Chương 888: Hoang Thánh đế tử(hạ)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
02/06/2013
Trong chớp mắt, một đại chưởng pháp lực tràn ngập huyền diệu xuất hiện. Một chưởng che đậy bầu trời va chạm với nắm tay của Hoang Thánh Đế Tử.
*Ầm!*
Nguyên kiếm tu tinh thần bị chấn rung động.
- Pháp Thánh Đế Tử, ngươi muốn ngăn cản bổn tọa? Bổn tọa không phải muốn hủy diệt tinh thần, cũng không định phạm ước định năm đó, chỉ là muốn trừ bỏ Lục Nguyên.
- Này, Lục Nguyên đó là người bổn tọa nhắm trúng, đâu phải nói muốn hủy liền diệt? Bổn tọa che chở hắn chắc rồi!
Hai bàn tay to ở trên không trung va chạm, dư âm đánh đến tinh thần liên tục rung rinh. Rốt cuộc, Hoang Thánh Đế Tử hét lớn một tiếng, rốt cuộc thụt lùi.
Giây tiếp theo, một bóng người đáp xuống trước mặt Lục Nguyên, đó là một người đàn ông trung niên mỗi một sợi tóc, mỗi một tấc da đều đầy pháp thuật huyền ảo, Pháp Thánh Đế Tử.
Pháp Thánh Đế Tử chắp tay sau lưng nói:
- Tiểu tử Hoang Thánh Đế Tử này thật rắc rối, nhưng ta sẽ giải quyết. ít nhất trong một trăm năm Hoang Thánh Đế Tử sẽ không tìm ngươi gây rối.
Gã có tự tin này, hoang tuy xưng là trong ngũ đại cổ văn minh nhưng so với pháp cổ văn minh thì vẫn non chút. Địa vị của Pháp Thánh Đế Tử so với Hoang Thánh Đế Tử cao chút.
- Lục Nguyên, báo cho ngươi một tiếng, pháp cổ văn minh sắp bắt đầu triệu tập tuyệt thế thiên tài vô số đại châu trong phạm vi quản lý, để tiến hành một kế hoạch bồi dưỡng tuyệt thế thiên tài, ngươi có danh ngạch, đến khi đó phải biểu hiện cho tốt vào.
Pháp Thánh Đế Tử vỗ vai Lục Nguyên, rồi nhìn hướng Kiếm Linh Đế Cơ, nói:
- Tứ muội, gần đây khỏe chứ?
Pháp Thánh Đế Tử phát hiện ánh mắt của mình thật cao siêu, rõ ràng mắt tứ muội lộ ra quan tâm Lục Nguyên, không tệ à.
Tiểu tử Hoang Thánh Đế Tử muốn giết muội phu tương lai của mình, đúng là mắt mù.
Lục Nguyên thì gục đầu xuống.
Hắn không ngờ dưới tình huống thái cổ văn minh đuối lý mà vẫn huênh hoang muốn giết hắn, quá sức kiêu ngạo!
Mình vẫn quá yếu!
Mình nhất định phải nắm giữ lực lượng càng cường!
Hoang Thánh Đế Tử, thù này ta nhớ.
Hơn nữa lần này hắn đã thấy ra, cái gọi là Vô Thượng Đại Giáo Kiếm Môn ở trước mặt đế tử cường đại không đáng một xu. Nếu không phải e dè pháp cổ văn minh, chắc Hoang Thánh Đế Tử dễ dàng tiêu diệt Kiếm Môn rồi.
Kiếm Môn đối diện Thái Cổ yếu như vậy!
Tương lai của kiếm ở đâu!
Mê mang một lúc, tinh thần Lục Nguyên ổn định lại.
Tương lai của kiếm sẽ do mình sáng tạo ra.
Thái cổ văn minh, mình chắc chắn tiêu diệt, dù thế nào cũng phải diệt nó.
Nghĩ đến suy tư bản thân, Lục Nguyên không mấy để ý kế hoạch bồi dưỡng tuyệt thế thiên tài của Pháp Thánh Đế Tử.
Pháp Thánh Đế Tử nhìn Lục Nguyên suy tư, không quấy rầy. Lần này Lục Nguyên bị kích thích khá lớn, hắn rốt cuộc cảm giác sức chiến đấu đỉnh cấp trên đời này. Vậy hắn biến mạnh đi, Lục Nguyên, lấy tiềm lực của ngươi, tương lai đỉnh cấp thế giới sẽ có phần của ngươi.
Sự kiện lần này đến đây bình ổn lại.
- Nghe nói chưa? Nghe nói gần đây Kiếm Môn có chuyện lớn.
- Địa phương nhỏ như Kiếm Môn xảy ra chuyện lớn gì được?
- Nghe nói tuần tra sử của thái cổ văn minh mang theo bốn đệ tử chí tôn cảnh đi, kết quả đều chết trong tay đệ tử Kiếm Môn tên là Lục Nguyên.
- Lục Nguyên, ngươi nói là Lục Nguyên ở Khiêu Chiến Lâu liên tục thắng ba vạn ấy hả? Hắn đúng là có tiềm lực, nhưng muốn thắng bốn đệ tử chí tôn cảnh của thái cổ văn minh thì không thể nào, hơn nữa hồng hoang khắc kiếm.
- Ta cũng cho rằng có cao nhân khác ra tay.
- Nhưng cuối cùng khiến Hoang Thánh Đế Tử ra tay muốn tiêu diệt Lục Nguyên.
- Hoang Thánh Đế Tử ra tay, vậy thì chẳng phải Lục Nguyên chết chắc rồi?
- Không, lúc này Pháp Thánh Đế Tử xuất hiện cứ Lục Nguyên một mạng, nói Lục Nguyên là người hắn phải bảo vệ. Cuộc chiến hai thánh đế tử, cuối cùng Pháp Thánh Đế Tử chiếm trên cơ, Hoang Thánh Đế Tử rút đi.
- Kích thích thật, bình tĩnh lâu như vậy rốt cuộc ra cuộc chiến đỉnh cấp, Pháp Thánh Đế Tử đối đầu Hoang Thánh Đế Tử.
Trong Kiếm Môn dấy lên gió bão nhanh chóng lan truyền, cuộc chiến hai thánh đế tử lan tràn mười vạn đại châu trung ương thiên triều. Đây là lần đầu tiên Lục Nguyên nổi danh thiên hạ, tiếc rằng lần đầu tiên này chiến tích của hắn vốn đánh chết bốn đệ tử chí tôn thái cổ văn minh được đa số cho rằng có cao nhân khác giết, tuyệt đối không phải hắn làm.
Tiêu điểm mọi người chú ý là cuộc chiến của hai thánh đế tử.
Lần này Lục Nguyên vang danh thiên hạ chỉ vẻn vẹn truyền đến mỗi hướng trung ương thiên triều, cách danh chấn thiên hạ còn rất xa xôi.
- Lục Nguyên này rốt cuộc là ai?
- Đúng vậy, Hoang Thánh Đế Tử muốn giết hắn còn hiểu được, dù gì bốn đệ tử trung tâm thái cổ văn minh chết trong địa phương nhỏ như Kiếm Môn, thái cổ văn minh không tìm hắn gây chuyện mới là kỳ, hơn nữa thái cổ văn minh luôn muốn tiêu diệt thiên tài kiếm đạo. Nhưng Pháp Thánh Đế Tử tại sao muốn bảo vệ Lục Nguyên? Hoang Thánh Đế Tử là ba thánh tử hàng đầu thái cổ văn minh, vì tiểu nhân vật này đối địch với Hoang Thánh Đế Tử thật không sáng suốt.
- Đúng thế, Lục Nguyên rốt cuộc có thân phận gì?
Cuộc chiến giữa đế tử không có gì ghê gớm, nhưng hai thánh đế tử đấu nhau, mỗi người người được gọi là thánh đế tử thì không phải bình thường, là đế tử tay nắm quyền to.
Vậy nên có không ít người bàn tán về Lục Nguyên, lấy làm lạ thân phận của hắn, đương nhiên không lâu sau sẽ quên đi tiểu nhân vật này, bởi vì Lục Nguyên bây giờ ở trong Kiếm Môn rất là nặng ký, nhưng ở nguyên trung ương thiên triều thì chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi.
Lục Nguyên ngồi trong gian phòng của mình tại kiếm tu tinh thần.
Đối diện Lục Nguyên có hai đại nhân vật Kiếm Môn.
Kiếm Chủ, Thái Sử Không.
Thái Sử Không nhìn Lục Nguyên, nói:
- Đúng là kỳ tích, Pháp Thánh Đế Tử dường như đặc biệt chú ý ngươi, nhắc ngươi mấy lần.
Lục Nguyên nhún vai không biết nên nói gì, không thể nói Pháp Thánh Đế Tử cho rằng hắn là muội phu.
Thái Sử Không nhìn Lục Nguyên, lại hỏi:
- Bốn người thái cổ văn minh chí tôn cảnh là sao vậy? Thật sự là ngươi giải quyết?
Lục Nguyên đang định kể rõ thì Kiếm Chủ phẩy tay nói:
- Mỗi người có bí mật riêng, chỉ cần không phản bội Kiếm Môn thì chúng ta sẽ không quản lý ngươi.
Hiển nhiên Kiếm Chủ không muốn nghe nguyên nhân.
Nếu Kiếm Môn không muốn nghe thì hắn cũng vui lòng, dù gì chuyện kiếm khắc hoang quá lạ lùng, có thể không nói càng tốt.
Kiếm Chủ nói:
- Thật ra bây giờ pháp lực của ngươi là hỗn động cảnh tứ tầng mà đánh thắng người hỗn động cảnh lục tầng, đến cảnh giới này Kiếm Môn chúng ta có thể dạy ngươi đã rất ít. Dù sao Kiếm Môn chúng ta chỉ là một trong Vô Thượng Đại Giáo, đến hỗn động cảnh lục tầng là không dạy gì được nữa.
- May là Pháp Thánh Đế Tử kêu ngươi đi kế hoạch bồi dưỡng tuyệt thế thiên tài.
Kiếm Chủ nói đên đây nhẹ ho khan, đấu với Hoang Thánh Đế Tử chỉ một chiêu nhưng lão bị đánh ra vết thương cũ. Hoang Thánh Đế Tử thật quá cường đại, Kiếm Chủ lại có bệnh cũ trong người nên mới như vậy.
- Kế hoạch bồi dưỡng tuyệt thế thiên tài này là cách năm hạn định tổ chức.
*Ầm!*
Nguyên kiếm tu tinh thần bị chấn rung động.
- Pháp Thánh Đế Tử, ngươi muốn ngăn cản bổn tọa? Bổn tọa không phải muốn hủy diệt tinh thần, cũng không định phạm ước định năm đó, chỉ là muốn trừ bỏ Lục Nguyên.
- Này, Lục Nguyên đó là người bổn tọa nhắm trúng, đâu phải nói muốn hủy liền diệt? Bổn tọa che chở hắn chắc rồi!
Hai bàn tay to ở trên không trung va chạm, dư âm đánh đến tinh thần liên tục rung rinh. Rốt cuộc, Hoang Thánh Đế Tử hét lớn một tiếng, rốt cuộc thụt lùi.
Giây tiếp theo, một bóng người đáp xuống trước mặt Lục Nguyên, đó là một người đàn ông trung niên mỗi một sợi tóc, mỗi một tấc da đều đầy pháp thuật huyền ảo, Pháp Thánh Đế Tử.
Pháp Thánh Đế Tử chắp tay sau lưng nói:
- Tiểu tử Hoang Thánh Đế Tử này thật rắc rối, nhưng ta sẽ giải quyết. ít nhất trong một trăm năm Hoang Thánh Đế Tử sẽ không tìm ngươi gây rối.
Gã có tự tin này, hoang tuy xưng là trong ngũ đại cổ văn minh nhưng so với pháp cổ văn minh thì vẫn non chút. Địa vị của Pháp Thánh Đế Tử so với Hoang Thánh Đế Tử cao chút.
- Lục Nguyên, báo cho ngươi một tiếng, pháp cổ văn minh sắp bắt đầu triệu tập tuyệt thế thiên tài vô số đại châu trong phạm vi quản lý, để tiến hành một kế hoạch bồi dưỡng tuyệt thế thiên tài, ngươi có danh ngạch, đến khi đó phải biểu hiện cho tốt vào.
Pháp Thánh Đế Tử vỗ vai Lục Nguyên, rồi nhìn hướng Kiếm Linh Đế Cơ, nói:
- Tứ muội, gần đây khỏe chứ?
Pháp Thánh Đế Tử phát hiện ánh mắt của mình thật cao siêu, rõ ràng mắt tứ muội lộ ra quan tâm Lục Nguyên, không tệ à.
Tiểu tử Hoang Thánh Đế Tử muốn giết muội phu tương lai của mình, đúng là mắt mù.
Lục Nguyên thì gục đầu xuống.
Hắn không ngờ dưới tình huống thái cổ văn minh đuối lý mà vẫn huênh hoang muốn giết hắn, quá sức kiêu ngạo!
Mình vẫn quá yếu!
Mình nhất định phải nắm giữ lực lượng càng cường!
Hoang Thánh Đế Tử, thù này ta nhớ.
Hơn nữa lần này hắn đã thấy ra, cái gọi là Vô Thượng Đại Giáo Kiếm Môn ở trước mặt đế tử cường đại không đáng một xu. Nếu không phải e dè pháp cổ văn minh, chắc Hoang Thánh Đế Tử dễ dàng tiêu diệt Kiếm Môn rồi.
Kiếm Môn đối diện Thái Cổ yếu như vậy!
Tương lai của kiếm ở đâu!
Mê mang một lúc, tinh thần Lục Nguyên ổn định lại.
Tương lai của kiếm sẽ do mình sáng tạo ra.
Thái cổ văn minh, mình chắc chắn tiêu diệt, dù thế nào cũng phải diệt nó.
Nghĩ đến suy tư bản thân, Lục Nguyên không mấy để ý kế hoạch bồi dưỡng tuyệt thế thiên tài của Pháp Thánh Đế Tử.
Pháp Thánh Đế Tử nhìn Lục Nguyên suy tư, không quấy rầy. Lần này Lục Nguyên bị kích thích khá lớn, hắn rốt cuộc cảm giác sức chiến đấu đỉnh cấp trên đời này. Vậy hắn biến mạnh đi, Lục Nguyên, lấy tiềm lực của ngươi, tương lai đỉnh cấp thế giới sẽ có phần của ngươi.
Sự kiện lần này đến đây bình ổn lại.
- Nghe nói chưa? Nghe nói gần đây Kiếm Môn có chuyện lớn.
- Địa phương nhỏ như Kiếm Môn xảy ra chuyện lớn gì được?
- Nghe nói tuần tra sử của thái cổ văn minh mang theo bốn đệ tử chí tôn cảnh đi, kết quả đều chết trong tay đệ tử Kiếm Môn tên là Lục Nguyên.
- Lục Nguyên, ngươi nói là Lục Nguyên ở Khiêu Chiến Lâu liên tục thắng ba vạn ấy hả? Hắn đúng là có tiềm lực, nhưng muốn thắng bốn đệ tử chí tôn cảnh của thái cổ văn minh thì không thể nào, hơn nữa hồng hoang khắc kiếm.
- Ta cũng cho rằng có cao nhân khác ra tay.
- Nhưng cuối cùng khiến Hoang Thánh Đế Tử ra tay muốn tiêu diệt Lục Nguyên.
- Hoang Thánh Đế Tử ra tay, vậy thì chẳng phải Lục Nguyên chết chắc rồi?
- Không, lúc này Pháp Thánh Đế Tử xuất hiện cứ Lục Nguyên một mạng, nói Lục Nguyên là người hắn phải bảo vệ. Cuộc chiến hai thánh đế tử, cuối cùng Pháp Thánh Đế Tử chiếm trên cơ, Hoang Thánh Đế Tử rút đi.
- Kích thích thật, bình tĩnh lâu như vậy rốt cuộc ra cuộc chiến đỉnh cấp, Pháp Thánh Đế Tử đối đầu Hoang Thánh Đế Tử.
Trong Kiếm Môn dấy lên gió bão nhanh chóng lan truyền, cuộc chiến hai thánh đế tử lan tràn mười vạn đại châu trung ương thiên triều. Đây là lần đầu tiên Lục Nguyên nổi danh thiên hạ, tiếc rằng lần đầu tiên này chiến tích của hắn vốn đánh chết bốn đệ tử chí tôn thái cổ văn minh được đa số cho rằng có cao nhân khác giết, tuyệt đối không phải hắn làm.
Tiêu điểm mọi người chú ý là cuộc chiến của hai thánh đế tử.
Lần này Lục Nguyên vang danh thiên hạ chỉ vẻn vẹn truyền đến mỗi hướng trung ương thiên triều, cách danh chấn thiên hạ còn rất xa xôi.
- Lục Nguyên này rốt cuộc là ai?
- Đúng vậy, Hoang Thánh Đế Tử muốn giết hắn còn hiểu được, dù gì bốn đệ tử trung tâm thái cổ văn minh chết trong địa phương nhỏ như Kiếm Môn, thái cổ văn minh không tìm hắn gây chuyện mới là kỳ, hơn nữa thái cổ văn minh luôn muốn tiêu diệt thiên tài kiếm đạo. Nhưng Pháp Thánh Đế Tử tại sao muốn bảo vệ Lục Nguyên? Hoang Thánh Đế Tử là ba thánh tử hàng đầu thái cổ văn minh, vì tiểu nhân vật này đối địch với Hoang Thánh Đế Tử thật không sáng suốt.
- Đúng thế, Lục Nguyên rốt cuộc có thân phận gì?
Cuộc chiến giữa đế tử không có gì ghê gớm, nhưng hai thánh đế tử đấu nhau, mỗi người người được gọi là thánh đế tử thì không phải bình thường, là đế tử tay nắm quyền to.
Vậy nên có không ít người bàn tán về Lục Nguyên, lấy làm lạ thân phận của hắn, đương nhiên không lâu sau sẽ quên đi tiểu nhân vật này, bởi vì Lục Nguyên bây giờ ở trong Kiếm Môn rất là nặng ký, nhưng ở nguyên trung ương thiên triều thì chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi.
Lục Nguyên ngồi trong gian phòng của mình tại kiếm tu tinh thần.
Đối diện Lục Nguyên có hai đại nhân vật Kiếm Môn.
Kiếm Chủ, Thái Sử Không.
Thái Sử Không nhìn Lục Nguyên, nói:
- Đúng là kỳ tích, Pháp Thánh Đế Tử dường như đặc biệt chú ý ngươi, nhắc ngươi mấy lần.
Lục Nguyên nhún vai không biết nên nói gì, không thể nói Pháp Thánh Đế Tử cho rằng hắn là muội phu.
Thái Sử Không nhìn Lục Nguyên, lại hỏi:
- Bốn người thái cổ văn minh chí tôn cảnh là sao vậy? Thật sự là ngươi giải quyết?
Lục Nguyên đang định kể rõ thì Kiếm Chủ phẩy tay nói:
- Mỗi người có bí mật riêng, chỉ cần không phản bội Kiếm Môn thì chúng ta sẽ không quản lý ngươi.
Hiển nhiên Kiếm Chủ không muốn nghe nguyên nhân.
Nếu Kiếm Môn không muốn nghe thì hắn cũng vui lòng, dù gì chuyện kiếm khắc hoang quá lạ lùng, có thể không nói càng tốt.
Kiếm Chủ nói:
- Thật ra bây giờ pháp lực của ngươi là hỗn động cảnh tứ tầng mà đánh thắng người hỗn động cảnh lục tầng, đến cảnh giới này Kiếm Môn chúng ta có thể dạy ngươi đã rất ít. Dù sao Kiếm Môn chúng ta chỉ là một trong Vô Thượng Đại Giáo, đến hỗn động cảnh lục tầng là không dạy gì được nữa.
- May là Pháp Thánh Đế Tử kêu ngươi đi kế hoạch bồi dưỡng tuyệt thế thiên tài.
Kiếm Chủ nói đên đây nhẹ ho khan, đấu với Hoang Thánh Đế Tử chỉ một chiêu nhưng lão bị đánh ra vết thương cũ. Hoang Thánh Đế Tử thật quá cường đại, Kiếm Chủ lại có bệnh cũ trong người nên mới như vậy.
- Kế hoạch bồi dưỡng tuyệt thế thiên tài này là cách năm hạn định tổ chức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.