Chương 24
Đạm Anh
27/02/2024
Tử Lộc nhờ Hạ Đào tìm giúp mình một người huấn luyện thư ký chuyên nghiệp.
Ở công ty Lâm Dịch Thâm, yêu cầu trình độ học vấn tối thiểu của thư ký phải có bằng cử nhân.
Mặc dù tốt nghiệp đại học danh tiếng nhưng cô không còn nhớ rõ mình đã học gì ở trường, cũng không bận tâm, định huấn luyện trước sau đó tìm hiểu bước đầu về nội dung nghiệp vụ của thư ký, tiếp đến mới đánh tiếng với Lâm Dịch Thâm.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, hình như không nên âm thầm nộp hồ sơ.
Lâm Dịch Thâm và chồng cũ của cô là anh em với nhau, cô không nói tiếng nào đã tùy tiện nộp hồ sơ vào công ty của anh, có lẽ không ổn.
Hiệu suất của Đào Tử không thấp.
Cô vừa mới đề cập với Đào Tử vào sáng chủ nhật, tới chiều thứ hai đã có thông tin.
Đào Tử thề son sắt nói: “Cậu yêu tâm. Lúc này tớ thật sự không có bất kỳ tâm tư nào muốn làm bà mối! Người được cử tới là từ công ty của chú nhỏ tớ, chuyên môn tập huấn nghiệp vụ. Trước đó, tớ còn tìm chú nhỏ để mượn anh ta tới công ty mình, đánh giá rất cao, cực kỳ có tố chất nghề nghiệp, cái gì cũng tốt. Khuyết điểm duy nhất là quá nghiêm túc, không biết nói đùa.”
Tử Lộc nghe Đào Tử nói vậy cũng thấy yên tâm. Có vẻ đây là diễn viên gạo cội, chắc chắn không phải giống mấy tên đàn ông tâm tư ngả ngớn tâm địa gian xảo mà trước đây Đào Tử tìm tới, ví dụ như em trai 18cm.
Thầy huấn luyện họ Chương.
Nghe Đào Tử nói, gần đây thầy Chương đang được nghỉ phép năm, nhưng anh ta cũng không chịu ngồi yên, nhận khoản thu nhập thêm này từ Tử Lộc.
Tử Lộc hẹn thầy Chương lên lớp lúc 2 giờ chiều mỗi ngày, học trong một tháng, ba tiếng một ngày.
Hai giờ chiều ngày thứ ba.
Thầy Chương tới biệt thự của Tử Lộc.
Tử Lộc vốn tưởng rằng người đàn ông thuộc phái thực lực như thầy Chương sẽ khoảng 30-40 tuổi, nhưng không ngờ vừa gặp, lại phát hiện ra anh ta khá trẻ, thoạt nhìn chỉ mới 27-28 tuổi, đeo một chiếc kính gọng bạc.
Thời tiết 30 độ, còn mặc âu phục đen.
Tử Lộc chào hỏi: “Chào thầy Chương, tôi đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ học tập theo yêu cầu của anh, mời đi bên này.”
Thầy Chương đánh giá cô từ trên xuống dưới, nhàn nhạt gật đầu, nói: “Là bạn của tổng giám đốc Hạ, có một vài điều tôi cần phải nói trước với cô. Ngay từ giây phút đầu tiên của buổi học, tôi sẽ đưa ra yêu cầu nghiêm khắc với cô dựa trên tiêu chuẩn của một thư ký xuất sắc, hy vọng cô có thể hiểu được.”
Tử Lộc vốn là người có tính kỷ luật và cực kỳ nghiêm khắc với bản thân, nghe được lời này còn rất vui vẻ, tỏ ra không thành vấn đề.
Nhưng mà ngay khi lớp học bắt đầu, thầy Chương đã bắt đầu chỉnh đốn cô về cách ăn mặc và lễ nghi của một thư ký.
Hôm nay cô mặc quần áo ở nhà bình thường, lúc ra cửa đón thầy Chương cũng không để ý nhiều, chỉ xỏ tạm dép lê trong nhà. Không ngờ tới vừa gặp mặt lần đầu bị phê bình một trận.
Tử Lộc biết thầy giáo yêu cầu nghiêm khắc, vì thế lên lầu đổi một bộ trang phục màu vàng nhạt, phối hợp với giày cao gót.
Không ngờ tới sau khi đi xuống, vẫn bị phê bình.
“Là một thư ký xuất sắc, ăn mặc không được quá xa xỉ. Không phải là không được mặt hàng hiệu, nhưng nếu trông cao quý hơn cả cấp trên thì sẽ dễ dàng khiến cấp trên bất mãn và đồng nghiệp bàn tán.”
Tử Lộc chưa suy xét đến điểm này, gật gật đầu: “Đã hiểu.”
“Đi đổi bộ khác đi.”
Tử Lộc nói: “Đây là bộ đồ rẻ nhất trong tủ quần áo của tôi rồi.”
Thầy Chương: “…”
Lúc 4 giờ chiều, Hạ Đào gửi Wechat tới quan tâm tình hình học tập của bạn thân.
[Đào Tử: Thầy giáo chuyên nghiệp quá phải không!]
[Lộc Lộc: Đúng là rất chuyên nghiệp, cũng rất nghiêm khắc. Tớ thấy khá ổn.]
[Đào Tử: Anh ta đang ở trong nhà vệ sinh à?]
[Lộc Lộc: Yep.]
[Đào Tử: Hahahahaha tớ ra đoán được. Khi thầy Chương lên lớp, học sinh không được xem điện thoại, chính anh ta cũng không nhận cuộc gọi, cho nên chắc chắn là đang ở trong nhà vệ sinh.]
[Đào Tử: Tớ vốn định chờ cậu học xong mới gọi, nhưng mà không nhịn được! Tớ phải cho cậu một niềm vui bất ngờ nho nhỏ.]
[Lộc Lộc: Niềm vui bất ngờ gì?]
[Đào Tử: Sau giờ học tớ sẽ nói với cậu. Cứ để trống thời gian lúc 8 giờ đi.]
Tử Lộc không khỏi mỉm cười.
Đào Tử vẫn luôn là cô bạn thân lãng mạn, luôn biết tạo bất ngờ vui vẻ cho cô. Từ ngày đầu quen biết, cô ấy vẫn liên tục không ngừng chế tạo niềm vui bất ngờ cho cô.
Ngày lễ lớn nhỏ hàng năm, ngoài tiết Thanh Minh và rằm tháng bảy ra thì ngay cả Tết thiếu nhi, Hạ Đào cũng tặng cho cô cả một căn nhà kẹo. Đến lễ tình nhân, những cô gái khác nhận được hoa hồng đỏ, không có bạn trai cũng được tặng hoa. Mặc dù không phải là hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu nhưng Đào Tử cũng tặng cho cô một biển hoa hồng phấn.
Thế nên năm đó, có không ít cô gái nói nếu không tìm được bạn trai thì làm bạn gái của Hạ Đào cũng được.
Bỗng nhiên có người nhấn chuông cửa.
Tử Lộc đi tới trước cửa.
Trong màn hình hiển thị cạnh chuông cửa, nhân viên bất động sản áy náy nói: “Thành thật xin lỗi. Gầy đây Taobao đang có chương trình khuyến mãi, đơn hàng nhận được quá nhiều. Hàng của cô đã tới từ hôm qua nhưng tôi quên mất không đưa tới, thật ngại quá.”
Nhân viên bất động sản bê một cái thùng lớn.
Tử Lộc không nhớ mình đã mua gì, nói: “Phía trên viết tên của tôi sao?”
“Đúng vậy.”
Tử Lộc tưởng là niềm vui bất ngờ của Hạ Đào: “Không sao, anh mang vào đi.”
Khi Tử Lộc nhận được hàng, nhìn vào trong phòng, thầy Chương vẫn còn chưa ra. Cô mở thùng giấy ra, vừa nhìn đã choáng váng.
Bên trong là hơn chục bộ quần áo, là thương hiệu gặp được khi đi dạo trung tâm thương mại với chồng cũ vào mấy hôm trước.
Mỗi một thứ lấy ra ngắm đều không tệ, nhưng mấy món đồ này kết hợp lại với nhau lại giống hệt với phong cách của chồng cũ.
Tử Lộc dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể biết được đây là ai tặng.
Cô không ngờ tới ngày hôm đó Tần Lễ Sơ lại mua nhiều tới vậy.
Cô mím môi, nghĩ nghĩ, vẫn gửi Wechat cho Tần Lễ Sơ…
[Lộc Lộc: 6 giờ tối nay có muốn đi ăn không? Tôi mời.]
Cùng lúc đó, Tần Lễ Sơ đang xem văn kiện trong văn phòng thì nhìn thấy tin nhắn này.
Năm phút sau, Vương Lam bị gọi vào, linh hồn lại bị tra hỏi…
“Tiểu Hồng mất trí nhớ tại sao còn muốn mới Tiểu Minh ăn cơm?”
Vương Lam nói: “Có lẽ là khôi phục ký ức rồi? Hoặc là có chuyện cần nhờ Tiểu Minh?”
“Ra ngoài đi.”
Tần Lễ Sơ nhìn màn hình Wechat, thần sắc bình tĩnh nhưng trong mắt lại có gợn sóng.
Anh tức giận vì Tử Lộc lừa anh, càng giận Tử Lộc quên sạch anh không còn một mảnh.
Chỉ là cho dù có sôi máu cỡ nào, anh cũng không nghĩ tới chuyện sẽ cắt đứt với Tử Lộc. Nếu thời gian có thể quay trở lại, anh sẽ không đồng ý ly hôn. Anh vẫn luôn cho rằng Tử Lộc đang giận dỗi, giống như trong quá khứ, chẳng qua chỉ là náo loạn một lúc rồi thôi.
Nhưng ai cũng không ngờ được, chuyện ly kỳ như vậy sẽ xảy ra trên người Tử Lộc, tạo thành hiện trạng tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.
Sau một lúc lâu, Tần Lễ Sơ trầm mặc nhắn lại một câu…
[Tần Lễ Sơ: Đi ăn ở đâu?]
[Lộc Lộc: Tới Hồng Cung đi. 6 giờ tối, tôi đặt bàn.]
Một câu ngắn gọn, khiến tim Tần Lễ Sơ căng chặt.
Hồng Cung là nhà hàng nổi tiếng với món cay Tứ Xuyên, anh thường xuyên đến đấy.
Trước kia Tử Lộc đã từng cùng anh đi ăn vài lần.
Hai người đều có thể xem là khách quen của nhà hàng.
Tần Lễ Sơ gõ tiếp một hàng chữ —— em nhớ lại chuyện trước kia rồi?
Nhưng mà gõ xong, anh lại xóa đi.
Tần Lễ Sơ cảm thấy không cần thiết.
Tuy nhiên, cảm giác khó chịu vì bị xem nhẹ mấy ngày nay cuối cùng đã giảm bớt một chút…
Cô nhớ rõ sở thích của anh.
Anh trả lời lại một câu —— Ok.
Màn hình điện thoại tắt, anh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt kính.
Đã mấy ngày anh không trở về biệt thự Hoa Hạnh, vẫn luôn nghỉ ngơi ở văn phòng tổng tài, hoàn cảnh đương nhiên kém hơn ở nhà. Sáng nay lại triệu tập hội nghị khẩn cập, anh chỉ cạo râu, không gội đầu.
Tần Lễ Sơ nhìn gương, người từ trước đến giờ có yêu cầu rất cao đối với vẻ ngoài như anh liền buông công việc trên tay xuống, đi vào nhà tắm trong phòng nghỉ để tắm rửa, gội đầu, sau đó dặn dò Vương Lam tới biệt thự Hoa Hạnh mang một bộ đồ sạch sẽ tới.
Hầu hết quần áo của Tần Lễ Sơ đều là âu phục trang trọng. Khi không mặc âu phục thì anh sẽ mặc áo sơ mi và quần tây bình thường.
Vương Lam gợi ý: “Tổng giám đốc Tần, ngài có muốn thử phong cách ăn mặc khác? Hiện tại đang là mùa hè, ngài có thể thử phong cách thời trang năng động. Tôi nhớ rõ trong tủ quần áo của ngài có kiểu đổ này, còn chưa xé mác.”
Tần Lễ Sơ: “… Cũng được.”
Vương Lam mang tới một chiếc áo phông chữ T ngắn màu trắng với tay áo năm phần tư và cổ đứng, quần túi hộp rộng rãi làm bằng vải cotton nguyên chất và một đôi giày thể thao.
Tần Lễ Sơ trưng ra vẻ mặt một lời khó nói hết.
Anh đã không còn mặc kiểu quần áo trẻ trung, đơn giản này từ khi tốt nghiệp cấp 3 rồi.
Cả người Tần Lễ Sơ toát ra vẻ kháng cự, hỏi: “Âu phục của tôi đâu?”
Vương Lam nói: “Tôi đoán rằng đây chắc là do vợ cũ của ngài mua.”
Tần Lễ Sơ: “…Được rồi.”
Tần Lễ Sơ thay quần áo xong đi ra.
Vương Lam chỉ cảm thấy trước mắt sáng bừng. Ngày thường thấy tổng giám đốc Tần mặc quần áo trang trọng nhiều rồi, bây giờ lại đổi sang một kiểu quần áo khác, hơn nữa gương mặt kia quá đứng đắn, hợp với phong cách mới một cách kỳ lạ, không có chút cảm giác gượng ép nào.
Vương Lam khen thật lòng nói: “Tổng giám đốc Tần, ngài chờ một lát, tôi lập tức đi lái xe.”
Trong một góc nào đó, Quý Hiểu Lam lặng lẽ quan sát tổng giám đốc Tần với phong cách ăn mặc mới, chỉ cảm thấy chính mình tựa như phi tần thất sủng bị đày vào lãnh cung, trong lòng phỉ nhổ Vương Lam một trăm lần: A, nịnh thần Vương công công!
Tần Lễ Sơ tới Hồng Cung trước 20 phút.
Tử Lộc chưa đến.
Anh nhìn thực đơn, giúp Tử Lộc chọn mấy món không cay xong mới gọi những món thường ngày mình thích ăn, cuối cùng dặn dò nhân viên phục vụ đợi cô đến rồi mới mang đồ ăn lên.
5 giờ 40 phút, Tử Lộc gửi tới một tin nhắn…
[Lộc Lộc: Anh tới rồi sao? Tôi đang bận dở chút chuyện ở bên này, có lẽ sẽ tới muộn một chút.]
[Lộc Lộc: Nếu anh chưa ra ngoài thì chúng ta lại hẹn hôm khác.]
[Tần Lễ Sơ: Anh tới rồi. Em cứ bận đi, anh đợi được.]
[Lộc Lộc: Được, thành thật xin lỗi. Tôi thật sự có việc, sẽ mau chóng tới chỗ hẹn.]
6 giờ 30 phút, Tử Lộc lại gửi một tin nhắn.
[Lộc Lộc: Cuối cùng tôi cũng bận xong rồi! Anh còn ở đó không?]
[Tần Lễ Sơ: Có.]
[Lộc Lộc: Thật xin lỗi, tôi không ngờ sẽ phải để anh đợi lâu như vậy. Hiện giờ tôi sẽ bắt xe tới ngay.]
[Lộc Lộc: Tôi hỏi tài xế rồi. Nếu không bị kẹt xe thì chắc khoảng tầm 20 phút nữa sẽ tới.]
Tần Lễ Sơ không thích đợi người, cảm thấy quá lãng phí thời gian. Anh đặc biệt không có thiện cảm với người không có khái niệm giờ giấc.
Sau khi kết hôn, cùng Tử Lộc hẹn hò đi ăn nhà hàng, hoặc là để tài xế đi đón Tử Lộc, hoặc là hai người sẽ cùng nhau ra ngoài, gần như không có cơ hội để anh phải chờ Tử Lộc.
Hiện tại Tử Lộc đến trễ, anh phát hiện chính mình cực kỳ kiên nhẫn, trong lúc đợi người còn trả lời mấy tin nhắn liên quan đến công việc.
Anh gửi lại —— không sốt ruột.
Anh còn hứng thú hỏi: [Em đang bận gì?]
Tử Lộc: [Tôi tìm một thầy giáo tới huấn luyện nghiệp vụ thư ký cho mình.]
Anh bỗng nhiên nhớ tới trước đó ở biệt thự của Tử Lộc, cũng thấy cô bắt đầu tiếp xúc với trò chơi, trọng điểm còn là trò ăn gà do công ty của Lâm Dịch Thâm phát triển.
Cô nói muốn tìm việc làm để trải nghiệm cuộc sống.
Cô nói muốn làm thư ký.
Tên trong trò chơi của cô là Vào Rừng Sâu Gặp Nai.
Mà lúc ấy, anh hoàn toàn không biết gì, còn dạy Tử Lộc chơi game.
Tâm trạng vui sướng của Tần Lễ Sơ biến mất trong nháy mắt, tim như nghẹn lại.
Ở công ty Lâm Dịch Thâm, yêu cầu trình độ học vấn tối thiểu của thư ký phải có bằng cử nhân.
Mặc dù tốt nghiệp đại học danh tiếng nhưng cô không còn nhớ rõ mình đã học gì ở trường, cũng không bận tâm, định huấn luyện trước sau đó tìm hiểu bước đầu về nội dung nghiệp vụ của thư ký, tiếp đến mới đánh tiếng với Lâm Dịch Thâm.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, hình như không nên âm thầm nộp hồ sơ.
Lâm Dịch Thâm và chồng cũ của cô là anh em với nhau, cô không nói tiếng nào đã tùy tiện nộp hồ sơ vào công ty của anh, có lẽ không ổn.
Hiệu suất của Đào Tử không thấp.
Cô vừa mới đề cập với Đào Tử vào sáng chủ nhật, tới chiều thứ hai đã có thông tin.
Đào Tử thề son sắt nói: “Cậu yêu tâm. Lúc này tớ thật sự không có bất kỳ tâm tư nào muốn làm bà mối! Người được cử tới là từ công ty của chú nhỏ tớ, chuyên môn tập huấn nghiệp vụ. Trước đó, tớ còn tìm chú nhỏ để mượn anh ta tới công ty mình, đánh giá rất cao, cực kỳ có tố chất nghề nghiệp, cái gì cũng tốt. Khuyết điểm duy nhất là quá nghiêm túc, không biết nói đùa.”
Tử Lộc nghe Đào Tử nói vậy cũng thấy yên tâm. Có vẻ đây là diễn viên gạo cội, chắc chắn không phải giống mấy tên đàn ông tâm tư ngả ngớn tâm địa gian xảo mà trước đây Đào Tử tìm tới, ví dụ như em trai 18cm.
Thầy huấn luyện họ Chương.
Nghe Đào Tử nói, gần đây thầy Chương đang được nghỉ phép năm, nhưng anh ta cũng không chịu ngồi yên, nhận khoản thu nhập thêm này từ Tử Lộc.
Tử Lộc hẹn thầy Chương lên lớp lúc 2 giờ chiều mỗi ngày, học trong một tháng, ba tiếng một ngày.
Hai giờ chiều ngày thứ ba.
Thầy Chương tới biệt thự của Tử Lộc.
Tử Lộc vốn tưởng rằng người đàn ông thuộc phái thực lực như thầy Chương sẽ khoảng 30-40 tuổi, nhưng không ngờ vừa gặp, lại phát hiện ra anh ta khá trẻ, thoạt nhìn chỉ mới 27-28 tuổi, đeo một chiếc kính gọng bạc.
Thời tiết 30 độ, còn mặc âu phục đen.
Tử Lộc chào hỏi: “Chào thầy Chương, tôi đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ học tập theo yêu cầu của anh, mời đi bên này.”
Thầy Chương đánh giá cô từ trên xuống dưới, nhàn nhạt gật đầu, nói: “Là bạn của tổng giám đốc Hạ, có một vài điều tôi cần phải nói trước với cô. Ngay từ giây phút đầu tiên của buổi học, tôi sẽ đưa ra yêu cầu nghiêm khắc với cô dựa trên tiêu chuẩn của một thư ký xuất sắc, hy vọng cô có thể hiểu được.”
Tử Lộc vốn là người có tính kỷ luật và cực kỳ nghiêm khắc với bản thân, nghe được lời này còn rất vui vẻ, tỏ ra không thành vấn đề.
Nhưng mà ngay khi lớp học bắt đầu, thầy Chương đã bắt đầu chỉnh đốn cô về cách ăn mặc và lễ nghi của một thư ký.
Hôm nay cô mặc quần áo ở nhà bình thường, lúc ra cửa đón thầy Chương cũng không để ý nhiều, chỉ xỏ tạm dép lê trong nhà. Không ngờ tới vừa gặp mặt lần đầu bị phê bình một trận.
Tử Lộc biết thầy giáo yêu cầu nghiêm khắc, vì thế lên lầu đổi một bộ trang phục màu vàng nhạt, phối hợp với giày cao gót.
Không ngờ tới sau khi đi xuống, vẫn bị phê bình.
“Là một thư ký xuất sắc, ăn mặc không được quá xa xỉ. Không phải là không được mặt hàng hiệu, nhưng nếu trông cao quý hơn cả cấp trên thì sẽ dễ dàng khiến cấp trên bất mãn và đồng nghiệp bàn tán.”
Tử Lộc chưa suy xét đến điểm này, gật gật đầu: “Đã hiểu.”
“Đi đổi bộ khác đi.”
Tử Lộc nói: “Đây là bộ đồ rẻ nhất trong tủ quần áo của tôi rồi.”
Thầy Chương: “…”
Lúc 4 giờ chiều, Hạ Đào gửi Wechat tới quan tâm tình hình học tập của bạn thân.
[Đào Tử: Thầy giáo chuyên nghiệp quá phải không!]
[Lộc Lộc: Đúng là rất chuyên nghiệp, cũng rất nghiêm khắc. Tớ thấy khá ổn.]
[Đào Tử: Anh ta đang ở trong nhà vệ sinh à?]
[Lộc Lộc: Yep.]
[Đào Tử: Hahahahaha tớ ra đoán được. Khi thầy Chương lên lớp, học sinh không được xem điện thoại, chính anh ta cũng không nhận cuộc gọi, cho nên chắc chắn là đang ở trong nhà vệ sinh.]
[Đào Tử: Tớ vốn định chờ cậu học xong mới gọi, nhưng mà không nhịn được! Tớ phải cho cậu một niềm vui bất ngờ nho nhỏ.]
[Lộc Lộc: Niềm vui bất ngờ gì?]
[Đào Tử: Sau giờ học tớ sẽ nói với cậu. Cứ để trống thời gian lúc 8 giờ đi.]
Tử Lộc không khỏi mỉm cười.
Đào Tử vẫn luôn là cô bạn thân lãng mạn, luôn biết tạo bất ngờ vui vẻ cho cô. Từ ngày đầu quen biết, cô ấy vẫn liên tục không ngừng chế tạo niềm vui bất ngờ cho cô.
Ngày lễ lớn nhỏ hàng năm, ngoài tiết Thanh Minh và rằm tháng bảy ra thì ngay cả Tết thiếu nhi, Hạ Đào cũng tặng cho cô cả một căn nhà kẹo. Đến lễ tình nhân, những cô gái khác nhận được hoa hồng đỏ, không có bạn trai cũng được tặng hoa. Mặc dù không phải là hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu nhưng Đào Tử cũng tặng cho cô một biển hoa hồng phấn.
Thế nên năm đó, có không ít cô gái nói nếu không tìm được bạn trai thì làm bạn gái của Hạ Đào cũng được.
Bỗng nhiên có người nhấn chuông cửa.
Tử Lộc đi tới trước cửa.
Trong màn hình hiển thị cạnh chuông cửa, nhân viên bất động sản áy náy nói: “Thành thật xin lỗi. Gầy đây Taobao đang có chương trình khuyến mãi, đơn hàng nhận được quá nhiều. Hàng của cô đã tới từ hôm qua nhưng tôi quên mất không đưa tới, thật ngại quá.”
Nhân viên bất động sản bê một cái thùng lớn.
Tử Lộc không nhớ mình đã mua gì, nói: “Phía trên viết tên của tôi sao?”
“Đúng vậy.”
Tử Lộc tưởng là niềm vui bất ngờ của Hạ Đào: “Không sao, anh mang vào đi.”
Khi Tử Lộc nhận được hàng, nhìn vào trong phòng, thầy Chương vẫn còn chưa ra. Cô mở thùng giấy ra, vừa nhìn đã choáng váng.
Bên trong là hơn chục bộ quần áo, là thương hiệu gặp được khi đi dạo trung tâm thương mại với chồng cũ vào mấy hôm trước.
Mỗi một thứ lấy ra ngắm đều không tệ, nhưng mấy món đồ này kết hợp lại với nhau lại giống hệt với phong cách của chồng cũ.
Tử Lộc dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể biết được đây là ai tặng.
Cô không ngờ tới ngày hôm đó Tần Lễ Sơ lại mua nhiều tới vậy.
Cô mím môi, nghĩ nghĩ, vẫn gửi Wechat cho Tần Lễ Sơ…
[Lộc Lộc: 6 giờ tối nay có muốn đi ăn không? Tôi mời.]
