Chương 39: Một chữ "Tình"
Boo202
29/03/2021
Vạn dặm thiên không xanh trong như ngọc, đại địa bao la một mảnh phồn hoa.
- Du Thiên, còn chưa tìm thấy à?
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Thủy Thiên Nguyệt ỉu xìu, giống như một món trang sức treo sau lưng Du Thiên, ghé vào bên tai hắn lẩm bẩm lầm bầm.
- Chán muốn chết! Bay vòng quanh giới này cũng mấy ngày rồi, vẫn không tìm thấy Vô Cực Môn! Chẳng lẽ tin tức sai rồi? Chẳng lẽ đây chỉ là ngụy tiểu trung thiên thế giới? Tiểu trung thế giới cũng có thể giả được à? Không đúng nha, ta rõ ràng cảm thấy cực nhỏ linh lực dao động mà!
Nàng nhàm chán đưa tay nghịch nghịch mấy sợi tóc ngắn trên đầu Du Thiên.
Tóc hắn mềm mại dị thường mà lại dẻo dai, mặc nàng lăn lộn như thế nào cũng sẽ không đứt.
Du Thiên vẫn một vẻ mặt cực kì bình tĩnh, không quản kẻ đã tác loạn đến trên đầu mình mà chỉ một đường tập trung hướng về phía trước, phóng đi với một vận tốc mà mắt thường gần như chẳng thể nhìn rõ.
Hắn cõng Thủy Thiên Nguyệt sau lưng, thỉnh thoảng phải xốc lại để nàng ngồi yên ổn.
Đây là vạn trượng trên trời, nếu nàng từ độ cao này rơi xuống đất thì ngay cả hắn cũng vô pháp cứu được nàng.
Bọn họ đã lưu tại thế giới này hai ngày, lượn khắp mọi ngóc ngách mà vẫn chưa tìm thấy thứ họ cần tìm.
Vì muốn dạo qua ba ngàn trung thiên thế giới, Thủy Thiên Nguyệt buộc phải trút bỏ tu vi quá cao của nàng, phong ấn thần cách quay trở về ấu sinh kỳ.
Nàng thoạt nhìn chẳng khác gì một tiểu cô nương năm sáu tuổi, thân thể non nớt, suy yếu thật sự, lại còn vô pháp cộng minh với thiên địa chi lực.
Thần lực của nàng cũng đã hóa thành linh lực, dựa theo cửu trọng cảnh giới của phàm nhân tới so, tu vi nàng giờ chỉ mạnh hơn Luyện Khí trung kì một chút xíu.
Nếu nàng không có Cửu Âm Trản, cũng không phải kẻ chưởng quản Sổ Sinh Tử mà nói, thì dựa vào trạng thái hiện tại của nàng, ngay cả một quỷ sai hạ cấp nhất trong Âm Phủ đều có thể bắt nạt được nàng.
Đó là lý do hắn và những thủ hộ giả còn lại không yên tâm để nàng một mình rời đi.
Trong mấy người, Du Thiên là người "rảnh rỗi" nhất, hắn tình nguyện đưa Thủy Thiên Nguyệt một đoạn.
Nhưng mà, hắn cũng chỉ có thể tiễn nàng tới Vô Cực Môn để nàng rời đi tiểu trung thiên thế giới thôi, quãng đường còn lại nàng liền phải tự mình.
Trung thiên thế giới linh khí dồi dào, tu tiên giả nhiều như mây, đã đủ để thành tông lập phái, Thủy Thiên Nguyệt gần như mất sạch tu vi, ngẫm lại thật không có cách nào an tâm nổi.
Trong mắt Du Thiên thoáng qua một vệt lo lắng - giống như một người cha lần đầu tiên buông tay con gái để cho bé tự mình bước đi vậy.
Trong bảy người bọn họ, Mặc Ngân nhỏ tuổi nhất sau đó đến Thủy Thiên Nguyệt và Mộc Nhiên.
Nhưng Mặc Ngân tựa như một tôn sát thần tượng đá. Nàng cực ít phản ứng người khác, toàn thân lại dày đặc sát khí, nhìn liền biết không hề dễ chọc, kẻ có chút đầu óc đều sẽ không dại tới gây chuyện với nàng.
Mộc Nhiên thì tuy rằng bình thường phát tính tình trẻ con, cùng Thủy Thiên Nguyệt lăn lộn một khối đấu võ miệng hết sức ấu trĩ, nhưng so thật ra thì nàng còn bớt lo hơn cả Vera.
Thải Nhi lại không cần nói, trước nay chưa từng gây ra họa gì, mức độ tin cậy của nàng còn cao hơn cả hai nam nhân bọn hắn.
Năm vị cô nương, ném bất cứ ai tới trung thiên thế giới cùng đám tu sĩ phàm nhân kia quậy một chỗ với nhau đều không đáng lo bằng Thủy Thiên Nguyệt!
Thủy Thiên Nguyệt người này... bệnh ngạo kiều* cực kì nghiêm trọng, miệng cứng lòng mềm, có đôi khi cực tàn nhẫn dứt khoát, có đôi khi lại ngốc đến không ngờ.
Giống như vừa rồi, nàng lén cải tử hồi sinh cho cô gái kia, nếu bị các phán quan dưới trướng biết được còn không biết sẽ làm ầm ĩ đến mức nào...
Hắn biết, nàng không đành nhìn cô gái kia đạp lên vết xe đổ của nàng, chịu đựng nỗi thống khổ mà chẳng ai chịu đựng nổi như nàng.
×
— QUẢNG CÁO —
Nàng mềm lòng.
Lợi dụng thần vị cải tử hồi sinh, thay đổi mệnh cách đều sẽ gây phản phệ nghiêm trọng tới chính nàng, nhưng việc nàng bất chấp đã không phải lần một lần hai.
Có lẽ bởi nàng chưởng quản Sổ Sinh Tử, xem nhiều sinh ly tử biệt, lại dùng nhân tình luyện thành âm hỏa nên so với bọn hắn, nàng càng có nhiều "nhân tính".
Một cô nương ngốc như vậy, làm sao họ có thể bớt lo được?
Lúc này cô nương ngốc vẫn đang treo trên lưng hắn, lầu bà lầu bầu kể chuyện trên trời dưới biển với hắn để giết thời gian.
Du Thiên nhận ra trạng thái của nàng có vẻ uể oải không quá bình thường, còn bắt đầu lảm nhảm giống như đang nói mơ vậy.
Hắn dằn lòng, cuối cùng vẫn không đưa cho nàng Hoàng Tuyền Linh Tửu.
Có thể bớt uống một ngày thì bớt một ngày đi, sau này tới trung thiên thế giới, nàng không muốn uống cũng không được.
Chỉ có uống vào Hoàng Tuyền Linh Tửu nàng mới duy trì được tỉnh táo, nhưng thứ này vốn là độc dược, cứ kéo dài, sớm muộn nàng cũng sẽ bị nó giết chết.
Tất cả đều tùy thuộc vào vị hôn phu kia của nàng.
Hắn ta là chấp niệm đã hằn quá sâu của Thủy Thiên Nguyệt, chỉ hắn ta mới cứu được nàng.
- Du Thiên... Ta đi rồi các ngươi nhất định phải thay ta chú ý mấy tên ngốc Hoả Linh của ta đó nha...
Thủy Thiên Nguyệt híp mắt lại, có chút choáng váng mà lẩm bẩm.
- Chu Quân Vũ, Hoàng Liên, Môn Sát, Tường Vi, Huy Nguyên... Ai da, một đám đều không bớt lo! Không có việc gì chạy về Dương Giới làm cái gì? Bọn hắn tu luyện đều luyện thành đầu gỗ cả rồi! Đặc biệt là cái tên Huy Nguyên kia, hắn tu luyện tàn nhẫn nhất lại không dung hoà được với thế giới của hắn... tẩy gân phạt tủy, rũ bỏ thần lực, đau đớn cỡ nào nha... Hắn vẫn khờ hết chỗ nói mà nhảy vào!
Du Thiên nghe nàng cằn nhằn, trong lòng không khỏi buồn cười nghĩ.
Nàng mắng như vậy, không phải chính là đang mắng bản thân sao?
Nàng so với bọn họ cũng đâu có bớt ngốc.
- Du Thiên a, ngươi không biết, ta nuôi chúng Hoả Linh có bao nhiêu nhọc tâm... Giờ một đám lại một đám chạy về Dương Giới chịu tội, thật đúng là...! Còn Thải Nhi nữa, nàng nghịch chuyển càn khôn, trọng tố thời không, ắt phải chịu tu vi tẫn phế trở thành một phàm nhân thọ nguyên không quá trăm năm mới có thể giữ được tính mạng... Tu luyện liều mạng như vậy lại tình nguyện mất hết tất cả... Nàng so với ta còn thê thảm hơn! Nam nhân kia... đáng sao?
Nàng tự nói lại tự trả lời.
- Aii, thôi, kì thực ta hiểu được chấp niệm của nàng... Một chữ "tình" a... Ngoại trừ Mặc Ngân và Vô Minh hai kẻ vô tâm kia ra, chúng ta, ai không bị nó hại thê thảm?
Nàng cười cười, lại tiếp tục quấy rối đám tóc ngắn của Du Thiên.
- Du Thiên, đợi ngươi tu vi đại thành, muốn đánh sâu vào Tiên Vực, nhất định phải gọi cả chúng ta tới nữa nha! Đánh Tiên Vực... ha ha, ngẫm thôi cũng thật kích động! Đúng rồi, chúng ta còn muốn xem mặt lão bà của ngươi nữa! Lam Thần Tộc đệ nhất công chúa nha... khẳng định phi thường xinh đẹp! Du Thiên, ngươi phải nhanh chân lên! Tuyệt đối không thể để kẻ khác thừa cơ cướp lão bà của ngươi đi mất!
Lần đầu tiên, ý cười tràn ra khỏi đôi mắt của Du Thiên, hắn đáp.
- Tuyệt đối sẽ không!
Nói xong, hắn tăng tốc, mang theo Thủy Thiên Nguyệt đã rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng bay vút về phía chân trời.
Cuối cùng, khi chiều tà sắp tắt, hắn cũng phát hiện ra một cánh cổng không gian khổng lồ chơi vơi giữa biển cả.
Cánh cổng này cuồn cuộn linh lực, giống như một mặt gương treo giữa trời, lấp lánh chín màu vầng sáng.
×
— QUẢNG CÁO —
Vầng sáng đó chớp động, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vụt tắt.
Vô Cực Môn - con đường duy nhất thông tới trung thiên thế giới.
Vô Cực Môn xuất hiện chỉ chốc lát trên khắp các tiểu trung thiên thế giới, ngàn năm một lần, vị trí cũng không cố định, nếu bỏ lỡ liền sẽ vô cùng khó tìm lại lần nữa.
- Thủy Thiên Nguyệt, ta chỉ có thể tiễn ngươi tới đây...
Du Thiên hiếm khi để lộ ra vẻ lo lắng trước mặt người khác.
- Con đường còn lại... ngươi cẩn trọng chút! Đợi chúng ta tu vi đại thành, có năng lực xé mở không gian, nhất định sẽ tới tìm ngươi!
Hắn một tay bế nàng lên, một tay nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc bị gió thổi hỗn loạn của nàng.
Nàng vẻ mặt vẫn mơ mơ màng màng, nhìn một chút Vô Cực Môn, lại nhìn Du Thiên, cười đến thiên chân vô tà.
- An tâm! Ngươi quên rằng ta là đệ nhất ma đầu của Âm Phủ hay sao! Phán quan thấy ta đứng còn không vững, ta há lại sợ mấy kẻ tu chân đó sao!
Nàng nghịch ngợm xoa loạn mái tóc ngắn của Du Thiên một hồi.
- Các ngươi cũng quá coi thường ta nha! Được rồi, cảm ơn ngươi tiễn ta tới đây! Đừng lo, ta nhất định sẽ cẩn trọng! Tạm biệt! Các ngươi tu vi đại thành, nhất định phải tới tìm ta uống rượu nha!
Nói rồi nàng tung mình, tựa như loài chim yến, thoát khỏi vòng tay Du Thiên, hết sức vận linh lực, bay vút về phía Vô Cực Môn.
Trước khi hoàn toàn biến mất, nàng còn cố giao phó.
- Hoả Linh của ta... ngươi nhất định phải thay ta chú ý đến Huy Nguyên đó nha! Thế giới của hắn sắp lâm vào đại kiếp!
Bóng dáng nàng khuất sau Vô Cực Môn.
Chỉ thấy mặt gương hơi dao động, cửu sắc vầng sáng chợt loé, sau đó rất nhanh vụt tắt.
Toàn bộ Vô Cực Môn tan biến trong hư không.
- Phan Huy Nguyên à...
Du Thiên thở dài.
- Ta đã nhớ rõ... Thủy Thiên Nguyệt, cầu mong Ma Thần Công Chúa sẽ hộ ngươi bình an!
Hắn quay mình, lại phóng về phía chân trời.
Ánh tà dương đỏ rực dội xuống mặt biển một tầng cam cháy huy hoàng.
Nắng tắt, người cũng đã đi xa.
...
*Bệnh kiều: kiểu nghĩ một đằng làm một nẻo ấy
- Du Thiên, còn chưa tìm thấy à?
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Thủy Thiên Nguyệt ỉu xìu, giống như một món trang sức treo sau lưng Du Thiên, ghé vào bên tai hắn lẩm bẩm lầm bầm.
- Chán muốn chết! Bay vòng quanh giới này cũng mấy ngày rồi, vẫn không tìm thấy Vô Cực Môn! Chẳng lẽ tin tức sai rồi? Chẳng lẽ đây chỉ là ngụy tiểu trung thiên thế giới? Tiểu trung thế giới cũng có thể giả được à? Không đúng nha, ta rõ ràng cảm thấy cực nhỏ linh lực dao động mà!
Nàng nhàm chán đưa tay nghịch nghịch mấy sợi tóc ngắn trên đầu Du Thiên.
Tóc hắn mềm mại dị thường mà lại dẻo dai, mặc nàng lăn lộn như thế nào cũng sẽ không đứt.
Du Thiên vẫn một vẻ mặt cực kì bình tĩnh, không quản kẻ đã tác loạn đến trên đầu mình mà chỉ một đường tập trung hướng về phía trước, phóng đi với một vận tốc mà mắt thường gần như chẳng thể nhìn rõ.
Hắn cõng Thủy Thiên Nguyệt sau lưng, thỉnh thoảng phải xốc lại để nàng ngồi yên ổn.
Đây là vạn trượng trên trời, nếu nàng từ độ cao này rơi xuống đất thì ngay cả hắn cũng vô pháp cứu được nàng.
Bọn họ đã lưu tại thế giới này hai ngày, lượn khắp mọi ngóc ngách mà vẫn chưa tìm thấy thứ họ cần tìm.
Vì muốn dạo qua ba ngàn trung thiên thế giới, Thủy Thiên Nguyệt buộc phải trút bỏ tu vi quá cao của nàng, phong ấn thần cách quay trở về ấu sinh kỳ.
Nàng thoạt nhìn chẳng khác gì một tiểu cô nương năm sáu tuổi, thân thể non nớt, suy yếu thật sự, lại còn vô pháp cộng minh với thiên địa chi lực.
Thần lực của nàng cũng đã hóa thành linh lực, dựa theo cửu trọng cảnh giới của phàm nhân tới so, tu vi nàng giờ chỉ mạnh hơn Luyện Khí trung kì một chút xíu.
Nếu nàng không có Cửu Âm Trản, cũng không phải kẻ chưởng quản Sổ Sinh Tử mà nói, thì dựa vào trạng thái hiện tại của nàng, ngay cả một quỷ sai hạ cấp nhất trong Âm Phủ đều có thể bắt nạt được nàng.
Đó là lý do hắn và những thủ hộ giả còn lại không yên tâm để nàng một mình rời đi.
Trong mấy người, Du Thiên là người "rảnh rỗi" nhất, hắn tình nguyện đưa Thủy Thiên Nguyệt một đoạn.
Nhưng mà, hắn cũng chỉ có thể tiễn nàng tới Vô Cực Môn để nàng rời đi tiểu trung thiên thế giới thôi, quãng đường còn lại nàng liền phải tự mình.
Trung thiên thế giới linh khí dồi dào, tu tiên giả nhiều như mây, đã đủ để thành tông lập phái, Thủy Thiên Nguyệt gần như mất sạch tu vi, ngẫm lại thật không có cách nào an tâm nổi.
Trong mắt Du Thiên thoáng qua một vệt lo lắng - giống như một người cha lần đầu tiên buông tay con gái để cho bé tự mình bước đi vậy.
Trong bảy người bọn họ, Mặc Ngân nhỏ tuổi nhất sau đó đến Thủy Thiên Nguyệt và Mộc Nhiên.
Nhưng Mặc Ngân tựa như một tôn sát thần tượng đá. Nàng cực ít phản ứng người khác, toàn thân lại dày đặc sát khí, nhìn liền biết không hề dễ chọc, kẻ có chút đầu óc đều sẽ không dại tới gây chuyện với nàng.
Mộc Nhiên thì tuy rằng bình thường phát tính tình trẻ con, cùng Thủy Thiên Nguyệt lăn lộn một khối đấu võ miệng hết sức ấu trĩ, nhưng so thật ra thì nàng còn bớt lo hơn cả Vera.
Thải Nhi lại không cần nói, trước nay chưa từng gây ra họa gì, mức độ tin cậy của nàng còn cao hơn cả hai nam nhân bọn hắn.
Năm vị cô nương, ném bất cứ ai tới trung thiên thế giới cùng đám tu sĩ phàm nhân kia quậy một chỗ với nhau đều không đáng lo bằng Thủy Thiên Nguyệt!
Thủy Thiên Nguyệt người này... bệnh ngạo kiều* cực kì nghiêm trọng, miệng cứng lòng mềm, có đôi khi cực tàn nhẫn dứt khoát, có đôi khi lại ngốc đến không ngờ.
Giống như vừa rồi, nàng lén cải tử hồi sinh cho cô gái kia, nếu bị các phán quan dưới trướng biết được còn không biết sẽ làm ầm ĩ đến mức nào...
Hắn biết, nàng không đành nhìn cô gái kia đạp lên vết xe đổ của nàng, chịu đựng nỗi thống khổ mà chẳng ai chịu đựng nổi như nàng.
×
— QUẢNG CÁO —
Nàng mềm lòng.
Lợi dụng thần vị cải tử hồi sinh, thay đổi mệnh cách đều sẽ gây phản phệ nghiêm trọng tới chính nàng, nhưng việc nàng bất chấp đã không phải lần một lần hai.
Có lẽ bởi nàng chưởng quản Sổ Sinh Tử, xem nhiều sinh ly tử biệt, lại dùng nhân tình luyện thành âm hỏa nên so với bọn hắn, nàng càng có nhiều "nhân tính".
Một cô nương ngốc như vậy, làm sao họ có thể bớt lo được?
Lúc này cô nương ngốc vẫn đang treo trên lưng hắn, lầu bà lầu bầu kể chuyện trên trời dưới biển với hắn để giết thời gian.
Du Thiên nhận ra trạng thái của nàng có vẻ uể oải không quá bình thường, còn bắt đầu lảm nhảm giống như đang nói mơ vậy.
Hắn dằn lòng, cuối cùng vẫn không đưa cho nàng Hoàng Tuyền Linh Tửu.
Có thể bớt uống một ngày thì bớt một ngày đi, sau này tới trung thiên thế giới, nàng không muốn uống cũng không được.
Chỉ có uống vào Hoàng Tuyền Linh Tửu nàng mới duy trì được tỉnh táo, nhưng thứ này vốn là độc dược, cứ kéo dài, sớm muộn nàng cũng sẽ bị nó giết chết.
Tất cả đều tùy thuộc vào vị hôn phu kia của nàng.
Hắn ta là chấp niệm đã hằn quá sâu của Thủy Thiên Nguyệt, chỉ hắn ta mới cứu được nàng.
- Du Thiên... Ta đi rồi các ngươi nhất định phải thay ta chú ý mấy tên ngốc Hoả Linh của ta đó nha...
Thủy Thiên Nguyệt híp mắt lại, có chút choáng váng mà lẩm bẩm.
- Chu Quân Vũ, Hoàng Liên, Môn Sát, Tường Vi, Huy Nguyên... Ai da, một đám đều không bớt lo! Không có việc gì chạy về Dương Giới làm cái gì? Bọn hắn tu luyện đều luyện thành đầu gỗ cả rồi! Đặc biệt là cái tên Huy Nguyên kia, hắn tu luyện tàn nhẫn nhất lại không dung hoà được với thế giới của hắn... tẩy gân phạt tủy, rũ bỏ thần lực, đau đớn cỡ nào nha... Hắn vẫn khờ hết chỗ nói mà nhảy vào!
Du Thiên nghe nàng cằn nhằn, trong lòng không khỏi buồn cười nghĩ.
Nàng mắng như vậy, không phải chính là đang mắng bản thân sao?
Nàng so với bọn họ cũng đâu có bớt ngốc.
- Du Thiên a, ngươi không biết, ta nuôi chúng Hoả Linh có bao nhiêu nhọc tâm... Giờ một đám lại một đám chạy về Dương Giới chịu tội, thật đúng là...! Còn Thải Nhi nữa, nàng nghịch chuyển càn khôn, trọng tố thời không, ắt phải chịu tu vi tẫn phế trở thành một phàm nhân thọ nguyên không quá trăm năm mới có thể giữ được tính mạng... Tu luyện liều mạng như vậy lại tình nguyện mất hết tất cả... Nàng so với ta còn thê thảm hơn! Nam nhân kia... đáng sao?
Nàng tự nói lại tự trả lời.
- Aii, thôi, kì thực ta hiểu được chấp niệm của nàng... Một chữ "tình" a... Ngoại trừ Mặc Ngân và Vô Minh hai kẻ vô tâm kia ra, chúng ta, ai không bị nó hại thê thảm?
Nàng cười cười, lại tiếp tục quấy rối đám tóc ngắn của Du Thiên.
- Du Thiên, đợi ngươi tu vi đại thành, muốn đánh sâu vào Tiên Vực, nhất định phải gọi cả chúng ta tới nữa nha! Đánh Tiên Vực... ha ha, ngẫm thôi cũng thật kích động! Đúng rồi, chúng ta còn muốn xem mặt lão bà của ngươi nữa! Lam Thần Tộc đệ nhất công chúa nha... khẳng định phi thường xinh đẹp! Du Thiên, ngươi phải nhanh chân lên! Tuyệt đối không thể để kẻ khác thừa cơ cướp lão bà của ngươi đi mất!
Lần đầu tiên, ý cười tràn ra khỏi đôi mắt của Du Thiên, hắn đáp.
- Tuyệt đối sẽ không!
Nói xong, hắn tăng tốc, mang theo Thủy Thiên Nguyệt đã rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng bay vút về phía chân trời.
Cuối cùng, khi chiều tà sắp tắt, hắn cũng phát hiện ra một cánh cổng không gian khổng lồ chơi vơi giữa biển cả.
Cánh cổng này cuồn cuộn linh lực, giống như một mặt gương treo giữa trời, lấp lánh chín màu vầng sáng.
×
— QUẢNG CÁO —
Vầng sáng đó chớp động, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vụt tắt.
Vô Cực Môn - con đường duy nhất thông tới trung thiên thế giới.
Vô Cực Môn xuất hiện chỉ chốc lát trên khắp các tiểu trung thiên thế giới, ngàn năm một lần, vị trí cũng không cố định, nếu bỏ lỡ liền sẽ vô cùng khó tìm lại lần nữa.
- Thủy Thiên Nguyệt, ta chỉ có thể tiễn ngươi tới đây...
Du Thiên hiếm khi để lộ ra vẻ lo lắng trước mặt người khác.
- Con đường còn lại... ngươi cẩn trọng chút! Đợi chúng ta tu vi đại thành, có năng lực xé mở không gian, nhất định sẽ tới tìm ngươi!
Hắn một tay bế nàng lên, một tay nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc bị gió thổi hỗn loạn của nàng.
Nàng vẻ mặt vẫn mơ mơ màng màng, nhìn một chút Vô Cực Môn, lại nhìn Du Thiên, cười đến thiên chân vô tà.
- An tâm! Ngươi quên rằng ta là đệ nhất ma đầu của Âm Phủ hay sao! Phán quan thấy ta đứng còn không vững, ta há lại sợ mấy kẻ tu chân đó sao!
Nàng nghịch ngợm xoa loạn mái tóc ngắn của Du Thiên một hồi.
- Các ngươi cũng quá coi thường ta nha! Được rồi, cảm ơn ngươi tiễn ta tới đây! Đừng lo, ta nhất định sẽ cẩn trọng! Tạm biệt! Các ngươi tu vi đại thành, nhất định phải tới tìm ta uống rượu nha!
Nói rồi nàng tung mình, tựa như loài chim yến, thoát khỏi vòng tay Du Thiên, hết sức vận linh lực, bay vút về phía Vô Cực Môn.
Trước khi hoàn toàn biến mất, nàng còn cố giao phó.
- Hoả Linh của ta... ngươi nhất định phải thay ta chú ý đến Huy Nguyên đó nha! Thế giới của hắn sắp lâm vào đại kiếp!
Bóng dáng nàng khuất sau Vô Cực Môn.
Chỉ thấy mặt gương hơi dao động, cửu sắc vầng sáng chợt loé, sau đó rất nhanh vụt tắt.
Toàn bộ Vô Cực Môn tan biến trong hư không.
- Phan Huy Nguyên à...
Du Thiên thở dài.
- Ta đã nhớ rõ... Thủy Thiên Nguyệt, cầu mong Ma Thần Công Chúa sẽ hộ ngươi bình an!
Hắn quay mình, lại phóng về phía chân trời.
Ánh tà dương đỏ rực dội xuống mặt biển một tầng cam cháy huy hoàng.
Nắng tắt, người cũng đã đi xa.
...
*Bệnh kiều: kiểu nghĩ một đằng làm một nẻo ấy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.