Chương 40: Quay đầu lại đã chẳng còn em (1)
Boo202
29/03/2021
"Em thật sự không hiểu... tại sao chúng ta lại thành ra như vậy?"
Hà Thu là một sinh viên đại học năm thứ hai vô cùng bình thường.
Một buổi tối nọ, cô tìm được trên mạng một bộ tiểu thuyết mới, sau đó theo thói quen mà đọc tới gần sáng.
Kì thật nội dung tiểu thuyết cũng chẳng có gì mới mẻ.
Nữ chính mồ côi được gia đình nam chính - một gia tộc lớn - nhận nuôi từ bé. Nữ chính rất yêu nam chính nhưng anh lại vì đối nghịch với cha của mình, khẩu thị tâm phi mà làm tổn thương nữ chính rất nhiều lần.
Nữ chính vì yêu, ngu muội nhẫn nhịn.
Sau lại, mối tình đầu của nam chính, đàn em khóa dưới của nam chính, thư ký của nam chính, con gái của một gia tộc lớn mến mộ nam chính… rất nhiều nữ phụ xuất hiện nhúng tay vào khiến quan hệ của nam nữ chính ngày càng trở nên lộn xộn.
Nữ chính chịu đủ giày vò, chính là vẫn ngu ngốc không buông tay nam chính.
Cuối cùng, nam chính một đêm say rượu khiến nữ chính có thai, bị cha của nam chính biết được liền ép anh cưới cô.
Từ đó về sau nam chính càng chán ghét nữ chính, cho rằng tất cả đều do cô sắp đặt. Nữ chính vì mang thai ngoài ý muốn mà thanh danh hủy hết, buộc phải rút khỏi giới giải trí.
Nhưng nữ chính vẫn vui vẻ mà gả cho nam chính.
Sau đó lại là một loạt những cảnh ngược tâm nữ chính khiến người đọc không nhịn được mà mắng ra hai chữ "Tra nam!".
Hà Thu cũng không ngoại lệ.
- Nữ chính thật sự ngu ngốc! Đàn ông trên thế giới này chết hết rồi hay sao mà cứ phải đâm đầu vào tên tra nam ấy!
Cô ôm điện thoại, nửa đêm cũng nhịn không nổi mà mở miệng mắng hai câu.
- Không phải chỉ là có tiền một chút, đẹp trai một chút thôi hay sao! Máu chó thật sự! Nếu là bà đây, có cho cũng không thèm! Rốt cuộc nữ chính chỉ đến thế, chẳng có gì đặc sắc!
Cô khinh thường tắt điện thoại đi, không xem nữa.
- Thà đi ngủ còn hơn!
Hà Thu cuộn chăn, ngủ thiếp đi trong căn phòng trọ chưa tới mười mét vuông nồng đậm mùi ẩm mốc.
Vậy mà khi tỉnh lại, cô giật mình phát hiện ra bản thân đang nằm trên một chiếc giường vừa êm vừa rộng, bày trí đẹp đẽ và ngập tràn ánh nắng.
- Mình... Xuyên không?
Hà Thu sửng sốt nhìn vào gương mặt hoàn toàn xa lạ trong gương.
Nửa ngày sau, cuối cùng cô cũng đưa ra kết luận chắc chắn rằng cô đã xuyên vào đúng bộ truyện mình vừa mới đọc hôm qua.
Quan trọng nhất là, cô còn trở thành "mối tình đầu của nam chính" - nữ phụ lớn nhất trong truyện!
- Aaa! Nữ phụ sẽ không có kết cục gì tốt đẹp!
Hà Thu sầu não nghĩ.
- Chờ nam nữ chính yêu nhau, mình liền xong đời rồi! Không, không thể làm nữ phụ… Cách tốt nhất là phải ôm đùi nam nữ chính! Đúng, chỉ cần tác hợp cho hai người họ, bọn họ nhất định biết ơn mình, tuyệt sẽ không "xử lí" mình đâu!
Hà Thu hạ quyết tâm, bắt đầu khí thế hừng hực dựa vào các tình tiết trước mà "tác hợp" cho nam nữ chính.
***
×
— QUẢNG CÁO —
Chín giờ kém mười phút.
Giờ lành sắp tới, căn biệt thự lộng lẫy tráng lệ được bao phủ một màu hân hoan của muôn hoa và tiếng cười rộn rã.
Lệ Phương đã trang điểm xong từ sớm. Cô mặc vào váy cưới, nửa vui mừng nửa băn khoăn mong chờ người cô yêu tới đón cô đi.
Hôm nay là ngày hôn lễ của cô diễn ra.
Cô đợi ngày này, đã đợi quá lâu, có lúc còn tưởng rằng cô sẽ không bao giờ đợi được nó.
Giấc mộng của cô…
Cho dù Lệ Phương biết, người đàn ông kia chịu gật đầu cũng chỉ vì trong bụng cô đang mang giọt máu của anh thì cô cũng rất vui vẻ.
Cô yêu anh, tính không nổi đã bao nhiêu năm.
Mẹ mất sớm, cha cô là quân nhân, trong một lần đi làm nhiệm vụ, ông cũng đã anh dũng hy sinh.
Năm tuổi, cô được gia chủ Phan gia - bạn chí cốt của cha cô - thu dưỡng.
Lệ Phương thoắt cái trở thành tiểu thư cẩm y ngọc thực, Phan gia gia đại nghiệp đại, trên thương trường thống lãnh một phương, bao nhiêu người ngưỡng vọng.
Nhưng Lệ Phương biết, sự tồn tại của cô thật ra vô cùng xấu hổ, cũng may Phan gia đều là người tốt, đối xử với cô rất chân thành.
Cô thực sự yêu cái gia đình này.
Đáng tiếc là, người mà cô yêu nhất lại chưa bao giờ thèm ngoái lại nhìn cô.
Phan Huy Nguyên, con trai trưởng Phan gia, tuổi trẻ tài cao, khôi ngô tuấn tú, là ước mơ của bao nhiêu danh viện.
Cô thì, ngoại trừ mỗi ngày đều có thể gặp anh ra, cái gì cũng không có.
Cô yêu anh, trước nay chưa từng giấu giếm.
Lúc trước, có rất nhiều người cười nhạo cô, nói cô cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, một con bé mồ côi mà thôi, cũng vọng tưởng ngồi lên vị trí đại thiếu phu nhân Phan gia mà bao người mơ ước.
Chính là, yêu một người lại sai hay sao?
Cô với anh từ nhỏ đến lớn có đếm không hết những kỉ niệm, cho dù anh không phải đại thiếu gia Phan gia, cô vẫn sẽ yêu anh.
Lệ Phương rũ mi, bàn tay vô thức vỗ về bụng mình.
Đứa bé này xuất hiện hoàn toàn là ngoài ý muốn của cô. Đêm đó anh say, nhận nhầm cô thành người khác…
Cô biết với tính tình cứng rắn của anh, đừng nói chỉ là một đêm tình, cho dù thật sự có đứa bé, anh cũng sẽ không ép mình kết hôn với cô.
Trong lòng anh vốn có người khác.
Khi anh ôm lấy cô mà gọi tên cô gái đó, cô đã hoàn toàn bỏ cuộc rồi.
Cô nghĩ, cô sẽ rời khỏi Phan gia, chuyên tâm cho sự nghiệp của mình, sau này sẽ không quấy rầy anh nữa.
Mười mấy năm yêu, đổi lấy một đêm tình, vậy cũng đủ rồi.
Không nghĩ rằng cô lại mang thai, cũng không nghĩ rằng cha của anh biết chuyện liền ép anh cưới cô, càng không nghĩ rằng, anh thế mà lại gật đầu.
×
— QUẢNG CÁO —
Anh từ trước đến giờ luôn luôn đối nghịch với cha, chẳng hiểu sao lúc đó lại dễ dàng đồng ý như vậy?
Có lẽ trong lòng anh cũng có một vị trí cho cô đi? Rất nhỏ rất nhỏ cũng được, cô đã thỏa mãn.
Lệ Phương mỉm cười.
Tuy rằng trong lòng có chút cảm giác áy náy với cô gái kia nhưng chuyện tình cảm vốn dĩ chính là nói không rõ.
Thật xin lỗi, cô cũng là kẻ ích kỉ…
- Lệ Phương, chị thật sự hy vọng em sẽ hạnh phúc.
Hải Lam đứng bên cạnh giường, nhìn cô gái khóe mắt ngậm cười, ngốc ngếch mà ngóng chờ đội rước dâu trước mặt, trong lòng âm thầm thở dài.
- Bây giờ bên ngoài đang náo loạn tung trời, trên mạng toàn những lời bịa đặt ác ý... Cái giới này vốn chính là như vậy đấy, em cũng đừng để trong lòng! Tận hưởng tuần trăng mật thật tốt nhé! Một thời gian sau mọi chuyện lắng xuống, chúng ta lên tiếng thanh minh cũng chưa muộn!
Lệ Phương là một thiên tài âm nhạc, nghệ danh Thiên Âm, bất cứ bài hát nào của cô cũng có thể lay động trái tim hàng triệu người, dẫn đầu xu hướng thời bấy giờ.
Trước nay, cô luôn là nữ thần đứng trên đỉnh cao, một ngôi sao chói lọi.
Thế nhưng tin tức cô chưa kết hôn mà đã mang thai giống như một trận sóng thần, cuốn phăng đi tất cả ánh hào quang của cô.
Miệng đời hiểm ác, trước đây Thiên Âm càng được tung hô bao nhiêu, nay càng bị chà đạp bấy nhiêu. Rất nhiều kẻ giậu đổ bìm leo còn bịa đặt ra rằng đời sống riêng tư của cô vô cùng hỗn loạn, nói cô bán thân mới có thể trèo lên vị trí này.
Làn sóng phẫn nộ quá lớn, không phân biệt trắng đen mà nhục mạ cô, ngay cả người trong cuộc đứng ra giải thích đều vô dụng.
Cũng may… Phan Huy Nguyên kia còn có chút lương tâm, chỉ cần hôn lễ này tốt đẹp, xác thực tin tức đứa trẻ chính là con của anh ta, Lệ Phương sẽ không cần phải chịu đựng những lời thóa mạ bịa đặt ác ý kia nữa.
- Chị à, em không sao đâu, chị yên tâm!
Lệ Phương dịu dàng trấn an Hải Lam - quản lí của cô.
Từ khi tin tức bị tiết lộ ra đến nay, cô vẫn vô cùng bình tĩnh, Hải Lam lại chính là người chịu nhiều áp lực nhất.
Hàng loạt hợp đồng bị hủy bỏ, hình tượng bấy lâu lung lay sắp đổ, công ty gây sức ép, Hải Lam vì muốn giữ gìn cô mà đã phải vất vả không ít.
Cô thật ra rất may mắn, Lệ Phương thầm nghĩ.
Có thể gặp được nhiều người thương yêu cô như vậy, thật sự rất may mắn.
Cô đời này thật sự không có nhiều mong cầu, gia nhập giới giải trí, trở nên nổi tiếng càng không phải ước mơ của cô.
Cô chỉ yêu cảm giác viết nên những bản nhạc và muốn tạo ra một chỗ đứng bên cạnh anh mà thôi.
Anh là thế giới của cô. Anh ưu tú như thế, cô cũng muốn đuổi theo bước chân anh.
Người khác có thể trách cô ngu muội, nhưng nào ai biết, mười lăm năm trước, sinh mệnh cô đã trao vào tay anh rồi.
Lệ Phương ôm đóa hoa cưới xinh đẹp trong lòng, hân hoan vui sướng lại cảm thấy không mấy chân thật, lẳng lặng đợi chờ.
...
Hà Thu là một sinh viên đại học năm thứ hai vô cùng bình thường.
Một buổi tối nọ, cô tìm được trên mạng một bộ tiểu thuyết mới, sau đó theo thói quen mà đọc tới gần sáng.
Kì thật nội dung tiểu thuyết cũng chẳng có gì mới mẻ.
Nữ chính mồ côi được gia đình nam chính - một gia tộc lớn - nhận nuôi từ bé. Nữ chính rất yêu nam chính nhưng anh lại vì đối nghịch với cha của mình, khẩu thị tâm phi mà làm tổn thương nữ chính rất nhiều lần.
Nữ chính vì yêu, ngu muội nhẫn nhịn.
Sau lại, mối tình đầu của nam chính, đàn em khóa dưới của nam chính, thư ký của nam chính, con gái của một gia tộc lớn mến mộ nam chính… rất nhiều nữ phụ xuất hiện nhúng tay vào khiến quan hệ của nam nữ chính ngày càng trở nên lộn xộn.
Nữ chính chịu đủ giày vò, chính là vẫn ngu ngốc không buông tay nam chính.
Cuối cùng, nam chính một đêm say rượu khiến nữ chính có thai, bị cha của nam chính biết được liền ép anh cưới cô.
Từ đó về sau nam chính càng chán ghét nữ chính, cho rằng tất cả đều do cô sắp đặt. Nữ chính vì mang thai ngoài ý muốn mà thanh danh hủy hết, buộc phải rút khỏi giới giải trí.
Nhưng nữ chính vẫn vui vẻ mà gả cho nam chính.
Sau đó lại là một loạt những cảnh ngược tâm nữ chính khiến người đọc không nhịn được mà mắng ra hai chữ "Tra nam!".
Hà Thu cũng không ngoại lệ.
- Nữ chính thật sự ngu ngốc! Đàn ông trên thế giới này chết hết rồi hay sao mà cứ phải đâm đầu vào tên tra nam ấy!
Cô ôm điện thoại, nửa đêm cũng nhịn không nổi mà mở miệng mắng hai câu.
- Không phải chỉ là có tiền một chút, đẹp trai một chút thôi hay sao! Máu chó thật sự! Nếu là bà đây, có cho cũng không thèm! Rốt cuộc nữ chính chỉ đến thế, chẳng có gì đặc sắc!
Cô khinh thường tắt điện thoại đi, không xem nữa.
- Thà đi ngủ còn hơn!
Hà Thu cuộn chăn, ngủ thiếp đi trong căn phòng trọ chưa tới mười mét vuông nồng đậm mùi ẩm mốc.
Vậy mà khi tỉnh lại, cô giật mình phát hiện ra bản thân đang nằm trên một chiếc giường vừa êm vừa rộng, bày trí đẹp đẽ và ngập tràn ánh nắng.
- Mình... Xuyên không?
Hà Thu sửng sốt nhìn vào gương mặt hoàn toàn xa lạ trong gương.
Nửa ngày sau, cuối cùng cô cũng đưa ra kết luận chắc chắn rằng cô đã xuyên vào đúng bộ truyện mình vừa mới đọc hôm qua.
Quan trọng nhất là, cô còn trở thành "mối tình đầu của nam chính" - nữ phụ lớn nhất trong truyện!
- Aaa! Nữ phụ sẽ không có kết cục gì tốt đẹp!
Hà Thu sầu não nghĩ.
- Chờ nam nữ chính yêu nhau, mình liền xong đời rồi! Không, không thể làm nữ phụ… Cách tốt nhất là phải ôm đùi nam nữ chính! Đúng, chỉ cần tác hợp cho hai người họ, bọn họ nhất định biết ơn mình, tuyệt sẽ không "xử lí" mình đâu!
Hà Thu hạ quyết tâm, bắt đầu khí thế hừng hực dựa vào các tình tiết trước mà "tác hợp" cho nam nữ chính.
***
×
— QUẢNG CÁO —
Chín giờ kém mười phút.
Giờ lành sắp tới, căn biệt thự lộng lẫy tráng lệ được bao phủ một màu hân hoan của muôn hoa và tiếng cười rộn rã.
Lệ Phương đã trang điểm xong từ sớm. Cô mặc vào váy cưới, nửa vui mừng nửa băn khoăn mong chờ người cô yêu tới đón cô đi.
Hôm nay là ngày hôn lễ của cô diễn ra.
Cô đợi ngày này, đã đợi quá lâu, có lúc còn tưởng rằng cô sẽ không bao giờ đợi được nó.
Giấc mộng của cô…
Cho dù Lệ Phương biết, người đàn ông kia chịu gật đầu cũng chỉ vì trong bụng cô đang mang giọt máu của anh thì cô cũng rất vui vẻ.
Cô yêu anh, tính không nổi đã bao nhiêu năm.
Mẹ mất sớm, cha cô là quân nhân, trong một lần đi làm nhiệm vụ, ông cũng đã anh dũng hy sinh.
Năm tuổi, cô được gia chủ Phan gia - bạn chí cốt của cha cô - thu dưỡng.
Lệ Phương thoắt cái trở thành tiểu thư cẩm y ngọc thực, Phan gia gia đại nghiệp đại, trên thương trường thống lãnh một phương, bao nhiêu người ngưỡng vọng.
Nhưng Lệ Phương biết, sự tồn tại của cô thật ra vô cùng xấu hổ, cũng may Phan gia đều là người tốt, đối xử với cô rất chân thành.
Cô thực sự yêu cái gia đình này.
Đáng tiếc là, người mà cô yêu nhất lại chưa bao giờ thèm ngoái lại nhìn cô.
Phan Huy Nguyên, con trai trưởng Phan gia, tuổi trẻ tài cao, khôi ngô tuấn tú, là ước mơ của bao nhiêu danh viện.
Cô thì, ngoại trừ mỗi ngày đều có thể gặp anh ra, cái gì cũng không có.
Cô yêu anh, trước nay chưa từng giấu giếm.
Lúc trước, có rất nhiều người cười nhạo cô, nói cô cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, một con bé mồ côi mà thôi, cũng vọng tưởng ngồi lên vị trí đại thiếu phu nhân Phan gia mà bao người mơ ước.
Chính là, yêu một người lại sai hay sao?
Cô với anh từ nhỏ đến lớn có đếm không hết những kỉ niệm, cho dù anh không phải đại thiếu gia Phan gia, cô vẫn sẽ yêu anh.
Lệ Phương rũ mi, bàn tay vô thức vỗ về bụng mình.
Đứa bé này xuất hiện hoàn toàn là ngoài ý muốn của cô. Đêm đó anh say, nhận nhầm cô thành người khác…
Cô biết với tính tình cứng rắn của anh, đừng nói chỉ là một đêm tình, cho dù thật sự có đứa bé, anh cũng sẽ không ép mình kết hôn với cô.
Trong lòng anh vốn có người khác.
Khi anh ôm lấy cô mà gọi tên cô gái đó, cô đã hoàn toàn bỏ cuộc rồi.
Cô nghĩ, cô sẽ rời khỏi Phan gia, chuyên tâm cho sự nghiệp của mình, sau này sẽ không quấy rầy anh nữa.
Mười mấy năm yêu, đổi lấy một đêm tình, vậy cũng đủ rồi.
Không nghĩ rằng cô lại mang thai, cũng không nghĩ rằng cha của anh biết chuyện liền ép anh cưới cô, càng không nghĩ rằng, anh thế mà lại gật đầu.
×
— QUẢNG CÁO —
Anh từ trước đến giờ luôn luôn đối nghịch với cha, chẳng hiểu sao lúc đó lại dễ dàng đồng ý như vậy?
Có lẽ trong lòng anh cũng có một vị trí cho cô đi? Rất nhỏ rất nhỏ cũng được, cô đã thỏa mãn.
Lệ Phương mỉm cười.
Tuy rằng trong lòng có chút cảm giác áy náy với cô gái kia nhưng chuyện tình cảm vốn dĩ chính là nói không rõ.
Thật xin lỗi, cô cũng là kẻ ích kỉ…
- Lệ Phương, chị thật sự hy vọng em sẽ hạnh phúc.
Hải Lam đứng bên cạnh giường, nhìn cô gái khóe mắt ngậm cười, ngốc ngếch mà ngóng chờ đội rước dâu trước mặt, trong lòng âm thầm thở dài.
- Bây giờ bên ngoài đang náo loạn tung trời, trên mạng toàn những lời bịa đặt ác ý... Cái giới này vốn chính là như vậy đấy, em cũng đừng để trong lòng! Tận hưởng tuần trăng mật thật tốt nhé! Một thời gian sau mọi chuyện lắng xuống, chúng ta lên tiếng thanh minh cũng chưa muộn!
Lệ Phương là một thiên tài âm nhạc, nghệ danh Thiên Âm, bất cứ bài hát nào của cô cũng có thể lay động trái tim hàng triệu người, dẫn đầu xu hướng thời bấy giờ.
Trước nay, cô luôn là nữ thần đứng trên đỉnh cao, một ngôi sao chói lọi.
Thế nhưng tin tức cô chưa kết hôn mà đã mang thai giống như một trận sóng thần, cuốn phăng đi tất cả ánh hào quang của cô.
Miệng đời hiểm ác, trước đây Thiên Âm càng được tung hô bao nhiêu, nay càng bị chà đạp bấy nhiêu. Rất nhiều kẻ giậu đổ bìm leo còn bịa đặt ra rằng đời sống riêng tư của cô vô cùng hỗn loạn, nói cô bán thân mới có thể trèo lên vị trí này.
Làn sóng phẫn nộ quá lớn, không phân biệt trắng đen mà nhục mạ cô, ngay cả người trong cuộc đứng ra giải thích đều vô dụng.
Cũng may… Phan Huy Nguyên kia còn có chút lương tâm, chỉ cần hôn lễ này tốt đẹp, xác thực tin tức đứa trẻ chính là con của anh ta, Lệ Phương sẽ không cần phải chịu đựng những lời thóa mạ bịa đặt ác ý kia nữa.
- Chị à, em không sao đâu, chị yên tâm!
Lệ Phương dịu dàng trấn an Hải Lam - quản lí của cô.
Từ khi tin tức bị tiết lộ ra đến nay, cô vẫn vô cùng bình tĩnh, Hải Lam lại chính là người chịu nhiều áp lực nhất.
Hàng loạt hợp đồng bị hủy bỏ, hình tượng bấy lâu lung lay sắp đổ, công ty gây sức ép, Hải Lam vì muốn giữ gìn cô mà đã phải vất vả không ít.
Cô thật ra rất may mắn, Lệ Phương thầm nghĩ.
Có thể gặp được nhiều người thương yêu cô như vậy, thật sự rất may mắn.
Cô đời này thật sự không có nhiều mong cầu, gia nhập giới giải trí, trở nên nổi tiếng càng không phải ước mơ của cô.
Cô chỉ yêu cảm giác viết nên những bản nhạc và muốn tạo ra một chỗ đứng bên cạnh anh mà thôi.
Anh là thế giới của cô. Anh ưu tú như thế, cô cũng muốn đuổi theo bước chân anh.
Người khác có thể trách cô ngu muội, nhưng nào ai biết, mười lăm năm trước, sinh mệnh cô đã trao vào tay anh rồi.
Lệ Phương ôm đóa hoa cưới xinh đẹp trong lòng, hân hoan vui sướng lại cảm thấy không mấy chân thật, lẳng lặng đợi chờ.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.