Chương 38
Thuy Linh 306
31/03/2024
Tối đó Phượng Hoàng lẻn vào phòng ta. Ta thấy có bóng người ở cửa sổ kèm theo tiếng gõ thì dè dặt hỏi.
- Ai đó?
- Là ta.
Người kia cất lời. Là giọng của Phượng Hoàng, ta bèn mở cửa. Nhanh như chớp hắn vắt chân nhảy qua cửa sổ. Thành công vào phòng của ta. Ta khoanh tay trước ngực đứng trước mặt hắn ra vẻ chất vấn.
- Đêm hôm khuya khoắt không biết nhị điện hạ lẻn vào khuê phòng của tiểu nữ là do nguyên nhân gì?
Phượng Hoàng không trả lời ta. Hắn kéo ta lại gần. Ngón tay chạm nhẹ lên cổ ta.
- Đau không?
Ta ngơ ngác nhìn Phượng Hoàng. Lúc ta lấy lại phản ứng Phượng Hoàng đã nhẹ thoa thuốc lên cổ ta. Những ngón tay mam mát nhẹ lướt trên cổ ta. Những chỗ được hắn thoa thuốc không còn cảm giác đau rát như lúc trước nữa.
Bấy giờ ta mới vỡ lẽ, hồi sáng ta nhổ vảy ngược ra tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn để lại cảm giác đau rát. Ta vốn chẳng kể chuyện này cho ai hay, không ngờ Phượng Hoàng lại tinh ý đến vậy. Ta cứ nhìn sườn mặt Phượng Hoàng gần kề trong gang tấc để mặc hắn làm.
Đợi khi hắn thoa xong, ta mới hỏi.
- Ngươi đến chỉ vì chuyện này thôi sao hả Phượng Hoàng?
Phượng Hoàng không trả lời đúng trọng tâm mà lại quay lại câu hỏi lúc đầu.
- Còn đau không?
Vốn dĩ đã đỡ đau hơn nhưng nghe hắn hỏi ta lại chu môi kêu đau.
- Vẫn còn đau lắm.
Phượng Hoàng bèn vừa xoa vừa thổi vào cổ ta khiến ta có cảm giác ngưa ngứa.
Ta cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngắm nhìn hắn. Một lúc lâu sau mới lên tiếng hỏi hắn lại vấn đề cũ.
- Phượng Hoàng, ngươi đến đây chỉ vì chuyện này thôi sao?
Phượng Hoàng đưa lọ thuốc trong tay cho ta. Đoạn bảo.
- Tiện đường nên ghé thăm.
Ta nhướng mày. Đoán chừng chắn hẳn hắn đang nói dối. Đêm hôm khuya khoắt thế này thì tiện đường cái nỗi gì? Nghĩ thì nghĩ thế nhưng ta không truy hỏi tiếp mà đổi chủ đề.
- Làm sao ngươi nhận ra?
Ta xoay xoay hộp thuốc mỡ trong tay.
- Từ khi sáng ta đã nhìn thấy trên cổ nàng có một mảng đỏ rồi. Đoán chừng nàng sẽ cần đến nên tới chỗ Dược Y sư xin một ít. Nghe nói rất công hiệu.
- Đúng là rất công hiệu.
Ta tán thành.
Mới bôi một ít lên mà cảm giác đau rát đã gần như biến mất.
Ta chẳng biết phải nói gì tiếp theo. Ta im lặng. Phượng Hoàng cũng chẳng mở lời. Hắn chỉ chăm chú nhìn ta. Hắn nhìn ta còn ta lại cúi đầu nhìn xuống chân. Bộng chốc không khí trở nên gượng gạo. Mà cũng có thể chỉ có mỗi ta cảm thấy như vậy.
Cuối cùng không thể chịu thêm được nữa ta đành mở lời phá tan bầu không khí kỳ quái ấy.
- Nè Phượng Hoàng với ai ngươi cũng đối xử như này à?
- Không phải. Ta chỉ làm như vậy với mỗi nàng.
Nghe hắn nói bỗng hình ảnh hắn nói cười cùng Thanh Loan công chúa hiện lên trong đầu ta. Thế là ta phản bác.
- Chẳng phải ngươi cũng đi tìm đồ hết mấy ngày để làm Thanh Loan công chúa vui lòng đấy thôi!
Nghe ta nói thế Phượng Hoàng ngạc nhiên hỏi ta.
- Nàng nghe ai nói linh tinh?
Ta nghe hắn nói thế bèn khó chịu. Hằn học đáp lại.
- Đợt trước ngươi đi Bồng Lai về trễ mấy ngày liền. Lúc về còn cười cười nói nói với Thanh Loan công chúa. Không phải tặng cô ấy còn tặng ai? Còn bày đặt ra vẻ.
Càng nói ta càng khó chịu. Đợt đấy làm ta thấp thỏm không yên suốt. Ấy thế mà hắn lại vui vẻ bên mỹ nhân.
Nhưng trái với sự khó chịu của ta, mắt Phượng Hoàng cong lên thành hình bán nguyệt, môi nở nụ cười đáp lại.
- Hóa ra nàng để tâm chuyện này?
- Ta không có.
Giọng ta bất giác to lên như giẫm phải đuôi.
Hình bán nguyệt hiện hiện ở mắt Phượng Hoàng càng rõ nét hơn, hắn cười tươi hơn khi nãy mà rằng.
- Nàng đang ghen sao?
- Ta không có ghen.
Ta phản bác còn to hơn khi nãy. Trông chẳng khác gì một con mèo đang xù lông.
Phượng Hoàng vội đưa ngón tay lên ra hiệu cho ta im lặng. Thấy trong phòng ta có tiếng động, thị tì trong phủ bèn đi đến hỏi ta có chuyện gì. Phượng Hoàng nhanh chóng kéo ta vào một góc. Khoảng cách giữa hai người bọn ta vô cùng gần. Ta có thể cảm nhận rõ hơi thở của hắn đang vờn quanh. Bỗng chốc ta trở nên căng thẳng, đến thở cũng không dám thở.
Thấy không có ai trả lời, thị tì bên ngoài lại lên tiếng hỏi lại. Bấy giờ ta mới cuống quýt trả lời qua loa cho qua chuyện. Đợi thị tì đi rồi ta thở hắt ra. Coi như thoát một kiếp.
Ta phát khoảng cách giữa ta và Phượng Hoàng vẫn sát sàn sạt. Vậy là lại cuống cuồng tách ra. Đoạn tức giận bảo hắn.
- Phượng Hoàng, ngươi chiếm tiện nghi của ta!
Phượng Hoàng thấy thế liền buông lời bông đùa.
- Ta chiếm tiện nghi hồi nào?
- Lúc nãy ngươi… ngươi…
Ta giận run người.
Thấy ta nói không nên lời khóe môi Phượng Hoàng càng cong lên. Hắn trưng ra vẻ mặt vô tội hỏi lại.
- Ta làm gì?
Ta không biết tìm từ gì để nói thế là chuyển qua chửi.
- Lưu manh.
Phượng Hoàng tức thì ôm eo ta kéo lại gần. Hắn cúi xuống nở một nụ cười tà mị.
- Nàng biết lưu manh sẽ làm gì không?
Ta hoảng hốt, tim nhảy vọt lên tận cổ. Miệng ấp a ấp úng.
- Ngươi… ngươi… định làm gì?
- Làm việc lưu manh nên làm.
Phượng Hoàng nhàn nhã thốt ra mấy chữ càng làm ta kinh hồn bạt vía. Ta vội lấy tay bụm miệng lại.
Trong lúc ta nghĩ… ta nghĩ Phượng Hoàng sẽ hôn ta thì hắn khẽ nhếch môi. Sau đó thẳng tay buông ta ra. Ta loạng choạng vài bước sau đó đứng vững. Bị bất ngờ như đàn bị đứt dây, ta ngớ người.
Lát sau, biết mình bị đùa cợt. Ta tức giận vung tay đánh Phượng Hoàng nhưng hắn đã né được.
- Phượng Hoàng, ngươi dám trêu đùa ta!
Ta buộc tội hắn.
- Có sao?
Phượng Hoàng lại trưng ra cái vẻ mặt ngây thơ vô tội mà đáp.
Máu nóng xộc lên não, ta liền đuổi đánh hắn. Nhưng ngặt nỗi dồn một thôi một hồi mà chẳng đánh được hắn cái nào. Cũng tại hắn nhanh lẹ quá.
Cuối cùng ta mệt lử, chẳng buồn đuổi đánh hắn nữa. Ta ngồi phịch xuống giường.
Phượng Hoàng thấy ta không đuổi theo nữa cũng dừng lại. Hắn lại gần, đá nhẹ vào chân ta một cái bảo.
- Ngồi gọn chút đi.
Ta xích mông ra, chừa chỗ cho hắn. Thấy có chỗ trống Phượng Hoàng bèn đặt mông ngồi xuống.
Phượng Hoàng ngồi ngay bên cạnh lại còn không đề phòng gì. Nghĩ thế, nhanh như cắt ta chớp thời cơ thụi cho hắn một cái. Bị bất ngờ Phượng Hoàng không kịp trở tay ngửa người ra sau. Hắn nhìn ta không chớp mắt. Còn ta quay mặt sang một bên hừ một tiếng.
- Nàng thù dai thật đấy.
Phượng Hoàng ai oán.
- Đáng đời.
Ta đáp thẳng tuột, chẳng e dè.
Lát sau, Phượng Hoàng nhẹ lên tiếng.
- Ta không hề tặng muội ấy. Nàng đừng hiểu lầm.
- Thế thì là ai?
Ta tra hỏi, giọng có phần khó nghe, hơi chua chát tí.
Ngươi giải thích cho rõ xem nào? Thanh Loan công chúa thì là Thanh Loan công chúa lại còn muội ấy muội ang.
- Sở dĩ ta tìm Bích Tâm Thạch là để tặng nàng.
Phượng Hoàng nhìn thẳng vào mắt ta.
Một câu đấy thôi cũng đủ làm ta bàng hoàng. Ta lắp bắp hỏi lại.
- Lần đó là tìm Bích Tâm Thạch cho ta ư?
Phượng Hoàng đáp lại cái “ừm”.
Ta nhất thời nói không nên lời. Ta vừa làm cái gì thế? Lại còn đốp chat như vậy? Mất mặt quá đi!
Nghĩ mới thấy hắn tặng ai thì là quyền của hắn. Ta có quyền gì mà can dự vào? Đã thế còn làm mình làm mẩy như bị kẻ nào chọc vào nữa chứ?
- Ai đó?
- Là ta.
Người kia cất lời. Là giọng của Phượng Hoàng, ta bèn mở cửa. Nhanh như chớp hắn vắt chân nhảy qua cửa sổ. Thành công vào phòng của ta. Ta khoanh tay trước ngực đứng trước mặt hắn ra vẻ chất vấn.
- Đêm hôm khuya khoắt không biết nhị điện hạ lẻn vào khuê phòng của tiểu nữ là do nguyên nhân gì?
Phượng Hoàng không trả lời ta. Hắn kéo ta lại gần. Ngón tay chạm nhẹ lên cổ ta.
- Đau không?
Ta ngơ ngác nhìn Phượng Hoàng. Lúc ta lấy lại phản ứng Phượng Hoàng đã nhẹ thoa thuốc lên cổ ta. Những ngón tay mam mát nhẹ lướt trên cổ ta. Những chỗ được hắn thoa thuốc không còn cảm giác đau rát như lúc trước nữa.
Bấy giờ ta mới vỡ lẽ, hồi sáng ta nhổ vảy ngược ra tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn để lại cảm giác đau rát. Ta vốn chẳng kể chuyện này cho ai hay, không ngờ Phượng Hoàng lại tinh ý đến vậy. Ta cứ nhìn sườn mặt Phượng Hoàng gần kề trong gang tấc để mặc hắn làm.
Đợi khi hắn thoa xong, ta mới hỏi.
- Ngươi đến chỉ vì chuyện này thôi sao hả Phượng Hoàng?
Phượng Hoàng không trả lời đúng trọng tâm mà lại quay lại câu hỏi lúc đầu.
- Còn đau không?
Vốn dĩ đã đỡ đau hơn nhưng nghe hắn hỏi ta lại chu môi kêu đau.
- Vẫn còn đau lắm.
Phượng Hoàng bèn vừa xoa vừa thổi vào cổ ta khiến ta có cảm giác ngưa ngứa.
Ta cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngắm nhìn hắn. Một lúc lâu sau mới lên tiếng hỏi hắn lại vấn đề cũ.
- Phượng Hoàng, ngươi đến đây chỉ vì chuyện này thôi sao?
Phượng Hoàng đưa lọ thuốc trong tay cho ta. Đoạn bảo.
- Tiện đường nên ghé thăm.
Ta nhướng mày. Đoán chừng chắn hẳn hắn đang nói dối. Đêm hôm khuya khoắt thế này thì tiện đường cái nỗi gì? Nghĩ thì nghĩ thế nhưng ta không truy hỏi tiếp mà đổi chủ đề.
- Làm sao ngươi nhận ra?
Ta xoay xoay hộp thuốc mỡ trong tay.
- Từ khi sáng ta đã nhìn thấy trên cổ nàng có một mảng đỏ rồi. Đoán chừng nàng sẽ cần đến nên tới chỗ Dược Y sư xin một ít. Nghe nói rất công hiệu.
- Đúng là rất công hiệu.
Ta tán thành.
Mới bôi một ít lên mà cảm giác đau rát đã gần như biến mất.
Ta chẳng biết phải nói gì tiếp theo. Ta im lặng. Phượng Hoàng cũng chẳng mở lời. Hắn chỉ chăm chú nhìn ta. Hắn nhìn ta còn ta lại cúi đầu nhìn xuống chân. Bộng chốc không khí trở nên gượng gạo. Mà cũng có thể chỉ có mỗi ta cảm thấy như vậy.
Cuối cùng không thể chịu thêm được nữa ta đành mở lời phá tan bầu không khí kỳ quái ấy.
- Nè Phượng Hoàng với ai ngươi cũng đối xử như này à?
- Không phải. Ta chỉ làm như vậy với mỗi nàng.
Nghe hắn nói bỗng hình ảnh hắn nói cười cùng Thanh Loan công chúa hiện lên trong đầu ta. Thế là ta phản bác.
- Chẳng phải ngươi cũng đi tìm đồ hết mấy ngày để làm Thanh Loan công chúa vui lòng đấy thôi!
Nghe ta nói thế Phượng Hoàng ngạc nhiên hỏi ta.
- Nàng nghe ai nói linh tinh?
Ta nghe hắn nói thế bèn khó chịu. Hằn học đáp lại.
- Đợt trước ngươi đi Bồng Lai về trễ mấy ngày liền. Lúc về còn cười cười nói nói với Thanh Loan công chúa. Không phải tặng cô ấy còn tặng ai? Còn bày đặt ra vẻ.
Càng nói ta càng khó chịu. Đợt đấy làm ta thấp thỏm không yên suốt. Ấy thế mà hắn lại vui vẻ bên mỹ nhân.
Nhưng trái với sự khó chịu của ta, mắt Phượng Hoàng cong lên thành hình bán nguyệt, môi nở nụ cười đáp lại.
- Hóa ra nàng để tâm chuyện này?
- Ta không có.
Giọng ta bất giác to lên như giẫm phải đuôi.
Hình bán nguyệt hiện hiện ở mắt Phượng Hoàng càng rõ nét hơn, hắn cười tươi hơn khi nãy mà rằng.
- Nàng đang ghen sao?
- Ta không có ghen.
Ta phản bác còn to hơn khi nãy. Trông chẳng khác gì một con mèo đang xù lông.
Phượng Hoàng vội đưa ngón tay lên ra hiệu cho ta im lặng. Thấy trong phòng ta có tiếng động, thị tì trong phủ bèn đi đến hỏi ta có chuyện gì. Phượng Hoàng nhanh chóng kéo ta vào một góc. Khoảng cách giữa hai người bọn ta vô cùng gần. Ta có thể cảm nhận rõ hơi thở của hắn đang vờn quanh. Bỗng chốc ta trở nên căng thẳng, đến thở cũng không dám thở.
Thấy không có ai trả lời, thị tì bên ngoài lại lên tiếng hỏi lại. Bấy giờ ta mới cuống quýt trả lời qua loa cho qua chuyện. Đợi thị tì đi rồi ta thở hắt ra. Coi như thoát một kiếp.
Ta phát khoảng cách giữa ta và Phượng Hoàng vẫn sát sàn sạt. Vậy là lại cuống cuồng tách ra. Đoạn tức giận bảo hắn.
- Phượng Hoàng, ngươi chiếm tiện nghi của ta!
Phượng Hoàng thấy thế liền buông lời bông đùa.
- Ta chiếm tiện nghi hồi nào?
- Lúc nãy ngươi… ngươi…
Ta giận run người.
Thấy ta nói không nên lời khóe môi Phượng Hoàng càng cong lên. Hắn trưng ra vẻ mặt vô tội hỏi lại.
- Ta làm gì?
Ta không biết tìm từ gì để nói thế là chuyển qua chửi.
- Lưu manh.
Phượng Hoàng tức thì ôm eo ta kéo lại gần. Hắn cúi xuống nở một nụ cười tà mị.
- Nàng biết lưu manh sẽ làm gì không?
Ta hoảng hốt, tim nhảy vọt lên tận cổ. Miệng ấp a ấp úng.
- Ngươi… ngươi… định làm gì?
- Làm việc lưu manh nên làm.
Phượng Hoàng nhàn nhã thốt ra mấy chữ càng làm ta kinh hồn bạt vía. Ta vội lấy tay bụm miệng lại.
Trong lúc ta nghĩ… ta nghĩ Phượng Hoàng sẽ hôn ta thì hắn khẽ nhếch môi. Sau đó thẳng tay buông ta ra. Ta loạng choạng vài bước sau đó đứng vững. Bị bất ngờ như đàn bị đứt dây, ta ngớ người.
Lát sau, biết mình bị đùa cợt. Ta tức giận vung tay đánh Phượng Hoàng nhưng hắn đã né được.
- Phượng Hoàng, ngươi dám trêu đùa ta!
Ta buộc tội hắn.
- Có sao?
Phượng Hoàng lại trưng ra cái vẻ mặt ngây thơ vô tội mà đáp.
Máu nóng xộc lên não, ta liền đuổi đánh hắn. Nhưng ngặt nỗi dồn một thôi một hồi mà chẳng đánh được hắn cái nào. Cũng tại hắn nhanh lẹ quá.
Cuối cùng ta mệt lử, chẳng buồn đuổi đánh hắn nữa. Ta ngồi phịch xuống giường.
Phượng Hoàng thấy ta không đuổi theo nữa cũng dừng lại. Hắn lại gần, đá nhẹ vào chân ta một cái bảo.
- Ngồi gọn chút đi.
Ta xích mông ra, chừa chỗ cho hắn. Thấy có chỗ trống Phượng Hoàng bèn đặt mông ngồi xuống.
Phượng Hoàng ngồi ngay bên cạnh lại còn không đề phòng gì. Nghĩ thế, nhanh như cắt ta chớp thời cơ thụi cho hắn một cái. Bị bất ngờ Phượng Hoàng không kịp trở tay ngửa người ra sau. Hắn nhìn ta không chớp mắt. Còn ta quay mặt sang một bên hừ một tiếng.
- Nàng thù dai thật đấy.
Phượng Hoàng ai oán.
- Đáng đời.
Ta đáp thẳng tuột, chẳng e dè.
Lát sau, Phượng Hoàng nhẹ lên tiếng.
- Ta không hề tặng muội ấy. Nàng đừng hiểu lầm.
- Thế thì là ai?
Ta tra hỏi, giọng có phần khó nghe, hơi chua chát tí.
Ngươi giải thích cho rõ xem nào? Thanh Loan công chúa thì là Thanh Loan công chúa lại còn muội ấy muội ang.
- Sở dĩ ta tìm Bích Tâm Thạch là để tặng nàng.
Phượng Hoàng nhìn thẳng vào mắt ta.
Một câu đấy thôi cũng đủ làm ta bàng hoàng. Ta lắp bắp hỏi lại.
- Lần đó là tìm Bích Tâm Thạch cho ta ư?
Phượng Hoàng đáp lại cái “ừm”.
Ta nhất thời nói không nên lời. Ta vừa làm cái gì thế? Lại còn đốp chat như vậy? Mất mặt quá đi!
Nghĩ mới thấy hắn tặng ai thì là quyền của hắn. Ta có quyền gì mà can dự vào? Đã thế còn làm mình làm mẩy như bị kẻ nào chọc vào nữa chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.