Chương 332: Em có thể tiếp tục bao nuôi anh không? (21)
StellaLucia
22/08/2023
Trong khi bên này bận lo tìm chứng cứ, bên phía Quân lại là một hoàn cảnh khác.
“Sau này để ý mọi nhất cử nhất động của cô ta. Cô ta có ý định làm ra chuyện gì hãm hại Du Linh thì lập tức báo anh biết.”
“Em biết rồi!” Lance sụ giọng trả lời.
Quân cũng không để tâm đến thái độ của anh, đôi mắt như sói nheo lại nhìn chằm chằm về một phía.
Qua mấy giây, Lance rốt cuộc vẫn không nhịn được, mở miệng, “Em vẫn không thể nào hiểu nổi, sao anh có thể không chút không nỡ nào cứ thế bỏ ra một đống điểm sinh lực mà mình cực khổ kiếm được để giúp đối phương chứ?”
“Nếu không làm như vậy, cô ấy sẽ bị lộ. Mọi chuyện sẽ trở nên rất rắc rối, sao mà còn làm nhiệm vụ được chứ,” anh lạnh nhạt giải thích.
Lance lập tức bĩu môi, “Thôi đi, chúng ta quen biết nhau bao lâu, mười mấy đời rồi đấy, em còn không hiểu anh sao? Em hỏi thật, tình yêu đủ để khiến người ta hy sinh nhiều đến vậy sao? Chỉ trong một khoảnh khắc mà bao nhiêu công sức của ba bốn thế giới liền đi tong. Mà đây đâu chỉ là tiền bạc hay điểm số vớ vẩn gì đâu? Nó liên quan đến sinh mạng của anh, liên quan đến khả năng tỉnh lại của anh mà.”
Nghe tiếng Lance thắc mắc, Quân không tiếng động thu ánh mắt lại. Tầm mắt rơi lên người con gái đang ngồi ngay phía trước mình, sự sắc bén và lạnh lẽo trong mắt thoáng cái liền tan đi.
“Khi em yêu ai đó đủ sâu đậm, em sẽ hiểu.”
Đối với câu trả lời này, Lance lần nữa bĩu môi, lầm bầm, “Điều duy nhất em không hiểu chính là anh hy sinh nhiều như vậy, đối phương lại không biết chút gì. Đáng sao.”
Nghe đến đây, Quân không khỏi dở khóc dở cười.
Cho dù anh có muốn để cô biết thì anh cũng đâu thể làm vậy đâu. Thế thì còn hỏi đáng hay không làm gì nữa chứ.
Nếu có thể, sao anh lại không muốn để cô biết chứ.
Như vậy cô liền hiểu được tình cảm anh dành cho cô lớn đến nhường nào, để cô biết anh đối với cô tốt đến ra sao, để cô cảm thấy rằng nếu mất đi anh sẽ là điều vô cùng đáng tiếc.
Để cô biết, anh có đủ khả năng bảo vệ cô, cũng chỉ có anh có đủ khả năng bảo vệ cô.
Đọc được những suy nghĩ này của anh, Lance càng thêm cảm thấy tức giận.
Anh cũng không biết mình giận cái gì, chỉ là cảm thấy không công bằng cho ký chủ nhà mình mà thôi.
Bao nhiêu thế giới đồng hành cùng anh, Lance đương nhiên nhìn ra được anh yêu thương cô gái kia đến mức nào. Một kẻ vốn vô tâm vô cảm như anh kể từ khi sinh ra cũng phải thấy cảm động, cảm thấy tin tưởng vào tình yêu. Anh không phủ nhận rằng có những lúc, cô gái kia cũng đồng dạng đã hy sinh rất nhiều vì ký chủ nhà mình, tin tưởng anh ấy hết mực, thậm chí là giao phó tính mạng mình cho đối phương; nhưng nói gì thì nói, sau quá nhiều lần chứng kiến Quân hy sinh thầm lặng vì đối phương, cơn tức giận trong Lance vẫn là đã bùng nổ.
Giống như là cảm thấy uất ức thay Quân vậy.
Anh làm nhiều điều như vậy lại không chịu chủ động nói ra.
Đến khi anh muốn chủ động nói ra thì lại vì cái quy tắc mà Thiên Đạo đề ra mà lại không thể.
Lance hiếm hoi tức giận, lần này lại tức mãi không nguôi. Đã thế, ngay lúc này Quân còn tiếp tục phân phó, “Lance, giúp anh tra xem tổ chương trình có quay được chứng cớ gì không.”
Lance càng thêm khó chịu, hậm hực đáp, “Em biết rồi.”
“L888, rà soát nội dung ghi hình, tìm khoảnh khắc Du Linh bị ngã.”
“Rõ,” một âm thanh lạnh tanh gọn ghẽ vang lên.
Nhìn hàng loạt các số liệu chạy nhanh trên màn hình, nỗi hậm hực trong lòng Lance mãi không thể hạ xuống được. Cuối cùng không nhịn nổi nữa, anh liền quyết định tạm thời ‘bỏ bê’ ký chủ, quay qua kết nối với ‘đồng nghiệp’.
Ellie bên này đang cùng với L44 rà soát lại những đoạn ghi hình mà tổ chương trình đã quay được trong hôm nay. Bởi vì biết được đại khái thời gian cần kiểm tra nên rất nhanh, một người một AI đã tìm được đoạn ghi hình quay lại hình ảnh mấu chốt khi ấy. Trong mắt Ellie lóe lên tia hưng phấn, vội vàng bảo L44 sao chép đoạn ghi hình.
Đợi đến lúc thanh sao chép chạy hết, giọng nói máy móc của L44 vang lên, “Đã sao chép xong, xin hỏi có muốn lưu hay không?”
Ellie hé môi, một chữ ‘Lưu’ còn chưa kịp nói ra thì trước màn hình đột nhiên thay đổi, hiện lên hình ảnh đã kết nối vô tuyến.
Cùng lúc đó, một âm thanh nam tính mang theo oán giận vang lên, “Ellie!!! Thật sự là tức chết tôi mà! Cô có biết ký chủ nhà tôi vừa mới làm cái gì không?!”
Ellie bị dọa nhảy dựng lên, mấy giây sau nhận thức được chuyện gì vừa mới xảy ra, trong lòng cô liền như có ngọn lửa bùng lên, nghiến răng nghiến lợi nói, “Lance!!! Anh tính dọa chết tôi đấy à?!”
Đáng lẽ cô không nên thiết lập chế độ tự động kết nối cuộc gọi từ anh ta!
“L—làm gì có…” Nhận ra được mình khiến cô tức giận, Lance không khỏi có chút chột dạ, “Tôi chỉ là quá… cảm thấy quá uất ức cho anh Quân nhà tôi mà thôi! Cô có biết vừa rồi anh ấy đã làm gì không?”
Ellie đảo mắt, không trả lời anh ngay mà trước hết nói, “L44, lưu bản sao chép.”
“Rõ.”
Nghe được hai câu này, Lance hiểu rõ vì sao Ellie lại tức giận như vậy, càng thêm chột dạ xoa mặt.
“Nói đi, rốt cuộc ký chủ nhà anh đã làm gì?” Sau khi thấy bản sao chép đã được lưu cẩn thận, Ellie mới rảnh rỗi chú ý đến Lance.
Chọc đến yếu điểm, Lance một lần nữa gào lên, “Anh ấy vì ký chủ nhà cô mà mua bùa chắn và bùa tàng hình đó cô biết không!!”
“Không phải chỉ---”
“Là loại siêu siêu cấp, siêu siêu đặc biệt đó!!!”
Nửa câu cuối nháy mắt tắc nghẹn trong cổ họng Ellie.
Cô ngây người, đầu óc đình trệ hai giây, không dám tin tưởng lắp bắp hỏi lại, “L—là cái loại… kia sao? Cả hai món…?”
“Chứ còn gì nữa! Tôi biết anh ấy muốn bảo vệ ký chủ nhà cô, cũng là do anh ấy tự nguyện, ký chủ nhà cô không có ép buộc gì, hơn nữa trước giờ loại việc này anh ấy đã làm nhiều rồi, tôi cũng quen rồi, nhưng lần này giống mấy lần trước sao? Giống sao?! Giống thế nào được chứ!! Vậy mà ký chủ nhà cô lại không biết gì cả! Làm tôi tức quá đi mà! Cái thể loại quy tắc ch--- Khụ!” Suýt nữa đã lỡ miệng chửi cả Thiên Đạo, Lance vội vàng ghì cương trước vực thẳm.
Trong lúc Lance còn đang sa sả phát tiết nỗi bức xúc trong lòng mình, Ellie lại gấp gáp đi rà soát hệ thống cửa hàng. Vào thẳng mục top vật phẩm đặc biệt, Ellie lập tức nhìn thấy hai món đồ mà Lance nhắc tới mới vừa rồi trên đấy. Nhìn đến phần giá cả của bọn chúng, bàn tay Ellie run rẩy nhẹ.
Cô đã hiểu rồi…
Một lá bùa chắn có thể tạo ra lá chắn xung quanh vật cần bảo hộ, ngăn cản bất cứ thứ gì tiếp xúc với vật thể ấy, có thể cách không sử dụng, không có thời gian phát động, không thể bị phá vỡ, có hiệu quả trong vòng mười lăm phút, chỉ có thể sử dụng một lần.
Cộng với một lá bùa tàng hình, khi sử dụng lên một vật sẽ có khả năng biến tất cả mọi thứ, từ trong ra ngoài, của vật ấy trở nên vô hình, không cần thời gian phát động, không thể bị ngoại lực phá vỡ, có thể tự do hành động trong lúc sử dụng, có hiệu quả trong vòng mười lăm phút, chỉ có thể sử dụng một lần.
Cho nên.
Du Linh không hề gặp may.
Mà là do Quân đã đánh đổi để bảo vệ chị ấy.
Bỏ ra bốn mươi điểm sinh lực, giúp thân thể của chị ấy khi ngã xuống không bị tiếp xúc với nước, từ đó không bị lộ đuôi cá. Lại bỏ thêm bốn mươi điểm sinh lực, biến lá bùa bảo hộ trở thành vô hình, không bị những người khác phát hiện.
Chất vải của quần legging mà Du Linh đang mặc thuộc dạng nhanh khô. Cho dù mười lăm phút sau hai loại bùa đều hết hạn thì lúc ấy quần của cô cũng đã khô rồi.
Anh đều đã tính toán chu toàn hết rồi.
Tâm tình Ellie nhất thời trở nên phức tạp, không biết nên nói thế nào.
“Ellie? Cô còn nghe không vậy??” Qua một lúc không thấy Ellie phản ứng lại, Lance nghi ngờ dò hỏi.
Ellie hít sâu một hơi, mở miệng, “Tôi hiểu tâm tình của anh.”
Lance ngạc nhiên trợn to mắt, không ngờ rằng cô sẽ không như mọi khi bênh vực ký chủ của cô mà lại chọn đồng tình cho ký chủ nhà mình.
“Nếu chị Linh làm như vậy, chắc là tôi cũng sẽ tức giận lắm…” Ellie phức tạp lẩm bẩm, “Nhưng mà, anh cũng không thể vì thế mà trách chị ấy được. Tôi biết chắc nếu chị ấy biết anh ấy đã làm gì, chị ấy nhất định sẽ không đồng ý để cho anh ấy làm như vậy.”
“Đương nhiên là tôi biết rồi!” Lance vội vàng nói, “Tôi nói với cô không phải là muốn trách cứ gì cô ấy, chỉ là… tôi quá bức xúc thôi cô hiểu không? Tự nhiên tôi cứ thấy khó chịu bực bội kiểu gì ấy…”
Không biết phải diễn tả thế nào, Lance bực bội vò đầu.
Trong chuyện này không có ai đúng ai sai cả, nhưng Lance vẫn vô cùng khó chịu khi chứng kiến cảnh ấy.
Ellie nhìn màn hình vài giây, sau đấy bỗng nhiên đổi giọng, nhếch miệng ẩn ý hỏi, “Cho nên anh liền tìm tôi để xả nỗi bức xúc ra sao? Anh xem tôi là thùng rác đấy à?”
Cả người Lance nháy mắt cứng đờ. Một dự cảm bất an bỗng chốc đổ ụp xuống.
“L—làm gì có…!!!” Lance chộp người tới trước bàn làm việc, luống cuống giải thích, “Tôi chỉ là… chỉ là…”
“Chỉ là sao?”
Nghe thấy âm thanh cô lạnh nhạt, Lance càng thêm cuống, bao nhiêu bực tức khi trước bỗng chốc đều bay hết, lúc này chỉ còn lại sự sốt ruột và khẩn trương mà anh không thể nào hiểu nổi.
“Chỉ là muốn nói cho cô biết thôi!”
Mấy giây im lặng trôi qua, Lance cho rằng cô không tin mình, chỉ đành tiếp tục giải thích, “Thật đấy! Ai lại xem cô như thùng rác chứ. Tôi cũng chỉ là muốn…”
Đang nói nửa chừng, Lance đột nhiên im bặt.
Trong mắt anh hiện lên vẻ hiểu rõ.
Anh chống tay lên bàn, gục đầu xuống, nhắm mắt bật cười bất đắc dĩ, khẽ lắc đầu.
Thật là…
Thế mà lại bị cô lừa rồi.
Ellie ở phía bên kia không hề biết Lance đã phát hiện ra cô chỉ đang trêu đùa anh, ôm tâm trạng hí hửng vừa nghịch tóc mình vừa lạnh giọng hỏi, “Sao? Muốn làm gì?”
Lance nghe được thì nhếch môi cười. Anh khẽ ngẩng đầu nhìn lên màn hình, cố ý hạ thấp giọng trả lời, “Muốn tìm cớ để nói chuyện với em mà thôi.”
Sau đấy, anh thầm đếm nhẩm trong đầu.
Đến giây thứ ba, quả nhiên nghe thấy thanh âm tức giận của cô vang lên, “Ai thèm nói chuyện với anh chứ!!!”
Nhìn thông báo cuộc gọi đã kết thúc trên màn hình, Lance sung sướng bật cười.
“Sau này để ý mọi nhất cử nhất động của cô ta. Cô ta có ý định làm ra chuyện gì hãm hại Du Linh thì lập tức báo anh biết.”
“Em biết rồi!” Lance sụ giọng trả lời.
Quân cũng không để tâm đến thái độ của anh, đôi mắt như sói nheo lại nhìn chằm chằm về một phía.
Qua mấy giây, Lance rốt cuộc vẫn không nhịn được, mở miệng, “Em vẫn không thể nào hiểu nổi, sao anh có thể không chút không nỡ nào cứ thế bỏ ra một đống điểm sinh lực mà mình cực khổ kiếm được để giúp đối phương chứ?”
“Nếu không làm như vậy, cô ấy sẽ bị lộ. Mọi chuyện sẽ trở nên rất rắc rối, sao mà còn làm nhiệm vụ được chứ,” anh lạnh nhạt giải thích.
Lance lập tức bĩu môi, “Thôi đi, chúng ta quen biết nhau bao lâu, mười mấy đời rồi đấy, em còn không hiểu anh sao? Em hỏi thật, tình yêu đủ để khiến người ta hy sinh nhiều đến vậy sao? Chỉ trong một khoảnh khắc mà bao nhiêu công sức của ba bốn thế giới liền đi tong. Mà đây đâu chỉ là tiền bạc hay điểm số vớ vẩn gì đâu? Nó liên quan đến sinh mạng của anh, liên quan đến khả năng tỉnh lại của anh mà.”
Nghe tiếng Lance thắc mắc, Quân không tiếng động thu ánh mắt lại. Tầm mắt rơi lên người con gái đang ngồi ngay phía trước mình, sự sắc bén và lạnh lẽo trong mắt thoáng cái liền tan đi.
“Khi em yêu ai đó đủ sâu đậm, em sẽ hiểu.”
Đối với câu trả lời này, Lance lần nữa bĩu môi, lầm bầm, “Điều duy nhất em không hiểu chính là anh hy sinh nhiều như vậy, đối phương lại không biết chút gì. Đáng sao.”
Nghe đến đây, Quân không khỏi dở khóc dở cười.
Cho dù anh có muốn để cô biết thì anh cũng đâu thể làm vậy đâu. Thế thì còn hỏi đáng hay không làm gì nữa chứ.
Nếu có thể, sao anh lại không muốn để cô biết chứ.
Như vậy cô liền hiểu được tình cảm anh dành cho cô lớn đến nhường nào, để cô biết anh đối với cô tốt đến ra sao, để cô cảm thấy rằng nếu mất đi anh sẽ là điều vô cùng đáng tiếc.
Để cô biết, anh có đủ khả năng bảo vệ cô, cũng chỉ có anh có đủ khả năng bảo vệ cô.
Đọc được những suy nghĩ này của anh, Lance càng thêm cảm thấy tức giận.
Anh cũng không biết mình giận cái gì, chỉ là cảm thấy không công bằng cho ký chủ nhà mình mà thôi.
Bao nhiêu thế giới đồng hành cùng anh, Lance đương nhiên nhìn ra được anh yêu thương cô gái kia đến mức nào. Một kẻ vốn vô tâm vô cảm như anh kể từ khi sinh ra cũng phải thấy cảm động, cảm thấy tin tưởng vào tình yêu. Anh không phủ nhận rằng có những lúc, cô gái kia cũng đồng dạng đã hy sinh rất nhiều vì ký chủ nhà mình, tin tưởng anh ấy hết mực, thậm chí là giao phó tính mạng mình cho đối phương; nhưng nói gì thì nói, sau quá nhiều lần chứng kiến Quân hy sinh thầm lặng vì đối phương, cơn tức giận trong Lance vẫn là đã bùng nổ.
Giống như là cảm thấy uất ức thay Quân vậy.
Anh làm nhiều điều như vậy lại không chịu chủ động nói ra.
Đến khi anh muốn chủ động nói ra thì lại vì cái quy tắc mà Thiên Đạo đề ra mà lại không thể.
Lance hiếm hoi tức giận, lần này lại tức mãi không nguôi. Đã thế, ngay lúc này Quân còn tiếp tục phân phó, “Lance, giúp anh tra xem tổ chương trình có quay được chứng cớ gì không.”
Lance càng thêm khó chịu, hậm hực đáp, “Em biết rồi.”
“L888, rà soát nội dung ghi hình, tìm khoảnh khắc Du Linh bị ngã.”
“Rõ,” một âm thanh lạnh tanh gọn ghẽ vang lên.
Nhìn hàng loạt các số liệu chạy nhanh trên màn hình, nỗi hậm hực trong lòng Lance mãi không thể hạ xuống được. Cuối cùng không nhịn nổi nữa, anh liền quyết định tạm thời ‘bỏ bê’ ký chủ, quay qua kết nối với ‘đồng nghiệp’.
Ellie bên này đang cùng với L44 rà soát lại những đoạn ghi hình mà tổ chương trình đã quay được trong hôm nay. Bởi vì biết được đại khái thời gian cần kiểm tra nên rất nhanh, một người một AI đã tìm được đoạn ghi hình quay lại hình ảnh mấu chốt khi ấy. Trong mắt Ellie lóe lên tia hưng phấn, vội vàng bảo L44 sao chép đoạn ghi hình.
Đợi đến lúc thanh sao chép chạy hết, giọng nói máy móc của L44 vang lên, “Đã sao chép xong, xin hỏi có muốn lưu hay không?”
Ellie hé môi, một chữ ‘Lưu’ còn chưa kịp nói ra thì trước màn hình đột nhiên thay đổi, hiện lên hình ảnh đã kết nối vô tuyến.
Cùng lúc đó, một âm thanh nam tính mang theo oán giận vang lên, “Ellie!!! Thật sự là tức chết tôi mà! Cô có biết ký chủ nhà tôi vừa mới làm cái gì không?!”
Ellie bị dọa nhảy dựng lên, mấy giây sau nhận thức được chuyện gì vừa mới xảy ra, trong lòng cô liền như có ngọn lửa bùng lên, nghiến răng nghiến lợi nói, “Lance!!! Anh tính dọa chết tôi đấy à?!”
Đáng lẽ cô không nên thiết lập chế độ tự động kết nối cuộc gọi từ anh ta!
“L—làm gì có…” Nhận ra được mình khiến cô tức giận, Lance không khỏi có chút chột dạ, “Tôi chỉ là quá… cảm thấy quá uất ức cho anh Quân nhà tôi mà thôi! Cô có biết vừa rồi anh ấy đã làm gì không?”
Ellie đảo mắt, không trả lời anh ngay mà trước hết nói, “L44, lưu bản sao chép.”
“Rõ.”
Nghe được hai câu này, Lance hiểu rõ vì sao Ellie lại tức giận như vậy, càng thêm chột dạ xoa mặt.
“Nói đi, rốt cuộc ký chủ nhà anh đã làm gì?” Sau khi thấy bản sao chép đã được lưu cẩn thận, Ellie mới rảnh rỗi chú ý đến Lance.
Chọc đến yếu điểm, Lance một lần nữa gào lên, “Anh ấy vì ký chủ nhà cô mà mua bùa chắn và bùa tàng hình đó cô biết không!!”
“Không phải chỉ---”
“Là loại siêu siêu cấp, siêu siêu đặc biệt đó!!!”
Nửa câu cuối nháy mắt tắc nghẹn trong cổ họng Ellie.
Cô ngây người, đầu óc đình trệ hai giây, không dám tin tưởng lắp bắp hỏi lại, “L—là cái loại… kia sao? Cả hai món…?”
“Chứ còn gì nữa! Tôi biết anh ấy muốn bảo vệ ký chủ nhà cô, cũng là do anh ấy tự nguyện, ký chủ nhà cô không có ép buộc gì, hơn nữa trước giờ loại việc này anh ấy đã làm nhiều rồi, tôi cũng quen rồi, nhưng lần này giống mấy lần trước sao? Giống sao?! Giống thế nào được chứ!! Vậy mà ký chủ nhà cô lại không biết gì cả! Làm tôi tức quá đi mà! Cái thể loại quy tắc ch--- Khụ!” Suýt nữa đã lỡ miệng chửi cả Thiên Đạo, Lance vội vàng ghì cương trước vực thẳm.
Trong lúc Lance còn đang sa sả phát tiết nỗi bức xúc trong lòng mình, Ellie lại gấp gáp đi rà soát hệ thống cửa hàng. Vào thẳng mục top vật phẩm đặc biệt, Ellie lập tức nhìn thấy hai món đồ mà Lance nhắc tới mới vừa rồi trên đấy. Nhìn đến phần giá cả của bọn chúng, bàn tay Ellie run rẩy nhẹ.
Cô đã hiểu rồi…
Một lá bùa chắn có thể tạo ra lá chắn xung quanh vật cần bảo hộ, ngăn cản bất cứ thứ gì tiếp xúc với vật thể ấy, có thể cách không sử dụng, không có thời gian phát động, không thể bị phá vỡ, có hiệu quả trong vòng mười lăm phút, chỉ có thể sử dụng một lần.
Cộng với một lá bùa tàng hình, khi sử dụng lên một vật sẽ có khả năng biến tất cả mọi thứ, từ trong ra ngoài, của vật ấy trở nên vô hình, không cần thời gian phát động, không thể bị ngoại lực phá vỡ, có thể tự do hành động trong lúc sử dụng, có hiệu quả trong vòng mười lăm phút, chỉ có thể sử dụng một lần.
Cho nên.
Du Linh không hề gặp may.
Mà là do Quân đã đánh đổi để bảo vệ chị ấy.
Bỏ ra bốn mươi điểm sinh lực, giúp thân thể của chị ấy khi ngã xuống không bị tiếp xúc với nước, từ đó không bị lộ đuôi cá. Lại bỏ thêm bốn mươi điểm sinh lực, biến lá bùa bảo hộ trở thành vô hình, không bị những người khác phát hiện.
Chất vải của quần legging mà Du Linh đang mặc thuộc dạng nhanh khô. Cho dù mười lăm phút sau hai loại bùa đều hết hạn thì lúc ấy quần của cô cũng đã khô rồi.
Anh đều đã tính toán chu toàn hết rồi.
Tâm tình Ellie nhất thời trở nên phức tạp, không biết nên nói thế nào.
“Ellie? Cô còn nghe không vậy??” Qua một lúc không thấy Ellie phản ứng lại, Lance nghi ngờ dò hỏi.
Ellie hít sâu một hơi, mở miệng, “Tôi hiểu tâm tình của anh.”
Lance ngạc nhiên trợn to mắt, không ngờ rằng cô sẽ không như mọi khi bênh vực ký chủ của cô mà lại chọn đồng tình cho ký chủ nhà mình.
“Nếu chị Linh làm như vậy, chắc là tôi cũng sẽ tức giận lắm…” Ellie phức tạp lẩm bẩm, “Nhưng mà, anh cũng không thể vì thế mà trách chị ấy được. Tôi biết chắc nếu chị ấy biết anh ấy đã làm gì, chị ấy nhất định sẽ không đồng ý để cho anh ấy làm như vậy.”
“Đương nhiên là tôi biết rồi!” Lance vội vàng nói, “Tôi nói với cô không phải là muốn trách cứ gì cô ấy, chỉ là… tôi quá bức xúc thôi cô hiểu không? Tự nhiên tôi cứ thấy khó chịu bực bội kiểu gì ấy…”
Không biết phải diễn tả thế nào, Lance bực bội vò đầu.
Trong chuyện này không có ai đúng ai sai cả, nhưng Lance vẫn vô cùng khó chịu khi chứng kiến cảnh ấy.
Ellie nhìn màn hình vài giây, sau đấy bỗng nhiên đổi giọng, nhếch miệng ẩn ý hỏi, “Cho nên anh liền tìm tôi để xả nỗi bức xúc ra sao? Anh xem tôi là thùng rác đấy à?”
Cả người Lance nháy mắt cứng đờ. Một dự cảm bất an bỗng chốc đổ ụp xuống.
“L—làm gì có…!!!” Lance chộp người tới trước bàn làm việc, luống cuống giải thích, “Tôi chỉ là… chỉ là…”
“Chỉ là sao?”
Nghe thấy âm thanh cô lạnh nhạt, Lance càng thêm cuống, bao nhiêu bực tức khi trước bỗng chốc đều bay hết, lúc này chỉ còn lại sự sốt ruột và khẩn trương mà anh không thể nào hiểu nổi.
“Chỉ là muốn nói cho cô biết thôi!”
Mấy giây im lặng trôi qua, Lance cho rằng cô không tin mình, chỉ đành tiếp tục giải thích, “Thật đấy! Ai lại xem cô như thùng rác chứ. Tôi cũng chỉ là muốn…”
Đang nói nửa chừng, Lance đột nhiên im bặt.
Trong mắt anh hiện lên vẻ hiểu rõ.
Anh chống tay lên bàn, gục đầu xuống, nhắm mắt bật cười bất đắc dĩ, khẽ lắc đầu.
Thật là…
Thế mà lại bị cô lừa rồi.
Ellie ở phía bên kia không hề biết Lance đã phát hiện ra cô chỉ đang trêu đùa anh, ôm tâm trạng hí hửng vừa nghịch tóc mình vừa lạnh giọng hỏi, “Sao? Muốn làm gì?”
Lance nghe được thì nhếch môi cười. Anh khẽ ngẩng đầu nhìn lên màn hình, cố ý hạ thấp giọng trả lời, “Muốn tìm cớ để nói chuyện với em mà thôi.”
Sau đấy, anh thầm đếm nhẩm trong đầu.
Đến giây thứ ba, quả nhiên nghe thấy thanh âm tức giận của cô vang lên, “Ai thèm nói chuyện với anh chứ!!!”
Nhìn thông báo cuộc gọi đã kết thúc trên màn hình, Lance sung sướng bật cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.