Hoa Hồng Đen: Nổi Loạn Và Sa Đoạ
Chương 124: Ngoại truyện 11 ~ Theo đuổi vợ cũ (11)
Miêu Miêu Khuynh Thành
03/12/2020
Trong lúc Vu Kính Trung còn đang suy nghĩ xem ngày mai nên làm thế nào để dỗ dành Lâm Nhã An thì...
"A!"
Một tiếng kêu của phụ nữ bất ngờ vang lên từ dưới tầng một. Trong nhà này chỉ có hai người. Rất rõ ràng, đó là tiếng của Lâm Nhã An. Ngoài ra còn có âm thanh loảng xoảng của kim loại va chạm với nền nhà
Nghe tiếng hét, vẻ mặt Vu Kính Trung thoáng qua một tia nghi hoặc. Ông đứng dậy mở cửa, vội vã chạy xuống nhà xem thử.
Đèn phòng bếp được bật sáng. Khi Vu Kính Trung bước vào, ông lập tức nhìn thấy Lâm Nhã An đang tựa người vào thành bệ bếp. Khuôn mặt bà hơi nhăn lại, có lẽ là vì đau. Trên nền nhà, chiếc nồi con nằm lăn lóc một góc. Canh giải rượu bên trong bị đổ ra, bắn tung toé khắp nơi.
Đại khái hiểu được có chuyện gì vừa xảy ra, Vu Kính Trung vội đi tới chỗ Lâm Nhã An. Ông lo lắng hỏi: "Nhã An, em không sao chứ?"
"Em..."
Lâm Nhã An còn chưa kịp đáp thì Vu Kính Trung vô tình để ý thấy tay trái của bà dường như không được ổn. Ông liền cẩn thận cầm lên xem.
Mu bàn tay cùng với một phần cánh tay vốn trắng nõn. Vậy mà lúc này đỏ tấy và sưng lên thấy rõ. Hiển nhiên là bị bỏng.
"Chết, tay em đỏ hết cả rồi này!" Vu Kính Trung hốt hoảng kêu lên.
Nhưng Lâm Nhã An chỉ mỉm cười. Bà dịu giọng trấn an ông: "Em ổn mà anh. Lúc nãy nhấc nồi ra khỏi bếp, bởi vì em sơ ý nên mới trượt tay thôi. Cái này đều là khi canh bị đổ xuống sàn thì có một chút bắn lên tay em. Không đau lắm đâu!
Làm gì có chuyện không sao! Sưng đỏ như vậy, chắc chắn là rất đau.
Nhìn người phụ nữ trước mặt gắng gượng chịu đựng, Vu Kính Trung chẳng biết nên nói gì. Lúc nào cũng vậy, dù có đau đến mấy, Lâm Nhã An vẫn chỉ im lặng chịu đựng.
Cõi lòng người đàn ông bỗng thấy xót xa.
"Đi ra đây với anh!"
[...]
Để cho Lâm Nhã An ngồi ngoài phòng khách ngâm tay vào trong chậu nước mát nhỏ, Vu Kính Trung tự mình đi dọn sạch mớ hỗn độn trong bếp. Xong xuôi đâu đó, ông mới lấy một tuýp thuốc mỡ trong tủ thuốc gia đình rồi quay trở lại ngồi xuống bên bà.
"Đưa tay đây, để anh bôi thuốc cho em."
Lâm Nhã An rất ngoan ngoãn đưa tay cho Vu Kính Trung. Ông nặn một chút thuốc mỡ, bắt đầu thoa lên vết bỏng.
"A đau quá...Anh nhẹ chút được không!" Cảm giác rát rát ở mu bàn tay truyền tới khiến cho Lâm Nhã An phải nhăn mặt kêu lên. Theo phản xạ, bà định rụt tay về, lại bị Vu Kính Trung giữ chặt ngay lập tức.
"Bây giờ mới biết đau à! Sao lúc nãy anh không thấy em kêu gì hết?" Vu Kính Trung nhỏ giọng trách móc. Tuy nói vậy nhưng ông vẫn điều chỉnh lực tay, cố gắng nhẹ nhàng hết sức có thể.
"Lần sau em nhất định phải cẩn thận đấy nhé! Bị thương thế này, anh cũng sẽ xót lắm!" Vu Kính Trung chăm chú bôi thuốc, thuận tiện căn dặn.
Nhưng Lâm Nhã An nào để tâm. Mọi sự chú ý của bà đã dồn hết vào người đàn ông trước mặt. Động tác của ông rất nhẹ nhàng. Có lẽ vì sợ bà đau, thỉnh thoảng ông còn cúi đầu thổi nhẹ lên chỗ bị bỏng.
Từ khi nào mà một người chỉ quan tâm công việc như ông lại trở nên tỉ mỉ đến vậy? Chẳng lẽ...thực sự giống Nhiên Bảo nói, tình cảm có thể thay đổi một con người ư?
Vu Kính Trung...ông yêu bà sao?
"Xong rồi đó." Vu Kính Trung mỉm cười vặn nút tuýp thuốc trong tay. Ông ngẩng đầu lên, lập tức bắt gặp ánh mắt Lâm Nhã An đang nhìn mình chằm chằm.
Cảm thấy hơi mất tự nhiên, Vu Kính Trung khẽ ho một tiếng. Rồi, ông liền chống tay đứng dậy: "Khụ, để anh đi lấy băng gạc quấn lại vết bỏng cho em."
Tuy nhiên, chẳng để người đàn ông kịp bước đi, Lâm Nhã An đã nhanh chóng dùng tay phải không bị thương giữ ông lại.
"Kính Trung, em xin lỗi!" Bà bất ngờ lên tiếng: "Hôm đó...em không nên nói ra mấy lời như vậy với anh."
Vu Kính Trung kinh ngạc quay đầu nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế. Dường như ông không nghĩ tới Lâm Nhã An sẽ chủ động xin lỗi.
Hồi lâu sau, Vu Kính Trung mới chậm rãi ngồi quỳ một gối xuống trước mặt Lâm Nhã An. Tay ông nắm lấy bàn tay không bị bỏng của bà, ánh mắt trở nên dịu dàng: "Là anh phải xin lỗi em mới đúng. Đều do anh ghen tuông mà mất lí trí, rõ ràng biết em không phải hạng người như thế, lại vẫn nói ra lời tổn thương em. Nhã An, xin lỗi em!"
"Và...có chuyện này anh muốn cho em biết."
Hít một hơi thật sâu, người đàn ông quyết định thổ lộ hết những gì chôn giấu trong lòng: "Nhã An, sau tất cả đau khổ anh từng gây ra cho em, anh hiểu bản thân mình không có tư cách cầu xin em tha thứ. Nhưng bây giờ, anh ở đây. Bởi vì anh muốn được chăm sóc cho em, cũng là để bù đắp lại những sai lầm của anh trong quá khứ."
"Lâm Nhã An, anh yêu em! Em...có thể cho phép anh được yêu thương em thêm lần nữa không?"
[...]
Khoan, Vu Kính Trung vừa nói gì cơ? Ông vừa nói là...
Lâm Nhã An, anh yêu em!
Cái câu nói này...
Khoé môi Lâm Nhã An thoáng run rẩy. Đôi mắt đẹp đẽ ấy đã phiếm hồng từ lúc nào chẳng hay. Bà đưa tay lên che miệng, tránh cho bản thân bật ra tiếng nức nở.
Cái câu nói này, Lâm Nhã An đã đợi để được nghe nó từ người đàn ông trước mặt từ rất lâu rồi. Đợi suốt hai mươi năm qua.
"Anh có biết em đã mong chờ câu nói này của anh bao lâu rồi không?" Lâm Nhã An nghẹn ngào chất vấn người đàn ông: "Anh có biết em vì câu nói này của anh mà hai mươi năm qua chưa từng được một ngày thực sự vui vẻ không?"
"Xin lỗi em." Vu Kính Trung xấu hổ cúi đầu. Đều do ông, do ông ngu ngốc đi theo tình cảm mù quáng mà quên mất rằng luôn có một người phụ nữ ở phía sau chờ đợi mình.
"Anh là đồ tồi!" Lâm Nhã An tức giận đánh một cái vào vai Vu Kính Trung. Cuối cùng, bà cũng chẳng kìm nổi nữa, bật khóc.
"Vu Kính Trung, em ghét anh...ghét anh..." Qua làn nước mắt, Lâm Nhã An nức nở không nên lời.
Lúc này, Vu Kính Trung liền vươn tay ôm chặt Lâm Nhã An vào lòng. Tay ông vuốt nhẹ lưng bà, như để dỗ dành: "Nhã An, em đừng khóc."
Anh đảm bảo sẽ không bao giờ tổn thương em nữa đâu!
Lâm Nhã An gục đầu lên vai Vu Kính Trung. Bà đưa tay lau nước mắt, nhỏ giọng bảo với người đàn ông đang ôm mình: "Em...đồng ý cho anh một cơ hội nữa."
Và cũng là cho em một cơ hội nữa. Để chúng ta thử yêu nhau một lần nữa.
Nghe được câu trả lời của Lâm Nhã An, vẻ mặt Vu Kính Trung lập tức trở nên vui mừng. Ông buông bà ra, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đang phản chiếu hình bóng của chính mình, trìu mến bảo: "Cảm ơn em!"
Bàn tay dịu dàng vén một vài sợi tóc lòa xòa trước trán ra sau tai cho Lâm Nhã An, Vu Kính Trung từ từ kéo sát khoảng cách giữa hai người. Cho đến khi chóp mũi cả hai gần kề.
Hơi thở hỗn độn quấn quýt lấy nhau. Lâm Nhã An không dám nhìn nữa, vội khép mắt lại. Gò má bởi vì thẹn thùng bỗng dưng ửng đỏ.
Rõ ràng chẳng phải lần đầu tiên thân mật thế này, vậy mà giờ trông bà chẳng khác nào thiếu nữ mới nếm trải tình yêu.
Nhìn người phụ nữ của mình e ngại, Vu Kính Trung bất giác mỉm cười. Ông rướn người, âu yếm hôn lên đôi môi Lâm Nhã An.
"A!"
Một tiếng kêu của phụ nữ bất ngờ vang lên từ dưới tầng một. Trong nhà này chỉ có hai người. Rất rõ ràng, đó là tiếng của Lâm Nhã An. Ngoài ra còn có âm thanh loảng xoảng của kim loại va chạm với nền nhà
Nghe tiếng hét, vẻ mặt Vu Kính Trung thoáng qua một tia nghi hoặc. Ông đứng dậy mở cửa, vội vã chạy xuống nhà xem thử.
Đèn phòng bếp được bật sáng. Khi Vu Kính Trung bước vào, ông lập tức nhìn thấy Lâm Nhã An đang tựa người vào thành bệ bếp. Khuôn mặt bà hơi nhăn lại, có lẽ là vì đau. Trên nền nhà, chiếc nồi con nằm lăn lóc một góc. Canh giải rượu bên trong bị đổ ra, bắn tung toé khắp nơi.
Đại khái hiểu được có chuyện gì vừa xảy ra, Vu Kính Trung vội đi tới chỗ Lâm Nhã An. Ông lo lắng hỏi: "Nhã An, em không sao chứ?"
"Em..."
Lâm Nhã An còn chưa kịp đáp thì Vu Kính Trung vô tình để ý thấy tay trái của bà dường như không được ổn. Ông liền cẩn thận cầm lên xem.
Mu bàn tay cùng với một phần cánh tay vốn trắng nõn. Vậy mà lúc này đỏ tấy và sưng lên thấy rõ. Hiển nhiên là bị bỏng.
"Chết, tay em đỏ hết cả rồi này!" Vu Kính Trung hốt hoảng kêu lên.
Nhưng Lâm Nhã An chỉ mỉm cười. Bà dịu giọng trấn an ông: "Em ổn mà anh. Lúc nãy nhấc nồi ra khỏi bếp, bởi vì em sơ ý nên mới trượt tay thôi. Cái này đều là khi canh bị đổ xuống sàn thì có một chút bắn lên tay em. Không đau lắm đâu!
Làm gì có chuyện không sao! Sưng đỏ như vậy, chắc chắn là rất đau.
Nhìn người phụ nữ trước mặt gắng gượng chịu đựng, Vu Kính Trung chẳng biết nên nói gì. Lúc nào cũng vậy, dù có đau đến mấy, Lâm Nhã An vẫn chỉ im lặng chịu đựng.
Cõi lòng người đàn ông bỗng thấy xót xa.
"Đi ra đây với anh!"
[...]
Để cho Lâm Nhã An ngồi ngoài phòng khách ngâm tay vào trong chậu nước mát nhỏ, Vu Kính Trung tự mình đi dọn sạch mớ hỗn độn trong bếp. Xong xuôi đâu đó, ông mới lấy một tuýp thuốc mỡ trong tủ thuốc gia đình rồi quay trở lại ngồi xuống bên bà.
"Đưa tay đây, để anh bôi thuốc cho em."
Lâm Nhã An rất ngoan ngoãn đưa tay cho Vu Kính Trung. Ông nặn một chút thuốc mỡ, bắt đầu thoa lên vết bỏng.
"A đau quá...Anh nhẹ chút được không!" Cảm giác rát rát ở mu bàn tay truyền tới khiến cho Lâm Nhã An phải nhăn mặt kêu lên. Theo phản xạ, bà định rụt tay về, lại bị Vu Kính Trung giữ chặt ngay lập tức.
"Bây giờ mới biết đau à! Sao lúc nãy anh không thấy em kêu gì hết?" Vu Kính Trung nhỏ giọng trách móc. Tuy nói vậy nhưng ông vẫn điều chỉnh lực tay, cố gắng nhẹ nhàng hết sức có thể.
"Lần sau em nhất định phải cẩn thận đấy nhé! Bị thương thế này, anh cũng sẽ xót lắm!" Vu Kính Trung chăm chú bôi thuốc, thuận tiện căn dặn.
Nhưng Lâm Nhã An nào để tâm. Mọi sự chú ý của bà đã dồn hết vào người đàn ông trước mặt. Động tác của ông rất nhẹ nhàng. Có lẽ vì sợ bà đau, thỉnh thoảng ông còn cúi đầu thổi nhẹ lên chỗ bị bỏng.
Từ khi nào mà một người chỉ quan tâm công việc như ông lại trở nên tỉ mỉ đến vậy? Chẳng lẽ...thực sự giống Nhiên Bảo nói, tình cảm có thể thay đổi một con người ư?
Vu Kính Trung...ông yêu bà sao?
"Xong rồi đó." Vu Kính Trung mỉm cười vặn nút tuýp thuốc trong tay. Ông ngẩng đầu lên, lập tức bắt gặp ánh mắt Lâm Nhã An đang nhìn mình chằm chằm.
Cảm thấy hơi mất tự nhiên, Vu Kính Trung khẽ ho một tiếng. Rồi, ông liền chống tay đứng dậy: "Khụ, để anh đi lấy băng gạc quấn lại vết bỏng cho em."
Tuy nhiên, chẳng để người đàn ông kịp bước đi, Lâm Nhã An đã nhanh chóng dùng tay phải không bị thương giữ ông lại.
"Kính Trung, em xin lỗi!" Bà bất ngờ lên tiếng: "Hôm đó...em không nên nói ra mấy lời như vậy với anh."
Vu Kính Trung kinh ngạc quay đầu nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế. Dường như ông không nghĩ tới Lâm Nhã An sẽ chủ động xin lỗi.
Hồi lâu sau, Vu Kính Trung mới chậm rãi ngồi quỳ một gối xuống trước mặt Lâm Nhã An. Tay ông nắm lấy bàn tay không bị bỏng của bà, ánh mắt trở nên dịu dàng: "Là anh phải xin lỗi em mới đúng. Đều do anh ghen tuông mà mất lí trí, rõ ràng biết em không phải hạng người như thế, lại vẫn nói ra lời tổn thương em. Nhã An, xin lỗi em!"
