Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 119: Sư phụ, chúng ta kết hôn đi! (22)

StellaLucia

22/08/2023

“Các ngươi, vừa mới nói cái gì!!” Lãnh Quân nghiến răng gằn từng chữ.

Cả đám lập tức run lẩy bẩy, một người trong số bọn họ cố gắng gom lấy dũng khí trả lời, “Sư, sư thúc tổ, chúng đệ tử thật sự biết sai rồi! Sau này chúng ta sẽ không bao giờ bàn luận về sư cô nữa!!”

Lãnh Quân thấy bọn họ mãi không trả lời được trọng điểm thì càng thêm phẫn nộ, hai bên thái dương hằn rõ gân xanh, các khớp tay nổi lên trắng bệch.

“Các ngươi nói, có người đang để ý nàng?”

Năm vị đệ tử ngơ ngác mấy giây mới hiểu ra được nàng mà hắn nhắc đến là ai, nhất thời nghi hoặc đầy đầu, nhưng lại thấy hắn quá đáng sợ nên chỉ có thể vội vàng đáp, “Chúng ta cũng không chắc lắm…”

“Là ai?!”

“Là, là một vị nội môn đệ tử, tên Thương Kỳ, mấy ngày nay chúng ta luôn thấy hắn tiễn sư cô từ thiện phòng trở về, nhưng hôm qua thì lại-----”

Còn chưa nói hết câu, Lãnh Quân đã bay vút đi, khiến đám đệ tử mắt tròn mắt dẹt ngơ ngác nhìn nhau.

Tại sao sư thúc tổ lại tức giận như vậy chứ? Chẳng lẽ hắn không muốn đệ tử của mình yêu đương? Sợ nàng dở dang việc tu luyện sao?

Haizz, sư thúc tổ bình thường cũng chỉ lãnh đạm xa cách một chút mà thôi, không ngờ một khi tức giận lên thì lại đáng sợ như vậy!

Cả bọn vỗ vỗ ngực rồi liếc nhìn nhau, ngầm thống nhất sau này sẽ không bàn luận về Vương Hiểu Linh nữa, sau đó vội vàng tiếp tục công việc tuần tra của mình.

Lãnh Quân tức giận bay thẳng đến thiện phòng, nhưng vừa mới ra khỏi phạm vi núi Thiên Vân thì đã nhìn thấy người hắn muốn gặp đang từ phía đối diện tiến lại. Lúc nhận ra bên cạnh nàng còn có một tên nam nhân, hắn liền thấy tâm mình như tràn đầy giấm chua, tức giận cùng hậm hực phóng nhanh đến chỗ nàng.

“Ta không phải là trẻ con, ngươi thực sự không cần phải tiễn ta về đâu. Đến đây là được rồi, ngươi về trước đi,” Vương Hiểu Linh hơi nhíu mày nói.

Trong mắt Thương Kỳ thoáng xẹt qua một tia buồn bã, nhưng rất nhanh đã bị hắn che giấu mất. Hắn đối nàng cười ôn hòa đáp, “Dù sao cũng sắp đến nơi rồi, ta đi thêm một đoạn cũng không sao.”

Vương Hiểu Linh hơi mím môi, âm thầm trợn mắt trong lòng, đồng thời đắn đo không biết có nên nâng cấp độ phũ lên không.

Tại sao khi nàng còn nói nhẹ nhàng thì bọn họ cứ mặt dày không nghe, đợi đến khi nàng nặng lời rồi mới đau lòng thương tâm bỏ đi vậy?!

Bỗng nhiên, Vương Hiểu Linh nhìn thấy phía trước mặt bay đến một người, nhất thời mở to mắt kinh ngạc, đứng khựng lại giữa không trung. Thương Kỳ lúc này cũng đã nhìn thấy Lãnh Quân, không hiểu sao hắn bỗng căng thẳng một trận.

Lãnh Quân tiến đến cách bọn họ tầm hai mét thì dừng lại, đen sắc mặt nhìn Vương Hiểu Linh gọi, “Tiểu Linh, lại đây.”

Vương Hiểu Linh thấy hắn giống như thực sự tức giận liền không tính giở tính tình lúc này, ngoan ngoãn bay qua chỗ hắn. Sắc mặt Lãnh Quân tức khắc tốt lên đôi chút, hài lòng xoa đầu nàng, nhưng lúc nhìn qua Thương Kỳ thì lại lần nữa lạnh lẽo âm trầm xuống, khiến hắn ta sởn lạnh cả sống lưng.

“Sư thúc tổ hảo,” Thương Kỳ cứng ngắc thỉnh an hắn.

Lãnh Quân hừ nhẹ một tiếng khiến Vương Hiểu Linh có chút buồn cười, quay sang hỏi hắn, “Sư phụ, ngài ra đây là có chuyện gì sao?”

Hắn trừng nàng, hậm hực nói, “Nếu không ra thì sao ta có thể thấy được ngươi thân thân mật mật thế nào với một tên nam nhân khác?!”

Vương Hiểu Linh vừa tức vừa buồn cười, quay đầu sang một bên tránh đi ánh mắt của hắn, xấu hổ nói nhỏ, “Ngài thừa biết ai mới là tên nam nhân ‘thân thân mật mật’ với ta nhất.”



Trái tim hắn tức khắc nhảy lên thình thịch thình thịch. Hình ảnh của tối hôm đó lại hiện ra trong đầu hắn, một cỗ cảm xúc khác lạ lập tức dâng lên trong lòng.

Thấy hai vành tai nàng ửng đỏ, bàn tay ngượng ngùng xoắn xuýt lại với nhau, tâm tình hắn không khỏi trở nên vui sướng. Hắn đưa tay ra ôm lấy eo nàng, dứt khoát kéo nàng vào lòng mình.

Vương Hiểu Linh giật mình, thấy hắn lúc này đã không còn tức giận nữa liền tiếp tục dỗi hắn, nhíu mày đẩy hắn ra, “Sư phụ, nam nữ thụ thụ bất tương thân, thỉnh ngài đừng làm như vậy.”

Lãnh Quân nhếch môi cười, ghé sát tai nàng thì thầm, “Chúng ta đã từng thân mật hơn thế này rồi, nàng cần gì phải ngại ngùng như vậy?”

Nàng kinh ngạc trợn mắt nhìn hắn, có chút không tin nổi hắn có thể nói ra lời như vậy, cả khuôn mặt tức khắc đỏ bừng lên.

Hắn từ khi nào đã trở nên mặt dày đến mức này vậy?!

“Sư phụ, ngài đừng quên, ban đầu là ngài nói------”

“Ta hối hận rồi.”

Còn chưa nói dứt lời Lãnh Quân đã cắt ngang, chân thành nhìn nàng thổ lộ.

Vương Hiểu Linh sững người, ngỡ ngàng nhìn hắn, nhất thời không kịp phản ứng.

Hắn thay đổi suy nghĩ nhanh vậy sao? Mới mấy ngày đã có thể chấp nhận rồi?

Nàng còn cho rằng với tính cách của hắn nàng sẽ phải chờ cả tháng chứ!

Dù trong lòng thầm vui mừng, ngoài mặt nàng lại giả vờ không vui nói, “Sư phụ, không phải ngài nói hối hận liền có thể hối hận đâu. Lúc trước không muốn liền bảo coi như không có chuyện gì xảy ra, không chịu trách nhiệm, hiện tại muốn liền bảo hối hận? Hừ, làm gì có chuyện dễ như vậy!”

Lãnh Quân dở khóc dở cười, lấy lòng nàng nói, “Hảo hảo, hiện tại chúng ta về trước, nàng muốn mắng ta phạt ta thế nào cũng được, có được không?”

“Ngài buông ta ra trước đã lại nói,” Vương Hiểu Linh đẩy tay hắn ở eo mình ra.

Nhưng Lãnh Quân vừa mới thông suốt, sao có thể nỡ buông ra chứ? Hai người liền giằng co qua lại, lúc này người từ đầu đến giờ vẫn luôn tàng hình bỗng nhiên xông đến kéo tay Lãnh Quân ra, nhíu mày nói, “Sư thúc tổ, cho dù ngài có là sư phụ của Hiểu Linh đi nữa thì cũng không thể động tay động chân với nàng như vậy được. Thỉnh ngài buông tay!”

Lãnh Quân quay sang nhìn hắn, nhếch môi cười “Ah” một tiếng, hai mắt nheo lại lộ ra vẻ sắc bén và nguy hiểm, “Hiểu Linh? Ai cho phép ngươi gọi nàng như vậy?”

“Ta…” Thương Kỳ cứng họng, nhất thời không biết nói gì.

“Đây là thái độ của một sư điệt đối với một sư cô sao? Gọi thẳng tên? Ngươi cho rằng chỉ cần ngươi gọi như vậy liền có thể xóa mờ cách biệt vai vế giữa hai người các ngươi?”

Thương Kỳ xanh mặt siết chặt tay, phẫn nộ không ngừng dâng lên trong lòng. Hắn cảm thấy bản thân giống như vừa bị Lãnh Quân không chút nương tình lột sạch y phục ở trước mặt nàng vậy.

Nhìn phản ứng của hắn, Lãnh Quân nhếch miệng cười nhạo, quay sang ôm lấy Vương Hiểu Linh rồi đặt nàng lên Tử Sát kiếm của mình. Vương Hiểu Linh lập tức hiểu hắn muốn làm gì, vội vàng thu lại thanh tiên kiếm của mình trước khi hắn kịp phóng đi.

Thương Kỳ nhìn theo hai người họ, hai nắm tay siết chặt lại, đáy mắt dần trở nên âm u thâm trầm.



Vừa trở về núi Thiên Vân, Vương Hiểu Linh liền đẩy hắn ra rồi nhảy xuống, bước thẳng vào trong Huyền Băng động. Lãnh Quân có chút chột dạ, thoăn thoắt đuổi theo sau nàng.

“Tiểu Linh…”

Vương Hiểu Linh không quay đầu, tiếp tục đi sâu vào bên trong động, “Có chuyện gì?”

“Khụ,” Lãnh Quân ngượng ngùng ho khẽ, phóng vọt đến trước mặt nàng lấy lòng nói, “Ta biết là ta sai. Lúc trước ta đã khiến nàng phải chịu ủy khuất… nhưng ta thật sự không có ý xấu, cũng không phải là vì ta không muốn chịu trách nhiệm. Chỉ là lúc đó thấy nàng không chịu nhìn ta, ta cho rằng nàng hối hận nên mới…”

Vương Hiểu Linh thầm cười trong lòng, nàng đương nhiên là biết chứ, nếu không thì nàng cũng sẽ không chỉ dỗi hắn như vậy, nhưng tức thì nàng lại vẫn tức a!

Vương Hiểu Linh khoanh tay nhìn hắn, trên mặt không biểu lộ cảm xúc nói, “Ta đã biết, rồi sao?”

Lãnh Quân tròn mắt đáng thương nhìn nàng, “Tiểu Linh… nàng lúc trước không phải như vậy a… Nàng đừng giận ta nữa có được không? Ta phải làm gì để nàng hết giận đây? Nàng cứ nói đi, dù là thế nào ta cũng đều chấp nhận!”

Khóe miệng Vương Hiểu Linh hơi run rẩy, đen mặt nói, “Sư phụ, ngài lúc trước cũng không phải như vậy.”

Vị sư thúc tổ lãnh diễm cao quý đâu rồi?!

Lãnh Quân lập tức mỉm cười đáp, “Đúng vậy, bởi vì lúc trước ta là phiên bản chưa yêu, hiện tại chính là phiên bản đã yêu.”

Vương Hiểu Linh mím môi nén cười, vội vàng quay mặt bỏ đi tránh cho hắn nhìn ra được, giả vờ lạnh lùng mỉa mai nói, “Hừ, cũng không biết ta là người thứ mấy được thấy phiên bản đã yêu này. Dù sao ngài cũng sống hơn 600 năm rồi mà.”

Lãnh Quân lại vọt đến trước nàng, nhu hòa chân thành đáp, “Nàng là người đầu tiên cũng là người duy nhất được thấy, bởi vì phiên bản này chỉ có thể được tạo ra bởi nàng mà thôi!”

Đến lúc này, Vương Hiểu Linh thật sự không nhịn nổi nữa liền phì cười, tức giận đẩy hắn sang một bên, “Ngươi tránh ra, ta muốn tu luyện!”

Nói rồi nàng đi đến vị trí của mình ngồi xuống, nhắm mắt lại không nhìn đến hắn nữa.

Lãnh Quân tâm tình tốt chạy đến trước mặt nàng dò hỏi, “Vậy Tiểu Linh còn giận ta không?”

“Còn,” nàng dứt khoát nói.

“Nhưng lúc nãy nàng vừa cười mà?”

“Là tức đến cười.”

Nhìn nàng nhắm mắt lạnh lùng trả lời, ánh mắt Lãnh Quân tràn đầy nhu tình như có thể hòa tan tất cả, dung túng nói, “Hảo, vậy nàng cứ giận, ta lại tiếp tục tìm cách khiến nàng hết giận, được không?”

Khóe môi Vương Hiểu Linh hơi cong lên, vẫn không nhìn hắn đáp, “Tùy ngươi.”

Lãnh Quân mỉm cười đưa tay xoa đầu nàng, liền nhận được cái trừng mắt không vui của nàng. Nhưng hắn lại không sợ mà càng thêm đắc ý vui vẻ, thuận thế ngồi xuống luôn vị trí đối diện nàng rồi bắt đầu tu luyện.

Nếu nàng không muốn ngồi đối diện hắn, vậy hắn chạy đến ngồi đối diện nàng là được, không phải sao?

Vậy mà lúc trước hắn cứ đắn đo khó chịu mãi làm gì không biết nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook