Hoa Khôi Mộng

Chương 11

La Phù Mộng

25/12/2024

Nói nàng là người đứng đầu quần phương Kim Ngọc Các, là vua của trăm hoa.

Được các quan lão gia ca ngợi hết lời, cô gái coi như đã nổi tiếng hoàn toàn, trở thành hoa khôi xứng đáng của Kim Ngọc Các.

Mỗi ngày, những người muốn gặp cô gái, uống với cô một chén trà có thể đạp đổ cả cửa Kim Ngọc Các, thậm chí không tiếc ngàn vàng, chỉ để đổi lấy một nụ cười của cô gái.

Nhưng cô gái rất ít khi cười, cô thường ngồi trong căn phòng đầy vàng ngọc, hương thơm ngào ngạt, ngồi bên cửa sổ chạm khắc, lặng lẽ nhìn những người xếp hàng dài dưới lầu muốn nói chuyện với cô mà ngẩn ngơ.

Cô không vui, tôi thì vui.

Vì vậy, tôi hỏi cô, giấc mơ hoa khôi đã thành hiện thực, cô có hài lòng không?

Cô lạnh lùng quay đầu liếc tôi một cái, rồi nói, "Cút".

Lời còn chưa dứt, tú bà đã vừa gọi vừa chạy vào phòng cô gái, bà ta nói với cô gái rằng phải nhanh chóng chuẩn bị, hôm nay có mấy vị đại nhân muốn gặp cô.

Nói xong, bà ta lại lắc lư, vui vẻ đi ra ngoài.

Đúng vậy.

Cô gái bây giờ không còn giống như trước nữa, không phải cứ ai có tiền là có thể thân mật với cô.

Nhưng những vị quan lão gia đến vì thú vui tao nhã, vì ham muốn tình dục, và những thương nhân giàu có sẵn sàng vung tiền như rác trong một đêm, là những người mà cô không thể từ chối.

Bất kể là chàng trai mười tám hay ông lão tám mươi, đều được nghênh tiếp vào trong màn the thêu, ân cần chiều chuộng.

Nếu có chút không nghe lời, kim châm thì kim châm, dìm nước thì dìm nước, tú bà luôn có cách để cô gái chịu đủ mọi hình phạt mà không để lại chút dấu vết nào trên da thịt.



Hoặc có vị khách quý nào nói với tú bà rằng hôm nay chưa đủ thỏa mãn, thì lần sau đến, tú bà sẽ cho cô gái uống một bụng đầy thuốc, cũng chẳng hỏi có hại cho sức khỏe hay không, chỉ nói uống thuốc rồi thì sẽ hầu hạ khách quý được thoải mái hơn.

Nếu cô gái không muốn uống...

Chỉ là, trong thanh lâu, làm gì có nhiều chuyện muốn với không muốn.

Tú bà vừa đưa cho cô gái một bát thuốc, vừa cười nói.

Cuối cùng, bà ta còn không quên dặn dò tiểu đồng bên cạnh, đánh người phụ nữ bị trói vào cột mạnh hơn, chính xác hơn, nhất định đừng để đứa con hoang trong bụng cô ta được sinh ra ở Kim Ngọc Các.

17

Cô gái trở thành tấm gương, trở thành đối tượng mà các kỹ nữ trong phạm vi vài dặm xung quanh Kim Ngọc Các đều ngưỡng mộ.

Ai gặp cô cũng phải gọi một tiếng — "Tỷ tỷ".

Những tiểu đồng trước đây thường đánh mắng cô, giờ cúi đầu khom lưng trước cô; những cô bé vừa bị bán vào thanh lâu, ngây thơ chưa hiểu chuyện, ngước nhìn cô với vẻ ngưỡng mộ; những đứa trẻ ăn xin dọc đường, ao ước được như cô...

Họ đều nói, cô gái xinh đẹp, tiếng đàn lại càng đẹp hơn.

Có lẽ chính vì lý do này, rất nhiều người muốn thân cận với cô, ngay cả cô bé vừa mới được mua về cũng thích cô, thường gọi cô là "tiên nữ tỷ tỷ".

Cô bé mới đến không thể hiểu được, rơi vào thanh lâu rốt cuộc có nghĩa là gì, cô bé thường nhìn cô gái với ánh mắt ghen tị, ao ước tài đàn xuất chúng của cô, khao khát được trở thành người giống như cô.

Vì vậy, cô bé thường nhân lúc không ai chú ý, lén lút sờ vào cây đàn của cô gái.

Cô gái phát hiện ra, liền giáng cho cô bé một cái tát: "Con đĩ thối tha, ai cho mày sờ vào đàn của tao!"

Cô gái không chịu buông tha, kéo cô bé ra khỏi phòng, đẩy cô bé ra ngoài cầu thang, thấy cô bé sắp ngã xuống cầu thang, cô gái vẫn không chịu nhường bước, giơ tay lên định đánh.



Tôi vội vàng giơ tay lên, nắm lấy hai luồng gió, một luồng quấn quanh eo cô bé, một luồng kéo tay cô gái lại.

Cô bé thoát c.h.ế.t trong gang tấc.

Nhưng cô gái lại không thể đánh xuống.

Mọi người thấy vậy, vội vàng chạy đến, khuyên cô gái bớt giận.

Cô gái tức giận đến cùng cực, hất mạnh tay áo, sải bước về phòng.

Sau khi về phòng, cô gái trút giận lên tôi, cô nhìn tôi, người vừa mới hiện hình, quát lớn: "Không phải ngươi nói ngươi là thần không thể can thiệp vào việc của người phàm sao! Tại sao ngươi lại cứu nó!"

Tôi còn chưa kịp trả lời, cô đã quét sạch đồ đạc trên bàn xuống đất, gào thét: "Tại sao ngươi lại cứu nó! Tại sao ngươi cứu nó mà không cứu ta!"

"Mỗi người đều có số phận, cô bé đó số phận không phải c.h.ế.t dưới tay ngươi."

"Vậy ta đáng bị rơi vào cảnh này sao?!"

Cô không đợi tôi nói xong, quay đầu chất vấn tôi, hai mắt đỏ hoe.

Tôi lặng lẽ nhìn cô: "Tất cả những điều này, đều là do ngươi tự mình cầu xin."

Cô gái hét lên một tiếng, thuận tay cầm lấy chiếc bình hoa bên cạnh ném về phía tôi.

Chuyện này cô đã thử vô số lần rồi, nhưng lần nào đồ vật cũng đều xuyên qua người tôi, rơi xuống đất sau lưng tôi.

Tôi hỏi cô, tại sao lại đối xử với cô bé đó như vậy, dùng những lời lẽ… ác độc như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Khôi Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook