Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 136: Bay(hạ)

Mạt Lăng Mạc Tuyết

08/05/2013

*Bộp!*

Thân thể như len vào đoàn bông cực kỳ mềm mại, loại cảm giác này vô cùng tuyệt vời. Hắn chỉ cảm thấy mây trắng mềm mại, nằm trong đó lăn lộn đặc biệt thoải mái. Mở mắt ra bốn phía mềm mềm trắng như tuyết bao vây. Bây giờ Lục Nguyên tựa như con nít lăn lộn trong tầng mây.

Thì ra đây chính là mây trắng.

Không cần giả bộ thâm trầm, nên vui thì vui chính là thói quen của Lục Nguyên. Có thể thực hiện mộng ước bay lên trời sau khi vào tiên môn, thực hiện mơ ước tự tay sờ mây trắng, Lục Nguyên vô cùng vui vẻ ở trong mây trắng lăn lộn.

- Ta…biết…bay….!

Lăn một hồi, Lục Nguyên đứng trên mây trắng gào hướng biển mây bốn phía. Tiếng rống dài truyền một khoảng cách rồi dần biến mất, sau không còn tiếng gì nữa, tan mất trong hư vô.

Tới luyện thể kỳ rồi, luyện tập bay là bước đầu tiên.

Bước thứ hai là phải phải quen thuộc kiếm khí.

Luyện kiếm khí là tại luyện khí kỳ đệ thất tầng ngự khí ly thể, nhưng lúc ở thất tầng pháp lực không thể kéo kiếm khí quá dài, cũng không thể để kiếm khí chiến đấu thời gian quá lâu. Vậy nên dù nắm giữ thủ đoạn kiếm khí nhưng kỳ thực rất ít khi sử dụng kiếm khí chiến đấu.

Chỉ tới cảnh giới luyện thể kỳ đệ nhất tầng ngự khí ly không, pháp lực tăng trên diện rộng, đem kiếm khí đạt tới một trượng dài hơn trường kiếm cũ rất nhiều, hơn nữa hiện nay pháp lực mạnh mẽ có thể giữ kiếm khí chiến đấu thời gian dài.

Tất nhiên quan trọng nhất là nếu ngươi luyện pháp thuật đến cảnh giới ngự khí ly không rồi không cần kiếm khí, pháp thuật có thể cách không phóng.

Nếu như là kiếm tu, luyện đến cảnh giới luyện thể kỳ đệ nhất tầng ngự khí ly không không cần dùng kiếm khí, trường kiếm gần ba thước mới chân chính thực chiến vậy thì chẳng phải là không thể dùng năng lực ngự khí ly không rồi? Vậy nên cảnh giới luyện thể kỳ đệ nhất tầng ngự khí ly không mới là lúc kiếm khí đại hành kỳ đạo.

Chiến đấu tại thời đại này từ trường kiếm lưu chuyển thành kiếm khí lưu. Kiếm khí lưu có phạm vi sát thương, đối địch lớn hơn trường kiếm lưu nhiều.



Tất nhiên nếu tới luyện thể kỳ đệ bát tầng ngự kiếm hành không thì mới chuyển thành phi kiếm lưu, khi đó cách không ngự kiếm mọi việc thuận lợi, phạm vi sát thương lớn hơn kiếm khí lưu hiện nay rất rất nhiều.

Quả thật, kiếm pháp vẫn là bộ kiếm pháp đó, nó sẽ không biến. Nhưng trường kiếm dài ra có ảnh hưởng kiếm pháp, càng đừng nói kiếm chiêu có thể khiến phạm vi công kích của trường kiếm dài mấy lần, tự nhiên sẽ có ảnh hưởng khá lớn. Vậy nên điều này cần quá trình thích ứng. Gần đây Lục Nguyên rất có hứng thú luyện kiếm. Chỉ đơn thuần luyện kiếm thì hắn luôn rất hào hứng, chứ đừng nói chi lần này là luyện kiếm trên mây trắng.

Nay Lục Nguyên biến đổi địa điểm luyện kiếm. Trước kia là ở Trường Xuân Cư, lần này học bay, luyện kiếm trên mây trắng.

Ở trên mây tùy ý luyện kiếm, hắn dần thích ứng cách công kích kiếm chiêu dài một trượng. Luyện kiếm trên mây trắng khiến lồng ngực Lục Nguyên càng rộng lớn bình thản. Luyện kiếm tại đây, nâng tay nhìn thiên địa biến đổi, mây trắng bí ẩn, khiến tính cách, khí chất, cách cục của con người bị ảnh hưởng.

Người càng tự do tự tại, khí chất càng bình hòa lười biếng, tựa như mây trên trời, cách cục cũng lớn dần.

Ở trên mây trắng còn có một số điều ít người biết, ví dụ như linh thú vân hệ là vô số mây trắng thời gian dài dồn ra. Điều này Lục Nguyên đã sớm biết, lần này bay lên trên mây cũng là muốn kiếm chút linh thú vân hệ, kết quả tìm cỡ nào cũng không thấy một con.

Sau đó ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, chỗ này là trên bầu trời Bắc phong, mây trắng trên Hoa Sơn, nơi này nếu có linh thú vân hệ đã sớm bị các đời tổ sư Hoa Sơn thu mất rồi, đâu ra tới phiên mình? Đây chỉ là một việc trên ít người biết, không hề ảnh hưởng tâm tình hết sức vui vẻ của Lục Nguyên.

Lần này trên mây Lục Nguyên chơi đến quên cả đất trời.

Một mình tự do hưởng thụ khoảnh trời, vùng mây.

Lục Nguyên ở trên mây chừng một tháng. Một tháng không khả năng đều là trời trong xanh mây trắng lững lờ bay. Ngẫu nhiên sẽ có mưa rào. Khi mưa rào đến, Lục Nguyên phát hiện mây sẽ bớt chút, dùng mây hóa mưa đại khái là như vậy. Nếu là giông tố thì trên tầng mây sẽ biến đổi mây trắng, mây đen cuồn cuộn như mực đổ xuống đem trời đất thành bức tranh. Mưa như thác đổ nghiêng mực đen, một bức vẩy mực tả ý, sáng khoái khó tả.

Lục Nguyên quan sát mây đen, trắng trong thiên địa, mưa to mưa nhỏ, sấm sét vô hạn, trong lòng nảy sinh rất nhiều cảnh ngộ. Dù không lĩnh ngộ ra kiếm ý khác nhưng có thể nói, đoạn thời gian này tại đây quan sát sấm sét mây đen cuồn cuộn, mưa lớn nhỏ, nhìn cảnh tượng thiên địa, đối với việc hắn ngộ các loại kiếm ý đánh xuống căn cơ vững chắc.

Ngày này hắn từ trên trời đáp xuống, sấm chớp liên tục, hắn không dám tiếp tục ở trên trời nữa. Nếu bị sấm sét đánh trúng thì không phải giỡn chơi, thế nên hắn mới ngoan ngoãn đi xuống. Mưa to giã mặt đất, khiến tiếng động trong Trường Xuân Cư giảm nhỏ nhiều.

- Ồ, từ trên trời xuống rồi à.

Lý Nguyên Bạch cười cười. Lúc trước ông mới học bay thì cũng ở trên trời chơi một trận, đồ đệ giống hệt như ông.



Lục Nguyên gật đầu.

Lý Nguyên Bạch nói:

- Việc Lý Phong ám sát ngươi đã tra ra. Đứng sau lưng Lý Phong là thuộc hạ Tứ Tôn Ngũ Khách của vi sư Hắc Ngũ Khách Mộ Dung Ám. Người này đã theo vi sư nhiều năm, không ngờ vì quyền lợi hắn làm chuyện như vậy. Dựa theo tính tình trước kia của vi sư, vốn nên lập tức giết chết hắn. Nhưng không biết có phải vì vi sư sắp tới số, lòng hơi mềm, để Mộ Dung Ám trốn thoát. Mộ Dung Ám có thực lực luyện thể kỳ đệ lục tầng luyện da cốt, chuyến này hắn trốn thoát ngày sau sợ rằng sẽ khó xử ngươi. Ngươi nên cẩn thận.

Đây chính là kết quả cuối cùng. Lý Nguyên Bạch dù sao không phải năm đó, không nói tới thực lực kém hơn thời kỳ đỉnh cao, còn mềm lòng. Nếu không thì Mộ Dung Ám tầm thường luyện thể kỳ đệ lục tầng luyện da cốt sao trốn thoát khỏi tay ông được? Nhưng mục đích lần này đã đạt tới, cơ bản thanh tẩy thế lực thuộc hạ dưới tay Lý Nguyên Bạch, sau này Lục Nguyên muốn tiếp nhận thì dễ dàng rất nhiều. Có nhiều người hai lòng không phục Lục Nguyên đều bị Lý Nguyên Bạch mượn cơ hội lần này tẩy gần hết.

Lúc Lý Nguyên Bạch nói chuyện luôn nhìn Lục Nguyên. Kết quả phát hiện phản ứng của hắn là bình thản, ông rất vừa lòng.

Tu tiên giới dù bây giờ là thái bình nhưng cũng có đủ loại báo thù. Dù sao nơi nào có người là có tranh đấu.

Cùng trời đấu rất vui.

Cùng địa đấu rất vui.

Cùng người đấu càng vui.

Tu tiên giới các loại báo thù cơ bản ngừng ở đấu với người. Sinh tồn tại tu tiên giới thì ngươi phải đấu, không đấu thì không thể sống sót trong hoàn cảnh này. Nhưng nếu ngươi hoàn toàn rơi vào đủ loại đấu tranh, si mê chơi các thủ đoạn, vậy thì sẽ nhập ma đạo.

May là đệ tử của ông dù bị cuốn vào đủ loại đấu tranh nhưng hiểu ra, đấu chỉ là một loại thủ đoạn chứ không si mê vào đó.

Có thù báo oán không có gì sai, tu tiên cũng không trốn thoát khỏi tranh đấu, nhưng trầm mê trong đó thì rơi vào kém cỏi.

Tu tiên, cuối cùng vẫn là cảm nhận đối với thiên địa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Sơn Tiên Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook