Hoa Miêu Miêu

Chương 54: Món quà tạ lỗi

Quất Hoa Tán Lý

23/12/2014

Tôi không đành lòng tặng món quà là Bích Thanh Thần Quân, hay là cứ tặng cá!

Sáng hôm sau khi trời còn chưa tỏ, tôi đã tự mình thức dậy sớm, Cẩm Văn và Oa Oa rất kinh ngạc khi lần đầu thấy tôi chủ động dậy sớm vậy, vội vàng chuẩn bị một bàn ăn sáng rất thịnh soạn. Tôi không động đến đồ ăn sáng rất thịnh soạn.Tôi không động đến đồ ăn sáng, chỉ đi kiếm vài cái hộp rồi bỏ toàn bộ đồ ăn vào trong đó, tiếp đó đi tới nhà bếp lấy miếng cá tươi thật to và vài con gà béo mỡ. Sau đó, trước ánh sự ngạc nhiên của mọi người, tôi nhằm hướng hang Đoạn Cốc bước đi.

Tay trái xách ba con gà, tay phải cầm bốn hộp đồ ăn, trên lưng còn đeo thêm một cái bao to cá khô, đằng sau đuôi còn quấn thêm một con cá tươi rất to. Tôi không dám chạy quá nhanh, cố gắng đi cho vững, chỉ sợ sẽ làm đổ món cháo cá bên trong mấy cái hộp. Trong lòng quả thực rất hồi hộp, không hiểu Ngân Tử có hài lòng không khi món quà mình tặng không phải là sư phụ.

Đến khi ánh mặt trời chiếu xuống làm tan đi những hạt sương còn đọng lại trên đám cỏ, sau khi rẽ ngang rẽ dọc không biết bao nhiêu lần, cuối cùng Đoạn Cốc đã hiện ra trước mắt.Không ngờ dưới một gốc cây to cách tôi không xa, con chó ngốc nghếch Tiếu Thiên đang ôm lấy hai bả vai, đôi tai không ngừng run rẩy, dường như đang ngây người ra ngắm nắng chiều, nhưng kì thực khóe mắt lại không ngừn lia về phía chỗ tôi.

“Phải dè chừng phải dè chừng! Mình không nhìn thấy gì hết! Con khuyển ngu ngốc đó không có ở đó, không có ở đó!” Tôi cố gắng để ánh mắt mình nhìn đi chỗ khác, sau đó vờ như không biết có sự hiện diện của hắn ta ở đó, hi vọng rằng hắn ta chỉ bất chợt đi qua đây, không phải là tới tìm tôi để gây chuyện.

“Miêu… Miêu Miêu cô nương, thật may mắn, cô… Sao cô lại đi qua chỗ này.” Không ngờ dự đoán của mình lại không hợp ý trời, hắn tiến lạ gần chỗ tôi, rồi chào hỏi tôi tôi với một vẻ mặt khó dự đoán.

Tôi vờ như không nghe thấy, vội vội vàng vàng bước tiếp về phía trước. Nhưng hắn đã đuổi kịp tới nơi, tiếp tục nói:”Miêu Miêu cô nương, thật hiếm khi thấy cô một mình đi ra ngoài, lại mang theo nhiều đồ như vậy, có cần ta giúp không?”

Ai biết được ngươi có định gạt ta để trộm đồ ăn hay không? Tôi bĩu môi, không dừng bước mà cứ đi tiếp, cũng không thèm để ý đến những lời xằng bậy của hắn ta.

Tiếu Thiên tiếp tục đi theo bên cạnh tôi, vừa đi vừa không ngừng nói:”Hoa mẫu đơn ở rừng Vân Hà đã nở rồi, cảnh tượng rất đẹp… Nhân tiện nói cho cô biết, mới đây một thác nước tuyệt đẹp đã nhận được những vị tiên ở đó dời núi lấp biển tạo nên, dòng nước ầm ầm đổ xuống trắng xóa bọt, còn đẹp hơn cả cảnh thủy triều dâng ở sông Tiền Đường… Lá phong ở núi Vân Sơn cũng đã chuyển màu đỏ rực, nói không quá có khi cảnh đẹp bốn mùa trên Thiên Giới cũng đều có ở nơi đây, không biết Miêu Miêu cô nương thích điều gì…”

Hắn càng nói càng nhàm chán, tôi cứ để cho tai mình rủ xuống, thực sự không muốn tiếp tục nghe thêm nữa. Không ngờ Tiếu Thiên bỗng tóm lấy tay tôi, đôi mắt đỏ lên như đang bao phủ một màn sương u sầu:”Cô ghét bỏ ta thế sao? Ghét đên nỗi không thèm nói với ta một câu nào?”

“Cháo của ta!” Hành động bất ngờ này của hắn suýt nữa làm rơi cái hộp trên tay tôi, tôi quay đầu lại phẫn nộ nói lớn:”Buông tay ta ra!”

“Không!” Tiếu Thiên vẫn hết sức ngoan cố, đôi tai hắn dựng đứng lên, chiếc đuôi phía sau lưng dường như đang vẫy vẫy,”Ta rất thích cô! Nên nhất định ta phải biết được nguyên nhân tại sao cô lại ghét ta?”

“Bởi vì ta không thích ngươi, cứ bắt gặp là ta thấy khó chịu.”

“Rốt cuộc là cô không thích ta ở điểm nào? Có phải là vì lần gặp đầu tiên đã lưu lại ấn tượng xấu? Ta cố thể xin nhận lỗi, có thể thay đổi!” Tiếu Thiên không định nhượng bộ, tiếp đó giọng nói bỗng dịu xuống, “Điều ta mong muốn không nhiều… Chỉ mong cô có thể không ghét bỏ ta không? Tuy rằng ta không so được với Bích Thanh Thần Quân, chí ít, ta cũng muốn làm bạn với cô.”



“Ta không nhớ đã gặp ngươi vào lúc nào, ngươi cũng không làm việc gì xấu cả.” Tôi lắc lắc đầu, cẩn trọng rút tay mình về.

“Vậy cuối cùng là vì lí do gì chứ? ” Tiếu Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên long lanh hơn, “Xin hãy nói cho ta được biết!”

Tôi cắn nhẹ môi mình, sau một giây do dự liền nói:”Bởi vì ngươi là chó.”

“Bởi vì ta là chó?” Tiếu Thiên tỏ về không hiểu.

“Đúng thế.” Tôi gật gật đầu, cố gắng rút tay ra rồi nói, “Ta là mè, ngươi là chó, chungs ta dĩ nhiên không nên kết bạn với nhau.”

“Vậy… là vì lí do này sao?” Tiếu Thiên cảm thấy khó tin.

“Ta không thích chó, toàn bộ chó ta đều không thích.” Tôi vội vàng nói thêm vào.

“Nhưng… ta đã tu thành yêu quái, cũng thành người rồi.” Tiếu Thiên vội vàng chỉ vào bản thân nói,”Cô cũng là yêu quái, giữa chúng ta không thể có sự ghét bỏ của chó mèo thông thường.”

“Lời ngươi nói phần nào cũng có lí, gần đây ta cũng ý thức được bản thân không còn là một chú mèo thông thường nữa.”, tôi nghiêng đầu nghĩ ngợi, chợt rất kiên định nơi với hắn, “Nhưng mà ta vẫn không thích chó! Thực sự rất ghét chó! Ngửi thấy mùi chó là ghét!”

“Cái… cái lí do này… thật hoang đường!” Lông mày hẳn đang nhăn nhó hệt như một trái khổ qua, “Chắc không phải là lừa người khác chứ?”

“Mèo ta tuyệt đối không nói dối!” Ném ánh mắt khinh thường về phía hắn, tôi quay người định đi tiếp.

Tiếu Thiên gào lên từ phía sau lưng:”Nếu như ta không phải chó, cô có thích ta không?”

Tôi quay người lại, tỏ vẻ kì lạ hỏi:”Ngươi đích thị là chó, làm sao có thể có nếu như?”



Tiếu Thiên trầm lặng một hồi, cuối cùng cười phá lên, sau khi cười một hồi lâu hắn mới ù ù cạc cạc nói:”Đúng, ta là chó, mãi mãi vẫn là một con chó, mọi nỗ lực đều không thể giấu được xuất thân của mình.”

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn đang cười một cách ngốc nghếch, không hiểu là đã xảy ra chuyện gì.

“Dù rằng cô không thích ta, ghét bỏ ta, nhưng ta vẫn thích ngươi.” Tiếu Thiên không cười nữa, nói với vẻ đau khổ.

“Vì sao? Sao mà ngươi có thể thích một con mèo được?” Tôi sầu não nói.

“Ta không biết…” Tiếu Thiên cúi đầu nói:”Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp mặt, ta đã biết ta thích nàng rồi.”

Tôi nói chắc như đinh đóng cột:”Lũ chó đều rất ngốc, ta không thích.”

Tiếu Thiên vẫn cứ ngây người ra đứng đó, vẫn không biết nên làm thế nào, bống trên ngọn cây bên cạnh bỗng có tiếng nói như chế giễu:”Quả thực là ngốc, đúng là chủ nào tớ nấy, vậy mà cứ đứng đây làm phiền người khác, đồ chó vô liêm sỉ.”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn,trên đó là một con quạ trắng đang nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt đen láy đang nhìn chúng tôi. Tôi lập tức phấn khích nói:”Ngân Tử, ta đem đồ ăn ngon đến cho ngươi đây!”

Tiếu Thiên ở bên cạnh mặt đỏ gay , tức giận nói:”Ngươi mắng nhiếc ta là được rồi, sao còn lôi cả Nhị Lang Thần Quân vào! Sư phụ ta đích thực là một hảo hán đầu đội trời chân đạp đất!”

“À…” Ngân Tử nở nụ cười khinh bỉ, “Những việc xấu hắn đã từng làm, tự thân hắn ta khắc biết.”

“Cấm ngươi nói xấu sư phụ ta!” Tiếu Thiên nhe nanh ra, khuôn mặt tỏ vẻ căm phẫn tột độ.

Thấy Tiếu Thiên dường như muốn ra chiêu với Ngân Tử, tôi liền từ phía sau dùng chân đá cho hắn ta một đá, làm hắn ta ngã nhào ra khoảng đất phía bên cạnh. Sau đó đi tới phía dưới cái cây mà Ngân Tử đang đứng rồi giơ thức ăn lên, cười xòa nói:”Ta giúp ngươi đánh con chó xấu xa.”

Tiếu Thiên ở bên cạnh liền đứng dậy, sắc mặt liên tục thay đổi, từ nét mặt khó tin cuối cùng chuyển thành tuyệt vọng, sau cùng giẫm giẫm chân, chạy biến đi trong màn đêm tối.

Tôi nhìn theo bóng hắn ở phía đằng xa, bỗng trong lòng có chút cảm giác bất an, dường như mình đã làm điều gì đó không phải. Nhưng giờ đây Ngân Tử đang đứng trước mặt, làm tôi vội quên đi suy nghĩ về con chó đó, chỉ tập trung vào việc mở những chiếc hộp đồ ănhư mở một kho báu toàn lễ vật quý ra, rồi bày thật đẹp mắt trước mặt Ngân Tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Miêu Miêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook