Hoa Miêu Miêu

Chương 55

Quất Hoa Tán Lý

23/12/2014

Ngân Tử đảo mắt nhìn đông nhìn tây, sau đó tung cánh bay xuống, hoài nghi nhìn đống thức ăn hỏi:”Đống đồ ăn này là để làm gì?”

“Là quà tạ lỗi của ta!” Tôi cố gắng nở một nụ cười thật tươi, sau đó nũng nịu kéo kéo đôi cánh của anh ta nói, “Miêu Miêu thực sự không cố ý không đi tìm ngươi, ngươi đừng giận nữa có được không?”

“Ta là một con quạ, ngươi mang cá đến là sao?” Ngân Tử lắc đầu tỏ vẻ suy nghĩ, “Đúng là mèo ngốc, thường ngày chỉ cần chạm nhẹ vào cá của ngươi là ngươi đã đánh ta rồi, hôm nay sao lại thay đổi tính nết vậy?”

“Đem tặng món quà quý giá nhất của mình để tạ lỗi mới tỏ rõ thành ý của mình!” Tôi vội vàng giải thích với anh ta, nhưng trong lòng lại hơi có chút chột dạ vì đã không tặng món quà là Bích Thanh Thần Quân.

Ngân Tử mổ nhè nhẹ vào bát cháo cá, sau đó ngẩng đầu lên hỏi:”Miêu Miêu có vẻ gầy đi nhiều.”

“Thật sao?” Tôi đứng dậy tự ngắm lại thân hình mình, đúng là có gầy hơn một chút, có lẽ cũng liên quan đến việc tôi không chịu ăn uống đầy đủ vì đồ ăn do Bích Thanh Thần Quân làm.

Ngân Tử trầm lặng một hồi rồi nói với tôi:”Chúng ta cùng nhau về núi Lạc Anh có được không? Thiên Giới không phải là một nơi tốt.”

“Vì sao?” Tôi không hiểu anh ta đang nói cái gì?

“Ta rất nhớ cuộc sống trước đây.” Ngân Tử đột nhiên biến thành người, đứng bật dậy kéo tôi lại gần, ngắm nghía tôi thật kĩ, đôi mắt dần dần chuyển sang màu đỏ rồi ôm tôi thật chặt:”Khi đuổi không kịp Bích Thanh Thần Quân hôm đó, ta sợ rằng cả cuộc đời này sẽ không được gặp Miêu Miêu nữa.”

“Ngân Tử… Ta xin lỗi… Ta xin lỗi…” Tôi không ngừng nói nhỏ như muốn xin lỗi.

“Ta là một con quạ dựa vào sức lực bản thân thì không thể bay lên chín tầng mây được, vậy nên ta nghĩ ra một cách khác, thực ra hôm qua trong lòng ta không muốn trách cứ ngươi, nhưng kế hoạch của ta vẫn chưa thành công, không thể làm mếch lòng Băng Hoàn Tiên Tử.” Ngân Tử cố gắng giải thích trong khi tôi lại không hiểu được nhiều cho lắm, “Nếu như muốn lật mặt với cô ta thì những cố gắng trước đây đều đổ xuống sông hết.”

“Nhưng… ngươi nói ngươi bị yêu quái hung ác bắt đi, còn bị hành hạ cho sống không bằng chết?” Tôi vẫn cảm thấy rất buồn rầu.

“Đúng.” Ngân Tử ngẩng đầu lên nhìn về nơi xa xăm, chầm chậm nói về cuộc bể dâu cùng với ánh mắt lạnh lẽo đến thê lương, “Sau khi ngươi không còn ở đó nữa, rất nhiều yêu quái trước đây bị ta cướp đồ đã tới tìm và muốn giết ta. Ta thấy tình thế không hay, liền tới chỗ Ngưu Ma Vương và La Sát để ẩn náu, không ngờ rằng anh ta lại đang ở bên ngoài để câu kết cùng con hồ ly tinh Mặt Ngọc. Một người thì nhờ ta nói dối để đi hẹn hò bên ngoài, một người thì nhờ ta theo dõi để bắt quả tang, bọn họ hơi một tí là lại diễn ra đại chiến phu thê, ta làm người ở giữa can ngăn hai người cũng bị đánh cho sưng u cả đầu. Sau đó ta thực sự không chịu nổi nữa bèn trốn ở trong động không ra ngoài nữa, sợ rằng gặp phải bọn họ là lại thêm phiền phức… Nói đến đây tất cả cũng là tại vì Miêu Miêu ngươi không tốt, nếu ngươi có ở đó che chắn cho ta thì ta đâu có bị đánh cho tơi bời như vậy?”

“Đúng đúng đúng, đều là do ta không tốt.”, tôi vội vàng xoa xoa lên đầu anh ta, khẩn trương hỏi, “Có còn đau nữa không, có thực sau khi ngươi bị đánh cho trọng thương như thế rồi được Băng Hoàn cứu?”



Nét mặt của Ngân Tử càng thêm bị thương, anh ta vừa khóc vừa thì thào kể:”Hôm đó khi bọn họ đánh nhau, ta liền bay lên một ngọn cây phía đằng xa để xem, không ngờ rằng La Sát vì quá tức giận đã dùng đến quạt Ba Tiêu để xuất chiêu… Ta cùng với gốc cây to đó cũng bị thổi bay mất, còn đen đủi đến mức bị một tảng đá to đụng phải làm gãy mất hai cái xương, muốn biến hình để trốn cũng không thể được…”

“Gãy hai chiêc xương đâu có được coi là trọng thương? Khi đánh nhau ta cũng từng bị như vậy, nhưng vẫn có thể bò về được mà.” Tôi có chút không hiểu.

“Ta cũng vốn chuẩn bị đến một nơi nào gần đó để trị thương vài ngày rồi sẽ bay về.” Ngân Tử nở một nụ cười xảo quyệt, “Nhưng khi chưa kịp biến thành người, lúc đó bỗng nhìn thấy một vị tiên nữ đang nhìn về phía mình, cảm thấy đây có lẽ là một cơ hội tốt để lên được Thiên Giới, ta liền giả bộ đang thoi thóp, để cho cô ta sẽ tới cứu mình.”

“Vậy… Vậy là hôm qua ngươi đã lừa gạt ta?” Cảm giác đau đớn từ từ xâm chiếm trong tôi.

Ngân Tử nhanh chóng lùi lại vài bước, tránh cho khỏi bị tôi cắn, còn vui vẻ ha ha cười nói:”Nhìn thấy ngươi buồn như vậy, ta có chút vui trong lòng, hóa ra ngươi vẫn rất quan tâm đến ta.”

“Ta đánh chết ngươi!” Tôi phẫn nộ đứng bật dậy.

“Đừng đánh đừng đánh!” Ngân Tử vội vàng cầu xin tha thứ:”Hãy coi ta như người bỏ đi! Coi như lần này là hòa!”

Cánh tay đang giơ lên không trung do dự một hồi rồi cũng hạ xuống, đột nhiên nhớ tới một việc rồi hỏi, “Băng Hoàn Tiên Tử nói Miêu Miêu chỉ có sắc đẹp nhưng không chịu đọc sách, nên mọi người không thích ta, điều đó có thật không?”

“Ăn nói hồ đồ, cái người mắc bệnh sạch sẽ quá mức như cô ta mới không có ai thích, sắc đẹp không có đã đành, còn trầm tư cả ngày để ôm lấy cuốn sách, lời nói thì cay nghiệt chanh chua, bạn bè cũng chưa đến vài người, ta ghét nhất loại người như vậy.” Khuôn mặt Ngân Tử tỏ vẻ rầu rĩ, nói như oán giận, “Hằng ngày ở bên cạnh cô ta ta luôn phải cố gắng tỏ ra thanh cao, dịu dàng, phải mặc lên người cái gọi là áo lông vũ màu trắng. Ngày nào cũng phải nghe đàn, thổi sáo, đọc sách, đánh cờ, đã lâu lắm rồi ta không lau chùi đá quý để tránh việc bị nói là sặc mùi tiền. Ngươi cũng biết là ta rất lười nhác, nếu không vì những thứ đó thì sớm đã bỏ đi rồi.”

“Thứ đó là thứ gì?” Tôi hỏi.

“Giờ chưa nói đến vội, ta nhân lúc cô ta đi ra ngoài mà trốn tới đây, lúc nữa là phải trở về rồi.” Ngân Tử đột nhiê tóm lấy tôi rồi hỏi một cách nghiêm túc, “Ta tới đây tìm ngươi để quay về nhân gian, cuộc sống ở nơi đây thật không thích hợp cho yêu quái, cùng nhau quay về sống cuộc sống vui chơi tự do như trước đây có được không?”

“Nếu đi chơi với ngươi, ngươi có còn tức giận Miêu Miêu nữa không?” tôi kì vọng hỏi.

“Thực ra ta cũng không giận gì cả.” Ngân Tử lập tức nở nụ cười, anh ta kéo chiếc chuông trên cổ tôi lên, sau khi ngắm nghía vài lần rồi nói:”Những ngày trên Thiên Giới này, ta cũng đã dò la được tin tức của ngươi, đường xuống Hạ Giới cũng đã được an bài, mãi đến bây giờ mới đi tìm ngươi là vì sợ ngươi lơ đễnh mà lỡ miệng nói lộ ra sẽ làm hỏng kế hoạch. Chờ đến khi ta lừa Băng Hoàn Tiên Tử tới Đoạt Âm Thảo bận bịu vì phải giải quyết cái chuông này là chúng ta có thể hành động.”

“Cái gì mà giải quyết? Chúng ta lén lút trốn xuống Hạ Giới sao?” Tôi có chút hăng hái, nếu có thể được đi thăm hỏi Ngưu Ma Vương ca ca và La Sát tẩu tẩu, ở đó còn có vài người bạn mà ta mới quen biết, dù cho khi quay về có bị Bích Thanh Thần Quân phạt cho một trận thì cũng đánh lắm.



“Không còn sớm nữa”, Ngân Tử ngẩng đầu lên nhìn trời, nhanh chóng đứng dậy rồi nói với tôi:”Sau bảy ngày nữa Bách Hoa Tiên Tử sẽ mở tiệc chiêu đãi, mời tất cả các Tiên Tử và đại thần của Thiên Giới tới xem ca múa và thưởng thức loại rượu mật ong mới. Từ trước đến nay Băng Hoàn Tiên Tử đều không chịu thua ai trong phần biểu diễn tài nghệ, nên cô ta sẽ đến trước một ngày để chuẩn bị. Nghe nói Bích Thanh Thần Quân cũng đã nhận lời mời tham dự, nhân lúc anh ta đi dự tiệc ngươi hãy tới rừng Tầm Nguyệt ở phía đông Đoạn Cốc để tìm ta, ngươi đã hiểu chưa?”

Tôi liên tục gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau khi căn dặn tôi kĩ lưỡng Ngân Tử liền hóa thành quạ rồi vội vàng hóa thành quạ rồi vội vàng tung cánh bay đi. Anh ta dường như vẫn chưa yên tâm còn lượn vài vòng rồi một lần nữa dặn tôi:”Yến tiệc lần này không có cá, ngươi chớ có tới đó… trước khi đến hãy tới kho tàng rồi đem cho ta vài viên đá quý to.”

“Được!” Sau khi nhận ra Ngân Tử không còn giận mình nữa, tôi liền thở phào nhẹ nhõm, rồi bắt đầu dự tính xem mình sẽ mang theo những thứ và đồ ăn nào khi xuống Hạ Giới chơi. Không biết có nên đem Oa Oa đi cùng không? Cô ấy luôn mong được xuống Hạ Giới chơi, lần trước không được đi cùng tôi xuống Long Cung cô ấy đã không nói gì, lần này đem cô ấy theo xuống Hạ Giới thì coi như là bù cho lần trước. Còn Cẩm Văn thì tuyệt đối không thể đem theo được, vì cô ta lần nào cũng lén bẩm báo sau lưng tôi.

Sau khi đã quyết định xong, tôi lập tức quay về Huyền Thanh Cung đi tìm Oa Oa. Tìm cả nửa ngày, cuối cùng cũng thấy Oa Oa. Tìm cả nửa ngày, cuối cùng cũng thấy Oa Oa đang nằm ườn trên một tảng đá cạnh hồ băng ở hoa viên phía đằng sau. Cô ta vừa hấp thụ dòng khí lạnh bốc lên từ hồ nước, vừa nhắm mắt nằm phơi nắng, bên cạnh còn để một chiếc đĩa to trên có rất nhiều mật ong ướp lạnh, khuôn mặt tỏ vẻ thư thái mãn nguyện.

Tôi liền chạy tới bên cạnh vỗ nhẹ vào vai cô ta, cô ta bị tôi làm cho giật mình đến nỗi nhảy cẫng lên, sau khi quay đầu lại nhìn thấy tôi mới an tâm nói:”Làm tôi cứ tưởng là tổng quản Tiểu Lâm tới bắt tôi đi làm việc, sáng sớm hôm nay tỷ đã đi đâu vậy?”

“Ta đi tìm Ngân Tử”, tôi vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Oa Oa, hỏi thăm dò, “Muội gần đây có buồn chán không?”

“Sao lại không buồn chán cơ chứ?” Oa Oa ngẩng lên, tỏ vẻ cầm một viên đá ném xuống hồ, “Lúc đọc sách , mọi người đều nói Thiên Giới là một nơi tốt nhưng chẳng ai nói đến sự buồn chán. Hằng ngày đều không biết mình nên làm gì, nên nghĩ gì nữa, ngày cứ thế trôi, lâu dần cảm thấy thật khó chịu.” Sau đó cô ta nhìn tôi với một ánh mắt như oán giận trong lòng, “lại còn có con mèo nào đó, mỗi lần đi chơi đều không thấy gọi muội.”

Tôi liếc nhìn xung quanh tứ phía không thấy có ai, len lén hỏi:”Muội có muốn đi xuống hạ giới chơi không?”

“Có! Đương nhiên là có!” Oa Oa mở to mắt kêu lên, sau đó lại gần tôi rồi khẽ hỏi:”Chẳng phải chúng ta không được phép xuống Hạ Giới sao?”

“Thì đi dạo chơi một hồi, chắc cũng không sao đâu.” Tôi vỗ ngực bảo đảm, “Chúng ta không gây rắc rối ở đó là được….”

“Nhưng… Nhưng Thần Quân đại nhân có đồng ý không?” Vẻ mặt Oa Oa rất hứng khởi, nhưng cũng có chút do dự, “Nếu như đại nhân đồng ý thì muội nhất định đi.”

Đi ra ngoài chơi mà không nói với Bích Thanh Thần Quân thực là không hay, tôi liền vội vàng chạy tới phòng anh ta tìm. Không ngờ Mạc Lâm tiên nhân cũng đang ở đó chơi cờ vây cùng Bích Thanh Thần Quan, hai người họ vẫn đang phân tài cao thấp.

Vì đang mải tập trung vào bàn cờ, phải sau nhiều tiếng kêu “meo meo” của tôi ở bên cạnh Bích Thanh Thần Quân mới nhận ra sự hiện diện của tôi, liền ân cần hỏi:”Việc sáng nay đi tìm Ngân Tử tạ lỗi có thành công không?”

“Đã thành công!” Tôi vui vẻ trả lời,”Cách sư phụ chỉ dạy thật hữu dụng, Ngân Tử hẹn Miêu Miêu bảy ngày sau xuống Hạ Giới chơi, cả Oa Oa cũng đi cùng, có được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Miêu Miêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook