Chương 23:
Hoa Anh Đào
06/06/2021
Chỉ mới vài ngày nữa trôi qua, mà công việc của Tử Đồng lại tiến triển tốt như vậy, có lẽ sẽ được về sớm hơn so với dự định.
Hôm nay, sau khi làm việc xong Tử Đồng quyết định làm một chuyến đi mua quà tặng cho mọi người và cả Tâm Nhi. Đúng là bạn thân, đi đâu cũng phải nhớ đến.
" Cô lựa chọn được gì chưa?" Trịnh Lạc than vãn
" Vẫn chưa"
" Lâu thế. Cô chỉ cần chọn nhưng món mình thích rồi mua tặng họ thôi. Sao phải để ý đến sở thích của người khác chứ?"
Nghe vậy, Tử Đồng liền thấy khó chịu. Không giúp người ta thì thôi tại sao lại nói như vậy chứ. Cô liền quay người bỏ đi " Anh đừng đi theo tôi"
Trịnh Lạc thấy khó hiểu. Anh nói sai gì sao??
....
Sau một hồi mua sắm thì cuối cùng cũng xong. Thật khó để chọn quà cho Tâm Nhi. Không phải vì cô không biết Tâm Nhi thích gì. Mà Tâm Nhi là một người sở thích không bao giờ nhất định, rất dễ thay đổi. Huống hồ, Tâm Nhi còn là một tín ngưỡng mua sắm. Nhưng không sao, cô nghĩ Tâm Nhi sẽ thích với món quà này.
Tử Đồng kiểm tra quà xem còn thiểu chả ai hay không. Lúc này, từ đằng sau cô nghe thấy tiếng la
" Ăn cướp, ăn cướp, bắt hắn lại giúp tôi"
Có một người đang gấp rút chạy về phía cô.
Nhanh chân né sang một bên. Nhưng đóng đồ này thật nặng khó để di chuyển. Tuy nhanh chóng né kịp nhưng cũng va chạm một chút với tên đó.
Một vài người bảo vệ cũng chạy theo sau để bắt tên đó. Chắc là không cần đến cô đâu ha. Với lại trạng thái cầm đóng đồ này sao có thể giúp được gì chứ.
Tử Đồng nặng trĩu đưa tay xem đồng hồ. Giờ này cũng không còn sớm, Trịnh Lạc chắc cũng đã về từ lâu, đành bắt xe về vậy.
Chú tài xế thân thiện trò chuyện cùng cô trên quãng đường đi.
Về đến nhà, Tử Đồng liền hạnh phúc buông lỏng mình trên bồn tắm, sau đó ngã thân trên giường.
Giữa đêm
Tiếng chuông nhà vang lên đánh thức giấc ngủ của cô. Đành phải rời chiếc giường thân yêu, đi xuống dưới nhà liếc nhìn đồng hồ. Hai giờ sáng? Ai lại gõ cửa giờ này. Vả lại ở đây cô cũng không quen ai, ai lại đến kiếm cô giờ này..
Hồi hộp với những suy nghĩ tiêu cực thì bên ngoài lúc này mới phát ra tiếng " Mở cửa", thì ra là Trịnh Lạc, làm cô hết hồn.
Lấy lại bình tĩnh mà mở cửa " Giờ này chỉ mới hai giờ sáng, cậu đến đây làm gì?"
Vẻ mặt Trịnh Lạc có vẻ khác đi vào trong " Cô về lúc nào?" giọng anh có chút trầm.
" Cỡ chín mười giờ. Sao thế?"
Anh vẫn giữ cái giọng đó, đi đến sô pha ngồi " Tôi gọi cho cô tại sao không nghe máy?"
Tử Đồng khó hiểu " Anh có gội cho tôi sao. Tôi đâu nhận được cuộc gọi nào?" lúc này mới nhận ra, từ lúc đi mua sắm đến giờ cô không đụng đến điện thoại. Đi đến túi xách lục lọi thì không thấy. Lúc này mới nhớ lại " À, tôi nhớ rồi. Lúc nãy tôi có va chạm với tên cướp, chắc đã bị hắn ta móc tui rồi"
Lúc này, Trịnh Lạc càng tức giận hơn " Sao cô có thể nói chuyện như không có gì xảy ra vậy hả. Cô có biết là tôi gọi cho cô biết bao nhiều cuộc rồi không. Ít nhất cũng phải mượn điện thoại mà gọi cho tôi chứ. Tôi đi tìm cô khắp mọi nơi mà không thấy. Cứ sợ cô xảy ra chuyện gì tôi biết nói gì với Đường Ngạn? Cô đã lớn rồi, có phải con nít nữa đâu mà lại làm cho người khác lo lắng như vậy. Tôi không hiểu sao Đường Ngạn lại nhìn trúng cô. Nếu không phải vì Đường Ngạn tôi mới không rảnh rỗi mà đi theo cô như vậy."
Nói rồi, Trịnh Lạc liền bỏ đi. Tử Đồng thẫn thờ nhớ đến lời anh nói.
Hôm nay, sau khi làm việc xong Tử Đồng quyết định làm một chuyến đi mua quà tặng cho mọi người và cả Tâm Nhi. Đúng là bạn thân, đi đâu cũng phải nhớ đến.
" Cô lựa chọn được gì chưa?" Trịnh Lạc than vãn
" Vẫn chưa"
" Lâu thế. Cô chỉ cần chọn nhưng món mình thích rồi mua tặng họ thôi. Sao phải để ý đến sở thích của người khác chứ?"
Nghe vậy, Tử Đồng liền thấy khó chịu. Không giúp người ta thì thôi tại sao lại nói như vậy chứ. Cô liền quay người bỏ đi " Anh đừng đi theo tôi"
Trịnh Lạc thấy khó hiểu. Anh nói sai gì sao??
....
Sau một hồi mua sắm thì cuối cùng cũng xong. Thật khó để chọn quà cho Tâm Nhi. Không phải vì cô không biết Tâm Nhi thích gì. Mà Tâm Nhi là một người sở thích không bao giờ nhất định, rất dễ thay đổi. Huống hồ, Tâm Nhi còn là một tín ngưỡng mua sắm. Nhưng không sao, cô nghĩ Tâm Nhi sẽ thích với món quà này.
Tử Đồng kiểm tra quà xem còn thiểu chả ai hay không. Lúc này, từ đằng sau cô nghe thấy tiếng la
" Ăn cướp, ăn cướp, bắt hắn lại giúp tôi"
Có một người đang gấp rút chạy về phía cô.
Nhanh chân né sang một bên. Nhưng đóng đồ này thật nặng khó để di chuyển. Tuy nhanh chóng né kịp nhưng cũng va chạm một chút với tên đó.
Một vài người bảo vệ cũng chạy theo sau để bắt tên đó. Chắc là không cần đến cô đâu ha. Với lại trạng thái cầm đóng đồ này sao có thể giúp được gì chứ.
Tử Đồng nặng trĩu đưa tay xem đồng hồ. Giờ này cũng không còn sớm, Trịnh Lạc chắc cũng đã về từ lâu, đành bắt xe về vậy.
Chú tài xế thân thiện trò chuyện cùng cô trên quãng đường đi.
Về đến nhà, Tử Đồng liền hạnh phúc buông lỏng mình trên bồn tắm, sau đó ngã thân trên giường.
Giữa đêm
Tiếng chuông nhà vang lên đánh thức giấc ngủ của cô. Đành phải rời chiếc giường thân yêu, đi xuống dưới nhà liếc nhìn đồng hồ. Hai giờ sáng? Ai lại gõ cửa giờ này. Vả lại ở đây cô cũng không quen ai, ai lại đến kiếm cô giờ này..
Hồi hộp với những suy nghĩ tiêu cực thì bên ngoài lúc này mới phát ra tiếng " Mở cửa", thì ra là Trịnh Lạc, làm cô hết hồn.
Lấy lại bình tĩnh mà mở cửa " Giờ này chỉ mới hai giờ sáng, cậu đến đây làm gì?"
Vẻ mặt Trịnh Lạc có vẻ khác đi vào trong " Cô về lúc nào?" giọng anh có chút trầm.
" Cỡ chín mười giờ. Sao thế?"
Anh vẫn giữ cái giọng đó, đi đến sô pha ngồi " Tôi gọi cho cô tại sao không nghe máy?"
Tử Đồng khó hiểu " Anh có gội cho tôi sao. Tôi đâu nhận được cuộc gọi nào?" lúc này mới nhận ra, từ lúc đi mua sắm đến giờ cô không đụng đến điện thoại. Đi đến túi xách lục lọi thì không thấy. Lúc này mới nhớ lại " À, tôi nhớ rồi. Lúc nãy tôi có va chạm với tên cướp, chắc đã bị hắn ta móc tui rồi"
Lúc này, Trịnh Lạc càng tức giận hơn " Sao cô có thể nói chuyện như không có gì xảy ra vậy hả. Cô có biết là tôi gọi cho cô biết bao nhiều cuộc rồi không. Ít nhất cũng phải mượn điện thoại mà gọi cho tôi chứ. Tôi đi tìm cô khắp mọi nơi mà không thấy. Cứ sợ cô xảy ra chuyện gì tôi biết nói gì với Đường Ngạn? Cô đã lớn rồi, có phải con nít nữa đâu mà lại làm cho người khác lo lắng như vậy. Tôi không hiểu sao Đường Ngạn lại nhìn trúng cô. Nếu không phải vì Đường Ngạn tôi mới không rảnh rỗi mà đi theo cô như vậy."
Nói rồi, Trịnh Lạc liền bỏ đi. Tử Đồng thẫn thờ nhớ đến lời anh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.