Cùng lúc đó, Tần Lễ Sơ đang xem văn kiện trong văn phòng thì nhìn thấy tin nhắn này.
Năm phút sau, Vương Lam bị gọi vào, linh hồn lại bị tra hỏi…
“Tiểu Hồng mất trí nhớ tại sao còn muốn mới Tiểu Minh ăn cơm?”
Vương Lam nói: “Có lẽ là khôi phục ký ức rồi? Hoặc là có chuyện cần nhờ Tiểu Minh?”
“Ra ngoài đi.”
Tần Lễ Sơ nhìn màn hình Wechat, thần sắc bình tĩnh nhưng trong mắt lại có gợn sóng.
Anh tức giận vì Tử Lộc lừa anh, càng giận Tử Lộc quên sạch anh không còn một mảnh.
Chỉ là cho dù có sôi máu cỡ nào, anh cũng không nghĩ tới chuyện sẽ cắt đứt với Tử Lộc. Nếu thời gian có thể quay trở lại, anh sẽ không đồng ý ly hôn. Anh vẫn luôn cho rằng Tử Lộc đang giận dỗi, giống như trong quá khứ, chẳng qua chỉ là náo loạn một lúc rồi thôi.
Nhưng ai cũng không ngờ được, chuyện ly kỳ như vậy sẽ xảy ra trên người Tử Lộc, tạo thành hiện trạng tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.
Sau một lúc lâu, Tần Lễ Sơ trầm mặc nhắn lại một câu…
[Tần Lễ Sơ: Đi ăn ở đâu?]
[Lộc Lộc: Tới Hồng Cung đi. 6 giờ tối, tôi đặt bàn.]
Một câu ngắn gọn, khiến tim Tần Lễ Sơ căng chặt.
Hồng Cung là nhà hàng nổi tiếng với món cay Tứ Xuyên, anh thường xuyên đến đấy.
Trước kia Tử Lộc đã từng cùng anh đi ăn vài lần.
Hai người đều có thể xem là khách quen của nhà hàng.
Tần Lễ Sơ gõ tiếp một hàng chữ —— em nhớ lại chuyện trước kia rồi?
Nhưng mà gõ xong, anh lại xóa đi.
Tần Lễ Sơ cảm thấy không cần thiết.
Tuy nhiên, cảm giác khó chịu vì bị xem nhẹ mấy ngày nay cuối cùng đã giảm bớt một chút…
Cô nhớ rõ sở thích của anh.
Anh trả lời lại một câu —— Ok.
Màn hình điện thoại tắt, anh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt kính.
Đã mấy ngày anh không trở về biệt thự Hoa Hạnh, vẫn luôn nghỉ ngơi ở văn phòng tổng tài, hoàn cảnh đương nhiên kém hơn ở nhà. Sáng nay lại triệu tập hội nghị khẩn cập, anh chỉ cạo râu, không gội đầu.
Tần Lễ Sơ nhìn gương, người từ trước đến giờ có yêu cầu rất cao đối với vẻ ngoài như anh liền buông công việc trên tay xuống, đi vào nhà tắm trong phòng nghỉ để tắm rửa, gội đầu, sau đó dặn dò Vương Lam tới biệt thự Hoa Hạnh mang một bộ đồ sạch sẽ tới.
Hầu hết quần áo của Tần Lễ Sơ đều là âu phục trang trọng. Khi không mặc âu phục thì anh sẽ mặc áo sơ mi và quần tây bình thường.
Vương Lam gợi ý: “Tổng giám đốc Tần, ngài có muốn thử phong cách ăn mặc khác? Hiện tại đang là mùa hè, ngài có thể thử phong cách thời trang năng động. Tôi nhớ rõ trong tủ quần áo của ngài có kiểu đổ này, còn chưa xé mác.”
Tần Lễ Sơ: “… Cũng được.”
Vương Lam mang tới một chiếc áo phông chữ T ngắn màu trắng với tay áo năm phần tư và cổ đứng, quần túi hộp rộng rãi làm bằng vải cotton nguyên chất và một đôi giày thể thao.
Tần Lễ Sơ trưng ra vẻ mặt một lời khó nói hết.
Anh đã không còn mặc kiểu quần áo trẻ trung, đơn giản này từ khi tốt nghiệp cấp 3 rồi.
Cả người Tần Lễ Sơ toát ra vẻ kháng cự, hỏi: “Âu phục của tôi đâu?”
Vương Lam nói: “Tôi đoán rằng đây chắc là do vợ cũ của ngài mua.”
Tần Lễ Sơ: “…Được rồi.”
Tần Lễ Sơ thay quần áo xong đi ra.
Vương Lam chỉ cảm thấy trước mắt sáng bừng. Ngày thường thấy tổng giám đốc Tần mặc quần áo trang trọng nhiều rồi, bây giờ lại đổi sang một kiểu quần áo khác, hơn nữa gương mặt kia quá đứng đắn, hợp với phong cách mới một cách kỳ lạ, không có chút cảm giác gượng ép nào.
Vương Lam khen thật lòng nói: “Tổng giám đốc Tần, ngài chờ một lát, tôi lập tức đi lái xe.”
Trong một góc nào đó, Quý Hiểu Lam lặng lẽ quan sát tổng giám đốc Tần với phong cách ăn mặc mới, chỉ cảm thấy chính mình tựa như phi tần thất sủng bị đày vào lãnh cung, trong lòng phỉ nhổ Vương Lam một trăm lần: A, nịnh thần Vương công công!
Tần Lễ Sơ tới Hồng Cung trước 20 phút.
Tử Lộc chưa đến.
Anh nhìn thực đơn, giúp Tử Lộc chọn mấy món không cay xong mới gọi những món thường ngày mình thích ăn, cuối cùng dặn dò nhân viên phục vụ đợi cô đến rồi mới mang đồ ăn lên.
5 giờ 40 phút, Tử Lộc gửi tới một tin nhắn…
[Lộc Lộc: Anh tới rồi sao? Tôi đang bận dở chút chuyện ở bên này, có lẽ sẽ tới muộn một chút.]
[Lộc Lộc: Nếu anh chưa ra ngoài thì chúng ta lại hẹn hôm khác.]
[Tần Lễ Sơ: Anh tới rồi. Em cứ bận đi, anh đợi được.]
[Lộc Lộc: Được, thành thật xin lỗi. Tôi thật sự có việc, sẽ mau chóng tới chỗ hẹn.]
6 giờ 30 phút, Tử Lộc lại gửi một tin nhắn.
[Lộc Lộc: Cuối cùng tôi cũng bận xong rồi! Anh còn ở đó không?]
[Tần Lễ Sơ: Có.]
[Lộc Lộc: Thật xin lỗi, tôi không ngờ sẽ phải để anh đợi lâu như vậy. Hiện giờ tôi sẽ bắt xe tới ngay.]
[Lộc Lộc: Tôi hỏi tài xế rồi. Nếu không bị kẹt xe thì chắc khoảng tầm 20 phút nữa sẽ tới.]
Tần Lễ Sơ không thích đợi người, cảm thấy quá lãng phí thời gian. Anh đặc biệt không có thiện cảm với người không có khái niệm giờ giấc.
Sau khi kết hôn, cùng Tử Lộc hẹn hò đi ăn nhà hàng, hoặc là để tài xế đi đón Tử Lộc, hoặc là hai người sẽ cùng nhau ra ngoài, gần như không có cơ hội để anh phải chờ Tử Lộc.
Hiện tại Tử Lộc đến trễ, anh phát hiện chính mình cực kỳ kiên nhẫn, trong lúc đợi người còn trả lời mấy tin nhắn liên quan đến công việc.
Anh gửi lại —— không sốt ruột.
Anh còn hứng thú hỏi: [Em đang bận gì?]
Tử Lộc: [Tôi tìm một thầy giáo tới huấn luyện nghiệp vụ thư ký cho mình.]
Anh bỗng nhiên nhớ tới trước đó ở biệt thự của Tử Lộc, cũng thấy cô bắt đầu tiếp xúc với trò chơi, trọng điểm còn là trò ăn gà do công ty của Lâm Dịch Thâm phát triển.
Cô nói muốn tìm việc làm để trải nghiệm cuộc sống.
Cô nói muốn làm thư ký.
Tên trong trò chơi của cô là Vào Rừng Sâu Gặp Nai.
Mà lúc ấy, anh hoàn toàn không biết gì, còn dạy Tử Lộc chơi game.
Tâm trạng vui sướng của Tần Lễ Sơ biến mất trong nháy mắt, tim như nghẹn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.