Chương 44: Quay đầu lại đã chẳng còn em (5)
Boo202
29/03/2021
- Mười chín tuổi năm ấy, nơi chúng tôi đi tập quân sự xảy ra núi lở, anh ấy bị thương nặng, tôi cõng anh ấy cả một chặng đường dài, chẳng hiểu sao một nữ sinh trung học trong nội thành như cô cũng xuất hiện ở đó. Đường quá khó đi, tôi nhờ cô trông chừng anh ấy, tôi đi gọi tiếp viện… Vậy mà khi tỉnh lại, anh ấy khăng khăng nhận định người đã cõng anh ấy là cô, cô cũng nói "đều là hiểu lầm, cô đã giải thích nhưng anh ấy không tin, cô không hề cố ý"…
- Em…
- Hai mươi mốt tuổi, lần đầu tiên chúng tôi đi đàm phán ở nước ngoài, chưa có kinh nghiệm gì, tôi đã thức suốt một tuần chuẩn bị mọi tư liệu về đối tác cho anh ấy… Kết quả cô trực tiếp chạy tới, không biết tại sao lại rất thân thiết với đối tác, cuối cùng còn giúp chúng tôi dành được hợp đồng… Khi ấy, Huy Nguyên thật sự để ý cô, còn mời cô làm bạn nhảy trong dạ tiệc, lúc tôi biết được, cô lại nói "thật xin lỗi, cô không hề cố ý"…
- Đó chỉ là…
Hà Thu rất cố gắng chen lời nhưng Lệ Phương đã hoàn toàn không còn để ý đến cô nữa, vẫn một mình tiếp tục tường thuật.
- Tất nhiên, cô đã giúp chúng tôi một việc lớn, tôi nên cảm ơn cô mới phải. Nhưng Lê Hà Thu, từ đầu tới cuối tôi vẫn không hiểu cô rốt cuộc muốn làm gì… Năm hai mươi ba tuổi, đúng khi mà Huy Nguyên tỏ tình với cô, tôi đều đã nghĩ tới bỏ cuộc, cô lại nhất quyết trốn đi, còn gửi tin nhắn cho anh ấy nói tôi chúng tôi mới là một đôi, anh ấy nhất định phải chăm sóc tôi…
Lệ Phương bật cười, cười tới nỗi chảy cả ra nước mắt.
- Nói thật, tôi lúc đó còn có chút vui mừng, rốt cuộc tôi yêu anh ấy nhiều năm như vậy, nói bỏ cuộc, khó như xẻo tâm cắt thịt vậy! Nào ngờ là tôi ngu ngốc... Cô trốn đi có hai năm thì bỗng nhiên trở về, ở ngay thời khắc mà anh ấy bị đối thủ vu hãm tội giết người, tung ra chứng cớ xác thực giúp anh ấy rửa sạch oan khuất! Từ đó về sau, trong mắt anh ấy cũng chỉ còn mỗi cô... Cô vẫn nói với tôi, cô "không phải cố ý"?
Tâm trí Lệ Phương cuối cùng cũng trở lại với thực tại. Hai người đứng đối diện nhau.
Một người gầy tới nỗi giống như chỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay, bụng hơi nhô lên, sắc mặt âm u, tinh thần còn có chút không được bình thường cho lắm.
Một người lại, gương mặt đơn thuần, ngập tràn sức sống, giống như vĩnh viễn ngâm dưới ánh mặt trời, khiến người ta chỉ liếc mắt liền không thể quên.
- Cô luôn thắng, Hà Thu...
Lệ Phương ôn nhu mà nói ra một câu như vậy.
- Thật kì lạ nha… Những chuyện này… Có lúc tôi cảm thấy cô quá may mắn, có lúc lại cảm thấy… cô như biết rõ tất cả mọi thứ vậy!
Hà Thu còn đang ngơ ngẩn vì ánh mắt của Lệ Phương quá đáng sợ, đột nhiên giật mình, sống lưng lạnh toát.
Mãi sau cô mới gắng gượng cười một cái.
- Lệ Phương... Chị... chị nói gì vậy, làm sao em lại… Đều là hiểu lầm! Đều là hiểu lầm mà thôi!
- Phải, đều là hiểu lầm…
Lệ Phương chầm chậm lui lại sau cửa.
- Hà Thu, ba tôi luôn dạy tôi, làm người phải thành thật... Cô không có ba sao? Đừng tiếp tục nói với tôi rằng cô không hề thích Huy Nguyên nữa!
Hà Thu hoảng hốt biện giải.
- Không có! Em Thật sự không có!
Cô làm sao có thể thích nam chính được! Cô chỉ muốn tác hợp cho nam nữ chính thôi!
