Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 135: Bay (thượng)

Mạt Lăng Mạc Tuyết

08/05/2013

Lý Nguyên Bạch đối với vị đệ tử này không biết nên nói gì nữa.

Lý Phong bị áp chế thì trong lòng thầm khóc. Lão vốn tưởng sẽ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ giết chết Lục Nguyên, ai ngờ hắn tại chỗ đột phá. Hơn nữa Lục Nguyên đột phá rồi lại không biết làm sao mình đột phá. Bây giờ Lý Phong rất muốn chết. Hắn sớm không đột phá, muộn không đột phá, cứ nhằm ngay lúc lão ra tay mới đột phá là sao?

Lý Nguyên Bạch chắp tay nói:

- Được rồi, chuyện kế tiếp vi sư sẽ giải quyết.

- Lão phu phải khiến đám người đó biết tuy rằng lão phu còn tuổi thọ hơn một năm nhưng chưa chết!

Giọng điệu âm trầm biểu hiện Lý Nguyên Bạch quyết tâm dấy lên sóng gió.

Tiếp theo thật là bão tố.

Thế lực dưới tay Lý Nguyên Bạch bị cuốn vào cơn bão táp.

Lấy Lý Phong làm nơi đột phá, bất cứ nhân vật đáng ngờ nào đều bị điều tra, bao gồm bốn cao thủ của Lý Nguyên Bạch: Thanh Ngũ Khách Thượng Quan Khanh, Bạch Ngũ Khách Nam Cung Bạch, Hồng Ngũ Khách Tư Đồ Hồng, Hắc Ngũ Khách Mộ Dung Ám. Trận gió lốc này quét rất nhanh, nội bộ thuộc hạ Lý Nguyên Bạch không biết bao nhiêu ngời bị cuốn vào.

Lục Nguyên không thèm để ý trận sóng gió này. Sư phụ đã nói sẽ xử lý thì cứ để sư phụ đi giải quyết.

Tin tưởng người có thể tin, đây luôn là ưu điểm của Lục Nguyên.

Lúc này Lục Nguyên đang ở trong Trường Xuân Cư.

Bay!

Hiện nay hắn đã tới luyện thể kỳ đệ nhất tầng ngự khí ly không, phát hiện mình vẫn chưa biết bay. Theo sư phụ nói thì hắn cứ lĩnh ngộ sơ sơ lập tức phát hiện cái gì là bay ngay. Thế thì cái gì là bay đâu? Lục Nguyên nhìn mây trắng trên trời, hắn sớm muốn ở trên mây ngủ một giấc.

Đó, là ước mơ của hắn.

Nhưng nên làm sao để bay?

Theo các loại điển tịch ghi chép thì chắc là pháp lực biến đổi cấu tạo thân thể khiến con người có thể bay. Như vậy cải tạo như thế nào? Lục Nguyên nhớ lại lúc trước xem điển tịch Bắc phong lệ đại tổ sư, nhớ tới nội dung liên quan phần ngự khí ly không.



Trong trời đất tồn tại đủ kiểu đủ dáng nguyên khí, tới luyện thể kỳ thì pháp lực tồn tại trong mỗi tấc thân thể. Chỉ cần đem pháp lực cải tạo thân thể khiến thân xác và pháp lực kết hợp nhẹ hơn nguyên khí thiên địa xung quanh là có thể bay trên trời, đây chính là bí quyết bay.

Điều này ghi trong điển tịch Bắc phong các đời tổ sư, ghi khá sơ sài, còn cần hắn thử một lần mới biết bay là sao.

Lục Nguyên ngồi xếp bằng trên mặt đất trong sân Trường Xuân Cư, dùng pháp lực biển đổi một ít kết cấu trong thân thể, khiến cơ thể ngày càng nhẹ. Hắn lờ mờ cảm giác người bắt đầu bay lên trên. Lục Nguyên phân tâm, phát hiện bất giác hắn đã ngồi xếp bằng cách mặt đất một tấc. Kết quả phân tâm là *bùm* một tiếng, hắn nặng nề rớt xuống đất. Mông hơi đau nhưng đau chút không sao cả, biểu hiện vừa rồi chứng minh thay đổi thân thể có thể khiến người bay trên trời, hắn vừa mừng vừa sợ.

Trừ tạp niệm, bắt đầu lần thí nghiệm thứ hai, biến đổi thân thể. Người hắn chậm rãi bay lên trên, càng bay càng cao, cách một trượng còn không ra vấn đề, tất nhiên là tiếp tục bay lên.

Cách mặt đất một trượng.

Cách mặt đất hai trượng.

Cách mặt đất ba trượng.

Lúc cách mặt đất ba trượng thì thân thể có ra ngoài ý muốn, rơi thẳng xuống, lần này từ trên ba trượng rớt xuống đất chắc chắn sẽ đau muốn chết. May là cách mặt đất một trượng thì hắn tìm được cảm giác bay, lập tức khựng người, lại bay trở lên trên.

Trải qua hơn mười ngày hai, ba trăm lần bay lên, mấy chục lần té xuống, từ cách mặt đất mười trượng ngã xuống làm thân thể bị thương, Lục Nguyên rốt cuộc dần nắm giữ cảm giác bay. Cơ bản bay bình thường không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có thể thong dong bay bổng trên không trung.

