Hoa Nguyệt Kiến

Chương 3: Thỏ trắng​

Soái Ca Ca

10/02/2015

Chạy theo lối đường mòn quen thuộc mà bố hay dẫn đi, lòng tiểu Nhã vui sướng biết bao vì đây là lần đầu tiên cô bé được đi chơi một mình . Vừa nhảy chân sáo vừa hát , giọng hát trong trẻo vang khắp cả khu rừng nhỏ cùng với tiếng lá cây xào xạc tạo nên một bản nhạc chỉ dành tặng cho thiên nhiên đất trời .

Lướt qua lối đường mòn là cả một rừng hoa đào nở , chính những bông hoa đào đã làm cho mùa xuân thêm tươi đẹp hơn . Những giọt sương mai ẩn hiện sau những chiếc lá xanh mơn mởn , những bông hoa tươi mới . Nhã Nhã tiện tay ngắt cho mình một bông hoa tím biếc đem lên ngửi , nụ cười ở trên môi còn chưa kịp tắt thì một con sâu không biết từ đâu ra đang ngọ nguậy trên bàn tay cô bé.

“ A!!!Con sâu chết tiệt ai cho ngươi rơi xuống đôi bàn tay ngọc ngà của ta hả . Ta giẫm chết ngươi , giẫm chết ngươi .” - Tiếng nói “oanh vàng” của cô bé thật thánh thót bởi nó đã có thể khiến cho tất cả các chú chim bay tán loạn vì sợ hãi .

Sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ cao cả thì cô bé đi tiếp không thèm nhìn lại con sâu lấy một lần . (Lời tác giả: Thật đáng thương cho con sâu nha. tại ngươi ngu , ai bảo ngươi rơi vào người nó làm gì ). Đến bên một cây táo già cỗi lâu năm , tiểu Nhã trèo lên cây ăn táo sẵn tiện tìm mồi để đi săn cho vui.(Tác giả thở dài :Có đi săn cho vui sao trời *Bó tay* ) .

Từ trên cây Nhã Nhã nhìn thấy một chú thỏ trắng đang ăn cà rốt rất ngon lành , bên cạnh còn có một con thỏ con trông rất đáng yêu.

“Ôi! Thật đáng tiếc ta chỉ có thể bắt được một em thôi nếu như mà bố đi cùng ta sẽ bảo bố mang cả hai về luôn . A, hay để ta mang một em về trước sau đó quay lại mang em về sau ta . Ôi mình thông minh quá đi .” (Nhỏ này tự sướng kinh thật .Haizzz)



“Vút , phịch” – Nhã Nhã nhảy từ trên cây xuống liền chạy ngay đến chỗ thỏ con , nhưng thật đáng tiếc khi cô bé chạy đến nơi thì thỏ con đã chạy trước rồi .

“ Thỏ à , lại đây với chị nào , chị sẽ cho em ăn cà rốt nè , cà chua nữa nè … Ủa , mà không biết thỏ có ăn cà chua không nhỉ ? Mà thôi, kệ.”

“Thỏ con ơi chờ chị với chị sắp bắt được em rồi “

“ Bặp…”-“Year , hay quá bắt được thỏ con rồi .” – Tuy bị ngã rất đau nhưng tiểu Nhã vẫn cảm thấy vui vì đã bắt được thỏ con. Đang chuẩn bị đứng dậy thì từ đâu lao ra một vật gì đó chắn trước mặt Nhã Nhã.

“Grừ ,Gràao…” - Một con bạch hổ to lớn với với nanh vuốt sắc nhọn đang bày ra một khuôn mặt dữ tợn gầm lớn .

Cô bé giật mình nhưng cũng kịp đứng lên để chạy đi , nhưng con đường cô bé đang chạy có lẽ không phải là con đường có thể trở về nhà mà nó sẽ là con đường mở ra một trang mới , một cuộc sống mới cho cô bé 10 tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Nguyệt Kiến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook