Chương 45: Quay đầu lại đã chẳng còn em (6)
Boo202
29/03/2021
"Hà Lệ Phương! Tôi vừa đi có vài ngày cô đã dính lên người thằng khác? Cô mới bao lớn hả!"
Thiếu niên phẫn nộ chỉ vào thiếu nữ mà mắng. Thiếu nữ hoảng loạn giải thích với anh.
"Không phải! Huy Nguyên! Em không hề nói địa chỉ cho anh ta! Là anh ta tự tìm tới!"
"Đủ rồi! Cô không nói thì ai biết! Ngoại trừ cô và tôi ra còn ai biết nữa, cô nói xem! Ngay cả một tên biến thái cô cũng không buông! Uổng công tôi vì cô mà lo lắng như vậy... Hay là tôi đến nhanh quá, hỏng mất chuyện tốt của cô rồi?"
Thiếu nữ không thể tin nổi vào tai mình.
"Huy Nguyên! Sao anh có thể nói em như vậy!"
"Hừ!"
Thiếu niên đạp cửa bỏ ra ngoài, lại vội vàng đi xử lí những chuyện còn lại.
"Hoá ra trong mắt anh... em lại là người như thế?"
Thiếu nữ khổ sở lau nước mắt. Một cô gái nhỏ chứng kiến từ đầu tới cuối vội vàng tiến lên an ủi.
"Chị Lệ Phương! Chị đừng thương tâm! Đều là hiểu lầm thôi, em sẽ khuyên anh ấy!"
"Không cần đâu..."
"Không sao mà! Em luôn ủng hộ hai người! Hai người nhất định phải là một đôi!"
...
"Ba giờ chiều nay, một vụ lở đất nghiêm trọng diễn ra tại chân núi Mai Linh, các tuyến đường giao thông dẫn tới đó hoàn toàn bị phá hỏng. Nghiêm trọng hơn là: khu vực đất lở nằm rất gần nơi mà sinh viên năm nhất đại học Đế Đô tập trung trung quân sự..."
Cô gái cõng chàng trai trên lưng, đã gian nan đi qua quãng đường dài lầy lội bùn đất.
Gánh sức nặng còn vượt quá thể trọng của mình trên lưng, vừa lạnh vừa ướt, hai chân đã đau đến mức mất cả cảm giác nhưng cô vẫn kiên trì tiến lên, từng bước từng bước một.
"Chị Lệ Phương!"
Chợt nghe tiếng gọi, cô gái kinh ngạc ngẩng đầu. Không thể tin được mà hỏi.
"Hà Thu? Sao cô lại ở đây?!"
"Em nghe tin đất lở... Anh Huy Nguyên sao thế?"
"Lúc tôi tìm được thì anh ấy đã bất tỉnh rồi..."
Cô gái đặt chàng trai xuống, thở dốc, gian nan mà lau bùn đất trên trán đi.
"Cô chỉ tới một mình?"
"A... Em quên mất không gọi cho cứu hộ..."
"Vậy mau rời khỏi đây! Nơi này rất nguy hiểm!"
"Chị đừng lo, em sẽ gọi cứu hộ ngay! Điện... Điện thoại của em!! Chết rồi, không biết điện thoại rơi đâu mất rồi!"
Bất lực thở dài, cô gái chỉ có thể lại tiếp tục nâng chàng trai lên, nói.
"Thôi, cô đi trước dẫn đường đi, trời sắp tối rồi! Chúng ta phải ra khỏi đây trước khi trời tối!"
"Được! Á!"
"Cẩn thận!"
Sau cú ngã, một vết thương dài xuất hiện trên chân của người vừa tới.
"Em... em xin lỗi..."
Cô gái mệt mỏi thở dài.
"... Thôi, cô ở lại đây trông chừng Huy Nguyên, để tôi đi gọi cứu hộ!"
...
"Chị, chị Lệ Phương! Tất cả đều là hiểu lầm mà! Em thật sự không cố ý khiến anh ấy nghĩ rằng em đã cứu anh ấy! Em thề đó! Em đã giải thích rất nhiều lần rồi, chỉ là anh ấy không tin..."
"Đừng nói nữa, cô về đi!"
Càng nhìn khuôn mặt hoảng loạn kia, cô gái càng mệt mỏi, quay người bước đi.
"Chị Lệ Phương, chị nhất định phải tin em! Em không hề cố ý! Em luôn mong hai người thành đôi mà! Chị!"
...
Trong văn phòng, vị gia chủ Phan gia trịnh trọng giao đãi công việc cho hai người trẻ tuổi trước mặt.
"Hợp đồng lần này rất quan trọng, chúng ta nhất định phải toàn lực bắt lấy! Nghe nói vị chủ tịch Chris này tính tình hỉ nộ vô thường, các con thận trọng một chút..."
"Vâng ạ"
Hai người đồng thanh đáp. ... × — QUẢNG CÁO —
Paris, mười hai giờ đêm.
"Huy Nguyên, khuya lắm rồi, anh mau đi ngủ đi!"
"Không được, tài liệu còn chưa dịch xong, tôi chưa yên tâm được"
"... Thôi... Để em giúp anh vậy"
Cô gái nhìn chàng chàng, đau lòng nhưng vẫn thở dài ngồi xuống cùng anh.
"Việc điều tra sở thích của ngài Chris đến đâu rồi?"
"Sơ bộ đã nắm được thói quen và sở thích của ông ấy. Người này tính tình không dễ thân, để em nói qua với anh vài điều cấm kỵ khi tiếp xúc với ông ấy..."
...
Chín giờ sáng, sau mấy đêm không ngủ, hai người xuất hiện tại dinh thự của đối tác.
Chàng trai nhìn cô gái vẻ mặt tái nhợt, hơi động lòng.
"Lệ Phương... Hay cô trở về nghỉ ngơi một chút đi?"
Cô gái chỉ cười đáp.
"Em không sao đâu... Buổi gặp mặt hôm nay rất quan trọng, chúng ta vì nó mà chuẩn bị cả tháng rồi, anh nhất định phải cố lên đấy!"
"... Ừ"
...
"Hà Thu?!"
"A! Chị Lệ Phương! Anh Huy Nguyên! Trùng hợp quá nha! Ngài Chris, đây là bạn tốt của tôi!"
"Hân hạnh..."
...
Sáu giờ tối, trong bệnh viện, cô gái vì làm việc quá độ mà ngất đi được đưa vào truyền dịch vừa mới tỉnh lại.
"Hợp đồng... Đã kí rồi sao?"
"Kí rồi! Cũng nhờ Hà Thu! Kì lạ thật, cô ấy lại có thể làm quen được với ngài Chris... Đúng là một cô gái thú vị!"
"... Vậy sao?"
"Cô nghỉ ngơi đi, lần sau đừng liều mạng như vậy! Công việc dù bận tới đâu cũng đừng cậy mạnh, biết chưa? Truyền dịch xong thì gọi trợ lí lái xe đưa về, tôi phải tham gia tiệc tối với ngài Chris"
"Được, em biết rồi..."
...
Tiệc tối gần kết thúc, cô gái nhận được một bức ảnh kèm theo cuộc điện thoại chế nhạo của kẻ trước giờ vẫn luôn ghét cô.
Bức ảnh anh ôm cô gái khác vào lòng một cách vô cùng thân mật.
"Lệ Phương, ha ha, cô thật đáng thương! Chẳng phải luôn mơ ước vị trí đại thiếu phu nhân Phan gia sao? Nhìn xem, nhìn kĩ vào! Phan Huy Nguyên lại có thể thích đứa không cha không mẹ như cô hay sao!"
...
"Chị! Chị nghe em giải thích! Anh ấy chỉ là không có bạn nữ dự tiệc tối nên mới mời em thôi! Chúng em không có gì cả!"
Nghe những lời biện bạch đó, cô gái xoa xoa thái dương, cuối cùng cũng quyết định ngả bài.
"... Lê Hà Thu, nể tình chúng ta là chị em họ, cô thẳng thắn với tôi đi! Có phải cô thích Huy Nguyên không?"
Phản ứng của người kia thật sự rất khoa trương.
"A trời ạ! Không thể nào! Em làm sao dám! Làm sao thích anh ấy được! Chị và anh ấy vốn là một đôi! Em làm sao có thể phá đám hai người!"
"Hà Thu, nếu như cô thích anh ấy vậy tôi cũng không ngại cùng cô cạnh tranh công bằng! Dù sao chúng ta đều là người tự do, cô..."
"Không không không, tuyệt đối không! Chị phải tin em! Tất cả đều chỉ là hiểu lầm thôi! Hai người mới chính là xứng đôi nhất!"
Người kia chém đinh chặt sắt nói.
...
"Chị Lệ Phương, tối nay chúng ta đi KTV nhé! Lớp cấp ba của em tổ chức họp lớp..."
Đầu dây bên kia vô cùng hào hứng.
"Lớp cấp ba của cô? Tôi đi làm gì..."
"Đừng thế mà! Đi đi! Được mang người nhà theo mà! Anh Huy Nguyên cũng đồng ý đi rồi!"
"Sao Huy Nguyên lại..."
"Ai da! Chị đừng để ý nhiều thế! Hôm nay là cơ hội tốt để chị gia tăng cảm tình với anh ấy đấy!" × — QUẢNG CÁO —
...
Đêm đã khuya, người trong KTV cũng ra về gần hết. Cô gái choáng váng từ nhà vệ sinh đi ra.
"Đầu mình... Choáng quá... Hình như mình say rồi..."
Tút...
[Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...]
Rượu vào khiến cô gái cũng trở nên yếu ớt vô cùng.
"Huy Nguyên... Anh đâu rồi?"
"Cô em, đi đâu thế? Cùng bọn anh uống mấy chén nào!"
"Mấy người là ai! Cút ngay!"
"Ai da, cô em thật cá tính, hợp khẩu vị anh đây! Vào đây, anh bảo đảm em nhất định sẽ thoải mái!"
"Buông tôi ra!"
Rầm.
...
Ngồi trên ghế đá phía sau KTV, nơi gần bãi đỗ xe nhất, cô gái nói với chàng trai xa lạ kia.
"Cảm... Cảm ơn anh đã cứu tôi..."
Chàng trai thân thiện đưa cho cô một lon nước chanh mới lấy từ máy bán nước tự động bên cạnh.
"Không có gì. Chỉ có nước chanh đóng lon thôi, cô uống tạm cho tỉnh rượu! Ngồi đây gọi người thân cô tới đón đi! Con gái say ở bên ngoài một mình nguy hiểm lắm!"
"Tôi... Thật ra tôi cũng không phải đi một mình. Chỉ là không biết em họ cùng bạn tôi đi đâu mất rồi..."
Cô quyết định gọi người khác tới đón.
Ngay lúc chuẩn bị lên xe thì bỗng nhiên, góc khuất vọng tới giọng nói quen thuộc.
"Hà Thu... Anh thích em, chúng ta hẹn hò nhé?"
Cạch.
Khi nhìn thấy mặt hai người kia, lon nước chanh đang cầm trên tay rơi xuống đất, đổ hết ra ngoài.
"Chị... Chị..."
"Xin lỗi! Hai người tiếp tục đi!"
"Chị Lệ Phương! Không phải như thế đâu! Chị nghe em giải thích! Đây đều là hiểu lầm!"
"Hà Thu! Có cái gì mà hiểu lầm? Tôi thích em, mà rõ ràng em cũng thích tôi, chúng ta đều độc thân, tại sao không thể ở bên nhau?"
"Không! Không phải thế! Tôi không hề thích anh!"
"Em nói cái gì?! Em đang đùa giỡn anh? Không thích anh tại sao giúp anh nhiều như vậy, còn cứu anh... Ánh mắt em nhìn anh sao có thể là giả được! Người anh thích là em! Em không cần phải vì người khác mà tự dối lòng mình!"
"Lê Hà Thu!"
"Đông... Đông Nghi..."
Người bên cạnh giận không thể át, chất vấn.
"Không phải cô nói cô và anh trai tôi không hề có quan hệ gì hay sao! Đây lại là chuyện gì xảy ra?"
"Đều là hiểu lầm thôi! Mọi người nghe tôi nói... Chị Lệ Phương?"
"Đông Nghi, chị uống hơi nhiều, choáng đầu, em đưa chị về trước, được không?"
...
"Chị à, cô gái kia thật quá đáng ghét rồi! Rõ ràng thích anh trai em còn một mực phủ nhận, nói cái gì mà nhất định sẽ tác hợp cho chị và anh em, ngoài mặt tìm mọi cách kéo hai người lại, sau lưng hết lần này đến lần khác chen vào! Cô ta rốt cuộc muốn gì chứ!"
"Đông Nghi à... Chị mệt quá..."
"Chị?"
"Nhiều năm như vậy, Huy Nguyên vẫn chán ghét chị, có lẽ chị và anh ấy vốn không hề có duyên..."
"Không phải đâu chị! Anh trai em không phải là chán ghét chị!"
"Không sao đâu, Đông Nghi. Trước kia chị quá tin vào duyên phận, chị cho rằng anh ấy chính là định mệnh của mình nên mới cố chấp đến thế... Nhưng nếu anh ấy đã tìm được người mình yêu, vậy cũng tốt, buông tay thì cả hai đều sẽ thoải mái hơn... Dù sao Phan gia cũng giống như gia đình của chị vậy, chị không muốn mong muốn cá nhân khiến gia đình của chị rạn nứt..."
Cô gái nhắm mắt.
Nhiều năm như vậy, từ bỏ, quả thật còn đau đớn hơn cả bị tra tấn.
Thiếu niên phẫn nộ chỉ vào thiếu nữ mà mắng. Thiếu nữ hoảng loạn giải thích với anh.
"Không phải! Huy Nguyên! Em không hề nói địa chỉ cho anh ta! Là anh ta tự tìm tới!"
"Đủ rồi! Cô không nói thì ai biết! Ngoại trừ cô và tôi ra còn ai biết nữa, cô nói xem! Ngay cả một tên biến thái cô cũng không buông! Uổng công tôi vì cô mà lo lắng như vậy... Hay là tôi đến nhanh quá, hỏng mất chuyện tốt của cô rồi?"
Thiếu nữ không thể tin nổi vào tai mình.
"Huy Nguyên! Sao anh có thể nói em như vậy!"
"Hừ!"
Thiếu niên đạp cửa bỏ ra ngoài, lại vội vàng đi xử lí những chuyện còn lại.
"Hoá ra trong mắt anh... em lại là người như thế?"
Thiếu nữ khổ sở lau nước mắt. Một cô gái nhỏ chứng kiến từ đầu tới cuối vội vàng tiến lên an ủi.
"Chị Lệ Phương! Chị đừng thương tâm! Đều là hiểu lầm thôi, em sẽ khuyên anh ấy!"
"Không cần đâu..."
"Không sao mà! Em luôn ủng hộ hai người! Hai người nhất định phải là một đôi!"
...
"Ba giờ chiều nay, một vụ lở đất nghiêm trọng diễn ra tại chân núi Mai Linh, các tuyến đường giao thông dẫn tới đó hoàn toàn bị phá hỏng. Nghiêm trọng hơn là: khu vực đất lở nằm rất gần nơi mà sinh viên năm nhất đại học Đế Đô tập trung trung quân sự..."
Cô gái cõng chàng trai trên lưng, đã gian nan đi qua quãng đường dài lầy lội bùn đất.
Gánh sức nặng còn vượt quá thể trọng của mình trên lưng, vừa lạnh vừa ướt, hai chân đã đau đến mức mất cả cảm giác nhưng cô vẫn kiên trì tiến lên, từng bước từng bước một.
"Chị Lệ Phương!"
Chợt nghe tiếng gọi, cô gái kinh ngạc ngẩng đầu. Không thể tin được mà hỏi.
"Hà Thu? Sao cô lại ở đây?!"
"Em nghe tin đất lở... Anh Huy Nguyên sao thế?"
"Lúc tôi tìm được thì anh ấy đã bất tỉnh rồi..."
Cô gái đặt chàng trai xuống, thở dốc, gian nan mà lau bùn đất trên trán đi.
"Cô chỉ tới một mình?"
"A... Em quên mất không gọi cho cứu hộ..."
"Vậy mau rời khỏi đây! Nơi này rất nguy hiểm!"
"Chị đừng lo, em sẽ gọi cứu hộ ngay! Điện... Điện thoại của em!! Chết rồi, không biết điện thoại rơi đâu mất rồi!"
Bất lực thở dài, cô gái chỉ có thể lại tiếp tục nâng chàng trai lên, nói.
"Thôi, cô đi trước dẫn đường đi, trời sắp tối rồi! Chúng ta phải ra khỏi đây trước khi trời tối!"
"Được! Á!"
"Cẩn thận!"
Sau cú ngã, một vết thương dài xuất hiện trên chân của người vừa tới.
"Em... em xin lỗi..."
Cô gái mệt mỏi thở dài.
"... Thôi, cô ở lại đây trông chừng Huy Nguyên, để tôi đi gọi cứu hộ!"
...
"Chị, chị Lệ Phương! Tất cả đều là hiểu lầm mà! Em thật sự không cố ý khiến anh ấy nghĩ rằng em đã cứu anh ấy! Em thề đó! Em đã giải thích rất nhiều lần rồi, chỉ là anh ấy không tin..."
"Đừng nói nữa, cô về đi!"
Càng nhìn khuôn mặt hoảng loạn kia, cô gái càng mệt mỏi, quay người bước đi.
"Chị Lệ Phương, chị nhất định phải tin em! Em không hề cố ý! Em luôn mong hai người thành đôi mà! Chị!"
...
Trong văn phòng, vị gia chủ Phan gia trịnh trọng giao đãi công việc cho hai người trẻ tuổi trước mặt.
"Hợp đồng lần này rất quan trọng, chúng ta nhất định phải toàn lực bắt lấy! Nghe nói vị chủ tịch Chris này tính tình hỉ nộ vô thường, các con thận trọng một chút..."
"Vâng ạ"
Hai người đồng thanh đáp. ... × — QUẢNG CÁO —
Paris, mười hai giờ đêm.
"Huy Nguyên, khuya lắm rồi, anh mau đi ngủ đi!"
"Không được, tài liệu còn chưa dịch xong, tôi chưa yên tâm được"
"... Thôi... Để em giúp anh vậy"
Cô gái nhìn chàng chàng, đau lòng nhưng vẫn thở dài ngồi xuống cùng anh.
"Việc điều tra sở thích của ngài Chris đến đâu rồi?"
"Sơ bộ đã nắm được thói quen và sở thích của ông ấy. Người này tính tình không dễ thân, để em nói qua với anh vài điều cấm kỵ khi tiếp xúc với ông ấy..."
...
Chín giờ sáng, sau mấy đêm không ngủ, hai người xuất hiện tại dinh thự của đối tác.
Chàng trai nhìn cô gái vẻ mặt tái nhợt, hơi động lòng.
"Lệ Phương... Hay cô trở về nghỉ ngơi một chút đi?"
Cô gái chỉ cười đáp.
"Em không sao đâu... Buổi gặp mặt hôm nay rất quan trọng, chúng ta vì nó mà chuẩn bị cả tháng rồi, anh nhất định phải cố lên đấy!"
"... Ừ"
...
"Hà Thu?!"
"A! Chị Lệ Phương! Anh Huy Nguyên! Trùng hợp quá nha! Ngài Chris, đây là bạn tốt của tôi!"
"Hân hạnh..."
...
Sáu giờ tối, trong bệnh viện, cô gái vì làm việc quá độ mà ngất đi được đưa vào truyền dịch vừa mới tỉnh lại.
"Hợp đồng... Đã kí rồi sao?"
"Kí rồi! Cũng nhờ Hà Thu! Kì lạ thật, cô ấy lại có thể làm quen được với ngài Chris... Đúng là một cô gái thú vị!"
"... Vậy sao?"
"Cô nghỉ ngơi đi, lần sau đừng liều mạng như vậy! Công việc dù bận tới đâu cũng đừng cậy mạnh, biết chưa? Truyền dịch xong thì gọi trợ lí lái xe đưa về, tôi phải tham gia tiệc tối với ngài Chris"
"Được, em biết rồi..."
...
Tiệc tối gần kết thúc, cô gái nhận được một bức ảnh kèm theo cuộc điện thoại chế nhạo của kẻ trước giờ vẫn luôn ghét cô.
Bức ảnh anh ôm cô gái khác vào lòng một cách vô cùng thân mật.
"Lệ Phương, ha ha, cô thật đáng thương! Chẳng phải luôn mơ ước vị trí đại thiếu phu nhân Phan gia sao? Nhìn xem, nhìn kĩ vào! Phan Huy Nguyên lại có thể thích đứa không cha không mẹ như cô hay sao!"
...
"Chị! Chị nghe em giải thích! Anh ấy chỉ là không có bạn nữ dự tiệc tối nên mới mời em thôi! Chúng em không có gì cả!"
Nghe những lời biện bạch đó, cô gái xoa xoa thái dương, cuối cùng cũng quyết định ngả bài.
"... Lê Hà Thu, nể tình chúng ta là chị em họ, cô thẳng thắn với tôi đi! Có phải cô thích Huy Nguyên không?"
Phản ứng của người kia thật sự rất khoa trương.
"A trời ạ! Không thể nào! Em làm sao dám! Làm sao thích anh ấy được! Chị và anh ấy vốn là một đôi! Em làm sao có thể phá đám hai người!"
"Hà Thu, nếu như cô thích anh ấy vậy tôi cũng không ngại cùng cô cạnh tranh công bằng! Dù sao chúng ta đều là người tự do, cô..."
"Không không không, tuyệt đối không! Chị phải tin em! Tất cả đều chỉ là hiểu lầm thôi! Hai người mới chính là xứng đôi nhất!"
Người kia chém đinh chặt sắt nói.
...
"Chị Lệ Phương, tối nay chúng ta đi KTV nhé! Lớp cấp ba của em tổ chức họp lớp..."
Đầu dây bên kia vô cùng hào hứng.
"Lớp cấp ba của cô? Tôi đi làm gì..."
"Đừng thế mà! Đi đi! Được mang người nhà theo mà! Anh Huy Nguyên cũng đồng ý đi rồi!"
"Sao Huy Nguyên lại..."
"Ai da! Chị đừng để ý nhiều thế! Hôm nay là cơ hội tốt để chị gia tăng cảm tình với anh ấy đấy!" × — QUẢNG CÁO —
...
Đêm đã khuya, người trong KTV cũng ra về gần hết. Cô gái choáng váng từ nhà vệ sinh đi ra.
"Đầu mình... Choáng quá... Hình như mình say rồi..."
Tút...
[Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...]
Rượu vào khiến cô gái cũng trở nên yếu ớt vô cùng.
"Huy Nguyên... Anh đâu rồi?"
"Cô em, đi đâu thế? Cùng bọn anh uống mấy chén nào!"
"Mấy người là ai! Cút ngay!"
