Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 118: Sư phụ, chúng ta kết hôn đi! (21)

StellaLucia

22/08/2023

Lúc tu luyện trong Huyền Băng động, Vương Hiểu Linh cũng không ngồi đối diện với hắn nữa mà chọn một góc cách xa hắn nhất ngồi xuống, hại Lãnh Quân phức tạp nhìn nàng một hồi lâu. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không mở miệng, trầm mặc ngồi xuống vị trí của mình tu luyện.

Lúc đến giờ ăn trưa, Vương Hiểu Linh lại tự động đứng dậy đi đến thiện phòng, Lãnh Quân khẽ mở mắt nhìn theo nàng, chỉ đến khi bóng nàng đã khuất mới thu lại ánh mắt. Hắn rũ mi, hai mắt thâm trầm âm u, lặng người ngồi ở giữa Huyền Băng động khiến hắn trông có chút tịch mịch cô đơn.

Vương Hiểu Linh tất nhiên không biết điều này, từ ngày đầu tiên sau khi trở về từ Vạn Vạn lâm, nàng đã không còn sinh hoạt cùng hắn nữa. Lúc hắn ngỏ ý cùng đi ăn với nàng, nàng đã dứt khoát từ chối, nói rằng không muốn làm phiền hắn. Không chỉ mỗi ăn trưa, mà buổi tối mỗi ngày, nàng cũng sẽ đều tự đi ngủ một mình, không cần hắn theo mình, sáng sớm nếu có ăn sáng nàng cũng sẽ không gọi hắn cùng đi.

Mấy ngày liên tục như vậy, Lãnh Quân sao có thể không nhận ra được nàng đang cố ý giữ khoảng cách với mình chứ?

Bọn họ vốn nên là thế này ngay từ ban đầu. Nam nữ thụ thụ bất tương thân, hắn lại là sư phụ của nàng, nếu bọn họ không giữ chừng mực, bị người ngoài hiểu lầm, người bị tổn thương sẽ chỉ có một mình nàng mà thôi. Hiện tại thấy nàng hành động như vậy, đáng lẽ hắn nên vui vẻ và hài lòng mới phải…

Nhưng tại sao tâm hắn lại trống rỗng và khó chịu như thế này…

*

Ở bên này, Vương Hiểu Linh vừa bước chân vào thiện phòng liền thấy tại chiếc bàn quen thuộc mà nàng hay ngồi có một nam nhân đã ngồi sẵn, đang mỉm cười vẫy tay với nàng.

Nàng hơi cười đáp lại, sau đó bước đến chỗ hắn rồi ngồi xuống ghế đối diện, “Ngươi lại vẫn tới sớm như vậy.”

Thương Kỳ cười ôn hòa đáp, “Cũng không thể nào để ngươi chờ đợi được, đúng không?”

Vương Hiểu Linh cười cười, không thực sự cho là vậy nói, “Cũng chỉ là một bữa cơm mà thôi, ngươi không cần nghiêm túc như vậy.”

Nụ cười trên mặt Thương Kỳ hơi cứng lại, nhưng lúc này Vương Hiểu Linh đã cúi đầu dùng cơm nên không nhìn thấy được.

Từ lúc nàng không cho Lãnh Quân đi theo nữa, nàng đã vô tình gặp được Thương Kỳ ở thiện phòng. Hắn chủ động bắt chuyện với nàng trước, chủ yếu là chúc mừng nàng trở thành quan môn đệ tử của Lãnh Quân và tu vi đã lên Tâm Động kỳ, sau đó lại ngỏ lời cùng ăn trưa với nàng.

Vương Hiểu Linh thấy hắn không có ý xấu, lúc trước hắn cũng đã giúp đỡ nguyên chủ một hai lần nên cũng không từ chối, dẫn đến hiện tại thành ra như vậy.

“Hiểu Linh? Ngươi có nghe ta nói gì không?”

Vương Hiểu Linh hơi giật mình, bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, có chút ngại ngùng nhìn hắn, “Xin lỗi, ngươi vừa nói gì cơ?”

Thương Kỳ mím môi trầm mặc nhìn nàng, cuối cùng có chút mất mát nói, “Có vẻ như ngươi không thích nói chuyện với ta cho lắm…”

Vương Hiểu Linh có chút chột dạ, chớp mắt vô tội hỏi hắn, “Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?”

Trong đầu thực ra lại nghĩ thầm, ngươi nói đúng rồi đấy.

Nàng tất nhiên không ghét gì hắn, nên ban đầu mới vì lịch sự mà đồng ý cùng hắn ăn cơm. Nhưng lúc đó nàng chỉ cho rằng bọn họ ăn một bữa là xong, không ngờ qua ngày hôm sau lại thấy hắn ngồi ở bàn của nàng đợi sẵn. Hơn nữa hắn cũng đã nhận ra nàng đã nhìn thấy hắn, chẳng lẽ nàng còn có thể giả vờ mắt mù chọn bàn khác để ngồi sao?

Nàng không biết gì về hắn, hai người không có tiếng nói chung nên lúc ngồi cùng nhau khá gượng gạo, huống chi hiện tại nàng còn đang vắt óc nghĩ kế để kích thích Lãnh Quân, làm gì còn tâm trí đâu mà để ý xem hắn đang nói gì.



Thương Kỳ thấy nàng ngu ngơ hỏi mình, nhất thời không rõ nàng thực sự không biết hay chỉ là giả vờ, tâm tình hơi hạ xuống đáp, “Ngươi luôn ngẩn người khi ngồi cùng ta, lúc ta nói chuyện cũng không quá chú ý.”

“À… vậy sao…” Vương Hiểu Linh cười ngại ngùng đáp lại, “Dạo gần đây ta đang gặp một chút vấn đề, nếu làm ngươi phật lòng vậy thì cho ta xin lỗi nhé.”

Nghe nàng trả lời, trên mặt Thương Kỳ lập tức thoáng qua một mạt lo âu, “Ngươi gặp chuyện gì? Ta có thể giúp gì cho ngươi không?”

Vương Hiểu Linh cười khách sáo đáp, “Không cần đâu, chuyện này chỉ có ta mới có thể giải quyết được thôi.”

Tâm tình Thương Kỳ lại hạ xuống, rầu rĩ ‘à’ một tiếng.

Bầu không khí nhất thời trầm xuống.

Vương Hiểu Linh cảm thấy không quá thoải mái, quyết định nhanh chóng ăn xong cơm rồi trở về.

Thương Kỳ vốn định tiễn nàng nhưng không ngờ lần này Vương Hiểu Linh lại từ chối, hắn chỉ đành ngẩn ngơ đứng nhìn nàng rời đi, cuối cùng ôm tâm trạng nặng nề rời khỏi thiện phòng, bỏ lại khay cơm vẫn còn hơn phân nửa.

*

Lãnh Quân ngồi ở trong Huyền Băng động nhắm mắt tu luyện, nhưng tâm trí hắn lại rối tung lên khiến hắn không thể nào bình tâm nổi, đôi mày kiếm nhíu chặt lại.

Lúc này, giống như cảm nhận được điều gì, hắn đột nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía cửa động.

Không bao lâu sau, một bóng dáng thon gầy nhỏ nhắn bước vào, hai mắt Lãnh Quân bất giác sáng lên.

Vương Hiểu Linh vừa mới bước vào đã thấy hắn đang nhìn mình, nhất thời giật mình hơi khựng lại, sau đó làm như không có chuyện gì trở về vị trí của mình.

Lãnh Quân đưa mắt dõi theo nàng, thấy nàng không chịu nói lời nào thì mím môi. Đợi đến khi nàng sắp tiến vào trạng thái tu luyện, hắn mới không nhịn nổi nữa mở miệng hỏi, “Hôm nay ngươi ăn cơm nhanh vậy?”

Vương Hiểu Linh gật đầu cung kính đáp, “Vâng, bởi vì đệ tử không muốn lãng phí thời gian tu luyện.”

Thái độ của nàng khiến Lãnh Quân khó chịu, nhíu mày nói, “Ta đã nói với ngươi rồi, ngươi không cần phải tạo áp lực cho mình như vậy!”

“Là vì sư phụ thương xót đệ tử nên mới cảm thấy đệ tử đang tạo áp lực cho mình. Đệ tử không hề cảm thấy mệt mỏi hay áp lực, thỉnh sư phụ cứ yên tâm. Đệ tử may mắn được ngài chọn làm chân truyền đệ tử, đệ tử chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để không khiến ngài mất mặt."

“Vương Hiểu Linh!” Lãnh Quân tức giận quát.

Vương Hiểu Linh hơi rũ mắt, cung kính đáp, “Có đệ tử.”

Lãnh Quân hít thở sâu, cố gắng bình ổn lại tâm tình, vài giây sau mềm giọng nói, “Ngươi đừng như vậy nữa có được không? Trước kia ngươi không đối với ta như vậy.”

Vương Hiểu Linh vẫn cung kính như trước đáp, “Sư phụ nói đùa. Là do lúc trước đệ tử không hiểu chuyện, không có quy củ không đủ lễ phép trước mặt ngài, đệ tử còn phải cảm tạ ngài rộng lượng nên mới không trách phạt. Hiện tại đệ tử đã hiểu chuyện, tự nhiên sẽ không như thế nữa. Thỉnh sư phụ cứ yên tâm.”

“Ngươi---!!!” Sắc mặt Lãnh Quân hơi tái xanh, có chút bất lực không nói nên lời, lại không nỡ lớn tiếng với nàng, cuối cùng hắn chỉ có thể phất tay áo bỏ ra ngoài.



Vương Hiểu Linh đợi hắn đi khuất mới thu lại vẻ mặt kính cẩn nghiêm túc của mình, khóe môi chậm rãi cong lên.

Hừ!! Đáng đời hắn!

Lãnh Quân không bỏ đi lâu, tầm hai khắc sau đã quay trở lại. Lúc thấy nàng vẫn như không có chuyện gì thản nhiên ngồi tu luyện, tâm tình hắn lại trầm xuồng, sắc mặt âm u có chút hậm hực tiến lại vị trí của mình, dứt khoát nhắm mắt lại không thèm để ý đến nàng nữa.

Đến giờ ăn trưa ngày hôm sau, Vương Hiểu Linh vẫn đi một mình như cũ.

Từ ngày hôm qua đến giờ, ngoài những lúc không thể không nói chuyện, thời gian còn lại Vương Hiểu Linh đều im lặng trầm mặc, trưng ra bộ mặt nghiêm túc không nói cười khiến Lãnh Quân rất bực bội khó chịu.

Hắn nhíu mày nhắm chặt mắt, cố gắng vứt bỏ toàn bộ cảm xúc khiến hắn phiền lòng ra ngoài, nhưng qua một hồi lâu sau vẫn không thể làm được, cuối cùng hắn chán nản thở dài.

Hắn không thể không thừa nhận, nàng thực sự rất có ảnh hưởng đối với hắn.

Hắn cực kỳ không thích tình trạng hiện tại của bọn họ.

Việc nàng lạnh nhạt với hắn, cung kính với hắn, tránh mặt hắn, giữ khoảng cách với hắn, tất cả đều khiến hắn cực kỳ khó chịu, khiến hắn không còn tâm trí đâu để làm bất kỳ việc gì khác. Trong đầu hắn luôn tràn ngập hình ảnh của nàng, lúc nàng cười, lúc nàng làm nũng, và cả lúc nàng đỏ ửng mặt mày nằm ở dưới thân hắn.

Bọn họ vốn là sư đồ, nếu hiện tại thay đổi thành loại quan hệ như vậy, rất có khả năng nàng sẽ bị người đời đàm tiếu khinh bỉ. Nhưng chỉ cần nghĩ đến nàng sẽ vĩnh viễn dùng loại thái độ này đối với mình, hắn lại không thể chịu đựng nổi.

Lãnh Quân rầu rĩ ôm mặt, bên trong hắn như đang có hai thế lực giằng co, mãi không thể phân định.

Không biết qua bao lâu, hắn rốt cuộc đứng dậy đi ra ngoài, đạp lên Tử Sát kiếm bay đi.

Nhưng chỉ vài giây sau, lúc hắn lướt qua nhóm đệ tử đang đi tuần tra bên dưới thì loáng thoáng nghe thấy tiếng bọn họ trò chuyện, trong lời nói có nhắc đến Vương Hiểu Linh, hắn liền đứng lại nghe ngóng.

“Hôm qua không thấy Thương Kỳ tiễn sư cô về nữa nhỉ?”

“Ừ, ta thấy có vẻ hắn ta có ý với sư cô đấy, còn tưởng hắn sẽ có kiên nhẫn, ai ngờ mới được mấy hôm đã bỏ cuộc.”

“Bỏ cuộc cũng tốt, dù sao hắn cũng là sư điệt, sao có thể đến với sư cô được?”

“Cũng có thể là bị sư cô từ chối rồi nên mới không thấy hắn nữa………”

Đang trò chuyện, trước mặt bỗng nhảy ra một người khiến cả đám giật nảy mình, suýt chút nữa đã vung kiếm động thủ.

“Các ngươi vừa nói cái gì?!”

“S--sư thúc tổ…” năm người đồng loạt nuốt nước bọt, tái xanh mặt mày khi thấy hắn ẩn ẩn nộ khí âm trầm nhìn bọn họ.

Sư thúc tổ lúc này thật sự quá khủng bố rồi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook