Chương 41: Quay đầu lại đã chẳng còn em (2)
Boo202
29/03/2021
Chín giờ mười lăm phút…
Chín giờ ba mươi phút…
Chín giờ năm mươi phút…
Mười giờ…
Mười giờ mười ba phút…
Thời gian phi tốc trôi đi.
- Sao lại thế này?
Người trong phòng bắt đầu xôn xao. Hải Lam không nhịn được hết lần này tới lần khác ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường, sắc mặt ngày càng trở nên khó coi.
Đã quá giờ định trước mà đoàn rước dâu vẫn chưa tới!
Lệ Phương lẳng lặng ngồi trong phòng, ánh mắt cố chấp nhìn ngoài cửa, nét vui vẻ hãy còn đọng lại nơi đáy mắt, chưa từng tan đi.
Cô bình thản tựa như không hề cảm giác được thời gian đang dần dần trôi quá.
Mười một giờ năm phút.
Đã hơn một tiếng so với giờ ấn định, Hải Lam cau chặt mày, không nhịn nổi nữa bước nhanh ra ngoài gọi điện thoại.
Phan Huy Nguyên đang làm cái gì vậy!
Khuôn viên này cách biệt viện Phan gia cũng không bao xa, làm sao có thể chậm trễ đến thế này cơ chứ!
Quá giờ lành rồi, hôn lễ còn muốn tổ chức hay không đây!
Chị nào biết, lúc này Phan gia cũng đã loạn thành một đoàn.
- Lão gia, vẫn không tìm thấy đại thiếu gia!
Vị quản gia đã ngoài năm mươi tuổi cực kì lo lắng trở lại báo cáo.
Sốt ruột đi đi lại lại trong phòng, gia chủ Phan gia - cha của chú rể ngày hôm nay - vừa nghe thế liền giận đến run người.
- Tìm tiếp! Lật tung mọi ngóc ngách đi tìm nghịch tử kia về đây cho ta! Xem ta có đánh chết nó hay không!
Ông quát lớn, gương mặt nghiêm nghị cũng đỏ bừng cả lên.
- Cha! Cha bớt giận! Anh cả nhất định có việc khó xử trì hoãn!
Một thanh niên tuấn tú với bộ tóc nhuộm đỏ hoe và dáng vẻ ăn chơi trác táng vội vàng đỡ lấy thân hình lung lay của lão gia chủ, vuốt lưng thuận khí cho ông.
Hắn là Phan Huy Tuấn, con trai út Phan gia, năm nay mới hai mươi tuổi.
Lệ Phương từ nhỏ sống ở Phan gia, hơn hắn sáu tuổi, luôn giống như người chị gái chăm sóc cho hắn trong suốt mười lăm năm, hắn vốn đã coi cô là chị dâu.
Nay hôn lễ của cô xảy ra chuyện, lòng hắn cũng gấp như kiến bò chảo nóng.
Chính là hắn có vội cũng vô dụng!
Chị hai của hắn đã lĩnh người Phan gia đi tìm anh cả ở khắp nơi, hắn chỉ có thể dằn lòng lưu lại trấn an cha mình.
Thần phật phù hộ! Chị hai nhất định phải tìm được anh cả, nếu không, hôn lễ bị hủy bỏ, mọi người chẳng biết sẽ sốc tới mức nào!
Quan trọng nhất là, chị Lệ Phương còn đang mang thai! Cháu trai của hắn cũng mới chỉ có ba tháng thôi! Ngàn vạn lần đừng xảy ra thêm chuyện gì nữa!
Đáng tiếc, các vị thần linh không hề nghe thấy lời khẩn cầu của hắn.
×
— QUẢNG CÁO —
Phan Huy Nguyên - anh trai hắn - chú rể của ngày hôm nay - mất tích cho tới tận khi hôn lễ hoàn toàn không còn cách nào tiến hành được nữa.
...
Chính lúc mà đồng hồ điểm lên mười hai tiếng, Lệ Phương - cô dâu đã ngồi bất động cả một buổi sáng - giữa ánh mắt thương hại và tiếng xì xào đầy chế nhạo của tất cả mọi người, chợt nở nụ cười.
- Anh nhất định phải đối xử với em như thế này sao, Huy Nguyên?
Cô than nhẹ một tiếng, cúi nhìn đoá hoa cưới xinh đẹp, ánh mắt có hơi mơ hồ.
- Em thật sự không hiểu… tại sao chúng ta lại thành ra như vậy?
***
Khi Hà Thu tỉnh lại, cô có cảm giác như toàn thân bị nghiền quá một hồi, vô cùng đau nhức.
Hơi động đậy lại đột nhiên phát hiện ra bên cạnh còn có một người, cô liền giật bắn.
Định thần nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt người kia tuấn mĩ vô trù, lông mi dài cong vút, sống mũi cao thẳng, hệt như tạo hình bạch mã hoàng tử trong mơ của các cô gái.
Anh đang ngủ, hơi thở nóng ấm và cơ thể lõa lồ khiến cho Hà Thu xoát cái đỏ bừng mặt.
Đêm nồng nhiệt cháy bỏng hôm qua dần kéo về phủ kín tâm trí cô, cô thẹn thùng trùm chăn che kín lấy mặt.
Trời ạ! Trời ạ! Đêm qua cô và nam chính đã lên giường!
Anh bị chuốc thuốc, cô chỉ muốn cứu anh mà thôi, ai ngờ…
Chính cô cũng không biết tại sao mọi chuyện lại cứ đi ngược hết lại kịch bản như thế này!
A trời! Cô không hề cố ý!
Hà Thu mặt đỏ bừng bừng trộm ngắm người đàn ông vẫn đang say ngủ, trong lòng vô thức dâng lên một trận ngọt ngào.
Rầm!
Cửa phòng đột nhiên bật tung.
Ngay khi Hà Thu còn chưa kip phản ứng thì tấm chăn dày đã bị xốc lên một cách thô bạo.
Gương mặt xinh đẹp của một cô gái đang cực kì phẫn nộ chợt xuất hiện. Cô nắm lấy hai vai Huy Nguyên, ra sức lay anh dậy.
- Phan Huy Nguyên! Tên khốn kiếp này! Anh có còn là người nữa không!!
Cô gái hét lớn đến mức doạ Hà Thu co rúm lại góc giường.
Một hàng vệ sĩ ăn mặc chỉnh tề đứng chật ngoài cửa, cô sợ hãi kéo chăn bọc kín thân thể của mình.
Đột nhiên có cảm giác như bị bắt gian tại trận.
Cô... cô nhận ra cô gái này! Đây là Phan Đông Nghi - em gái của nam chính!
Cô đã gặp qua cô gái này mấy lần.
Danh viện thục nữ, khí chất ngời ngời, cho dù không hề có thiện cảm với cô nhưng vẫn giữ đủ lễ phép, hành xử cũng cực kì đúng mực, chưa bao giờ để tình cảm chi phối lí trí.
Vậy mà giờ Đông Nghi lại giận đến mức hét thẳng vào mặt anh trai như thế…
Hà Thu không rét mà run, mơ hồ có dự cảm không ổn...
- Phan Huy Nguyên! Anh mau tỉnh dậy cho tôi!
×
— QUẢNG CÁO —
- Ồn ào!
Tiếng hét của Đông Nghi cuối cùng cũng thành công lay tỉnh Huy Nguyên.
Anh mất kiên nhẫn quát lên một tiếng, thuận tay đẩy người đang nắm vai mình ra, chầm chậm mở mắt.
Vừa tỉnh ngủ, đại não nhất thời trì trệ, còn chưa rõ lắm chuyện đang diễn ra.
- Sao em lại ở đây?
Nhìn em gái khuôn mặt vừa phẫn nộ vừa đau đớn xuất hiện trước mặt mình, anh hơi hơi đau đầu, theo bản năng đưa tay xoa trán.
Sau đó anh giật mình phát hiện, bản thân thế mà không hề mặc quần áo!
Phút chốc, như có một cây búa tạ đập thẳng vào suy nghĩ của anh, gõ cho anh hoàn toàn tỉnh táo.
Đêm qua anh…
Thấy anh trai ánh mắt dại ra ngồi ở trên giường, Đông Nghi nộ khí công tâm, cũng bất chấp giáo dưỡng bao nhiêu năm, chỉ thẳng vào mũi anh mà mắng.
- Phan Huy Nguyên! Không ngờ anh lại thật sự không phải người! Đêm trước khi cưới còn làm ra chuyện như thế này! Nếu anh không muốn kết hôn, cớ gì lại đồng ý chứ! Anh hại Lệ Phương thê thảm, lương tâm anh không cắn rứt chút nào sao?! Anh không có trái tim sao!
Cô còn muốn mắng nữa nhưng vốn chưa bao giờ mắng chửi người khác, đặc biệt người này còn là anh trai mình, Đông Nghi nhất lời nghẹn lại.
Nghẹn một hồi, ngay cả nước mắt cũng rơi.
Lúc này Phan Huy Nguyên đã hoàn toàn tỉnh táo.
- Hôn lễ!
Anh có chút thất thố bắt lấy tay em gái mình.
- Bây giờ là mấy giờ?! Hôn lễ…
- Anh còn dám nhắc đến!
Đông Nghĩ vừa khóc vừa vùng tay ra.
- Hôn lễ hủy bỏ rồi! Mười hai giờ! Đã mười hai giờ rồi anh vừa lòng chưa!
Một câu nói khiến anh vẻ mặt như bị sét đánh, chợt ngẩn ra.
Thu Hà thấy thế, trong lòng nhịn không được hơi chua xót.
Cô lấy dũng khí ngăn Đông Nghi lại, chật vật cố gắng biện minh cho cả hai người.
- Đông... Đông Nghi... Tôi có thể giải thích với Lệ Phương! Chuyện này đều là hiểu lầm! Chúng tôi bị hãm hại, chúng tôi không hề cố ý…
Chát.
Thu Hà ngơ ngác, ôm lấy một bên má nóng rát của mình, ngước mắt nhìn vị tiểu thư danh giá trước nay luôn dịu dàng yểu điệu trước mắt, có chút không thể tin được.
- Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên tôi đánh người!
Cô gái ấy nuốt nước mắt, siết chặt tay đến mức run run, nói.
- Lê Hà Thu, cô thật khiến tôi ghê tởm!
...
Chín giờ ba mươi phút…
Chín giờ năm mươi phút…
Mười giờ…
Mười giờ mười ba phút…
Thời gian phi tốc trôi đi.
- Sao lại thế này?
Người trong phòng bắt đầu xôn xao. Hải Lam không nhịn được hết lần này tới lần khác ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường, sắc mặt ngày càng trở nên khó coi.
Đã quá giờ định trước mà đoàn rước dâu vẫn chưa tới!
Lệ Phương lẳng lặng ngồi trong phòng, ánh mắt cố chấp nhìn ngoài cửa, nét vui vẻ hãy còn đọng lại nơi đáy mắt, chưa từng tan đi.
Cô bình thản tựa như không hề cảm giác được thời gian đang dần dần trôi quá.
Mười một giờ năm phút.
Đã hơn một tiếng so với giờ ấn định, Hải Lam cau chặt mày, không nhịn nổi nữa bước nhanh ra ngoài gọi điện thoại.
Phan Huy Nguyên đang làm cái gì vậy!
Khuôn viên này cách biệt viện Phan gia cũng không bao xa, làm sao có thể chậm trễ đến thế này cơ chứ!
Quá giờ lành rồi, hôn lễ còn muốn tổ chức hay không đây!
Chị nào biết, lúc này Phan gia cũng đã loạn thành một đoàn.
- Lão gia, vẫn không tìm thấy đại thiếu gia!
Vị quản gia đã ngoài năm mươi tuổi cực kì lo lắng trở lại báo cáo.
Sốt ruột đi đi lại lại trong phòng, gia chủ Phan gia - cha của chú rể ngày hôm nay - vừa nghe thế liền giận đến run người.
- Tìm tiếp! Lật tung mọi ngóc ngách đi tìm nghịch tử kia về đây cho ta! Xem ta có đánh chết nó hay không!
Ông quát lớn, gương mặt nghiêm nghị cũng đỏ bừng cả lên.
- Cha! Cha bớt giận! Anh cả nhất định có việc khó xử trì hoãn!
Một thanh niên tuấn tú với bộ tóc nhuộm đỏ hoe và dáng vẻ ăn chơi trác táng vội vàng đỡ lấy thân hình lung lay của lão gia chủ, vuốt lưng thuận khí cho ông.
Hắn là Phan Huy Tuấn, con trai út Phan gia, năm nay mới hai mươi tuổi.
Lệ Phương từ nhỏ sống ở Phan gia, hơn hắn sáu tuổi, luôn giống như người chị gái chăm sóc cho hắn trong suốt mười lăm năm, hắn vốn đã coi cô là chị dâu.
Nay hôn lễ của cô xảy ra chuyện, lòng hắn cũng gấp như kiến bò chảo nóng.
Chính là hắn có vội cũng vô dụng!
Chị hai của hắn đã lĩnh người Phan gia đi tìm anh cả ở khắp nơi, hắn chỉ có thể dằn lòng lưu lại trấn an cha mình.
Thần phật phù hộ! Chị hai nhất định phải tìm được anh cả, nếu không, hôn lễ bị hủy bỏ, mọi người chẳng biết sẽ sốc tới mức nào!
Quan trọng nhất là, chị Lệ Phương còn đang mang thai! Cháu trai của hắn cũng mới chỉ có ba tháng thôi! Ngàn vạn lần đừng xảy ra thêm chuyện gì nữa!
Đáng tiếc, các vị thần linh không hề nghe thấy lời khẩn cầu của hắn.
×
— QUẢNG CÁO —
Phan Huy Nguyên - anh trai hắn - chú rể của ngày hôm nay - mất tích cho tới tận khi hôn lễ hoàn toàn không còn cách nào tiến hành được nữa.
...
Chính lúc mà đồng hồ điểm lên mười hai tiếng, Lệ Phương - cô dâu đã ngồi bất động cả một buổi sáng - giữa ánh mắt thương hại và tiếng xì xào đầy chế nhạo của tất cả mọi người, chợt nở nụ cười.
- Anh nhất định phải đối xử với em như thế này sao, Huy Nguyên?
Cô than nhẹ một tiếng, cúi nhìn đoá hoa cưới xinh đẹp, ánh mắt có hơi mơ hồ.
- Em thật sự không hiểu… tại sao chúng ta lại thành ra như vậy?
***
Khi Hà Thu tỉnh lại, cô có cảm giác như toàn thân bị nghiền quá một hồi, vô cùng đau nhức.
Hơi động đậy lại đột nhiên phát hiện ra bên cạnh còn có một người, cô liền giật bắn.
Định thần nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt người kia tuấn mĩ vô trù, lông mi dài cong vút, sống mũi cao thẳng, hệt như tạo hình bạch mã hoàng tử trong mơ của các cô gái.
Anh đang ngủ, hơi thở nóng ấm và cơ thể lõa lồ khiến cho Hà Thu xoát cái đỏ bừng mặt.
Đêm nồng nhiệt cháy bỏng hôm qua dần kéo về phủ kín tâm trí cô, cô thẹn thùng trùm chăn che kín lấy mặt.
Trời ạ! Trời ạ! Đêm qua cô và nam chính đã lên giường!
Anh bị chuốc thuốc, cô chỉ muốn cứu anh mà thôi, ai ngờ…
Chính cô cũng không biết tại sao mọi chuyện lại cứ đi ngược hết lại kịch bản như thế này!
A trời! Cô không hề cố ý!
Hà Thu mặt đỏ bừng bừng trộm ngắm người đàn ông vẫn đang say ngủ, trong lòng vô thức dâng lên một trận ngọt ngào.
Rầm!
Cửa phòng đột nhiên bật tung.
Ngay khi Hà Thu còn chưa kip phản ứng thì tấm chăn dày đã bị xốc lên một cách thô bạo.
Gương mặt xinh đẹp của một cô gái đang cực kì phẫn nộ chợt xuất hiện. Cô nắm lấy hai vai Huy Nguyên, ra sức lay anh dậy.
- Phan Huy Nguyên! Tên khốn kiếp này! Anh có còn là người nữa không!!
Cô gái hét lớn đến mức doạ Hà Thu co rúm lại góc giường.
Một hàng vệ sĩ ăn mặc chỉnh tề đứng chật ngoài cửa, cô sợ hãi kéo chăn bọc kín thân thể của mình.
Đột nhiên có cảm giác như bị bắt gian tại trận.
Cô... cô nhận ra cô gái này! Đây là Phan Đông Nghi - em gái của nam chính!
Cô đã gặp qua cô gái này mấy lần.
Danh viện thục nữ, khí chất ngời ngời, cho dù không hề có thiện cảm với cô nhưng vẫn giữ đủ lễ phép, hành xử cũng cực kì đúng mực, chưa bao giờ để tình cảm chi phối lí trí.
Vậy mà giờ Đông Nghi lại giận đến mức hét thẳng vào mặt anh trai như thế…
Hà Thu không rét mà run, mơ hồ có dự cảm không ổn...
- Phan Huy Nguyên! Anh mau tỉnh dậy cho tôi!
×
— QUẢNG CÁO —
- Ồn ào!
Tiếng hét của Đông Nghi cuối cùng cũng thành công lay tỉnh Huy Nguyên.
Anh mất kiên nhẫn quát lên một tiếng, thuận tay đẩy người đang nắm vai mình ra, chầm chậm mở mắt.
Vừa tỉnh ngủ, đại não nhất thời trì trệ, còn chưa rõ lắm chuyện đang diễn ra.
- Sao em lại ở đây?
Nhìn em gái khuôn mặt vừa phẫn nộ vừa đau đớn xuất hiện trước mặt mình, anh hơi hơi đau đầu, theo bản năng đưa tay xoa trán.
Sau đó anh giật mình phát hiện, bản thân thế mà không hề mặc quần áo!
Phút chốc, như có một cây búa tạ đập thẳng vào suy nghĩ của anh, gõ cho anh hoàn toàn tỉnh táo.
Đêm qua anh…
Thấy anh trai ánh mắt dại ra ngồi ở trên giường, Đông Nghi nộ khí công tâm, cũng bất chấp giáo dưỡng bao nhiêu năm, chỉ thẳng vào mũi anh mà mắng.
- Phan Huy Nguyên! Không ngờ anh lại thật sự không phải người! Đêm trước khi cưới còn làm ra chuyện như thế này! Nếu anh không muốn kết hôn, cớ gì lại đồng ý chứ! Anh hại Lệ Phương thê thảm, lương tâm anh không cắn rứt chút nào sao?! Anh không có trái tim sao!
Cô còn muốn mắng nữa nhưng vốn chưa bao giờ mắng chửi người khác, đặc biệt người này còn là anh trai mình, Đông Nghi nhất lời nghẹn lại.
Nghẹn một hồi, ngay cả nước mắt cũng rơi.
Lúc này Phan Huy Nguyên đã hoàn toàn tỉnh táo.
- Hôn lễ!
Anh có chút thất thố bắt lấy tay em gái mình.
- Bây giờ là mấy giờ?! Hôn lễ…
- Anh còn dám nhắc đến!
Đông Nghĩ vừa khóc vừa vùng tay ra.
- Hôn lễ hủy bỏ rồi! Mười hai giờ! Đã mười hai giờ rồi anh vừa lòng chưa!
Một câu nói khiến anh vẻ mặt như bị sét đánh, chợt ngẩn ra.
Thu Hà thấy thế, trong lòng nhịn không được hơi chua xót.
Cô lấy dũng khí ngăn Đông Nghi lại, chật vật cố gắng biện minh cho cả hai người.
- Đông... Đông Nghi... Tôi có thể giải thích với Lệ Phương! Chuyện này đều là hiểu lầm! Chúng tôi bị hãm hại, chúng tôi không hề cố ý…
Chát.
Thu Hà ngơ ngác, ôm lấy một bên má nóng rát của mình, ngước mắt nhìn vị tiểu thư danh giá trước nay luôn dịu dàng yểu điệu trước mắt, có chút không thể tin được.
- Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên tôi đánh người!
Cô gái ấy nuốt nước mắt, siết chặt tay đến mức run run, nói.
- Lê Hà Thu, cô thật khiến tôi ghê tởm!
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.