Chương 19
Tôn Tiểu Thiên
03/08/2013
“Không,bởi vì yêu cháu nên nó mới chịu ở lại,cho dù nó hận ta,hận cái nhà này nó vẫn trở lại.”
“Tiêu bá bá,đừng nghĩ như vậy,Tử Úy một chút cũng không hận ngài.Anh ấy rất quan tâm ngài,chẳng qua nó không biết làm sao biểu đạt tình cảm mình.” Dù sao cũng cha con huyết thống,ở đâu ra cừu hận.
“Bác không dám hy vọng xa vời nó sẽ tha thứ bác.”
“Nói cho anh ấy biết! Đem tất cả chuyện nói cho anh ấy biết,bao gồm chuyện bác bị bệnh,chuyện trong lòng bác nghĩ.” Nếu không đem chuyện làm sáng tỏ,trong lòng cô cũng vô cùng đau khổ cùng khó xử.
“Bác chỉ sợ nó sẽ không nghe .”
“Thử một chút xem,không thử sao biết sẽ không thành công?”Cô không muốn tiếp tục lừa gạt Tử Úy.
“Sau này hẳn nói.”
Hạ Vũ Thần còn muốn nói tiếp,đột nhiên dì Dung đi vào thông báo Chu Bá Tinh tới chơi.
“Không gặp!Đuổi nó đi,sau này không cho mở cửa đón nó vào!” Tiêu lão tiên sinh tức giận quát.
“Nhưng . . . . .”
“Dì Dung,để tôi đi,dì đưa lão gia trở về phòng nghỉ ngơi.” Hạ Vũ Thần xung phong nhận việc đi đón vị khách đáng ghét kia
“Vũ Thần. . . . . .”
“Không sao đâu.” Hạ Vũ Thần nở một nụ cười với Tiêu lão tiên sinh.
“Chu tiên sinh.” Hạ Vũ Thần đi tới phòng khách,lập tức thấy Chu Bá Tinh quần áo lòe loẹt.Mặc dù ghét nhưng cô vẫn phải tiếp đón hắn.
“A!Mợ nhỏ!” Chu Bá Tinh đứng lên.
“Xin đừng gọi tôi như vậy,hay gọi tôi là Hạ tiểu thư đi. Mời ngồi.” Hạ Vũ Thần một mình ngồi xuống ghế sa lon.
“Không được, không được,tôi làm sao có thể không lễ phép như thế !” Hắn chọn vị trí gần phía cô ngồi xuống.
“Cậu quá khách khí.”
“Tôi là cháu ngoại,về tình về lý cũng nên xưng như thế.” Hắn cố ý nịnh hót.
………..
“Chu tiên sinh tới có chuyện gì không?” Hạ Vũ Thần không nhịn được hỏi.
“Cũng không có chuyện gì đặc biệt,mẹ tôi hôm nay sức khỏe không tốt lắm,cho nên giao cho tôi đến xem sức khỏe cậu có khá hơn chút nào không?” Hắn cười mê đắm,nghĩ thầm tuổi cậu cũng một xấp dầy,còn có thể lấy được tiểu y tá tuổi còn nhỏ vậy về làm vợ,thật có diễm phúc.
“Tiêu bá bá rất tốt,trước mắt cũng không lo ngại,hiện tại ngài ấy đang nghỉ ngơi,cậu tốt nhất đừng đến ầm ĩ ngài ấy.” Cô nghĩ thầm nói như vậy,hắn chắc sẽ biết khó mà lui đi!
“Đúng! Không ầm ĩ cậu, không ầm ĩ cậu.”
“Nếu như không có những chuyện khác,ta trước xin lỗi không tiếp được .” Cô rốt cuộc biết tại sao Tiêu bá bá cùng Tử Úy chán ghét hai mẹ con bọn họ.
“Tiểu —— ách, Hạ tiểu thư!” Hắn gọi ở cô.
“Còn có chuyện gì?”
“Có chuyện tôi nghĩ phiền đến cô.”
“Xin nói.”
“Cậu những ngày qua bị bệnh nằm trên giường, công ty đã thật lâu không có đến sao?” Hắn thử thăm dò hỏi.
“Ừ.”Cô gật đầu.
Chu Bá Tinh cho rằng Hạ Vũ Thần vừa trẻ tuổi vừa ôn thuần,đối với chuyện của công ty một chữ cũng không biết,hẳn sẽ rất dễ nói chuyện.
“Như vậy xin cô chuyển cáo với cậu,nói tôi rất muốn thay cậu quản lý công ty trong lúc cậu đang dưỡng bệnh,công ty cũng không thể một ngày không chủ!” Hắn ám hiệu hẳn rõ ràng rồi chứ!
Lại vì tiền! Hạ Vũ Thần thật chịu đủ rồi.Trong mắt hai mẹ con bọn họ chỉ có tiền sao?
“Chuyện này tôi không rõ,Tiêu bá bá cũng chưa từng đề cập qua.Cậu có muốn thì cứ hỏi thẳng Tử Úy,hắn là con trai Tiêu bá bá,nên sẽ biết nhiều hơn ta,cậu thấy thế nào?”
“Không, không cần!” Hắn mới không muốn chọc tới anh họ đáng sợ kia,lần trước hắn đã chịu đủ,hắn không muốn đấu thêm một lần nữa.
“Thật không cần? Tử Úy mới vừa trở lại,tôi sẽ gọi hắn xuống nói chuyện với cậu,thế nào?”
“Không cần! Thật không cần.” Hắn vội vàng đứng lên đi ra ngoài, “Tôi đột nhiên nhớ tới tôi ở nhà có chuyện nên đi trước,tạm biệt.”
“Ta đây sẽ không tiễn.”
Làm ác mà không có can đảm! Hạ Vũ Thần xoay người muốn đi xem Tiêu lão tiên sinh,đột nhiên phát hiện có người đang đứng ở cửa thang lầu nhìn cô.
“Tử Úy!”
Sau khi Chu Bá Tinh đi,Tiêu Tử Uý giống như trận gió kéo Hạ Vũ Thần lên lầu.
Hắn không lịch sự kéo cô ném vào trong phòng hắn.
“Tử Úy,anh đang làm gì? Nếu bị người khác thấy chúng ta. . . . . . thì nói gì bây giờ?”Cô rất khẩn trương đẩy hắn.
“Vậy em cũng đang làm gì?Em không biết Chu Bá Tinh là người nổi tiếng vô lại xấu xa sao?” Bộ dạng hắn thoạt nhìn vô cùng tức giận.
“Anh đang nói gì!” Thật là,lại gà nói với vịt.
“Vừa nói vừa cười với tên khốn kiếp đó! Em điên rồi sao? !” Hắn rất tức giận,một chút dấu hiệu hết giận cũng không có.
“Kia chẳng qua là lễ phép hàn huyên mà thôi.” Nếu như không phải cô đã hứa với Tiêu bá bá, cô sẽ mặc kệ loại người kia!
“Thật không?Ánh mắt nó nhìn em giống như muốn nuốt em vào bụng,anh hận không được móc hắn ra!” Hắn hung dữ nói.
“Đừng nói nhảm.”
“Hứa với anh,lần sau —— không,không có lần sau,sau này tuyệt đối đừng một mình nói chuyện riêng với thằng đó,hắn so với chuột càng không đáng tin!” Vừa nhìn thấy cô và Chu Bá Tinh ở trong phòng khách,lòng hắn cũng nhói lại.
Không phải hắn không tin cô,hắn không yên lòng chính là tên Chu Bá Tinh kia giống như con hồ ly giảo hoạt,ai biết nó bất ngờ đánh ra chiêu gì,tốt nhất vẫn cẩn thận đề phòng.
