Chương 280: Cánh cửa cuối cùng(hạ)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
08/05/2013
Đằng sau cánh cửa thứ mười vẫn là người sắt đen.
Người sắt đen ra tay, không phải quyền không phải kiếm không phải chưởng mà là chỉ. Nếu Lục Nguyên biết Đại Pháp Hoa Tự Đại Tần quốc thì sẽ nhận ra đây là Đa La Diệp Chỉ. Đa La Diệp Chỉ liên tục chỉ tới, mười ngón không ngừng búng, chỉ pháp đặc biệt nhất là mười ngón đều động, không như công pháp khác chỉ luyện nhất chỉ.
Lục Nguyên không vội đánh bại đối thủ người sắt đen. Hắn sớm nghe Đại Pháp Hoa Tự nổi danh công phu nhiều, hãy để kiến thức một phen. Đối mặt Đa La Diệp Chỉ, Lục Nguyên lật tay ra khoái kiếm. Đa La Diệp Chỉ cực nhanh, kiếm của Lục Nguyên càng nhanh.
Vẫn là chỉ nhưng không nhiều biến như Đa La Diệp Chỉ mà thành câu hữu đại từ bi phật ý nhất chỉ chi thiền. Trong nhất chỉ tràn đầy ý thiền. Đối mặt nhất chỉ thiền pháp, Lục Nguyên lật tay thành tự tại cô vân dã lạc kiếm. Ngươi là phật ý có quan hệ gì với ta nhàn vân dã hạc đâu? Lại chuyển, rồi lại là công pháp khác. Vẫn là chỉ, biến thành Vô Tướng Kiếp Chỉ. Vô tướng, trong phật pháp chính là tuyệt chân lý chúng tướng mà vô tướng. Vô Tướng Kiếp Chỉ, vô hình vô khí khiến ngươi chịu tai kiếp, đây tức là Vô Tướng Kiếp Chỉ. May là Lục Nguyên cảm ứng với gió không giống bình thường.
Lại một loại công pháp, vẫn là chỉ pháp, lần này đổi thành Thiên Trúc Phật Chỉ. Trong nhất chỉ có tiếng phật âm xa xôi niệm, khiến người bất giác nổi lòng sùng bái. Khác với Hoàng Quyền, Đế Kiếm nhưng cùng là công kích tâm lý. May rằng hắn trải qua Hoàng Quyền, Đế Kiếm, Lục Nguyên đã sơ bộ học được nên làm sao đối mặt loại công kích tâm lý.
Lại đổi công pháp, vẫn là chỉ pháp, lần này là Khứ Phiền Não Chỉ. Nhất chỉ điểm ra, dường như vô tận hư không, vô tận pheiền não đều tập trung vào nhất chỉ này. Nhất chỉ dường như không có nhiều uy lực nhưng lại là chỉ pháp lực lượng cực lớn. Lục Nguyên đối mặt loại chỉ pháp này đã biến sắc mặt.
Chỉ pháp thật lợi hại! Đối mặt chỉ pháp như vậy, Lục Nguyên lập tức dùng Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm, không còn dựa vào kiếm ý gì nữa mà bằng vào bộ kiếm pháp mình quen thuộc nhất, tay cầm Dưỡng Ngô Kiếm không sử dụng kiếm ý, nhân và kiếm hồn nhiên vong ngã tránh đi công kích.
Không ngờ vẫn là chỉ pháp, Ma Ha Chỉ, ma ha, đại trí tuệ, đây là chỉ pháp có đại trí tuệ, chỉ pháp phiêu đột khó thể tránh né.
Niêm Hoa Chỉ, có câu phật tổ nở nụ cười niêm hoa, nhưng chỉ này người sắt đen rõ ràng không vạn dụng uy lực được. Niêm Hoa Vi Tiếu Nhất Chỉ, hiểu thì hiểu mà không hiểu là không hiểu.
Chỉ pháp! Chỉ là chỉ pháp mà có đến bảy loại.
Lục Nguyên lần này thật sự bị chấn kinh.
Đã lâu nghe tiếng Đại Pháp Hoa Tự tuyệt kỹ nhiều, vượt trên bất cứ tiên môn nào. Dù là Vô Kiếm tiên môn, Tiêu Dao tiên môn, Xích Long tiên môn cũng không bằng. Đại Pháp Hoa Tự, Lục Nguyên chỉ nghe nói nhưng bây giờ đích thực cảm nhận được, quá khoa trương rồi, chỉ pháp thôi đã đến bảy loại.
Bảy loại chỉ pháp này cái nào cũng lợi hại, cái nào cũng tuyệt diệu.
Dù là hắn thì cũng cực kỳ nguy hiểm.
Nếu không cẩn thận, sợ rằng chống không nổi.
Bây giờ Lục Nguyên chỉ thấy nhàm chán. Có lẽ người khác tại đây sẽ thấy thú vị nhưng Lục Nguyên chỉ cảm thấy chán. Hết cách, nếu Đại Pháp Hoa Tự thức bảy mươi loại tuyệt kỹ có một nửa là kiếm pháp thì chắc chắn Lục Nguyên sẽ có hứng thú. Hắn trời sinh yêu thích kiếm, nhưng cố tình chiêu thức Đại Pháp Hoa Tự không phải là chỉ thì là chưởng, hoặc đao, rất ít dùng kiếm, sao Lục Nguyên thấy thú vị được?
Nhưng hết cách rồi.
Vì hỏa kiếm ý, chỉ có thể chịu đựng một lần.
Thế gian có muôn vàn tuyệt kỹ, vạn công pháp, đáng tiếc mình chỉ thích kiếm thôi. Cái khác cái gì chỉ, chưởng, quyền không chút hứng thú, vẫn là kiếm thú vị. Lục Nguyên trong bận rộn hớp ngụm rượu nâng tinh thần.
Đây là cánh cửa thứ mười, ải thứ mười, cửa ải cuối cùng.
Hỏa Kiếm Lâu.
Đến lúc này thì kết quả cũng tới lúc ra rồi.
Chiến tích lần này gần giống năm mươi năm qua, đa số người là không, số càng cao thì người càng ít, tới số sáu thì đếm trên đầu ngón tay, người số bảy là con số không to tướng. Đương nhiên có một điều khác hẳn, lần này còn có một số chín!
Chín!
Chín là khái niệm gì?
Sớm đem kỷ lục thông qua bảy cánh cửa bốn ngàn năm nay bỏ xa chẳng biết ở chỗ nào.
Nếu là bình thường phá kỷ lục đến đây thì mọi người chắc chắn mong chờ và hưng phấn. Bốn ngàn năm qua không ai phá kỷ lục rốt cuộc bị phá vỡ rồi, sao không khiến người hưng phấn? Nhưng, chết tiệt là đây là việc người Tấn quốc làm. Nếu để người Tấn quốc thành công vậy mặt mũi Đại Tần ở đâu?
Người Đại Tần có kiêu ngạo của họ! Nhưng giờ thì kiêu ngạo cảu người Đại Tần đâu rồi?
Nhật Chiếu đại sư, Diệp Hương Chi, Ngao Lô Sinh, ba người liên hợp kết quả nhanh chóng thua trong tay người Tấn quốc.
Khiến họ bây giờ chỉ có nước chờ!
Đúng vậy, là chờ!
Cửa cuối cùng, Đại Pháp Hoa Tự được công nhận là cửa khó nhất. Đại Pháp Hoa Tự là đứng đầu trong tứ đại tiên môn, địa vị hơi giống Hoa Sơn tiên môn tại Tấn quốc. Bảy mươi ba loại tuyệt kỹ Đại Pháp Hoa Tự dù nơi này chỉ có một nửa cũng không dễ thông qua.
Đây là kiêu ngạo cuối cùng của Đại Tần quốc.
Nếu người Tấn này phá luôn chiêu thức Đại Pháp Hoa Tự vậy thì không còn mặt mũi gì. Giờ chỉ có thể chờ xem kết quả cuối cùng.
Là người Tấn thất bại ở con số thứ thứ chín, cửa Đại Pháp Hoa Tự.
Hay là xông qua cửa này, tới mười?
Cơ bản tất cả tu tiên giả Đại Tần đều mong chờ người Tấn này thất bại.
Thời gian trôi qua từng chút một, ngày càng kéo dài. Trong thời gian này có nhiều người không hứng thú khiêu chiến cánh cửa thứ mười, không cần thiết. Bình thường luôn đem Đại Pháp Hoa Tự thành cửa thứ mười, mọi người đều biết Đại Pháp Hoa Tự là cửa khó qua nhất, đi hay không đi không có gì khác biệt. Rất nhiều người Đại Tần chờ đợi.
*Két!*
Tiếng cửa mở.
Thời gian dường như đông lại tại đó.
Có rất nhiều người đưa mắt nhìn danh sách do pháp lực ngưng tụ thành, nhìn đến cuối cùng là chín hay mười.
Yên tĩnh một tăng gấp mười!
Đầu có quay chậm hơn, tầm mắt có chậm hơn nữa, cuối cùng phải chấp nhận kết quả. Kết quả là mười! Người Tấn này cứng rắn phá chiêu thức Đại Pháp Hoa Tự, tức là nói hắn thông qua cửa khó cuối cùng. Mười cánh cửa mười quan ải toàn bộ đều bị người Tấn này đạp phá hết.
Chết tiệt! Có người Đại Tần kêu gào, có số người chửi rủa, có một số nguyền rủa, chân chính chúc mừng không mấy ai.
Một đám chó tang gào khóc mà thôi! Lục Nguyên không thèm để lý họ, hắn nắm mười khối lệnh bài ‘Hoa Sơn’, ‘Thanh Thành’, ‘Võ Đang’, ‘Thái Sơn’, ‘Không Động’, ‘Toàn Chân’, ‘Xích Long’, ‘Vô Kiếm’, ‘Tiêu Dao’, ‘Đại Pháp Hoa Tự’ trong tay.
Hắn đưa ra mười khối lên bài, không trung như có mười luồng sáng chiếu rọi lên mười lệnh bài. Mười lệnh bài nhanh chóng dung hợp hóa thành một khối, đó là một khối Xích Hỏa lệnh bài. Lệnh bài này có lửa nóng rực chiếu trên người Lục Nguyên.
Đó là gì?
Giữa thiên địa, vạn vật vinh sinh.
Lúc này chẳng biết là do tiết trời khô hanh hay lý do gì mà đột nhiên xuất hiện đốm lửa. Đốm lửa vừa xuất hiện liền thiêu đốt cây cối, càng đốt càng lớn, thành lửa cháy cả khu rừng, lửa lớn như vậy khiến dân thượng cổ đều kinh sợ.
Người sắt đen ra tay, không phải quyền không phải kiếm không phải chưởng mà là chỉ. Nếu Lục Nguyên biết Đại Pháp Hoa Tự Đại Tần quốc thì sẽ nhận ra đây là Đa La Diệp Chỉ. Đa La Diệp Chỉ liên tục chỉ tới, mười ngón không ngừng búng, chỉ pháp đặc biệt nhất là mười ngón đều động, không như công pháp khác chỉ luyện nhất chỉ.
Lục Nguyên không vội đánh bại đối thủ người sắt đen. Hắn sớm nghe Đại Pháp Hoa Tự nổi danh công phu nhiều, hãy để kiến thức một phen. Đối mặt Đa La Diệp Chỉ, Lục Nguyên lật tay ra khoái kiếm. Đa La Diệp Chỉ cực nhanh, kiếm của Lục Nguyên càng nhanh.
Vẫn là chỉ nhưng không nhiều biến như Đa La Diệp Chỉ mà thành câu hữu đại từ bi phật ý nhất chỉ chi thiền. Trong nhất chỉ tràn đầy ý thiền. Đối mặt nhất chỉ thiền pháp, Lục Nguyên lật tay thành tự tại cô vân dã lạc kiếm. Ngươi là phật ý có quan hệ gì với ta nhàn vân dã hạc đâu? Lại chuyển, rồi lại là công pháp khác. Vẫn là chỉ, biến thành Vô Tướng Kiếp Chỉ. Vô tướng, trong phật pháp chính là tuyệt chân lý chúng tướng mà vô tướng. Vô Tướng Kiếp Chỉ, vô hình vô khí khiến ngươi chịu tai kiếp, đây tức là Vô Tướng Kiếp Chỉ. May là Lục Nguyên cảm ứng với gió không giống bình thường.
Lại một loại công pháp, vẫn là chỉ pháp, lần này đổi thành Thiên Trúc Phật Chỉ. Trong nhất chỉ có tiếng phật âm xa xôi niệm, khiến người bất giác nổi lòng sùng bái. Khác với Hoàng Quyền, Đế Kiếm nhưng cùng là công kích tâm lý. May rằng hắn trải qua Hoàng Quyền, Đế Kiếm, Lục Nguyên đã sơ bộ học được nên làm sao đối mặt loại công kích tâm lý.
Lại đổi công pháp, vẫn là chỉ pháp, lần này là Khứ Phiền Não Chỉ. Nhất chỉ điểm ra, dường như vô tận hư không, vô tận pheiền não đều tập trung vào nhất chỉ này. Nhất chỉ dường như không có nhiều uy lực nhưng lại là chỉ pháp lực lượng cực lớn. Lục Nguyên đối mặt loại chỉ pháp này đã biến sắc mặt.
Chỉ pháp thật lợi hại! Đối mặt chỉ pháp như vậy, Lục Nguyên lập tức dùng Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm, không còn dựa vào kiếm ý gì nữa mà bằng vào bộ kiếm pháp mình quen thuộc nhất, tay cầm Dưỡng Ngô Kiếm không sử dụng kiếm ý, nhân và kiếm hồn nhiên vong ngã tránh đi công kích.
Không ngờ vẫn là chỉ pháp, Ma Ha Chỉ, ma ha, đại trí tuệ, đây là chỉ pháp có đại trí tuệ, chỉ pháp phiêu đột khó thể tránh né.
Niêm Hoa Chỉ, có câu phật tổ nở nụ cười niêm hoa, nhưng chỉ này người sắt đen rõ ràng không vạn dụng uy lực được. Niêm Hoa Vi Tiếu Nhất Chỉ, hiểu thì hiểu mà không hiểu là không hiểu.
Chỉ pháp! Chỉ là chỉ pháp mà có đến bảy loại.
Lục Nguyên lần này thật sự bị chấn kinh.
Đã lâu nghe tiếng Đại Pháp Hoa Tự tuyệt kỹ nhiều, vượt trên bất cứ tiên môn nào. Dù là Vô Kiếm tiên môn, Tiêu Dao tiên môn, Xích Long tiên môn cũng không bằng. Đại Pháp Hoa Tự, Lục Nguyên chỉ nghe nói nhưng bây giờ đích thực cảm nhận được, quá khoa trương rồi, chỉ pháp thôi đã đến bảy loại.
Bảy loại chỉ pháp này cái nào cũng lợi hại, cái nào cũng tuyệt diệu.
Dù là hắn thì cũng cực kỳ nguy hiểm.
Nếu không cẩn thận, sợ rằng chống không nổi.
Bây giờ Lục Nguyên chỉ thấy nhàm chán. Có lẽ người khác tại đây sẽ thấy thú vị nhưng Lục Nguyên chỉ cảm thấy chán. Hết cách, nếu Đại Pháp Hoa Tự thức bảy mươi loại tuyệt kỹ có một nửa là kiếm pháp thì chắc chắn Lục Nguyên sẽ có hứng thú. Hắn trời sinh yêu thích kiếm, nhưng cố tình chiêu thức Đại Pháp Hoa Tự không phải là chỉ thì là chưởng, hoặc đao, rất ít dùng kiếm, sao Lục Nguyên thấy thú vị được?
Nhưng hết cách rồi.
Vì hỏa kiếm ý, chỉ có thể chịu đựng một lần.
Thế gian có muôn vàn tuyệt kỹ, vạn công pháp, đáng tiếc mình chỉ thích kiếm thôi. Cái khác cái gì chỉ, chưởng, quyền không chút hứng thú, vẫn là kiếm thú vị. Lục Nguyên trong bận rộn hớp ngụm rượu nâng tinh thần.
Đây là cánh cửa thứ mười, ải thứ mười, cửa ải cuối cùng.
Hỏa Kiếm Lâu.
Đến lúc này thì kết quả cũng tới lúc ra rồi.
Chiến tích lần này gần giống năm mươi năm qua, đa số người là không, số càng cao thì người càng ít, tới số sáu thì đếm trên đầu ngón tay, người số bảy là con số không to tướng. Đương nhiên có một điều khác hẳn, lần này còn có một số chín!
Chín!
Chín là khái niệm gì?
Sớm đem kỷ lục thông qua bảy cánh cửa bốn ngàn năm nay bỏ xa chẳng biết ở chỗ nào.
Nếu là bình thường phá kỷ lục đến đây thì mọi người chắc chắn mong chờ và hưng phấn. Bốn ngàn năm qua không ai phá kỷ lục rốt cuộc bị phá vỡ rồi, sao không khiến người hưng phấn? Nhưng, chết tiệt là đây là việc người Tấn quốc làm. Nếu để người Tấn quốc thành công vậy mặt mũi Đại Tần ở đâu?
Người Đại Tần có kiêu ngạo của họ! Nhưng giờ thì kiêu ngạo cảu người Đại Tần đâu rồi?
Nhật Chiếu đại sư, Diệp Hương Chi, Ngao Lô Sinh, ba người liên hợp kết quả nhanh chóng thua trong tay người Tấn quốc.
Khiến họ bây giờ chỉ có nước chờ!
Đúng vậy, là chờ!
Cửa cuối cùng, Đại Pháp Hoa Tự được công nhận là cửa khó nhất. Đại Pháp Hoa Tự là đứng đầu trong tứ đại tiên môn, địa vị hơi giống Hoa Sơn tiên môn tại Tấn quốc. Bảy mươi ba loại tuyệt kỹ Đại Pháp Hoa Tự dù nơi này chỉ có một nửa cũng không dễ thông qua.
Đây là kiêu ngạo cuối cùng của Đại Tần quốc.
Nếu người Tấn này phá luôn chiêu thức Đại Pháp Hoa Tự vậy thì không còn mặt mũi gì. Giờ chỉ có thể chờ xem kết quả cuối cùng.
Là người Tấn thất bại ở con số thứ thứ chín, cửa Đại Pháp Hoa Tự.
Hay là xông qua cửa này, tới mười?
Cơ bản tất cả tu tiên giả Đại Tần đều mong chờ người Tấn này thất bại.
Thời gian trôi qua từng chút một, ngày càng kéo dài. Trong thời gian này có nhiều người không hứng thú khiêu chiến cánh cửa thứ mười, không cần thiết. Bình thường luôn đem Đại Pháp Hoa Tự thành cửa thứ mười, mọi người đều biết Đại Pháp Hoa Tự là cửa khó qua nhất, đi hay không đi không có gì khác biệt. Rất nhiều người Đại Tần chờ đợi.
*Két!*
Tiếng cửa mở.
Thời gian dường như đông lại tại đó.
Có rất nhiều người đưa mắt nhìn danh sách do pháp lực ngưng tụ thành, nhìn đến cuối cùng là chín hay mười.
Yên tĩnh một tăng gấp mười!
Đầu có quay chậm hơn, tầm mắt có chậm hơn nữa, cuối cùng phải chấp nhận kết quả. Kết quả là mười! Người Tấn này cứng rắn phá chiêu thức Đại Pháp Hoa Tự, tức là nói hắn thông qua cửa khó cuối cùng. Mười cánh cửa mười quan ải toàn bộ đều bị người Tấn này đạp phá hết.
Chết tiệt! Có người Đại Tần kêu gào, có số người chửi rủa, có một số nguyền rủa, chân chính chúc mừng không mấy ai.
Một đám chó tang gào khóc mà thôi! Lục Nguyên không thèm để lý họ, hắn nắm mười khối lệnh bài ‘Hoa Sơn’, ‘Thanh Thành’, ‘Võ Đang’, ‘Thái Sơn’, ‘Không Động’, ‘Toàn Chân’, ‘Xích Long’, ‘Vô Kiếm’, ‘Tiêu Dao’, ‘Đại Pháp Hoa Tự’ trong tay.
Hắn đưa ra mười khối lên bài, không trung như có mười luồng sáng chiếu rọi lên mười lệnh bài. Mười lệnh bài nhanh chóng dung hợp hóa thành một khối, đó là một khối Xích Hỏa lệnh bài. Lệnh bài này có lửa nóng rực chiếu trên người Lục Nguyên.
Đó là gì?
Giữa thiên địa, vạn vật vinh sinh.
Lúc này chẳng biết là do tiết trời khô hanh hay lý do gì mà đột nhiên xuất hiện đốm lửa. Đốm lửa vừa xuất hiện liền thiêu đốt cây cối, càng đốt càng lớn, thành lửa cháy cả khu rừng, lửa lớn như vậy khiến dân thượng cổ đều kinh sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.