Chương 1
Tri Ý
08/07/2024
Để trả thù bạn nữ cùng phòng, tôi chủ động tìm đến nam thần mà cô ta đã thầm thương trộm nhớ từ lâu.
Thẩm Yến, nam thần của khoa, nổi tiếng là khó theo đuổi.
Góc lớp học.
Vẫn còn dấu vết son môi của tôi trên khóe môi Thẩm Yến, cúc áo trên cùng của anh ấy bị tôi kéo đứt.
Thẩm Yến cuối cùng không thể nhịn được nữa mà ôm chặt lấy tôi.
Anh ấy cúi mắt xuống, giọng nói khàn khàn:
"Thịnh Tiêu, đây là lần đầu tiên anh rung động, đừng lừa dối anh."
1.
Ký túc xá có một trà xanh.
Cô ta biết được người yêu của cô bạn thân tôi là con nhà giàu, nên đã lén lút lấy thông tin liên lạc của anh ta.
Nửa đêm hai người họ tán tỉnh nhau bị bạn thân tôi bắt gặp.
Chu Ngọc cười giải thích: "Các cậu đừng nghĩ nhiều, tụi mình chỉ là tình anh em thôi."
Bạn thân tôi tức đến bật cười chế giễu.
Cô ấy chỉ vào giao diện trò chuyện, từng chữ từng câu đọc lên: "Anh em sao, nhìn đây này, tình anh em mà nói chuyện kiểu này hả?"
Chu Ngọc nhún vai: "Tớ với tụi con trai, ai cũng nói chuyện kiểu này cả, họ đâu có coi tớ là con gái, cậu muốn nghĩ thế thì tớ biết làm sao."
Tôi trấn an cô bạn thân đang sắp nổi giận:
"Bình tĩnh, đừng so đo với loại người này."
Sau đó, vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy chiếc túi Gucci mới mà ba tặng tôi đang treo trên ghế của Chu Ngọc.
Hôm qua, vì phải đi học, tôi vừa tháo bao bì liền đặt lên bàn.
Kết quả là đến chiều đã không thấy đâu.
Thì ra đã bị Chu Ngọc âm thầm lấy đi mang ra ngoài.
Điều quan trọng là trên phần da trắng của túi còn có một vết xước nhẹ và vết dầu loang lổ.
Chu Ngọc nhận ra ánh mắt của tôi, cầm lấy túi xách của tôi lên, vẻ mặt thản nhiên nói: "Tiêu Tiêu à, sao đồ của cậu hay để lung tung vậy, này, trả lại cậu nhé, lần sau đừng để ở chỗ tớ nữa."
Tôi cũng tức đến bật cười.
Được rồi, được rồi, đồ của tôi hay để lung tung.
Thích chơi trò tình anh em hả?
Tôi mở điện thoại, trực tiếp tìm đến giao diện trò chuyện với Thẩm Yến trong danh sách.
Lần này, cô bạn thân bên cạnh lại lên tiếng an ủi tôi:
"Bình tĩnh, Tiêu Tiêu, đừng làm chuyện ngu ngốc."
Giao diện trò chuyện của tôi với Thẩm Yến vẫn đang dừng ở mấy ngày trước.
Là tin nhắn anh ấy gửi cho tôi:
"Dì bảo anh phải giám sát việc học của em cho cẩn thận, sắp đến đợt thi cuối kỳ rồi, em và Trần Viện ít đi ra ngoài uống rượ.u đi."
2.
Thẩm Yến, nam thần mà Chu Ngọc thầm thương trộm nhớ từ lâu.
Nam thần của trường Kinh tế, nổi tiếng là khó theo đuổi.
Cũng là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với tôi và Trần Viện.
Chỉ là anh ấy luôn tuân thủ quy củ, cứng nhắc và vô vị vô cùng, từ nhỏ đến lớn đều không chơi được với ai ngay cả hai đứa tụi tôi.
Nhớ lại hồi cấp ba, lần đầu tiên tôi nổi loạn yêu sớm.
Vì ba mẹ dặn dò Thẩm Yến phải chăm sóc tôi cẩn thận ở trường, Thẩm Yến nhất quyết phải trốn học đi cùng tôi và người yêu đến khu vui chơi điện tử.
Lúc đó, tôi có chút nóng giận, liền nói thẳng với Thẩm Yến:
"Chẳng lẽ hai đứa em hôn nhau anh cũng phải ở bên cạnh nhìn à?"
Thẩm Yến bỗng sững sờ.
Thực ra tôi chỉ là lỡ lời, chứ thực tế tôi chưa bao giờ có hành động quá trớn nào ngoài việc nắm tay.
Chủ yếu là tôi thực sự không thể thân thiết với anh ấy được, bởi vì mối tình đầu thời đó chỉ đơn giản là nhìn trúng nhau rồi quen nhau.
Thẩm Yến cụp mắt không nhìn tôi, chỉ nói giọng nhạt nhẽo: "Vậy anh ở ngoài đợi em, chú ý an toàn."
Phải nói là, Thẩm Yến quả thực có một khuôn mặt quá mức đẹp trai.
Cặp lông mày kiếm lạnh lùng như ngọc được điêu khắc tỉ mỉ, hàng mi dài rủ xuống như cánh quạt, che khuất đôi mắt màu nâu nhạt.
Điều đó khiến tôi bỗng dưng cảm thấy một cảm giác tội lỗi không nhỏ.
Tiếp đó, Thẩm Yến liền ngồi ngoài đó chờ đến khi trời tối.
Lên đại học, chúng tôi qua lại với nhau càng ít hơn, ngoài việc thỉnh thoảng liên lạc do chuyện của ba mẹ, thì cơ bản là không có giao lưu gì.
Lúc tôi gọi điện thoại cho Thẩm Yến, anh ấy bắt máy rất nhanh.
Không đợi Thẩm Yến lên tiếng, tôi đã đi thẳng vào vấn đề:
"Thẩm Yến, thứ bảy anh có thời gian không? Cùng ra ngoài ăn tối nhé?"
Chu Ngọc ngồi ở bàn đối diện đã nhìn sang tôi ngay khi tôi gọi tên anh ấy.
Ở bên kia dường như Thẩm Yến hơi sững sờ.
Bình thường tôi và anh ấy đến tin nhắn cũng ít khi dùng, nói chi đến việc gọi điện còn hẹn riêng ra ngoài ăn tối, Thẩm Yến im lặng một lúc mới ngắn gọn đáp: "Được."
Chu Ngọc thấy tôi cúp điện thoại, nhìn thẳng vào tôi hỏi: "Cậu quen Thẩm Yến à?"
Tôi nhướng mày: "Tất nhiên rồi, chúng tôi là thanh mai trúc mã."
Chu Ngọc rõ ràng là không vui.
Thứ bảy, Chu Ngọc nhất quyết phải dính lấy tôi và cô bạn thân đi ăn tối cùng Thẩm Yến.
Trên bàn ăn, cô ả tiện đà ngồi xuống bên cạnh tôi.
Cô ta cười rồi chào hỏi Thẩm Yến, người đã sớm ngồi đợi sẵn ở vị trí đối diện. Khác với những người khác gọi anh ấy là "học trưởng", cô ta gọi là:
"Anh Thẩm! Chào ạ."
Câu nói của Chu Ngọc khiến tôi và bạn thân bên cạnh suýt nghẹn thở.
Sau đó, Chu Ngọc lại bẽn lẽn vén tóc qua tai, cười nói: "Tớ quen chơi với con trai rồi, bình thường tớ và họ đều gọi nhau là anh em thế này, anh Thẩm không phiền chứ?"
Thẩm Yến không có phản ứng gì.
Chỉ gật đầu nhẹ với Chu Ngọc như một lời chào hỏi lịch sự.
Tôi bỗng khẽ ho một tiếng.
Lúc Thẩm Yến quay đầu nhìn về phía tôi, vừa định mở miệng, đột nhiên giọng nói ngưng trệ.
Cả người anh ấy bỗng như hoá đá.
Trên khuôn mặt bình thản không gợn sóng thường ngày đang xuất hiện một biểu cảm hiếm thấy.
Hôm nay tôi mặc quần short.
Tôi cười tủm tỉm nhìn Thẩm Yến, dùng bắp chân từ từ cọ xát vào mặt trong đùi của anh ấy, cảm nhận cơ thể đối phương bỗng căng cứng, giọng nói chậm rãi cất lên: "Anh Thẩm?"
Chu Ngọc đang cúi người nhặt đũa dưới bàn ăn, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô ả vừa cầm được đũa lại đánh rơi xuống đất.
3.
Bầu không khí trở nên hơi kỳ quặc.
Chu Ngọc cũng im lặng một cách kỳ lạ, cúi đầu nhìn xuống mặt bàn không biết đang nghĩ gì.
Sau khi gọi món, cô bạn thân Trần Viện của tôi ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi một cách nghi ngờ:
"Sao ai cũng không gắp thức ăn, mấy người đang ngẩn ra đấy à?"
Nghe vậy, Chu Ngọc nhanh chóng gắp một miếng thức ăn vào bát của Thẩm Yến.
Cô ta vỗ vai Thẩm Yến một cách tự nhiên nói:
"Anh Thẩm đừng ngại, em và Tiêu Tiêu chơi thân nhau, mà anh là thanh mai trúc mã của Tiêu Tiêu, vậy cũng là thanh mai trúc mã của em, em gắp thức ăn cho anh!"
Trần Viện nghẹn họng nhìn cô ta.
Vừa định quay lại phàn nàn với tôi.
Chỉ thấy tôi đưa đũa ra trước mặt Thẩm Yến, cười ngọt ngào nói: "Đúng vậy, anh Thẩm đừng ngại, há miệng ra, em gắp thức ăn cho anh ăn."
Thẩm Yến, nam thần của khoa, nổi tiếng là khó theo đuổi.
Góc lớp học.
Vẫn còn dấu vết son môi của tôi trên khóe môi Thẩm Yến, cúc áo trên cùng của anh ấy bị tôi kéo đứt.
Thẩm Yến cuối cùng không thể nhịn được nữa mà ôm chặt lấy tôi.
Anh ấy cúi mắt xuống, giọng nói khàn khàn:
"Thịnh Tiêu, đây là lần đầu tiên anh rung động, đừng lừa dối anh."
1.
Ký túc xá có một trà xanh.
Cô ta biết được người yêu của cô bạn thân tôi là con nhà giàu, nên đã lén lút lấy thông tin liên lạc của anh ta.
Nửa đêm hai người họ tán tỉnh nhau bị bạn thân tôi bắt gặp.
Chu Ngọc cười giải thích: "Các cậu đừng nghĩ nhiều, tụi mình chỉ là tình anh em thôi."
Bạn thân tôi tức đến bật cười chế giễu.
Cô ấy chỉ vào giao diện trò chuyện, từng chữ từng câu đọc lên: "Anh em sao, nhìn đây này, tình anh em mà nói chuyện kiểu này hả?"
Chu Ngọc nhún vai: "Tớ với tụi con trai, ai cũng nói chuyện kiểu này cả, họ đâu có coi tớ là con gái, cậu muốn nghĩ thế thì tớ biết làm sao."
Tôi trấn an cô bạn thân đang sắp nổi giận:
"Bình tĩnh, đừng so đo với loại người này."
Sau đó, vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy chiếc túi Gucci mới mà ba tặng tôi đang treo trên ghế của Chu Ngọc.
Hôm qua, vì phải đi học, tôi vừa tháo bao bì liền đặt lên bàn.
Kết quả là đến chiều đã không thấy đâu.
Thì ra đã bị Chu Ngọc âm thầm lấy đi mang ra ngoài.
Điều quan trọng là trên phần da trắng của túi còn có một vết xước nhẹ và vết dầu loang lổ.
Chu Ngọc nhận ra ánh mắt của tôi, cầm lấy túi xách của tôi lên, vẻ mặt thản nhiên nói: "Tiêu Tiêu à, sao đồ của cậu hay để lung tung vậy, này, trả lại cậu nhé, lần sau đừng để ở chỗ tớ nữa."
Tôi cũng tức đến bật cười.
Được rồi, được rồi, đồ của tôi hay để lung tung.
Thích chơi trò tình anh em hả?
Tôi mở điện thoại, trực tiếp tìm đến giao diện trò chuyện với Thẩm Yến trong danh sách.
Lần này, cô bạn thân bên cạnh lại lên tiếng an ủi tôi:
"Bình tĩnh, Tiêu Tiêu, đừng làm chuyện ngu ngốc."
Giao diện trò chuyện của tôi với Thẩm Yến vẫn đang dừng ở mấy ngày trước.
Là tin nhắn anh ấy gửi cho tôi:
"Dì bảo anh phải giám sát việc học của em cho cẩn thận, sắp đến đợt thi cuối kỳ rồi, em và Trần Viện ít đi ra ngoài uống rượ.u đi."
2.
Thẩm Yến, nam thần mà Chu Ngọc thầm thương trộm nhớ từ lâu.
Nam thần của trường Kinh tế, nổi tiếng là khó theo đuổi.
Cũng là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với tôi và Trần Viện.
Chỉ là anh ấy luôn tuân thủ quy củ, cứng nhắc và vô vị vô cùng, từ nhỏ đến lớn đều không chơi được với ai ngay cả hai đứa tụi tôi.
Nhớ lại hồi cấp ba, lần đầu tiên tôi nổi loạn yêu sớm.
Vì ba mẹ dặn dò Thẩm Yến phải chăm sóc tôi cẩn thận ở trường, Thẩm Yến nhất quyết phải trốn học đi cùng tôi và người yêu đến khu vui chơi điện tử.
Lúc đó, tôi có chút nóng giận, liền nói thẳng với Thẩm Yến:
"Chẳng lẽ hai đứa em hôn nhau anh cũng phải ở bên cạnh nhìn à?"
Thẩm Yến bỗng sững sờ.
Thực ra tôi chỉ là lỡ lời, chứ thực tế tôi chưa bao giờ có hành động quá trớn nào ngoài việc nắm tay.
Chủ yếu là tôi thực sự không thể thân thiết với anh ấy được, bởi vì mối tình đầu thời đó chỉ đơn giản là nhìn trúng nhau rồi quen nhau.
Thẩm Yến cụp mắt không nhìn tôi, chỉ nói giọng nhạt nhẽo: "Vậy anh ở ngoài đợi em, chú ý an toàn."
Phải nói là, Thẩm Yến quả thực có một khuôn mặt quá mức đẹp trai.
Cặp lông mày kiếm lạnh lùng như ngọc được điêu khắc tỉ mỉ, hàng mi dài rủ xuống như cánh quạt, che khuất đôi mắt màu nâu nhạt.
Điều đó khiến tôi bỗng dưng cảm thấy một cảm giác tội lỗi không nhỏ.
Tiếp đó, Thẩm Yến liền ngồi ngoài đó chờ đến khi trời tối.
Lên đại học, chúng tôi qua lại với nhau càng ít hơn, ngoài việc thỉnh thoảng liên lạc do chuyện của ba mẹ, thì cơ bản là không có giao lưu gì.
Lúc tôi gọi điện thoại cho Thẩm Yến, anh ấy bắt máy rất nhanh.
Không đợi Thẩm Yến lên tiếng, tôi đã đi thẳng vào vấn đề:
"Thẩm Yến, thứ bảy anh có thời gian không? Cùng ra ngoài ăn tối nhé?"
Chu Ngọc ngồi ở bàn đối diện đã nhìn sang tôi ngay khi tôi gọi tên anh ấy.
Ở bên kia dường như Thẩm Yến hơi sững sờ.
Bình thường tôi và anh ấy đến tin nhắn cũng ít khi dùng, nói chi đến việc gọi điện còn hẹn riêng ra ngoài ăn tối, Thẩm Yến im lặng một lúc mới ngắn gọn đáp: "Được."
Chu Ngọc thấy tôi cúp điện thoại, nhìn thẳng vào tôi hỏi: "Cậu quen Thẩm Yến à?"
Tôi nhướng mày: "Tất nhiên rồi, chúng tôi là thanh mai trúc mã."
Chu Ngọc rõ ràng là không vui.
Thứ bảy, Chu Ngọc nhất quyết phải dính lấy tôi và cô bạn thân đi ăn tối cùng Thẩm Yến.
Trên bàn ăn, cô ả tiện đà ngồi xuống bên cạnh tôi.
Cô ta cười rồi chào hỏi Thẩm Yến, người đã sớm ngồi đợi sẵn ở vị trí đối diện. Khác với những người khác gọi anh ấy là "học trưởng", cô ta gọi là:
"Anh Thẩm! Chào ạ."
Câu nói của Chu Ngọc khiến tôi và bạn thân bên cạnh suýt nghẹn thở.
Sau đó, Chu Ngọc lại bẽn lẽn vén tóc qua tai, cười nói: "Tớ quen chơi với con trai rồi, bình thường tớ và họ đều gọi nhau là anh em thế này, anh Thẩm không phiền chứ?"
Thẩm Yến không có phản ứng gì.
Chỉ gật đầu nhẹ với Chu Ngọc như một lời chào hỏi lịch sự.
Tôi bỗng khẽ ho một tiếng.
Lúc Thẩm Yến quay đầu nhìn về phía tôi, vừa định mở miệng, đột nhiên giọng nói ngưng trệ.
Cả người anh ấy bỗng như hoá đá.
Trên khuôn mặt bình thản không gợn sóng thường ngày đang xuất hiện một biểu cảm hiếm thấy.
Hôm nay tôi mặc quần short.
Tôi cười tủm tỉm nhìn Thẩm Yến, dùng bắp chân từ từ cọ xát vào mặt trong đùi của anh ấy, cảm nhận cơ thể đối phương bỗng căng cứng, giọng nói chậm rãi cất lên: "Anh Thẩm?"
Chu Ngọc đang cúi người nhặt đũa dưới bàn ăn, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô ả vừa cầm được đũa lại đánh rơi xuống đất.
3.
Bầu không khí trở nên hơi kỳ quặc.
Chu Ngọc cũng im lặng một cách kỳ lạ, cúi đầu nhìn xuống mặt bàn không biết đang nghĩ gì.
Sau khi gọi món, cô bạn thân Trần Viện của tôi ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi một cách nghi ngờ:
"Sao ai cũng không gắp thức ăn, mấy người đang ngẩn ra đấy à?"
Nghe vậy, Chu Ngọc nhanh chóng gắp một miếng thức ăn vào bát của Thẩm Yến.
Cô ta vỗ vai Thẩm Yến một cách tự nhiên nói:
"Anh Thẩm đừng ngại, em và Tiêu Tiêu chơi thân nhau, mà anh là thanh mai trúc mã của Tiêu Tiêu, vậy cũng là thanh mai trúc mã của em, em gắp thức ăn cho anh!"
Trần Viện nghẹn họng nhìn cô ta.
Vừa định quay lại phàn nàn với tôi.
Chỉ thấy tôi đưa đũa ra trước mặt Thẩm Yến, cười ngọt ngào nói: "Đúng vậy, anh Thẩm đừng ngại, há miệng ra, em gắp thức ăn cho anh ăn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.