Hoa Khai Phú Quý 2

Chương 14: chương 14

Yên Ba Giang Nam

11/03/2017

Hạ Vãn Thu tính trốn tránh, cũng không biết trốn được bao lâu, nói cho cùng cũng vẫn phải đi gặp một nhà cữu cữu.

Bởi vì Hạ Vãn Thu còn chưa cập kê, hai nhà lại là thân thích, nam nữ không cần chia phòng, lúc gặp người cũng không cách bình phong.

Gặp lại người Tịch gia, Hạ Vãn Thu lại có một cảm giác xa lạ, bao lâu chưa thấy qua người Tịch gia mặt mũi hiền lành như vậy, trong lòng không khỏi cười lạnh, tiến lên phúc thân nói: “Thỉnh an Cữu cữu, cữu mẫu, đại biểu ca, nhị biểu ca, biểu tỷ, thân mình Vãn Thu không khỏe, không thể gặp mọi người sớm, là Vãn Thu thất lễ, xin cữu cữu cữu mẫu đừng quở trách.”

Bởi vì muốn gặp khách, Hạ Vãn Thu mặc váy mày xanh nước, viền áo màu tuyết trắng, chỉ có ống tay áo thêu hoa văn hình mây, dù sao còn chưa cập kê, nên trên đầu chỉ cài hai cây trâm chuồn chuồn, theo nàng đi lại mà lay động, trên cổ đeo vòng, một viên bảo thạch màu xanh sáng rực rỡ, chỉ bằng khối bảo thạch này, người khác cũng không dám coi thường.

Tịch Nhị là dòng chính nữ Tịch gia, bởi vì muốn tới nhà thân thích, Tích mẫu cũng đăc biệt chuẩn bị cho mấy bộ quần áo và trang sức, nàng cũng mặc trang phục lộng lẫy, nhưng lúc nhìn lên, lại không lịch sự tao nhã như Hạ Vãn Thu, nàng ở nhà cũng bị nuông chiều, hiện giờ so ra không bằng Hạ Vãn Thu, trong lòng không quá vui vẻ, trên mặt không khỏi buồn bực.

Hạ mẫu liếc mắt một cái liền nhìn ra, trên mặt mặc dù đang cười, nhưng trong lòng đã có chút bất mãn, ngươi đến nhà của ta, còn làm ra sắc mặt với nữ nhi của ta: “Thân thể Thu nhi từ nhỏ đã yếu đuối, xin ca ca tẩu tử thứ tội.”

Không nói đến hiện giờ Tịch phụ có việc cầu Hạ phụ, chỉ bằng chức quan của Hạ phụ, Tịch phụ làm sao có thể bất mãn với chất nữ của mình, liếc mắt nhìn Tịch mẫu một cái, Tịch mẫu liền vội vàng đến nắm tay Hạ Vãn Thu: “Đều là người trong nhà, sao lại giống người ngoài vậy.” Nói xong liền tháo vòng tay vàng quý giá đeo lên cổ tay Hạ Vãn Thu: “Chỉ chớp mắt đã là cô nương trưởng thành rồi.”

“Thân mình đã tốt chưa?” Tịch phụ mở miệng hỏi.

Hạ Vãn Thu mượn cơ hội rút tay mình khỏi tay Tịch mẫu: “Tạ cữu mẫu, thưa cữu cữu, thân mình Vãn Thu đã tốt hơn nhiều.”

Tịch mẫu nghĩ đến tin tức nghe được khi đến Đô thành, cười càng thêm từ ái: “Vậy thì tốt, để ta giới thiệu, đây là đại biểu ca tên Thế Đĩnh, đây là nhị biểu ca tên Thành Lâm, biểu muội ngươi tên một từ Nhị, đều là huynh muội trong nhà, gần gũi thân cận thật tốt.”

Tịch Thế Đĩnh nhìn Hạ Vãn Thu từ lúc nàng xuất hiện, lúc này nghe thấy lời mẫu thân mình nói, liền tiến lên hành lễ: “Biểu muội, mẫu thân vừa tới liền nghe nói thân mình biểu muội không khỏe, muốn đi thăm, nhưng sợ làm phiền biểu muội nghỉ ngơi, bây giờ thấy biểu muội bình phục, trong lòng mẫu thân cũng thở phào nhẹ nhõm.”

Lúc trước mình bị bộ dạng tri thức của Tịch Thế Đĩnh lừa gạt, bây giờ nhìn lại, chỉ cảm thấy giận dữ trong lòng, cũng là tại nàng ngốc, hơi cúi đầu, nghiên người tránh lễ của Tịch Thế Đĩnh, đáp lễ nói: “Tạ cữu mẫu và đại biểu ca quan tâm.”

“Chào biểu muội.” Tịch Thành Lâm là thứ tử trong nhà, phong thái không được như trưởng tử Tịch Thế Đĩnh, có chút yếu đuối, bị Tịch phụ dẫn đến, cũng muốn cho hắn trải sự đời, tuy rằng không trông cậy hắn kế thừa gia nghiệp, nhưng rốt cuộc hắn cũng chỉ có hai nhi tử, không muốn nhìn thấy thứ tử mình yêu đuối vô năng.

Tịch Thành Lâm hành lễ, Hạ Vãn Thu lại nhận được, nhưng Hạ Vãn Thu cũng hồi đầy đủ lễ với hắn: “Chào nhị biểu ca.” Nếu nói trong nhà Tịch Thế Đĩnh, người có thể được Hạ Vãn Thu tươi cười nhất, chính là Tịch Thành Lâm, lúc trước gặp Hạ gia, cũng là tiểu thúc này đối tốt với mình, còn vụng trộm chăm sóc, chỉ tiếc hắn là thứ tử, không có bao nhiêu địa vị ở Tịch gia.



“Chào biểu tỷ.” Tịch Nhị bị Tịch mẫu trừng mắt một cái, mới có chút tâm không cam tình không nguyện tiến lên hành lễ vấn an.

Hạ Vãn Thu và Tịch Nhị không có tình cảm nhiều, dù sao khi nàng gả đi, Tịch Nhị đã xuất giá, sau đáp lễ, nói: “Chào biểu muội, cũng không biết biểu muội thích gì, đây là khăn tay ta tự thêu, tặng cho biểu muội.”

Khăn là là lúc Hạ Vãn Thu làm lúc mới vừa học thêu, không thể nói là rất tốt, nhưng thắng ở chỗ tự mình làm, không tính là thấy lễ.

Tịch Nhị nhận khăn, cũng lấy ra một túi hương: “Đây cũng là do muội muội làm, hi vọng biểu tỷ thích.”

Hạ Vãn Thu tiếp nhận, cười nói: “Dĩ nhiên.”

“Không hổ là huynh muội nhà mình, cho dù không gặp nhiều, nhưng cũng không có chút xa lạ nào.” Tịch mẫu cười nói: “Tiểu cô, không bằng ba người chúng ta ở lại đây nói chuyện, để cho bọn họ thân thiết hơn?”

Dù sao hai nhà cũng là thân thích, Tịch Nhị và Tịch Thế Điĩnh lại lấy lòng khắp nơi, lúc trước Hạ Vãn Thu không để ý, chậm rãi kết giao, sau khi quen thuộc, Tịch Thế Đĩnh viết thư để nha hoàn đưa cho mình.

Bộ dạng của Tịch Thế Đĩnh vốn không tệ, lại lịch sự khiến tâm nàng động, vụng trộm thư từ nhiều hơn, hơn nữa chuyện của Tần gia, Hạ Vãn Thu và Tịch Thế Đĩnh gần như tự định chung thân cho mình.

Cũng là khi đó, mình mới bắt đầu tìm chết chán sống muốn giải trừ hôn ước, lúc đó cũng chỉ thích rơi lệ không thích nói chuyện thôi.

Giải trừ hôn ước với Tần gia không bao lâu, Hạ Vãn Thu liền gả cho Tịch Thế Đĩnh.

Nha hoàn truyền thư giúp Tịch Thế Điĩnh kia, là sau khi Tần gia gặp chuyện không may, mẫu thân đưa đến cho nàng, lúc đó không hỏi qua một tiếng, mình lại có hai đại nha hoàn.

Đời này nàng đã hỏi mẫu thân một lần, vì không muốn mình trao đổi nhiều với Tịch Thế Đĩnh, trực tiếp cự tuyệt đưa đến cho mình thêm nha hoàn, mẫu thân thấy mình không đồng ý, cũng không nhắc lại chuyện này

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Khai Phú Quý 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook