Chương 94
Cuồng Thượng Gia Cuồng
07/03/2020
Trong nháy mắt, Khương Tú Nhuận bị hắn kéo vòng lồng ngực, cũng bị che lấp cảnh sắc trước mắt.
Vào thu, nước hồ trong vắt, bầu trời xanh biếc nổi bật giữa mặt hồ, quả thật có thể khiến cho tâm trạng người ta tốt hơn một chút.
Khương Tú Nhuận dựa vào ngực ngực Phượng Ly Ngô, nhìn mặt hồ, vậy mà tâm trí cũng bắt đầu trống rỗng.
Ở kiếp trước, lúc này là năm thứ hai nàng vào Hoán Y cục, mà nàng cũng bị Tần Chiếu quấn lấy rồi, thường xuyên bị hắn lôi kéo nói chuyện, cũng bị ép biết rất nhiều chuyện bên ngoài.
Dù sao mỗi lần Tần Chiếu bị phái ra ngoài kinh thành làm việc, hắn đều tự mình đa tình, sợ nàng nhớ nhung mà báo cho nàng.
Có điều trong trí nhớ của nàng, chưa từng nghe nói có phát sinh việc dọa người như thổ phỉ gì đó đập phá đê chôn vùi quận huyện.
Dù sao Hoán Y cục cũng coi như là một phần của viện nội vụ, bình thường thái giám trong cung lui tới rất nhiều, tin tức so với người thường cũng nhanh nhạy hơn nhiều.
Nếu thật sự có phát sinh thảm kịch như vậy, triều đình chắc chắn sẽ phái quân đội tới thanh trừng, cũng nên có chút động tĩnh.
Lúc Khương Tú Nhuận mới biết Phượng Ly Ngô phải xử lý tranh chấp ở đây đã nghĩ tới điều này.
Bởi vậy nàng cũng cảm thấy việc này hẳn là dễ giải quyết, cuối cùng có lẽ là thổ phỉ bị tiêu diệt, không gây nên tai họa gì, cho nên Phượng Ly Ngô tới đó, hẳn là cũng không có gì lo ngại...
Khương Tú Nhuận nhẹ nhàng thở ra một hơi, thật ra nàng cũng phát hiện mình hơi quá quan tâm Phượng Ly Ngô.
Hôm nay một câu nói kia của Thiển nhi thật ra cũng lặng lẽ cảnh cáo Khương Tú Nhuận.
Thiển nhi là người không đọc nhiều sách vở, tuổi tác cũng chẳng lớn hơn nàng bao nhiêu, Thiển nhi còn có thể tỉnh táo tự mình nhìn thấy khoảng cách của mình và Đậu Tư Võ, không chịu tùy tiện yên lòng nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng nàng sống uổng hai đời, mà hình như lại có chút tâm tư với Phượng Ly Ngô.
Lúc này nàng và hắn rốt cuộc vẫn là nam nữ trẻ tuổi, chẳng qua là bị sắc dục mê hoặc, nhịn không được hiếu kỳ mà hấp dẫn nhau mà thôi.
Loại tình yêu mỏng manh này, ở trong thời thế quyền lực tranh đấu không chịu nổi một đòn.
Bây giờ trong trạch viện của Phượng Ly Ngô cũng đã có thê thiếp thành đàn, mà trong cuộc sống sau này nữ nhân trong trạch viện chỉ nhiều lên chứ không có ít đi. Thử hỏi một khi Phượng Ly Ngô xưng đế, không riêng gì vương hầu các nước muốn hắn cưới con gái họ làm thiếp, thế gia lớn trong thành Lạc An cũng muốn quy thuận giữ vững căn cơ.
Thông gia là cách tốn ít sức mà hiệu quả nhất.
Hồng nhan sợ nhất tuổi xế chiều, bây giờ nàng dựa vào dung mạo mỹ lệ của mình mà chiếm được một vị trí trong lòng Phượng Ly Ngô nhưng về sau thì sao? Lúc khóe mắt nhiễm sương gió tháng năm, một chất nữ nước yếu như nàng có thể dựa vào cái gì giữ lại lòng Phượng Ly Ngô?
Nếu như giống như trước kia, không có tim không có phổi thì cũng thôi, nhưng bản thân mình nếu không thể khống chế, mặc cho bản thân giống như nữ tử hậu trạch ở khắp nơi mong mỏi nam nhân bố thí yêu thương, chẳng phải tự tìm đau phổi thương lòng hay sao?
Nghĩ như vậy, rung động lúc mới gặp hôm qua cũng có thể xua ra khỏi lòng. Nàng hít một hơi, nở nụ cười tươi nói: "Điện hạ, nếu không mau ăn cháo sẽ nguội đấy, vẫn là mau chóng dùng bữa sáng đi."
Lúc Phượng Ly Ngô ngồi trên tảng đá lớn húp cháo, Khương Tú Nhuận nhẹ nhàng xé nhỏ thịt bò kho trong đĩa bỏ vào bát hắn, sau đó nói: "Điện hạ, ngài xử lý công vụ nơi này nhất định phải suy nghĩ cẩn thận, ta ở biên thành ngược lại sẽ quấy rầy ngài xử lý công vụ. Mà bên thư viện cũng phải đi học lại rồi, không bằng để ta về thành Lạc An trước, tránh cho Mộc Phong tiên sinh nghi ngờ vì sao ta về trước tiên lại không tới thư viện."
Lúc trước ảnh nữ giả mạo nàng từ biệt tiên sinh về trước. Bây giờ Môc Phong tiên sinh cũng trở về kinh rồi, lại bởi vì bản thân dẫn học trò ra ngoài rồi xảy ra việc rơi xuống nước ngoài ý muốn nên thương tâm tự trách, sinh bệnh không dậy nổi. Nàng là học trò cũng nên đi thăm hỏi.
Phượng Ly Ngô nghe nàng nói xong, không lên tiếng, chỉ chậm rãi uống xong ngụm cháo loãng rồi nói: "Nếu ngươi muốn về kinh sớm cũng tốt, cô sẽ căn dặn người ngựa hộ tống ngươi trở về. Chẳng qua chỗ thư viện ngươi chớ có đi, lúc trở lại cô sẽ cùng ngươi đi thăm Mộc Phong tiên sinh."
Khương Tú Nhuận nghe xong, tay cũng dừng lại, ngẩng đầu không hiểu gì nhìn Thái tử, cẩn thận nói: "Là bởi vì lần này ta gây tai bay vạ gió cho Thái tử nên điện hạ cấm túc ta trừng phạt hay sao?"
Phượng Ly Ngô cảm thấy lời của nàng thật buồn cười, liền nói: "Ngươi là ái thiếp của cô, cứ xuất đầu lộ diện như thế khó tránh có người có lòng dạ bất chính để mắt tới. Nếu như ngươi thích học hành, về sau không cần phải tới thư viện, cô mời phu tử vào phủ dạy học cho ngươi là được... Sang năm ngươi cũng lớn rồi nên tĩnh tâm ở trong phủ điều dưỡng thân thể, chuẩn bị sinh con cái cho cô đi."
Lời nói phía trước còn tốt, Khương Tú Nhuận còn có thể lo liệu miễn cưỡng kính cẩn tiếp nhận, nhưng sau đó Phượng Ly Ngô nói nàng sinh con, thật sự khiến người nghe hãi hùng khiếp vía.
Nàng mím môi nói nhỏ với Phượng Ly Ngô: "Điện hạ có thể quên rồi, ta chỉ vào cửa thay cho muội muội mà thôi... Theo lý, ta nên gọi điện hạ là em rể. Điện hạ còn chưa lập Chính thê, tương lai có thể sinh con cho điện hạ cũng phải là nữ tử có đức hạnh nhiều mặt, dịu dàng hiền thục, Tú Nhuận tự biết tính tình thô thiển, thật sự không xứng sinh long tử của Đại Tề cho điện hạ."
Phượng Ly Ngô cảm thấy bữa ăn này không ăn vô nữa, nữ nhân này mới sáng sớm đã làm cho hắn bực bội, nhất là tiếng em rể kia, khiến cho hắn muốn kéo nàng vào trong màn, dốc sức yêu thương chị vợ của mình.
Thế là hắn nhướng mày, lạnh lùng nói: "Cô thấy, ngươi đây là dùng lời nói quất roi cô phải không? Cô biết ngươi thích ghen tuông nhưng cũng nên có chừng mực. Chẳng lẽ bình thương cô sủng ái ngươi chưa đủ sao, thử hỏi cô có chỗ nào chưa đủ yêu thương ngươi, sao ngươi còn dùng lời lẽ như thế sỉ nhục cô?"
Khương Tú Nhuận cảm thấy vừa nãy mình nhiều lời rồi, quả thật chưa đủ kính cẩn.
Là một ái thiếp mà nói, Phượng Ly Ngô hoàn toàn không có gì bắt bẻ. Ít nhất là hàng đêm không bỏ nàng trống vắng, đó là ước ao không có được của nữ tử đầy phủ.
Nhưng nàng ở trong lòng Phượng Ly Ngô, cũng chẳng qua là ái thiếp nên dựa vào nam nhân mà sống, cả ngày ở trong viện cùng một đám phu nhân lý sự đấu võ mồm, tranh giành ưu điểm khuyết điểm mà thôi.
Khương Tú Nhuận ở trong thư viện một năm, dưới sự dẫn dắt của tiên sinh, kiến thức trời đất rộng lớn, viện trong phủ Thái tử dù lớn, nàng cũng cảm thấy chật chội khó ở.
Ai ngờ trận biến cố này, vậy mà làm cho ham muốn chiếm hữu của Phượng Ly Ngô bỗng nhiên mạnh hơn. Muốn nàng về sau không được giả nam trang nữa, chỉ có thể bị vây hãm trong viện. Nếu quả thật giống như lời Phượng Ly Ngô nói, nàng mà mang thai, chắc chắn sẽ chọc đám nữ tử trạch viện ghen ghét.
Phía sau Tào Khê là Hoàng hậu cường thế, mà sau lưng Điền Cơ cũng có chỗ dựa Kính hầu quyền thế ở thành Lạc An.
Nàng chỉ có thể dựa vào nam nhân lạnh nhạt, có yêu thương không đáng đồng tiền, Khương Tú Nhuận tự nhận không ngốc, càng không muốn để con mình chịu tội nên có chết cũng không sinh con cho Phượng Ly Ngô.
Lúc nghĩ chỗ này, nàng hơi lo lắng, hôm qua bị Phượng Ly Ngô đè lên mây mưa vài lần nhưng căn bản không có uống thuốc phòng tránh gì, nếu một khi không cẩn thận mang thai thì tiêu rồi.
Một lát nữa nàng phải nhân cơ hội gọi Thiển nhi chuẩn bị đi mua chút thuốc tránh thai.
Bên này nàng có tâm sự, hồi lâu không nói gì, Phượng Ly Ngô sinh lòng nghi ngờ nàng đang giở tính nết ra.
Nếu là lúc trước, Phượng Ly Ngô nhất định phải tìm cách trị tính khí bị nuông chiều tới nỗi không hiểu chuyện này của nàng.
Nhưng lúc trước Khương Tú Nhuận mất tích đã làm cho ý chí sắt đá của Thái tử Đại Tề hóa thành một vũng nước, đâu còn lạnh lẽo cứng rắn được nữa?
Mặc dù nghi ngờ nàng hờn dỗi trong lòng nhưng vẫn buông bát đũa xuống nắm bả vai nàng nói: "Bây giờ sao lại học được thói hờn dỗi im lặng thế? Cô nuông chiều ngươi quá nên ngang tàng rồi hả. Nếu như ngươi nhất định muốn tới thư viện, chờ sinh con xong, dưỡng thân thể cho tốt thì có thể đi, dẫu sao con cái tới lúc đó cũng có bà vú và bà tử trông nom, tránh cho ngươi ấm ức trong lòng."
Nàng ham chơi quen rồi, muốn dỗ nàng lớn bụng sinh con ra, luôn phải hứa chỗ ngon chỗ ngọt.
Phượng Ly Ngô tự nhận có sách lược quản lý mới là vừa ban ân huệ vừa dùng uy quyền lên trên người nữ nhân hắn yêu thương này.
Có điều Khương Tú Nhuận bên này không phải làm bộ làm tịch tức giận. Nàng tự nhận không có năng lực và tài lực, ở trong thành Lạc An như bước đi trên băng mỏng, mỗi bước đi đều kinh hãi không thôi.
Nàng nào dám phát cáu với mẹ cha phát cơm áo cho mình?
Vừa nãy không nói gì chẳng qua là trong lòng có chuyện suy nghĩ, nhất thời thất thần mà thôi, không nghĩ tới lại bị hiểu lầm thành ỷ sủng sinh kiêu, quả thật là cực kỳ oan uổng mà!
Ngay sau đó nàng miễn cưỡng nặn ra khuôn mặt tươi cười, cười gượng phụ họa xu nịnh cho Phượng Ly Ngô ăn cơm xong rồi mới trở về lều của mình.
Chuyện thứ nhất là gọi Thiển nhi tới, bảo nàng nhanh đi lấy thuốc tránh thai.
Thiển nhi đang gấp quần áo, nghe Khương Tú Nhuận nói xong, tay cũng ngừng lại, lo lắng nói: "Tại sao còn muốn uống? Trước kia lang trung bào chế thuốc nói, thuốc này tuy rằng rất ôn hòa nhưng dù sao cũng có ba phần độc tính, uống lâu có thể gây bất lợi với thân thể. Mấy tháng trước lúc ngài có kinh đã bị đau tới nỗi chết đi sống lại, vài ngày trước còn rơi vào trong hồ lạnh. Uống thuốc này nữa, chẳng phải là muốn tổn thương gốc rễ của nữ nhân sao?"
Khương Tú Nhuận ngồi xuống thở dài một tiếng, làm sao nàng không biết nên dừng uống thuốc kia nhưng hôm qua cùng Phượng Ly Ngô làm một trận hung ác mãnh liệt, nếu không uống canh thuốc, lòng nàng không yên được.
Thiển nhi cầm quần áo bỏ vào trong rương, hất bím tóc ra sau đầu nói: "Bây giờ ngài cũng coi là được Thái tử ân sủng, cho dù thật sự mang thai, sinh ra thì có sao? Cũng không phải người ở nông thôn khổ sở, không nuôi nổi. Theo ta thấy, ngài cùng Thái tử ở một chỗ hàng đêm, uống thuốc kia mãi sao được? Chẳng bằng thuận theo tự nhiên, dứt khoát sinh ra là được. Nếu thật sự không muốn, cũng đừng làm hại thân thể của mình... Lúc dây dưa với Thái tử, nói cho hắn ý nghĩ của mình, phun giống ra đất là được rồi."
Khương Tú Nhuận biết tỳ nữ của mình cái gì cũng dám nói, thật không ngờ lại bỗng nhiên nói một câu thông minh như vậy, lập tức bật cười nói: "Ta không có lá gan đó, nếu Thiển nhi rảnh rỗi, đi dạy điện hạ một chút nên phun giống ra đất như thế nào được không?"
Thiển nhi khép rương lại, quay đầu nhìn chủ tử cười hì hì, lắc đầu bất đắc dĩ: "Theo nô tỳ thấy, chủ nhân không phải nhát gan mà còn có to gan đấy! Ở trước mặt điện hạ luôn giả bộ như chuột gặp mèo. Thời gian lâu dài, con mèo kia còn tưởng rằng tóm được con chuột ngoan ngoãn! Nếu như biết chân tướng một lần, không biết sẽ nổi giận thành một con cọp hay không?"
Khương Tú Nhuận không chống đỡ được cái mồm lanh lợi của Thiển nhi, chỉ cố ý nghiêm mặt nói: "Còn không mau đi pha thuốc! Ngươi còn tiếp tục nhiều chuyện, ta sẽ gả ngươi cho Đậu Tư Võ, nhìn xem hai ngươi ai là cọp ai là chuột!"
Cuối cùng, sau khi các nàng theo đội xe vào biên thành Đại Tề, rốt cuộc Thiển nhi cũng pha chén thuốc cho Khương Tú Nhuận dùng.
Mà Phượng Ly Ngô cũng vội đi xử lý việc thổ phỉ hung hãn uy hiếp thôn ấp, phá hoại bờ đê.
Khương Tú Nhuận hơi chỉnh đốn lại công việc, chọn mua vài vật phẩm và đặc sản địa phương rồi chuẩn bị xuất phát quay lại kinh thành thăm hỏi ân sư, còn giải thích vì sao bản thân không thể tiếp tục việc cầu học.
Thế nhưng không nghĩ tới, một chuyện xấu động trời đã bị vạch trần.
Vào thu, nước hồ trong vắt, bầu trời xanh biếc nổi bật giữa mặt hồ, quả thật có thể khiến cho tâm trạng người ta tốt hơn một chút.
Khương Tú Nhuận dựa vào ngực ngực Phượng Ly Ngô, nhìn mặt hồ, vậy mà tâm trí cũng bắt đầu trống rỗng.
Ở kiếp trước, lúc này là năm thứ hai nàng vào Hoán Y cục, mà nàng cũng bị Tần Chiếu quấn lấy rồi, thường xuyên bị hắn lôi kéo nói chuyện, cũng bị ép biết rất nhiều chuyện bên ngoài.
Dù sao mỗi lần Tần Chiếu bị phái ra ngoài kinh thành làm việc, hắn đều tự mình đa tình, sợ nàng nhớ nhung mà báo cho nàng.
Có điều trong trí nhớ của nàng, chưa từng nghe nói có phát sinh việc dọa người như thổ phỉ gì đó đập phá đê chôn vùi quận huyện.
Dù sao Hoán Y cục cũng coi như là một phần của viện nội vụ, bình thường thái giám trong cung lui tới rất nhiều, tin tức so với người thường cũng nhanh nhạy hơn nhiều.
Nếu thật sự có phát sinh thảm kịch như vậy, triều đình chắc chắn sẽ phái quân đội tới thanh trừng, cũng nên có chút động tĩnh.
Lúc Khương Tú Nhuận mới biết Phượng Ly Ngô phải xử lý tranh chấp ở đây đã nghĩ tới điều này.
Bởi vậy nàng cũng cảm thấy việc này hẳn là dễ giải quyết, cuối cùng có lẽ là thổ phỉ bị tiêu diệt, không gây nên tai họa gì, cho nên Phượng Ly Ngô tới đó, hẳn là cũng không có gì lo ngại...
Khương Tú Nhuận nhẹ nhàng thở ra một hơi, thật ra nàng cũng phát hiện mình hơi quá quan tâm Phượng Ly Ngô.
Hôm nay một câu nói kia của Thiển nhi thật ra cũng lặng lẽ cảnh cáo Khương Tú Nhuận.
Thiển nhi là người không đọc nhiều sách vở, tuổi tác cũng chẳng lớn hơn nàng bao nhiêu, Thiển nhi còn có thể tỉnh táo tự mình nhìn thấy khoảng cách của mình và Đậu Tư Võ, không chịu tùy tiện yên lòng nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng nàng sống uổng hai đời, mà hình như lại có chút tâm tư với Phượng Ly Ngô.
Lúc này nàng và hắn rốt cuộc vẫn là nam nữ trẻ tuổi, chẳng qua là bị sắc dục mê hoặc, nhịn không được hiếu kỳ mà hấp dẫn nhau mà thôi.
Loại tình yêu mỏng manh này, ở trong thời thế quyền lực tranh đấu không chịu nổi một đòn.
Bây giờ trong trạch viện của Phượng Ly Ngô cũng đã có thê thiếp thành đàn, mà trong cuộc sống sau này nữ nhân trong trạch viện chỉ nhiều lên chứ không có ít đi. Thử hỏi một khi Phượng Ly Ngô xưng đế, không riêng gì vương hầu các nước muốn hắn cưới con gái họ làm thiếp, thế gia lớn trong thành Lạc An cũng muốn quy thuận giữ vững căn cơ.
Thông gia là cách tốn ít sức mà hiệu quả nhất.
Hồng nhan sợ nhất tuổi xế chiều, bây giờ nàng dựa vào dung mạo mỹ lệ của mình mà chiếm được một vị trí trong lòng Phượng Ly Ngô nhưng về sau thì sao? Lúc khóe mắt nhiễm sương gió tháng năm, một chất nữ nước yếu như nàng có thể dựa vào cái gì giữ lại lòng Phượng Ly Ngô?
Nếu như giống như trước kia, không có tim không có phổi thì cũng thôi, nhưng bản thân mình nếu không thể khống chế, mặc cho bản thân giống như nữ tử hậu trạch ở khắp nơi mong mỏi nam nhân bố thí yêu thương, chẳng phải tự tìm đau phổi thương lòng hay sao?
Nghĩ như vậy, rung động lúc mới gặp hôm qua cũng có thể xua ra khỏi lòng. Nàng hít một hơi, nở nụ cười tươi nói: "Điện hạ, nếu không mau ăn cháo sẽ nguội đấy, vẫn là mau chóng dùng bữa sáng đi."
Lúc Phượng Ly Ngô ngồi trên tảng đá lớn húp cháo, Khương Tú Nhuận nhẹ nhàng xé nhỏ thịt bò kho trong đĩa bỏ vào bát hắn, sau đó nói: "Điện hạ, ngài xử lý công vụ nơi này nhất định phải suy nghĩ cẩn thận, ta ở biên thành ngược lại sẽ quấy rầy ngài xử lý công vụ. Mà bên thư viện cũng phải đi học lại rồi, không bằng để ta về thành Lạc An trước, tránh cho Mộc Phong tiên sinh nghi ngờ vì sao ta về trước tiên lại không tới thư viện."
Lúc trước ảnh nữ giả mạo nàng từ biệt tiên sinh về trước. Bây giờ Môc Phong tiên sinh cũng trở về kinh rồi, lại bởi vì bản thân dẫn học trò ra ngoài rồi xảy ra việc rơi xuống nước ngoài ý muốn nên thương tâm tự trách, sinh bệnh không dậy nổi. Nàng là học trò cũng nên đi thăm hỏi.
Phượng Ly Ngô nghe nàng nói xong, không lên tiếng, chỉ chậm rãi uống xong ngụm cháo loãng rồi nói: "Nếu ngươi muốn về kinh sớm cũng tốt, cô sẽ căn dặn người ngựa hộ tống ngươi trở về. Chẳng qua chỗ thư viện ngươi chớ có đi, lúc trở lại cô sẽ cùng ngươi đi thăm Mộc Phong tiên sinh."
Khương Tú Nhuận nghe xong, tay cũng dừng lại, ngẩng đầu không hiểu gì nhìn Thái tử, cẩn thận nói: "Là bởi vì lần này ta gây tai bay vạ gió cho Thái tử nên điện hạ cấm túc ta trừng phạt hay sao?"
Phượng Ly Ngô cảm thấy lời của nàng thật buồn cười, liền nói: "Ngươi là ái thiếp của cô, cứ xuất đầu lộ diện như thế khó tránh có người có lòng dạ bất chính để mắt tới. Nếu như ngươi thích học hành, về sau không cần phải tới thư viện, cô mời phu tử vào phủ dạy học cho ngươi là được... Sang năm ngươi cũng lớn rồi nên tĩnh tâm ở trong phủ điều dưỡng thân thể, chuẩn bị sinh con cái cho cô đi."
Lời nói phía trước còn tốt, Khương Tú Nhuận còn có thể lo liệu miễn cưỡng kính cẩn tiếp nhận, nhưng sau đó Phượng Ly Ngô nói nàng sinh con, thật sự khiến người nghe hãi hùng khiếp vía.
Nàng mím môi nói nhỏ với Phượng Ly Ngô: "Điện hạ có thể quên rồi, ta chỉ vào cửa thay cho muội muội mà thôi... Theo lý, ta nên gọi điện hạ là em rể. Điện hạ còn chưa lập Chính thê, tương lai có thể sinh con cho điện hạ cũng phải là nữ tử có đức hạnh nhiều mặt, dịu dàng hiền thục, Tú Nhuận tự biết tính tình thô thiển, thật sự không xứng sinh long tử của Đại Tề cho điện hạ."
Phượng Ly Ngô cảm thấy bữa ăn này không ăn vô nữa, nữ nhân này mới sáng sớm đã làm cho hắn bực bội, nhất là tiếng em rể kia, khiến cho hắn muốn kéo nàng vào trong màn, dốc sức yêu thương chị vợ của mình.
Thế là hắn nhướng mày, lạnh lùng nói: "Cô thấy, ngươi đây là dùng lời nói quất roi cô phải không? Cô biết ngươi thích ghen tuông nhưng cũng nên có chừng mực. Chẳng lẽ bình thương cô sủng ái ngươi chưa đủ sao, thử hỏi cô có chỗ nào chưa đủ yêu thương ngươi, sao ngươi còn dùng lời lẽ như thế sỉ nhục cô?"
Khương Tú Nhuận cảm thấy vừa nãy mình nhiều lời rồi, quả thật chưa đủ kính cẩn.
Là một ái thiếp mà nói, Phượng Ly Ngô hoàn toàn không có gì bắt bẻ. Ít nhất là hàng đêm không bỏ nàng trống vắng, đó là ước ao không có được của nữ tử đầy phủ.
Nhưng nàng ở trong lòng Phượng Ly Ngô, cũng chẳng qua là ái thiếp nên dựa vào nam nhân mà sống, cả ngày ở trong viện cùng một đám phu nhân lý sự đấu võ mồm, tranh giành ưu điểm khuyết điểm mà thôi.
Khương Tú Nhuận ở trong thư viện một năm, dưới sự dẫn dắt của tiên sinh, kiến thức trời đất rộng lớn, viện trong phủ Thái tử dù lớn, nàng cũng cảm thấy chật chội khó ở.
Ai ngờ trận biến cố này, vậy mà làm cho ham muốn chiếm hữu của Phượng Ly Ngô bỗng nhiên mạnh hơn. Muốn nàng về sau không được giả nam trang nữa, chỉ có thể bị vây hãm trong viện. Nếu quả thật giống như lời Phượng Ly Ngô nói, nàng mà mang thai, chắc chắn sẽ chọc đám nữ tử trạch viện ghen ghét.
Phía sau Tào Khê là Hoàng hậu cường thế, mà sau lưng Điền Cơ cũng có chỗ dựa Kính hầu quyền thế ở thành Lạc An.
Nàng chỉ có thể dựa vào nam nhân lạnh nhạt, có yêu thương không đáng đồng tiền, Khương Tú Nhuận tự nhận không ngốc, càng không muốn để con mình chịu tội nên có chết cũng không sinh con cho Phượng Ly Ngô.
Lúc nghĩ chỗ này, nàng hơi lo lắng, hôm qua bị Phượng Ly Ngô đè lên mây mưa vài lần nhưng căn bản không có uống thuốc phòng tránh gì, nếu một khi không cẩn thận mang thai thì tiêu rồi.
Một lát nữa nàng phải nhân cơ hội gọi Thiển nhi chuẩn bị đi mua chút thuốc tránh thai.
Bên này nàng có tâm sự, hồi lâu không nói gì, Phượng Ly Ngô sinh lòng nghi ngờ nàng đang giở tính nết ra.
Nếu là lúc trước, Phượng Ly Ngô nhất định phải tìm cách trị tính khí bị nuông chiều tới nỗi không hiểu chuyện này của nàng.
Nhưng lúc trước Khương Tú Nhuận mất tích đã làm cho ý chí sắt đá của Thái tử Đại Tề hóa thành một vũng nước, đâu còn lạnh lẽo cứng rắn được nữa?
Mặc dù nghi ngờ nàng hờn dỗi trong lòng nhưng vẫn buông bát đũa xuống nắm bả vai nàng nói: "Bây giờ sao lại học được thói hờn dỗi im lặng thế? Cô nuông chiều ngươi quá nên ngang tàng rồi hả. Nếu như ngươi nhất định muốn tới thư viện, chờ sinh con xong, dưỡng thân thể cho tốt thì có thể đi, dẫu sao con cái tới lúc đó cũng có bà vú và bà tử trông nom, tránh cho ngươi ấm ức trong lòng."
Nàng ham chơi quen rồi, muốn dỗ nàng lớn bụng sinh con ra, luôn phải hứa chỗ ngon chỗ ngọt.
Phượng Ly Ngô tự nhận có sách lược quản lý mới là vừa ban ân huệ vừa dùng uy quyền lên trên người nữ nhân hắn yêu thương này.
Có điều Khương Tú Nhuận bên này không phải làm bộ làm tịch tức giận. Nàng tự nhận không có năng lực và tài lực, ở trong thành Lạc An như bước đi trên băng mỏng, mỗi bước đi đều kinh hãi không thôi.
Nàng nào dám phát cáu với mẹ cha phát cơm áo cho mình?
Vừa nãy không nói gì chẳng qua là trong lòng có chuyện suy nghĩ, nhất thời thất thần mà thôi, không nghĩ tới lại bị hiểu lầm thành ỷ sủng sinh kiêu, quả thật là cực kỳ oan uổng mà!
Ngay sau đó nàng miễn cưỡng nặn ra khuôn mặt tươi cười, cười gượng phụ họa xu nịnh cho Phượng Ly Ngô ăn cơm xong rồi mới trở về lều của mình.
Chuyện thứ nhất là gọi Thiển nhi tới, bảo nàng nhanh đi lấy thuốc tránh thai.
Thiển nhi đang gấp quần áo, nghe Khương Tú Nhuận nói xong, tay cũng ngừng lại, lo lắng nói: "Tại sao còn muốn uống? Trước kia lang trung bào chế thuốc nói, thuốc này tuy rằng rất ôn hòa nhưng dù sao cũng có ba phần độc tính, uống lâu có thể gây bất lợi với thân thể. Mấy tháng trước lúc ngài có kinh đã bị đau tới nỗi chết đi sống lại, vài ngày trước còn rơi vào trong hồ lạnh. Uống thuốc này nữa, chẳng phải là muốn tổn thương gốc rễ của nữ nhân sao?"
Khương Tú Nhuận ngồi xuống thở dài một tiếng, làm sao nàng không biết nên dừng uống thuốc kia nhưng hôm qua cùng Phượng Ly Ngô làm một trận hung ác mãnh liệt, nếu không uống canh thuốc, lòng nàng không yên được.
Thiển nhi cầm quần áo bỏ vào trong rương, hất bím tóc ra sau đầu nói: "Bây giờ ngài cũng coi là được Thái tử ân sủng, cho dù thật sự mang thai, sinh ra thì có sao? Cũng không phải người ở nông thôn khổ sở, không nuôi nổi. Theo ta thấy, ngài cùng Thái tử ở một chỗ hàng đêm, uống thuốc kia mãi sao được? Chẳng bằng thuận theo tự nhiên, dứt khoát sinh ra là được. Nếu thật sự không muốn, cũng đừng làm hại thân thể của mình... Lúc dây dưa với Thái tử, nói cho hắn ý nghĩ của mình, phun giống ra đất là được rồi."
Khương Tú Nhuận biết tỳ nữ của mình cái gì cũng dám nói, thật không ngờ lại bỗng nhiên nói một câu thông minh như vậy, lập tức bật cười nói: "Ta không có lá gan đó, nếu Thiển nhi rảnh rỗi, đi dạy điện hạ một chút nên phun giống ra đất như thế nào được không?"
Thiển nhi khép rương lại, quay đầu nhìn chủ tử cười hì hì, lắc đầu bất đắc dĩ: "Theo nô tỳ thấy, chủ nhân không phải nhát gan mà còn có to gan đấy! Ở trước mặt điện hạ luôn giả bộ như chuột gặp mèo. Thời gian lâu dài, con mèo kia còn tưởng rằng tóm được con chuột ngoan ngoãn! Nếu như biết chân tướng một lần, không biết sẽ nổi giận thành một con cọp hay không?"
Khương Tú Nhuận không chống đỡ được cái mồm lanh lợi của Thiển nhi, chỉ cố ý nghiêm mặt nói: "Còn không mau đi pha thuốc! Ngươi còn tiếp tục nhiều chuyện, ta sẽ gả ngươi cho Đậu Tư Võ, nhìn xem hai ngươi ai là cọp ai là chuột!"
Cuối cùng, sau khi các nàng theo đội xe vào biên thành Đại Tề, rốt cuộc Thiển nhi cũng pha chén thuốc cho Khương Tú Nhuận dùng.
Mà Phượng Ly Ngô cũng vội đi xử lý việc thổ phỉ hung hãn uy hiếp thôn ấp, phá hoại bờ đê.
Khương Tú Nhuận hơi chỉnh đốn lại công việc, chọn mua vài vật phẩm và đặc sản địa phương rồi chuẩn bị xuất phát quay lại kinh thành thăm hỏi ân sư, còn giải thích vì sao bản thân không thể tiếp tục việc cầu học.
Thế nhưng không nghĩ tới, một chuyện xấu động trời đã bị vạch trần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.