Chương 9: Ngoại truyện: Một đời bi thống, nỗi nhớ tựa thiên hà (1)
Boo202
29/03/2021
Ngày đầu tiên sau khi nàng đi, ta cảm thấy như linh hồn ta cũng đều đã đi theo nàng.
Ta ôm thi thể của nàng, hoàn toàn chết lặng.
Một chút cảm giác vui mừng sau chiến thắng cũng không có.
Ta đã tự do, nhưng là, ta lại mất đi nàng.
- Bệ hạ, xin người bớt đau buồn!
Tư Vũ, tỳ nữ thiếp thân của Hoàng hậu, rũ mi mắt, tới gần.
- Xin buông tay, nô tỳ phải… đổi xiêm y cho Hoàng hậu.
Câu cuối của nàng lẫn thêm chút nghẹn ngào.
Ta ôm thân thể lạnh băng trong ngực, mờ mịt quay lại nhìn Tư Vũ.
- Là ngươi đánh trao Vong Xuyên Lộ, phải không?
Vong Xuyên Lộ, vật cũng như tên, chính là một loai mê dược trên đời hiếm thấy, nó có thể khiến người ta quên sạch mọi chuyện đã xảy ra trong một ngày.
Tiểu khất cái của ta vì muốn ta quên nàng, liền cứng rắn ép ta uống nó.
Nhưng thứ ta uống lại không phải Vong Xuyên Lộ, thế nên, ta không hề quên.
Người duy nhất có thể tráo đổi đồ vật trong tay Hoàng hậu cũng chỉ có Tư Vũ mà thôi.
Ta hơi cười.
- Ta đã thấy sự oán hận trong ánh mắt của ngươi nhìn ta, cho dù ngươi đã luôn che giấu rất tốt.
Tư Vũ vẫn rũ mắt, nhưng sống lưng của nàng lại thẳng tắp.
- Phải.
Nàng nhếch môi một cách nhạt nhẽo.
- Là ta tráo. Ngươi… không xứng với nàng!
Ta cúi nhìn khuôn mặt tuyệt sắc đã trở nên trắng bệch, thân thể cũng chẳng còn một chút ấm áp…
Một giọt lệ cứ bồi hồi bên khóe mắt, nhưng sau lại, cũng không còn rơi xuống nữa.
- Đa tạ.
Đa tạ ngươi, cho ta một cơ hội, vĩnh viễn nhớ về nàng.
***
Ngày thứ ba sau khi Hoàng hậu đi, ta đã đưa nàng vào Hoàng lăng.
Quốc tang ba tháng, chiếu cáo thiên hạ rằng nàng chính là đại công thần giúp ta bắt được Hiền Vương, nhưng hình như lại chẳng mấy ai tin tưởng.
Không có cách nào… Đến chính ta nếu chẳng phải đã tận mắt nhìn thấy thì ta cũng không tin nổi sự thật hoang đường này.
Thôi, mặc kệ thế nhân đồn đại, chí ít vẫn còn có ta và các hầu cận của nàng ngày đêm tưởng nhớ nàng
.
×
— QUẢNG CÁO —
Tư Vũ một lòng trung thành với nàng đã từ bỏ mọi thứ xin đi thủ Hoàng lăng, cả hôn phu của nàng, Hứa Lăng, đại nội thị vệ, cũng dâng tấu xin theo.
Ta đều phê chuẩn.
Nhìn bọn họ, ta lại nhớ đến ta và tiểu khất cái nay đã âm dương cách biệt, ta thật rất muốn rơi nước mắt.
Nhưng không thể khóc nữa. Giờ có khóc cũng chẳng còn ai khóc cùng với ta.
Ta đã chuẩn bị sẵn cho mình một cỗ quan tài cạnh nàng, chỉ chờ ta hoăng* liền có thể lập tức nằm xuống.
Kì thật ta vô cùng mong chờ ngày đó, chính là ta lại không dám tự tay khiến nó đến sớm hơn.
Nàng nói, muốn ta trở thành minh quân thiên cổ, lưu danh sử sách.
Ta nào dám phụ sự kì vọng của nàng.
Ta sẽ không bao giờ quên, ngôi vị này của ta, sinh mệnh này của ta, đều là nhờ máu và nước mắt của nàng chống đỡ.
Chỉ là tiếp tục sống mà thôi, cho dù tiếp tục sống còn thống khổ hơn cả phải chết nhưng ta vẫn còn có thể kiên trì.
Phu nhân à, tiểu khất cái của ta, nàng nhất định không thể đi đầu thai trước ta đâu đấy.
Nhất định phải chờ ta, kiếp sau, kiếp sau nữa của ta, mãi cho đến ngày hồn ta hóa thành tro bụi, ta vẫn sẽ là của nàng.
(*Hoăng: Chết)
…
- Ai da, đứa bé đáng thương, người chờ không được nàng đâu.
Đột nhiên trong tẩm điện tĩnh lặng lại vang lên tiếng của một nữ nhân, ta kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Nhưng trước mặt lại chẳng có ai ngoại trừ thái giám và thị vệ canh gác.
- Ngươi có nghe thấy gì không?
Ta không nhịn được hỏi tên thái giám bên cạnh. Hắn vội cúi đầu.
- Bẩm thái thượng hoàng, thần không nghe thấy gì cả.
Ta hơi nghi hoặc nhìn quanh một vòng. Lẽ nào là do ta tưởng tượng?
Cũng phải, ba mươi năm trước ta đã giải tán hậu cung rồi, làm sao còn có nữ nhân nào nữa.
Khi còn trẻ ta cũng đã rất ít lưu luyến hậu cung bởi phải diễn màn kịch độc sủng Hoàng hậu. Nào ngờ màn kịch đó lại khiến ta của bây giờ cảm thấy may mắn vô cùng.
Đó là thời gian quý giá nhất mà ta và nàng có được.
Ta lại cúi xuống, thất thần ngắm nhìn bức họa trên bàn.
Ta đã vẽ cả ngàn bức như thế trong suốt ba mươi năm, những bức họa về nàng còn chất cao hơn cả sách trong Tàng Thư Các.
Chỉ có như thế mới nguôi chút nỗi nhớ của ta với nàng.
Ta phất tay cho thái giám và thị nữ lui đi, không cần người hầu hạ, tự mình đổi y phục chuẩn bị đi ngủ.
Đến giờ ngủ phải ngủ, đến giờ ăn phải ăn, chỉ có như vậy thì dù cho tinh thần bị tra tấn đến sớm sụp đổ, thân thể ta mới cầm cự được qua từng ấy năm.
×
— QUẢNG CÁO —
Ba mươi năm trôi qua rồi, ta từ một Hoàng đế cao cao tại thượng trẻ tuổi nhiệt huyết trở thành một lão già sinh mệnh lụi tàn.
Chẳng hiểu vì sao ta già đi đặc biệt nhanh, còn chưa tới sáu mươi đã có dáng vẻ gần đất xa trời.
Ta không những không sầu lo mà còn có chút mừng thầm.
Mỗi ngày tỉnh dậy liền gần hơn một ngày nằm xuống cạnh nàng.
Hai năm trước, ta thoái vị cho thái tử, một đứa bé mà ta chọn từ trong hoàng tộc, nuôi nấng từ nhỏ.
Ta không có hậu thế… Phu nhân của ta rời đi sớm như vậy, làm sao ta có hậu thế cho được.
Ta lui về Hoàng lăng thủ mộ cho nàng, chờ đợi sinh mệnh này đi tới hồi kết.
Ta quả thật đã không thẹn với mong ước của nàng, trở thành một Hoàng đế người người ca tụng.
Ta trị vì năm mươi năm, chưa từng để dân chúng đói khổ, thiên tai dịch bệnh đều xử lí thỏa đáng, Đại Chu ngày một phồn vinh, không hề xuất hiện nạn binh đao.
Nàng hẳn sẽ rất tự hào về ta đi?
Ta nằm nhìn đỉnh màn thêu long phụng, hơi hơi mỉm cười.
- Nàng sẽ không biết đâu...
Lại một âm thanh vang lên ngay tai, ta giật mình ngồi dậy.
Giờ thì ta đã thấy, đứng ở bên cạnh giường là một mĩ nhân tuyệt sắc.
Khuôn mặt nàng như mẫu đơn rực rỡ, kiêu sa lại mị hoặc, khóe mắt dài điểm một nốt lệ chi, sóng mắt lưu chuyển, câu hồn đoạt phách.
Nàng chải búi tóc tinh xảo, phục sức hoa lệ, bên hông dắt một bình hồ lô ngọc, yểu điệu mà dựa vào thành giường.
- Ngươi là ai?
Ta chỉ kinh diễm trong thoáng chốc nhưng ngay lập tức nhăn mày.
Tẩm điện của ta mà cũng có kẻ dám xông vào?
- Ta là Thủy Thiên Nguyệt, thủ hộ giả Tuyệt Địa chi môn của Cửu U Ma Thần Điện. Ta tới dẫn ngươi đi.
- Đi?
- Đúng vậy, số mệnh ngươi đã tận, đã đến lúc theo ta tới Âm Giới rồi.
Lúc này ta mới phát hiện ra thân thể của mình nhẹ bẫng, tinh lực tràn đầy, đôi tay nhăn nheo đã trở lại hệt như thời tráng niên.
Ta quay đầu lại, phát hiện "chính mình" già nua còn đang lẳng lặng nằm trên giường, hô hấp yếu ớt.
- A…
Ta cười khẽ, vui mừng không giấu nổi.
- Cuối cùng ngày này cũng tới rồi sao? Đi thôi! Nhanh chút! Ta cuối cùng cũng có thể gặp lại phu nhân của ta rồi!
...
Ta ôm thi thể của nàng, hoàn toàn chết lặng.
Một chút cảm giác vui mừng sau chiến thắng cũng không có.
Ta đã tự do, nhưng là, ta lại mất đi nàng.
- Bệ hạ, xin người bớt đau buồn!
Tư Vũ, tỳ nữ thiếp thân của Hoàng hậu, rũ mi mắt, tới gần.
- Xin buông tay, nô tỳ phải… đổi xiêm y cho Hoàng hậu.
Câu cuối của nàng lẫn thêm chút nghẹn ngào.
Ta ôm thân thể lạnh băng trong ngực, mờ mịt quay lại nhìn Tư Vũ.
- Là ngươi đánh trao Vong Xuyên Lộ, phải không?
Vong Xuyên Lộ, vật cũng như tên, chính là một loai mê dược trên đời hiếm thấy, nó có thể khiến người ta quên sạch mọi chuyện đã xảy ra trong một ngày.
Tiểu khất cái của ta vì muốn ta quên nàng, liền cứng rắn ép ta uống nó.
Nhưng thứ ta uống lại không phải Vong Xuyên Lộ, thế nên, ta không hề quên.
Người duy nhất có thể tráo đổi đồ vật trong tay Hoàng hậu cũng chỉ có Tư Vũ mà thôi.
Ta hơi cười.
- Ta đã thấy sự oán hận trong ánh mắt của ngươi nhìn ta, cho dù ngươi đã luôn che giấu rất tốt.
Tư Vũ vẫn rũ mắt, nhưng sống lưng của nàng lại thẳng tắp.
- Phải.
Nàng nhếch môi một cách nhạt nhẽo.
- Là ta tráo. Ngươi… không xứng với nàng!
Ta cúi nhìn khuôn mặt tuyệt sắc đã trở nên trắng bệch, thân thể cũng chẳng còn một chút ấm áp…
Một giọt lệ cứ bồi hồi bên khóe mắt, nhưng sau lại, cũng không còn rơi xuống nữa.
- Đa tạ.
Đa tạ ngươi, cho ta một cơ hội, vĩnh viễn nhớ về nàng.
***
Ngày thứ ba sau khi Hoàng hậu đi, ta đã đưa nàng vào Hoàng lăng.
Quốc tang ba tháng, chiếu cáo thiên hạ rằng nàng chính là đại công thần giúp ta bắt được Hiền Vương, nhưng hình như lại chẳng mấy ai tin tưởng.
Không có cách nào… Đến chính ta nếu chẳng phải đã tận mắt nhìn thấy thì ta cũng không tin nổi sự thật hoang đường này.
Thôi, mặc kệ thế nhân đồn đại, chí ít vẫn còn có ta và các hầu cận của nàng ngày đêm tưởng nhớ nàng
.
×
— QUẢNG CÁO —
Tư Vũ một lòng trung thành với nàng đã từ bỏ mọi thứ xin đi thủ Hoàng lăng, cả hôn phu của nàng, Hứa Lăng, đại nội thị vệ, cũng dâng tấu xin theo.
Ta đều phê chuẩn.
Nhìn bọn họ, ta lại nhớ đến ta và tiểu khất cái nay đã âm dương cách biệt, ta thật rất muốn rơi nước mắt.
Nhưng không thể khóc nữa. Giờ có khóc cũng chẳng còn ai khóc cùng với ta.
Ta đã chuẩn bị sẵn cho mình một cỗ quan tài cạnh nàng, chỉ chờ ta hoăng* liền có thể lập tức nằm xuống.
Kì thật ta vô cùng mong chờ ngày đó, chính là ta lại không dám tự tay khiến nó đến sớm hơn.
Nàng nói, muốn ta trở thành minh quân thiên cổ, lưu danh sử sách.
Ta nào dám phụ sự kì vọng của nàng.
Ta sẽ không bao giờ quên, ngôi vị này của ta, sinh mệnh này của ta, đều là nhờ máu và nước mắt của nàng chống đỡ.
Chỉ là tiếp tục sống mà thôi, cho dù tiếp tục sống còn thống khổ hơn cả phải chết nhưng ta vẫn còn có thể kiên trì.
Phu nhân à, tiểu khất cái của ta, nàng nhất định không thể đi đầu thai trước ta đâu đấy.
Nhất định phải chờ ta, kiếp sau, kiếp sau nữa của ta, mãi cho đến ngày hồn ta hóa thành tro bụi, ta vẫn sẽ là của nàng.
(*Hoăng: Chết)
…
- Ai da, đứa bé đáng thương, người chờ không được nàng đâu.
Đột nhiên trong tẩm điện tĩnh lặng lại vang lên tiếng của một nữ nhân, ta kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Nhưng trước mặt lại chẳng có ai ngoại trừ thái giám và thị vệ canh gác.
- Ngươi có nghe thấy gì không?
Ta không nhịn được hỏi tên thái giám bên cạnh. Hắn vội cúi đầu.
- Bẩm thái thượng hoàng, thần không nghe thấy gì cả.
Ta hơi nghi hoặc nhìn quanh một vòng. Lẽ nào là do ta tưởng tượng?
Cũng phải, ba mươi năm trước ta đã giải tán hậu cung rồi, làm sao còn có nữ nhân nào nữa.
Khi còn trẻ ta cũng đã rất ít lưu luyến hậu cung bởi phải diễn màn kịch độc sủng Hoàng hậu. Nào ngờ màn kịch đó lại khiến ta của bây giờ cảm thấy may mắn vô cùng.
Đó là thời gian quý giá nhất mà ta và nàng có được.
Ta lại cúi xuống, thất thần ngắm nhìn bức họa trên bàn.
Ta đã vẽ cả ngàn bức như thế trong suốt ba mươi năm, những bức họa về nàng còn chất cao hơn cả sách trong Tàng Thư Các.
Chỉ có như thế mới nguôi chút nỗi nhớ của ta với nàng.
Ta phất tay cho thái giám và thị nữ lui đi, không cần người hầu hạ, tự mình đổi y phục chuẩn bị đi ngủ.
Đến giờ ngủ phải ngủ, đến giờ ăn phải ăn, chỉ có như vậy thì dù cho tinh thần bị tra tấn đến sớm sụp đổ, thân thể ta mới cầm cự được qua từng ấy năm.
×
— QUẢNG CÁO —
Ba mươi năm trôi qua rồi, ta từ một Hoàng đế cao cao tại thượng trẻ tuổi nhiệt huyết trở thành một lão già sinh mệnh lụi tàn.
Chẳng hiểu vì sao ta già đi đặc biệt nhanh, còn chưa tới sáu mươi đã có dáng vẻ gần đất xa trời.
Ta không những không sầu lo mà còn có chút mừng thầm.
Mỗi ngày tỉnh dậy liền gần hơn một ngày nằm xuống cạnh nàng.
Hai năm trước, ta thoái vị cho thái tử, một đứa bé mà ta chọn từ trong hoàng tộc, nuôi nấng từ nhỏ.
Ta không có hậu thế… Phu nhân của ta rời đi sớm như vậy, làm sao ta có hậu thế cho được.
Ta lui về Hoàng lăng thủ mộ cho nàng, chờ đợi sinh mệnh này đi tới hồi kết.
Ta quả thật đã không thẹn với mong ước của nàng, trở thành một Hoàng đế người người ca tụng.
Ta trị vì năm mươi năm, chưa từng để dân chúng đói khổ, thiên tai dịch bệnh đều xử lí thỏa đáng, Đại Chu ngày một phồn vinh, không hề xuất hiện nạn binh đao.
Nàng hẳn sẽ rất tự hào về ta đi?
Ta nằm nhìn đỉnh màn thêu long phụng, hơi hơi mỉm cười.
- Nàng sẽ không biết đâu...
Lại một âm thanh vang lên ngay tai, ta giật mình ngồi dậy.
Giờ thì ta đã thấy, đứng ở bên cạnh giường là một mĩ nhân tuyệt sắc.
Khuôn mặt nàng như mẫu đơn rực rỡ, kiêu sa lại mị hoặc, khóe mắt dài điểm một nốt lệ chi, sóng mắt lưu chuyển, câu hồn đoạt phách.
Nàng chải búi tóc tinh xảo, phục sức hoa lệ, bên hông dắt một bình hồ lô ngọc, yểu điệu mà dựa vào thành giường.
- Ngươi là ai?
Ta chỉ kinh diễm trong thoáng chốc nhưng ngay lập tức nhăn mày.
Tẩm điện của ta mà cũng có kẻ dám xông vào?
- Ta là Thủy Thiên Nguyệt, thủ hộ giả Tuyệt Địa chi môn của Cửu U Ma Thần Điện. Ta tới dẫn ngươi đi.
- Đi?
- Đúng vậy, số mệnh ngươi đã tận, đã đến lúc theo ta tới Âm Giới rồi.
Lúc này ta mới phát hiện ra thân thể của mình nhẹ bẫng, tinh lực tràn đầy, đôi tay nhăn nheo đã trở lại hệt như thời tráng niên.
Ta quay đầu lại, phát hiện "chính mình" già nua còn đang lẳng lặng nằm trên giường, hô hấp yếu ớt.
- A…
Ta cười khẽ, vui mừng không giấu nổi.
- Cuối cùng ngày này cũng tới rồi sao? Đi thôi! Nhanh chút! Ta cuối cùng cũng có thể gặp lại phu nhân của ta rồi!
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.