Hoa Khôi Mộng

Chương 12

La Phù Mộng

25/12/2024

“Ác độc?”

Cô gái cười khẩy.

Cô nhìn thẳng vào tôi, hỏi ngược lại.

“Ác độc sao?”

“Nhưng ta đang bảo vệ nó đấy!”

18

Lần này, đến lượt tôi cười lạnh.

Dù sao lời này từ miệng cô gái nói ra, mấy phần thật mấy phần giả, đều tùy thuộc vào việc bản thân cô gái tin hay không tin lời này.

Tôi từng hỏi cô, đạt được ước nguyện của mình rốt cuộc có gì không tốt?

Phải biết rằng, ban đầu cô ấy tha thiết muốn làm, chính là một hoa khôi như vậy — được mọi người vây quanh, ăn sung mặc sướng, tiêu diêu tự tại, còn có thể ngủ với tất cả đàn ông trên đời, không cần phải trao trọn con tim, có thể yêu nhiều người, ngắn ngủi mà nồng nàn...

Cô gái lại cầm đồ vật bên cạnh đập tan ảo ảnh của tôi.

Từ khi cô gái nổi tiếng, tính tình của cô ấy đã trở nên kỳ lạ hơn rất nhiều.

Vừa rồi còn ở bữa tiệc của quan phủ, nâng ly chúc rượu, cười nói với các vị đại nhân, một lúc sau khi về Kim Ngọc Các, cô lại ngồi bên cửa sổ, ngây dại nhìn chằm chằm vào một chỗ.

Lúc này nếu có ai đến làm phiền cô, tâm trạng tốt thì thôi, gặp lúc tâm trạng không tốt, bất kể là ai, đều bị cô đánh mắng.



Ngay cả tú bà cũng bị cô ném chén trà mấy lần.

Mà gần đây, các vị quan lão gia trong nha môn rất thích cô gái, điều này khiến giá trị của cô ngày càng tăng cao, mỗi đêm không biết bao nhiêu người vung tiền như rác, chỉ để được chiêm ngưỡng dung nhan — phần lớn tiền tài của Kim Ngọc Các đều đổ dồn lên một mình cô gái, tú bà cũng đành nhắm mắt làm ngơ, chiều theo ý cô.

Vì vậy, dần dần, những người trong Kim Ngọc Các từ mong mỏi, muốn thân cận với cô, đã chuyển thành sợ hãi, tránh né cô.

Cô gái không nói gì, chỉ nhìn bóng lưng những người đó, cười lạnh với vẻ oán hận và chế giễu.

Nhưng người trong Kim Ngọc Các biết sự thay đổi của cô gái, người ngoài Kim Ngọc Các thì không biết.

Họ vẫn như trước, tung hô cô gái, đủ mọi thành phần, đủ mọi tầng lớp.

Ngay cả khi đang trên đường trở về sau chuyến du ngoạn, cũng có người lại gần bắt chuyện với cô gái.

Người đến là một ông lão, vai trái vác một chiếc đòn gánh trống không, vai phải khoác một chiếc khăn mặt đen sì, trông như vừa tan ca làm việc.

Ông lão đứng dưới mái đình nơi cô gái đang nghỉ chân, dựa vào chiếc đòn gánh hỏi cô gái đang ôm đàn tỳ bà, liệu cô có thể đàn một khúc cho ông nghe để giải khuây hay không.

Cô gái nhắm mắt dưỡng thần, giả vờ như không nghe thấy ông.

Ông lão không bỏ cuộc, lại hỏi lần nữa.

Ông nói, trước đây ông đã từng nghe đàn tỳ bà, rất hay, rất đẹp, chỉ là sau này...

Ông thở dài lắc đầu.

Vì vậy, ông cầu xin cô gái, liệu cô có thể nể mặt mà gảy đàn một khúc hay không.



"Ông hiểu gì về đàn tỳ bà chứ!" Cô gái đột nhiên nổi giận, cô mở mắt ra, chau mày, nhìn chằm chằm ông lão nói, "Ông có hiểu được những khúc nhạc tao nhã này không!"

Ông lão sững người.

Chưa kịp để ông lão lên tiếng, cô gái lại mắng tiếp: "Những người phàm tục như ông, kẻ buôn bán nhỏ nhoi, làm sao xứng đáng nghe đàn tỳ bà của ta! Ông không hiểu âm luật, không biết khúc điệu, ta đàn khúc tỳ bà tao nhã này cho ông nghe, thật là phí của trời!"

Thấy ông lão không nói gì, cô gái lại tiến lên một bước, tiếp tục mắng: "Ta là thân phận gì? Ông lại là thân phận gì! Ông cũng xứng để ta đàn tỳ bà cho ông nghe sao? Nếu ta cứ ai muốn nghe là đàn, chẳng phải là mất mặt sao?!"

Ông lão ngẩn người một lúc, bỗng nhiên vỗ tay cười lớn, cũng không mắng lại cô gái, cũng không so đo với cô gái, mà vác chiếc đòn gánh trống không lên, ngửa mặt lên trời cười rồi rời đi.

Khi đến gần một cái đình khác không xa, một cô gái khác đang ôm đàn tỳ bà bước ra, cô ấy chặn ông lão lại, mong ông lão đừng chê cô ấy tài nghệ kém cỏi, hãy theo cô ấy vào đình, để cô ấy múa rìu qua mắt thợ.

Cô gái khinh bỉ liếc nhìn, hừ lạnh một tiếng, buông một câu "tự hạ thấp thân phận", rồi quay đầu bỏ đi.

Đợi đến khi về Kim Ngọc Các, tôi chống cằm ngồi bên cửa sổ, thích thú hỏi cô gái, cô là thân phận gì?

Cô gái liếc tôi một cái, không trả lời.

Tôi lại tò mò, tôi hỏi cô, chẳng phải đều nghe nói hoa khôi chốn nhân gian, dù có ngàn điều tốt vạn điều tốt, nhưng suy cho cùng vẫn là hạ lưu, thuộc tầng lớp tiện dân...

Lời còn chưa dứt, cô gái đã nổi giận mắng.

Tiện dân! Tiện dân ở đâu ra!

Cô ăn cơm của triều đình, dự tiệc của quan phủ, không lo ăn mặc, đường hoàng, sao lại là tiện dân!

Cô cười lạnh nhìn tôi từ trên xuống dưới, khinh thường nói với tôi rằng, cô là kỹ nữ của triều đình, được triều đình điều động, hầu hạ các quan, nếu ở thời đại của cô, đây không phải là tiện dân, đây là biên chế, là thứ mà hàng triệu người cầu cũng không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Khôi Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook