Chương 859: Chữ Tuệ(Thượng)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
27/05/2013
Lục Nguyên thắc mắc nhìn Hiên Viên Vọng, hỏi:
- Hiên Viên chí tôn nói vậy là sao! Ta chưa từng cướp kiếm đạo thụ quả.
Thượng Quan chí tôn gầm lên:
- Nhiều người chính mắt thấy, ngươi còn dám chối cãi!?
Lục Nguyên cười cười nói:
- Chính mắt thấy, à, đúng rồi, môn hạ Thái Sử chí tôn chúng ta Yến sư tỷ bị các ngươi cướp miêu yêu châu, à mà cái này không có người ngoài chính mắt thấy. Rồi Chu sư huynh bị các ngươi cướp Hổ Thần đầu lâu, cái này nhiều người thấy lắm đấy, còn có Bạch sư huynh.
Lục Nguyên đếm ra, đếm tới vô số lần môn hạ Hiên Viên chí tôn cướp bóc chiến lợi phẩm.
Thượng Quan chí tôn quát:
- Loại chuyện này là các ngươi tự nói, có chứng cứ gì?
Lục Nguyên cười đáp:
- Đúng vậy, nói ta cướp kiếm đạo thụ quả chỉ là mở miệng nói nhảm, không có chứng cứ.
Đoan Mộc chí tôn quát:
- Ngươi không cướp bóc thì sao kiếm đạo thụ quả rơi vào trong hồ lô của ngươi! Không lẽ có người môn hạ Hiên Viên chí tôn đưa tặng ngươi sao?
- Tất nhiên môn hạ Hiên Viên chí tôn sẽ không ai đưa tặng.
Lục Nguyên nhún vai, nói:
- Sự thật là như vầy, nhánh cây kiếm đạo tự rũ xuống tới tầng thứ hai, trái cây rụng trước mặt ta, ta không hái được ư, từ khi nào có quy định như vậy?
Đoan Mộc chí tôn hừ lạnh bảo:
- Nói nhảm nhí, nhánh cây kiếm đạo chưa bao giờ rũ xuống, chỉ dựng thẳng xéo lên trên.
Lục Nguyên vỗ tay, nói:
- Đoan Mộc chí tôn đúng là lợi hại, lo rộng thật, chẳng những trông nom người mà ngay cả cây, thì ra kiếm đạo thụ thuộc về Đoan Mộc chí tôn cai quản, nhánh cây kiếm đạo có rũ xuống hay không do Đoan Mộc chí tôn quyết định, đúng là nực cười quá.
- Hay cho Lục Nguyên mỏ nhọn dẻo miệng lắm!
Hiên Viên Vọng cười nhạt nói:
- Lấy nam châm lên.
Nam châm là dùng để ghi lại.
Hiên Viên Vọng dùng nam châm đả kích Lục Nguyên, bên trên nam châm ghi rõ ràng, chỉ cần thả ghi chép nam châm ra là có thể phán Lục Nguyên trọng tội ngay, đây là lý do Hiên Viên Vọng nhịn được đến bây giờ, mà Lục Nguyên cũng đang nhẫn nhịn.
Nam châm, rốt cuộc bị mang lên.
Nhưng chưa xem thì đã két một tiếng toàn bộ vỡ ra.
Nam châm ghi chép là nhân, khi Lục Nguyên chiến đấu thì cảm ứng được là quả.
Lục Nguyên lấy kiếm khí đánh thương nam châm là nhân, bây giờ nó vỡ ra là quả.
Đây chính là tiểu nhân quả thiết tắc. Thật ra lúc làm chuyện này Lục Nguyên đã nghĩ đến các mặt, không phải mình xông lên tầng thứ nhất kiếm đạo thụ mà lấy lực luân hồi kéo xuống, cũng lấy tiểu nhân quả thiết tắc cảm ứng tất cả nam châm, phá vỡ chúng hết.
Không chỉ các ngươi mới thông minh, gia đâu có ngu. Nguyên tắc của Lục Nguyên luôn là không chơi thì thôi, đã chơi là phải đẹp chút.
Không chút nghi ngờ, lần này Lục Nguyên định tính kế đám Hiên Viên Vọng một lần.
- Đẹp lắm!
Đông Dã Thương cười to, gã là người trung lập, hơn nữa tính tình hiếu chiến, không sợ Hiên Viên Vọng chút nào.
Lục Nguyên làm chuyện này đúng là quá đẹp, chu đáo, không lọt giọt nước. Đông Dã Thương không hiểu nổi một tiểu tử khoảng bốn mươi tuổi trong đầu có nhiều cong cong quấn quấn như vậy, không tính kế được hắn.
Thái Sử Không cũng cười. Lục Nguyên làm thật đẹp, đương nhiên không cần gã ra tay.
Việc này cứ như thế kết thúc, Lục Nguyên nhận được một lá thư, thư từ Hoa Sơn, trung gian đi qua Trác Lăng Vân chuyển đến.
Cuối thư ký tên là Chu Thanh Huyền.
Thư của Chu sư thúc tổ!
Lục Nguyên ngây ra.
Lờ mờ cảm giác trong phong thư có hơi thở kiếm đạo không giống bình thường.
Lục Nguyên xé phong thư, vừa mở ra thì một chữ tuệ bay lên.
Ủa! chữ tuệ!
Sao vậy nè, nghe nói chữ này rơi vào tay Kiếm Tuệ mà, sao nằm trong tay Chu sư thúc tổ, rồi đưa mình! Lục Nguyên lấy làm lạ.
[Lục Nguyên, trước đó Kiếm Tuệ đến tập kích Hoa Sơn, e rằng có liên quan đến ngươi, nhưng đã bị ta đả thương rồi, chữ tuệ bị ta cướp. Kiếm Tuệ này có vài phần nhân quả với ngươi, vậy cho ngươi chấm dứt nhân quả đi. Chữ tuệ của hắn vô dụng với ta nên tặng cho ngươi.]
[Ta bởi vì lộ ra tu vi trên hỗn động cảnh ngũ tầng nên chỉ có thể đi di thất địa, nếu không sẽ bị Chấp Tông giết chết.]
Chấp Tông là một đội trong trung ương thiên triều, Chấp Tông rất lạ, do ngũ đại cổ văn minh quản lý chung, nghe nói trong đội mỗi nhân vật đều kinh thiên động địa, có tuyệt học kinh người, chỉ cần phạm quy tắc ngũ đại cổ văn minh chế định là sẽ bị Chấp Tông giết chết.
[Ta ở Hoa Sơn thấy hơi uể oải, đi di thất địa cũng tốt lắm. Di thất địa là nơi rất tốt cho tu hành, hoàn cảnh cực kỳ khắc nghiệt. Ngươi ở tại trung ương thiên triều tăng thực lực đi, dù là ta hay Yến sư huynh đều sẽ có ngày quay về trung ương thiên triều.]
[Mỗi người chúng ta đề cố gắng vì chữ kiếm.]
[Về Hoa Sơn không cần lo.]
[Kiếm Tuệ ở ngoại vực dùng thực lực hỗn động cảnh lục tầng, tuy phạm tội không nặng bằng ta nhưng cũng là làm lỗi, e rằng sau này khó tiến vào nước ngoài nửa bước.]
[Hơn nữa trong Hoa Sơn để lại ba hư không kiếm ý, có thể chặn ba đợt tai nạn cho Hoa Sơn.]
Thư đến đây thì ngừng, hóa ra là vậy, Lục Nguyên hiểu sơ sự việc.
Kiếm Tuệ này âm hiểm gian xảo, gã đi Hoa Sơn tuyệt đối là muốn bắt cóc người quan trọng uy hiếp mình, nếu không có Chu sư thúc tổ trấn giữ Hoa Sơn thì chắc đã bị gã thực hiện được. Chết tiệt! Đối mặt kẻ âm hiểm gian xảo như vậy, trong lòng Lục Nguyên dấy lên sát khí rất mãnh liệt.
Kiếm Tuệ, đây là người mình phải trừ bỏ.
Nhưng nên tìm cơ hội đã, rất nhiều chuyện không thể làm bừa.
Vậy hãy chờ đi!
Sẽ chờ đến cơ hội.
Lục Nguyên nghĩ thông rồi bắt đầu nghiên cứu chữ tuệ. Chữ tuệ ở trên không trung lóe ánh sáng, hiện ra hơi thở huyền diệu. Lục Nguyên đem thần thức đặt vào chữ tuệ thì chữ đúng là có huyền diệu, dường như chữ tuệ đem trí tuệ mà ngươi sở trường bày ra hết.
Trước giờ mình ở mặt trí tuệ sở trường nhất là ngộ kiếm ý.
Được chữ tuệ rồi chớp mắt năng lực ngộ kiếm ý của Lục Nguyên tăng một bước.
Trong đầu hắn thoáng hiện chữ chính, đường đường chính chính.
Chữ chính vô hạn phóng to trong đầu.
Rốt cuộc chiến thành chữ chính vô cùng to lớn.
Lục Nguyên cảm giác đến vô biên chính khí đường đường chính chính chính, chính nghĩa chính.
Ta là chính, dục phù thiên hạ!
Chính tại nhân gian tà không áp chính!
Trên đỉnh đầu Lục Nguyên bay lên một tấm thượng cổ phù chú tràn ngập chính khí, mặt trên viết rõ ràng chữ 'Chính' thượng cổ văn tự, đây là chữ chính không gian thiết tắc cần thiết. Thật ra chữ chính này người bình thường rất khó ngộ, tu sĩ thường, đặc biệt là trung ương thiên triều quơ một bó to liền có muốn ngộ chữ chính rất khó khăn.
Bản thân Lục Nguyên bởi vì thừa kế đạo lý dưỡng ngộ, hạo nhiên chính khí trong người nên hành động xứng là đường đường chính chính. Cho nên khi được một chữ tuệ, đem sở trường mặt trí tuệ càng cường hơn, mới nước chảy thành sông, thật tự nhiên hiểu ra kiếm ý chính, đặt nền móng vững chắc luyện thành không gian thiết tắc.
Đây là kiếm ý một trăm lẻ ba của Lục Nguyên!
Không gian thiết tắc tổng cộng cần mười lăm loại kiếm ý, thêm vào Tả Hữu Càn Khôn Thạch mới luyện thành. Bây giờ trong mười lăm kiếm ý mình thành tựu chín loại đông nam tây bắc thượng hạ trung đảo chính, còn lại sáu loại phản, tà, thác, loạn, thuấn, cải là thành tựu mười lăm kiếm ý rồi.
- Hiên Viên chí tôn nói vậy là sao! Ta chưa từng cướp kiếm đạo thụ quả.
Thượng Quan chí tôn gầm lên:
- Nhiều người chính mắt thấy, ngươi còn dám chối cãi!?
Lục Nguyên cười cười nói:
- Chính mắt thấy, à, đúng rồi, môn hạ Thái Sử chí tôn chúng ta Yến sư tỷ bị các ngươi cướp miêu yêu châu, à mà cái này không có người ngoài chính mắt thấy. Rồi Chu sư huynh bị các ngươi cướp Hổ Thần đầu lâu, cái này nhiều người thấy lắm đấy, còn có Bạch sư huynh.
Lục Nguyên đếm ra, đếm tới vô số lần môn hạ Hiên Viên chí tôn cướp bóc chiến lợi phẩm.
Thượng Quan chí tôn quát:
- Loại chuyện này là các ngươi tự nói, có chứng cứ gì?
Lục Nguyên cười đáp:
- Đúng vậy, nói ta cướp kiếm đạo thụ quả chỉ là mở miệng nói nhảm, không có chứng cứ.
Đoan Mộc chí tôn quát:
- Ngươi không cướp bóc thì sao kiếm đạo thụ quả rơi vào trong hồ lô của ngươi! Không lẽ có người môn hạ Hiên Viên chí tôn đưa tặng ngươi sao?
- Tất nhiên môn hạ Hiên Viên chí tôn sẽ không ai đưa tặng.
Lục Nguyên nhún vai, nói:
- Sự thật là như vầy, nhánh cây kiếm đạo tự rũ xuống tới tầng thứ hai, trái cây rụng trước mặt ta, ta không hái được ư, từ khi nào có quy định như vậy?
Đoan Mộc chí tôn hừ lạnh bảo:
- Nói nhảm nhí, nhánh cây kiếm đạo chưa bao giờ rũ xuống, chỉ dựng thẳng xéo lên trên.
Lục Nguyên vỗ tay, nói:
- Đoan Mộc chí tôn đúng là lợi hại, lo rộng thật, chẳng những trông nom người mà ngay cả cây, thì ra kiếm đạo thụ thuộc về Đoan Mộc chí tôn cai quản, nhánh cây kiếm đạo có rũ xuống hay không do Đoan Mộc chí tôn quyết định, đúng là nực cười quá.
- Hay cho Lục Nguyên mỏ nhọn dẻo miệng lắm!
Hiên Viên Vọng cười nhạt nói:
- Lấy nam châm lên.
Nam châm là dùng để ghi lại.
Hiên Viên Vọng dùng nam châm đả kích Lục Nguyên, bên trên nam châm ghi rõ ràng, chỉ cần thả ghi chép nam châm ra là có thể phán Lục Nguyên trọng tội ngay, đây là lý do Hiên Viên Vọng nhịn được đến bây giờ, mà Lục Nguyên cũng đang nhẫn nhịn.
Nam châm, rốt cuộc bị mang lên.
Nhưng chưa xem thì đã két một tiếng toàn bộ vỡ ra.
Nam châm ghi chép là nhân, khi Lục Nguyên chiến đấu thì cảm ứng được là quả.
Lục Nguyên lấy kiếm khí đánh thương nam châm là nhân, bây giờ nó vỡ ra là quả.
Đây chính là tiểu nhân quả thiết tắc. Thật ra lúc làm chuyện này Lục Nguyên đã nghĩ đến các mặt, không phải mình xông lên tầng thứ nhất kiếm đạo thụ mà lấy lực luân hồi kéo xuống, cũng lấy tiểu nhân quả thiết tắc cảm ứng tất cả nam châm, phá vỡ chúng hết.
Không chỉ các ngươi mới thông minh, gia đâu có ngu. Nguyên tắc của Lục Nguyên luôn là không chơi thì thôi, đã chơi là phải đẹp chút.
Không chút nghi ngờ, lần này Lục Nguyên định tính kế đám Hiên Viên Vọng một lần.
- Đẹp lắm!
Đông Dã Thương cười to, gã là người trung lập, hơn nữa tính tình hiếu chiến, không sợ Hiên Viên Vọng chút nào.
Lục Nguyên làm chuyện này đúng là quá đẹp, chu đáo, không lọt giọt nước. Đông Dã Thương không hiểu nổi một tiểu tử khoảng bốn mươi tuổi trong đầu có nhiều cong cong quấn quấn như vậy, không tính kế được hắn.
Thái Sử Không cũng cười. Lục Nguyên làm thật đẹp, đương nhiên không cần gã ra tay.
Việc này cứ như thế kết thúc, Lục Nguyên nhận được một lá thư, thư từ Hoa Sơn, trung gian đi qua Trác Lăng Vân chuyển đến.
Cuối thư ký tên là Chu Thanh Huyền.
Thư của Chu sư thúc tổ!
Lục Nguyên ngây ra.
Lờ mờ cảm giác trong phong thư có hơi thở kiếm đạo không giống bình thường.
Lục Nguyên xé phong thư, vừa mở ra thì một chữ tuệ bay lên.
Ủa! chữ tuệ!
Sao vậy nè, nghe nói chữ này rơi vào tay Kiếm Tuệ mà, sao nằm trong tay Chu sư thúc tổ, rồi đưa mình! Lục Nguyên lấy làm lạ.
[Lục Nguyên, trước đó Kiếm Tuệ đến tập kích Hoa Sơn, e rằng có liên quan đến ngươi, nhưng đã bị ta đả thương rồi, chữ tuệ bị ta cướp. Kiếm Tuệ này có vài phần nhân quả với ngươi, vậy cho ngươi chấm dứt nhân quả đi. Chữ tuệ của hắn vô dụng với ta nên tặng cho ngươi.]
[Ta bởi vì lộ ra tu vi trên hỗn động cảnh ngũ tầng nên chỉ có thể đi di thất địa, nếu không sẽ bị Chấp Tông giết chết.]
Chấp Tông là một đội trong trung ương thiên triều, Chấp Tông rất lạ, do ngũ đại cổ văn minh quản lý chung, nghe nói trong đội mỗi nhân vật đều kinh thiên động địa, có tuyệt học kinh người, chỉ cần phạm quy tắc ngũ đại cổ văn minh chế định là sẽ bị Chấp Tông giết chết.
