Chương 23
Đạm Anh
25/02/2024
Khi nhóm người bọn họ ra khỏi mật thất đã là 11 giờ đêm.
Lâm Dịch Thâm chơi tận hứng xong lại quay ra lên án mạnh mẽ người anh em của mình thật con mẹ nó không hiểu phong tình.
…Đây là cơ hội tốt trời ban. Đàn em sợ hãi đến mức run bần bật, chính là thời điểm tốt nhất để thể hiện năng lực bạn trai level max. Thế mà người anh em của anh ta lại như cây du cắm rễ trên mặt đất, gió thổi cũng bất động, hết nhìn lại ngó đàn em, nhưng vẫn cứ không chịu hành động.
…Mẹ nó nếu anh ta là thái giám, lúc này đã gấp đến mọc ra của quý rồi.
Lâm Dịch Thâm cũng hết cách, đành phải làm người tốt đến nơi đến chốn, nhân lúc Hạ Đào còn chưa kịp mở miệng đã trèo lên xe cô ấy, mặt dày đòi con gái nhà người ta chở về.
Hạ Đào chống chọi cái nhìn đầy uy hiếp của Tần Lễ Sơ, cuối cùng đành vẫy tay chào tạm biệt bạn tốt.
Vì thế, ở cổng khu vui chơi chỉ còn lại Tử Lộc và Tần Lễ Sơ.
Sau cơn mưa, bầu không khí trong lành, mát mẻ.
Đêm hè ngày mười lăm, mặt trăng tròn như chiếc mâm treo trên bầu trời, tiếng ve sầu kêu râm ran hai bên đường.
Tần Lễ Sơ đá viên sỏi dưới chân, mở cửa xe, nói: “Anh tiện đường, đưa em về.”
“…Cũng được, cảm ơn.”
Tần Lễ Sơ “Ừ” một tiếng.
Tử Lộc lên xe, ngồi trên ghế lái phụ.
Đến giờ cô vẫn còn chưa thoát ra khỏi hồi ức tốt đẹp về anh Dịch Thâm. Cô được nói chuyện với anh Dịch Thâm, hai người cùng nhau ăn tối, chơi trò mật thất.
Lâm Dịch Thâm của bảy năm sau vừa dịu dàng lịch thiệp, vừa hài hước thú vị.
Lâm Dịch Thâm của bảy năm trước kiệm lời, nói trắng ra thì không hiểu phong tình, cứng như vỏ dừa, nhưng sau khi cạy ra lại là thịt quả vừa thơm vừa mềm và nước dừa ngọt mát, dịu dàng không tả nổi.
Mặc dù tương phản hơi lớn nhưng Tử Lộc cũng có thể hiểu được. Dù sao lúc ấy Lâm Dịch Thâm còn đang đi học, hiện giờ đã sớm tốt nghiệp, lại lăn lộn trong xã hội nhiều năm, một mình gánh vác cả một công ty, đương nhiên sẽ không giống như hồi cấp 3.
Con người sẽ luôn thay đổi.
Có lẽ Lâm Dịch Thâm đã bị xã hội tung đòn hiểm, bị cuộc sống dạy làm người, nên mới biến thành người như ngày hôm nay.
Tử Lộc nghĩ tới đây, lại thấy đau lòng cho Lâm Dịch Thâm.
Cô lấy lại tinh thần, nhẹ giọng hỏi Tần Lễ Sơ: “Mấy năm nay có phải Lâm Dịch Thâm sống rất cực khổ không? Ngành sản xuất trò chơi chắc cũng không dễ làm. Tôi nghe nói xếp lượt chờ xét duyệt game rất khó, rất nhiều công ty đã phá sản trong lúc chờ đợi.”
Tần Lễ Sơ: “Vẫn ổn.”
Tử Lộc lại hỏi: “Tôi nhớ gia đình Lâm Dịch Thâm rất phức tạp, tranh đấu vô cùng gay gắt?”
Tần Lễ Sơ: “Vẫn ổn.”
Tử Lộc: “Tôi thấy công ty của anh ấy liên tục đăng thông báo tuyển dụng thư ký, nhưng tuyển mãi vẫn không tìm được thư ký phù hợp?”
Tần Lễ Sơ nghe cô nói về Lâm Dịch Thâm hết câu này đến câu khác, từ lúc lên xe cho tới giờ, mở miệng ra là không rời ba chữ Lâm Dịch Thâm, đọng lại trong lỗ tai anh, cực kỳ chói tai, lồng ngực như bị tắc nghẽn.
Anh cứng nhắc đáp: “Không biết.”
“Ồ…”
Nhận ra Tần Lễ Sơ đang mất kiên nhẫn, Tần Lễ Sơ cũng không mở miệng dò hỏi nữa.
Cô cẩn thận ngẫm lại. Tuy rằng chồng cũ tỏ ra không ngại, nhưng anh cũng sẽ thấy gượng gạo.
Tử Lộc câm miệng.
Nhưng mà, Tử Lộc ngậm miệng, trong lòng Tần Lễ Sơ lại càng khó chịu.
…Ngoại trừ Lâm Dịch Thâm ra, cô không có gì khác muốn nói với anh sao?
Cảm giác bực bội lại nổi lên.
Tần Lễ Sơ mở cửa sổ xe, gió đêm phất qua mặt, đè xuống cảm giác tức giận trong lòng.
Phía trước xảy ra tai nạn.
Hết xe này đến xe khác bị chặn ở trên cầu cao tốc.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||
Tử Lộc cũng mở cửa sổ xe, nhìn về phía trước.
Trên tai cô đeo một chiếc khuyên kim cương lấp lánh, tỏa ra những sáng li li, nổi bật trên vành tai trắng nõn, mượt mà.
Tần Lễ Sơ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện trước đây.
Khi Tử Lộc vẫn còn là phu nhân của anh. Có một năm ăn Tết, tài xế nghỉ lễ về nhà, anh lái xe đưa Tử Lộc về nhà tổ của nhà họ Tần. Có lẽ do đến dịp lễ tết nên cảm xúc của cô tăng vọt, trên mặt tràn ngập vui vẻ.
Trên đường phố tràn ngập bầu không khí tưng bừng chào đón năm mới. Cô chỉ vào câu đối nói với anh: “Chồng ơi, biệt thự Hoa Hạnh của chúng ta cũng treo câu đối như vậy đi.”
Anh nói: “Do em quyết định, đều được hết.”
Cô hết sức vui vẻ, cười đến mi mắt cong cong. Buổi tối còn quấn lấy anh hôn, trong mắt tất cả đều là anh.
Đây chẳng qua cũng chỉ là chuyện của đầu năm trước, đến nay đã qua hơn một năm.
Cô đưa ra yêu cầu ly hôn không rõ lý do, lại bởi vì tai nạn xe mà như biến thành một người khác.
Tần Lễ Sơ hoang mang tột độ.
Là nguyên nhân gì khiến cô biến thành dáng vẻ xa lạ như hiện tại?
Tần Lễ Sơ cho rằng bản thân rất hiểu phu nhân của mình, nhưng bây giờ anh lại nhận ra anh cũng không hiểu Tử Lộc như trong tưởng tượng. Anh thậm chí còn không biết người bên gối mình có thói quen hút thuốc.
Anh chưa bao giờ ngửi thấy mùi thuốc ở biệt thự Hoa Hạnh.
Anh cũng không biết người luôn miệng nói yêu anh suốt mười năm, từ năm lớp 10 đã rất nỗ lực theo đuổi anh, vì sao sau khi mất đi ký ức lại phủ nhận hết tất cả.
Anh khàn giọng hỏi cô: “Em thật sự thích Lâm Dịch Thâm?”
Tử Lộc quay đầu, hơi ngạc nhiên vì anh lại hỏi chuyện này.
Cô nhớ tới lời của Hạ Đào, lại nghĩ tới ngày đó ở bệnh viện, chồng cũ nói: “Em thích anh đã mười năm…”
Tử Lộc ngập ngừng một lát, nghiêm túc trả lời: “Kỳ thật nếu nói ra thì quả thực có chút ngại, nhưng tôi cảm thấy vẫn cần phải giải thích rõ ràng với anh. Trước năm 18 tuổi, tôi quả thật thích Lâm Dịch Thâm. Chuyện sau năm 18 tuổi, tôi không còn nhớ rõ, tình cảm cũng không dám nói ra. Có lẽ hành vi nào đó của tôi đã khiến anh hiểu lầm, là tôi sai, tôi xin lỗi anh.”
Tử Lộc nói xong, cẩn thận đánh giá sắc mặt của Tần Lễ Sơ.
Vừa vặn lúc này, tai nạn phía trước đã được giải quyết, dòng xe cộ bị tắc cũng bắt đầu lưu thông trở lại.
Vẻ mặt của anh cũng không thể hiện cảm xúc. Tần Lễ Sơ không trả lời cô, chỉ giẫm chân ga, lái xe nhanh như bay, âm thanh chỉ đường trên máy liên tục vang lên…
“Bạn đã vượt quá tốc độ, bạn đã vượt quá tốc độ, bạn đã vượt quá tốc độ…”
Trước khi xuống xe, Tần Lễ Sơ cũng chưa nói với cô câu nào.
Tử Lộc giải thích rõ ràng xong, tảng đá trong lòng đã rơi xuống, cũng không thèm để ý đến thái độ lạnh nhạt của Tần Lễ Sơ, đóng cửa xe, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng đi tới trước cổng biệt thự.
Sáng sớm ngày thứ hai, Quý Hiểu Lam đến văn phòng sớm hơn nửa tiếng theo thói quen.
Từ trước đến nay, anh ta vẫn luôn là người đến sớm nhất.
Không ngờ hôm nay vừa đến, nhìn thấy cửa văn phòng tổng tài đóng chặt, xuyên qua cửa sổ làm bằng kính chỉ kéo rèm một nửa, mơ hồ thấy được bóng dáng tổng giám đốc Tần đang bận rộn.
Quý Hiểu Lam vừa nhìn đã biết là tổng giám đốc Tần lại bắt đầu điên cuồng tăng ca, phỏng chừng là chuyện tình cảm lại không thuận lợi, trong lòng cảm khái một câu —— buổi tối chắc lại phải tăng ca nữa.
Cũng là lúc này, Quý Hiểu Lam phát hiện Vương Lam đang đứng pha cà phê trong phòng trà nước.
Anh ta tò mò hỏi: “Sao cậu đến sớm thế?”
Vương Lam nói: “Tổng giám đốc Tần đói bụng, bảo em đi mua hoành thánh sốt dầu ớt làm bữa sáng. Em thấy quầng thâm mắt của tổng giám đốc Tần lại đen hơn rồi. Vậy nên tính pha một ly cà phê giúp tổng giám đốc Tần tỉnh táo.”
Anh ta nâng cổ tay lên xem đồng hồ.
“Chào buổi sáng anh Quý. Em không nói với anh nữa, phải vào đưa cà phê cho tổng giám đốc Tần đây.”
Vương Lam bưng ly cà phê đi vào.
Quý Hiểu Lam tức khắc cảm thấy được nguy cơ, im lặng đi theo sau Vương Lam. Không bao lâu sau, anh ta nghe được tiếng tổng giám đốc Tần nói: “Đóng cửa lại.”
Chuông cảnh báo trong lòng Quý Hiểu Lam kêu vang inh ỏi. Bình thường anh ta mang cà phê vào, cho dù là báo cáo công việc nhưng tổng giám đốc Tần cũng chưa bao giờ bảo anh ta đóng cửa lại.
Mà giờ phút này, Vương Lam đang phải đối mặt với đề bài nan giải nhất trong sự nghiệp của mình…
Tổng giám đốc Tần hỏi anh ta…
“ Tiểu Hồng nói với Tiểu Minh rằng cô ấy thích anh ấy suốt mười năm. Đến năm thứ tư Tiểu Hồng mới bắt đầu hành động, chủ động theo đuổi Tiểu Minh. Mười năm sau, Tiểu Hồng gặp phải tai nạn xe dẫn đến mất trí nhớ, quên đi ký ức bảy năm, lại nói với Tiểu Minh rằng, người cô ấy thích là Tiểu Hoàng. Chuyện này là sao?”
Vương Lam cảm thấy đây vừa là một đề toán vừa là một đề logic học, cuối cùng xác định dù là đề nào thì cũng không có lời giải.
Anh ta đứng ở góc độ của phụ nữ mà suy luận, cẩn thận tìm từ, mới chần chừ nói: “Tôi…Cho rằng mấu chốt để tháo gỡ vấn đề này là Tiểu Hồng, có hai khả năng.”
“Nói.”
“Khả năng thứ nhất là, thật ra Tiểu Hồng vẫn luôn thích Tiểu Hoàng, chưa từng thích Tiểu Minh. Bởi vì không theo đuổi được Tiểu Hoàng nên mới coi Tiểu Minh là thế thân, vừa hay có thể giải thích được vì sao Tiểu Hồng mất trí nhớ đã hoàn toàn quên mất Tiểu Minh. Đó là do Tiểu Minh không có gì quan trọng…”
Tần Lễ Sơ đen mặt: “Không thể nào, Tiểu Hồng thật sự thích Tiểu Minh.”
“Vậy chỉ có thể là khả năng thứ hai. Mấy năm trước Tiểu Hồng thích Tiểu Hoàng, không có hy vọng theo đuổi Tiểu Hoàng nên quay sang theo đuổi Tiểu Minh. Còn vì sao lại nói dối suốt 10 năm? Có lẽ do không theo đuổi được Tiểu Hoàng nên quá đau lòng nên trực tiếp phủ nhận đoạn tình cảm kia, bắt đầu một tình yêu mới…”
Vương Lam trả lời mà trong lòng run sợ, nhìn biểu cảm của tổng giám đốc Tần, càng cảm thấy bản thân như đang bước đi trên băng mỏng.
Cho đến khi tổng giám đốc Tần nói một câu “ Ra ngoài.”, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc ra khỏi phòng, Quý Hiểu Lam hỏi anh ta: “Tổng giám đốc Tần có dặn dò gì?”
Vương Lam không dám nghĩ tới ý nghĩa đằng sau của cái tên Tiểu Minh, Tiểu Hoàng và Tiểu Hồng, chỉ cảm thấy vẫn nên biết ít chuyện bí mật của giới nhà giàu thì tốt hơn, thở dài một hơi, lắc đầu: “Anh Quý, tốt nhất anh vẫn không nên biết thì hơn. Người biết càng ít thì càng hạnh phúc.”
Quý Hiểu Lam: “…”
…Không, tôi muốn biết! Ngay đến cả chuyện tổng giám đốc Tần có bao nhiêu sợi tóc trên đầu, tôi cũng muốn biết!
…A, Vương công công được lợi còn khoe mẽ!
Sau khi Vương Lam rời khỏi văn phòng, Tần Lễ Sơ mất rất lâu cũng không thể bình tĩnh.
Anh cẩn thận nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp Tử Lộc.
Cô thỏa mái, hào phóng, không có một chút dáng vẻ tủi thân nào. Sau nữa, có một lần Tử Lộc tìm anh ăn cơm, vừa hay gặp Lâm Dịch Thâm đang đi cùng bạn gái.
Tần Lễ Sơ không có ấn tượng gì với vẻ mặt của Tử Lộc lúc ấy, chỉ nhớ duy nhất mấy câu Lâm Dịch Thâm nói đùa với anh: “Anh Sơ, không phải cô nhóc nhà họ Triệu này đang theo đuổi anh à? Sao cứ nhìn em mãi thế? Bạn gái của em sắp ghen rồi đây này. Một người xinh đẹp như vậy, không có ai nào muốn làm tình địch của cô ấy hết.”
Hồi ức đột nhiên dừng lại.
Sau nhiều ngày chìm trong hoang mang, Tần Lễ Sơ cuối cùng đã thông suốt, nhìn rõ vấn đề.
Cho dù không bị đội nón xanh, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến chuyện Tử Lộc từng thích Lâm Dịch Thâm, cả người Tần Lễ Sơ đều khó chịu. Trái tim vốn đã như bồn cầu bị tắc nghẽn vạn năm, nay lại bị úp thêm một cái sọt lên đầu, tức tới đỏ cả mắt.
Đặc biệt là bây giờ Tử Lộc hoàn toàn không nhớ rõ tình cảm dành cho anh, chỉ nhớ cô thích Lâm Dịch Thâm.
Tần Lễ Sơ lại càng khó chịu không tả nổi.
Lâm Dịch Thâm chơi tận hứng xong lại quay ra lên án mạnh mẽ người anh em của mình thật con mẹ nó không hiểu phong tình.
…Đây là cơ hội tốt trời ban. Đàn em sợ hãi đến mức run bần bật, chính là thời điểm tốt nhất để thể hiện năng lực bạn trai level max. Thế mà người anh em của anh ta lại như cây du cắm rễ trên mặt đất, gió thổi cũng bất động, hết nhìn lại ngó đàn em, nhưng vẫn cứ không chịu hành động.
…Mẹ nó nếu anh ta là thái giám, lúc này đã gấp đến mọc ra của quý rồi.
Lâm Dịch Thâm cũng hết cách, đành phải làm người tốt đến nơi đến chốn, nhân lúc Hạ Đào còn chưa kịp mở miệng đã trèo lên xe cô ấy, mặt dày đòi con gái nhà người ta chở về.
Hạ Đào chống chọi cái nhìn đầy uy hiếp của Tần Lễ Sơ, cuối cùng đành vẫy tay chào tạm biệt bạn tốt.
Vì thế, ở cổng khu vui chơi chỉ còn lại Tử Lộc và Tần Lễ Sơ.
Sau cơn mưa, bầu không khí trong lành, mát mẻ.
Đêm hè ngày mười lăm, mặt trăng tròn như chiếc mâm treo trên bầu trời, tiếng ve sầu kêu râm ran hai bên đường.
Tần Lễ Sơ đá viên sỏi dưới chân, mở cửa xe, nói: “Anh tiện đường, đưa em về.”
“…Cũng được, cảm ơn.”
Tần Lễ Sơ “Ừ” một tiếng.
Tử Lộc lên xe, ngồi trên ghế lái phụ.
Đến giờ cô vẫn còn chưa thoát ra khỏi hồi ức tốt đẹp về anh Dịch Thâm. Cô được nói chuyện với anh Dịch Thâm, hai người cùng nhau ăn tối, chơi trò mật thất.
Lâm Dịch Thâm của bảy năm sau vừa dịu dàng lịch thiệp, vừa hài hước thú vị.
Lâm Dịch Thâm của bảy năm trước kiệm lời, nói trắng ra thì không hiểu phong tình, cứng như vỏ dừa, nhưng sau khi cạy ra lại là thịt quả vừa thơm vừa mềm và nước dừa ngọt mát, dịu dàng không tả nổi.
Mặc dù tương phản hơi lớn nhưng Tử Lộc cũng có thể hiểu được. Dù sao lúc ấy Lâm Dịch Thâm còn đang đi học, hiện giờ đã sớm tốt nghiệp, lại lăn lộn trong xã hội nhiều năm, một mình gánh vác cả một công ty, đương nhiên sẽ không giống như hồi cấp 3.
Con người sẽ luôn thay đổi.
Có lẽ Lâm Dịch Thâm đã bị xã hội tung đòn hiểm, bị cuộc sống dạy làm người, nên mới biến thành người như ngày hôm nay.
Tử Lộc nghĩ tới đây, lại thấy đau lòng cho Lâm Dịch Thâm.
Cô lấy lại tinh thần, nhẹ giọng hỏi Tần Lễ Sơ: “Mấy năm nay có phải Lâm Dịch Thâm sống rất cực khổ không? Ngành sản xuất trò chơi chắc cũng không dễ làm. Tôi nghe nói xếp lượt chờ xét duyệt game rất khó, rất nhiều công ty đã phá sản trong lúc chờ đợi.”
Tần Lễ Sơ: “Vẫn ổn.”
Tử Lộc lại hỏi: “Tôi nhớ gia đình Lâm Dịch Thâm rất phức tạp, tranh đấu vô cùng gay gắt?”
Tần Lễ Sơ: “Vẫn ổn.”
Tử Lộc: “Tôi thấy công ty của anh ấy liên tục đăng thông báo tuyển dụng thư ký, nhưng tuyển mãi vẫn không tìm được thư ký phù hợp?”
Tần Lễ Sơ nghe cô nói về Lâm Dịch Thâm hết câu này đến câu khác, từ lúc lên xe cho tới giờ, mở miệng ra là không rời ba chữ Lâm Dịch Thâm, đọng lại trong lỗ tai anh, cực kỳ chói tai, lồng ngực như bị tắc nghẽn.
Anh cứng nhắc đáp: “Không biết.”
“Ồ…”
Nhận ra Tần Lễ Sơ đang mất kiên nhẫn, Tần Lễ Sơ cũng không mở miệng dò hỏi nữa.
Cô cẩn thận ngẫm lại. Tuy rằng chồng cũ tỏ ra không ngại, nhưng anh cũng sẽ thấy gượng gạo.
Tử Lộc câm miệng.
Nhưng mà, Tử Lộc ngậm miệng, trong lòng Tần Lễ Sơ lại càng khó chịu.
…Ngoại trừ Lâm Dịch Thâm ra, cô không có gì khác muốn nói với anh sao?
Cảm giác bực bội lại nổi lên.
Tần Lễ Sơ mở cửa sổ xe, gió đêm phất qua mặt, đè xuống cảm giác tức giận trong lòng.
Phía trước xảy ra tai nạn.
Hết xe này đến xe khác bị chặn ở trên cầu cao tốc.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||
Tử Lộc cũng mở cửa sổ xe, nhìn về phía trước.
Trên tai cô đeo một chiếc khuyên kim cương lấp lánh, tỏa ra những sáng li li, nổi bật trên vành tai trắng nõn, mượt mà.
Tần Lễ Sơ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện trước đây.
Khi Tử Lộc vẫn còn là phu nhân của anh. Có một năm ăn Tết, tài xế nghỉ lễ về nhà, anh lái xe đưa Tử Lộc về nhà tổ của nhà họ Tần. Có lẽ do đến dịp lễ tết nên cảm xúc của cô tăng vọt, trên mặt tràn ngập vui vẻ.
Trên đường phố tràn ngập bầu không khí tưng bừng chào đón năm mới. Cô chỉ vào câu đối nói với anh: “Chồng ơi, biệt thự Hoa Hạnh của chúng ta cũng treo câu đối như vậy đi.”
Anh nói: “Do em quyết định, đều được hết.”
Cô hết sức vui vẻ, cười đến mi mắt cong cong. Buổi tối còn quấn lấy anh hôn, trong mắt tất cả đều là anh.
Đây chẳng qua cũng chỉ là chuyện của đầu năm trước, đến nay đã qua hơn một năm.
Cô đưa ra yêu cầu ly hôn không rõ lý do, lại bởi vì tai nạn xe mà như biến thành một người khác.
Tần Lễ Sơ hoang mang tột độ.
Là nguyên nhân gì khiến cô biến thành dáng vẻ xa lạ như hiện tại?
Tần Lễ Sơ cho rằng bản thân rất hiểu phu nhân của mình, nhưng bây giờ anh lại nhận ra anh cũng không hiểu Tử Lộc như trong tưởng tượng. Anh thậm chí còn không biết người bên gối mình có thói quen hút thuốc.
Anh chưa bao giờ ngửi thấy mùi thuốc ở biệt thự Hoa Hạnh.
Anh cũng không biết người luôn miệng nói yêu anh suốt mười năm, từ năm lớp 10 đã rất nỗ lực theo đuổi anh, vì sao sau khi mất đi ký ức lại phủ nhận hết tất cả.
Anh khàn giọng hỏi cô: “Em thật sự thích Lâm Dịch Thâm?”
Tử Lộc quay đầu, hơi ngạc nhiên vì anh lại hỏi chuyện này.
Cô nhớ tới lời của Hạ Đào, lại nghĩ tới ngày đó ở bệnh viện, chồng cũ nói: “Em thích anh đã mười năm…”
Tử Lộc ngập ngừng một lát, nghiêm túc trả lời: “Kỳ thật nếu nói ra thì quả thực có chút ngại, nhưng tôi cảm thấy vẫn cần phải giải thích rõ ràng với anh. Trước năm 18 tuổi, tôi quả thật thích Lâm Dịch Thâm. Chuyện sau năm 18 tuổi, tôi không còn nhớ rõ, tình cảm cũng không dám nói ra. Có lẽ hành vi nào đó của tôi đã khiến anh hiểu lầm, là tôi sai, tôi xin lỗi anh.”
Tử Lộc nói xong, cẩn thận đánh giá sắc mặt của Tần Lễ Sơ.
Vừa vặn lúc này, tai nạn phía trước đã được giải quyết, dòng xe cộ bị tắc cũng bắt đầu lưu thông trở lại.
Vẻ mặt của anh cũng không thể hiện cảm xúc. Tần Lễ Sơ không trả lời cô, chỉ giẫm chân ga, lái xe nhanh như bay, âm thanh chỉ đường trên máy liên tục vang lên…
“Bạn đã vượt quá tốc độ, bạn đã vượt quá tốc độ, bạn đã vượt quá tốc độ…”
Trước khi xuống xe, Tần Lễ Sơ cũng chưa nói với cô câu nào.
Tử Lộc giải thích rõ ràng xong, tảng đá trong lòng đã rơi xuống, cũng không thèm để ý đến thái độ lạnh nhạt của Tần Lễ Sơ, đóng cửa xe, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng đi tới trước cổng biệt thự.
Sáng sớm ngày thứ hai, Quý Hiểu Lam đến văn phòng sớm hơn nửa tiếng theo thói quen.
Từ trước đến nay, anh ta vẫn luôn là người đến sớm nhất.
Không ngờ hôm nay vừa đến, nhìn thấy cửa văn phòng tổng tài đóng chặt, xuyên qua cửa sổ làm bằng kính chỉ kéo rèm một nửa, mơ hồ thấy được bóng dáng tổng giám đốc Tần đang bận rộn.
Quý Hiểu Lam vừa nhìn đã biết là tổng giám đốc Tần lại bắt đầu điên cuồng tăng ca, phỏng chừng là chuyện tình cảm lại không thuận lợi, trong lòng cảm khái một câu —— buổi tối chắc lại phải tăng ca nữa.
Cũng là lúc này, Quý Hiểu Lam phát hiện Vương Lam đang đứng pha cà phê trong phòng trà nước.
Anh ta tò mò hỏi: “Sao cậu đến sớm thế?”
Vương Lam nói: “Tổng giám đốc Tần đói bụng, bảo em đi mua hoành thánh sốt dầu ớt làm bữa sáng. Em thấy quầng thâm mắt của tổng giám đốc Tần lại đen hơn rồi. Vậy nên tính pha một ly cà phê giúp tổng giám đốc Tần tỉnh táo.”
Anh ta nâng cổ tay lên xem đồng hồ.
“Chào buổi sáng anh Quý. Em không nói với anh nữa, phải vào đưa cà phê cho tổng giám đốc Tần đây.”
Vương Lam bưng ly cà phê đi vào.
Quý Hiểu Lam tức khắc cảm thấy được nguy cơ, im lặng đi theo sau Vương Lam. Không bao lâu sau, anh ta nghe được tiếng tổng giám đốc Tần nói: “Đóng cửa lại.”
Chuông cảnh báo trong lòng Quý Hiểu Lam kêu vang inh ỏi. Bình thường anh ta mang cà phê vào, cho dù là báo cáo công việc nhưng tổng giám đốc Tần cũng chưa bao giờ bảo anh ta đóng cửa lại.
Mà giờ phút này, Vương Lam đang phải đối mặt với đề bài nan giải nhất trong sự nghiệp của mình…
Tổng giám đốc Tần hỏi anh ta…
“ Tiểu Hồng nói với Tiểu Minh rằng cô ấy thích anh ấy suốt mười năm. Đến năm thứ tư Tiểu Hồng mới bắt đầu hành động, chủ động theo đuổi Tiểu Minh. Mười năm sau, Tiểu Hồng gặp phải tai nạn xe dẫn đến mất trí nhớ, quên đi ký ức bảy năm, lại nói với Tiểu Minh rằng, người cô ấy thích là Tiểu Hoàng. Chuyện này là sao?”
Vương Lam cảm thấy đây vừa là một đề toán vừa là một đề logic học, cuối cùng xác định dù là đề nào thì cũng không có lời giải.
Anh ta đứng ở góc độ của phụ nữ mà suy luận, cẩn thận tìm từ, mới chần chừ nói: “Tôi…Cho rằng mấu chốt để tháo gỡ vấn đề này là Tiểu Hồng, có hai khả năng.”
“Nói.”
“Khả năng thứ nhất là, thật ra Tiểu Hồng vẫn luôn thích Tiểu Hoàng, chưa từng thích Tiểu Minh. Bởi vì không theo đuổi được Tiểu Hoàng nên mới coi Tiểu Minh là thế thân, vừa hay có thể giải thích được vì sao Tiểu Hồng mất trí nhớ đã hoàn toàn quên mất Tiểu Minh. Đó là do Tiểu Minh không có gì quan trọng…”
Tần Lễ Sơ đen mặt: “Không thể nào, Tiểu Hồng thật sự thích Tiểu Minh.”
“Vậy chỉ có thể là khả năng thứ hai. Mấy năm trước Tiểu Hồng thích Tiểu Hoàng, không có hy vọng theo đuổi Tiểu Hoàng nên quay sang theo đuổi Tiểu Minh. Còn vì sao lại nói dối suốt 10 năm? Có lẽ do không theo đuổi được Tiểu Hoàng nên quá đau lòng nên trực tiếp phủ nhận đoạn tình cảm kia, bắt đầu một tình yêu mới…”
Vương Lam trả lời mà trong lòng run sợ, nhìn biểu cảm của tổng giám đốc Tần, càng cảm thấy bản thân như đang bước đi trên băng mỏng.
Cho đến khi tổng giám đốc Tần nói một câu “ Ra ngoài.”, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc ra khỏi phòng, Quý Hiểu Lam hỏi anh ta: “Tổng giám đốc Tần có dặn dò gì?”
Vương Lam không dám nghĩ tới ý nghĩa đằng sau của cái tên Tiểu Minh, Tiểu Hoàng và Tiểu Hồng, chỉ cảm thấy vẫn nên biết ít chuyện bí mật của giới nhà giàu thì tốt hơn, thở dài một hơi, lắc đầu: “Anh Quý, tốt nhất anh vẫn không nên biết thì hơn. Người biết càng ít thì càng hạnh phúc.”
Quý Hiểu Lam: “…”
…Không, tôi muốn biết! Ngay đến cả chuyện tổng giám đốc Tần có bao nhiêu sợi tóc trên đầu, tôi cũng muốn biết!
…A, Vương công công được lợi còn khoe mẽ!
Sau khi Vương Lam rời khỏi văn phòng, Tần Lễ Sơ mất rất lâu cũng không thể bình tĩnh.
Anh cẩn thận nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp Tử Lộc.
Cô thỏa mái, hào phóng, không có một chút dáng vẻ tủi thân nào. Sau nữa, có một lần Tử Lộc tìm anh ăn cơm, vừa hay gặp Lâm Dịch Thâm đang đi cùng bạn gái.
Tần Lễ Sơ không có ấn tượng gì với vẻ mặt của Tử Lộc lúc ấy, chỉ nhớ duy nhất mấy câu Lâm Dịch Thâm nói đùa với anh: “Anh Sơ, không phải cô nhóc nhà họ Triệu này đang theo đuổi anh à? Sao cứ nhìn em mãi thế? Bạn gái của em sắp ghen rồi đây này. Một người xinh đẹp như vậy, không có ai nào muốn làm tình địch của cô ấy hết.”
Hồi ức đột nhiên dừng lại.
Sau nhiều ngày chìm trong hoang mang, Tần Lễ Sơ cuối cùng đã thông suốt, nhìn rõ vấn đề.
Cho dù không bị đội nón xanh, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến chuyện Tử Lộc từng thích Lâm Dịch Thâm, cả người Tần Lễ Sơ đều khó chịu. Trái tim vốn đã như bồn cầu bị tắc nghẽn vạn năm, nay lại bị úp thêm một cái sọt lên đầu, tức tới đỏ cả mắt.
Đặc biệt là bây giờ Tử Lộc hoàn toàn không nhớ rõ tình cảm dành cho anh, chỉ nhớ cô thích Lâm Dịch Thâm.
Tần Lễ Sơ lại càng khó chịu không tả nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.