Chương 20
Tôn Tiểu Thiên
03/08/2013
Sáng hôm sau Tiêu gia không được an bình,nguyên nhân thì ra hai người Tiêu Mỹ Châu cùng Chu Bá Tinh không mời mà tới.
“Thơm quá!Tôi hình như ngửi được mùi cháo trứng muối thịt nạc,không biết tôi có vinh hạnh cùng dùng một chén?” Tiêu Mỹ Châu nghênh ngang đưa con trai đến”Di Viên” , vừa lúc gặp bọn họ đang ăn sáng.
“Dạ được,tôi lập tức đi chuẩn bị.” Dì Dung không dám đắc tội,cung kính nói.
“Múc thêm cho tôi một chén!” Chu Bá Tinh da mặt dày kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hạ Vũ Thần,mê đắm ngó chừng cô.
“Dì dung,nơi này không có chuyện của dì, đi xuống.” Tiêu lão tiên sinh nói rõ.
“Nhưng . . . . .”
“Không cần múc cháo,tôi không muốn lãng phí cháo cho hạng người như thế.” Tiêu lão tiên sinh nhìn trừng trừng em gái cùng cháu ngoại trai. Hai người kia quả thật giống như quỷ hút máu,muốn vứt cũng vứt không được.
“Đại ca,anh nói vậy em rất đau lòng! Chúng ta ở xa tới thăm anh,ngay cả ăn chén cháo cũng không được sao?” Tiêu Mỹ Châu không khách khí lấy tay bốc lên chút thức ăn trên bàn bỏ vào trong miệng ăn.
“Cô muốn gì tôi còn không nhìn ra sao?” Dù sao cùng chung huyết thống,tại sao có người không biết đạo lý thế chứ.
“Em nào có ý gì? Đại ca,anh đừng có hiểu lầm em,em quan tâm anh xuất phát từ trong lòng,chứ không giống một số người muốn đèo cao.” Bà vừa nói còn vừa dùng ánh mắt khinh thường nhìn sang Hạ Vũ Thần,nói rõ bà không vừa mắt con nhóc kia.
“Sao? Vậy em cùng con trai bảo bối của em hai ba ngày lại chạy đến chỗ ta làm gì,không phải chờ ta chết,sau rồi chia tài sản của ta sao?” Tiêu lão tiên sinh một chút cũng không kiêng kỵ, nói ra chuyện mọi người đều hiểu.
“Ôi! Phi phi phi! Không nên nói những lời xấu đó,thân thể anh hai rất tốt,chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt sẽ khỏe mạnh lại như xưa.”Bà khoa trương kéo cao thanh âm giống như sợ người khác nghe không được.
“Đúng vậy,đúng vậy,cậu là người tốt,nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.” Chu Bá Tinh cũng bắt chước nịnh bợ theo.
Hai mẹ con phối hợp vô cùng ăn ý,một người nói ra người kia sẽ hùa theo .
“Yên tâm,ta còn chưa chết được,cho dù ta thật chết,hai người các ngươi cũng không được chia nửa xu.” Di chúc ông đã sớm chuẩn bị.
“Anh hai,anh đến giờ vẫn cho em là người thích tiền?Em chỉ lo lắng cho anh thôi!” Tiêu Mỹ Châu lo lắng nói: “Tài sản Tiêu gia lớn như thế, nếu tương lai anh lỡ như xảy ra bất trắc,sự nghiệp sẽ do ai tiếp quản!” Tốt nhất là giao cho bà nha!
“Công ty có chuyên gia quản lý,không cần cô quan tâm.”
“Nhưng dù sao bọn họ vẫn là người ngoài!”
“Vậy thì giao cho con trai ta.”
“Anh cũng biết tính tình của thằng nhóc Tử Úy,lòng của hắn toàn bộ dán vào nhíp ảnh,hắn đối với chuyện làm ăn công ty một chữ cũng không biết,huống chi hắn sớm đã nói hứng thú với chuyện làm ăn,giao công ty cho nó vậy sẽ rất nguy hiểm!” Bà không sợ thiên hạ nổi loạn dùng lời gièm pha,dù sao cha con bọn họ bất hòa ai mà không biết.
“Ta đâu nói để lại toàn bộ cho Tử Uý.” Tiêu lão tiên sinh nhàn nhạt nói.
“Đại ca,anh có ý gì?” Chẳng lẽ anh hai ngoại trừ Tử Uý còn đứa con riêng khác? !
“Tương lai ta chết,gia sản sẽ giao cho Vũ Thần toàn quyền xử lý.” Thái độ Tiêu lão tiên sinh cữc bình tĩnh tiếp tục ăn cháo,tựa như đang nói chuyện phiếm.
“Cô ta? Tại sao là cô ta?” Tiêu Mỹ Châu lập tức lộ ra bản tính, giương nanh múa vuốt gầm thét.
Hạ Vũ Thần giống như trước không hiểu.Cô cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Tiêu bá bá nói chuyện này.
“Bởi vì cô ấy rất nhanh sẽ trở thành vợ ta,cô ấy so với cô còn có quyền thừa kế hơn!”
“Anh hai,anh thật là! Em còn tưởng rằng. . . . . .” Dù sao gần đây không nghe nói chuyện gì nên,bà còn tưởng rằng anh bà nói giỡn.Tuổi cũng một xấp dầy,còn cưới với chả cưới!
“Không sai,ta cùng Vũ Thần quyết định tháng sau kết hôn.” Ông liếc sang Vũ Thần,thấy con bé không có bối rối. Rất tốt.
“Tháng sau? Nhanh như vậy?”
Tiêu Mỹ Châu cùng Chu Bá Tinh cùng trừng to mắt, không thể tin.
“Tương lai tài sản của ta sẽ do Vũ Thần cùng Tử Úy cùng chung thừa kế,nếu như Tử Úy muốn bỏ,sẽ do Vũ Thần hoặc con của cô ấy thừa kế.”
“Con? !” Lại thêm một tin tức kinh hãi,bọn họ đồng thời nhìn về phía bụng Hạ Vũ Thần.
“Các ngươi có thể nói chúc mừng ta,sau đó trở về nhà.”
“Chúc. . . . . . Chúc mừng, đừng quên mời chúng em uống rượu mừng nhé anh hai.” Tiêu Mỹ Châu khó khăn nặn ra lời chúc.Muốn bà gọi một cô bé nhỏ hơn bà hai mươi tuổi là chị dâu,bà thật sự làm không được.
“A! Anh họ!” Chu Bá Tinh kêu lên.
Tiêu Tử Uý vẻ mặt âm trầm đứng ở cửa thang lầu, không nói một lời nhìn bọn họ chằm chằm.
Hạ Vũ Thần lo lắng hắn lại muốn xung đột với Tiêu lão tiên sinh.
“Tử Úy,bố của anh nói muốn cùng Hạ tiểu thư. . . . . .” Tiêu Mỹ Châu bận rộn đâm thọc.
“Tôi nghe được.” Tiêu Tử Uý ánh mắt lạnh như băng nhìn về Hạ Vũ Thần.”Tôi sẽ không chúc mừng các ngươi .” Hắn xoay người đi ra cửa .
Hạ Vũ Thần giống như bị hắn giáng một cái tát.Cô thật không biết mình đang làm gì
Tuy chỉ giả bộ tổ chứ hôn lễ,nhưng trong nhà cũng bắt đầu chuẩn bị,Hạ Vũ Thần mỗi ngày đều bận rộn,nào thử lễ phục,trang điểm,chụp hình,khó được gặp Tiêu Tử Uý một lần.
Cho dù thấy không phải bên cạnh bọn họ còn một đống bạn bè đến chúc mừng sao,chính là ông chủ công ty áo cưới hoặc quản lý tiệm châu báu đưa mục lục để cô chọn trang sức đeo tay dùng trong hôn lễ,hai người bọn họ căn bản không có cơ hội nói một câu.
Tiêu Tử Uý cũng đang hờn dỗi,sắc mặt mỗi ngày đều khó coi,làm cho người ta sợ hãi.
Nhẫn nại đến giới hạn,hắn thật không muốn nhịn tiếp nữa.
Buổi trưa hắn làm việc xong trở về nhà,chỉ thấy Hạ Vũ Thần một mình ở trong phòng khách đang sửa sang lại cho bố hắn.
Hắn rón rén từng bước đến gần,từ phía sau ôm lấy cô.
…………………………
“A!” Hạ Vũ Thần bất thình lình bị người ta ôm sợ hết hồn,trong nhà không có người khác,chẳng lẽ là. . . . . .
“Là anh.”
Tiếng nói âm trầm quen thuộc từ sau lưng cô truyền đến.
“Tử Úy,mau buông,nếu để cho người khác thấy không được đâu?” Cô muốn tránh thoát vòng ôm của hắn,nhưng hắn không chịu buông tay ngược lại ôm càng chặt.
“Bọn họ muốn nghĩ gì thì nghĩ,anh không quan tâm.” Hắn quay cô lại,để cô đối mặt với hắn, “Anh hiện tại muốn có em!”
“Anh điên ư!” Cô che lại miệng hắn, “Anh cho rằng anh đang ở đâu?” Cô khẩn trương hết nhìn đông tới nhìn tây,sợ bộ dạng hiện tại của bọn họ bị người ta nhìn thấy.
“Còn như vậy nữa,anh thật sẽ điên đấy!” Hắn kéo ra tay cô,nắm thật chặc trong tay mình.
“Tử Úy,đừng như vậy!”
“Vậy em muốn anh thế nào? Cái gì cũng không làm,trơ mắt nhìn em gả cho người đàn ông khác,hơn nữa người đàn ông kia còn là bố anh!Chẳng lẽ thật phải đợi em vào Tiêu gia, trở thành mẹ kế của anh? Đến lúc đó anh còn cách gì có được em?”
Ai có thể hiểu trong lòng hắn đau khổ cỡ nào? Đã yêu một cô gái sắp trở thành mẹ kế mình,hắn không thể cùng người khác chia xẻ vui sướng,chỉ vì tình yêu bọn họ không được người đời thừa nhận,hắn thậm chí chịu lương tâm khiển trách đoạt người yêu của bố hắn.
Những chuyện này cô có biết không?
“Tử Úy,đừng nói như vậy,em có nỗi khổ tâm của mình!” Cô nhận ủy thác của người khác,hơn nữa đồng ý không nói cho bất luận kẻ nào,hôn lễ bất quá chỉ là giả thôi,cô không yêu cầu xa vời hắn có thể khoan dung,nhưng ít nhất hắn phải tin tưởng lòng cô!
“Còn anh thì sao? Ai tới thông cảm nổi khổ của anh?” Trán của hắn dán lên cô,khổ sở nói: “Anh yêu em,nhưng không thể có em đây là đạo lý gì?”
“Không,anh có em,có tất cả của em bao gồm lòng,linh hồn của em. . . . . . Thân thể của em chỉ thuộc về anh .” Hắn là người duy nhất cô yêu.
Hắn ôm chặc lấy cô,ở bên tai cô nói nhỏ, “Anh rất nhớ em.”
“Em cũng vậy.” Mặt cô áp vào lồng ngực cường trán của hắn,cảm giác giờ khắc này thật ấm áp.
Kế tiếp bốn cánh môi lập tức quấn giao chung một chỗ,ngôn ngữ còn ý nghĩa.Chiếc lưỡi nóng ước tiến vào trong miệng lật quấy,yêu cầu cuồng nhiệt hơn.
“Thơm quá!Tôi hình như ngửi được mùi cháo trứng muối thịt nạc,không biết tôi có vinh hạnh cùng dùng một chén?” Tiêu Mỹ Châu nghênh ngang đưa con trai đến”Di Viên” , vừa lúc gặp bọn họ đang ăn sáng.
“Dạ được,tôi lập tức đi chuẩn bị.” Dì Dung không dám đắc tội,cung kính nói.
“Múc thêm cho tôi một chén!” Chu Bá Tinh da mặt dày kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hạ Vũ Thần,mê đắm ngó chừng cô.
“Dì dung,nơi này không có chuyện của dì, đi xuống.” Tiêu lão tiên sinh nói rõ.
“Nhưng . . . . .”
“Không cần múc cháo,tôi không muốn lãng phí cháo cho hạng người như thế.” Tiêu lão tiên sinh nhìn trừng trừng em gái cùng cháu ngoại trai. Hai người kia quả thật giống như quỷ hút máu,muốn vứt cũng vứt không được.
“Đại ca,anh nói vậy em rất đau lòng! Chúng ta ở xa tới thăm anh,ngay cả ăn chén cháo cũng không được sao?” Tiêu Mỹ Châu không khách khí lấy tay bốc lên chút thức ăn trên bàn bỏ vào trong miệng ăn.
“Cô muốn gì tôi còn không nhìn ra sao?” Dù sao cùng chung huyết thống,tại sao có người không biết đạo lý thế chứ.
“Em nào có ý gì? Đại ca,anh đừng có hiểu lầm em,em quan tâm anh xuất phát từ trong lòng,chứ không giống một số người muốn đèo cao.” Bà vừa nói còn vừa dùng ánh mắt khinh thường nhìn sang Hạ Vũ Thần,nói rõ bà không vừa mắt con nhóc kia.
“Sao? Vậy em cùng con trai bảo bối của em hai ba ngày lại chạy đến chỗ ta làm gì,không phải chờ ta chết,sau rồi chia tài sản của ta sao?” Tiêu lão tiên sinh một chút cũng không kiêng kỵ, nói ra chuyện mọi người đều hiểu.
“Ôi! Phi phi phi! Không nên nói những lời xấu đó,thân thể anh hai rất tốt,chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt sẽ khỏe mạnh lại như xưa.”Bà khoa trương kéo cao thanh âm giống như sợ người khác nghe không được.
“Đúng vậy,đúng vậy,cậu là người tốt,nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.” Chu Bá Tinh cũng bắt chước nịnh bợ theo.
Hai mẹ con phối hợp vô cùng ăn ý,một người nói ra người kia sẽ hùa theo .
“Yên tâm,ta còn chưa chết được,cho dù ta thật chết,hai người các ngươi cũng không được chia nửa xu.” Di chúc ông đã sớm chuẩn bị.
“Anh hai,anh đến giờ vẫn cho em là người thích tiền?Em chỉ lo lắng cho anh thôi!” Tiêu Mỹ Châu lo lắng nói: “Tài sản Tiêu gia lớn như thế, nếu tương lai anh lỡ như xảy ra bất trắc,sự nghiệp sẽ do ai tiếp quản!” Tốt nhất là giao cho bà nha!
“Công ty có chuyên gia quản lý,không cần cô quan tâm.”
“Nhưng dù sao bọn họ vẫn là người ngoài!”
“Vậy thì giao cho con trai ta.”
“Anh cũng biết tính tình của thằng nhóc Tử Úy,lòng của hắn toàn bộ dán vào nhíp ảnh,hắn đối với chuyện làm ăn công ty một chữ cũng không biết,huống chi hắn sớm đã nói hứng thú với chuyện làm ăn,giao công ty cho nó vậy sẽ rất nguy hiểm!” Bà không sợ thiên hạ nổi loạn dùng lời gièm pha,dù sao cha con bọn họ bất hòa ai mà không biết.
“Ta đâu nói để lại toàn bộ cho Tử Uý.” Tiêu lão tiên sinh nhàn nhạt nói.
“Đại ca,anh có ý gì?” Chẳng lẽ anh hai ngoại trừ Tử Uý còn đứa con riêng khác? !
“Tương lai ta chết,gia sản sẽ giao cho Vũ Thần toàn quyền xử lý.” Thái độ Tiêu lão tiên sinh cữc bình tĩnh tiếp tục ăn cháo,tựa như đang nói chuyện phiếm.
“Cô ta? Tại sao là cô ta?” Tiêu Mỹ Châu lập tức lộ ra bản tính, giương nanh múa vuốt gầm thét.
Hạ Vũ Thần giống như trước không hiểu.Cô cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Tiêu bá bá nói chuyện này.
“Bởi vì cô ấy rất nhanh sẽ trở thành vợ ta,cô ấy so với cô còn có quyền thừa kế hơn!”
“Anh hai,anh thật là! Em còn tưởng rằng. . . . . .” Dù sao gần đây không nghe nói chuyện gì nên,bà còn tưởng rằng anh bà nói giỡn.Tuổi cũng một xấp dầy,còn cưới với chả cưới!
“Không sai,ta cùng Vũ Thần quyết định tháng sau kết hôn.” Ông liếc sang Vũ Thần,thấy con bé không có bối rối. Rất tốt.
“Tháng sau? Nhanh như vậy?”
Tiêu Mỹ Châu cùng Chu Bá Tinh cùng trừng to mắt, không thể tin.
“Tương lai tài sản của ta sẽ do Vũ Thần cùng Tử Úy cùng chung thừa kế,nếu như Tử Úy muốn bỏ,sẽ do Vũ Thần hoặc con của cô ấy thừa kế.”
“Con? !” Lại thêm một tin tức kinh hãi,bọn họ đồng thời nhìn về phía bụng Hạ Vũ Thần.
“Các ngươi có thể nói chúc mừng ta,sau đó trở về nhà.”
“Chúc. . . . . . Chúc mừng, đừng quên mời chúng em uống rượu mừng nhé anh hai.” Tiêu Mỹ Châu khó khăn nặn ra lời chúc.Muốn bà gọi một cô bé nhỏ hơn bà hai mươi tuổi là chị dâu,bà thật sự làm không được.
“A! Anh họ!” Chu Bá Tinh kêu lên.
Tiêu Tử Uý vẻ mặt âm trầm đứng ở cửa thang lầu, không nói một lời nhìn bọn họ chằm chằm.
Hạ Vũ Thần lo lắng hắn lại muốn xung đột với Tiêu lão tiên sinh.
“Tử Úy,bố của anh nói muốn cùng Hạ tiểu thư. . . . . .” Tiêu Mỹ Châu bận rộn đâm thọc.
“Tôi nghe được.” Tiêu Tử Uý ánh mắt lạnh như băng nhìn về Hạ Vũ Thần.”Tôi sẽ không chúc mừng các ngươi .” Hắn xoay người đi ra cửa .
Hạ Vũ Thần giống như bị hắn giáng một cái tát.Cô thật không biết mình đang làm gì
Tuy chỉ giả bộ tổ chứ hôn lễ,nhưng trong nhà cũng bắt đầu chuẩn bị,Hạ Vũ Thần mỗi ngày đều bận rộn,nào thử lễ phục,trang điểm,chụp hình,khó được gặp Tiêu Tử Uý một lần.
Cho dù thấy không phải bên cạnh bọn họ còn một đống bạn bè đến chúc mừng sao,chính là ông chủ công ty áo cưới hoặc quản lý tiệm châu báu đưa mục lục để cô chọn trang sức đeo tay dùng trong hôn lễ,hai người bọn họ căn bản không có cơ hội nói một câu.
Tiêu Tử Uý cũng đang hờn dỗi,sắc mặt mỗi ngày đều khó coi,làm cho người ta sợ hãi.
Nhẫn nại đến giới hạn,hắn thật không muốn nhịn tiếp nữa.
Buổi trưa hắn làm việc xong trở về nhà,chỉ thấy Hạ Vũ Thần một mình ở trong phòng khách đang sửa sang lại cho bố hắn.
Hắn rón rén từng bước đến gần,từ phía sau ôm lấy cô.
…………………………
“A!” Hạ Vũ Thần bất thình lình bị người ta ôm sợ hết hồn,trong nhà không có người khác,chẳng lẽ là. . . . . .
“Là anh.”
Tiếng nói âm trầm quen thuộc từ sau lưng cô truyền đến.
“Tử Úy,mau buông,nếu để cho người khác thấy không được đâu?” Cô muốn tránh thoát vòng ôm của hắn,nhưng hắn không chịu buông tay ngược lại ôm càng chặt.
“Bọn họ muốn nghĩ gì thì nghĩ,anh không quan tâm.” Hắn quay cô lại,để cô đối mặt với hắn, “Anh hiện tại muốn có em!”
“Anh điên ư!” Cô che lại miệng hắn, “Anh cho rằng anh đang ở đâu?” Cô khẩn trương hết nhìn đông tới nhìn tây,sợ bộ dạng hiện tại của bọn họ bị người ta nhìn thấy.
“Còn như vậy nữa,anh thật sẽ điên đấy!” Hắn kéo ra tay cô,nắm thật chặc trong tay mình.
“Tử Úy,đừng như vậy!”
“Vậy em muốn anh thế nào? Cái gì cũng không làm,trơ mắt nhìn em gả cho người đàn ông khác,hơn nữa người đàn ông kia còn là bố anh!Chẳng lẽ thật phải đợi em vào Tiêu gia, trở thành mẹ kế của anh? Đến lúc đó anh còn cách gì có được em?”
Ai có thể hiểu trong lòng hắn đau khổ cỡ nào? Đã yêu một cô gái sắp trở thành mẹ kế mình,hắn không thể cùng người khác chia xẻ vui sướng,chỉ vì tình yêu bọn họ không được người đời thừa nhận,hắn thậm chí chịu lương tâm khiển trách đoạt người yêu của bố hắn.
Những chuyện này cô có biết không?
“Tử Úy,đừng nói như vậy,em có nỗi khổ tâm của mình!” Cô nhận ủy thác của người khác,hơn nữa đồng ý không nói cho bất luận kẻ nào,hôn lễ bất quá chỉ là giả thôi,cô không yêu cầu xa vời hắn có thể khoan dung,nhưng ít nhất hắn phải tin tưởng lòng cô!
“Còn anh thì sao? Ai tới thông cảm nổi khổ của anh?” Trán của hắn dán lên cô,khổ sở nói: “Anh yêu em,nhưng không thể có em đây là đạo lý gì?”
“Không,anh có em,có tất cả của em bao gồm lòng,linh hồn của em. . . . . . Thân thể của em chỉ thuộc về anh .” Hắn là người duy nhất cô yêu.
Hắn ôm chặc lấy cô,ở bên tai cô nói nhỏ, “Anh rất nhớ em.”
“Em cũng vậy.” Mặt cô áp vào lồng ngực cường trán của hắn,cảm giác giờ khắc này thật ấm áp.
Kế tiếp bốn cánh môi lập tức quấn giao chung một chỗ,ngôn ngữ còn ý nghĩa.Chiếc lưỡi nóng ước tiến vào trong miệng lật quấy,yêu cầu cuồng nhiệt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.