“Anh tại sao giận giữ thế ?” Cô nhẹ nhàng dựa vào hắn,ngón tay lơ đãng chơi trêu đùa nút áo sơ mi trên hắn.
Hắn thở dài một hơi,cầm tay cô nói: “Anh bị ghen tị làm cho đầu choáng váng”
Cô khẽ nở nụ cười,cảm giác ngọt ngào tràn vào người, “Chuyện này có gì ghen tỵ ?”
“Anh không có cách.” Hắn đưa tay ôm cô, “Vừa nhìn thấy em nói chuyện đùa với người đàn ông khác,anh đã khống chế không được.”
Cô nói không cảm động là gạt người,thỉnh thoảng làm cho hắn khẩn trương cũng tốt,ha ha ăn dấm,thân thể sẽ khỏe mạnh.
“Em yêu anh.” Cô chủ động khẽ hôn môi hắn, “Chỉ yêu anh.”
Tiêu Tử Uý giơ tay lên,ngón trỏ từ trán trơn bóng lướt đến sống mũi,đi tới môi đỏ căng mọng,nhẹ hôn lên khóe môi cô.
“Ừ. . . . . . Tử Úy,yêu em.” Khêu gợi xúc giác, cơ thể cô khát khao hắn, “Em muốn anh ôm em.”
“Đây không phải chuyện anh đang làm sao?” Ngón tay tà ác từ từ kéo đi lớp áo,tiếp theo thuận lợi cởi nó ra.
Âu phục đáng thương bị chủ nhân không chút lưu tình vứt xuống trên sàn nhà.
“Tử Úy. . . . . .”
“Hừ, đừng nói chuyện.”
Tiêu Tử Uý quả nhiên không tốn nhiều lời lẽ,trực tiếp hành động,bàn tay to dao động chung quanh thân thể xinh đẹp. . . . . .
“Anh yêu em.” Hắn cảm xúc ngổn ngang nói.
Nhưng có một ngày,cô cũng sẽ trở thành mẹ kế của hắn!
“Tiêu bá bá,đừng nghĩ như vậy,Tử Úy một chút cũng không hận ngài.Anh ấy rất quan tâm ngài,chẳng qua nó không biết làm sao biểu đạt tình cảm mình.” Dù sao cũng cha con huyết thống,ở đâu ra cừu hận.
“Bác không dám hy vọng xa vời nó sẽ tha thứ bác.”
“Nói cho anh ấy biết! Đem tất cả chuyện nói cho anh ấy biết,bao gồm chuyện bác bị bệnh,chuyện trong lòng bác nghĩ.” Nếu không đem chuyện làm sáng tỏ,trong lòng cô cũng vô cùng đau khổ cùng khó xử.
“Bác chỉ sợ nó sẽ không nghe .”
“Thử một chút xem,không thử sao biết sẽ không thành công?”Cô không muốn tiếp tục lừa gạt Tử Úy.
“Sau này hẳn nói.”
Hạ Vũ Thần còn muốn nói tiếp,đột nhiên dì Dung đi vào thông báo Chu Bá Tinh tới chơi.
“Không gặp!Đuổi nó đi,sau này không cho mở cửa đón nó vào!” Tiêu lão tiên sinh tức giận quát.
“Nhưng . . . . .”
“Dì Dung,để tôi đi,dì đưa lão gia trở về phòng nghỉ ngơi.” Hạ Vũ Thần xung phong nhận việc đi đón vị khách đáng ghét kia
“Vũ Thần. . . . . .”
“Không sao đâu.” Hạ Vũ Thần nở một nụ cười với Tiêu lão tiên sinh.
“Chu tiên sinh.” Hạ Vũ Thần đi tới phòng khách,lập tức thấy Chu Bá Tinh quần áo lòe loẹt.Mặc dù ghét nhưng cô vẫn phải tiếp đón hắn.
“A!Mợ nhỏ!” Chu Bá Tinh đứng lên.
“Xin đừng gọi tôi như vậy,hay gọi tôi là Hạ tiểu thư đi. Mời ngồi.” Hạ Vũ Thần một mình ngồi xuống ghế sa lon.
“Không được, không được,tôi làm sao có thể không lễ phép như thế !” Hắn chọn vị trí gần phía cô ngồi xuống.
“Cậu quá khách khí.”
“Tôi là cháu ngoại,về tình về lý cũng nên xưng như thế.” Hắn cố ý nịnh hót.
………..
“Chu tiên sinh tới có chuyện gì không?” Hạ Vũ Thần không nhịn được hỏi.
“Cũng không có chuyện gì đặc biệt,mẹ tôi hôm nay sức khỏe không tốt lắm,cho nên giao cho tôi đến xem sức khỏe cậu có khá hơn chút nào không?” Hắn cười mê đắm,nghĩ thầm tuổi cậu cũng một xấp dầy,còn có thể lấy được tiểu y tá tuổi còn nhỏ vậy về làm vợ,thật có diễm phúc.
“Tiêu bá bá rất tốt,trước mắt cũng không lo ngại,hiện tại ngài ấy đang nghỉ ngơi,cậu tốt nhất đừng đến ầm ĩ ngài ấy.” Cô nghĩ thầm nói như vậy,hắn chắc sẽ biết khó mà lui đi!
“Đúng! Không ầm ĩ cậu, không ầm ĩ cậu.”
“Nếu như không có những chuyện khác,ta trước xin lỗi không tiếp được .” Cô rốt cuộc biết tại sao Tiêu bá bá cùng Tử Úy chán ghét hai mẹ con bọn họ.
“Tiểu —— ách, Hạ tiểu thư!” Hắn gọi ở cô.
“Còn có chuyện gì?”
“Có chuyện tôi nghĩ phiền đến cô.”
“Xin nói.”
“Cậu những ngày qua bị bệnh nằm trên giường, công ty đã thật lâu không có đến sao?” Hắn thử thăm dò hỏi.
“Ừ.”Cô gật đầu.
Chu Bá Tinh cho rằng Hạ Vũ Thần vừa trẻ tuổi vừa ôn thuần,đối với chuyện của công ty một chữ cũng không biết,hẳn sẽ rất dễ nói chuyện.
“Như vậy xin cô chuyển cáo với cậu,nói tôi rất muốn thay cậu quản lý công ty trong lúc cậu đang dưỡng bệnh,công ty cũng không thể một ngày không chủ!” Hắn ám hiệu hẳn rõ ràng rồi chứ!
Lại vì tiền! Hạ Vũ Thần thật chịu đủ rồi.Trong mắt hai mẹ con bọn họ chỉ có tiền sao?
“Chuyện này tôi không rõ,Tiêu bá bá cũng chưa từng đề cập qua.Cậu có muốn thì cứ hỏi thẳng Tử Úy,hắn là con trai Tiêu bá bá,nên sẽ biết nhiều hơn ta,cậu thấy thế nào?”
“Không, không cần!” Hắn mới không muốn chọc tới anh họ đáng sợ kia,lần trước hắn đã chịu đủ,hắn không muốn đấu thêm một lần nữa.
“Thật không cần? Tử Úy mới vừa trở lại,tôi sẽ gọi hắn xuống nói chuyện với cậu,thế nào?”
“Không cần! Thật không cần.” Hắn vội vàng đứng lên đi ra ngoài, “Tôi đột nhiên nhớ tới tôi ở nhà có chuyện nên đi trước,tạm biệt.”
“Ta đây sẽ không tiễn.”
Làm ác mà không có can đảm! Hạ Vũ Thần xoay người muốn đi xem Tiêu lão tiên sinh,đột nhiên phát hiện có người đang đứng ở cửa thang lầu nhìn cô.
“Tử Úy!”
Sau khi Chu Bá Tinh đi,Tiêu Tử Uý giống như trận gió kéo Hạ Vũ Thần lên lầu.
Hắn không lịch sự kéo cô ném vào trong phòng hắn.
“Tử Úy,anh đang làm gì? Nếu bị người khác thấy chúng ta. . . . . . thì nói gì bây giờ?”Cô rất khẩn trương đẩy hắn.
“Vậy em cũng đang làm gì?Em không biết Chu Bá Tinh là người nổi tiếng vô lại xấu xa sao?” Bộ dạng hắn thoạt nhìn vô cùng tức giận.
“Anh đang nói gì!” Thật là,lại gà nói với vịt.
“Vừa nói vừa cười với tên khốn kiếp đó! Em điên rồi sao? !” Hắn rất tức giận,một chút dấu hiệu hết giận cũng không có.
“Kia chẳng qua là lễ phép hàn huyên mà thôi.” Nếu như không phải cô đã hứa với Tiêu bá bá, cô sẽ mặc kệ loại người kia!
“Thật không?Ánh mắt nó nhìn em giống như muốn nuốt em vào bụng,anh hận không được móc hắn ra!” Hắn hung dữ nói.
“Đừng nói nhảm.”
“Hứa với anh,lần sau —— không,không có lần sau,sau này tuyệt đối đừng một mình nói chuyện riêng với thằng đó,hắn so với chuột càng không đáng tin!” Vừa nhìn thấy cô và Chu Bá Tinh ở trong phòng khách,lòng hắn cũng nhói lại.
Không phải hắn không tin cô,hắn không yên lòng chính là tên Chu Bá Tinh kia giống như con hồ ly giảo hoạt,ai biết nó bất ngờ đánh ra chiêu gì,tốt nhất vẫn cẩn thận đề phòng.
“Anh tại sao giận giữ thế ?” Cô nhẹ nhàng dựa vào hắn,ngón tay lơ đãng chơi trêu đùa nút áo sơ mi trên hắn.
Hắn thở dài một hơi,cầm tay cô nói: “Anh bị ghen tị làm cho đầu choáng váng”
Cô khẽ nở nụ cười,cảm giác ngọt ngào tràn vào người, “Chuyện này có gì ghen tỵ ?”
“Anh không có cách.” Hắn đưa tay ôm cô, “Vừa nhìn thấy em nói chuyện đùa với người đàn ông khác,anh đã khống chế không được.”
Cô nói không cảm động là gạt người,thỉnh thoảng làm cho hắn khẩn trương cũng tốt,ha ha ăn dấm,thân thể sẽ khỏe mạnh.
“Em yêu anh.” Cô chủ động khẽ hôn môi hắn, “Chỉ yêu anh.”
Tiêu Tử Uý giơ tay lên,ngón trỏ từ trán trơn bóng lướt đến sống mũi,đi tới môi đỏ căng mọng,nhẹ hôn lên khóe môi cô.
“Ừ. . . . . . Tử Úy,yêu em.” Khêu gợi xúc giác, cơ thể cô khát khao hắn, “Em muốn anh ôm em.”
“Đây không phải chuyện anh đang làm sao?” Ngón tay tà ác từ từ kéo đi lớp áo,tiếp theo thuận lợi cởi nó ra.
Âu phục đáng thương bị chủ nhân không chút lưu tình vứt xuống trên sàn nhà.
“Tử Úy. . . . . .”
“Hừ, đừng nói chuyện.”
Tiêu Tử Uý quả nhiên không tốn nhiều lời lẽ,trực tiếp hành động,bàn tay to dao động chung quanh thân thể xinh đẹp. . . . . .
“Anh yêu em.” Hắn cảm xúc ngổn ngang nói.
Nhưng có một ngày,cô cũng sẽ trở thành mẹ kế của hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.