Chương 333: Em có thể tiếp tục bao nuôi anh không? (22)
StellaLucia
22/08/2023
Nhìn màn hình trở lại như bình thường, Ellie tức đến thở hồng hộc, lại không ý thức được hai bên vành tai của mình đang đỏ rực lên.
Giọng nói trầm thấp quyến rũ một cách kỳ lạ kia cứ quanh quẩn trong đầu cô mãi không dứt, lặp đi lặp lại câu nói cuối cùng của anh, khiến cho cô như muốn điên lên.
Ellie thẹn quá hóa giận dậm dậm chân, “Đáng lẽ ban nãy mình không nên tốt bụng giúp anh ta đánh lạc sự chú ý, cứ để anh ta tự tức giận đến chết luôn đi!!!”
“Ellie.”
Du Linh bỗng gọi một tiếng, không hiểu sao Ellie lại chợt cảm thấy có chút chột dạ. Lửa giận trong lòng nháy mắt như bị dội nước, cô vội vàng điều chỉnh lại tâm thái, trả lời Du Linh, “Em đây. Sao vậy chị?”
Du Linh nhẹ mím khóe môi, đặt tay lên trên đùi mình, cảm nhận độ ẩm còn sót lại không nhiều trên đó, chần chừ nói, “Chị cứ thấy kỳ kỳ thế nào ấy… Chân chị…”
Cho rằng cô đoán ra cái gì, Ellie khó tránh khỏi hơi chút khẩn trương, vội vàng hỏi, “Chân chị làm sao cơ?”
Du Linh nhẹ xoa đùi mình, phức tạp nói, “Không có gì… Em—”
“Thôi, không có gì,” cô thở dài.
Lúc mới bị ngã, vì còn đang hốt hoảng nên cô không để ý nhiều. Đợi đến khi được Quân ôm lên bờ, biết rằng mình vẫn chưa bị lộ, tinh thần cô mới chậm rãi an ổn lại. Cũng nhờ vậy, cô mới chợt nhận ra cảm xúc của chân mình không đúng lắm.
Chính cô cũng không biết phải mô tả thế nào, bởi vì cô vẫn cảm nhận được quần mình mát mát do bị ẩm, nhưng lại cứ thiếu thiếu gì đó.
Giống như chạm vào nước nhưng lại không thật sự chạm vào nước vậy.
Vốn cô định hỏi Ellie xem thân thể mình có xảy ra chuyện gì khác thường không, nhưng trên lý thuyết thì L44 sẽ luôn kiểm tra chỉ số cơ thể cô hai mươi tư trên bảy; nếu có điều gì khác thường thì đã không đến lượt cô phải hỏi rồi.
Cho nên Du Linh liền thôi, chỉ cho rằng là do bản thân vẫn còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại nên mới nghi thần nghi quỷ.
Ở bên kia, đạo diễn thấy đã được mười phút, liền cầm loa gọi sáu vị khách mời còn đang nghỉ ngơi ở xung quanh trở về hồ bơi để tiếp tục ghi hình.
Du Linh thấy tổ chương trình không hỏi han mình trước xem đã ổn chưa mà đã trực tiếp kêu gọi ghi hình thì cũng không tức giận, đưa khăn cho Trần Tiểu Noãn rồi đi về phía hồ bơi.
Tuy rằng cô đã đạt được giải, cũng có thực lực, nhưng tuổi nghề quá ít, cho nên bọn họ mới chỉ cho một chút tôn trọng cùng nể mặt mà thôi.
Đợi thêm một quãng thời gian, loại tình huống này sẽ không xảy ra nữa.
Sáu người tiếp tục ghi hình, lần này lại thuận lợi một cách kinh ngạc, không còn tai nạn bất ngờ nào diễn ra nữa. Sau khi hoàn thành công việc, mọi người tạm biệt nhau rồi rời đi. Đứng ở cửa khu vui chơi, Du Linh và Doãn Hựu Đình hẹn nhanh một buổi gặp nhau để thảo luận về chuyện sáng tác ca khúc cho kỳ này, sau đó cùng nói tạm biệt rồi rời đi.
Ngồi ở trên xe, Trần Tiểu Noãn phụ trách lái xe, Du Linh và Quân đều ngồi ở hàng ghế sau, người trước thì nhắm mắt dưỡng thần, người sau lại bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước, thế nhưng ánh mắt lại vẫn thỉnh thoảng không kiềm chế được mà liếc sang bên cạnh.
Bầu không khí trong xe vốn đang êm đềm tĩnh lặng, đột nhiên, Du Linh mở mắt, mà ánh mắt của người bên cạnh cũng đột ngột biến lạnh lẽo.
Bầu không khí trong xe bất tri bất giác trầm xuống.
Du Linh lấy điện thoại ra, gọi đi.
“Alo? Chị nghe này. Có chuyện gì à?”
“Chị bảo người bên công ty chú ý một chút. Sắp tới có khả năng cao sẽ có kẻ nói xấu em trên mạng.”
Tôn Nhã ở đầu dây bên kia lập tức nghiêm túc, hỏi cô, “Sao em biết được? Hôm nay đã xảy ra chuyện gì à?”
Du Linh kể lại chuyện mình bị ngã và điểm kỳ lạ lúc ấy, kể cả chuyện Quân ôm cô ra ngoài sau đó nữa. Tôn Nhã rất nhanh đã bắt được trọng điểm, “Chị biết rồi, chị sẽ bảo bọn họ chú ý. Em hẳn là không có việc gì chứ?”
“Em không sao, còn có Quân và Tiểu Noãn ở đây với em mà.”
“Ừ, sau này em nhớ cẩn thận hơn, đặc biệt là lúc không có chị bên cạnh.”
“Vâng, em biết rồi.”
Cúp điện thoại, Du Linh bảo Ellie sử dụng tài khoản của mình gửi đoạn ghi hình mà hai người họ đã tìm được cho Tôn Nhã.
Không bao lâu sau, Tôn Nhã đã nhắn trở lại.
[Sao em có được đoạn video này vậy?]
Du Linh nhanh chóng đáp lời, [Em nhờ bên tổ chương trình thôi. Phải nhanh tay để còn nắm được chứng cứ có lợi chứ.]
[Xuất sắc!! Có cái này rồi chúng ta còn sợ gì nữa. Em yên tâm đi.]
Sau khi đưa Du Linh và Quân về đến nhà, Trần Tiểu Noãn nói chào tạm biệt rồi rời đi.
Du Linh tiến thẳng đến bên ghế sô pha ngồi xuống. Cô ngả đầu ra sau, cánh tay dang ra ôm lấy thành ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại, tự kiểm điểm lại bản thân.
Lần này nguyên chủ mà cô xuyên vào có tính cách khá khác biệt so với bản thân cô, khiến cho cô vẫn luôn khó mà hoàn toàn trở thành nguyên chủ. Nếu là ở thế giới khác thì thôi không nói làm gì, chỉ cần vẫn hoàn thành nhiệm vụ và không để bản thân bị phát hiện là được.
Nhưng thế giới này lại không đơn giản như vậy.
Cô còn phải bảo vệ thân phận của mình.
Cũng chính bởi vì không hoàn toàn trở thành nguyên chủ nên cô mới không đủ cảnh giác, cũng không đủ sợ hãi. Nếu nguyên chủ vẫn còn trong cơ thể này, dưới việc vừa mới bị một người thật thật giả giả đe dọa rằng đã biết bí mật của bản thân, cô sẽ còn dám tham gia một chương trình mà mình sẽ phải xuống nước sao?
Câu trả lời đã quá rõ ràng.
Tai nạn lần này, nếu không phải vì mình may mắn, không biết độ khó khăn của thế giới này đã bị chính mình nâng thành cấp độ gì nữa.
“Em… đang gặp vấn đề gì sao?”
Âm thanh vang lên khiến Du Linh tạm thời ngưng lại chuyện kiểm điểm. Cô ngồi thẳng lại, mở mắt nhìn anh, thấy dáng vẻ chần chừ lo lắng của anh liền đoán được hẳn là bộ dáng của mình vừa rồi đã khiến anh cho rằng mình đang gặp chuyện phiền phức khó giải quyết nào đó.
Cô nhẹ mỉm cười, lắc đầu trả lời, “Không có, chỉ là tôi đang tự kiểm điểm bản thân mà thôi.”
Quân bước đến chỗ cô, ngồi xuống vị trí cách cô khoảng một cánh tay.
“Em đừng tự trách mình. Làm nghề này có rất nhiều bất đắc dĩ, không phải lúc nào cũng có thể tránh xa nước được. Có sai cũng là do kẻ hãm hại em sai.”
Du Linh cười nhẹ, không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Thấy cánh môi Quân hơi động đậy, biết anh vẫn còn muốn an ủi mình, cô liền trước một bước mở miệng, “Tôi hiểu ý anh, chỉ là bản thân tôi vẫn nên cẩn thận hơn. Như vậy cũng không có hại gì, đúng không?”
“…Ừm.” Trầm mặc hai giây, Quân bỗng ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm túc nói, “Cho dù có chuyện gì thì vẫn có tôi ở đây. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ em. Nếu em cần giúp gì hoặc gặp khó khăn gì thì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp em!”
Bị ánh mắt tràn đầy chân thành và thật tâm của anh chiếu tới, trái tim Du Linh chợt hẫng một nhịp.
Cô hơi cụp ánh mắt, không nói gì. Ngay lúc Quân lo lắng không biết có phải mình đã nói lời quá lộ liễu khiến cô khó xử hay không thì đột nhiên Du Linh nâng mắt nhìn anh, trong đáy mắt như ẩn như hiện ý tứ trêu chọc.
“Dạo này anh càng ngày càng tốt với tôi, chẳng lẽ… anh đang theo đuổi tôi sao?”
Bị hỏi bất ngờ, Quân không kịp chuẩn bị tâm lý, hai vành tai nhẹ đỏ lên. Thế nhưng anh cũng không định chối bỏ, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô, mang theo chút khẩn trương gật đầu, “Có thể không?”
Nói xong, như sợ cô không đồng ý, Quân vội vàng thêm vào, “Tuy rằng hiện tại tôi chỉ là vệ sĩ của em, ăn nhờ ở đậu em, lại còn mất trí nhớ, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để trở nên tốt hơn, trở nên xứng đáng với em hơn. Em… đừng từ chối tôi ngay, cho tôi cơ hội để chứng minh, có được không?”
Đối diện với bộ dáng cẩn trọng khẩn trương của anh, nhịp tim Du Linh không thể khống chế được mà điên cuồng gia tốc. Nơi lòng bàn tay cũng khẽ nhói lên theo từng tia xúc động, khiến cô suýt chút nữa đã không nhịn được cũng thổ lộ lòng mình theo.
Cô kiềm chế lại chú nai con đang nhảy loạn trong lòng mình, hai mắt khẽ nheo lại mỉm cười nhìn anh, uể oải chống cằm nói, “Được.”
*
Hai ngày sau, tập hai của Thử Tài Sáng Tác lên sóng. Ba bài hát đầu tiên được sáng tác trong chương trình đều có giai điệu dễ nghe, lời bài hát cũng mượt mà có nghĩa, cho nên rất nhanh cả sáu thí sinh đều hot lên. Lượt theo dõi trên trang cá nhân của từng người đều tăng lên ít nhiều, đặc biệt là Doãn Hựu Đình và Du Linh, bởi vì sau tập này, fan couple của hai người bỗng nhiên nổi lên như nấm sau mưa.
Tài năng của bọn họ không thua kém gì bên fan couple của Du Linh và Quân, có thể cắt ghép biến tấu những khoảnh khắc vô cùng bình thường trở nên ngọt ngào ấm áp đến không tưởng nổi. Cũng chính vì thế mà làm cho Quân vốn đang có tâm trạng vô cùng tốt bởi vì đã thổ lộ thành công (một nửa) phải ghen tị đến chua đắng trong lòng.
Thế nhưng, Du Linh gặp gỡ Doãn Hựu Đình cũng là vì công việc nên anh không thể nói cái gì. Mỗi lần cùng cô đến chỗ hẹn, anh chỉ có thể thầm cầu nguyện cho linh cảm của bọn họ mau xuất hiện một chút, để bọn họ mau mau viết xong bài hát đi.
Lại mấy ngày nữa trôi qua, Du Linh cùng năm người khác tập hợp để quay tập bốn, cũng chính là phần thi đấu thứ hai.
Giọng nói trầm thấp quyến rũ một cách kỳ lạ kia cứ quanh quẩn trong đầu cô mãi không dứt, lặp đi lặp lại câu nói cuối cùng của anh, khiến cho cô như muốn điên lên.
Ellie thẹn quá hóa giận dậm dậm chân, “Đáng lẽ ban nãy mình không nên tốt bụng giúp anh ta đánh lạc sự chú ý, cứ để anh ta tự tức giận đến chết luôn đi!!!”
“Ellie.”
Du Linh bỗng gọi một tiếng, không hiểu sao Ellie lại chợt cảm thấy có chút chột dạ. Lửa giận trong lòng nháy mắt như bị dội nước, cô vội vàng điều chỉnh lại tâm thái, trả lời Du Linh, “Em đây. Sao vậy chị?”
Du Linh nhẹ mím khóe môi, đặt tay lên trên đùi mình, cảm nhận độ ẩm còn sót lại không nhiều trên đó, chần chừ nói, “Chị cứ thấy kỳ kỳ thế nào ấy… Chân chị…”
Cho rằng cô đoán ra cái gì, Ellie khó tránh khỏi hơi chút khẩn trương, vội vàng hỏi, “Chân chị làm sao cơ?”
Du Linh nhẹ xoa đùi mình, phức tạp nói, “Không có gì… Em—”
“Thôi, không có gì,” cô thở dài.
Lúc mới bị ngã, vì còn đang hốt hoảng nên cô không để ý nhiều. Đợi đến khi được Quân ôm lên bờ, biết rằng mình vẫn chưa bị lộ, tinh thần cô mới chậm rãi an ổn lại. Cũng nhờ vậy, cô mới chợt nhận ra cảm xúc của chân mình không đúng lắm.
Chính cô cũng không biết phải mô tả thế nào, bởi vì cô vẫn cảm nhận được quần mình mát mát do bị ẩm, nhưng lại cứ thiếu thiếu gì đó.
Giống như chạm vào nước nhưng lại không thật sự chạm vào nước vậy.
Vốn cô định hỏi Ellie xem thân thể mình có xảy ra chuyện gì khác thường không, nhưng trên lý thuyết thì L44 sẽ luôn kiểm tra chỉ số cơ thể cô hai mươi tư trên bảy; nếu có điều gì khác thường thì đã không đến lượt cô phải hỏi rồi.
Cho nên Du Linh liền thôi, chỉ cho rằng là do bản thân vẫn còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại nên mới nghi thần nghi quỷ.
Ở bên kia, đạo diễn thấy đã được mười phút, liền cầm loa gọi sáu vị khách mời còn đang nghỉ ngơi ở xung quanh trở về hồ bơi để tiếp tục ghi hình.
Du Linh thấy tổ chương trình không hỏi han mình trước xem đã ổn chưa mà đã trực tiếp kêu gọi ghi hình thì cũng không tức giận, đưa khăn cho Trần Tiểu Noãn rồi đi về phía hồ bơi.
Tuy rằng cô đã đạt được giải, cũng có thực lực, nhưng tuổi nghề quá ít, cho nên bọn họ mới chỉ cho một chút tôn trọng cùng nể mặt mà thôi.
Đợi thêm một quãng thời gian, loại tình huống này sẽ không xảy ra nữa.
Sáu người tiếp tục ghi hình, lần này lại thuận lợi một cách kinh ngạc, không còn tai nạn bất ngờ nào diễn ra nữa. Sau khi hoàn thành công việc, mọi người tạm biệt nhau rồi rời đi. Đứng ở cửa khu vui chơi, Du Linh và Doãn Hựu Đình hẹn nhanh một buổi gặp nhau để thảo luận về chuyện sáng tác ca khúc cho kỳ này, sau đó cùng nói tạm biệt rồi rời đi.
Ngồi ở trên xe, Trần Tiểu Noãn phụ trách lái xe, Du Linh và Quân đều ngồi ở hàng ghế sau, người trước thì nhắm mắt dưỡng thần, người sau lại bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước, thế nhưng ánh mắt lại vẫn thỉnh thoảng không kiềm chế được mà liếc sang bên cạnh.
Bầu không khí trong xe vốn đang êm đềm tĩnh lặng, đột nhiên, Du Linh mở mắt, mà ánh mắt của người bên cạnh cũng đột ngột biến lạnh lẽo.
Bầu không khí trong xe bất tri bất giác trầm xuống.
Du Linh lấy điện thoại ra, gọi đi.
“Alo? Chị nghe này. Có chuyện gì à?”
“Chị bảo người bên công ty chú ý một chút. Sắp tới có khả năng cao sẽ có kẻ nói xấu em trên mạng.”
Tôn Nhã ở đầu dây bên kia lập tức nghiêm túc, hỏi cô, “Sao em biết được? Hôm nay đã xảy ra chuyện gì à?”
Du Linh kể lại chuyện mình bị ngã và điểm kỳ lạ lúc ấy, kể cả chuyện Quân ôm cô ra ngoài sau đó nữa. Tôn Nhã rất nhanh đã bắt được trọng điểm, “Chị biết rồi, chị sẽ bảo bọn họ chú ý. Em hẳn là không có việc gì chứ?”
“Em không sao, còn có Quân và Tiểu Noãn ở đây với em mà.”
“Ừ, sau này em nhớ cẩn thận hơn, đặc biệt là lúc không có chị bên cạnh.”
“Vâng, em biết rồi.”
Cúp điện thoại, Du Linh bảo Ellie sử dụng tài khoản của mình gửi đoạn ghi hình mà hai người họ đã tìm được cho Tôn Nhã.
Không bao lâu sau, Tôn Nhã đã nhắn trở lại.
[Sao em có được đoạn video này vậy?]
Du Linh nhanh chóng đáp lời, [Em nhờ bên tổ chương trình thôi. Phải nhanh tay để còn nắm được chứng cứ có lợi chứ.]
[Xuất sắc!! Có cái này rồi chúng ta còn sợ gì nữa. Em yên tâm đi.]
Sau khi đưa Du Linh và Quân về đến nhà, Trần Tiểu Noãn nói chào tạm biệt rồi rời đi.
Du Linh tiến thẳng đến bên ghế sô pha ngồi xuống. Cô ngả đầu ra sau, cánh tay dang ra ôm lấy thành ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại, tự kiểm điểm lại bản thân.
Lần này nguyên chủ mà cô xuyên vào có tính cách khá khác biệt so với bản thân cô, khiến cho cô vẫn luôn khó mà hoàn toàn trở thành nguyên chủ. Nếu là ở thế giới khác thì thôi không nói làm gì, chỉ cần vẫn hoàn thành nhiệm vụ và không để bản thân bị phát hiện là được.
Nhưng thế giới này lại không đơn giản như vậy.
Cô còn phải bảo vệ thân phận của mình.
Cũng chính bởi vì không hoàn toàn trở thành nguyên chủ nên cô mới không đủ cảnh giác, cũng không đủ sợ hãi. Nếu nguyên chủ vẫn còn trong cơ thể này, dưới việc vừa mới bị một người thật thật giả giả đe dọa rằng đã biết bí mật của bản thân, cô sẽ còn dám tham gia một chương trình mà mình sẽ phải xuống nước sao?
Câu trả lời đã quá rõ ràng.
Tai nạn lần này, nếu không phải vì mình may mắn, không biết độ khó khăn của thế giới này đã bị chính mình nâng thành cấp độ gì nữa.
“Em… đang gặp vấn đề gì sao?”
Âm thanh vang lên khiến Du Linh tạm thời ngưng lại chuyện kiểm điểm. Cô ngồi thẳng lại, mở mắt nhìn anh, thấy dáng vẻ chần chừ lo lắng của anh liền đoán được hẳn là bộ dáng của mình vừa rồi đã khiến anh cho rằng mình đang gặp chuyện phiền phức khó giải quyết nào đó.
Cô nhẹ mỉm cười, lắc đầu trả lời, “Không có, chỉ là tôi đang tự kiểm điểm bản thân mà thôi.”
Quân bước đến chỗ cô, ngồi xuống vị trí cách cô khoảng một cánh tay.
“Em đừng tự trách mình. Làm nghề này có rất nhiều bất đắc dĩ, không phải lúc nào cũng có thể tránh xa nước được. Có sai cũng là do kẻ hãm hại em sai.”
Du Linh cười nhẹ, không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Thấy cánh môi Quân hơi động đậy, biết anh vẫn còn muốn an ủi mình, cô liền trước một bước mở miệng, “Tôi hiểu ý anh, chỉ là bản thân tôi vẫn nên cẩn thận hơn. Như vậy cũng không có hại gì, đúng không?”
“…Ừm.” Trầm mặc hai giây, Quân bỗng ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm túc nói, “Cho dù có chuyện gì thì vẫn có tôi ở đây. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ em. Nếu em cần giúp gì hoặc gặp khó khăn gì thì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp em!”
Bị ánh mắt tràn đầy chân thành và thật tâm của anh chiếu tới, trái tim Du Linh chợt hẫng một nhịp.
Cô hơi cụp ánh mắt, không nói gì. Ngay lúc Quân lo lắng không biết có phải mình đã nói lời quá lộ liễu khiến cô khó xử hay không thì đột nhiên Du Linh nâng mắt nhìn anh, trong đáy mắt như ẩn như hiện ý tứ trêu chọc.
“Dạo này anh càng ngày càng tốt với tôi, chẳng lẽ… anh đang theo đuổi tôi sao?”
Bị hỏi bất ngờ, Quân không kịp chuẩn bị tâm lý, hai vành tai nhẹ đỏ lên. Thế nhưng anh cũng không định chối bỏ, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô, mang theo chút khẩn trương gật đầu, “Có thể không?”
Nói xong, như sợ cô không đồng ý, Quân vội vàng thêm vào, “Tuy rằng hiện tại tôi chỉ là vệ sĩ của em, ăn nhờ ở đậu em, lại còn mất trí nhớ, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để trở nên tốt hơn, trở nên xứng đáng với em hơn. Em… đừng từ chối tôi ngay, cho tôi cơ hội để chứng minh, có được không?”
Đối diện với bộ dáng cẩn trọng khẩn trương của anh, nhịp tim Du Linh không thể khống chế được mà điên cuồng gia tốc. Nơi lòng bàn tay cũng khẽ nhói lên theo từng tia xúc động, khiến cô suýt chút nữa đã không nhịn được cũng thổ lộ lòng mình theo.
Cô kiềm chế lại chú nai con đang nhảy loạn trong lòng mình, hai mắt khẽ nheo lại mỉm cười nhìn anh, uể oải chống cằm nói, “Được.”
*
Hai ngày sau, tập hai của Thử Tài Sáng Tác lên sóng. Ba bài hát đầu tiên được sáng tác trong chương trình đều có giai điệu dễ nghe, lời bài hát cũng mượt mà có nghĩa, cho nên rất nhanh cả sáu thí sinh đều hot lên. Lượt theo dõi trên trang cá nhân của từng người đều tăng lên ít nhiều, đặc biệt là Doãn Hựu Đình và Du Linh, bởi vì sau tập này, fan couple của hai người bỗng nhiên nổi lên như nấm sau mưa.
Tài năng của bọn họ không thua kém gì bên fan couple của Du Linh và Quân, có thể cắt ghép biến tấu những khoảnh khắc vô cùng bình thường trở nên ngọt ngào ấm áp đến không tưởng nổi. Cũng chính vì thế mà làm cho Quân vốn đang có tâm trạng vô cùng tốt bởi vì đã thổ lộ thành công (một nửa) phải ghen tị đến chua đắng trong lòng.
Thế nhưng, Du Linh gặp gỡ Doãn Hựu Đình cũng là vì công việc nên anh không thể nói cái gì. Mỗi lần cùng cô đến chỗ hẹn, anh chỉ có thể thầm cầu nguyện cho linh cảm của bọn họ mau xuất hiện một chút, để bọn họ mau mau viết xong bài hát đi.
Lại mấy ngày nữa trôi qua, Du Linh cùng năm người khác tập hợp để quay tập bốn, cũng chính là phần thi đấu thứ hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.