Chương 2: Hiện thực
Soái Ca Ca
10/02/2015
Sáng sớm tinh mơ , ngoài cửa sổ , những chú chim non đang ở trên tổ của mình chờ người mẹ tha mồi về . Trong căn phòng gỗ đơn sơ , một bé gái đang chải tóc , trên tay còn cầm một chiếc găm được làm từ gỗ lim và trên dó còn được khắc họa hình một bông hoa bách hợp . Bé gái bước ra khỏi căn phòng của mình , đứng trước căn phòng khách tươm tất , sạch sẽ , cô bé đã ngửi thấy mùi thơm lan tỏa khắp căn nhà . Đó là mùi thơm của thức ăn do chính tay mẹ làm . Cô bé nhón nhén đôi bàn chân nhỏ hơi ửng hồng của mình bước vào phòng bếp ôm chầm lấy mẹ từ phía sau .
“ Tiểu Nhã à , mẹ đang nấu ăn , đừng quấy nữa .”
“Ôi ! Mẹ ơi , con giúp mẹ nấu ăn nhé ! Hihi…. !”
“ Thôi đi cô nương , cô giúp tôi chỉ khiến cho chúng ta phải nhịn ăn thôi .”- Cô gái nhỏ chu đôi môi nhỏ nhắn của mình .
“ Hừm ! Mẹ này con chỉ nấu cháy nồi có vài lần mà mẹ cứ nhắc hoài . Bất quá , hehe , chúng ta ăn cháo là được mà . Hì !”
“ Được rồi ! Được rồi ! Con xếp bát ra đi , bố con sắp về rồi đấy !”
Cô bé nghe vậy liền lăng xăng đi lấy bát đũa , vừa ra đến bàn ăn thì nghe thấy tiếng nói :
“ Chào buổi sáng , con yêu !”- người đàn ông mang vẻ đẹp của tuổi ba mươi cất tiếng nói đó không ai khác chính là ba của Huỳnh Nhã Nhã , chồng của Tiên Mẫn Chi _ ông Huỳnh Tử Bạc .
“ A ! Ba về rồi nè ! Ba có đau vai không ? Để tiểu Nhã bóp vai giúp ba nhá ?”- Cô thiên thần nhỏ cười thật tươi chạy như bay đến chỗ ba mình và bắt đầu nũng nịu a .
“ Ba à ! Hôm nay ba cho con đi chơi nhá , mấy hôm trước con toàn phải ở nhà học Toán rồi Văn , gì gì đó không à ! Mà mấy thứ đó con thuộc làu làu trong đầu rồi ! Nên cho con đi chơi được không ?”
“ Con đúng là , lại giở chiêu đáng thương ra nữa chứ gì . Thôi được rồi , ăn sáng đi đã rồi hãy chơi .”
“ Ya , ba là số 1 !”
“ Nhưng con không được đi quá xa vì sẽ có cọp ăn con đấy !”- Tiên Mẫn Chi đột nhiên xuất hiện nói với giọng nửa đùa nửa thật . Dù sao bà cũng vẫn phải cẩn thận , tuy đêm qua chỉ là mơ nhưng vẫn mang cảm giắc rất chân thực . Dù là tiên nữ trên trời nhưng đã là vận mệnh thì bà cũng chẳng thể ngăn cản nó xảy ra .
“ Cọp không dám ăn con đâu , chỉ sợ con ăn nó thôi .” – Nhã Nhã vừa nói vừa cười hì hì .
“ Thôi được rồi , con đi đi , nhớ phải cẩn thận đó .”
“ Thưa mẫu hậu và phụ vương , hài nhi đi đây .”
“ Ôi , con mới mười tuổi sao mà tinh ranh thế , sau này phải cho con học nhiều thứ hơn mới được .” – Miêng nói vậy nhưng Huỳnh Tử Bạc vẫn cười thật tươi với con gái .
“ Á ! Không , con không học nữa đâu , con chỉ muốn chơi thôi . Con đi đây.”
Nhã Nhã vừa mỉm cười vừa tung tăng bước đi . Nhưng ai ngờ rằng , con đường mà cô bé đang đi sẽ khiến cô mất đi nụ cười hồn nhiên ấy . Hay vận mệnh sẽ bắt cô sống một cuộc sống khác .
“ Tiểu Nhã à , mẹ đang nấu ăn , đừng quấy nữa .”
“Ôi ! Mẹ ơi , con giúp mẹ nấu ăn nhé ! Hihi…. !”
“ Thôi đi cô nương , cô giúp tôi chỉ khiến cho chúng ta phải nhịn ăn thôi .”- Cô gái nhỏ chu đôi môi nhỏ nhắn của mình .
“ Hừm ! Mẹ này con chỉ nấu cháy nồi có vài lần mà mẹ cứ nhắc hoài . Bất quá , hehe , chúng ta ăn cháo là được mà . Hì !”
“ Được rồi ! Được rồi ! Con xếp bát ra đi , bố con sắp về rồi đấy !”
Cô bé nghe vậy liền lăng xăng đi lấy bát đũa , vừa ra đến bàn ăn thì nghe thấy tiếng nói :
“ Chào buổi sáng , con yêu !”- người đàn ông mang vẻ đẹp của tuổi ba mươi cất tiếng nói đó không ai khác chính là ba của Huỳnh Nhã Nhã , chồng của Tiên Mẫn Chi _ ông Huỳnh Tử Bạc .
“ A ! Ba về rồi nè ! Ba có đau vai không ? Để tiểu Nhã bóp vai giúp ba nhá ?”- Cô thiên thần nhỏ cười thật tươi chạy như bay đến chỗ ba mình và bắt đầu nũng nịu a .
“ Ba à ! Hôm nay ba cho con đi chơi nhá , mấy hôm trước con toàn phải ở nhà học Toán rồi Văn , gì gì đó không à ! Mà mấy thứ đó con thuộc làu làu trong đầu rồi ! Nên cho con đi chơi được không ?”
“ Con đúng là , lại giở chiêu đáng thương ra nữa chứ gì . Thôi được rồi , ăn sáng đi đã rồi hãy chơi .”
“ Ya , ba là số 1 !”
“ Nhưng con không được đi quá xa vì sẽ có cọp ăn con đấy !”- Tiên Mẫn Chi đột nhiên xuất hiện nói với giọng nửa đùa nửa thật . Dù sao bà cũng vẫn phải cẩn thận , tuy đêm qua chỉ là mơ nhưng vẫn mang cảm giắc rất chân thực . Dù là tiên nữ trên trời nhưng đã là vận mệnh thì bà cũng chẳng thể ngăn cản nó xảy ra .
“ Cọp không dám ăn con đâu , chỉ sợ con ăn nó thôi .” – Nhã Nhã vừa nói vừa cười hì hì .
“ Thôi được rồi , con đi đi , nhớ phải cẩn thận đó .”
“ Thưa mẫu hậu và phụ vương , hài nhi đi đây .”
“ Ôi , con mới mười tuổi sao mà tinh ranh thế , sau này phải cho con học nhiều thứ hơn mới được .” – Miêng nói vậy nhưng Huỳnh Tử Bạc vẫn cười thật tươi với con gái .
“ Á ! Không , con không học nữa đâu , con chỉ muốn chơi thôi . Con đi đây.”
Nhã Nhã vừa mỉm cười vừa tung tăng bước đi . Nhưng ai ngờ rằng , con đường mà cô bé đang đi sẽ khiến cô mất đi nụ cười hồn nhiên ấy . Hay vận mệnh sẽ bắt cô sống một cuộc sống khác .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.