?
Phượng Hoàng tươi cười hỏi.
- Ngươi mở ra thì biết.
Ta lúng túng đáp lại. Trong lòng bỗng thấp thỏm chỉ sợ hắn mở ra lại không thích.
Phượng Hoàng dùng tay mở nắp hộp. Thanh Duy thượng thần cũng sát lại.
Phượng Hoàng cầm chiếc vảy rồng để trong hộp lên ngắm nghía. Đoạn lên tiếng hỏi.
- Đây là…
Ta thấy Phượng Hoàng hỏi bèn nói rõ.
- Đấy là vảy ngược. Ta tặng ngươi thứ này ngươi có nhận không?
Phải biết là một con rồng chỉ có một chiếc vảy ngược. Vảy ngược chính là niềm kiêu ngạo của rồng. Trên người ta cũng chỉ có thứ này là quý nhất.
Phượng Hoàng thảng thốt, ánh mắt hắn nhìn ta mang theo vài phần không nỡ. Tiếp đó trác cứ ta.
- Sao nàng lại có thể tùy tiện như vậy? Nàng có biết thứ này đối với nàng có ý nghĩa gì không?
Tự nhiên hắn lại tức giận. Ta chẳng hiểu ra sao cả?
- Vậy ngươi có thích không?
Ta nhỏ nhẹ hỏi Phượng Hoàng. Lòng vừa mong nghe được câu trả lời nhưng cũng vừa sợ.
Phượng Hoàng ôn nhu thốt lên.
- Thích, rất thích.
- Vậy là được rồi.
Ta tươi cười. Hòn đá trong lòng đã được tháo bỏ.
Phượng Hoàng cũng cười theo, ánh mắt hắn nhìn ta vô cùng vô cùng dịu dàng, yêu chiều nói theo cách nói hiện đại thì chính là ngọt muốn xỉu. Khiến ta bất tri bất giác cảm thấy ngượng ngùng.
Ta vô tình lướt mắt qua thượng thần. Thượng thần dùng quạt che mặt, đầu cúi xuống ra vẻ e thẹn, ngại ngùng. Ta nhìn ngài ấy cảm xúc bỗng chốc trôi tuột. Bắt gặp cái nhìn của ta thượng thần vội xua tay.
- Đừng quan tâm đến ta. Hai đứa cứ tiếp tục, tiếp tục đi.
Ta nhìn ngài ấy không biết nên nói gì. Ta nhận thấy Phượng Hoàng có chút lúng túng. Hắn e hèm một cái xong cũng rơi vào im lặng.
Trái lại thượng thần có chút sốt ruột.
- Ơ kìa, hai đứa.
Không hẹn cả hai bọn ta cùng nhìn chằm chằm ông ấy. Thượng thần gập quạt cái xoạch, ra chiều hối lỗi.
- Cứ coi lão phu là không khí. Hai đứa cứ tiếp tục, tự nhiên lên.
Ta nhìn thượng thần như nhìn vật thể lạ. Thầm nghĩ “người thế này tự nhiên thế nào?”.
Hình như Phượng Hoàng cũng cùng chung suy nghĩ với ta, hắn nói.
- Thúc phụ, người đừng đùa nữa.
Trước vẻ mặt nghiêm túc của hai người bọn ta, thượng thần thu lại vẻ mặt hóng hớt ra chiều chán nản miệng lẩm bẩm “haizz, phá đám rồi”.
Tiếp đó ba người bọn ta ngồi xuống trò chuyện. Ta kể cho họ nghe chuyện xảy ra gần đây với mình. Họ cũng kể ta ghe dạo gần đây có chuyện gì. Chẳng mấy chốc đã đến lúc phải trở về. Trước khi cáo từ Phượng Hoàng dặn ta.
- Lần sau không được làm chuyện gì ngốc nghếch nữa nghe chưa?
Trong chốc lát ta không hiểu Phượng Hoàng đang nói tới chuyện gì. Nhưng lát sau đã vỡ lẽ, có lẽ Phượng Hoàng đang nói đến việc ta tự tay nhổ vảy ngược ra tặng hắn. Vậy là ta cười cười trả lời “biết rồi”. Ta phát hiện có đôi lúc Phượng Hoàng không khác gì một từ phụ.
Lúc về ta và Thanh Duy thượng thần chung đường, hai người bọn ta vừa đi vừa nói chuyện. Thượng thần giả vờ ai oán.
- Nhóc con, con xem con thiên vị biết mấy! Con có thể tặng La La thứ quý như vậy. Vậy mà lại không nhớ đến lão phu chút nào.
Nhưng rất nhanh sau đó thượng thần lại rộng lượng mà rằng.
- Nhưng không sao. Lão phu là bậc trưởng bối. Tuyệt nhiên sẽ không để bụng chuyện vặt vãnh này.
Ta đợi ngài ấy độc tấu xong mới lên tiếng.
- Hai lần trước con tới tìm người nhưng người không thấy người trong phủ.
Tiếp đó ta biến ra chiếc hộp đã chuẩn bị sẵn một viên dạ minh châu để ở trong đưa đến trước mắt thượng thần. Thanh minh.
- Còn nói là con không nhớ tới người.
Thượng thần thấy thế bèn lấy tay cốc vào đầu mình một cái.
- Ai da, là do cái thân già này trách nhầm con rồi.
Thượng thần đỡ lấy hộp quà từ tay ta. Rất nhanh mở nắp ra xem bên trong có gì sau đó cất đi.
Ta quay ra đằng sau, bỗng bắt gặp hình ảnh Thanh Loan công chúa đứng trước cửa Trạc Thanh cung. Thế là buột miệng.
- Thanh Loan công chúa hay đến tìm Phượng Hoàng lắm sao?
Thượng thần cũng nhìn theo ánh mắt của ta mà rằng.
- Thu Nguyệt, con yên tâm. La La và con bé đó hoàn toàn trong sạch. Bé Phượng nhà chúng ta không hề có chút động lòng nào với con bé đó đâu. Con nhất định không được nghi ngờ nó đâu đấy.
Thượng thần hết nước hết cái khẳng định với ta. Ta nhìn thượng thần khó hiểu.
- Sao con thấy người còn nôn nóng hơn cả Phượng Hoàng thế?
Nghĩ mới thấy, trước giờ Phượng Hoàng rất ít nói với ta về quan hệ của hắn và Thanh Loan công chúa. Họa hoằm lắm được một, hai câu. Nhưng thượng thần thì khác, người luôn xa xả bên tai ta khẳng định về mối quan hệ của hai người đó chỉ dừng ở mức bạn bè.
- Chẳng phải vì ta sợ hai đứa xảy ra hiểu lầm sao?
Hóa ra thượng thần đã lo xa đến thế.
Kế đó thượng thần chăm chú quan sát ta sau đó cất lời khen.
- Nhóc con càng ngày càng xinh đẹp nha.
- Vậy giữa con và Thanh Loan công chúa, người thấy ai đẹp hơn?
Lời vừa thốt ra khỏi miệng ta liền sững sờ. Tại sao ta lại hỏi một câu hỏi như này? Cớ ra làm sao? Có phải trong thâm tâm luôn để tâm đến chuyện này?
Thanh Duy thượng thần không nhận thay đổi của ta. Người sảng khoái mà rằng.
- Đương nhiên là con rồi. Bản thượng thần xưa nay vẫn luôn đứng về phía con.
Ta chẳng nhớ ta đã nói với thượng thần câu gì nhằm che giấu bất ổn của bản thân.
- Không cần giải thích nhiều. Cứ để vậy đi.
Thấy thượng thần nói vậy, ta cũng thôi.
Trái với vẻ mặt vừa hỏi tội hai người kia, Phượng Hoàng quay sang ta dịu giọng hỏi.
- Nàng tới tìm ta là có chuyện gì?
- Không có việc thì không được tới sao?
Ta hỏi ngược lại hắn.
Phượng Hoàng nhất thời ngỡ ngàng. Hắn lúng túng giải thích.
- Không phải. Chỉ là tự dưng nàng chủ động tới tìm ta nên ta tưởng…
Đang nói dở Phượng Hoàng đánh mắt nhìn xuống tay đang cầm hộp quà của ta. Thế là hắn bỏ dở đổi ngay sang hỏi ta.
- Nàng đang cầm gì vậy?
Ta thấy hắn thấy thì cũng thấy rồi nên cũng chẳng buồn giấu giếm. Ta nhét hộp quà vào tay hắn bảo.
- Tặng ngươi đấy, Phượng Hoàng.
Bị làm cho bất ngờ. Biểu hiện đầu tiên của Phượng Hoàng là đứng đờ người ra đấy. Nhưng rất nhanh sau đó đã phản ứng lại, đầu mày khóe mắt tràn ngập nét cười.
- Là gì thế?
Phượng Hoàng tươi cười hỏi.
- Ngươi mở ra thì biết.
Ta lúng túng đáp lại. Trong lòng bỗng thấp thỏm chỉ sợ hắn mở ra lại không thích.
Phượng Hoàng dùng tay mở nắp hộp. Thanh Duy thượng thần cũng sát lại.
Phượng Hoàng cầm chiếc vảy rồng để trong hộp lên ngắm nghía. Đoạn lên tiếng hỏi.
- Đây là…
Ta thấy Phượng Hoàng hỏi bèn nói rõ.
- Đấy là vảy ngược. Ta tặng ngươi thứ này ngươi có nhận không?
Phải biết là một con rồng chỉ có một chiếc vảy ngược. Vảy ngược chính là niềm kiêu ngạo của rồng. Trên người ta cũng chỉ có thứ này là quý nhất.
Phượng Hoàng thảng thốt, ánh mắt hắn nhìn ta mang theo vài phần không nỡ. Tiếp đó trác cứ ta.
- Sao nàng lại có thể tùy tiện như vậy? Nàng có biết thứ này đối với nàng có ý nghĩa gì không?
Tự nhiên hắn lại tức giận. Ta chẳng hiểu ra sao cả?
- Vậy ngươi có thích không?
Ta nhỏ nhẹ hỏi Phượng Hoàng. Lòng vừa mong nghe được câu trả lời nhưng cũng vừa sợ.
Phượng Hoàng ôn nhu thốt lên.
- Thích, rất thích.
- Vậy là được rồi.
Ta tươi cười. Hòn đá trong lòng đã được tháo bỏ.
Phượng Hoàng cũng cười theo, ánh mắt hắn nhìn ta vô cùng vô cùng dịu dàng, yêu chiều nói theo cách nói hiện đại thì chính là ngọt muốn xỉu. Khiến ta bất tri bất giác cảm thấy ngượng ngùng.
Ta vô tình lướt mắt qua thượng thần. Thượng thần dùng quạt che mặt, đầu cúi xuống ra vẻ e thẹn, ngại ngùng. Ta nhìn ngài ấy cảm xúc bỗng chốc trôi tuột. Bắt gặp cái nhìn của ta thượng thần vội xua tay.
- Đừng quan tâm đến ta. Hai đứa cứ tiếp tục, tiếp tục đi.
Ta nhìn ngài ấy không biết nên nói gì. Ta nhận thấy Phượng Hoàng có chút lúng túng. Hắn e hèm một cái xong cũng rơi vào im lặng.
Trái lại thượng thần có chút sốt ruột.
- Ơ kìa, hai đứa.
Không hẹn cả hai bọn ta cùng nhìn chằm chằm ông ấy. Thượng thần gập quạt cái xoạch, ra chiều hối lỗi.
- Cứ coi lão phu là không khí. Hai đứa cứ tiếp tục, tự nhiên lên.
Ta nhìn thượng thần như nhìn vật thể lạ. Thầm nghĩ “người thế này tự nhiên thế nào?”.
Hình như Phượng Hoàng cũng cùng chung suy nghĩ với ta, hắn nói.
- Thúc phụ, người đừng đùa nữa.
Trước vẻ mặt nghiêm túc của hai người bọn ta, thượng thần thu lại vẻ mặt hóng hớt ra chiều chán nản miệng lẩm bẩm “haizz, phá đám rồi”.
Tiếp đó ba người bọn ta ngồi xuống trò chuyện. Ta kể cho họ nghe chuyện xảy ra gần đây với mình. Họ cũng kể ta ghe dạo gần đây có chuyện gì. Chẳng mấy chốc đã đến lúc phải trở về. Trước khi cáo từ Phượng Hoàng dặn ta.
- Lần sau không được làm chuyện gì ngốc nghếch nữa nghe chưa?
Trong chốc lát ta không hiểu Phượng Hoàng đang nói tới chuyện gì. Nhưng lát sau đã vỡ lẽ, có lẽ Phượng Hoàng đang nói đến việc ta tự tay nhổ vảy ngược ra tặng hắn. Vậy là ta cười cười trả lời “biết rồi”. Ta phát hiện có đôi lúc Phượng Hoàng không khác gì một từ phụ.
Lúc về ta và Thanh Duy thượng thần chung đường, hai người bọn ta vừa đi vừa nói chuyện. Thượng thần giả vờ ai oán.
- Nhóc con, con xem con thiên vị biết mấy! Con có thể tặng La La thứ quý như vậy. Vậy mà lại không nhớ đến lão phu chút nào.
Nhưng rất nhanh sau đó thượng thần lại rộng lượng mà rằng.
- Nhưng không sao. Lão phu là bậc trưởng bối. Tuyệt nhiên sẽ không để bụng chuyện vặt vãnh này.
Ta đợi ngài ấy độc tấu xong mới lên tiếng.
- Hai lần trước con tới tìm người nhưng người không thấy người trong phủ.
Tiếp đó ta biến ra chiếc hộp đã chuẩn bị sẵn một viên dạ minh châu để ở trong đưa đến trước mắt thượng thần. Thanh minh.
- Còn nói là con không nhớ tới người.
Thượng thần thấy thế bèn lấy tay cốc vào đầu mình một cái.
- Ai da, là do cái thân già này trách nhầm con rồi.
Thượng thần đỡ lấy hộp quà từ tay ta. Rất nhanh mở nắp ra xem bên trong có gì sau đó cất đi.
Ta quay ra đằng sau, bỗng bắt gặp hình ảnh Thanh Loan công chúa đứng trước cửa Trạc Thanh cung. Thế là buột miệng.
- Thanh Loan công chúa hay đến tìm Phượng Hoàng lắm sao?
Thượng thần cũng nhìn theo ánh mắt của ta mà rằng.
- Thu Nguyệt, con yên tâm. La La và con bé đó hoàn toàn trong sạch. Bé Phượng nhà chúng ta không hề có chút động lòng nào với con bé đó đâu. Con nhất định không được nghi ngờ nó đâu đấy.
Thượng thần hết nước hết cái khẳng định với ta. Ta nhìn thượng thần khó hiểu.
- Sao con thấy người còn nôn nóng hơn cả Phượng Hoàng thế?
Nghĩ mới thấy, trước giờ Phượng Hoàng rất ít nói với ta về quan hệ của hắn và Thanh Loan công chúa. Họa hoằm lắm được một, hai câu. Nhưng thượng thần thì khác, người luôn xa xả bên tai ta khẳng định về mối quan hệ của hai người đó chỉ dừng ở mức bạn bè.
- Chẳng phải vì ta sợ hai đứa xảy ra hiểu lầm sao?
Hóa ra thượng thần đã lo xa đến thế.
Kế đó thượng thần chăm chú quan sát ta sau đó cất lời khen.
- Nhóc con càng ngày càng xinh đẹp nha.
- Vậy giữa con và Thanh Loan công chúa, người thấy ai đẹp hơn?
Lời vừa thốt ra khỏi miệng ta liền sững sờ. Tại sao ta lại hỏi một câu hỏi như này? Cớ ra làm sao? Có phải trong thâm tâm luôn để tâm đến chuyện này?
Thanh Duy thượng thần không nhận thay đổi của ta. Người sảng khoái mà rằng.
- Đương nhiên là con rồi. Bản thượng thần xưa nay vẫn luôn đứng về phía con.
Ta chẳng nhớ ta đã nói với thượng thần câu gì nhằm che giấu bất ổn của bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.