Chương 135: Kiếp trước kiếp này
Quất Hoa Tán Lý
23/12/2014
Thần sắc Tất Thanh lúc này như rơi từ trên mây xuống một hố băng lạnh lẽo.
Nhưng sự thực bày ra trước mắt, tôi không thể giải thích, chỉ đành xách túi đồ vừa mua, cúi lưng:
“Mai tôi sẽ tới trả tiền…” Sau đó khó nhọc đi tới bên Ngao Vân.
“Hay để anh trả cho em nhé?” Ngao Vân đưa tay ra xách túi đồ, ấn bó hoa vào tay tôi, sau đó như cười như không, nhìn Tất Thanh, không biết có phải là vì ảo giác của tôi hay không mà tôi cảm thấy giọng điệu khách khí của anh hôm nay có chút gì đó như giễu cợt và địch ý. Tôi cảm thấy như thể bị bắt quả tang ngoại tình, bỗng dưng thấy thật căng thẳng. Thế là vội vàng kéo anh định đi lên lầu:
“Đồ em mua em tự trả, hơn nữa anh chuyên dùng thẻ, có tiền mặt không?”
Ngao Vân không trả lời, anh đột ngột nắm tay tôi, ôm chặt tôi vào lòng, đứng ngay trên con đường đông đúc người qua người lại, ngay trước mặt Tất Thanh, hôn lên môi tôi. Không phải trước đây anh chưa từng hôn tôi, nhưng chưa bao giờ thô bạo như vậy, cứ như thể đang tuyên bố quyền sở hữu của mình, khiến tôi trở tay không kịp.
Vội vã đẩy anh ra, trước ánh mắt oán trách của tôi, anh chỉ cười cười so vai, sau đó cùng tôi đi lên lầu. Tôi len lén quay đầu lại nhìn Tất Thanh. Anh vẫn không rời đi, chỉ thẫn thờ đứng ở cửa bệnh viện thú cưng nhìn tôi, ánh mắt tuyệt vọng ấy khiến tim tôi đau nhói, một lúc lâu sau mới thở bình thường được.
Tôi hiểu mình đã không còn đường lui nữa rồi.
“Lần này em phải là của anh.” Ngao Vân hình như đang lẩm bẩm một mình, siết chặt tay, sự kiên quyết ấy khiến các khớp xương tôi đau âm ỉ, và cũng sợ hãi, thế nên không lên tiếng từ chối.
Khi mở cửa thì cửa phòng Hoa Dung ở đối diện cũng mở ra, cô nhìn thấy Ngao Vân thì bất giác khựng lại, rồi lập tức lịch sự chào anh, Ngao Vân chỉ trả lời đơn giản, không để ý tới cô, còn tôi thì đang buồn nên cũng chẳng nói gì.
Vào phòng, tôi cất chậu cát cho mèo đi, rồi lấy một hộp đồ ăn cho mèo, đi tìm dụng cụ mở để cho Tiểu Hắc ăn, Ngao Vân thì xách nó lên, ngắm nghía một lúc lâu, cười nói:
“Con mèo này đẹp trai thật đấy, hình như gặp ở đâu đó rồi.”
Tiểu Hắc cào lên tay anh và gầm gừ rên rỉ.
Ngao Vân tránh rất nhanh, tránh được đòn tấn công của nó. Tôi thấy anh bắt nạt Tiểu Hắc thì tỏ vẻ không vui, lập tức ngăn anh lại. Anh cười nói:
“Không sao, con mèo này không thích ăn đồ hộp đâu, em đừng bận tâm nữa.”
“Anh nói vớ vẩn gì thế?” Tôi thực sự rất phẫn nộ với sự vô lễ của anh ban nãy, thế là trách anh, “Sao anh lại làm chuyện đó trên đường… để người quen nhìn thấy chẳng ra sao cả.”
“Thế nào là chuyện đó? Chúng ta là vợ chồng sắp cưới, có gì đâu mà sợ, rất nhiều cặp tình nhân đều làm như thế.” Ngao Vân thản nhiên nói, “Đồ ở viện thú cưng bên kia không tốt, sau này đừng tới nữa, anh mua đồ ăn mèo nhập khẩu cho em.”
“Ở đó gần! Nuôi mèo cũng không cần phiền phức như thế.” Tôi phản bác, rồi tò mò hỏi, “Vì sao anh giống bác sĩ Tất thế? Có phải có quan hệ gì không?”
“Không quan hệ gì cả.” Ngao Vân lập tức trả lời. “Chẳng nhẽ em cho rằng cha anh có con riêng ở ngoài?”
“Hả… em không có ý này.” Tôi vội lắc đầu phủ nhận cái câu hỏi vô duyên này.
Tiểu Hắc vẫn nằm trên tay Ngao Vân cào cấu, mấy vết xước đã rớm máu, tôi thấy thế vội vàng đón lấy nó, Ngao Vân không còn giận nữa, lạnh lùng nói với Tiểu Hắc:
“Con mèo này đúng là đồ nghịch ngợm, chắc chắn là một phiền phức lớn, hay là vứt nó đi.”
“Con mèo đáng yêu như thế mà vứt đi, với lại em nuôi chứ có phải anh nuôi đâu.” Tôi hơi giận.
“Phải phải, em nói đúng.” Ngao Vân ngẩng đầu lên, rồi lại cười, đề nghị, “Mèo đực nghịch lắm, hay là thiến nó đi, không có sau này lại gây chuyện.”
Tiểu Hắc lập tức rùng mình, ngoan ngoãn hạ móng vuốt xuống, không còn khua khoắng lung tung nữa.
Trên mạng cũng khuyến khích thiến mèo hoang để chúng không đẻ rơi đẻ vãi nên tôi cũng thấy lời Ngao Vân nói khá có lý, bèn trầm tư suy nghĩ. Tiểu Hắc thấy tôi do dự thì kêu “meo meo”, tiếng kêu nghe thật thê lương, và cũng tràn đầy sự sợ hãi.
Tôi thấy nó đáng thương thì tạm thời bỏ qua ý định này, quyết định chờ nó “dậy thì” xong rồi tính. Đang định dạy nó sử dụng nhà vệ sinh thì Ngao Vân túm lấy nó ném vào phòng tắm, chặn một chiếc bàn ở bên ngoài rồi nheo mắt cười với tôi:
“Dùng chậu cát chi bằng dạy nó dùng nhà vệ sinh, cách tốt nhất để huấn luyện chó mèo biết đi vệ sinh đúng chỗ là nhốt trong nhà vệ sinh mấy ngày.”
Tiểu Hắc cào cửa, hình như rất bất mãn. Ngao Vân thì hằn học nói:
“Nếu nó còn không nghe lời thì mang đi thiến luôn!” Lập tức, trong phòng tắm yên tĩnh trở lại, không còn âm thanh gì nữa.
Thế là tôi lập tức đề nghị sau này nuôi một đàn mèo ở nhà, anh cười cười đồng ý.
“Anh đói chưa?” Sau khi hai người đều bình tĩnh lại, tôi đi vào bếp, nhìn sang bệnh viện thú cưng, ánh đèn trong bệnh viện đã tắt, chắc là Tất Thanh đã ra về, lưu luyến nhìn ban công một lúc lâu, ngơ ngẩn rất lâu, rồi tôi mở tủ lạnh ra tìm thức ăn, định dùng việc khác để phân tâm bớt đi. “Có muốn em làm gì cho anh ăn không?”
Ngao Vân lại gần, ôm tôi từ sau lưng:
“Anh không muốn ăn gì cả.”
“Thế… chúng ta xem phim nhé? Em down rất nhiều phim hoạt hình hay…” Hơi thở nóng hổi của anh vấn vít sau gáy tôi, chiếc lưỡi ẩm ướt của anh liếm lên vành tai tôi, cảm giác nhồn nhột như bị điện giật.
“Anh cũng không thích xem phim hoạt hình.” Ngao Vân vòng tay quanh eo tôi, những ngón tay thuôn dài luồn vào chiếc áo phông rộng rãi, chạm lên da tôi, nhiệt độ cơ thể anh thấp hơn người bình thường một chút, nên những chỗ anh chạm vào rùng mình vì lạnh.
“Đừng sờ lung tung, nhột.” Tôi luống cuống đẩy anh ra, chỉnh lại y phục, lao tới chỗ máy nước, lấy một cái cốc giấy ra, rót đầy nước rồi đưa cho anh, không dám nhìn vào ánh mắt đầy dục vọng của anh, lắp bắp nói, “Hay là… anh uống ít nước lạnh đi.”
Ngao Vân đón lấy cái cốc giấy, đặt lên bàn, bước từng bước về phía tôi. Tôi vội vàng lùi lại, cho tới khi áp sát vào góc tường, sợ hãi cúi đầu xuống không dám nhìn anh.
“Sao lại sợ?” Giọng Ngao Vân khàn khàn, “Có gì phải sợ sao? Chẳng nhẽ là sợ anh? Sợ anh cái gì?”
“Không phải.” Tôi khó nhọc nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng vẫn run rẩy.
Nhưng sự thực bày ra trước mắt, tôi không thể giải thích, chỉ đành xách túi đồ vừa mua, cúi lưng:
“Mai tôi sẽ tới trả tiền…” Sau đó khó nhọc đi tới bên Ngao Vân.
“Hay để anh trả cho em nhé?” Ngao Vân đưa tay ra xách túi đồ, ấn bó hoa vào tay tôi, sau đó như cười như không, nhìn Tất Thanh, không biết có phải là vì ảo giác của tôi hay không mà tôi cảm thấy giọng điệu khách khí của anh hôm nay có chút gì đó như giễu cợt và địch ý. Tôi cảm thấy như thể bị bắt quả tang ngoại tình, bỗng dưng thấy thật căng thẳng. Thế là vội vàng kéo anh định đi lên lầu:
“Đồ em mua em tự trả, hơn nữa anh chuyên dùng thẻ, có tiền mặt không?”
Ngao Vân không trả lời, anh đột ngột nắm tay tôi, ôm chặt tôi vào lòng, đứng ngay trên con đường đông đúc người qua người lại, ngay trước mặt Tất Thanh, hôn lên môi tôi. Không phải trước đây anh chưa từng hôn tôi, nhưng chưa bao giờ thô bạo như vậy, cứ như thể đang tuyên bố quyền sở hữu của mình, khiến tôi trở tay không kịp.
Vội vã đẩy anh ra, trước ánh mắt oán trách của tôi, anh chỉ cười cười so vai, sau đó cùng tôi đi lên lầu. Tôi len lén quay đầu lại nhìn Tất Thanh. Anh vẫn không rời đi, chỉ thẫn thờ đứng ở cửa bệnh viện thú cưng nhìn tôi, ánh mắt tuyệt vọng ấy khiến tim tôi đau nhói, một lúc lâu sau mới thở bình thường được.
Tôi hiểu mình đã không còn đường lui nữa rồi.
“Lần này em phải là của anh.” Ngao Vân hình như đang lẩm bẩm một mình, siết chặt tay, sự kiên quyết ấy khiến các khớp xương tôi đau âm ỉ, và cũng sợ hãi, thế nên không lên tiếng từ chối.
Khi mở cửa thì cửa phòng Hoa Dung ở đối diện cũng mở ra, cô nhìn thấy Ngao Vân thì bất giác khựng lại, rồi lập tức lịch sự chào anh, Ngao Vân chỉ trả lời đơn giản, không để ý tới cô, còn tôi thì đang buồn nên cũng chẳng nói gì.
Vào phòng, tôi cất chậu cát cho mèo đi, rồi lấy một hộp đồ ăn cho mèo, đi tìm dụng cụ mở để cho Tiểu Hắc ăn, Ngao Vân thì xách nó lên, ngắm nghía một lúc lâu, cười nói:
“Con mèo này đẹp trai thật đấy, hình như gặp ở đâu đó rồi.”
Tiểu Hắc cào lên tay anh và gầm gừ rên rỉ.
Ngao Vân tránh rất nhanh, tránh được đòn tấn công của nó. Tôi thấy anh bắt nạt Tiểu Hắc thì tỏ vẻ không vui, lập tức ngăn anh lại. Anh cười nói:
“Không sao, con mèo này không thích ăn đồ hộp đâu, em đừng bận tâm nữa.”
“Anh nói vớ vẩn gì thế?” Tôi thực sự rất phẫn nộ với sự vô lễ của anh ban nãy, thế là trách anh, “Sao anh lại làm chuyện đó trên đường… để người quen nhìn thấy chẳng ra sao cả.”
“Thế nào là chuyện đó? Chúng ta là vợ chồng sắp cưới, có gì đâu mà sợ, rất nhiều cặp tình nhân đều làm như thế.” Ngao Vân thản nhiên nói, “Đồ ở viện thú cưng bên kia không tốt, sau này đừng tới nữa, anh mua đồ ăn mèo nhập khẩu cho em.”
“Ở đó gần! Nuôi mèo cũng không cần phiền phức như thế.” Tôi phản bác, rồi tò mò hỏi, “Vì sao anh giống bác sĩ Tất thế? Có phải có quan hệ gì không?”
“Không quan hệ gì cả.” Ngao Vân lập tức trả lời. “Chẳng nhẽ em cho rằng cha anh có con riêng ở ngoài?”
“Hả… em không có ý này.” Tôi vội lắc đầu phủ nhận cái câu hỏi vô duyên này.
Tiểu Hắc vẫn nằm trên tay Ngao Vân cào cấu, mấy vết xước đã rớm máu, tôi thấy thế vội vàng đón lấy nó, Ngao Vân không còn giận nữa, lạnh lùng nói với Tiểu Hắc:
“Con mèo này đúng là đồ nghịch ngợm, chắc chắn là một phiền phức lớn, hay là vứt nó đi.”
“Con mèo đáng yêu như thế mà vứt đi, với lại em nuôi chứ có phải anh nuôi đâu.” Tôi hơi giận.
“Phải phải, em nói đúng.” Ngao Vân ngẩng đầu lên, rồi lại cười, đề nghị, “Mèo đực nghịch lắm, hay là thiến nó đi, không có sau này lại gây chuyện.”
Tiểu Hắc lập tức rùng mình, ngoan ngoãn hạ móng vuốt xuống, không còn khua khoắng lung tung nữa.
Trên mạng cũng khuyến khích thiến mèo hoang để chúng không đẻ rơi đẻ vãi nên tôi cũng thấy lời Ngao Vân nói khá có lý, bèn trầm tư suy nghĩ. Tiểu Hắc thấy tôi do dự thì kêu “meo meo”, tiếng kêu nghe thật thê lương, và cũng tràn đầy sự sợ hãi.
Tôi thấy nó đáng thương thì tạm thời bỏ qua ý định này, quyết định chờ nó “dậy thì” xong rồi tính. Đang định dạy nó sử dụng nhà vệ sinh thì Ngao Vân túm lấy nó ném vào phòng tắm, chặn một chiếc bàn ở bên ngoài rồi nheo mắt cười với tôi:
“Dùng chậu cát chi bằng dạy nó dùng nhà vệ sinh, cách tốt nhất để huấn luyện chó mèo biết đi vệ sinh đúng chỗ là nhốt trong nhà vệ sinh mấy ngày.”
Tiểu Hắc cào cửa, hình như rất bất mãn. Ngao Vân thì hằn học nói:
“Nếu nó còn không nghe lời thì mang đi thiến luôn!” Lập tức, trong phòng tắm yên tĩnh trở lại, không còn âm thanh gì nữa.
Thế là tôi lập tức đề nghị sau này nuôi một đàn mèo ở nhà, anh cười cười đồng ý.
“Anh đói chưa?” Sau khi hai người đều bình tĩnh lại, tôi đi vào bếp, nhìn sang bệnh viện thú cưng, ánh đèn trong bệnh viện đã tắt, chắc là Tất Thanh đã ra về, lưu luyến nhìn ban công một lúc lâu, ngơ ngẩn rất lâu, rồi tôi mở tủ lạnh ra tìm thức ăn, định dùng việc khác để phân tâm bớt đi. “Có muốn em làm gì cho anh ăn không?”
Ngao Vân lại gần, ôm tôi từ sau lưng:
“Anh không muốn ăn gì cả.”
“Thế… chúng ta xem phim nhé? Em down rất nhiều phim hoạt hình hay…” Hơi thở nóng hổi của anh vấn vít sau gáy tôi, chiếc lưỡi ẩm ướt của anh liếm lên vành tai tôi, cảm giác nhồn nhột như bị điện giật.
“Anh cũng không thích xem phim hoạt hình.” Ngao Vân vòng tay quanh eo tôi, những ngón tay thuôn dài luồn vào chiếc áo phông rộng rãi, chạm lên da tôi, nhiệt độ cơ thể anh thấp hơn người bình thường một chút, nên những chỗ anh chạm vào rùng mình vì lạnh.
“Đừng sờ lung tung, nhột.” Tôi luống cuống đẩy anh ra, chỉnh lại y phục, lao tới chỗ máy nước, lấy một cái cốc giấy ra, rót đầy nước rồi đưa cho anh, không dám nhìn vào ánh mắt đầy dục vọng của anh, lắp bắp nói, “Hay là… anh uống ít nước lạnh đi.”
Ngao Vân đón lấy cái cốc giấy, đặt lên bàn, bước từng bước về phía tôi. Tôi vội vàng lùi lại, cho tới khi áp sát vào góc tường, sợ hãi cúi đầu xuống không dám nhìn anh.
“Sao lại sợ?” Giọng Ngao Vân khàn khàn, “Có gì phải sợ sao? Chẳng nhẽ là sợ anh? Sợ anh cái gì?”
“Không phải.” Tôi khó nhọc nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng vẫn run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.