Nhưng đây không phải bay mà chỉ là bềnh bồng.

Bềnh bồng là tự động nổi lên, do gió kẹp giữa nguyên khí thiên địa kéo theo, không thể tự do khống chế phương hướng. Hắn còn cần phải học khi bay thì khống chế phương hướng, lúc đó mới là chân chính bay.

Trước tiên bay vào không trung, suy nghĩ cách làm sao chuyển biến phương hướng. Lục Nguyên phát hiện không liên quan đến biến đổi thân thể mà cần mượn lực phản tác dụng nguyên khí thiên địa không ngừng đổi độ cao phương hướng, đây là bí quyết bay. Tất nhiên, biết lý luận là một chuyện, chân chính dùng được hay không lại là chuyện khác.

Trong quá trình rèn luyện, Lục Nguyên mắc rất nhiều lỗi. Ví dụ muốn bay hướng đông nam kết quả không vận dụng pháp lực quá sức bay hướng tây nam. Ví dụ rõ ràng muốn bay lên kết quả là rơi xuống, suýt chút không hôn môi mặt đất rồi. Muốn bay hướng đông nhưng cuối cùng là lệch lạc hướng đông nam.

Lục Nguyên không mấy để ý những sai lầm này, con người khi bắt đầu học sự vật mình hoàn toàn không biết thì thường có sai lầm là việc bình thường. Lúc hắn luyện kiếm thì cũng phạm rất nhiều lỗi lầm, khi đó vài lần suýt đâm bị thương mình. Nay hắn đang luyện kỹ năng bay hoàn toàn xa lạ.

Luyện tập bay phải mất vài chục ngày, thậm chí thời gian càng lâu cũng là bình thường.

Bay vốn là việc không dễ dàng.

Cái gì vừa đến luyện thể kỳ là có thể bay, lập tức vào tay, đó chỉ là chuyện hoang đường. Mảnh đất này có lịch sử lâu năm như vậy chưa từng nghe nói có thiên tài đến thế, mọi người là từng chút một học tập, thích ứng bay.

Lúc Lục Nguyên học bay thì dùng hai mươi mấy gần ba mươi ngày, nay cơ bản nắm giữ kỹ năng này tàm tạm rồi, hắn mới vừa lòng hít sâu.



Đúng vậy, ta có thể bay. Ta muốn bay. Lần này mình phải bay thử một lần vĩ đại, bay lên mây trắng đi!

Tu tiên giả cũng có đủ loại mơ mộng, đủ kiểu lãng mạn. Từ lúc Lục Nguyên nhập tiên môn thì luôn mơ bay lên mây.

Rốt cuộc tới lúc bay thử lên mây rồi.

Trên mặt đất nhìn mây, ở trên núi nhìn mây rất nhiều lần, vậy ở trên không trung nhìn mây sẽ là cảm giác gì?

Mây trắng rốt cuộc có bộ dạng gì?

Lục Nguyên rất tò mò những điều này.

Trải qua gần một tháng học bay, Lục Nguyên đã nắm được kỹ xảo bay, nay rốt cuộc lần đầu tiên bay hướng mây trắng. Đây là ước mơ bao nhiêu năm nay, rốt cuộc bắt đầu thử một lần chân chính bay hướng mây. Lục Nguyên khống chế thân thể bay lên trời.

Một trượng, hai trượng, ba trượng…

Mười trượng, hai mươi trượng, ba mươi trượng…

Một trăm trượng, hai trăm trượng, ba trăm trượng…

Càng bay càng cao, cao thật cao.

Bầu trời trong xanh bềnh bồng từng áng mây trắng. Những áng mây đôi khi hòa thành một đoàn bông, đôi khi dài như dải lụa, vòng đỉnh núi qua, phiêu đãng tại Hoa Sơn ngũ phong. Lục Nguyên bay cao luôn quan sát đám mây.

Càng bay cao, dần đã ở phía trên mây trắng. Ở trên mây trắng nhìn mây là cảnh tượng khác hẳn.

Đây là chân chính biển mây. Mây dần càng đậm, ở trên mây không trông thấy mặt đất nữa, chỉ ngẫu nhiên vài ngọn núi cao đụng mây rạch biển mây dày đặc, như tư thế cao chót vót trên tiên sơn. Lượn vòng trong biển mây, Lục Nguyên nhìn cảnh vật trước mắt.

Biển mây thật rất giống biển, có biển mênh mông, có biển khí thế, có sóng trắng tung tóe, có ba cốc sâu, như là đáy cốc, mây khói tràn ngập, mênh mông vô bờ.

Đứng trên mây trắng nhìn xuống biển mây phía dưới.

Lục Nguyên bay thật cao, đột nhiên muốn xông vào biển mây dò tìm, vào một lần xem mây rốt cuộc có bộ dạng gì. Nghĩ đến liền làm là thói quen tốt của Lục Nguyên. Hắn đột nhiên vọt vào biển mây, lẩn vào trong đám mây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Sơn Tiên Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook