Hoa Hồng Đen: Nổi Loạn Và Sa Đoạ
Chương 123: Ngoại truyện 10 ~ Theo đuổi vợ cũ (10)
Miêu Miêu Khuynh Thành
02/12/2020
"Tối nay em sẽ đi dự sinh nhật của một người bạn, cho nên không ăn
cơm ở nhà đâu!" Lâm Nhã An vừa cài quai giày cao gót để chuẩn bị đi làm, vừa nói vọng vào với người đàn ông đang ngồi dùng bữa sáng trong phòng
ăn.
"Ừ!" Chỉ có một tiếng đáp lạnh nhạt vọng ra.
Nghe thấy thế, Lâm Nhã An chỉ biết lắc đầu thở dài. Bà đứng dậy, vươn tay mở cửa.
Âm thanh đóng cửa vang lên đằng sau lưng Vu Kính Trung. Ông chán nản buông đũa xuống, chẳng còn muốn ăn tiếp mặc cho đồ ăn vẫn còn khá nhiều.
Hơn một tuần nay, mối quan hệ giữa Vu Kính Trung và Lâm Nhã An hoàn toàn rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh. Ở chung một nhà, nhưng nếu không cần thiết, hai người sẽ chẳng mở miệng nói chuyện với nhau câu nào.
Tuy rằng trong lòng mỗi người đều cảm thấy bức bối khó chịu, nhưng cả Lâm Nhã An lẫn Vu Kính Trung vẫn nhất quyết không chịu xuống nước chủ động làm hoà. Cái tôi của hai người đều quá lớn.
Phải làm thế nào đây?
[...]
Lâm Nhã An đi làm chưa được bao lâu, biệt thự liền có một vị khách ghé qua. Không phải người nào xa lạ, chính là Lâm Tử Hạo.
"Con đến đây làm gì?" Vu Kính Trung không buồn ngẩng mặt nhìn cậu con trai cả, chỉ chú tâm vào màn hình laptop đặt trên bàn. Ông đang tập trung xem qua văn kiện cấp dưới gửi sang bằng mail, thuận miệng hỏi.
"Con đến chơi cùng ba thôi mà." Lâm Tử Hạo cười cười, đưa tay phủi vài bông tuyết bám vào áo khoác ngoài. Anh đổi giày thành một đôi dép đi trong nhà, bước tới ngồi cạnh lão ba thân yêu: "Sao ba lại lạnh nhạt với con thế?"
"Bớt nói nhảm đi. Đưa tiền thì tôi cũng không tin là anh lại có ý tốt đến chơi cùng ông già này đâu." Vu Kính Trung tuy chuyên tâm làm việc nhưng miệng vẫn không quên đáp trả thằng con trời đánh.
Bị nói trúng tim đen, Lâm Tử Hạo chỉ biết gãi trán cười xấu hổ. Rồi anh xoa hai tay vào nhau, vẻ mặt dần nghiêm túc trở lại: "Ba à, thực ra hôm nay con tới đây...chủ yếu là để thay chị Nhiên kiểm tra xem tình hình mối quan hệ của hai vị phụ huynh phát triển như thế nào rồi."
"Ba và mẹ con đều rất tốt." Nhắc đến Lâm Nhã An, sắc mặt Vu Kính Trung thoáng chốc liền trở nên mất tự nhiên. Giọng nói của ông bình thản, nhưng tâm trạng đã sớm cảm thấy ưu phiền.
"Tốt? Thật ư?" Lâm Tử Hạo hơi nhướn mày, biểu cảm ngờ vực. Quá rõ ràng, anh hoàn toàn chẳng có tí tin tưởng nào đối với lời của ba mình nói: "Tốt mà hai người chiến tranh lạnh đã hơn một tuần nay. Bây giờ còn chưa làm hòa?"
"Con lại nghe linh tinh ở đâu vậy?" Vu Kính Trung khẽ nhíu mày, hỏi.
"Ba à, cái này con thề là con không có nghe linh tinh nha. Chính mẹ đã gọi điện kể cho chị Nhiên đấy!" Lâm Tử Hạo bị lão ba nghi ngờ, thật sự khóc không ra nước mắt: "Bởi vì hôm nay chị Nhiên có buổi chụp hình, cho nên không thể đến được. Do đó mới ủy thác nhiệm vụ quan trọng này sang con."
Con trai huyên thuyên bên tai không ngừng, Vu Kính Trung vẫn chỉ im lặng.
"Ba mau nói cho con biết đi. Ba mẹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Tử Hạo bắt đầu 'điều tra'.
Vu Kính Trung chẳng mấy tình nguyện nhưng cuối cùng, ông vẫn thở dài, đem chuyện giữa mình và Lâm Nhã An kể lại một lần nữa.
Nghe xong, vẻ mặt Lâm Tử Hạo thoáng trở nên trầm ngâm. Hồi lâu sau, anh mới lên tiếng: "Trong chuyện này, cả ba lẫn mẹ đều sai."
Vu Kính Trung gật đầu. Ông biết mà.
"Sao ba không chủ động đi xin lỗi mẹ?" Lâm Tử Hạo đưa ra gợi ý.
Tuy nhiên, Vu Kính Trung lại khẽ lắc đầu: "Không phải ba không muốn xin lỗi mẹ con. Chỉ là, cứ nghĩ tới mấy lời mẹ con nói thì ba..."
"Con hiểu rằng ba vẫn để tâm về mấy lời của mẹ." Chẳng để ông nói hết, Lâm Tử Hạo liền cắt ngang: "Nhưng ba định sẽ chiến tranh lạnh với mẹ như thế mãi ư?"
Câu hỏi của anh lập tức khiến Vu Kính Trung phải ngẫm nghĩ.
Thấy ba mình có vẻ đã hơi dao động, Lâm Tử Hạo liền tiếp tục: "Huống hồ, hiện tại là ba đang theo đuổi mẹ. Muốn bắt đầu mối quan hệ tình cảm, cả hai đều phải dẹp cái tôi cá nhân sang một bên trước đã, nhất là người đàn ông."
"Đặc biệt, con nói cho ba nghe. Sau này nếu về chung một nhà, bất luận ba làm sai hay đúng, miễn là khiến mẹ con không vui thì ba đều phải chủ động xin lỗi trước." Anh cũng chẳng quên tặng thêm cho Vu Kính Trung một lời khuyên rất 'hữu ích'.
"Ở đâu ra cái quy tắc vớ vẩn đó vậy?" Ông chồng cũ nào đó của Lâm Nhã An xem chừng không hài lòng lắm, nhăn mặt hỏi.
"Nhà nào mà chẳng có mái." Lâm Tử Hạo nhún vai, coi đấy là lẽ đương nhiên: "Ba có muốn nhà mình bật nóc không?"
Câu hỏi của cậu con trai làm cho Vu Kính Trung nhất thời chẳng biết đáp lại kiểu gì. Mặc dù nghe thì hơi ngớ ngẩn, nhưng hình như...cũng đúng mà nhỉ!
[...]
Mười giờ tối, Lâm Nhã An mới trở về nhà. Bước chân bà hơi lảo đảo, phải chống một tay lên tủ giày để đứng vững. Hôm nay bạn bè tụ tập khá nhiều, dẫn đến uống rượu cũng không ít. Vừa cởi đôi giày cao gót, ánh mắt người phụ nữ lại không tự chủ mà ngước nhìn chỗ cầu thang dẫn lên tầng hai.
Đã muộn như thế này, chắc hẳn anh ấy cũng đi ngủ từ lâu rồi!
Thu tầm mắt về, Lâm Nhã An lại khẽ cười tự giễu bản thân. Đúng thật chẳng có tiền đồ gì cả, hở ra một tí là đã bắt đầu nhớ tới người ta rồi. Chán ghê!
Lắc đầu không nghĩ nữa, bà lảo đảo bước vào phòng bếp, dự tính nấu một bát canh giải rượu cho mình. Trước tiên phải làm tỉnh táo cái đầu đã...
Thực ra không giống như Lâm Nhã An nghĩ, Vu Kính Trung vốn chưa hề đi ngủ. Ông chỉ vừa kết thúc cuộc họp trực tuyến cùng hội đồng quản trị của Vu thị tầm hơn nửa tiếng trước.
Chưa ngủ, chủ yếu là vì đợi Lâm Nhã An về đến nhà an toàn thì Vu Kính Trung mới yên tâm. Lúc nãy ngó ra ban công, ông đã thấy bà mở cửa nhà rồi.
Dụi điếu thuốc chỉ còn một mẩu vào trong chiếc gạt tàn bằng thủy tinh, Vu Kính Trung đưa tay day day hai bên thái dương cho đỡ nhức đầu. Ông đang nghĩ về cuộc đối thoại với con trai ban sáng.
Ngày mai thức dậy, có lẽ ông sẽ đi xin lỗi Nhã An. Dù gì cũng do ông sai trước, chưa chi đã hiểu lầm bà. Mong rằng sau khi xin lỗi xong, bà sẽ không còn giận ông nữa.
"Ừ!" Chỉ có một tiếng đáp lạnh nhạt vọng ra.
Nghe thấy thế, Lâm Nhã An chỉ biết lắc đầu thở dài. Bà đứng dậy, vươn tay mở cửa.
Âm thanh đóng cửa vang lên đằng sau lưng Vu Kính Trung. Ông chán nản buông đũa xuống, chẳng còn muốn ăn tiếp mặc cho đồ ăn vẫn còn khá nhiều.
Hơn một tuần nay, mối quan hệ giữa Vu Kính Trung và Lâm Nhã An hoàn toàn rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh. Ở chung một nhà, nhưng nếu không cần thiết, hai người sẽ chẳng mở miệng nói chuyện với nhau câu nào.
Tuy rằng trong lòng mỗi người đều cảm thấy bức bối khó chịu, nhưng cả Lâm Nhã An lẫn Vu Kính Trung vẫn nhất quyết không chịu xuống nước chủ động làm hoà. Cái tôi của hai người đều quá lớn.
Phải làm thế nào đây?
[...]
Lâm Nhã An đi làm chưa được bao lâu, biệt thự liền có một vị khách ghé qua. Không phải người nào xa lạ, chính là Lâm Tử Hạo.
"Con đến đây làm gì?" Vu Kính Trung không buồn ngẩng mặt nhìn cậu con trai cả, chỉ chú tâm vào màn hình laptop đặt trên bàn. Ông đang tập trung xem qua văn kiện cấp dưới gửi sang bằng mail, thuận miệng hỏi.
"Con đến chơi cùng ba thôi mà." Lâm Tử Hạo cười cười, đưa tay phủi vài bông tuyết bám vào áo khoác ngoài. Anh đổi giày thành một đôi dép đi trong nhà, bước tới ngồi cạnh lão ba thân yêu: "Sao ba lại lạnh nhạt với con thế?"
"Bớt nói nhảm đi. Đưa tiền thì tôi cũng không tin là anh lại có ý tốt đến chơi cùng ông già này đâu." Vu Kính Trung tuy chuyên tâm làm việc nhưng miệng vẫn không quên đáp trả thằng con trời đánh.
Bị nói trúng tim đen, Lâm Tử Hạo chỉ biết gãi trán cười xấu hổ. Rồi anh xoa hai tay vào nhau, vẻ mặt dần nghiêm túc trở lại: "Ba à, thực ra hôm nay con tới đây...chủ yếu là để thay chị Nhiên kiểm tra xem tình hình mối quan hệ của hai vị phụ huynh phát triển như thế nào rồi."
"Ba và mẹ con đều rất tốt." Nhắc đến Lâm Nhã An, sắc mặt Vu Kính Trung thoáng chốc liền trở nên mất tự nhiên. Giọng nói của ông bình thản, nhưng tâm trạng đã sớm cảm thấy ưu phiền.
"Tốt? Thật ư?" Lâm Tử Hạo hơi nhướn mày, biểu cảm ngờ vực. Quá rõ ràng, anh hoàn toàn chẳng có tí tin tưởng nào đối với lời của ba mình nói: "Tốt mà hai người chiến tranh lạnh đã hơn một tuần nay. Bây giờ còn chưa làm hòa?"
"Con lại nghe linh tinh ở đâu vậy?" Vu Kính Trung khẽ nhíu mày, hỏi.
"Ba à, cái này con thề là con không có nghe linh tinh nha. Chính mẹ đã gọi điện kể cho chị Nhiên đấy!" Lâm Tử Hạo bị lão ba nghi ngờ, thật sự khóc không ra nước mắt: "Bởi vì hôm nay chị Nhiên có buổi chụp hình, cho nên không thể đến được. Do đó mới ủy thác nhiệm vụ quan trọng này sang con."
Con trai huyên thuyên bên tai không ngừng, Vu Kính Trung vẫn chỉ im lặng.
"Ba mau nói cho con biết đi. Ba mẹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Tử Hạo bắt đầu 'điều tra'.
Vu Kính Trung chẳng mấy tình nguyện nhưng cuối cùng, ông vẫn thở dài, đem chuyện giữa mình và Lâm Nhã An kể lại một lần nữa.
Nghe xong, vẻ mặt Lâm Tử Hạo thoáng trở nên trầm ngâm. Hồi lâu sau, anh mới lên tiếng: "Trong chuyện này, cả ba lẫn mẹ đều sai."
Vu Kính Trung gật đầu. Ông biết mà.
"Sao ba không chủ động đi xin lỗi mẹ?" Lâm Tử Hạo đưa ra gợi ý.
Tuy nhiên, Vu Kính Trung lại khẽ lắc đầu: "Không phải ba không muốn xin lỗi mẹ con. Chỉ là, cứ nghĩ tới mấy lời mẹ con nói thì ba..."
"Con hiểu rằng ba vẫn để tâm về mấy lời của mẹ." Chẳng để ông nói hết, Lâm Tử Hạo liền cắt ngang: "Nhưng ba định sẽ chiến tranh lạnh với mẹ như thế mãi ư?"
Câu hỏi của anh lập tức khiến Vu Kính Trung phải ngẫm nghĩ.
Thấy ba mình có vẻ đã hơi dao động, Lâm Tử Hạo liền tiếp tục: "Huống hồ, hiện tại là ba đang theo đuổi mẹ. Muốn bắt đầu mối quan hệ tình cảm, cả hai đều phải dẹp cái tôi cá nhân sang một bên trước đã, nhất là người đàn ông."
"Đặc biệt, con nói cho ba nghe. Sau này nếu về chung một nhà, bất luận ba làm sai hay đúng, miễn là khiến mẹ con không vui thì ba đều phải chủ động xin lỗi trước." Anh cũng chẳng quên tặng thêm cho Vu Kính Trung một lời khuyên rất 'hữu ích'.
"Ở đâu ra cái quy tắc vớ vẩn đó vậy?" Ông chồng cũ nào đó của Lâm Nhã An xem chừng không hài lòng lắm, nhăn mặt hỏi.
"Nhà nào mà chẳng có mái." Lâm Tử Hạo nhún vai, coi đấy là lẽ đương nhiên: "Ba có muốn nhà mình bật nóc không?"
Câu hỏi của cậu con trai làm cho Vu Kính Trung nhất thời chẳng biết đáp lại kiểu gì. Mặc dù nghe thì hơi ngớ ngẩn, nhưng hình như...cũng đúng mà nhỉ!
[...]
Mười giờ tối, Lâm Nhã An mới trở về nhà. Bước chân bà hơi lảo đảo, phải chống một tay lên tủ giày để đứng vững. Hôm nay bạn bè tụ tập khá nhiều, dẫn đến uống rượu cũng không ít. Vừa cởi đôi giày cao gót, ánh mắt người phụ nữ lại không tự chủ mà ngước nhìn chỗ cầu thang dẫn lên tầng hai.
Đã muộn như thế này, chắc hẳn anh ấy cũng đi ngủ từ lâu rồi!
Thu tầm mắt về, Lâm Nhã An lại khẽ cười tự giễu bản thân. Đúng thật chẳng có tiền đồ gì cả, hở ra một tí là đã bắt đầu nhớ tới người ta rồi. Chán ghê!
Lắc đầu không nghĩ nữa, bà lảo đảo bước vào phòng bếp, dự tính nấu một bát canh giải rượu cho mình. Trước tiên phải làm tỉnh táo cái đầu đã...
Thực ra không giống như Lâm Nhã An nghĩ, Vu Kính Trung vốn chưa hề đi ngủ. Ông chỉ vừa kết thúc cuộc họp trực tuyến cùng hội đồng quản trị của Vu thị tầm hơn nửa tiếng trước.
Chưa ngủ, chủ yếu là vì đợi Lâm Nhã An về đến nhà an toàn thì Vu Kính Trung mới yên tâm. Lúc nãy ngó ra ban công, ông đã thấy bà mở cửa nhà rồi.
Dụi điếu thuốc chỉ còn một mẩu vào trong chiếc gạt tàn bằng thủy tinh, Vu Kính Trung đưa tay day day hai bên thái dương cho đỡ nhức đầu. Ông đang nghĩ về cuộc đối thoại với con trai ban sáng.
Ngày mai thức dậy, có lẽ ông sẽ đi xin lỗi Nhã An. Dù gì cũng do ông sai trước, chưa chi đã hiểu lầm bà. Mong rằng sau khi xin lỗi xong, bà sẽ không còn giận ông nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.