Chương 500: Cứu người(thượng)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
08/05/2013
Ngũ Triệu vốn tưởng rằng Lục Nguyên tính toán kế hoạch cứu người thế nào hóa ra Lục Nguyên dùng phương pháp mạnh bạo, trực tiếp tấn công tiên môn của đối phương, đây là xé rách mặt nhau.
Tuy nhiên hắn đã tuyệt vọng rồi thê tử của mình rơi vào tay của Minh Kiếm Tử không thể đoạt lại, cũng chỉ có thể cùng tên điên này liều chết mà thôi.
Lục Nguyên không quan tâm mà nói:
- Chúng ta đi thôi.
Bậc thang băng tuy được nói là cao tới vạn trượng nhưng kỳ thực cũng chỉ có mấy chục trượng mà thôi, Lục Nguyên cùng với Ngũ Triệu Hai người rất nhanh chóng đã tới được trước cửa lớn của Băng Cung, mấy đệ tử Băng Cung nhìn thấy hai người liền cất tiếng nhàn nhạt hỏi;
- Các ngươi được ai giới thiệu tới đây?
Đương nhiên có thể xuất đầy đủ linh thạch là có thể được báo với một đại lão của Huyền Minh tiên môn.
Ngũ Triệu đứng trước Băng Cung to lớn hàm răng của hắn không ngừng run rẩy, Lục Nguyên thấy thế thì nhún vai:
- Cũng chẳng có gì, chỉ là đến phong môn, phong Huyền Minh tiên môn mà thôi.
Ngữ khí nhàn nhạt, khiến cho đệ tử của Huyền Minh tiên môn cũng phải giật mình.
Phong Môn.
Huyền Minh tiên môn có lịch sử rất dài nghe nói ở Đại Dung đế quốc còn có chi nhanh, lịch sử còn dài hơn cả Hoa Sơn tiên môn, khoảng chừng tới bảy nghìn năm, mà trong thời gian bảy nghìn năm đó, Huyền Minh tiên môn còn chưa từng bị ai phong môn, vậy mà bây giờ có người dám tới đây phong môn?
Thật buồn cười.
Mấy đệ tử thủ vệ kia vô cùng buồn cười.
- Thật buồn cười, có phải là một tên điên không?
- Đúng là một tên điên rồi.
- Huyền Minh tiên môn chúng ta, có người dám tới phong môn, đúng là không xem tiên môn thứ hai Nam Hải của chúng ta ra gì.
Lục Nguyên nở ra nụ cười ôn hòa;
- Nói xong chưa, nói xong thì các ngươi có thể chết được rồi.
- Nói xong hắn tiện tay xuất ra kiếm khí đem mấy đệ tử thủ vệ kia giết chết, mấy đệ tử này đều luyện Huyền Minh chi khí, vậy mà cứ như vậy mà bị giết chết khiến cho toàn bộ Băng Cung trở nên náo nhiệt.
Ngũ Triệu chết lặng nhưng dù sao cũng đã đại não, chỉ hi vọng trước khi chết gặp được gặp mặt Vân Manh một lần thì chết cũng cam tâm, Ngũ Triệu thấy một đám cao thủ của Huyền Minh tiên môn xông ra, trong đó hắn cũng biết vài vị.
Ví dụ như Tư Đồ Nguyên người này từng ở trên biển băng phong nghìn dặm, là đối thủ tuyệt sát, tu vi Trường Sinh tầng thứ hai.
Ví dụ như là Băng Hàn Nhập Cốt Đan Phượng, đây là một nữ tử vô cùng khát máu, thích nhất là bắt đối phương đông lạnh lại, dùng băng chùy đông cứng xương cốt, nghe đối thủ kêu gào thảm thiết mà thỏa mãn, cũng là cao thủ Trường Sinh tầng thứ hai.
Còn có Ngạo Hàn đao khách Nhiếp Tòng Long người này đao pháp trác tuyệt tu vi Trường Sinh tầng thứ ba.
