Chương 2
Tri Ý
08/07/2024
"Khụ khụ khụ khụ!!!" Thiếu chút nữa Trần Viện bị thức ăn trong miệng làm cho nghẹn, ho dữ dội, vài giây sau cô ấy lấy lại bình tĩnh, rút một tờ khăn giấy lau miệng, nhìn tôi và Thẩm Yến với vẻ không thể tin nổi.
Tôi giả vờ như không thấy dáng vẻ của cô bạn thân, thuận tay vươn ra dùng ngón út khẽ khàng móc vào ngón tay của Thẩm Yến, dường như đang thúc giục anh ấy nhanh chóng hành động.
Lông mi của Thẩm Yến khẽ run rẩy.
Anh ấy mím môi, ánh mắt né tránh không nhìn tôi, phần da trên ngón tay bị tôi chạm vào bỗng chốc căng ra, vành tai như đang nóng ran ửng đỏ, khiến cả người anh ấy như đang bị dày vò trong chảo dầu sôi.
Trần Viện đã hoàn toàn im lặng vì quá kinh ngạc: "..."
Sau một lúc lâu, cuối cùng cô ấy cũng không nhịn được mà lên tiếng: "Không phải, hai người đang lén lút sau lưng tôi đó chứ?"
Tôi kịp thời che miệng Trần Viện, đề phòng cô ấy nói ra những lời phá hỏng bầu không khí.
Chu Ngọc oán hận nhìn tôi, cố ý giả vờ ân cần xen vào: "Thịnh Tiêu, cậu đừng ép buộc anh Thẩm nữa, cậu không thấy anh ấy không muốn sao? Cho dù hai người là thanh mai trúc mã, cũng không thể không quan tâm đến cảm xúc của anh Thẩm chứ."
Nghe tiếng "anh Thẩm" liên tục, tôi suýt chút nữa không duy trì được sắc mặt.
Lén lút đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Yến phối hợp với mình.
Vì từ nhỏ tôi đã quen biết Thẩm Yến, nên tôi biết anh ấy là một người sạch sẽ đến mức cực đoan.
Anh ấy luôn không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, thậm chí khi ra ngoài cũng luôn mang theo nước khử trùng trong túi.
Huống chi là ăn thức ăn mà người khác gắp bằng đũa.
Lúc đầu tôi chỉ muốn Thẩm Yến giả vờ, để có thể trả đũa Chu Ngọc, khiến cô ta khó chịu là được.
Ai ngờ giây tiếp theo Thẩm Yến đã thực sự há miệng.
Biểu cảm trên mặt anh ấy vẫn lạnh nhạt, không chút gợn sóng, chỉ nhìn chằm chằm vào tay tôi đang cầm đũa, yết hầu khẽ nhấp nhô, nhanh chóng cúi đầu và cắn vào thức ăn mà tôi gắp bằng đũa cho mình.
Sau đó, giọng anh ấy hơi khàn khàn: "Tôi không hề không muốn."
Biểu cảm của Trần Viện hoàn toàn sụp đổ.
Trên mặt cô ấy như in dòng chữ: “Ba chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hai người từ bao giờ đã lén lút qua lại với nhau?”
Chu Ngọc ở bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, dường như chưa bao giờ bị coi thường như vậy trước mặt đứa con trai khác.
Tôi nhìn Thẩm Yến với ánh mắt đầy tán thưởng.
Không ngờ Thẩm Yến tưởng chừng như ngốc nghếch lại phối hợp ăn ý đến vậy.
Bữa ăn này hoàn toàn không thể nuốt nổi nữa.
Chu Ngọc nói có việc nên đã rời đi trước.
Khi cô ta vừa đi, Trần Viện lập tức ‘nổ tung’: "Chuyện gì vậy hai người? Ba chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, sao hai người lại dám "tình tứ" ngay trước mặt tôi thế? Nói đi! Hai người lén lút qua lại từ bao giờ?"
Thẩm Yến vốn ít nói, lúc này anh ấy không trả lời, chỉ nhìn thẳng vào tôi.
Nhìn theo bóng lưng phẫn nộ của Chu Ngọc bỏ đi, tâm trạng tôi khá vui vẻ, an ủi cô bạn thân: "Nhỏ tiếng thôi, tớ và Thẩm Yến không có gì, vừa rồi chỉ là diễn trò để trả đũa Chu Ngọc thôi. Cô ta làm hỏng túi của tớ, lại còn tán tỉnh người yêu của cậu, tớ cố ý câu dẫn người cô ta thích ngay trước mặt cô ta để trả đũa, không ngờ Thẩm Yến lại phối hợp tốt đến thế."
Thẩm Yến khựng lại.
Anh ấy khẽ cử động ngón tay.
Vùng da vừa tiếp xúc với tôi, nóng bỏng như bị thiêu đốt, bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
Dùng khăn giấy lau khóe miệng, Thẩm Yến đứng dậy, giọng nói lạnh nhạt: "Vậy thì tôi đi học trước."
Trước khi rời đi, anh ấy không nói với bất kỳ ai trên bàn ăn rằng đây là lần đầu tiên mình đã bỏ lỡ một tiết học chuyên ngành vì lời mời của tôi.
Tôi giả vờ như không thấy dáng vẻ của cô bạn thân, thuận tay vươn ra dùng ngón út khẽ khàng móc vào ngón tay của Thẩm Yến, dường như đang thúc giục anh ấy nhanh chóng hành động.
Lông mi của Thẩm Yến khẽ run rẩy.
Anh ấy mím môi, ánh mắt né tránh không nhìn tôi, phần da trên ngón tay bị tôi chạm vào bỗng chốc căng ra, vành tai như đang nóng ran ửng đỏ, khiến cả người anh ấy như đang bị dày vò trong chảo dầu sôi.
Trần Viện đã hoàn toàn im lặng vì quá kinh ngạc: "..."
Sau một lúc lâu, cuối cùng cô ấy cũng không nhịn được mà lên tiếng: "Không phải, hai người đang lén lút sau lưng tôi đó chứ?"
Tôi kịp thời che miệng Trần Viện, đề phòng cô ấy nói ra những lời phá hỏng bầu không khí.
Chu Ngọc oán hận nhìn tôi, cố ý giả vờ ân cần xen vào: "Thịnh Tiêu, cậu đừng ép buộc anh Thẩm nữa, cậu không thấy anh ấy không muốn sao? Cho dù hai người là thanh mai trúc mã, cũng không thể không quan tâm đến cảm xúc của anh Thẩm chứ."
Nghe tiếng "anh Thẩm" liên tục, tôi suýt chút nữa không duy trì được sắc mặt.
Lén lút đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Yến phối hợp với mình.
Vì từ nhỏ tôi đã quen biết Thẩm Yến, nên tôi biết anh ấy là một người sạch sẽ đến mức cực đoan.
Anh ấy luôn không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, thậm chí khi ra ngoài cũng luôn mang theo nước khử trùng trong túi.
Huống chi là ăn thức ăn mà người khác gắp bằng đũa.
Lúc đầu tôi chỉ muốn Thẩm Yến giả vờ, để có thể trả đũa Chu Ngọc, khiến cô ta khó chịu là được.
Ai ngờ giây tiếp theo Thẩm Yến đã thực sự há miệng.
Biểu cảm trên mặt anh ấy vẫn lạnh nhạt, không chút gợn sóng, chỉ nhìn chằm chằm vào tay tôi đang cầm đũa, yết hầu khẽ nhấp nhô, nhanh chóng cúi đầu và cắn vào thức ăn mà tôi gắp bằng đũa cho mình.
Sau đó, giọng anh ấy hơi khàn khàn: "Tôi không hề không muốn."
Biểu cảm của Trần Viện hoàn toàn sụp đổ.
Trên mặt cô ấy như in dòng chữ: “Ba chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hai người từ bao giờ đã lén lút qua lại với nhau?”
Chu Ngọc ở bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, dường như chưa bao giờ bị coi thường như vậy trước mặt đứa con trai khác.
Tôi nhìn Thẩm Yến với ánh mắt đầy tán thưởng.
Không ngờ Thẩm Yến tưởng chừng như ngốc nghếch lại phối hợp ăn ý đến vậy.
Bữa ăn này hoàn toàn không thể nuốt nổi nữa.
Chu Ngọc nói có việc nên đã rời đi trước.
Khi cô ta vừa đi, Trần Viện lập tức ‘nổ tung’: "Chuyện gì vậy hai người? Ba chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, sao hai người lại dám "tình tứ" ngay trước mặt tôi thế? Nói đi! Hai người lén lút qua lại từ bao giờ?"
Thẩm Yến vốn ít nói, lúc này anh ấy không trả lời, chỉ nhìn thẳng vào tôi.
Nhìn theo bóng lưng phẫn nộ của Chu Ngọc bỏ đi, tâm trạng tôi khá vui vẻ, an ủi cô bạn thân: "Nhỏ tiếng thôi, tớ và Thẩm Yến không có gì, vừa rồi chỉ là diễn trò để trả đũa Chu Ngọc thôi. Cô ta làm hỏng túi của tớ, lại còn tán tỉnh người yêu của cậu, tớ cố ý câu dẫn người cô ta thích ngay trước mặt cô ta để trả đũa, không ngờ Thẩm Yến lại phối hợp tốt đến thế."
Thẩm Yến khựng lại.
Anh ấy khẽ cử động ngón tay.
Vùng da vừa tiếp xúc với tôi, nóng bỏng như bị thiêu đốt, bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
Dùng khăn giấy lau khóe miệng, Thẩm Yến đứng dậy, giọng nói lạnh nhạt: "Vậy thì tôi đi học trước."
Trước khi rời đi, anh ấy không nói với bất kỳ ai trên bàn ăn rằng đây là lần đầu tiên mình đã bỏ lỡ một tiết học chuyên ngành vì lời mời của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.