- Dối trá!
Lệ Phương hoàn toàn thay đổi sắc mặt, ánh mắt cô đã không còn che giấu sự chán ghét của chính mình đối với cô gái này nữa.
- Nếu như cô thích anh ấy, tại sao không nói ra! Tại sao không cùng tôi cạnh tranh công bằng mà cứ trước mặt nói "đều là hiểu lầm" "nhất định sẽ tác hợp cho chúng tôi", sau lưng lại hết lần này đến lần khác chen ngang vào chúng tôi! Tại sao cứ mỗi lần tôi quyết định bỏ cuộc, cô lại cho tôi hy vọng! Cô do dự? Cô lại đang do dự cái gì! Hiểu lầm? Không cố ý? Cô đừng khiến cho tôi ghê tởm!
×
— QUẢNG CÁO —
- Không phải! Chị Lệ Phương, chị và Huy Nguyên vốn là một đôi, em tuyệt đối không hề muốn phá hoại hai người! Thật sự đều chỉ là ngoài ý muốn!
- Tôi không muốn nghe thêm bất cứ lời dối trá nào của cô nữa!
Lệ Phương siết chặt tay nắm cửa, đôi mắt phẫn hận nhìn Hà Thu.
- Lê Hà Thu, tôi không phải là trò đùa của cô!
Rầm.
Cánh cửa vô tình sập lại, để mình Hà Thu đứng đó ngơ ngẩn thật lâu.
***
Khi Hà Thu về tới căn hộ của mình, cô vẫn chưa hoàn hồn lại.
Cô vào phòng, lấy ra một cuốn sổ cất trong ngăn khoá kĩ, giở ra.
Trong đó ghi lại toàn bộ những sự kiện sẽ xảy ra mà cô nắm được.
Cô xuyên không đã lâu lắm, từ tám năm trước, ngay thời điểm mà câu chuyện vừa bắt đầu.
Mọi thứ cứ ngỡ như mơ vậy.
Ở nơi này, cô là Hà Thu, em họ nữ chính Lệ Phương, mối tình đầu của nam chính, cũng là nữ phụ lớn nhất trong truyện.
Gia cảnh cô khá tốt, ba mẹ thương yêu cưng chiều, lớn lên xinh đẹp, bởi vì có quan hệ với Lệ Phương, cô cũng coi như quen biết người Phan gia.
Nhưng như thế chưa đủ để trở thành mối tình đầu của nam chính.
Những cô gái bên cạnh nam chính thực sự rất ưu tú, ngay cả Lệ Phương - người vốn bị kẻ khác coi thường nhất - cũng là thịnh thế mĩ nhan, minh tinh vạn người ngưỡng mộ.
Phan gia là một trong những thế gia cực lớn, là một tồn tại mà cô từng chẳng thể nào tưởng tượng ra được.
Trước khi xuyên không, cô chỉ là một sinh viên vô cùng bình thường, thuê căn phòng trọ chưa đầy mười mét vuông không có ánh sáng mặt trời.
Nhưng Phan gia lại ngợp trong vàng son, ngay cả một cái đồng hồ treo tường cũng giá trị gấp mấy lần tiền sinh hoạt phí cả tháng của cô. Nói không đỏ mắt, thật sự là nói dối.
Ngay cả Hà Thu, trước giờ vẫn tự nhận mình không phải loại người có thể đem tình cảm tới làm công cụ "đào mỏ", cũng có lúc không nhịn được mà choáng váng.
Chưa kể tới việc Phan Huy Nguyên còn là người thừa kế sáng giá nhất Phan gia.
Người đàn ông ấy, tựa như thuốc phiện, là nam chính trên người đắp nặn vô số hào quang.
Vẻ ngoài hoàn mĩ, học thức đỉnh cao, toàn thân khí chất ngời ngời, xử sự trầm ổn lịch thiệp, dáng người không thể chê vào đâu được, năng lực trên giường cũng...
Hà Thu đỏ mặt, vội lắc đầu một cái.
Không! Cô không phải bị anh rung động! Cô hoàn toàn không có ý định phá hoại mối quan hệ giữa Huy Nguyên và Lệ Phương!
×
— QUẢNG CÁO —
Sao cô có thể hành động thấp kém như nữ phụ được chứ!
Ánh mắt Hà Thu dừng trên trang giấy.
Chằng chịt những sự kiện được viết ra, hơn ba phần tư đã bị gạch đỏ biểu thị đã qua.
Cho dù cách thức hoặc nguyên nhân khác nhau nhưng hầu hết các sự kiện đều tuân theo đúng quỹ đạo của nó... Ngoại trừ hôn lễ giữa nam nữ chính vốn dĩ phải tổ chức từ năm ngày trước.
Con ngươi Hà Thu co rụt lại, có chút hoảng hốt phát hiện ra một phần tư sự kiện còn lại đều phải dựa vào hôn lễ này mới có thể tiếp tục xảy ra.
Quỹ đạo đã hoàn toàn bị rối loạn.
Cô không còn biết trước bất điều gì ở tương lai được nữa!
Hà Thu giống như bị chấn động mạnh, lảo đảo ngã ngồi xuống giường.
Làm thế nào bây giờ? Trước kia cô đều dựa vào những "tiên tri" này mà tranh thủ tình cảm của nam nữ chính hoặc tìm cách tác hợp cho bọn họ... Bây giờ không còn, cô phải làm sao đây!
Không đúng, Hà Thu, nếu quỹ đạo đã bị lệch đi thì vận mệnh của mày cũng sẽ khác!
Hà Thu chợt bừng tỉnh, tâm trí giống như hoàn toàn thông suốt, cả người ngập tràn sức sống lên.
Nếu nam nữ chính bên nhau, kết cục của nữ phụ chưa bao giờ tốt đẹp!
Cho dù cô chưa đọc hết cả bộ truyện nhưng cũng có thể đoán được kết cục của "Hà Thu" kia như thế nào cho nên mới luôn nơm nớp lo sợ, tìm cách lấy lòng nam nữ chính...
Nhưng giờ thì không cần nữa! Nam nữ chính không ở bên nhau, cô không có gì phải sợ nữa cả!
Trời ạ, sao cô không nghĩ ra ngay từ đầu chứ!
À không, cho dù nghĩ ra thì cô cũng sẽ không đi phá hoại nhân duyên của người khác!
Tất cả đều chỉ là trùng hợp! Trùng hợp!
Hà Thu trong lòng vô cùng vui mừng, cảm giác như được nghênh đón tân sinh.
Nam nữ chính không còn bên nhau... Như vậy, cô có thể sống cuộc sống của mình được rồi chứ?
Gương mặt cực kì tuấn mĩ kia chợt hiện ra trong đầu cô, cùng với đêm đó, cô và anh trên một chiếc giường...
Hà Thu đỏ bừng mặt chui cả người vào trong chăn.
A! Gã đàn ông kia đã chiếm tiện nghi của cô, cô không thể để anh thoải mái nhẹ nhàng rời đi thế được!
Biết đâu... Giờ cô cũng đã mang thai thì sao?
Vừa nghĩ thế, Hà Thu cả người cũng nóng bừng, trong lòng lại vi diệu dâng lên chút ngọt ngào...
- Em…
- Hai mươi mốt tuổi, lần đầu tiên chúng tôi đi đàm phán ở nước ngoài, chưa có kinh nghiệm gì, tôi đã thức suốt một tuần chuẩn bị mọi tư liệu về đối tác cho anh ấy… Kết quả cô trực tiếp chạy tới, không biết tại sao lại rất thân thiết với đối tác, cuối cùng còn giúp chúng tôi dành được hợp đồng… Khi ấy, Huy Nguyên thật sự để ý cô, còn mời cô làm bạn nhảy trong dạ tiệc, lúc tôi biết được, cô lại nói "thật xin lỗi, cô không hề cố ý"…
- Đó chỉ là…
Hà Thu rất cố gắng chen lời nhưng Lệ Phương đã hoàn toàn không còn để ý đến cô nữa, vẫn một mình tiếp tục tường thuật.
- Tất nhiên, cô đã giúp chúng tôi một việc lớn, tôi nên cảm ơn cô mới phải. Nhưng Lê Hà Thu, từ đầu tới cuối tôi vẫn không hiểu cô rốt cuộc muốn làm gì… Năm hai mươi ba tuổi, đúng khi mà Huy Nguyên tỏ tình với cô, tôi đều đã nghĩ tới bỏ cuộc, cô lại nhất quyết trốn đi, còn gửi tin nhắn cho anh ấy nói tôi chúng tôi mới là một đôi, anh ấy nhất định phải chăm sóc tôi…
Lệ Phương bật cười, cười tới nỗi chảy cả ra nước mắt.
- Nói thật, tôi lúc đó còn có chút vui mừng, rốt cuộc tôi yêu anh ấy nhiều năm như vậy, nói bỏ cuộc, khó như xẻo tâm cắt thịt vậy! Nào ngờ là tôi ngu ngốc... Cô trốn đi có hai năm thì bỗng nhiên trở về, ở ngay thời khắc mà anh ấy bị đối thủ vu hãm tội giết người, tung ra chứng cớ xác thực giúp anh ấy rửa sạch oan khuất! Từ đó về sau, trong mắt anh ấy cũng chỉ còn mỗi cô... Cô vẫn nói với tôi, cô "không phải cố ý"?
Tâm trí Lệ Phương cuối cùng cũng trở lại với thực tại. Hai người đứng đối diện nhau.
Một người gầy tới nỗi giống như chỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay, bụng hơi nhô lên, sắc mặt âm u, tinh thần còn có chút không được bình thường cho lắm.
Một người lại, gương mặt đơn thuần, ngập tràn sức sống, giống như vĩnh viễn ngâm dưới ánh mặt trời, khiến người ta chỉ liếc mắt liền không thể quên.
- Cô luôn thắng, Hà Thu...
Lệ Phương ôn nhu mà nói ra một câu như vậy.
- Thật kì lạ nha… Những chuyện này… Có lúc tôi cảm thấy cô quá may mắn, có lúc lại cảm thấy… cô như biết rõ tất cả mọi thứ vậy!
Hà Thu còn đang ngơ ngẩn vì ánh mắt của Lệ Phương quá đáng sợ, đột nhiên giật mình, sống lưng lạnh toát.
Mãi sau cô mới gắng gượng cười một cái.
- Lệ Phương... Chị... chị nói gì vậy, làm sao em lại… Đều là hiểu lầm! Đều là hiểu lầm mà thôi!
- Phải, đều là hiểu lầm…
Lệ Phương chầm chậm lui lại sau cửa.
- Hà Thu, ba tôi luôn dạy tôi, làm người phải thành thật... Cô không có ba sao? Đừng tiếp tục nói với tôi rằng cô không hề thích Huy Nguyên nữa!
Hà Thu hoảng hốt biện giải.
- Không có! Em Thật sự không có!
Cô làm sao có thể thích nam chính được! Cô chỉ muốn tác hợp cho nam nữ chính thôi!
- Dối trá!
Lệ Phương hoàn toàn thay đổi sắc mặt, ánh mắt cô đã không còn che giấu sự chán ghét của chính mình đối với cô gái này nữa.
- Nếu như cô thích anh ấy, tại sao không nói ra! Tại sao không cùng tôi cạnh tranh công bằng mà cứ trước mặt nói "đều là hiểu lầm" "nhất định sẽ tác hợp cho chúng tôi", sau lưng lại hết lần này đến lần khác chen ngang vào chúng tôi! Tại sao cứ mỗi lần tôi quyết định bỏ cuộc, cô lại cho tôi hy vọng! Cô do dự? Cô lại đang do dự cái gì! Hiểu lầm? Không cố ý? Cô đừng khiến cho tôi ghê tởm!
×
— QUẢNG CÁO —
- Không phải! Chị Lệ Phương, chị và Huy Nguyên vốn là một đôi, em tuyệt đối không hề muốn phá hoại hai người! Thật sự đều chỉ là ngoài ý muốn!
- Tôi không muốn nghe thêm bất cứ lời dối trá nào của cô nữa!
Lệ Phương siết chặt tay nắm cửa, đôi mắt phẫn hận nhìn Hà Thu.
- Lê Hà Thu, tôi không phải là trò đùa của cô!
Rầm.
Cánh cửa vô tình sập lại, để mình Hà Thu đứng đó ngơ ngẩn thật lâu.
***
Khi Hà Thu về tới căn hộ của mình, cô vẫn chưa hoàn hồn lại.
Cô vào phòng, lấy ra một cuốn sổ cất trong ngăn khoá kĩ, giở ra.
Trong đó ghi lại toàn bộ những sự kiện sẽ xảy ra mà cô nắm được.
Cô xuyên không đã lâu lắm, từ tám năm trước, ngay thời điểm mà câu chuyện vừa bắt đầu.
Mọi thứ cứ ngỡ như mơ vậy.
Ở nơi này, cô là Hà Thu, em họ nữ chính Lệ Phương, mối tình đầu của nam chính, cũng là nữ phụ lớn nhất trong truyện.
Gia cảnh cô khá tốt, ba mẹ thương yêu cưng chiều, lớn lên xinh đẹp, bởi vì có quan hệ với Lệ Phương, cô cũng coi như quen biết người Phan gia.
Nhưng như thế chưa đủ để trở thành mối tình đầu của nam chính.
Những cô gái bên cạnh nam chính thực sự rất ưu tú, ngay cả Lệ Phương - người vốn bị kẻ khác coi thường nhất - cũng là thịnh thế mĩ nhan, minh tinh vạn người ngưỡng mộ.
Phan gia là một trong những thế gia cực lớn, là một tồn tại mà cô từng chẳng thể nào tưởng tượng ra được.
Trước khi xuyên không, cô chỉ là một sinh viên vô cùng bình thường, thuê căn phòng trọ chưa đầy mười mét vuông không có ánh sáng mặt trời.
Nhưng Phan gia lại ngợp trong vàng son, ngay cả một cái đồng hồ treo tường cũng giá trị gấp mấy lần tiền sinh hoạt phí cả tháng của cô. Nói không đỏ mắt, thật sự là nói dối.
Ngay cả Hà Thu, trước giờ vẫn tự nhận mình không phải loại người có thể đem tình cảm tới làm công cụ "đào mỏ", cũng có lúc không nhịn được mà choáng váng.
Chưa kể tới việc Phan Huy Nguyên còn là người thừa kế sáng giá nhất Phan gia.
Người đàn ông ấy, tựa như thuốc phiện, là nam chính trên người đắp nặn vô số hào quang.
Vẻ ngoài hoàn mĩ, học thức đỉnh cao, toàn thân khí chất ngời ngời, xử sự trầm ổn lịch thiệp, dáng người không thể chê vào đâu được, năng lực trên giường cũng...
Hà Thu đỏ mặt, vội lắc đầu một cái.
Không! Cô không phải bị anh rung động! Cô hoàn toàn không có ý định phá hoại mối quan hệ giữa Huy Nguyên và Lệ Phương!
×
— QUẢNG CÁO —
Sao cô có thể hành động thấp kém như nữ phụ được chứ!
Ánh mắt Hà Thu dừng trên trang giấy.
Chằng chịt những sự kiện được viết ra, hơn ba phần tư đã bị gạch đỏ biểu thị đã qua.
Cho dù cách thức hoặc nguyên nhân khác nhau nhưng hầu hết các sự kiện đều tuân theo đúng quỹ đạo của nó... Ngoại trừ hôn lễ giữa nam nữ chính vốn dĩ phải tổ chức từ năm ngày trước.
Con ngươi Hà Thu co rụt lại, có chút hoảng hốt phát hiện ra một phần tư sự kiện còn lại đều phải dựa vào hôn lễ này mới có thể tiếp tục xảy ra.
Quỹ đạo đã hoàn toàn bị rối loạn.
Cô không còn biết trước bất điều gì ở tương lai được nữa!
Hà Thu giống như bị chấn động mạnh, lảo đảo ngã ngồi xuống giường.
Làm thế nào bây giờ? Trước kia cô đều dựa vào những "tiên tri" này mà tranh thủ tình cảm của nam nữ chính hoặc tìm cách tác hợp cho bọn họ... Bây giờ không còn, cô phải làm sao đây!
Không đúng, Hà Thu, nếu quỹ đạo đã bị lệch đi thì vận mệnh của mày cũng sẽ khác!
Hà Thu chợt bừng tỉnh, tâm trí giống như hoàn toàn thông suốt, cả người ngập tràn sức sống lên.
Nếu nam nữ chính bên nhau, kết cục của nữ phụ chưa bao giờ tốt đẹp!
Cho dù cô chưa đọc hết cả bộ truyện nhưng cũng có thể đoán được kết cục của "Hà Thu" kia như thế nào cho nên mới luôn nơm nớp lo sợ, tìm cách lấy lòng nam nữ chính...
Nhưng giờ thì không cần nữa! Nam nữ chính không ở bên nhau, cô không có gì phải sợ nữa cả!
Trời ạ, sao cô không nghĩ ra ngay từ đầu chứ!
À không, cho dù nghĩ ra thì cô cũng sẽ không đi phá hoại nhân duyên của người khác!
Tất cả đều chỉ là trùng hợp! Trùng hợp!
Hà Thu trong lòng vô cùng vui mừng, cảm giác như được nghênh đón tân sinh.
Nam nữ chính không còn bên nhau... Như vậy, cô có thể sống cuộc sống của mình được rồi chứ?
Gương mặt cực kì tuấn mĩ kia chợt hiện ra trong đầu cô, cùng với đêm đó, cô và anh trên một chiếc giường...
Hà Thu đỏ bừng mặt chui cả người vào trong chăn.
A! Gã đàn ông kia đã chiếm tiện nghi của cô, cô không thể để anh thoải mái nhẹ nhàng rời đi thế được!
Biết đâu... Giờ cô cũng đã mang thai thì sao?
Vừa nghĩ thế, Hà Thu cả người cũng nóng bừng, trong lòng lại vi diệu dâng lên chút ngọt ngào...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.