Ngũ Triệu biết rõ, ba người này bất kể là ai cũng hơn xa mình.
Nhưng mà đưa mắt về phía đối thủ, kiếm của Lục Nguyên đã tung bay kiếm khí tung hoành, trong giây lát đã giải quyết đối phương.
Không biết lúc nào đã nổi lên phong ba.
- Tác tách.
Đây chính là thanh âm máu rớt xuống băng, Huyền minh Băng cung trước đây trắng toát thì bây giờ đã bị nhuộm đỏ bởi máu, rất nhiều trưởng lão của Huyền Minh băng cung vây quanh Lục Nguyên, bọn họ đều bị kinh hãi, vừa rồi nhiều người như vậy lao tới mà vẫn bị Lục Nguyên đánh bại, chuyện này không thể tưởng tượng được, bọn họ biết thực lực của mình cũng bằng với người bị giết mà thôi nên không dám lao tới.
Trong nhất thời cục diện lâm vào trạng thái giằng co, tuy nhiên Huyền Minh Băng cung đúng là Huyền Minh Băng cung một lúc sau mấy vị trưởng lão này đã nhường ra một con đường, đồng thời hai nhân vật đã xuất hiện, một người là ngọc diện thư sinh, trong tay cầm một cây đàn một người là một đại hán đeo tám thanh linh kiếm sau lưng.
Hai người này một người chính là Huyền Cầm Khách thủ hạ đệ nhất của Huyền Họa Tử tay cầm cây đàn ngọc, còn đại hán mang tám thanh linh kiếm chính là Minh Bách thủ hạ đệ nhất của Minh Kiếm Tử.
Vốn Huyền Cầm Khách và Minh Bát vẫn chỉ có tu vi Trường Sinh tầng thứ mười mà thôi.
Trong thiên hạ này số nhân vật tiến nửa bước vào Đại Đạo Cảnh vẫn không nhiều lắm.
Nhưng dù sao Trường Sinh tầng thứ mười vẫn là nhân vật đẳng cấp ở trong Trường Sinh cảnh giới.
Huyền Cầm Khách nhìn về phía Lục Nguyên mà hỏi:
- Ngươi là ai mà dám ngông cuồng?
- Dám tới đây phong Huyền Minh tiên môn chúng ta, thật là buồn cười.
Minh Bát cười lạnh.
Huyền Cầm Khách cũng nói:
- Đúng thế để ta ra tay giáo huấn tên tiểu tử nhà ngươi.
Minh Bát cười lạnh:
- Được rồi Huyền Cầm Khách, ngươi chỉ đánh đàn là giỏi thôi, vẫn nên để ta ra tay.
Minh Bát và Huyền Cầm Khách gần đây không hợp nhau lắm, hoặc có thể nói Minh Kiếm Tử và Huyền Họa Tử hai phái này không hợp nhau.
Huyền Cầm Khách nhìn về phía Minh Bát:
- Minh Bát, tá thanh linh kiếm của ngươi tối đa cũng chỉ có thể biến thành con cua tám cẳng mà thôi, muốn đánh nhau thật không hợp, trận chiến này vẫn do ta ra tay.
Huyền Cầm Khách cũng không phải là hạng dễ bắt nạt, lập tức trả đũa.
Minh Bát cười:
- Ha ha tám thanh linh kiếm của ta vô dụng sao? Vậy mà lúc trước vẫn thắng được ngươi nửa chiêu.
- Chó má, rõ ràng là ta thắng ngươi nửa chiêu.
Huyền Cầm Khách bình thường cũng tự cao phong độ vô cùng, tuy nhiên nói chuyện với Minh Bát hắn không thèm giữ vẻ trang nhã thường ngày nữa.
Huyền Cầm Khách và Minh Bát hai người cãi nhau đều tranh nhau xem ai xuất thủ trước, cuối cùng cãi nhau kịch liệt đem Lục Nguyên ném qua một bên, khiến cho người của Huyền Minh Tiên môn phải bực mình, hai người này đúng là hai kẻ dở hơi, nội bộ cãi nhau để Lục Nguyên chiếm được tiện nghi.
- Kỳ thật hai người các ngươi không cần tranh giành nhau cả hai đồng loạt ra tay là được.
Một câu nói này tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về Lục Nguyên, cơ hồ nhìn thấy kẻ ngu ngốc nhất trần gian vậy, Hai đối thủ tu vi Trường Sinh tầng thứ mười, muốn bọn họ liên thủ đối phó với mình, đây không phải là kẻ ngu thì là gì?
- Đúng thế, hai người các ngươi liên thủ đi, xem có thể tiếp được ta mấy chiêu.
Lục Nguyên tự tại nói.
Một câu nói này khiến cho Huyền Cầm Khách và Minh Bát hai người không cãi nhau nữa, tất cả đều quyết định giải quyết Lục Nguyên trước, Huyền Cầm Khách khẽ chuyển động bàn tay, kích thích dây đàn, tiếng đàn phát ra đương đương.
Mà Minh Bát dùng tám thanh linh kiếm trước sau ra tay, hắn chỉ có thể ngự hai thanh linh kiếm đồng thời, nhưng bàn tay của hắn biến hóa thật nhanh dưới bàn tay của hắn tám thanh linh kiếm thay nhau xuất hiện, nổ tung trên không trung phá ra hàng vạn vụn băng mỗi một vụn băng có thể giết người.
Huyền Cầm Khách và Minh Bát trước nay làm đối thủ của nhau, hiện tại liên thủ đã phát hiện ra thực lực của đối thủ so với trước đây đã tăng lên không ít.
Mà người của Huyền Minh Băng cung cũng tán thưởng không thôi, cao thủ xếp hàng thứ ba thứ tư của Huyền Minh tiên môn quả nhiên bất phàm.
Trong tích tắng một đạo ánh lửa sáng lên.
Một đạo hỏa quang này hoàn toàn không phải là kỹ xảo gì cả, mang theo một hào quang sáng loáng, vô cùng đáng sợ mang theo uy lực vô biên chém xuống dưới.
Tuy nhiên hắn đã tuyệt vọng rồi thê tử của mình rơi vào tay của Minh Kiếm Tử không thể đoạt lại, cũng chỉ có thể cùng tên điên này liều chết mà thôi.
Lục Nguyên không quan tâm mà nói:
- Chúng ta đi thôi.
Bậc thang băng tuy được nói là cao tới vạn trượng nhưng kỳ thực cũng chỉ có mấy chục trượng mà thôi, Lục Nguyên cùng với Ngũ Triệu Hai người rất nhanh chóng đã tới được trước cửa lớn của Băng Cung, mấy đệ tử Băng Cung nhìn thấy hai người liền cất tiếng nhàn nhạt hỏi;
- Các ngươi được ai giới thiệu tới đây?
Đương nhiên có thể xuất đầy đủ linh thạch là có thể được báo với một đại lão của Huyền Minh tiên môn.
Ngũ Triệu đứng trước Băng Cung to lớn hàm răng của hắn không ngừng run rẩy, Lục Nguyên thấy thế thì nhún vai:
- Cũng chẳng có gì, chỉ là đến phong môn, phong Huyền Minh tiên môn mà thôi.
Ngữ khí nhàn nhạt, khiến cho đệ tử của Huyền Minh tiên môn cũng phải giật mình.
Phong Môn.
Huyền Minh tiên môn có lịch sử rất dài nghe nói ở Đại Dung đế quốc còn có chi nhanh, lịch sử còn dài hơn cả Hoa Sơn tiên môn, khoảng chừng tới bảy nghìn năm, mà trong thời gian bảy nghìn năm đó, Huyền Minh tiên môn còn chưa từng bị ai phong môn, vậy mà bây giờ có người dám tới đây phong môn?
Thật buồn cười.
Mấy đệ tử thủ vệ kia vô cùng buồn cười.
- Thật buồn cười, có phải là một tên điên không?
- Đúng là một tên điên rồi.
- Huyền Minh tiên môn chúng ta, có người dám tới phong môn, đúng là không xem tiên môn thứ hai Nam Hải của chúng ta ra gì.
Lục Nguyên nở ra nụ cười ôn hòa;
- Nói xong chưa, nói xong thì các ngươi có thể chết được rồi.
- Nói xong hắn tiện tay xuất ra kiếm khí đem mấy đệ tử thủ vệ kia giết chết, mấy đệ tử này đều luyện Huyền Minh chi khí, vậy mà cứ như vậy mà bị giết chết khiến cho toàn bộ Băng Cung trở nên náo nhiệt.
Ngũ Triệu chết lặng nhưng dù sao cũng đã đại não, chỉ hi vọng trước khi chết gặp được gặp mặt Vân Manh một lần thì chết cũng cam tâm, Ngũ Triệu thấy một đám cao thủ của Huyền Minh tiên môn xông ra, trong đó hắn cũng biết vài vị.
Ví dụ như Tư Đồ Nguyên người này từng ở trên biển băng phong nghìn dặm, là đối thủ tuyệt sát, tu vi Trường Sinh tầng thứ hai.
Ví dụ như là Băng Hàn Nhập Cốt Đan Phượng, đây là một nữ tử vô cùng khát máu, thích nhất là bắt đối phương đông lạnh lại, dùng băng chùy đông cứng xương cốt, nghe đối thủ kêu gào thảm thiết mà thỏa mãn, cũng là cao thủ Trường Sinh tầng thứ hai.
Còn có Ngạo Hàn đao khách Nhiếp Tòng Long người này đao pháp trác tuyệt tu vi Trường Sinh tầng thứ ba.
Ngũ Triệu biết rõ, ba người này bất kể là ai cũng hơn xa mình.
Nhưng mà đưa mắt về phía đối thủ, kiếm của Lục Nguyên đã tung bay kiếm khí tung hoành, trong giây lát đã giải quyết đối phương.
Không biết lúc nào đã nổi lên phong ba.
- Tác tách.
Đây chính là thanh âm máu rớt xuống băng, Huyền minh Băng cung trước đây trắng toát thì bây giờ đã bị nhuộm đỏ bởi máu, rất nhiều trưởng lão của Huyền Minh băng cung vây quanh Lục Nguyên, bọn họ đều bị kinh hãi, vừa rồi nhiều người như vậy lao tới mà vẫn bị Lục Nguyên đánh bại, chuyện này không thể tưởng tượng được, bọn họ biết thực lực của mình cũng bằng với người bị giết mà thôi nên không dám lao tới.
Trong nhất thời cục diện lâm vào trạng thái giằng co, tuy nhiên Huyền Minh Băng cung đúng là Huyền Minh Băng cung một lúc sau mấy vị trưởng lão này đã nhường ra một con đường, đồng thời hai nhân vật đã xuất hiện, một người là ngọc diện thư sinh, trong tay cầm một cây đàn một người là một đại hán đeo tám thanh linh kiếm sau lưng.
Hai người này một người chính là Huyền Cầm Khách thủ hạ đệ nhất của Huyền Họa Tử tay cầm cây đàn ngọc, còn đại hán mang tám thanh linh kiếm chính là Minh Bách thủ hạ đệ nhất của Minh Kiếm Tử.
Vốn Huyền Cầm Khách và Minh Bát vẫn chỉ có tu vi Trường Sinh tầng thứ mười mà thôi.
Trong thiên hạ này số nhân vật tiến nửa bước vào Đại Đạo Cảnh vẫn không nhiều lắm.
Nhưng dù sao Trường Sinh tầng thứ mười vẫn là nhân vật đẳng cấp ở trong Trường Sinh cảnh giới.
Huyền Cầm Khách nhìn về phía Lục Nguyên mà hỏi:
- Ngươi là ai mà dám ngông cuồng?
- Dám tới đây phong Huyền Minh tiên môn chúng ta, thật là buồn cười.
Minh Bát cười lạnh.
Huyền Cầm Khách cũng nói:
- Đúng thế để ta ra tay giáo huấn tên tiểu tử nhà ngươi.
Minh Bát cười lạnh:
- Được rồi Huyền Cầm Khách, ngươi chỉ đánh đàn là giỏi thôi, vẫn nên để ta ra tay.
Minh Bát và Huyền Cầm Khách gần đây không hợp nhau lắm, hoặc có thể nói Minh Kiếm Tử và Huyền Họa Tử hai phái này không hợp nhau.
Huyền Cầm Khách nhìn về phía Minh Bát:
- Minh Bát, tá thanh linh kiếm của ngươi tối đa cũng chỉ có thể biến thành con cua tám cẳng mà thôi, muốn đánh nhau thật không hợp, trận chiến này vẫn do ta ra tay.
Huyền Cầm Khách cũng không phải là hạng dễ bắt nạt, lập tức trả đũa.
Minh Bát cười:
- Ha ha tám thanh linh kiếm của ta vô dụng sao? Vậy mà lúc trước vẫn thắng được ngươi nửa chiêu.
- Chó má, rõ ràng là ta thắng ngươi nửa chiêu.
Huyền Cầm Khách bình thường cũng tự cao phong độ vô cùng, tuy nhiên nói chuyện với Minh Bát hắn không thèm giữ vẻ trang nhã thường ngày nữa.
Huyền Cầm Khách và Minh Bát hai người cãi nhau đều tranh nhau xem ai xuất thủ trước, cuối cùng cãi nhau kịch liệt đem Lục Nguyên ném qua một bên, khiến cho người của Huyền Minh Tiên môn phải bực mình, hai người này đúng là hai kẻ dở hơi, nội bộ cãi nhau để Lục Nguyên chiếm được tiện nghi.
- Kỳ thật hai người các ngươi không cần tranh giành nhau cả hai đồng loạt ra tay là được.
Một câu nói này tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về Lục Nguyên, cơ hồ nhìn thấy kẻ ngu ngốc nhất trần gian vậy, Hai đối thủ tu vi Trường Sinh tầng thứ mười, muốn bọn họ liên thủ đối phó với mình, đây không phải là kẻ ngu thì là gì?
- Đúng thế, hai người các ngươi liên thủ đi, xem có thể tiếp được ta mấy chiêu.
Lục Nguyên tự tại nói.
Một câu nói này khiến cho Huyền Cầm Khách và Minh Bát hai người không cãi nhau nữa, tất cả đều quyết định giải quyết Lục Nguyên trước, Huyền Cầm Khách khẽ chuyển động bàn tay, kích thích dây đàn, tiếng đàn phát ra đương đương.
Mà Minh Bát dùng tám thanh linh kiếm trước sau ra tay, hắn chỉ có thể ngự hai thanh linh kiếm đồng thời, nhưng bàn tay của hắn biến hóa thật nhanh dưới bàn tay của hắn tám thanh linh kiếm thay nhau xuất hiện, nổ tung trên không trung phá ra hàng vạn vụn băng mỗi một vụn băng có thể giết người.
Huyền Cầm Khách và Minh Bát trước nay làm đối thủ của nhau, hiện tại liên thủ đã phát hiện ra thực lực của đối thủ so với trước đây đã tăng lên không ít.
Mà người của Huyền Minh Băng cung cũng tán thưởng không thôi, cao thủ xếp hàng thứ ba thứ tư của Huyền Minh tiên môn quả nhiên bất phàm.
Trong tích tắng một đạo ánh lửa sáng lên.
Một đạo hỏa quang này hoàn toàn không phải là kỹ xảo gì cả, mang theo một hào quang sáng loáng, vô cùng đáng sợ mang theo uy lực vô biên chém xuống dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.