Chương 46: Quay đầu lại đã chẳng còn em (7)
Boo202
29/03/2021
"Lệ Phương! Cô thật quá đáng! Cô đã nói gì với Hà Thu?!"
"Em? Em nói cái gì?"
"Nếu cô không nói gì thì sao cô ấy lại đột nhiên lại gửi cho tôi tin nhắn này rồi bỏ đi!"
Chàng trai giận dữ quăng điện thoại cho cô gái. Cô gái vẻ mặt vẫn mờ mịt, cúi đầu đọc.
"Huy Nguyên, anh với Lệ Phương mới chính là một đôi, anh nhất định phải đối xử tốt với chị ấy...? Này, này thật sự không liên quan đến em! Em cũng không biết là chuyện gì xảy ra!"
Chàng trai hiển nhiên không hề tin.
"Cô còn dám giả vờ! Lệ Phương, cô thật khiến tôi chán ghét!"
"Anh..."
Cố với theo bóng chàng trai dần khuất sau cửa, cô gái bật khóc.
Thật sự không phải em mà...
...
Hôm đó, Phan gia xảy ra chuyện đông trời.
"Phan Huy Nguyên, anh là nghi phạm lớn nhất trong vụ mưu sát ông Đặng Quốc Thành, giám đốc công ty GGP, mời anh đi theo chúng tôi!"
Người đàn ông im lặng bị cảnh sát áp tải đi. Phía sau, cả gia đình đều rơi vào trạng thái hoảng loạn.
"Không thể nào! Anh cả!"
"Có người cố tình vu hãm anh ấy!"
Cô gái toàn thân đều đã run rẩy nhưng vẫn gắng gượng giữ cho chính mình bình tĩnh.
"Điều bất lợi là bọn chúng thiết kế quá tinh vi, tất cả manh mối đều nhằm vào anh ấy! Phía sau còn có kẻ cố ý can thiệp... Chúng muốn hoàn toàn phế bỏ anh ấy!"
"Chết tiệt! Chúng ta phải cứu anh cả!"
"Mọi người trước hết bình tĩnh đã! Đi tìm hung thủ thật sự! Chúng ta nhất định phải kiên trì đến cùng!"
"Chị..."
...
Một năm sau...
"Bằng chứng buộc tội hung thủ vụ án giết giám đốc GGP đã được các cảnh sát và các cơ quan chức năng xác thực, đại thiếu gia Phan gia Phan Huy Nguyên được chứng minh trong sạch..."
Người đàn ông vừa được trả lại tự do dịu dàng nhìn người kia.
"Hà Thu, đều là nhờ em..."
Người kia khuôn mặt đỏ bừng.
"Cái này... Không có gì, việc em nên làm mà thôi..."
...
Đứng trong một gõ, một cô gái bất bình lên tiếng.
"Chị à, sao em cứ cảm thấy việc này kì lạ thế? Hà Thu kia... cô ta chạy ra nước ngoài từ hai năm trước, làm sao nắm rõ tình hình trong nước đến vậy? Không lẽ cô ta vẫn luôn chú ý tình hình trong nước? Còn nữa, phần bằng chứng kia lại giống y như đúc phần mà chúng ta vất vả hơn một năm trời tìm kiếm! Làm sao có thể trùng hợp như vậy! Cô ta rõ ràng ở nước ngoài, sao có thể theo sát hung thủ tìm ra dấu vết của hắn giống hệt như chúng ta được!"
×
— QUẢNG CÁO —
"Đông Nghi... Đừng nói nữa!"
Ánh mắt cô gái tràn đầy mỏi mệt.
"Huy Nguyên không có chuyện gì là tốt rồi..."
...
"Chị nghe em giải thích! Em tuyệt đối không cố ý quay về phá ngang hai người đâu! Chỉ là em... Em cũng lo lắng cho anh ấy nên mới..."
"Được rồi, cô không làm gì sai cả, dù sao đi nữa chúng tôi cũng phải cảm ơn cô đã giúp anh ấy..."
Cô gái cuối cùng cũng hạ quyết tâm đối diện với người kia.
"Hà Thu, Phan gia chính là gia đình của tôi, tôi không muốn bất kì điều gì gây tổn thương tới gia đình mình cho nên... Nếu cô thích Huy Nguyên, anh ấy cũng thích cô thì hai người không cần bận tâm đến tôi đâu... Tôi thật lòng chúc phúc cho hai người!"
"Trời ạ! Chị nói gì vậy! Không thể nào! Em và anh ấy không thể có gì được!"
"Hà Thu..."
"Thật đấy! Tất cả đều chỉ là trùng hợp thôi! Chị phải tin em! Em không thể có tình cảm gì với anh ấy được! Hai người mới là một đôi mà!"
"Cô tại sao cứ phải..."
"Không! Không! Chị nghe em nói! Em nhất định sẽ tác hợp thành công cho hai người!"
...
Mười một giờ, một cuộc điện thoại đánh thức cô gái.
"A lô! Chị... Chị Lệ Phương, cứu em với!"
"Chuyện gì thế?"
"Em đang ở quán bar trên đường Hồng Linh, em say quá, chị làm ơn đưa em về được không? Đi mà! Không ai nghe máy của em hết, hu hu..."
"Được rồi, cô đừng có chạy loạn... Tôi sẽ tới trong năm phút nữa!"
...
Khi tới nơi, lại không thấy ai cả.
"Hà Thu? Người đâu rồi?"
Cô gái tìm kiếm mọi nơi, cuối cùng cũng thấy một người say đến thất điên bát đảo gần quầy bar.
"Huy Nguyên? Sao anh lại ở đây! Sao lại ra nông nỗi này..."
Người đàn ông gạt tay cô đi.
"Buông ra... Tôi còn chưa say... Các người... Cút..."
Ting. Một tin nhắn đến.
[Chị à, bạn em vừa tới đưa em về rồi, chị đừng lo nhé]
Cô gái đau đầu xoa xoa thái dương.
"Thật là... Huy Nguyên! Anh say quá rồi! Nơi này đông người, để em đưa anh về!"
×
— QUẢNG CÁO —
"Buông ra! Tôi không say... Ụa..."
"Á!"
...
Rào rào rào...
Phòng tắm vang lên tiếng nước chảy. Bởi vì trên người bốc mùi khó chịu, sau khi đưa người đàn ông về nhà riêng của anh, cô gái tranh thủ tắm một chút.
Nơi này trước kia cô cũng từng ở một thời gian, quần áo của cô vẫn còn sót lại trong phòng khách.
"Thật tình! Cái người này! Nôn hết cả ra váy của mình rồi!"
Cạnh. Cửa đột nhiên mở.
"Huy Nguyên!?"
Cô gái còn chưa hết sững sờ đã bị người đàn ông áp đảo.
"Anh làm gì... Buông... ra... Ưm..."
"Hà Thu... A... em sao có thể đối xử với anh... như vậy! Đừng đi... Anh sẽ không để cho... Em đi..."
"A! Huy Nguyên! Tên khốn này! Anh điên rồi! Tôi không phải Hà Thu của anh! Buông tôi ra!"
"Không! Em phải là của anh! Anh tuyệt đối sẽ không buông tha em!"
"Đừng... A... Huy Nguyên... Anh sẽ phải hối hận..."
Cô gái chịu đựng đau đớn vừa khóc nức nở vừa nói.
...
"Cô tính làm gì tiếp theo?"
Một người đàn ông ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, gương mặt hào hoa phong nhã nhìn cô gái.
"Tôi cũng không biết..."
Tinh thần của cô gái thật sự không ổn định.
"Thuốc tránh thai... Ngay cả thuốc tránh thai cũng không có tác dụng với tôi!"
"A... Ha ha ha, không ngờ giờ thể chất này lại thành nhược điểm của cô đấy! Nhưng mà... không phải từ trước đến nay cô vẫn yêu anh ta hay sao? Lần này chính là anh ta tự tìm, nếu xảy ra chuyện gì, cô nên vui vẻ mới đúng!"
"Hor, anh không hiểu..."
Cô gái lắc đầu, ánh mắt vô cùng mờ mịt.
"Ép buộc người anh yêu, so với việc tự tra tấn bản thân mình, còn đau đớn hơn..."
Người đàn ông ngoại quốc cũng thở dài.
"Phải, tôi không hiểu... Đời này tôi chỉ yêu một người, nhưng giờ lại, vĩnh viễn cũng chẳng còn cơ hội ép buộc anh ấy nữa..."
"Em? Em nói cái gì?"
"Nếu cô không nói gì thì sao cô ấy lại đột nhiên lại gửi cho tôi tin nhắn này rồi bỏ đi!"
Chàng trai giận dữ quăng điện thoại cho cô gái. Cô gái vẻ mặt vẫn mờ mịt, cúi đầu đọc.
"Huy Nguyên, anh với Lệ Phương mới chính là một đôi, anh nhất định phải đối xử tốt với chị ấy...? Này, này thật sự không liên quan đến em! Em cũng không biết là chuyện gì xảy ra!"
Chàng trai hiển nhiên không hề tin.
"Cô còn dám giả vờ! Lệ Phương, cô thật khiến tôi chán ghét!"
"Anh..."
Cố với theo bóng chàng trai dần khuất sau cửa, cô gái bật khóc.
Thật sự không phải em mà...
...
Hôm đó, Phan gia xảy ra chuyện đông trời.
"Phan Huy Nguyên, anh là nghi phạm lớn nhất trong vụ mưu sát ông Đặng Quốc Thành, giám đốc công ty GGP, mời anh đi theo chúng tôi!"
Người đàn ông im lặng bị cảnh sát áp tải đi. Phía sau, cả gia đình đều rơi vào trạng thái hoảng loạn.
"Không thể nào! Anh cả!"
"Có người cố tình vu hãm anh ấy!"
Cô gái toàn thân đều đã run rẩy nhưng vẫn gắng gượng giữ cho chính mình bình tĩnh.
"Điều bất lợi là bọn chúng thiết kế quá tinh vi, tất cả manh mối đều nhằm vào anh ấy! Phía sau còn có kẻ cố ý can thiệp... Chúng muốn hoàn toàn phế bỏ anh ấy!"
"Chết tiệt! Chúng ta phải cứu anh cả!"
"Mọi người trước hết bình tĩnh đã! Đi tìm hung thủ thật sự! Chúng ta nhất định phải kiên trì đến cùng!"
"Chị..."
...
Một năm sau...
"Bằng chứng buộc tội hung thủ vụ án giết giám đốc GGP đã được các cảnh sát và các cơ quan chức năng xác thực, đại thiếu gia Phan gia Phan Huy Nguyên được chứng minh trong sạch..."
Người đàn ông vừa được trả lại tự do dịu dàng nhìn người kia.
"Hà Thu, đều là nhờ em..."
Người kia khuôn mặt đỏ bừng.
"Cái này... Không có gì, việc em nên làm mà thôi..."
...
Đứng trong một gõ, một cô gái bất bình lên tiếng.
"Chị à, sao em cứ cảm thấy việc này kì lạ thế? Hà Thu kia... cô ta chạy ra nước ngoài từ hai năm trước, làm sao nắm rõ tình hình trong nước đến vậy? Không lẽ cô ta vẫn luôn chú ý tình hình trong nước? Còn nữa, phần bằng chứng kia lại giống y như đúc phần mà chúng ta vất vả hơn một năm trời tìm kiếm! Làm sao có thể trùng hợp như vậy! Cô ta rõ ràng ở nước ngoài, sao có thể theo sát hung thủ tìm ra dấu vết của hắn giống hệt như chúng ta được!"
×
— QUẢNG CÁO —
"Đông Nghi... Đừng nói nữa!"
Ánh mắt cô gái tràn đầy mỏi mệt.
"Huy Nguyên không có chuyện gì là tốt rồi..."
...
"Chị nghe em giải thích! Em tuyệt đối không cố ý quay về phá ngang hai người đâu! Chỉ là em... Em cũng lo lắng cho anh ấy nên mới..."
"Được rồi, cô không làm gì sai cả, dù sao đi nữa chúng tôi cũng phải cảm ơn cô đã giúp anh ấy..."
Cô gái cuối cùng cũng hạ quyết tâm đối diện với người kia.
"Hà Thu, Phan gia chính là gia đình của tôi, tôi không muốn bất kì điều gì gây tổn thương tới gia đình mình cho nên... Nếu cô thích Huy Nguyên, anh ấy cũng thích cô thì hai người không cần bận tâm đến tôi đâu... Tôi thật lòng chúc phúc cho hai người!"
"Trời ạ! Chị nói gì vậy! Không thể nào! Em và anh ấy không thể có gì được!"
"Hà Thu..."
"Thật đấy! Tất cả đều chỉ là trùng hợp thôi! Chị phải tin em! Em không thể có tình cảm gì với anh ấy được! Hai người mới là một đôi mà!"
"Cô tại sao cứ phải..."
"Không! Không! Chị nghe em nói! Em nhất định sẽ tác hợp thành công cho hai người!"
...
Mười một giờ, một cuộc điện thoại đánh thức cô gái.
"A lô! Chị... Chị Lệ Phương, cứu em với!"
"Chuyện gì thế?"
"Em đang ở quán bar trên đường Hồng Linh, em say quá, chị làm ơn đưa em về được không? Đi mà! Không ai nghe máy của em hết, hu hu..."
"Được rồi, cô đừng có chạy loạn... Tôi sẽ tới trong năm phút nữa!"
...
Khi tới nơi, lại không thấy ai cả.
"Hà Thu? Người đâu rồi?"
Cô gái tìm kiếm mọi nơi, cuối cùng cũng thấy một người say đến thất điên bát đảo gần quầy bar.
"Huy Nguyên? Sao anh lại ở đây! Sao lại ra nông nỗi này..."
Người đàn ông gạt tay cô đi.
"Buông ra... Tôi còn chưa say... Các người... Cút..."
Ting. Một tin nhắn đến.
[Chị à, bạn em vừa tới đưa em về rồi, chị đừng lo nhé]
Cô gái đau đầu xoa xoa thái dương.
"Thật là... Huy Nguyên! Anh say quá rồi! Nơi này đông người, để em đưa anh về!"
×
— QUẢNG CÁO —
"Buông ra! Tôi không say... Ụa..."
"Á!"
...
Rào rào rào...
Phòng tắm vang lên tiếng nước chảy. Bởi vì trên người bốc mùi khó chịu, sau khi đưa người đàn ông về nhà riêng của anh, cô gái tranh thủ tắm một chút.
Nơi này trước kia cô cũng từng ở một thời gian, quần áo của cô vẫn còn sót lại trong phòng khách.
"Thật tình! Cái người này! Nôn hết cả ra váy của mình rồi!"
Cạnh. Cửa đột nhiên mở.
"Huy Nguyên!?"
Cô gái còn chưa hết sững sờ đã bị người đàn ông áp đảo.
"Anh làm gì... Buông... ra... Ưm..."
"Hà Thu... A... em sao có thể đối xử với anh... như vậy! Đừng đi... Anh sẽ không để cho... Em đi..."
"A! Huy Nguyên! Tên khốn này! Anh điên rồi! Tôi không phải Hà Thu của anh! Buông tôi ra!"
"Không! Em phải là của anh! Anh tuyệt đối sẽ không buông tha em!"
"Đừng... A... Huy Nguyên... Anh sẽ phải hối hận..."
Cô gái chịu đựng đau đớn vừa khóc nức nở vừa nói.
...
"Cô tính làm gì tiếp theo?"
Một người đàn ông ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, gương mặt hào hoa phong nhã nhìn cô gái.
"Tôi cũng không biết..."
Tinh thần của cô gái thật sự không ổn định.
"Thuốc tránh thai... Ngay cả thuốc tránh thai cũng không có tác dụng với tôi!"
"A... Ha ha ha, không ngờ giờ thể chất này lại thành nhược điểm của cô đấy! Nhưng mà... không phải từ trước đến nay cô vẫn yêu anh ta hay sao? Lần này chính là anh ta tự tìm, nếu xảy ra chuyện gì, cô nên vui vẻ mới đúng!"
"Hor, anh không hiểu..."
Cô gái lắc đầu, ánh mắt vô cùng mờ mịt.
"Ép buộc người anh yêu, so với việc tự tra tấn bản thân mình, còn đau đớn hơn..."
Người đàn ông ngoại quốc cũng thở dài.
"Phải, tôi không hiểu... Đời này tôi chỉ yêu một người, nhưng giờ lại, vĩnh viễn cũng chẳng còn cơ hội ép buộc anh ấy nữa..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.