Chương 13: chương 13
Yên Ba Giang Nam
10/03/2017
Edit: Ciao
“Con gái hiểu ạ.” Hạ Vãn Thu hiểu được ý của mẫu thân, thật ra nói đơn giản chính là mở ra.
Hạ mẫu thấy con gái hiểu được thì trong lòng cũng vui vẻ: “Hiểu được là tốt rồi.”
Hạ Vãn Thu do dự nói ra: “Nương, người có thể mời một người biết làm dược thiện được không ạ.”
Hạ mẫu vừa nghe đã hiểu được ý của con gái luôn, vừa vui mừng vừa đau lòng, dù sao cũng phải gả tới nhà người khác: “Ta sẽ tìm cho con vài bà tử.”
“Bà tử cũng cần.” Hạ Vãn Thu nở nụ cười: “Nhưng mà con gái cũng muốn học một chút.”
Hạ mẫu gật đầu: “Nhị ca con thường xuyên chạy bên ngoài, ta sẽ bảo nó tìm cho con.”
Hạ Vãn Thu đồng ý, Hạ mẫu bắt đầu giảng giải cặn kẽ về sổ sách cho nàng, Hạ Cẩm Nhi cũng phát hiện sự thay đổi của Hạ Vãn Thu, nàng ta vừa kinh vừa sợ, còn phẫn nộ nữa, càng cố gắng học tập hơn để ăn đứt được Hạ Vãn Thu.
Không ngờ như thế lại khiến mình bị bệnh, làm Bình di nương khóc lóc không thôi.
Hạ Vãn Thu còn chưa học được nhiều về sổ sách thì hôn kỳ của Hạ Tư Tư đã tới rồi, tuy Hạ Tư Tư là thứ nữ, không tính là gả tốt lắm, nhưng dù sao cũng là cô nương đầu tiên của Hạ phủ xuất giá, đương nhiên được coi trọng hơn.
Hạ mẫu vốn họ Tịch, tên Như, lần này người của Tịch gia cũng tới, đúng là đại ca ruột của Hạ mẫu, Tịch Văn Khải, đi cùng còn có phu nhân của ông và hai đứa con trai, thật ra Tịch Văn Khải không cần tự mình đến, dù sao cũng không phải dòng chính nữ của muội muội thành thân. Nhưng mà con lớn nhất của ông ta muốn tham gia thi Hương lần này, muốn đưa tới cho muội phu chỉ bảo thêm, tốt nhất có thể đưa tới bái phỏng một số quan viện, sẽ có lợi cho tiền đồ của nó.
Hạ mẫu đã lâu không gặp người nhà, đương nhiên rất cao hứng, lại không biết tâm lý Hạ Vãn Thu đã bay đi đâu. Sau khi đuổi nha hoàn ra khỏi phòng, nàng bò lên giường, dùng chăn che đầu, cắn răng nói: “Tịch Thế Đĩnh…”
Nàng không thể nào quên được sự tàn nhẫn của Tịch Thế Đĩnh, càng không thể quên được bộ dạng tiếu lý tàng đao của Tịch mẫu, nàng cắn chặt mền, kiếp trước tuy nàng đơn thuần, nhưng cũng móc tim móc phổi vì nhà họ Tịch, Tịch phụ là cậu nàng, Tịch mẫu là mợ nàng, mà nàng cũng là con dâu mà họ đi cầu hôn vất vả, cuối cùng thì sao?
Lúc Hạ gia còn tốt, Hạ phụ cũng đề bạt Tịch Thế Đĩnh nhiều, nhưng mà Hạ gia vừa ngã xuống thì bọn họ có niệm chút tình thân nào không?
Trái tim
“Con gái hiểu ạ.” Hạ Vãn Thu hiểu được ý của mẫu thân, thật ra nói đơn giản chính là mở ra.
Hạ mẫu thấy con gái hiểu được thì trong lòng cũng vui vẻ: “Hiểu được là tốt rồi.”
Hạ Vãn Thu do dự nói ra: “Nương, người có thể mời một người biết làm dược thiện được không ạ.”
Hạ mẫu vừa nghe đã hiểu được ý của con gái luôn, vừa vui mừng vừa đau lòng, dù sao cũng phải gả tới nhà người khác: “Ta sẽ tìm cho con vài bà tử.”
“Bà tử cũng cần.” Hạ Vãn Thu nở nụ cười: “Nhưng mà con gái cũng muốn học một chút.”
Hạ mẫu gật đầu: “Nhị ca con thường xuyên chạy bên ngoài, ta sẽ bảo nó tìm cho con.”
Hạ Vãn Thu đồng ý, Hạ mẫu bắt đầu giảng giải cặn kẽ về sổ sách cho nàng, Hạ Cẩm Nhi cũng phát hiện sự thay đổi của Hạ Vãn Thu, nàng ta vừa kinh vừa sợ, còn phẫn nộ nữa, càng cố gắng học tập hơn để ăn đứt được Hạ Vãn Thu.
Không ngờ như thế lại khiến mình bị bệnh, làm Bình di nương khóc lóc không thôi.
Hạ Vãn Thu còn chưa học được nhiều về sổ sách thì hôn kỳ của Hạ Tư Tư đã tới rồi, tuy Hạ Tư Tư là thứ nữ, không tính là gả tốt lắm, nhưng dù sao cũng là cô nương đầu tiên của Hạ phủ xuất giá, đương nhiên được coi trọng hơn.
Hạ mẫu vốn họ Tịch, tên Như, lần này người của Tịch gia cũng tới, đúng là đại ca ruột của Hạ mẫu, Tịch Văn Khải, đi cùng còn có phu nhân của ông và hai đứa con trai, thật ra Tịch Văn Khải không cần tự mình đến, dù sao cũng không phải dòng chính nữ của muội muội thành thân. Nhưng mà con lớn nhất của ông ta muốn tham gia thi Hương lần này, muốn đưa tới cho muội phu chỉ bảo thêm, tốt nhất có thể đưa tới bái phỏng một số quan viện, sẽ có lợi cho tiền đồ của nó.
Hạ mẫu đã lâu không gặp người nhà, đương nhiên rất cao hứng, lại không biết tâm lý Hạ Vãn Thu đã bay đi đâu. Sau khi đuổi nha hoàn ra khỏi phòng, nàng bò lên giường, dùng chăn che đầu, cắn răng nói: “Tịch Thế Đĩnh…”
Nàng không thể nào quên được sự tàn nhẫn của Tịch Thế Đĩnh, càng không thể quên được bộ dạng tiếu lý tàng đao của Tịch mẫu, nàng cắn chặt mền, kiếp trước tuy nàng đơn thuần, nhưng cũng móc tim móc phổi vì nhà họ Tịch, Tịch phụ là cậu nàng, Tịch mẫu là mợ nàng, mà nàng cũng là con dâu mà họ đi cầu hôn vất vả, cuối cùng thì sao?
Lúc Hạ gia còn tốt, Hạ phụ cũng đề bạt Tịch Thế Đĩnh nhiều, nhưng mà Hạ gia vừa ngã xuống thì bọn họ có niệm chút tình thân nào không?
Trái tim
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.