"Ai da, cô em thật cá tính, hợp khẩu vị anh đây! Vào đây, anh bảo đảm em nhất định sẽ thoải mái!"
"Buông tôi ra!"
Rầm.
...
Ngồi trên ghế đá phía sau KTV, nơi gần bãi đỗ xe nhất, cô gái nói với chàng trai xa lạ kia.
"Cảm... Cảm ơn anh đã cứu tôi..."
Chàng trai thân thiện đưa cho cô một lon nước chanh mới lấy từ máy bán nước tự động bên cạnh.
"Không có gì. Chỉ có nước chanh đóng lon thôi, cô uống tạm cho tỉnh rượu! Ngồi đây gọi người thân cô tới đón đi! Con gái say ở bên ngoài một mình nguy hiểm lắm!"
"Tôi... Thật ra tôi cũng không phải đi một mình. Chỉ là không biết em họ cùng bạn tôi đi đâu mất rồi..."
Cô quyết định gọi người khác tới đón.
Ngay lúc chuẩn bị lên xe thì bỗng nhiên, góc khuất vọng tới giọng nói quen thuộc.
"Hà Thu... Anh thích em, chúng ta hẹn hò nhé?"
Cạch.
Khi nhìn thấy mặt hai người kia, lon nước chanh đang cầm trên tay rơi xuống đất, đổ hết ra ngoài.
"Chị... Chị..."
"Xin lỗi! Hai người tiếp tục đi!"
"Chị Lệ Phương! Không phải như thế đâu! Chị nghe em giải thích! Đây đều là hiểu lầm!"
"Hà Thu! Có cái gì mà hiểu lầm? Tôi thích em, mà rõ ràng em cũng thích tôi, chúng ta đều độc thân, tại sao không thể ở bên nhau?"
"Không! Không phải thế! Tôi không hề thích anh!"
"Em nói cái gì?! Em đang đùa giỡn anh? Không thích anh tại sao giúp anh nhiều như vậy, còn cứu anh... Ánh mắt em nhìn anh sao có thể là giả được! Người anh thích là em! Em không cần phải vì người khác mà tự dối lòng mình!"
"Lê Hà Thu!"
"Đông... Đông Nghi..."
Người bên cạnh giận không thể át, chất vấn.
"Không phải cô nói cô và anh trai tôi không hề có quan hệ gì hay sao! Đây lại là chuyện gì xảy ra?"
"Đều là hiểu lầm thôi! Mọi người nghe tôi nói... Chị Lệ Phương?"
"Đông Nghi, chị uống hơi nhiều, choáng đầu, em đưa chị về trước, được không?"
...
"Chị à, cô gái kia thật quá đáng ghét rồi! Rõ ràng thích anh trai em còn một mực phủ nhận, nói cái gì mà nhất định sẽ tác hợp cho chị và anh em, ngoài mặt tìm mọi cách kéo hai người lại, sau lưng hết lần này đến lần khác chen vào! Cô ta rốt cuộc muốn gì chứ!"
"Đông Nghi à... Chị mệt quá..."
"Chị?"
"Nhiều năm như vậy, Huy Nguyên vẫn chán ghét chị, có lẽ chị và anh ấy vốn không hề có duyên..."
"Không phải đâu chị! Anh trai em không phải là chán ghét chị!"
"Không sao đâu, Đông Nghi. Trước kia chị quá tin vào duyên phận, chị cho rằng anh ấy chính là định mệnh của mình nên mới cố chấp đến thế... Nhưng nếu anh ấy đã tìm được người mình yêu, vậy cũng tốt, buông tay thì cả hai đều sẽ thoải mái hơn... Dù sao Phan gia cũng giống như gia đình của chị vậy, chị không muốn mong muốn cá nhân khiến gia đình của chị rạn nứt..."
Cô gái nhắm mắt.
Nhiều năm như vậy, từ bỏ, quả thật còn đau đớn hơn cả bị tra tấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.