Chương 10: Ngoại truyện: Một đời bi thống, nỗi nhớ tựa thiên hà (2)
Boo202
29/03/2021
Nhìn thấy vẻ vui mừng của ta, nữ nhân xưng là Thủy Thiên Nguyệt lại chợt lắc đầu.
- Hay cho một tấm chân tình, đáng tiếc, ngươi và nàng vô duyên.
Ánh mắt nàng nhìn ta đầy thương hại.
- Kiếp này, kiếp sau, cho đến tận khi hồn phách của ngươi bị ma tán không còn nữa, các ngươi cũng chẳng thể gặp lại nhau.
- Không thể nào!
Lời nàng nói như thiên lôi giáng xuống, đánh ta đến thất hồn lạc phách.
- Tại sao chúng ta không thể gặp lại nhau! Lẽ nào nàng đã đầu thai? A… phải rồi, đã nhiều năm như vậy, nàng…
Nói đến đó, ta không phân rõ trong lòng là khổ sở vì không thể gặp lại nàng hay là vui vẻ vì nàng đã sớm bắt đầu một cuộc sống khác nữa…
Cũng tốt, cũng tốt… Tất cả những gì ta mang lại cho nàng toàn là bi thống, quên đi ta, nàng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thủy Thiên Nguyệt đưa tay cuốn một lọn tóc, khóe mắt khẽ cong.
- Đầu thai? Ha ha, ta đã gặp qua cô nương đó, nàng thật sự còn ngốc hơn cả ngươi! Nếu như nàng chịu đi đầu thai thì tốt rồi…
- Ngài… ý của ngài là?
Ta đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
- Các ngươi, hẳn là biết mười tám tầng địa ngục đi?
Thủy Thiên Nguyệt cười nhưng ánh mắt lại chợt trở nên sâu thẳm.
- Mười tám tầng địa ngục chính là một tòa tháp dốc ngược nằm sâu dưới lòng địa phủ, chuyên dụng hình, rửa sạch tội lỗi mà sinh thời các ngươi đã phạm phải. Nó không hoàn toàn giống lời đồn đại của các ngươi nhưng cũng từa tựa như vậy…
Nàng với lấy hồ lô ngọc bên hông, mở nắp, hương rượu nồng nàn chợt lan tỏa khắp không gian.
×
— QUẢNG CÁO —
- Nhân loại nha, không đúng, phải nói là bất cứ sinh vật nào có nhục thể, kì thực đều không tránh khỏi làm "ác", trên người nhiễm đôi chút huyết khí… Nhưng chỉ cần huyết khí không quá thịnh thì phán quan cũng sẽ chẳng định tội họ, họ có thể an an ổn ổn đầu thai. Chính là, đối với những kẻ trên người mang quá nhiều huyết khí thì cần thiết phải đem ra xét xử xem có nên dụng hình rửa sạch toàn bộ huyết khí trên người hắn hay không. Mà mười tám tầng địa ngục, chính là nơi xử phạt những kẻ huyết khí trên người đậm đặc nhất!
- Nàng… Trúc Lan nàng… bị đày xuống mười tám tầng đia ngục?
Ta nghe thấy giọng nói của chính mình lạc đi. Không, không thể nào! Nàng lại thật sự bị đày xuống mười tám tầng địa ngục!
- Ha hả, ngươi đoán đúng rồi đó.
Thủy Thiên Nguyệt thích chí uống muột ngụm rượu. Vẻ mặt nhân từ như tiên nữ của nàng cuối cùng cũng hoàn toàn bị xé rách, ánh mắt nàng u ám tựa như ác ma vừa bò ra khỏi địa ngục, tràn đầy khát máu.
- Phu nhân của ngươi nha… Huyết khí trên người nàng thậm chí khiến cả quỷ sai cũng không dám lại gần. Các phán quan tra nửa ngày, liền tra ra được nàng đã từng giết rất nhiều người, thậm chí có cả người vô tội, xét giảm hoàn cảnh cũng không thể cứu được nàng thoát khỏi việc bị đày xuống mười tám tầng địa ngục… May mắn, nàng còn có ngươi.
Đôi đồng tử đen láy của Thủy Thiên Nguyệt bất chợt xoáy chặt vào ta.
- Ngươi ở trần thế vì nàng cúng bái, vì nàng làm việc thiện, cứu sống không biết bao nhiêu nhân mạng. Lại thêm ngươi là Hoàng đế, nàng là Hoàng hậu, trên người các ngươi mang khí vận của cả một quốc gia. Quốc gia phồn thịnh, tội của nàng có thể giảm nhẹ bớt, cho nên, các phán quan đã cho nàng một cơ hội. Ngâm dưới đáy Vong Xuyên trăm năm, hoàn toàn quên đi chính mình, rửa sạch tội lỗi trở thành một linh hồn mới, chịu tam kiếp luân hồi thành súc sinh thì không cần phải tới mười tám tầng địa ngục nữa… Nhưng ngươi biết nàng đã nói gì không?
Khóe môi đỏ mọng kia cong lên y như lưỡi đao đầy thị huyết chập chờn trước mặt ta. Ta nhìn thấy vẻ mặt đầy tuyệt vọng của chính mình trong mắt nàng.
- Nàng nói, nếu phải quên đi chính mình, vậy có khác gì hồn phi phách tán! Ha ha ha, cô nương rất có khí phách nha, nàng lại lựa chọn xuống mười tám tầng địa ngục chịu hình! Kì thật chúng ta có một quy tắc rất thú vị, đó chính là, nếu như có người có thể vượt qua toàn bộ hình phạt của mười tám tầng địa ngục, gột rửa hết huyết khí, thì người đó sẽ được đáp ứng một nguyện vọng cho kiếp sau. Nàng nói, kiếp sau nàng chỉ mong có thể gặp lại ngươi, ở bên ngươi đến già, sau đó liền dứt khoát tiến vào mười tám tầng địa ngục rồi…
Khuôn mặt tuyệt sắc của Thủy Thiên Nguyệt đột nhiên khiến ta vô cùng sợ hãi.
- Ngươi đoán xem, kết cục của nàng… lại là gì?
- Nàng… thất bại?
Ta run rẩy, trước mắt từng trận từng trận biến thành màu đen.
- Ai da, ngươi lại đoán đúng rồi đó!
Thủy Thien Nguyệt vỗ tay tán thưởng, thích thú nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của ta.
- Cô nương của ngươi nha, nàng thật ra cũng rất lợi hại! Hồn phách của nàng từ tầng mười tám chịu hình tới tận tầng ba mới hoàn toàn băng tán! Phải biết, mười tám tầng địa ngục của chúng ta cũng không phải là hư danh, ngay cả Ma thần tộc nhân cũng có chút sợ hãi nó, vậy mà nàng còn vượt qua được đến mười lăm tầng! Hơn vạn năm nay, còn chưa có ai vượt qua nhiều tầng như vậy!
×
— QUẢNG CÁO —
Ta đã hoàn toàn chết lặng.
- Không… Không thể nào…
Ánh mắt ta đỏ lên, hoàn toàn chẳng còn nhìn thấy bất cứ thứ gì xung quanh nữa. Linh hồn dường như càng trở nên băng lạnh, tâm trí ta hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.
Suy nghĩ của ta mờ dần, cuối cùng, chỉ sót lại duy nhất bản năng hung tàn.
Giết!
Thật muốn giết chết tất cả! Đốt cháy tất cả!
Đem toàn bộ thế gian này chôn vùi theo phu nhân của ta!
- Chậc, lại có thể lập tức hóa thành lệ quỷ được… Aii, thất sách, là ta đã quá coi nhẹ tình cảm của ngươi với nàng rồi!
Ngay lúc mà ta sắp hoàn toàn sụp đổ mất thì một thứ gì đó mát lạnh chợt rót vào trong thân thể ta, cưỡng ép thần trí đã tán loạn của ta thanh tỉnh trở lại.
- Ta còn chưa nói xong mà! Ngươi nhìn lại bộ dạng của ngươi đi!
Thủy Thiên Nguyệt hận sắt không thành thép chỉ vào ta.
Lúc này ta mới giật mình phát hiện ra làn da mình đã biến hoàn toàn thành màu xanh trắng, mạch máu nổi lên chằng chịt, móng tay cũng dài ra, hóa thành màu đen, dường như còn mọc cả răng nanh…
Lệ quỷ?
Thuỷ Thiên Nguyệt cau mày, một tay điểm lên trán ta, tiếp tục cứng rắn rót thêm nguồn năng lượng mát lạnh kia vào ta.
Lúc này tâm trí ta mới hoàn toàn thanh tỉnh, cảm giác hung tàn vừa rồi đã không còn, ngoại hình cũng dần trở lại như trước.
- Hay cho một tấm chân tình, đáng tiếc, ngươi và nàng vô duyên.
Ánh mắt nàng nhìn ta đầy thương hại.
- Kiếp này, kiếp sau, cho đến tận khi hồn phách của ngươi bị ma tán không còn nữa, các ngươi cũng chẳng thể gặp lại nhau.
- Không thể nào!
Lời nàng nói như thiên lôi giáng xuống, đánh ta đến thất hồn lạc phách.
- Tại sao chúng ta không thể gặp lại nhau! Lẽ nào nàng đã đầu thai? A… phải rồi, đã nhiều năm như vậy, nàng…
Nói đến đó, ta không phân rõ trong lòng là khổ sở vì không thể gặp lại nàng hay là vui vẻ vì nàng đã sớm bắt đầu một cuộc sống khác nữa…
Cũng tốt, cũng tốt… Tất cả những gì ta mang lại cho nàng toàn là bi thống, quên đi ta, nàng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thủy Thiên Nguyệt đưa tay cuốn một lọn tóc, khóe mắt khẽ cong.
- Đầu thai? Ha ha, ta đã gặp qua cô nương đó, nàng thật sự còn ngốc hơn cả ngươi! Nếu như nàng chịu đi đầu thai thì tốt rồi…
- Ngài… ý của ngài là?
Ta đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
- Các ngươi, hẳn là biết mười tám tầng địa ngục đi?
Thủy Thiên Nguyệt cười nhưng ánh mắt lại chợt trở nên sâu thẳm.
- Mười tám tầng địa ngục chính là một tòa tháp dốc ngược nằm sâu dưới lòng địa phủ, chuyên dụng hình, rửa sạch tội lỗi mà sinh thời các ngươi đã phạm phải. Nó không hoàn toàn giống lời đồn đại của các ngươi nhưng cũng từa tựa như vậy…
Nàng với lấy hồ lô ngọc bên hông, mở nắp, hương rượu nồng nàn chợt lan tỏa khắp không gian.
×
— QUẢNG CÁO —
- Nhân loại nha, không đúng, phải nói là bất cứ sinh vật nào có nhục thể, kì thực đều không tránh khỏi làm "ác", trên người nhiễm đôi chút huyết khí… Nhưng chỉ cần huyết khí không quá thịnh thì phán quan cũng sẽ chẳng định tội họ, họ có thể an an ổn ổn đầu thai. Chính là, đối với những kẻ trên người mang quá nhiều huyết khí thì cần thiết phải đem ra xét xử xem có nên dụng hình rửa sạch toàn bộ huyết khí trên người hắn hay không. Mà mười tám tầng địa ngục, chính là nơi xử phạt những kẻ huyết khí trên người đậm đặc nhất!
- Nàng… Trúc Lan nàng… bị đày xuống mười tám tầng đia ngục?
Ta nghe thấy giọng nói của chính mình lạc đi. Không, không thể nào! Nàng lại thật sự bị đày xuống mười tám tầng địa ngục!
- Ha hả, ngươi đoán đúng rồi đó.
Thủy Thiên Nguyệt thích chí uống muột ngụm rượu. Vẻ mặt nhân từ như tiên nữ của nàng cuối cùng cũng hoàn toàn bị xé rách, ánh mắt nàng u ám tựa như ác ma vừa bò ra khỏi địa ngục, tràn đầy khát máu.
- Phu nhân của ngươi nha… Huyết khí trên người nàng thậm chí khiến cả quỷ sai cũng không dám lại gần. Các phán quan tra nửa ngày, liền tra ra được nàng đã từng giết rất nhiều người, thậm chí có cả người vô tội, xét giảm hoàn cảnh cũng không thể cứu được nàng thoát khỏi việc bị đày xuống mười tám tầng địa ngục… May mắn, nàng còn có ngươi.
Đôi đồng tử đen láy của Thủy Thiên Nguyệt bất chợt xoáy chặt vào ta.
- Ngươi ở trần thế vì nàng cúng bái, vì nàng làm việc thiện, cứu sống không biết bao nhiêu nhân mạng. Lại thêm ngươi là Hoàng đế, nàng là Hoàng hậu, trên người các ngươi mang khí vận của cả một quốc gia. Quốc gia phồn thịnh, tội của nàng có thể giảm nhẹ bớt, cho nên, các phán quan đã cho nàng một cơ hội. Ngâm dưới đáy Vong Xuyên trăm năm, hoàn toàn quên đi chính mình, rửa sạch tội lỗi trở thành một linh hồn mới, chịu tam kiếp luân hồi thành súc sinh thì không cần phải tới mười tám tầng địa ngục nữa… Nhưng ngươi biết nàng đã nói gì không?
Khóe môi đỏ mọng kia cong lên y như lưỡi đao đầy thị huyết chập chờn trước mặt ta. Ta nhìn thấy vẻ mặt đầy tuyệt vọng của chính mình trong mắt nàng.
- Nàng nói, nếu phải quên đi chính mình, vậy có khác gì hồn phi phách tán! Ha ha ha, cô nương rất có khí phách nha, nàng lại lựa chọn xuống mười tám tầng địa ngục chịu hình! Kì thật chúng ta có một quy tắc rất thú vị, đó chính là, nếu như có người có thể vượt qua toàn bộ hình phạt của mười tám tầng địa ngục, gột rửa hết huyết khí, thì người đó sẽ được đáp ứng một nguyện vọng cho kiếp sau. Nàng nói, kiếp sau nàng chỉ mong có thể gặp lại ngươi, ở bên ngươi đến già, sau đó liền dứt khoát tiến vào mười tám tầng địa ngục rồi…
Khuôn mặt tuyệt sắc của Thủy Thiên Nguyệt đột nhiên khiến ta vô cùng sợ hãi.
- Ngươi đoán xem, kết cục của nàng… lại là gì?
- Nàng… thất bại?
Ta run rẩy, trước mắt từng trận từng trận biến thành màu đen.
- Ai da, ngươi lại đoán đúng rồi đó!
Thủy Thien Nguyệt vỗ tay tán thưởng, thích thú nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của ta.
- Cô nương của ngươi nha, nàng thật ra cũng rất lợi hại! Hồn phách của nàng từ tầng mười tám chịu hình tới tận tầng ba mới hoàn toàn băng tán! Phải biết, mười tám tầng địa ngục của chúng ta cũng không phải là hư danh, ngay cả Ma thần tộc nhân cũng có chút sợ hãi nó, vậy mà nàng còn vượt qua được đến mười lăm tầng! Hơn vạn năm nay, còn chưa có ai vượt qua nhiều tầng như vậy!
×
— QUẢNG CÁO —
Ta đã hoàn toàn chết lặng.
- Không… Không thể nào…
Ánh mắt ta đỏ lên, hoàn toàn chẳng còn nhìn thấy bất cứ thứ gì xung quanh nữa. Linh hồn dường như càng trở nên băng lạnh, tâm trí ta hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.
Suy nghĩ của ta mờ dần, cuối cùng, chỉ sót lại duy nhất bản năng hung tàn.
Giết!
Thật muốn giết chết tất cả! Đốt cháy tất cả!
Đem toàn bộ thế gian này chôn vùi theo phu nhân của ta!
- Chậc, lại có thể lập tức hóa thành lệ quỷ được… Aii, thất sách, là ta đã quá coi nhẹ tình cảm của ngươi với nàng rồi!
Ngay lúc mà ta sắp hoàn toàn sụp đổ mất thì một thứ gì đó mát lạnh chợt rót vào trong thân thể ta, cưỡng ép thần trí đã tán loạn của ta thanh tỉnh trở lại.
- Ta còn chưa nói xong mà! Ngươi nhìn lại bộ dạng của ngươi đi!
Thủy Thiên Nguyệt hận sắt không thành thép chỉ vào ta.
Lúc này ta mới giật mình phát hiện ra làn da mình đã biến hoàn toàn thành màu xanh trắng, mạch máu nổi lên chằng chịt, móng tay cũng dài ra, hóa thành màu đen, dường như còn mọc cả răng nanh…
Lệ quỷ?
Thuỷ Thiên Nguyệt cau mày, một tay điểm lên trán ta, tiếp tục cứng rắn rót thêm nguồn năng lượng mát lạnh kia vào ta.
Lúc này tâm trí ta mới hoàn toàn thanh tỉnh, cảm giác hung tàn vừa rồi đã không còn, ngoại hình cũng dần trở lại như trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.