"Và...có chuyện này anh muốn cho em biết."
Hít một hơi thật sâu, người đàn ông quyết định thổ lộ hết những gì chôn giấu trong lòng: "Nhã An, sau tất cả đau khổ anh từng gây ra cho em, anh hiểu bản thân mình không có tư cách cầu xin em tha thứ. Nhưng bây giờ, anh ở đây. Bởi vì anh muốn được chăm sóc cho em, cũng là để bù đắp lại những sai lầm của anh trong quá khứ."
"Lâm Nhã An, anh yêu em! Em...có thể cho phép anh được yêu thương em thêm lần nữa không?"
[...]
Khoan, Vu Kính Trung vừa nói gì cơ? Ông vừa nói là...
Lâm Nhã An, anh yêu em!
Cái câu nói này...
Khoé môi Lâm Nhã An thoáng run rẩy. Đôi mắt đẹp đẽ ấy đã phiếm hồng từ lúc nào chẳng hay. Bà đưa tay lên che miệng, tránh cho bản thân bật ra tiếng nức nở.
Cái câu nói này, Lâm Nhã An đã đợi để được nghe nó từ người đàn ông trước mặt từ rất lâu rồi. Đợi suốt hai mươi năm qua.
"Anh có biết em đã mong chờ câu nói này của anh bao lâu rồi không?" Lâm Nhã An nghẹn ngào chất vấn người đàn ông: "Anh có biết em vì câu nói này của anh mà hai mươi năm qua chưa từng được một ngày thực sự vui vẻ không?"
"Xin lỗi em." Vu Kính Trung xấu hổ cúi đầu. Đều do ông, do ông ngu ngốc đi theo tình cảm mù quáng mà quên mất rằng luôn có một người phụ nữ ở phía sau chờ đợi mình.
"Anh là đồ tồi!" Lâm Nhã An tức giận đánh một cái vào vai Vu Kính Trung. Cuối cùng, bà cũng chẳng kìm nổi nữa, bật khóc.
"Vu Kính Trung, em ghét anh...ghét anh..." Qua làn nước mắt, Lâm Nhã An nức nở không nên lời.
Lúc này, Vu Kính Trung liền vươn tay ôm chặt Lâm Nhã An vào lòng. Tay ông vuốt nhẹ lưng bà, như để dỗ dành: "Nhã An, em đừng khóc."
Anh đảm bảo sẽ không bao giờ tổn thương em nữa đâu!
Lâm Nhã An gục đầu lên vai Vu Kính Trung. Bà đưa tay lau nước mắt, nhỏ giọng bảo với người đàn ông đang ôm mình: "Em...đồng ý cho anh một cơ hội nữa."
Và cũng là cho em một cơ hội nữa. Để chúng ta thử yêu nhau một lần nữa.
Nghe được câu trả lời của Lâm Nhã An, vẻ mặt Vu Kính Trung lập tức trở nên vui mừng. Ông buông bà ra, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đang phản chiếu hình bóng của chính mình, trìu mến bảo: "Cảm ơn em!"
Bàn tay dịu dàng vén một vài sợi tóc lòa xòa trước trán ra sau tai cho Lâm Nhã An, Vu Kính Trung từ từ kéo sát khoảng cách giữa hai người. Cho đến khi chóp mũi cả hai gần kề.
Hơi thở hỗn độn quấn quýt lấy nhau. Lâm Nhã An không dám nhìn nữa, vội khép mắt lại. Gò má bởi vì thẹn thùng bỗng dưng ửng đỏ.
Rõ ràng chẳng phải lần đầu tiên thân mật thế này, vậy mà giờ trông bà chẳng khác nào thiếu nữ mới nếm trải tình yêu.
Nhìn người phụ nữ của mình e ngại, Vu Kính Trung bất giác mỉm cười. Ông rướn người, âu yếm hôn lên đôi môi Lâm Nhã An.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.