Chương 136
Quất Hoa Tán Lý
23/12/2014
“Em sợ anh ăn thịt em sao?” Ngao Vân cười.
“Em… chúng ta vẫn chưa kết hôn.” Tôi đẩy thân thể đang áp sát của anh ra.
Ngao Vân nắm lấy tay tôi, hôn lên từng đầu ngón tay, rồi lại hôn lên ấn ký màu đỏ trên mu bàn tay tôi, kéo mạnh một cái, cả người tôi ngã nhào vào lòng anh, ném tôi lên giường, nghiến răng nói:
“Vì ngày hôm nay, anh đã chờ lâu lắm rồi, không thể bỏ lỡ được! Cũng không thể thất bại được!”
“Em không hiểu anh nói gì!” Tôi giơ chân ra định đá anh, nhưng bị chặn lại dễ dàng.
“Đừng sợ… Miêu Miêu.” Ngao Vân dùng một tay đã dễ dàng khống chế được tôi, anh gọi khẽ. “Lần này em sẽ là của anh, của anh…”
“Không, em không phải của ai cả.” Nỗi phẫn nộ cực điểm sộc lên đầu tôi, tôi cắn mạnh lên vai anh, nhưng cảm giác răng mình vừa cắn vào một bức tường sắt, không thể xuyên được vào da.
“Ha ha, đừng giận.” Ngao vân dừng tay, ngồi dậy rồi cười hi hi, “Anh chỉ đùa thôi mà.”
Tôi chỉnh lại quần áo, bực bội lườm anh:
“Đùa?”
“Em không muốn là đùa sao? Tốt quá, thế thì chúng ta tiếp tục.” Ngao Vân như một con dê già, lại lao tới.
“Chờ chút.” Tôi vội vàng đá chân. “Em tin rồi! Đùa thì đùa!”
“Vì sao lại không muốn?” Ngao Vân đột nhiên nín cười, nghiêm túc nhìn tôi, “Vì cảm thấy anh chưa đủ nghiêm túc? Hay anh không tốt?”
Tim tôi bất giác ngừng thở, gương mặt Tất Thanh lại hiện lên trước mắt, rồi trùng khít vào gương mặt của Ngao Vân, khóe mắt anh dưới ánh nắng có vẻ gì như buồn rầu, u uất, đó không phải là sự chín chắn, điềm đạm mà một thanh niên có thể có. Ánh mắt anh nhìn tôi như thể muốn xuyên thấu thân thể tôi, thiêu cháy linh hồn tôi, thức dậy điều gì đó.
Khẽ run rẩy, một niềm khát vọng đang bùng cháy, có phải tôi đã quên điều gì đó? Quên một câu chuyện đã xảy ra từ ngày xửa ngày xưa, quên một tình cảm vô cùng sâu đậm.
Nhưng tôi không thể tìm được cái phần còn thiếu ấy trong ký ức, tôi nhớ lại câu chuyện cổ tích mà tôi từng đọc năm bốn tuổi, nhớ lại ước mơ được làm nhà khoa học năm ba tuổi, nhớ lại chuyện tè dầm bị đánh năm hai tuổi… Sau đó thì tôi không thể nhớ được gì nữa, và vẫn không tài nào biết được rốt cuộc mình đang thiếu cái gì.
Tim tôi trống rỗng, cảm giác quen thuộc kỳ lạ khi gặp Tiểu Mao, Ngưu Ma Vương, Ngân Tử, Ngao Vân, Hoa Dung, bao nhiêu xúc cảm phức tạp giăng mắc trong khoảng trống của trái tim nhưng vẫn không tài nào tìm lại được thứ đã làm mất. Tất Thanh và Ngao Vân, hai gương mặt gần giống nhau, rốt cuộc các anh là ai? Và em là ai?
Hoang mang tột độ, tâm tư rối bời, Ngao Vân lại hỏi dồn:
“Em thực sự yêu anh không?”
Đưa ngón tay ra, qua làn áo sơ mi trắng mỏng manh, tôi đặt tay lên ngực anh, nơi vị trí trái tim vang lên nhịp tim đập dồn dập, dường như đang nói với tôi về một sự đau đớn và sợ hãi, anh đang sợ hãi điều gì?
“Anh giấu em điều gì?” Tôi hỏi khẽ, “Hoặc có thể nói, các anh giấu em điều gì?”
Ngao Vân á khẩu, mãi sau mưới cười khổ:
“Anh không giấu gì cả.”
“Em không phải con ngốc, những việc xảy ra gần đây quá kỳ lạ, chẳng nhẽ đều là trùng hợp.”
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng, chỉ có hơi thở dồn dập đang lan ra xung quanh, thi thoảng lại vang lên tiếng mèo kêu ư ử.
“Em tin vào kiếp trước kiếp này không?” Ngao Vân đột nhiên hỏi.
Tôi lắc đầu, nhưng nhớ tới Tất Thanh thì lại gật đầu.
Ngao Vân nghĩ ngợi rất lâu rồi mới móc một chiếc nhẫn hồng thạch ra lồng vào tay mình, sau đó kéo mu bàn tay tôi ra, nhìn vào vết ấn ký trên đó, nói khẽ:
“Anh tin.”
Tôi ngỡ ngàng, ngẩng đầu nhìn anh.
Ngao Vân nhìn vào mắt tôi, một lần nữa nói rất chân thành:
“Anh tin vào kiếp trước kiếp này, và em chính là người tình trong số phận mà anh đã chờ một nghìn năm.”
“Anh đang kể chuyện cổ tích à?” Tim tôi càng bấn loạn.
“Có thể là anh đang nằm mơ, nhưng trong giấc mơ thực sự có em tồn tại.” Ngao Vân khoác vai tôi, thì thầm bên tai tôi về một giấc mơ.
Anh nói ngày trước có một yêu quái mèo rất xinh xắn, đáng yêu tên là Hoa Miêu Miêu, nàng sống ung dung trên Lạc Anh Sơn, không có tham vọng gì, tràn đầy vẻ ngây thơ. Ngày nào nàng cũng thẫn thờ ngắm những đám mây trắng hoặc nằm ngủ trên những tảng đá to. Một hôm, Tam Thái Tử của Long Cung trong lúc chu du nhân gian đã đi qua Lạc Anh Sơn, trúng tiếng sét ái tình với nàng yêu quái mèo, thế là đưa nàng về Long Cung, hai người sống cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ, hàng ngày bắt cá, đi dạo dưới đáy biển, thi thoảng lại ngồi trên mặt biển ngắm bình minh hay hoàng hôn. Hoàng hôn trên biển rất đẹp, các màu sắc đan xen nhuộm kín bầu trời, nhưng trong mắt Tam Thái Tử, mọi vẻ đẹp đều phải e thẹn nhường chỗ cho vẻ đẹp của yêu quái mèo.
Yêu quái mèo thích nằm bò trên chân Tam Thái Tử mà ngủ, nàng không bao giờ động lòng trước những ngọc ngà châu báu, nhưng lại có thể nhảy múa điên cuồng vì một con tôm hay con cá ngon. Những ngày tháng đó chỉ tồn tại sự vô âu vô lo và tự do tự tại. Nhưng mộng đẹp không dài, yêu quái mèo bị người ta cướp mất, chịu đựng nỗi đau khổ tận cùng suốt năm trăm năm ở nhân gian, cuối cùng hoa tàn ngọc nát, Tam Thái Tử từ đó không còn niềm vui, chàng chỉ biết dựa vào ấn ký in trên linh hồn yêu quái mèo, không ngừng tìm kiếm tông tích của mình, thực hiện lời ước của hai người, lần này, chàng phải tìm kiếm suốt năm trăm năm, và cuối cùng cũng đã tìm được.
Không cần biết nàng biến thành hình dạng như thế nào, không cần biết nàng còn giữ lại ký ức của kiếp trước hay không, không cần biết liệu nàng còn nhớ tới mình… chỉ cần nàng có thể quay về với vòng tay của mình, cho dù chỉ có vài chục năm.
“Có phải giấc mơ này buồn cười lắm không?” Ngao Vân ngẩng đầu lên hỏi tôi. “Nhưng ngày nào ta cũng mơ thấy giấc mơ này, khát khao ngày đó biến thành sự thực, và kết quả là ngày đó thực sự tới.”
“Không buồn cười…” Tôi lẩm bẩm, trong giấc mơ của em cũng có một yêu quái mèo tên là Hoa Miêu Miêu, nàng chết trong một đống lửa cùng một người đàn ông, người đàn ông đó giống y như anh.
“Đó chính là anh.” Ngao Vân kéo tay tôi, một lần nữa đẩy tôi nằm xuống gối, giọng nói u uẩn vang lên bên tai, “Nước xuyên thấu đá, cảm động tới trời, anh dùng một nghìn năm để chờ đợi, chỉ đổi lại kiếp này của em, được không?”
Tôi khẽ cựa quậy, nhưng thấy một giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt anh, rơi xuống gối, biến thành trân châu.
“Anh dùng một nghìn năm chờ đợi để đổi lấy mấy chục năm cùng em sống chết, được không?” Ngao Vân hôn lên môi tôi, đặt lên đó một cảm giác lạnh lẽo. “Anh yêu ánh mắt si tình của em, yêu sự chung tình không oán hận của em, đó là thứ tình yêu mà không vẻ đẹp nào có thể sánh được… Đời này kiếp này hãy ở bên anh nhé, Miêu Miêu… cứ kệ cho anh điện cuồng, kệ anh bất chấp thiên quy, bất chấp tất cả…”
“Người đó thực sự là anh sao?” Tôi hỏi.
“Phải.”
“Em ngày trước, con yêu quái mèo ấy… có phải cũng yêu anh không?” Tôi hỏi khẽ.
“Phải… Em yêu anh.” Ngao Vân khàn giọng, “Chỉ là người ta đã cướp em khỏi tay anh, đó là nỗi hận vĩnh viễn trong lòng anh, lần này anh sẽ không để em vuột khỏi vòng tay anh nữa.”
“Em thực sự yêu anh không?” Tôi hỏi khẽ, vẫn không ai trả lời tôi.
Ngao Vân đưa những ngón tay thuôn dài ra mở từng cúc tay áo, anh quay người đi, trên vùng lưng chắc chắn có ba miếng vảy màu đỏ, đó là điểm yếu của rồng mà không ai được sờ đến, tôi nhìn những vảy rồng, miết nhẹ lên viên trân châu trong tay, cảm thấy chuyện cổ tích hình như vừa biến thành hiện thực.
Ngao Vân đưa tay ra, đặt chiếc nhẫn màu đỏ vào ấn ký rồng trên tay tôi, chúng trùng khít với nhau, sau đó nhẹ nhàng nói:
“Đây chính là chứng cứ yêu nhau của chúng ta ở kiếp trước, anh từng hứa nhất định sẽ tìm thấy em.”
Ký ức một lần nữa được tái hiện, hình như từng có một giọng nói quen thuộc liên tục vang lên bên tai tôi, “Ta sẽ tìm thấy nàng…”
Là anh sao? Bóng người trong ký ức nhòe nhoẹt, nhưng mùi hương tỏa ra từ cơ thể ấy thì lại tương đồng.
Tôi nhìn Ngao Vân, rồi lại nhìn ấn ký, ngơ ngác rất lâu, rồi cuối cùng bại trận trước ánh mắt thâm tình của anh. Cuối cùng cũng tin anh là Long Cung Tam Thái Tử, tin vào sự tồn tại của cổ tích, và cũng tin vào giấc mơ của anh, tình yêu của anh.
Một người si tình như thế làm sao có thể là giả? Có lẽ tôi thực sự yêu anh, chỉ vì một nguyên nhân nào đó khiến tôi mất trí và ngu ngốc tới mức không thể phân biệt được cảm xúc của con tim mình.
Miêu Miêu vốn là một kẻ ngốc.
“Đừng trốn chạy, đừng chống cự, em là của anh, của anh…” Ngao Vân càng ôm tôi chặt hơn, hôn sâu hơn, để lại những vệt đỏ lựng trên cổ.
Tôi nói khẽ:
“Đừng để ánh sáng.”
Thế là Ngao Vân phẩy tay một cái, mọi chiếc đèn trong phòng lập tức tắt lịm, xung quanh chìm vào bóng tối, chỉ có ánh trăng bàng bạc chiếu qua khung cửa sổ, soi lên mặt anh, khiến gương mặt anh trở nên mơ hồ, thần sắc của anh một lần nữa khiến tim tôi đập manh. Thế là tôi buông tay ra, mặc kệ chút sợ hãi vẫn còn trong tim, không tiếp tục kháng cự, nghe theo lời anh, nghe theo sự an bài của số phận.
Trong lúc đang quấn quýt thì cánh của phòng tắm đột nhiên bị Tiểu Hắc đẩy bật ra, nó lao về phía Ngao Vân, cào mạnh lên lưng anh. Ngao Vân phẫn nộ giang tay ra đấm mạnh, khiến Tiểu Hắc bay vào tường, Tiểu Hắc kêu lên thảm thiết, nhưng vẫn ngoan cường đứng lên, tiếp tục xông vào.
“Đừng thế.” Tôi vội nhảy xuống giường, ôm Tiểu Hắc vào lòng, giận dữ mắng Ngao Vân, “Anh lớn tướng rồi mà sao lại đối xử với một con mèo con như thế? Nếu nó bị thương thì làm thế nào?”
Mắt Ngao Vân hừng hực lửa giận, mãi sau mới bình tĩnh lại được, cuối cùng thì trở lại vẻ dịu dàng:
“Anh xin lỗi, tại con mèo này tự nhiên tấn công, đụng phải vảy rồng nên anh mới mất kiểm soát.”
Tiểu Hắc nằm trong lòng tôi nhe răng gầm gừ với anh.
“Được rồi, được rồi, tao không ra tay nữa.” Ngao Vân đưa tay ra xoa đầu Tiểu Hắc, luôn miệng dỗ dành. “Tao đùa thôi, đừng giận, đừng giận.”
“Meo…”, Tiểu Hắc quay đầu đi, vẫn giận dữ không thèm nhìn anh.
Ngao Vân bất lực:
“Lát nữa làm cá cho mày ăn được không?”
“Meo…”, Tiểu Hắc quay đầu lại, dường như đang nghĩ ngợi gì đó.
Lúc này tôi mới sực tỉnh lại, vội vàng chạy đi bật đèn, sau đó tôi túm lấy Ngao Vân còn đang mặc cả với Tiểu Hắc, ngắm kỹ vùng lưng của anh. Mấy cái vảy rồng màu đỏ của anh ánh lên, khiến tôi bất giác muốn đưa ngón tay ra chạm vào đó, Ngao Vân lập tức giữ chặt tay tôi:
“Đừng đụng vào đó, chỗ đó nhạy cảm lắm.”
“Trên… thế giới này thực sự có yêu quái…” Tôi xác nhận lại xong, ngồi phịch xuống giường, hồn bay phách lạc, trong đầu không hiểu đang nghĩ ngợi gì.
Ngao Vân lập tức tỏ ra bất mãn:
“Anh không phải yêu quái, rồng sinh ra đã thuộc Thần tộc.”
“Thế… thế tức là anh biết bay? Hơn nữa còn có thể biến thành con rồng phun lửa?” Tôi cố gắng nghĩ tới hình tượng những con rồng mà tôi từng gặp trong sách.
“Em đọc tiểu thuyết viễn tưởng nhiều quá thì phải. Cái thứ vừa xấu vừa biết phun lửa ấy làm sao có thể đứng chung với Long tộc phương đông thuần chủng được?” Ngao Vân càng bất mãn hơn, “Bọn anh là dòng tộc Tư Thủy, thống trị hải dương, hành vân tạo mưa, tưới tiêu cho ruộng đất.”
“Trời mưa rõ ràng là do hơi nước bốc hơi mà thành mà!” Tôi lập tức phản bác, “Trong sách đều viết như thế.”
“Đó chỉ là một phần, nhưng những đám mây mang mưa đều chịu sự thao túng của rồng, chỉ có điều con người không nhìn thấy mà thôi.” Ngao Vân cười nói, “Cho dù có nhìn thấy trong khoảnh khắc, họ cũng tưởng là mình bị hoa mắt.”
Tôi phải mất nhiều thời gian mới tiêu hóa được chuyện vị hôn phu của mình là một con rồng, sau đó cũng tiêu hóa được thông tin rằng có thể Ngưu Ma Vương chính là một con trâu, con quạ trắng đáng ghét kia cũng có thể là một con yêu quái, hơn nữa có lẽ còn có thù oán với tôi. Tổng cộng mọi thông tin này khiến đầu óc tôi bấn loạn, sau đó tôi quên hết mấy việc ban đầu, toàn tâm toàn ý nghiên cứu con rồng thực sự trông như thế nào, cứ len lén nhìn Ngao Vân rồi tưởng tượng ra hình dạng thực sự của anh.
Trước sự hỗn loạn này mà tôi vẫn có thể bình tĩnh được, quả không hổ danh là con cháu của thời đại trưởng thành trong sự đầu độc của tiểu thuyết ngôn tình và truyện tranh.
“Em còn ôm con mèo đó sao? Chưa từng nghĩ nó là ai sao? Ngao Vân huơ tay trước mặt tôi, tôi vội vàng ngậm miệng lại, nhìn Tiểu Hắc trong tay tôi, hỏi nhỏ, “Con mèo ư?”
Tiểu Hắc thực sự không thể giấu được nữa, bèn nhảy khỏi lòng tôi, lăn trên mặt đất một vòng, biến thành Tiểu Mao, mặt ai oán:
“Mẹ, phẩm vị của mẹ kém quá! Người ta thấy những con mèo đáng yêu đều đặt tên là Bông Tuyết, Hoàng Tử, Apple hay gì đó, mẹ thấy con lông đen bèn đặt ngay là Tiểu Hắc, nếu con lông trắng thì có phải sẽ đặt là Tiểu Bạch không? Nếu là mèo mướp thì sẽ gọi là Mướp à?”
“Mèo đực thì ai gọi là Mướp...” Tôi á khẩu, chỉ mặt cậu, lắp bắp nói, “Vì sao... vì sao lúc chị tắm cho em, em không nói.”
“Nói tới việc tắm là bực mình!” Tiểu Mao vô cùng ấm ức, “Con đã lớn ngần này rồi mà mẹ còn tắm chỗ đó của con...”
“Tắm ở đâu?” Ngao Vân chau mày.
“Chị... chị không biết em là yêu quái! Nếu không đánh chết cũng không tắm “trym” cho em.” Xấu hổ đỏ bừng mặt, tôi nhảy dựng lên, biện minh cho sự vô tội của mình.
Ngao Vân vặn ngón tay, các khớp đều kêu lên răng rắc, anh cười cười, nhấn từng tiếng:
“Tắm - ở - đâu?”
“Này này, chú đừng có làm bừa, nếu không thì đừng trách cháu trở mặt đấy.” Tiểu Mao vội vàng lui ra sau mấy bước, trốn sau lưng tôi, “Từ trên xuống dưới khắp người cháu, có chỗ nào mà mẹ cháu chưa đụng vào? Hồi nhỏ còn thường đi tắm suối với cháu nữa cơ...”
“Tôi... tôi thực sự là một mèo mẹ à...” Tôi cảm thấy tim mình chưa bao giờ phải gánh chịu nhiều thế trong suốt hai mươi mốt năm qua.
Tiểu Mao chu môi, có vẻ không vui:
“Mẹ không phải mẹ con thì con lại dính lấy mẹ sao?”
Tôi nhìn thằng con trai tự xưng là nhỏ hơn tôi hai tuổi nhưng có thể nhiều hơn tôi tới mấy trăm tuổi, rồi lại nghĩ tới bản thân chưa một lần có chữ X thứ ba với đàn ông, ngã phịch xuống đất, mãi không đứng lên được, cho dù là Đức mẹ Maria sinh con khi còn là trinh nữ có lẽ cũng chẳng đến mức như tôi...
Tiểu Mao lại gần, cố gắng an ủi tôi:
“Mẹ đừng có bị đả kích, con chưa chê mẹ ít tuổi hơn con thì thôi.”
Tôi hơi phục hồi lại nguyên khí một chút, lập tức nhớ ra vấn đề thứ hai:
“Thế... Ngao Vân là cha em?”
“Chuyện này...” Tiểu Mao gãi tai, còn chưa kịp trả lời thì Ngao Vân đã ngắt lời:
“Đương nhiên là con trai của anh rồi, sau khi em đi, nó ở với anh năm trăm năm.”
“Ừm... ở với nhau năm trăm năm...” Câu trả lời của Tiểu Mao rất hàm hồ, “Quan hệ của con với bố không tốt lắm.”
“Hơn nữa, khi không có em, nó là do nghĩa mẫu Diệp Tiểu Trà chăm sóc.” Ngao Vân cười cười nhìn Tiểu Mao một cái, nói tiếp. “Có điều Tiểu Trà lúc này đang đi ngao du tứ hải, không biết là đi đâu, nói không chừng còn gặp nguy hiểm, con là nghĩa tử sao không đi tìm?”
“Nghĩa mẫu?” Tôi nghi hoặc hỏi.
“Con biết bà ở đâu, cha không cần lo.” Sắc mặt Tiểu Mao đột nhiên trở nên thật khó coi, tiếng “cha” mà cậu thốt ra nghe thật nặng nề, sau đó lại nhẹ nhàng nói, “Chỉ hy vọng nghĩa mẫu có thể bình an trở về, đoàn tụ với mẫu thân, họ vốn là bạn thân của nhau.”
“Đúng thế, hy vọng nàng ta có thể bình an trở về.” Ngao Vân đứng lên, cười cười nhìn Tiểu Mao, “Chắc chắn là sẽ bình an, ta cũng sẽ giúp đỡ.”
“Cảm ơn.” Tiểu Mao nghiến răng nghiến lợi nói, gương mặt đầy vẻ giận dữ.
Tôi cảm thấy không khí có gì đó không bình thường, vội vàng chen vào:
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Hai người như thể vừa biến thành đồng minh, đồng thanh trả lời, và khuyên tôi nên rộng lượng, chuyện này họ sẽ tự giải quyết với nhau.
Đêm đã khuya, Ngao Vân ám thị rất nhiều lần cho Tiểu Mao hãy quay về, đừng ở đây gây rối, nhưng Tiểu Mao giả bộ như không nhìn thấy. Lúc này vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ, một giọng nữ dịu dàng vang lên:
“Miêu Miêu, tớ làm đồ ăn đêm cho cậu này, ăn không?”
Đang khó xử giữa hai người, sự xuất hiện của Hoa Dung cứ như thiên thần giáng lâm, thế là tôi lập tức nhảy xuống giường đi mở cửa, thấy cô đang bê một nồi canh cá, tươi cười đưa cho tôi, đi vào trong phòng, sau đó chào hỏi mọi người:
“Mọi người đều ở đây à?”
“Hừ.” Ngao Vân đứng lên, mặc áo vào, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, đi ra ngoài.
Nụ cười của Hoa Dung thốt nhiên trở nên cứng đơ, nhưng rồi lập tức biến mất, cô không giữ Ngao Vân lại, nhưng có vẻ hoảng hốt, luôn miệng bảo tôi với Tiểu Mao ăn canh. Thấy không khí đã giãn ra, tôi thở phào nhẹ nhõm, vô cùng cảm kích Hoa Dung.
“Em… chúng ta vẫn chưa kết hôn.” Tôi đẩy thân thể đang áp sát của anh ra.
Ngao Vân nắm lấy tay tôi, hôn lên từng đầu ngón tay, rồi lại hôn lên ấn ký màu đỏ trên mu bàn tay tôi, kéo mạnh một cái, cả người tôi ngã nhào vào lòng anh, ném tôi lên giường, nghiến răng nói:
“Vì ngày hôm nay, anh đã chờ lâu lắm rồi, không thể bỏ lỡ được! Cũng không thể thất bại được!”
“Em không hiểu anh nói gì!” Tôi giơ chân ra định đá anh, nhưng bị chặn lại dễ dàng.
“Đừng sợ… Miêu Miêu.” Ngao Vân dùng một tay đã dễ dàng khống chế được tôi, anh gọi khẽ. “Lần này em sẽ là của anh, của anh…”
“Không, em không phải của ai cả.” Nỗi phẫn nộ cực điểm sộc lên đầu tôi, tôi cắn mạnh lên vai anh, nhưng cảm giác răng mình vừa cắn vào một bức tường sắt, không thể xuyên được vào da.
“Ha ha, đừng giận.” Ngao vân dừng tay, ngồi dậy rồi cười hi hi, “Anh chỉ đùa thôi mà.”
Tôi chỉnh lại quần áo, bực bội lườm anh:
“Đùa?”
“Em không muốn là đùa sao? Tốt quá, thế thì chúng ta tiếp tục.” Ngao Vân như một con dê già, lại lao tới.
“Chờ chút.” Tôi vội vàng đá chân. “Em tin rồi! Đùa thì đùa!”
“Vì sao lại không muốn?” Ngao Vân đột nhiên nín cười, nghiêm túc nhìn tôi, “Vì cảm thấy anh chưa đủ nghiêm túc? Hay anh không tốt?”
Tim tôi bất giác ngừng thở, gương mặt Tất Thanh lại hiện lên trước mắt, rồi trùng khít vào gương mặt của Ngao Vân, khóe mắt anh dưới ánh nắng có vẻ gì như buồn rầu, u uất, đó không phải là sự chín chắn, điềm đạm mà một thanh niên có thể có. Ánh mắt anh nhìn tôi như thể muốn xuyên thấu thân thể tôi, thiêu cháy linh hồn tôi, thức dậy điều gì đó.
Khẽ run rẩy, một niềm khát vọng đang bùng cháy, có phải tôi đã quên điều gì đó? Quên một câu chuyện đã xảy ra từ ngày xửa ngày xưa, quên một tình cảm vô cùng sâu đậm.
Nhưng tôi không thể tìm được cái phần còn thiếu ấy trong ký ức, tôi nhớ lại câu chuyện cổ tích mà tôi từng đọc năm bốn tuổi, nhớ lại ước mơ được làm nhà khoa học năm ba tuổi, nhớ lại chuyện tè dầm bị đánh năm hai tuổi… Sau đó thì tôi không thể nhớ được gì nữa, và vẫn không tài nào biết được rốt cuộc mình đang thiếu cái gì.
Tim tôi trống rỗng, cảm giác quen thuộc kỳ lạ khi gặp Tiểu Mao, Ngưu Ma Vương, Ngân Tử, Ngao Vân, Hoa Dung, bao nhiêu xúc cảm phức tạp giăng mắc trong khoảng trống của trái tim nhưng vẫn không tài nào tìm lại được thứ đã làm mất. Tất Thanh và Ngao Vân, hai gương mặt gần giống nhau, rốt cuộc các anh là ai? Và em là ai?
Hoang mang tột độ, tâm tư rối bời, Ngao Vân lại hỏi dồn:
“Em thực sự yêu anh không?”
Đưa ngón tay ra, qua làn áo sơ mi trắng mỏng manh, tôi đặt tay lên ngực anh, nơi vị trí trái tim vang lên nhịp tim đập dồn dập, dường như đang nói với tôi về một sự đau đớn và sợ hãi, anh đang sợ hãi điều gì?
“Anh giấu em điều gì?” Tôi hỏi khẽ, “Hoặc có thể nói, các anh giấu em điều gì?”
Ngao Vân á khẩu, mãi sau mưới cười khổ:
“Anh không giấu gì cả.”
“Em không phải con ngốc, những việc xảy ra gần đây quá kỳ lạ, chẳng nhẽ đều là trùng hợp.”
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng, chỉ có hơi thở dồn dập đang lan ra xung quanh, thi thoảng lại vang lên tiếng mèo kêu ư ử.
“Em tin vào kiếp trước kiếp này không?” Ngao Vân đột nhiên hỏi.
Tôi lắc đầu, nhưng nhớ tới Tất Thanh thì lại gật đầu.
Ngao Vân nghĩ ngợi rất lâu rồi mới móc một chiếc nhẫn hồng thạch ra lồng vào tay mình, sau đó kéo mu bàn tay tôi ra, nhìn vào vết ấn ký trên đó, nói khẽ:
“Anh tin.”
Tôi ngỡ ngàng, ngẩng đầu nhìn anh.
Ngao Vân nhìn vào mắt tôi, một lần nữa nói rất chân thành:
“Anh tin vào kiếp trước kiếp này, và em chính là người tình trong số phận mà anh đã chờ một nghìn năm.”
“Anh đang kể chuyện cổ tích à?” Tim tôi càng bấn loạn.
“Có thể là anh đang nằm mơ, nhưng trong giấc mơ thực sự có em tồn tại.” Ngao Vân khoác vai tôi, thì thầm bên tai tôi về một giấc mơ.
Anh nói ngày trước có một yêu quái mèo rất xinh xắn, đáng yêu tên là Hoa Miêu Miêu, nàng sống ung dung trên Lạc Anh Sơn, không có tham vọng gì, tràn đầy vẻ ngây thơ. Ngày nào nàng cũng thẫn thờ ngắm những đám mây trắng hoặc nằm ngủ trên những tảng đá to. Một hôm, Tam Thái Tử của Long Cung trong lúc chu du nhân gian đã đi qua Lạc Anh Sơn, trúng tiếng sét ái tình với nàng yêu quái mèo, thế là đưa nàng về Long Cung, hai người sống cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ, hàng ngày bắt cá, đi dạo dưới đáy biển, thi thoảng lại ngồi trên mặt biển ngắm bình minh hay hoàng hôn. Hoàng hôn trên biển rất đẹp, các màu sắc đan xen nhuộm kín bầu trời, nhưng trong mắt Tam Thái Tử, mọi vẻ đẹp đều phải e thẹn nhường chỗ cho vẻ đẹp của yêu quái mèo.
Yêu quái mèo thích nằm bò trên chân Tam Thái Tử mà ngủ, nàng không bao giờ động lòng trước những ngọc ngà châu báu, nhưng lại có thể nhảy múa điên cuồng vì một con tôm hay con cá ngon. Những ngày tháng đó chỉ tồn tại sự vô âu vô lo và tự do tự tại. Nhưng mộng đẹp không dài, yêu quái mèo bị người ta cướp mất, chịu đựng nỗi đau khổ tận cùng suốt năm trăm năm ở nhân gian, cuối cùng hoa tàn ngọc nát, Tam Thái Tử từ đó không còn niềm vui, chàng chỉ biết dựa vào ấn ký in trên linh hồn yêu quái mèo, không ngừng tìm kiếm tông tích của mình, thực hiện lời ước của hai người, lần này, chàng phải tìm kiếm suốt năm trăm năm, và cuối cùng cũng đã tìm được.
Không cần biết nàng biến thành hình dạng như thế nào, không cần biết nàng còn giữ lại ký ức của kiếp trước hay không, không cần biết liệu nàng còn nhớ tới mình… chỉ cần nàng có thể quay về với vòng tay của mình, cho dù chỉ có vài chục năm.
“Có phải giấc mơ này buồn cười lắm không?” Ngao Vân ngẩng đầu lên hỏi tôi. “Nhưng ngày nào ta cũng mơ thấy giấc mơ này, khát khao ngày đó biến thành sự thực, và kết quả là ngày đó thực sự tới.”
“Không buồn cười…” Tôi lẩm bẩm, trong giấc mơ của em cũng có một yêu quái mèo tên là Hoa Miêu Miêu, nàng chết trong một đống lửa cùng một người đàn ông, người đàn ông đó giống y như anh.
“Đó chính là anh.” Ngao Vân kéo tay tôi, một lần nữa đẩy tôi nằm xuống gối, giọng nói u uẩn vang lên bên tai, “Nước xuyên thấu đá, cảm động tới trời, anh dùng một nghìn năm để chờ đợi, chỉ đổi lại kiếp này của em, được không?”
Tôi khẽ cựa quậy, nhưng thấy một giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt anh, rơi xuống gối, biến thành trân châu.
“Anh dùng một nghìn năm chờ đợi để đổi lấy mấy chục năm cùng em sống chết, được không?” Ngao Vân hôn lên môi tôi, đặt lên đó một cảm giác lạnh lẽo. “Anh yêu ánh mắt si tình của em, yêu sự chung tình không oán hận của em, đó là thứ tình yêu mà không vẻ đẹp nào có thể sánh được… Đời này kiếp này hãy ở bên anh nhé, Miêu Miêu… cứ kệ cho anh điện cuồng, kệ anh bất chấp thiên quy, bất chấp tất cả…”
“Người đó thực sự là anh sao?” Tôi hỏi.
“Phải.”
“Em ngày trước, con yêu quái mèo ấy… có phải cũng yêu anh không?” Tôi hỏi khẽ.
“Phải… Em yêu anh.” Ngao Vân khàn giọng, “Chỉ là người ta đã cướp em khỏi tay anh, đó là nỗi hận vĩnh viễn trong lòng anh, lần này anh sẽ không để em vuột khỏi vòng tay anh nữa.”
“Em thực sự yêu anh không?” Tôi hỏi khẽ, vẫn không ai trả lời tôi.
Ngao Vân đưa những ngón tay thuôn dài ra mở từng cúc tay áo, anh quay người đi, trên vùng lưng chắc chắn có ba miếng vảy màu đỏ, đó là điểm yếu của rồng mà không ai được sờ đến, tôi nhìn những vảy rồng, miết nhẹ lên viên trân châu trong tay, cảm thấy chuyện cổ tích hình như vừa biến thành hiện thực.
Ngao Vân đưa tay ra, đặt chiếc nhẫn màu đỏ vào ấn ký rồng trên tay tôi, chúng trùng khít với nhau, sau đó nhẹ nhàng nói:
“Đây chính là chứng cứ yêu nhau của chúng ta ở kiếp trước, anh từng hứa nhất định sẽ tìm thấy em.”
Ký ức một lần nữa được tái hiện, hình như từng có một giọng nói quen thuộc liên tục vang lên bên tai tôi, “Ta sẽ tìm thấy nàng…”
Là anh sao? Bóng người trong ký ức nhòe nhoẹt, nhưng mùi hương tỏa ra từ cơ thể ấy thì lại tương đồng.
Tôi nhìn Ngao Vân, rồi lại nhìn ấn ký, ngơ ngác rất lâu, rồi cuối cùng bại trận trước ánh mắt thâm tình của anh. Cuối cùng cũng tin anh là Long Cung Tam Thái Tử, tin vào sự tồn tại của cổ tích, và cũng tin vào giấc mơ của anh, tình yêu của anh.
Một người si tình như thế làm sao có thể là giả? Có lẽ tôi thực sự yêu anh, chỉ vì một nguyên nhân nào đó khiến tôi mất trí và ngu ngốc tới mức không thể phân biệt được cảm xúc của con tim mình.
Miêu Miêu vốn là một kẻ ngốc.
“Đừng trốn chạy, đừng chống cự, em là của anh, của anh…” Ngao Vân càng ôm tôi chặt hơn, hôn sâu hơn, để lại những vệt đỏ lựng trên cổ.
Tôi nói khẽ:
“Đừng để ánh sáng.”
Thế là Ngao Vân phẩy tay một cái, mọi chiếc đèn trong phòng lập tức tắt lịm, xung quanh chìm vào bóng tối, chỉ có ánh trăng bàng bạc chiếu qua khung cửa sổ, soi lên mặt anh, khiến gương mặt anh trở nên mơ hồ, thần sắc của anh một lần nữa khiến tim tôi đập manh. Thế là tôi buông tay ra, mặc kệ chút sợ hãi vẫn còn trong tim, không tiếp tục kháng cự, nghe theo lời anh, nghe theo sự an bài của số phận.
Trong lúc đang quấn quýt thì cánh của phòng tắm đột nhiên bị Tiểu Hắc đẩy bật ra, nó lao về phía Ngao Vân, cào mạnh lên lưng anh. Ngao Vân phẫn nộ giang tay ra đấm mạnh, khiến Tiểu Hắc bay vào tường, Tiểu Hắc kêu lên thảm thiết, nhưng vẫn ngoan cường đứng lên, tiếp tục xông vào.
“Đừng thế.” Tôi vội nhảy xuống giường, ôm Tiểu Hắc vào lòng, giận dữ mắng Ngao Vân, “Anh lớn tướng rồi mà sao lại đối xử với một con mèo con như thế? Nếu nó bị thương thì làm thế nào?”
Mắt Ngao Vân hừng hực lửa giận, mãi sau mới bình tĩnh lại được, cuối cùng thì trở lại vẻ dịu dàng:
“Anh xin lỗi, tại con mèo này tự nhiên tấn công, đụng phải vảy rồng nên anh mới mất kiểm soát.”
Tiểu Hắc nằm trong lòng tôi nhe răng gầm gừ với anh.
“Được rồi, được rồi, tao không ra tay nữa.” Ngao Vân đưa tay ra xoa đầu Tiểu Hắc, luôn miệng dỗ dành. “Tao đùa thôi, đừng giận, đừng giận.”
“Meo…”, Tiểu Hắc quay đầu đi, vẫn giận dữ không thèm nhìn anh.
Ngao Vân bất lực:
“Lát nữa làm cá cho mày ăn được không?”
“Meo…”, Tiểu Hắc quay đầu lại, dường như đang nghĩ ngợi gì đó.
Lúc này tôi mới sực tỉnh lại, vội vàng chạy đi bật đèn, sau đó tôi túm lấy Ngao Vân còn đang mặc cả với Tiểu Hắc, ngắm kỹ vùng lưng của anh. Mấy cái vảy rồng màu đỏ của anh ánh lên, khiến tôi bất giác muốn đưa ngón tay ra chạm vào đó, Ngao Vân lập tức giữ chặt tay tôi:
“Đừng đụng vào đó, chỗ đó nhạy cảm lắm.”
“Trên… thế giới này thực sự có yêu quái…” Tôi xác nhận lại xong, ngồi phịch xuống giường, hồn bay phách lạc, trong đầu không hiểu đang nghĩ ngợi gì.
Ngao Vân lập tức tỏ ra bất mãn:
“Anh không phải yêu quái, rồng sinh ra đã thuộc Thần tộc.”
“Thế… thế tức là anh biết bay? Hơn nữa còn có thể biến thành con rồng phun lửa?” Tôi cố gắng nghĩ tới hình tượng những con rồng mà tôi từng gặp trong sách.
“Em đọc tiểu thuyết viễn tưởng nhiều quá thì phải. Cái thứ vừa xấu vừa biết phun lửa ấy làm sao có thể đứng chung với Long tộc phương đông thuần chủng được?” Ngao Vân càng bất mãn hơn, “Bọn anh là dòng tộc Tư Thủy, thống trị hải dương, hành vân tạo mưa, tưới tiêu cho ruộng đất.”
“Trời mưa rõ ràng là do hơi nước bốc hơi mà thành mà!” Tôi lập tức phản bác, “Trong sách đều viết như thế.”
“Đó chỉ là một phần, nhưng những đám mây mang mưa đều chịu sự thao túng của rồng, chỉ có điều con người không nhìn thấy mà thôi.” Ngao Vân cười nói, “Cho dù có nhìn thấy trong khoảnh khắc, họ cũng tưởng là mình bị hoa mắt.”
Tôi phải mất nhiều thời gian mới tiêu hóa được chuyện vị hôn phu của mình là một con rồng, sau đó cũng tiêu hóa được thông tin rằng có thể Ngưu Ma Vương chính là một con trâu, con quạ trắng đáng ghét kia cũng có thể là một con yêu quái, hơn nữa có lẽ còn có thù oán với tôi. Tổng cộng mọi thông tin này khiến đầu óc tôi bấn loạn, sau đó tôi quên hết mấy việc ban đầu, toàn tâm toàn ý nghiên cứu con rồng thực sự trông như thế nào, cứ len lén nhìn Ngao Vân rồi tưởng tượng ra hình dạng thực sự của anh.
Trước sự hỗn loạn này mà tôi vẫn có thể bình tĩnh được, quả không hổ danh là con cháu của thời đại trưởng thành trong sự đầu độc của tiểu thuyết ngôn tình và truyện tranh.
“Em còn ôm con mèo đó sao? Chưa từng nghĩ nó là ai sao? Ngao Vân huơ tay trước mặt tôi, tôi vội vàng ngậm miệng lại, nhìn Tiểu Hắc trong tay tôi, hỏi nhỏ, “Con mèo ư?”
Tiểu Hắc thực sự không thể giấu được nữa, bèn nhảy khỏi lòng tôi, lăn trên mặt đất một vòng, biến thành Tiểu Mao, mặt ai oán:
“Mẹ, phẩm vị của mẹ kém quá! Người ta thấy những con mèo đáng yêu đều đặt tên là Bông Tuyết, Hoàng Tử, Apple hay gì đó, mẹ thấy con lông đen bèn đặt ngay là Tiểu Hắc, nếu con lông trắng thì có phải sẽ đặt là Tiểu Bạch không? Nếu là mèo mướp thì sẽ gọi là Mướp à?”
“Mèo đực thì ai gọi là Mướp...” Tôi á khẩu, chỉ mặt cậu, lắp bắp nói, “Vì sao... vì sao lúc chị tắm cho em, em không nói.”
“Nói tới việc tắm là bực mình!” Tiểu Mao vô cùng ấm ức, “Con đã lớn ngần này rồi mà mẹ còn tắm chỗ đó của con...”
“Tắm ở đâu?” Ngao Vân chau mày.
“Chị... chị không biết em là yêu quái! Nếu không đánh chết cũng không tắm “trym” cho em.” Xấu hổ đỏ bừng mặt, tôi nhảy dựng lên, biện minh cho sự vô tội của mình.
Ngao Vân vặn ngón tay, các khớp đều kêu lên răng rắc, anh cười cười, nhấn từng tiếng:
“Tắm - ở - đâu?”
“Này này, chú đừng có làm bừa, nếu không thì đừng trách cháu trở mặt đấy.” Tiểu Mao vội vàng lui ra sau mấy bước, trốn sau lưng tôi, “Từ trên xuống dưới khắp người cháu, có chỗ nào mà mẹ cháu chưa đụng vào? Hồi nhỏ còn thường đi tắm suối với cháu nữa cơ...”
“Tôi... tôi thực sự là một mèo mẹ à...” Tôi cảm thấy tim mình chưa bao giờ phải gánh chịu nhiều thế trong suốt hai mươi mốt năm qua.
Tiểu Mao chu môi, có vẻ không vui:
“Mẹ không phải mẹ con thì con lại dính lấy mẹ sao?”
Tôi nhìn thằng con trai tự xưng là nhỏ hơn tôi hai tuổi nhưng có thể nhiều hơn tôi tới mấy trăm tuổi, rồi lại nghĩ tới bản thân chưa một lần có chữ X thứ ba với đàn ông, ngã phịch xuống đất, mãi không đứng lên được, cho dù là Đức mẹ Maria sinh con khi còn là trinh nữ có lẽ cũng chẳng đến mức như tôi...
Tiểu Mao lại gần, cố gắng an ủi tôi:
“Mẹ đừng có bị đả kích, con chưa chê mẹ ít tuổi hơn con thì thôi.”
Tôi hơi phục hồi lại nguyên khí một chút, lập tức nhớ ra vấn đề thứ hai:
“Thế... Ngao Vân là cha em?”
“Chuyện này...” Tiểu Mao gãi tai, còn chưa kịp trả lời thì Ngao Vân đã ngắt lời:
“Đương nhiên là con trai của anh rồi, sau khi em đi, nó ở với anh năm trăm năm.”
“Ừm... ở với nhau năm trăm năm...” Câu trả lời của Tiểu Mao rất hàm hồ, “Quan hệ của con với bố không tốt lắm.”
“Hơn nữa, khi không có em, nó là do nghĩa mẫu Diệp Tiểu Trà chăm sóc.” Ngao Vân cười cười nhìn Tiểu Mao một cái, nói tiếp. “Có điều Tiểu Trà lúc này đang đi ngao du tứ hải, không biết là đi đâu, nói không chừng còn gặp nguy hiểm, con là nghĩa tử sao không đi tìm?”
“Nghĩa mẫu?” Tôi nghi hoặc hỏi.
“Con biết bà ở đâu, cha không cần lo.” Sắc mặt Tiểu Mao đột nhiên trở nên thật khó coi, tiếng “cha” mà cậu thốt ra nghe thật nặng nề, sau đó lại nhẹ nhàng nói, “Chỉ hy vọng nghĩa mẫu có thể bình an trở về, đoàn tụ với mẫu thân, họ vốn là bạn thân của nhau.”
“Đúng thế, hy vọng nàng ta có thể bình an trở về.” Ngao Vân đứng lên, cười cười nhìn Tiểu Mao, “Chắc chắn là sẽ bình an, ta cũng sẽ giúp đỡ.”
“Cảm ơn.” Tiểu Mao nghiến răng nghiến lợi nói, gương mặt đầy vẻ giận dữ.
Tôi cảm thấy không khí có gì đó không bình thường, vội vàng chen vào:
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Hai người như thể vừa biến thành đồng minh, đồng thanh trả lời, và khuyên tôi nên rộng lượng, chuyện này họ sẽ tự giải quyết với nhau.
Đêm đã khuya, Ngao Vân ám thị rất nhiều lần cho Tiểu Mao hãy quay về, đừng ở đây gây rối, nhưng Tiểu Mao giả bộ như không nhìn thấy. Lúc này vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ, một giọng nữ dịu dàng vang lên:
“Miêu Miêu, tớ làm đồ ăn đêm cho cậu này, ăn không?”
Đang khó xử giữa hai người, sự xuất hiện của Hoa Dung cứ như thiên thần giáng lâm, thế là tôi lập tức nhảy xuống giường đi mở cửa, thấy cô đang bê một nồi canh cá, tươi cười đưa cho tôi, đi vào trong phòng, sau đó chào hỏi mọi người:
“Mọi người đều ở đây à?”
“Hừ.” Ngao Vân đứng lên, mặc áo vào, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, đi ra ngoài.
Nụ cười của Hoa Dung thốt nhiên trở nên cứng đơ, nhưng rồi lập tức biến mất, cô không giữ Ngao Vân lại, nhưng có vẻ hoảng hốt, luôn miệng bảo tôi với Tiểu Mao ăn canh. Thấy không khí đã giãn ra, tôi thở phào nhẹ nhõm, vô cùng cảm kích Hoa Dung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.