[Ta ở Hoa Sơn thấy hơi uể oải, đi di thất địa cũng tốt lắm. Di thất địa là nơi rất tốt cho tu hành, hoàn cảnh cực kỳ khắc nghiệt. Ngươi ở tại trung ương thiên triều tăng thực lực đi, dù là ta hay Yến sư huynh đều sẽ có ngày quay về trung ương thiên triều.]
[Mỗi người chúng ta đề cố gắng vì chữ kiếm.]
[Về Hoa Sơn không cần lo.]
[Kiếm Tuệ ở ngoại vực dùng thực lực hỗn động cảnh lục tầng, tuy phạm tội không nặng bằng ta nhưng cũng là làm lỗi, e rằng sau này khó tiến vào nước ngoài nửa bước.]
[Hơn nữa trong Hoa Sơn để lại ba hư không kiếm ý, có thể chặn ba đợt tai nạn cho Hoa Sơn.]
Thư đến đây thì ngừng, hóa ra là vậy, Lục Nguyên hiểu sơ sự việc.
Kiếm Tuệ này âm hiểm gian xảo, gã đi Hoa Sơn tuyệt đối là muốn bắt cóc người quan trọng uy hiếp mình, nếu không có Chu sư thúc tổ trấn giữ Hoa Sơn thì chắc đã bị gã thực hiện được. Chết tiệt! Đối mặt kẻ âm hiểm gian xảo như vậy, trong lòng Lục Nguyên dấy lên sát khí rất mãnh liệt.
Kiếm Tuệ, đây là người mình phải trừ bỏ.
Nhưng nên tìm cơ hội đã, rất nhiều chuyện không thể làm bừa.
Vậy hãy chờ đi!
Sẽ chờ đến cơ hội.
Lục Nguyên nghĩ thông rồi bắt đầu nghiên cứu chữ tuệ. Chữ tuệ ở trên không trung lóe ánh sáng, hiện ra hơi thở huyền diệu. Lục Nguyên đem thần thức đặt vào chữ tuệ thì chữ đúng là có huyền diệu, dường như chữ tuệ đem trí tuệ mà ngươi sở trường bày ra hết.
Trước giờ mình ở mặt trí tuệ sở trường nhất là ngộ kiếm ý.
Được chữ tuệ rồi chớp mắt năng lực ngộ kiếm ý của Lục Nguyên tăng một bước.
Trong đầu hắn thoáng hiện chữ chính, đường đường chính chính.
Chữ chính vô hạn phóng to trong đầu.
Rốt cuộc chiến thành chữ chính vô cùng to lớn.
Lục Nguyên cảm giác đến vô biên chính khí đường đường chính chính chính, chính nghĩa chính.
Ta là chính, dục phù thiên hạ!
Chính tại nhân gian tà không áp chính!
Trên đỉnh đầu Lục Nguyên bay lên một tấm thượng cổ phù chú tràn ngập chính khí, mặt trên viết rõ ràng chữ 'Chính' thượng cổ văn tự, đây là chữ chính không gian thiết tắc cần thiết. Thật ra chữ chính này người bình thường rất khó ngộ, tu sĩ thường, đặc biệt là trung ương thiên triều quơ một bó to liền có muốn ngộ chữ chính rất khó khăn.
Bản thân Lục Nguyên bởi vì thừa kế đạo lý dưỡng ngộ, hạo nhiên chính khí trong người nên hành động xứng là đường đường chính chính. Cho nên khi được một chữ tuệ, đem sở trường mặt trí tuệ càng cường hơn, mới nước chảy thành sông, thật tự nhiên hiểu ra kiếm ý chính, đặt nền móng vững chắc luyện thành không gian thiết tắc.
Đây là kiếm ý một trăm lẻ ba của Lục Nguyên!
Không gian thiết tắc tổng cộng cần mười lăm loại kiếm ý, thêm vào Tả Hữu Càn Khôn Thạch mới luyện thành. Bây giờ trong mười lăm kiếm ý mình thành tựu chín loại đông nam tây bắc thượng hạ trung đảo chính, còn lại sáu loại phản, tà, thác, loạn, thuấn, cải là thành tựu mười lăm kiếm ý rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.