Chương 95
Cuồng Thượng Gia Cuồng
07/03/2020
Bởi vì Khương Tú Nhuận xuất phát vào buổi trưa nên thị vệ đều đang
chuẩn bị hành lý. Khương Tú Nhuận chọn mua các thứ một lúc thì cảm thấy
buồn tẻ vô vị.
Chỉ cần nghĩ lại Phượng Ly Ngô hạ lệnh cấm nàng, Khương Tú Nhuận đã chẳng còn cảm thấy nửa phần chờ mong quay lại thành Lạc An nữa, thật sự quá buồn chán.
Lúc nàng đi ngang qua tiệm tạp hóa, trông thấy một bộ bài hoa đá đen được chạm trổ không tồi, cân nhắc mua một bộ về, khi rảnh rỗi đánh vài ván bài với Trắc phi và thị thiếp của Thái tử để nối lại cảm tình sơ sơ lúc trước.
Dù sao về sau bị vây trong một viện, mỗi ngày mặt sưng mảy xỉa với nhau cũng không tốt.
Đáng hận là lúc trước nàng quá vô tâm với bọn họ, ngoại trừ Tĩnh Cơ tỏ ra trung thành ra, không có người có thể dùng... Có thể thấy trước đó chăm chỉ vào bài tập ở thư viện là dùng nhầm chỗ.
Trở lại nội viện, có người bẩm báo là quản sự trong phủ Thái tử tới, đã ở trong viện chờ Thái tử và thiếu phó nửa ngày trời rồi.
Trong lòng Khương Tú Nhuận tất nhiên biết có chuyện lớn, vội vàng mời quản sự tới gặp.
Quản sự gặp thiếu phó, sau khi thỉnh an thì lộ vẻ mặt lo bức thiết hỏi hành tung của Thái tử. Khi biết Thái tử đi tới biên cảnh Ngụy Tề, chẳng biết lúc nào mới trở về, mặt mày trông có vẻ sốt ruột hơn.
Khương Tú Nhuận cho thị vệ rời đi, chỉ để Thiển nhi ở lại, sau đó hỏi quản sự tìm Thái tử có chuyện gì, kinh thành xảy ra chuyện gì không hay sao?
Trong lòng quản sự đã như có lửa thiêu đốt, nghe Khương Tú Nhuận nói Thái tử tới biên cảnh còn chưa định ngày về, sốt ruột tới nỗi lệ rơi đầy gương mặt già nưa, ngã nhào xuống đất, kéo vạt áo Khương Tú Nhuận nói: "Khương thiếu phó, ngài luôn có bản lĩnh, mau mau tìm Thái tử trở về đi, bằng không... Bằng không bầu trời trong kinh thành bị xé rách rồi."
Có thể khiến cho quản sự tuổi tác đã cao trong kinh thành tự mình chạy tới, tuyệt đối là xảy ra chuyện gì không hay rồi.
Khương Tú Nhuận theo bản năng hỏi có chuyện gì.
Quản sự do dự một lúc rồi nói: "Chuyện riêng tư rất lớn, tuyệt đối không thể rơi vào tai người thứ ba, thiếu phó, ngài vẫn là nên tìm Thái tử trở về đi."
Khương Tú Nhuận bảo Thiển nhi gọi thị vệ thiếp thân của Thái tử, ra lệnh hắn dùng bồ câu đưa tin liên lạc với Thái tử.
Nào biết thư gửi nửa ngày rồi cũng không có động tĩnh. Lúc phái người đi, có mấy thân binh cùng đi với Phượng Ly Ngô vội vã trở về, chỉ nói Phượng Ly Ngô ở bên cảnh vốn cho rằng bắt bọn thổ phỉ là xong chuyện. Không nghĩ tới bọn thổ phỉ kia không biết não bị gió nào giật, lại thật sự đi đào đê đập, hơn nữa là đào cùng lúc ở nhiều nơi, đã có vài chỗ đê đập bị phá hư.
Thật ra những đê đập này mặc dù bị phá hư cũng không phải chuyện gì lớn khó sửa chữa, bởi vì phát hiện kịp thời nên tu sửa lại rất nhanh.
Chỉ là cầu đất dọc đường bị nước sông làm xói lở, nhất thời xe ngựa không thể tiến lên, cũng không biết phải trì hoãn mấy ngày mới có thể trở về.
Quản sự nghe xong nôn nóng tới mức cơ hầu lấy đầu đập xuống đất. Như hắn từng nói, chuyện riêng tư rất lớn, thật sự không chậm trễ được. Nhưng nếu Thái tử không thể trở về ngay, hiện tại chỉ có bản thân hắn biết được việc này, nếu như chuyện lớn có sai lầm, cho dù hắn chết ba lần sợ cũng không thể bù đắp.
Quản sự biết xưa nay thiếu phó được Thái tử rất tin tưởng, có thể nói là sủng thần bậc nhất trong phủ Thái tử. Nếu Thái tử không ở đây, chỉ có thể mong chờ ở thiếu phó.
Thế là nhìn thiếu phó, quản sự há mồm nửa ngày, cảm thấy chuyện này thật sự không nên nói ra miệng, lúng ta lúng túng hồi lâu, cái gì cũng không nói ra, cuối cùng lấy từ trong ngực ra một phong thư đưa cho Khương Tú Nhuận, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Đây là thư Tào Cơ gửi cho Thái tử, thiếu phó xem qua sẽ biết rõ tình hình cụ thể.”
Khương Tú Nhuận do dự một lát, nói cho cùng đây là thư Tào Cơ gửi cho Thái tử, không được Thái tử cho phép mình đã mở ra xem, cho dù là chuyện gấp phải tòng quyền. Vì thế căm ghét Tào Cơ vẫn là việc nhỏ, sợ là trong lòng Thái tử sẽ cho rằng nàng ỷ vào được sủng ái mà kiêu ngạo.
Hiện tại hắn sẽ vẫn không nói gì với mình, về sau lúc Thái tử có gì bất mãn với mình đều không cần tìm lý do, chỉ giở lại chuyện hôm nay mình đọc thư riêng tư của Thái tử thì chặt đầu mình cũng không đủ.
Nhưng nghĩ tới không biết ở kinh thành phát sinh chuyện gì, quản sự lo lắng như thế chắc chắn rất có ảnh hưởng với Thái tử, nếu mình không hiểu rõ tình hình cụ thể và xử lý kịp thời, sợ là ngày sau Thái tử sẽ có phiền toái lớn.
Do dự mãi, nàng vẫn quyết định không xem cho thỏa đáng.
Nào nghĩ tới quản sự nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng cũng nắm chắc, cảm thấy Khương Tú Nhuận là người đáng tin, trực tiếp tự mình mở thư lụa, giơ tới trước mặt Khương Tú Nhuận, không xem cũng phải xem!
Thư không tính ngắn nhưng Khương Tú Nhuận đọc nhanh như gió, rất nhanh nhìn xong một lần, sau khi xem xong sắc mặt nàng trắng bệch, lại nhìn kỹ một lần nữa, nửa ngày không nói gì.
Giống như lời quản sự nói, bên trong thành Lạc An quả thật xảy ra chuyện lớn.
Hóa ra từ sau khi Phượng Ly Ngô rời kinh, Tào Khê nhàm chán quá nên thường xuyên vào cung thỉnh an Hoàng hậu.
Thời gian gần đây, Hoàng hậu truyền lời thân thể có bệnh nên không tiếp kiến nàng. Nhưng một lần Tào Khê và cung thỉnh an theo thông lệ, một cung nữ lén đưa cho thị nữ Tào Khê một cái lạp hoàn [*].
[*] Dùng sáp tạo thành một cái lọ hình tròn, bên trong đựng thuốc viên, ngày xưa người ta còn sử dụng những lọ tròn này để dấu mật thư.
Tào Khê về phủ mở lạp hoàn ra, xem tấm vải bên trong mới biết, Hoàng hậu mang thai nhưng không phải là cốt nhục của Phượng gia.
Hoàng hậu cố hết sức che giấu chuyện này, cuối cùng vẫn bị Đoan Khánh đế biết được rồi giam cầm bà trong cung, không cho ai tiếp xúc.
Hoàng hậu liều mạng dốc tâm sức mua chuộc cung nữ quét dọn bên ngoài, gián tiếp nhờ báo cho Tào Khê, Đoan Khánh đế không hề cố kỵ mặt mũi Đế vương và Hoàng hậu, chỉ dự định chờ bụng bà lớn lên lộ ra là mang thai rồi thì sẽ công bố việc này trên triều đình, phế truất bà khỏi hậu vị, khiến cho quần thần không còn lời nào để nói.
Mà trong lòng Hoàng hậu cũng biết, bản thân không thể cầu viện phụ thân, nếu mẫu tộc biết, chỉ sợ sẽ trăm phương ngàn kế thỉnh cầu Hoàng đế bí mật ban chết cho con gái, bảo vệ danh dự mẫu tộc và Thái tử.
Hiện tại Hoàng hậu trong cung tứ cố vô thân, không dám cầu cứu phụ thân mình thì chỉ có thể cầu viện Thái tử.
Tào Khê nhìn cục giấy xong chỉ cảm thấy trời sắp sụp rồi.
Hoàng hậu luôn là hậu thuẫn và chỗ dựa lớn nhất của nàng, hiện tại Thái tử không thích nàng, nếu Hoàng hậu cũng ngã xuống, vận mệnh của nàng chắc chắn cực kỳ bi thảm.
Huống chi Hoàng hậu nói rằng, mục đích cuối cùng của Đoan Khánh đế vẫn là bôi nhọ danh dự Thái tử rồi phế truất hắn.
Tào Khê càng nghĩ càng cảm thấy mình mệnh khổ, sau khi khóc khàn giọng thì mới nghĩ tới việc viết thư cho Thái tử nói rõ tình hình cụ thể.
Nhưng trước lúc Thái tử rời phủ, nói qua thư trong phủ tất cả do quản sự cầm bút viết cho mình, về những cơ thiếp khác không có bệnh gì mà viết thư thì không cần trình lên cho hắn.
Cho nên Tào Khê mắt thấy thư bị quản sự ém nhẹm đi, chỉ có thể nói việc này ra.
Quản sự nghe xong quá sợ hãi, hắn đi theo Phượng Ly Ngô rất lâu rồi, tất nhiên biết việc lớn như thế không thể chỉ bằng một bức thư là có thể kể rõ ràng, nếu trên đường bị người cướp được càng không ổn, cần bẩm báo ngay cho Thái tử. Thế là chọn vài tên thị vệ, ngay ngày hôm đó cầm thư ra khỏi thành Lạc An, lội mưa gió gấp gáp đi tới đây.
Thật ra Khương Tú Nhuận nhìn thấy cái này, trong lòng cũng sáng như gương rồi, dù sao chuyện Hoàng hậu mang thai nghiệt chủng ở đời trước tuy hư ảo nhưng truyền đi rất thật.
Nhưng lúc ấy Đoan Khánh đế không có dùng việc này làm mưu đồ lớn, nhất định là bởi vì lúc đó Phượng Ly Ngô ở kinh thành, nghĩ cách che đậy cho mẫu hậu rồi.
Kiếp này cũng không biết Hoàng hậu kia ăn thuốc bổ gì của gian phu vậy mà sớm có thai như vậy, lại còn bị Đoan Khánh đế nắm thóp, sao có thể không lợi dụng?
Khương Tú Nhuận cũng không hoài nghi thư là thật hay giả, dẫu sao cũng là sự tình nàng biết trước nhưng có chút hối hận, vừa nãy thật sự không nên xem phong thư này, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn lão quản sự mở thư ép buộc nàng xem.
Nàng biết chuyện này quả thật không thể chậm trễ. Nàng và ca ca bây giờ giống như bị buộc vào xe ngựa của Thái tử, nếu như lần này Thái tử vượt qua, tổ của nàng và huynh trưởng cũng không bị phá trứng lành.
Nàng chậm rãi ngồi xuống, rắc rối này quá lớn, không phải việc nàng có thể đỡ được. Nhưng giây phút đòi mạng ở ngay trước mắt, Phượng Ly Ngô lại bị một đám thổ phỉ quấy rối tới nỗi không thoát thân được, thật sự là kỳ lạ.
Nàng hít sâu một hơi, hỏi quản sự: "Ngươi có biết cái kia ở trong cung... Mấy tháng rồi?"
Nàng biết chi tiết về vị Lâm quản sự này, lúc trước Thái tử ở trong lãnh cung, hắn chỉ là thái giám phụ trách cầm đèn soi hành lang trong cung. Bởi vì thường đi ngang qua lãnh cung nên lén lút vụng trộm cho Phượng Ly Ngô bánh bao thừa của mình.
Về sau Phượng Ly Ngô lên ngôi Thái tử, hắn bèn theo Thái tử ra ngoài cung tới phủ trở thành quản sự, có điều Khương Tú Nhuận cảm thấy nếu chỉ dựa vào lòng tốt nhất thời, hắn không thể làm tới quản sự phủ Thái tử được.
Xưa nay Phượng Ly Ngô không nuôi người vô dụng.
Vị này là người cũ trong cung, tất nhiên có cách nghe ngóng tin tức của mình.
Quả nhiên, Lâm quản sự chần chừ một lúc rồi mở miệng nói: "Tiểu nhân sai người đi hỏi phủ nội giám cung ứng trong cung, vải trắng trong cung của Hoàng hậu đã muộn gần ba tháng."
Thật không hổ là lão già thành tinh, đúng là gián tiếp hỏi qua người bên nội cống, Hoàng hậu nếu thật sự mang thai, có thể không có nguyệt tín nhưng cũng không cần vải trắng hay sao?
Hỏi như vậy thì sẽ không lộ ra trước mắt người đời, có lẽ Đoan Khánh đế cũng nghĩ không tới điểm này.
Khương Tú Nhuận tính toán, nếu thật sự mang thai ba tháng, tới tháng thư tư gần như là sẽ lộ ra là mang thai.
Đoan Khánh đế điên rồi, cho dù vứt bỏ mặt mũi Đế vương cũng muốn để cho Hoàng hậu của mình ưỡn cao bụng trước mặt người khác, mất sạch thanh danh.
Dẫu cho Phượng Ly Ngô là con trai của Đoan Khánh đế là sự thật không thể nghi ngờ, nhưng có mẫu thân không tuân thủ lễ tiết như vậy, làm sao có thể xứng làm Thái tử?
Khương Tú Nhuận vẫy tay với quản sự, đầu hai người chụm lại một chỗ, Khương Tú Nhuận nhỏ giọng hỏi: "Có thể sai khiến sử quan ghi chép sinh hoạt thường ngày không?"
Quản sự cũng nhỏ giọng nói: "Việc này cũng có thể thu xếp."
Khương Tú Nhuận suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu được, trước tiên sai người sửa lại ghi chép sinh hoạt thường ngày, không phải vạn tuế thích uống rượu sao? Nhìn xem ngày nào uống say lúc nửa đêm, cầm bút viết thêm vào "Hoàng hậu vào thăm Đế cung một lát".
Lâm quản sự cũng hiểu một chút ý của Khương Tú Nhuận, nhưng hắn cảm thấy việc này không thể được, vội vàng nói: "Nhưng Hoàng hậu đã nhiều năm chưa tới Đế cung nhận mưa móc rồi, sổ sủng hạnh phải được Hoàng đế gật đầu mới có thể viết lên, làm sao có thể lừa dối thánh thính?"
Khương Tú Nhuận nói: "Chuyện này trọng điểm không phải lừa dối thánh thính, thánh thượng ở trên đỉnh mây xanh không chịu khom lưng... Hoàng hậu không vào Đế cung, có thể viết là ở hành lang hoa viên, ở trong núi giả Đế Hậu vô tình gặp gỡ... Chủ yếu là, nếu có "thăm chốc lát" thì có thể giải thích vì sao Hoàng hậu lớn bụng, dẫu sao Hoàng đế muốn phế hậu cũng không phải ngày một ngày hai, đám quần thần đều hiểu lòng dạ chán ghét của Hoàng đế. Nếu kiên quyết nói thánh thượng ngủ không nhận, có lẽ cũng có người tin. Mẫu tộc của Hoàng hậu cũng không phải ngồi không, trước tiên chống đỡ ở trong kinh thành như thế đã, tóm lại chỉ cần kéo dài tới lúc Thái tử về kinh! Nếu thanh danh Hoàng hậu nhơ bẩn được chứng thực, Thái tử có trở lại không phải cũng không có tác dụng gì sao?"
Chỉ cần nghĩ lại Phượng Ly Ngô hạ lệnh cấm nàng, Khương Tú Nhuận đã chẳng còn cảm thấy nửa phần chờ mong quay lại thành Lạc An nữa, thật sự quá buồn chán.
Lúc nàng đi ngang qua tiệm tạp hóa, trông thấy một bộ bài hoa đá đen được chạm trổ không tồi, cân nhắc mua một bộ về, khi rảnh rỗi đánh vài ván bài với Trắc phi và thị thiếp của Thái tử để nối lại cảm tình sơ sơ lúc trước.
Dù sao về sau bị vây trong một viện, mỗi ngày mặt sưng mảy xỉa với nhau cũng không tốt.
Đáng hận là lúc trước nàng quá vô tâm với bọn họ, ngoại trừ Tĩnh Cơ tỏ ra trung thành ra, không có người có thể dùng... Có thể thấy trước đó chăm chỉ vào bài tập ở thư viện là dùng nhầm chỗ.
Trở lại nội viện, có người bẩm báo là quản sự trong phủ Thái tử tới, đã ở trong viện chờ Thái tử và thiếu phó nửa ngày trời rồi.
Trong lòng Khương Tú Nhuận tất nhiên biết có chuyện lớn, vội vàng mời quản sự tới gặp.
Quản sự gặp thiếu phó, sau khi thỉnh an thì lộ vẻ mặt lo bức thiết hỏi hành tung của Thái tử. Khi biết Thái tử đi tới biên cảnh Ngụy Tề, chẳng biết lúc nào mới trở về, mặt mày trông có vẻ sốt ruột hơn.
Khương Tú Nhuận cho thị vệ rời đi, chỉ để Thiển nhi ở lại, sau đó hỏi quản sự tìm Thái tử có chuyện gì, kinh thành xảy ra chuyện gì không hay sao?
Trong lòng quản sự đã như có lửa thiêu đốt, nghe Khương Tú Nhuận nói Thái tử tới biên cảnh còn chưa định ngày về, sốt ruột tới nỗi lệ rơi đầy gương mặt già nưa, ngã nhào xuống đất, kéo vạt áo Khương Tú Nhuận nói: "Khương thiếu phó, ngài luôn có bản lĩnh, mau mau tìm Thái tử trở về đi, bằng không... Bằng không bầu trời trong kinh thành bị xé rách rồi."
Có thể khiến cho quản sự tuổi tác đã cao trong kinh thành tự mình chạy tới, tuyệt đối là xảy ra chuyện gì không hay rồi.
Khương Tú Nhuận theo bản năng hỏi có chuyện gì.
Quản sự do dự một lúc rồi nói: "Chuyện riêng tư rất lớn, tuyệt đối không thể rơi vào tai người thứ ba, thiếu phó, ngài vẫn là nên tìm Thái tử trở về đi."
Khương Tú Nhuận bảo Thiển nhi gọi thị vệ thiếp thân của Thái tử, ra lệnh hắn dùng bồ câu đưa tin liên lạc với Thái tử.
Nào biết thư gửi nửa ngày rồi cũng không có động tĩnh. Lúc phái người đi, có mấy thân binh cùng đi với Phượng Ly Ngô vội vã trở về, chỉ nói Phượng Ly Ngô ở bên cảnh vốn cho rằng bắt bọn thổ phỉ là xong chuyện. Không nghĩ tới bọn thổ phỉ kia không biết não bị gió nào giật, lại thật sự đi đào đê đập, hơn nữa là đào cùng lúc ở nhiều nơi, đã có vài chỗ đê đập bị phá hư.
Thật ra những đê đập này mặc dù bị phá hư cũng không phải chuyện gì lớn khó sửa chữa, bởi vì phát hiện kịp thời nên tu sửa lại rất nhanh.
Chỉ là cầu đất dọc đường bị nước sông làm xói lở, nhất thời xe ngựa không thể tiến lên, cũng không biết phải trì hoãn mấy ngày mới có thể trở về.
Quản sự nghe xong nôn nóng tới mức cơ hầu lấy đầu đập xuống đất. Như hắn từng nói, chuyện riêng tư rất lớn, thật sự không chậm trễ được. Nhưng nếu Thái tử không thể trở về ngay, hiện tại chỉ có bản thân hắn biết được việc này, nếu như chuyện lớn có sai lầm, cho dù hắn chết ba lần sợ cũng không thể bù đắp.
Quản sự biết xưa nay thiếu phó được Thái tử rất tin tưởng, có thể nói là sủng thần bậc nhất trong phủ Thái tử. Nếu Thái tử không ở đây, chỉ có thể mong chờ ở thiếu phó.
Thế là nhìn thiếu phó, quản sự há mồm nửa ngày, cảm thấy chuyện này thật sự không nên nói ra miệng, lúng ta lúng túng hồi lâu, cái gì cũng không nói ra, cuối cùng lấy từ trong ngực ra một phong thư đưa cho Khương Tú Nhuận, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Đây là thư Tào Cơ gửi cho Thái tử, thiếu phó xem qua sẽ biết rõ tình hình cụ thể.”
Khương Tú Nhuận do dự một lát, nói cho cùng đây là thư Tào Cơ gửi cho Thái tử, không được Thái tử cho phép mình đã mở ra xem, cho dù là chuyện gấp phải tòng quyền. Vì thế căm ghét Tào Cơ vẫn là việc nhỏ, sợ là trong lòng Thái tử sẽ cho rằng nàng ỷ vào được sủng ái mà kiêu ngạo.
Hiện tại hắn sẽ vẫn không nói gì với mình, về sau lúc Thái tử có gì bất mãn với mình đều không cần tìm lý do, chỉ giở lại chuyện hôm nay mình đọc thư riêng tư của Thái tử thì chặt đầu mình cũng không đủ.
Nhưng nghĩ tới không biết ở kinh thành phát sinh chuyện gì, quản sự lo lắng như thế chắc chắn rất có ảnh hưởng với Thái tử, nếu mình không hiểu rõ tình hình cụ thể và xử lý kịp thời, sợ là ngày sau Thái tử sẽ có phiền toái lớn.
Do dự mãi, nàng vẫn quyết định không xem cho thỏa đáng.
Nào nghĩ tới quản sự nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng cũng nắm chắc, cảm thấy Khương Tú Nhuận là người đáng tin, trực tiếp tự mình mở thư lụa, giơ tới trước mặt Khương Tú Nhuận, không xem cũng phải xem!
Thư không tính ngắn nhưng Khương Tú Nhuận đọc nhanh như gió, rất nhanh nhìn xong một lần, sau khi xem xong sắc mặt nàng trắng bệch, lại nhìn kỹ một lần nữa, nửa ngày không nói gì.
Giống như lời quản sự nói, bên trong thành Lạc An quả thật xảy ra chuyện lớn.
Hóa ra từ sau khi Phượng Ly Ngô rời kinh, Tào Khê nhàm chán quá nên thường xuyên vào cung thỉnh an Hoàng hậu.
Thời gian gần đây, Hoàng hậu truyền lời thân thể có bệnh nên không tiếp kiến nàng. Nhưng một lần Tào Khê và cung thỉnh an theo thông lệ, một cung nữ lén đưa cho thị nữ Tào Khê một cái lạp hoàn [*].
[*] Dùng sáp tạo thành một cái lọ hình tròn, bên trong đựng thuốc viên, ngày xưa người ta còn sử dụng những lọ tròn này để dấu mật thư.
Tào Khê về phủ mở lạp hoàn ra, xem tấm vải bên trong mới biết, Hoàng hậu mang thai nhưng không phải là cốt nhục của Phượng gia.
Hoàng hậu cố hết sức che giấu chuyện này, cuối cùng vẫn bị Đoan Khánh đế biết được rồi giam cầm bà trong cung, không cho ai tiếp xúc.
Hoàng hậu liều mạng dốc tâm sức mua chuộc cung nữ quét dọn bên ngoài, gián tiếp nhờ báo cho Tào Khê, Đoan Khánh đế không hề cố kỵ mặt mũi Đế vương và Hoàng hậu, chỉ dự định chờ bụng bà lớn lên lộ ra là mang thai rồi thì sẽ công bố việc này trên triều đình, phế truất bà khỏi hậu vị, khiến cho quần thần không còn lời nào để nói.
Mà trong lòng Hoàng hậu cũng biết, bản thân không thể cầu viện phụ thân, nếu mẫu tộc biết, chỉ sợ sẽ trăm phương ngàn kế thỉnh cầu Hoàng đế bí mật ban chết cho con gái, bảo vệ danh dự mẫu tộc và Thái tử.
Hiện tại Hoàng hậu trong cung tứ cố vô thân, không dám cầu cứu phụ thân mình thì chỉ có thể cầu viện Thái tử.
Tào Khê nhìn cục giấy xong chỉ cảm thấy trời sắp sụp rồi.
Hoàng hậu luôn là hậu thuẫn và chỗ dựa lớn nhất của nàng, hiện tại Thái tử không thích nàng, nếu Hoàng hậu cũng ngã xuống, vận mệnh của nàng chắc chắn cực kỳ bi thảm.
Huống chi Hoàng hậu nói rằng, mục đích cuối cùng của Đoan Khánh đế vẫn là bôi nhọ danh dự Thái tử rồi phế truất hắn.
Tào Khê càng nghĩ càng cảm thấy mình mệnh khổ, sau khi khóc khàn giọng thì mới nghĩ tới việc viết thư cho Thái tử nói rõ tình hình cụ thể.
Nhưng trước lúc Thái tử rời phủ, nói qua thư trong phủ tất cả do quản sự cầm bút viết cho mình, về những cơ thiếp khác không có bệnh gì mà viết thư thì không cần trình lên cho hắn.
Cho nên Tào Khê mắt thấy thư bị quản sự ém nhẹm đi, chỉ có thể nói việc này ra.
Quản sự nghe xong quá sợ hãi, hắn đi theo Phượng Ly Ngô rất lâu rồi, tất nhiên biết việc lớn như thế không thể chỉ bằng một bức thư là có thể kể rõ ràng, nếu trên đường bị người cướp được càng không ổn, cần bẩm báo ngay cho Thái tử. Thế là chọn vài tên thị vệ, ngay ngày hôm đó cầm thư ra khỏi thành Lạc An, lội mưa gió gấp gáp đi tới đây.
Thật ra Khương Tú Nhuận nhìn thấy cái này, trong lòng cũng sáng như gương rồi, dù sao chuyện Hoàng hậu mang thai nghiệt chủng ở đời trước tuy hư ảo nhưng truyền đi rất thật.
Nhưng lúc ấy Đoan Khánh đế không có dùng việc này làm mưu đồ lớn, nhất định là bởi vì lúc đó Phượng Ly Ngô ở kinh thành, nghĩ cách che đậy cho mẫu hậu rồi.
Kiếp này cũng không biết Hoàng hậu kia ăn thuốc bổ gì của gian phu vậy mà sớm có thai như vậy, lại còn bị Đoan Khánh đế nắm thóp, sao có thể không lợi dụng?
Khương Tú Nhuận cũng không hoài nghi thư là thật hay giả, dẫu sao cũng là sự tình nàng biết trước nhưng có chút hối hận, vừa nãy thật sự không nên xem phong thư này, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn lão quản sự mở thư ép buộc nàng xem.
Nàng biết chuyện này quả thật không thể chậm trễ. Nàng và ca ca bây giờ giống như bị buộc vào xe ngựa của Thái tử, nếu như lần này Thái tử vượt qua, tổ của nàng và huynh trưởng cũng không bị phá trứng lành.
Nàng chậm rãi ngồi xuống, rắc rối này quá lớn, không phải việc nàng có thể đỡ được. Nhưng giây phút đòi mạng ở ngay trước mắt, Phượng Ly Ngô lại bị một đám thổ phỉ quấy rối tới nỗi không thoát thân được, thật sự là kỳ lạ.
Nàng hít sâu một hơi, hỏi quản sự: "Ngươi có biết cái kia ở trong cung... Mấy tháng rồi?"
Nàng biết chi tiết về vị Lâm quản sự này, lúc trước Thái tử ở trong lãnh cung, hắn chỉ là thái giám phụ trách cầm đèn soi hành lang trong cung. Bởi vì thường đi ngang qua lãnh cung nên lén lút vụng trộm cho Phượng Ly Ngô bánh bao thừa của mình.
Về sau Phượng Ly Ngô lên ngôi Thái tử, hắn bèn theo Thái tử ra ngoài cung tới phủ trở thành quản sự, có điều Khương Tú Nhuận cảm thấy nếu chỉ dựa vào lòng tốt nhất thời, hắn không thể làm tới quản sự phủ Thái tử được.
Xưa nay Phượng Ly Ngô không nuôi người vô dụng.
Vị này là người cũ trong cung, tất nhiên có cách nghe ngóng tin tức của mình.
Quả nhiên, Lâm quản sự chần chừ một lúc rồi mở miệng nói: "Tiểu nhân sai người đi hỏi phủ nội giám cung ứng trong cung, vải trắng trong cung của Hoàng hậu đã muộn gần ba tháng."
Thật không hổ là lão già thành tinh, đúng là gián tiếp hỏi qua người bên nội cống, Hoàng hậu nếu thật sự mang thai, có thể không có nguyệt tín nhưng cũng không cần vải trắng hay sao?
Hỏi như vậy thì sẽ không lộ ra trước mắt người đời, có lẽ Đoan Khánh đế cũng nghĩ không tới điểm này.
Khương Tú Nhuận tính toán, nếu thật sự mang thai ba tháng, tới tháng thư tư gần như là sẽ lộ ra là mang thai.
Đoan Khánh đế điên rồi, cho dù vứt bỏ mặt mũi Đế vương cũng muốn để cho Hoàng hậu của mình ưỡn cao bụng trước mặt người khác, mất sạch thanh danh.
Dẫu cho Phượng Ly Ngô là con trai của Đoan Khánh đế là sự thật không thể nghi ngờ, nhưng có mẫu thân không tuân thủ lễ tiết như vậy, làm sao có thể xứng làm Thái tử?
Khương Tú Nhuận vẫy tay với quản sự, đầu hai người chụm lại một chỗ, Khương Tú Nhuận nhỏ giọng hỏi: "Có thể sai khiến sử quan ghi chép sinh hoạt thường ngày không?"
Quản sự cũng nhỏ giọng nói: "Việc này cũng có thể thu xếp."
Khương Tú Nhuận suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu được, trước tiên sai người sửa lại ghi chép sinh hoạt thường ngày, không phải vạn tuế thích uống rượu sao? Nhìn xem ngày nào uống say lúc nửa đêm, cầm bút viết thêm vào "Hoàng hậu vào thăm Đế cung một lát".
Lâm quản sự cũng hiểu một chút ý của Khương Tú Nhuận, nhưng hắn cảm thấy việc này không thể được, vội vàng nói: "Nhưng Hoàng hậu đã nhiều năm chưa tới Đế cung nhận mưa móc rồi, sổ sủng hạnh phải được Hoàng đế gật đầu mới có thể viết lên, làm sao có thể lừa dối thánh thính?"
Khương Tú Nhuận nói: "Chuyện này trọng điểm không phải lừa dối thánh thính, thánh thượng ở trên đỉnh mây xanh không chịu khom lưng... Hoàng hậu không vào Đế cung, có thể viết là ở hành lang hoa viên, ở trong núi giả Đế Hậu vô tình gặp gỡ... Chủ yếu là, nếu có "thăm chốc lát" thì có thể giải thích vì sao Hoàng hậu lớn bụng, dẫu sao Hoàng đế muốn phế hậu cũng không phải ngày một ngày hai, đám quần thần đều hiểu lòng dạ chán ghét của Hoàng đế. Nếu kiên quyết nói thánh thượng ngủ không nhận, có lẽ cũng có người tin. Mẫu tộc của Hoàng hậu cũng không phải ngồi không, trước tiên chống đỡ ở trong kinh thành như thế đã, tóm lại chỉ cần kéo dài tới lúc Thái tử về kinh! Nếu thanh danh Hoàng hậu nhơ bẩn được chứng thực, Thái tử có trở lại không phải cũng không có tác dụng gì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.